Tổng Tài Bá Đạo
Chương 99: Đau lòng
Edit: Đô Rê Mun
Beta: Pingki
Hạ Thiên Triệu từ sau tuần trăng mật, gần nửa tháng không xuất hiện ở Hạ gia, thậm chí không có một cuộc điện thoại nào gọi cho Hàn Nhất Nhất.
Hạ Trảm Bằng gọi điện cho hắn, hoặc là tắt máy, hoặc là không bật máy, hoặc là không trả lời… hắn tựa như bốc hơi khỏi nơi này vậy, Hàn Nhất Nhất cũng không thể vì thế mà tìm đến công ty Hạ Thiên Triệu, cô vẫn tiếp tục an phận ở lại Hạ gia..
Biệt thự Hạ gia, im ắng tựa như có chút lạ thường.
Uông Giai Vi sau khi vào Hạ gia ở nửa tháng, ả đã mau có thai ba tháng, bụng không rõ lắm, vẫn kiểu tóc ngắn hoạt bát xinh đẹp mà khiêu gợi như trước, đôi mắt to đen nhánh cùng vẻ kiêu ngạo như hồi bé không coi ai ra gì.
Từ khoảng khắc Uông Giai Vi bắt đầu bước vào cửa Hạ gia, lòng của cô liền không yên, chuyện này như số mệnh định trước, ba người hồi nhỏ ở Uông gia, sau khi lớn lên, ba người ấy vậy mà lại cùng vào Hạ gia, không có gì là ngẫu nhiên, giống như ông trời cố ý an bài, bọn họ nhất định còn phải cùng nhau trải qua một chuyện.
Uông Giai Trừng cũng không làm khó Uông Giai Vi, hai người gặp mặt, trái lại mặt lộ vẻ tươi cười, thậm chí còn thân thiết cùng khiêm nhường hơn so với lúc sống chung ở Uông gia, Hàn Nhất Nhất có chút đau lòng vì Uông Giai Trừng, lúc nhỏ bị Uông Giai Vi bắt nạt, khi lớn lên, thật vất vả mới được gả vào Hạ gia, những tưởng từ nay về sau có thể thoát khỏi thương tổn Uông gia gây ra cho cô ấy, lại không ngờ rằng, Uông Giai Vi lại đến cùng cô ấy tranh giành một người đàn ông.
Đối với kiểu ở chung như vậy, Hàn Nhất Nhất có vẻ vô cùng mờ mịt, đối với Hạ phu nhân, bà ta có vẻ như đang đề phòng Hàn Nhất Nhất, từ đầu đến cuối bà ta vẫn tỏ ra ôn hoà, không thân thiết cũng không quá thờ ơ, khiến cô vô cùng đau đầu.
......................................
Lãnh Nghiêm từ đằng sau cô đã đi tới trước mặt, nhẹ nhàng mà gõ bên cạnh bàn.
Cô nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt ánh mắt đen nhu tình của anh, vội né tránh, “Có chuyện gì sao, Lãnh tổng?", đầu của cô đã nhìn vào màn hình máy tính, bộ dạng như bề bộn nhiều việc. “Đi uống cốc cà phê đi!" Đây là lần đầu tiên anh mời cô uống cà phê sau khi cô quay lại từ kì nghỉ phép vừa rồi.
“Dự án ngày hôm qua em giao cho tôi rất tốt, nếu cô nhân viên xuất sắc này bằng lòng nhận một ly cà phê phần thưởng từ cấp trên của em thì đi thôi!" dường như cảm giác tâm tình cô hôm nay có chút không tốt, anh lại cho cô một lí do không thể cự tuyệt.
Hàn Nhất Nhất đành phải cắm đầu ấm ức theo sát phía sau anh, vào thang máy, ngồi xe, sau đó là đến chỗ cũ “Quán cà phê trên không" Tên này là Hàn Nhất Nhất đặt cho nó.
Tất cả đều như cũ.
Hàn Nhất Nhất càng ngày càng thấy, Lãnh Nghiêm là đang hoài niệm tới một cố nhân, thậm chí là có chút cố chấp mà nhớ tới cố nhân này, cô vì anh đau lòng cũng vì anh khổ sở, một người không chịu thoát khỏi quá khứ, trong lòng luôn bi thương, mà từ khi cô bắt đầu theo anh làm trợ lý, cô rất ít khi nhìn thấy anh cười.
