Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu
Chương 46: Tôi Tôn Thờ Tiền! Yêu Tiền! (2)
Hàng Lãng hỏi vặn, ít nhất với thái độ này của hắn, Tuyết Lạc vẫn có thể chấp nhận. Theo quan điểm của Tuyết Lạc, không ai có thể quan tâm đến việc bảo vệ thân thể và địa vị của Phong Lập Hân hơn Phong Hàng Lãng.
“Tôi thích tiền đấy! Tôi tôn thờ tiền! Yêu tiền!" Nếu không cho cô nói chuyện quang minh chính đại, muốn cô phải nói ra cái lí do hèn hạ kia, thì cô nói, có lẽ hắn mới chịu tin cô.
Ngay cả Tuyết Lạc cũng khó mà tin tưởng chính mình: mình gả vào Phong gia cũng là vì mong muốn của cậu Hạ Chánh Dương, để bảo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu, không thể thân mật với Phong Lập Hân, vậy thì đành chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh cho tốt, làm tròn trách nhiệm của một người vợ, vậy thôi! Tiền của Phong Lập Hân thì có liên quan gì tới Lâm Tuyết Lạc cô đâu. Cô có tay có chân, có thể nuôi sống mình.
Một câu nghe giống lời nói thật, chưa chắc đã là lời thật lòng.
Hàng Lãng quét ánh mắt qua Tuyết Lạc, giọng lạnh đi. “Yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn sở thích này của em."
“..." Lời này của hắn khiến cô sặc một cái. Thỏa mãn sở thích nào của cô? Yêu tiền ư?
Cô nghĩ Phong Hàng Lãng sẽ xem thường và chế giễu cô, nhưng hắn lại không làm. Lại còn muốn thỏa mãn sở thích của cô? Xem ra vì anh cả Phong Lập Hân, hắn rất có lòng.
“Sau lưng đau lắm không?" Hàng Lãng hỏi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn đột ngột đổi chủ đề như vậy khiến Tuyết Lạc không kịp thích ứng. Phong Hàng Lãng này bởi vì quá yêu thương anh trai, nên cũng muốn yêu thương bá chiếm luôn cả cô? Nhưng hắn vừa cười nhạo cô cho rằng da mình dày hơn da hắn, cho nên mới giúp hắn chặn cái nồi kia mà?
Tuyết Lạc thử một chút, sau lưng vẫn nóng rát, đau đớn. Cô chỉ có thể cầu là không bị sưng rộp, nếu không sẽ để lại vết sẹo vô cùng khó coi. Ai mà chẳng thích cái đẹp. Nhưng có sẹo hay không thì ai quan tâm chứ? Có khi có sẹo rồi, lại càng hợp với Phong Lập Hân.
“Không đau." Tuyết Lạc nhàn nhạt nói. Sau đó im lặng quay đầu ra ngoài ngắm cảnh.
Giây tiếp theo, Tuyết Lạc cảm thấy ghế ngồi của mình nghiêng về phía sau, chỗ ngồi lập tức trở nên rộng rãi hơn. Là Hàng Lãng thay cô điều chỉnh ghế dựa, tránh cho cô phải dựa quả sát vào ghế, như vậy sẽ dễ bị đau.
Trong lòng Tuyết Lạc nghe ấm áp. Nhưng mà lại tiếp theo của hắn lại triệt để xóa sạch chút ấm áp đó, khiến cô tức giận nghiến răng trèo trẹo.
“Tốt nhất là cởi áo ra đi, sẽ đụng đến vết thương. Có sẹo sẽ không đẹp." Hàng Lãng nói câu này đặc biệt nhẹ nhàng.
Tuyết Lạc cảnh giác nắm chặt áo sơ mi trên người, trợn tròn mắt với Hàng Lãng, bày ra vẻ mặt “Anh dám sao? với hắn.
Bộ dạng này của cô thật đáng yêu, khiến đôi mắt Hàng Lãng không tự chủ được mà cong cong vui vẻ: thỉnh thoảng trêu chọc người phụ nữ này một chút, thật ra rất thú vị. Giờ khắc này, ít nhất tâm tình hắn cũng không quá mức bực bội.
Chiếc Ferrari như mũi tên rời cung lao về hướng Phong gia. Phòng y tế ở Phong gia còn đầy đủ và hiện đại chẳng kém gì các bệnh viện bình thường. Hơn nữa lưng của một người phụ nữ, những kẻ ngoài kia sẽ được phép nhìn, được phép chạm vào sao? Muốn nhìn cũng chỉ có Hàng Lãng hắn được nhìn.
Xe thể thao dừng ở khoảng sân nhỏ của Phong gia. Tuyết Lạc vừa xuống xe hắn liền sải bước tới, không nói hai lời, lần nữa vác cô lên vai.
“Hàng Lãng, anh muốn làm gì? Mau bỏ tôi xuống." Tuyết Lạc quả thật xấu hổ không chịu nổi. Em chồng lại ngang nhiên các chị dâu như vậy, vạn nhất bị Phong Lập Hân thấy, còn ra thể thống gì nữa. Có còn muốn cho Lâm Tuyết Lạc cô sống không vậy?
Hàng Lãng vững vàng bước vào phòng khách, dì An liền chạy tới đón. Tuyết Lạc ở trên vai Hàng Lãng càng khó xử, tay đánh đánh vào người hắn. “Hàng Lãng, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống! Tôi có chân, tôi tự đi được."
Mà tất cả những điều này đều rơi vào mắt dì An, lại thành dáng vẻ yêu kiều e thẹn.
Thân trên của Hàng Lãng cởi trần, cao lớn và cường tráng, Tuyết Lạc gầy nhỏ bị vác trên vai, lại mặc áo sơ mi của hắn. Dì An không biết giữa hai vợ chồng son bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cho rằng đó là kiểu yêu đương của giới trẻ, trong lòng dì hết sức vui mừng. Cuối cùng Nhị thiếu gia và Nhị phu nhân cũng có thể hòa hợp, hòa thuận, cứ thế mà yêu thương nhau!
Thật sự là quá tốt! Xem như, hôn sự vội vàng mà Đại thiếu gia sắp xếp cho Nhị thiếu gia này vẫn là có ích. Tuyết Lạc đúng là một cô gái tốt.