Vẫn là hương Lam Sơn cố hữu, cô cầm chiếc ly, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ, trước đây, cô vẫn luôn mong chờ được bên nhau thế này, nhưng hiện tại, cô cảm thấy cùng anh ở một chỗ có một loại áp lực vô hình, khiến cô sợ hãi.
“Gần đây có phải đã giao cho em làm nhiều việc lắm không?" Anh khẽ hỏi, thậm chí có một chút quan tâm.
“Không có, tôi làm được." Cô vẫn như trước nhìn ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh.
“Cứ mỗi lần tâm tình không tốt, tôi rất thích tới nơi này ngắm cảnh đêm thành phố." Anh nhẹ nhàng mà thử thăm dò.
“Ở đây ngắm cảnh đêm, thật sự rất đẹp, rất nhiều thứ cũng sẽ chầm chậm tan biến, ít nhất sẽ không cảm thấy áp lực như vậy nữa."
“Aily!" Anh gọi tên của cô.
Cô mỉm cười, mấy ngày nay gần nhau, cô mới biết được Lãnh Nghiêm kỳ thật lại cô đơn như vậy, trừ công việc ra thì là họp, sinh hoạt cá nhân của anh dường như đều nhường chỗ cho công tác, đây cũng là một lí do anh còn trẻ tuổi đã có thể lấy được thành công như thế.
“Tôi cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn đến em, tôi lúc nào cũng rất dễ nhớ tới cô ấy, đây cùng là nguyên nhân tại sao tôi mong muốn mang em tới nơi này uống cà phê." Có lẽ là bóng đêm ngoài cửa sổ thật đẹp, anh như có một chút xúc động
“Lãnh tổng, dường như rất nhớ cô gái kia, nếu đã nhớ cô ấy như vậy, thì nên đi tìm cô ấy a." Cô có một chút tư tâm nho nhỏ, thậm chí có một chút lòng hư vinh bé xíu, cho nên thử hỏi anh thêm.
“Bốn năm, cũng không biết cô ấy còn có thể quay lại nữa không, tôi đã đi tìm, thế nhưng không tìm được chút tin tức nào về cô ấy, tôi đã từng nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy nhớ đến tôi, nguyện ý trở về, bất cứ lúc nào tôi cũng ở đây để chờ đợi, nhưng cô ấy không trở về." Thanh âm anh càng ngày càng nhỏ, cảm xúc trong căn phòng có chút bi thương
“Bốn năm, cô ấy không trở về tìm anh, có thể là cô ấy không biết ." Cô lẩm nhẩm một mình, nhìn thấy anh, cô có chút nhớ nhung cho anh một cái ôm, mà cô, thật sự đã làm như vậy.
Trong nháy mắt ôm anh, đầu óc cô như tróng rỗng.
Anh thậm chí chủ động đem cô ôm vào trong ngực, hô hấp kiềm nén, nặng nề có chút làm cho Hàn Nhất Nhất khó thở, cô cảm thấy tình cảm ở Lãnh Nghiêm quá lớn
Cô chậm rãi buông anh ra, cho anh một nụ cười cổ vũ, “Lãnh tổng, tôi cảm thấy anh nên tìm một người bạn gái, có lẽ người kia đã lập gia đình, hoặc là cô ấy cảm thấy hai người không có khả năng trở lại như xưa, bằng không, không thể nào bốn năm rồi cũng không trở về tìm anh."
“Tôi đã từng nói với cô ấy, trừ phi biết cô ấy lập gia đình, nếu không tôi sẽ suốt đời không cưới." Vẻ mặt anh nho nhã, lại lộ ra cố chấp.
“Có lẽ cô ấy lập gia đình, chỉ là chưa nói với anh mà thôi." Hàn Nhất Nhất xúc động, muốn nói cho anh, cô kết hôn, không cần đợi nữa.
Còn hơn cô đơn như vậy, cô ngược lại hy vọng anh quên đi tất cả quá khứ, làm lại từ đầu, tìm cô gái tốt kết hôn, không nên sống phiền muộn u sầu như bây giờ.
“Sẽ không, cô ấy sẽ không như vậy." Anh vẫn là cố chấp như vậy.
Hàn Nhất Nhất mới chậm rãi hiểu, năm đó Lãnh Nghiêm vì Hạ Tinh, cho dù cô ta đã thành vợ bảy Hạ Thiên Triệu, nhưng anh vẫn có thể liều lĩnh mà vì cô ta đi báo thù, tình yêu của anh là cố chấp không cầu lợi.
Anh năm đó lợi dụng cô yêu anh, Hàn Nhất Nhất lựa chọn rời khỏi anh, cô nghĩ rằng anh không yêu mình, chỉ là hiện tại đã nói cho cô tất cả, Lãnh Nghiêm yêu cô, loại tình yêu này làm cho cô cảm thấy mình thật hổ thẹn, bởi vì cô không biết, anh thật sự có thể như vậy, vô tư mà chờ cô bốn năm, còn cô vẫn không thể tha thứ anh năm đó đã lợi dụng cảm tình của mình.
Mà hiện tại, cô và anh càng không có khả năng nữa, cô đã là vợ Hạ Thiên Triệu, nếu anh biết sự thật, cô không biết anh có chịu nổi hay không, những người con gái anh yêu nhất đều gả cho Hạ Thiên Triệu, nghĩ đến điều này, lòng của cô một hồi đau đớn mãnh liệt.
“Lãnh tổng, tôi hy vọng anh có thể buông tha quá khứ, nhìn xem bên cạnh anh có rất nhiều những cô gái thiện lương lại xinh đẹp, chỉ cần anh phát hiện cái tốt đẹp ở họ, nhất định anh sẽ thích." Hàn Nhất Nhất thật tình hy vọng anh có thể hạnh phúc.
“Tôi không làm được." Bốn chữ vang lên mạnh mẽ.
“Không, Lãnh tổng, anh có thể làm được, bỏi vì anh đáng có được một cô gái tốt." Hàn Nhất Nhất thật tâm nghĩ như vậy.
“Em không hiểu, ngoài trừ cô ấy, ai tôi cũng không muốn." Thái độ anh vẫn kiên quyết.
Cô nghe, có chút khiếp sợ, cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra Lãnh Nghiêm lại yêu cô nhiều như vậy. Mà sự cố chấp của cô, khiến cô tiếp sau đó không biết phải tháo gỡ khúc mắc của anh như thế nào.
.....................
Lãnh Nghiêm lái xe đi ra ngoài, một chiếc xe từ đầu đến cuối đi theo bọn họ, mà vẻ mặt của hắn ngưng trọng.
Hạ Thiên Triệu trong lúc vô tình nhìn thấy Lãnh Nghiêm cũng Hàn Nhất Nhất xuống xe, suốt một giờ, bọn họ mới lên xe lại, Lãnh Nghiêm đưa cô về nhà, mà trên đường đưa cô về nhà cư nhiên không phải đường về biệt thự Hạ gia.
“Tần Mạch Li, cô mới đó đã không chịu nổi cô quạnh như vậy sao?" Hắn bất giác hỏi, lông mày lại nhíu chặt thành một đường.
Khi xe Lãnh Nghiêm rời đi, hắn mới xuống xe, từ phía sau gọi tên của cô “Tần Mạch Li!"
Hàn Nhất Nhất nghe được tiếng nói, quay đầu lại, thấy Hạ Thiên Triệu sắc mặt u ám, cô có chút cười khổ cũng hờn giận, lần đầu tiên gặp mặt sau tuần trăng mật, không nghĩ tới lại trong tình huống thế này.
Hắn từng bước một đến gần cô, cô càng thêm cảm nhận được mùi thuốc súng trên người hắn.
“Có việc sao? Chẳng lẽ anh muốn đứng mãi như vậy?" hai người cứ đứng như vậy hai ba phút đồng hồ, cô đành lựa chọn mở miệng trước.
“Tần Mạch Li, cô đã là phụ nữ có chồng, chẳng lẽ cô không có chút giải thích nào cho hành vi vừa nãy sao?" Mặt Hạ Thiên Triệu vẫn lạnh lùng như trước, hắn muốn biết người đàn bà này rốt cuộc muốn giải thích như thế nào.
“Tại sao tôi phải giải thích? Tôi cũng không có gì cần giải thích." Cô thấy thái độ chất vấn người khác của hắn, khiến bản năng cô muốn chống lại.
“Tại sao à? Bởi vì cô là vợ Hạ Thiên Triệu tôi, chẳng lẽ nhìn vợ mình cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ cả tiếng đồng hồ, sau đó hắn lại đưa cô ta quay về không phải nhà chồng, tình huống như vậy, cô không thấy là cô nên giải thích sao?"
“Anh theo dõi tôi?"
“Cô nghĩ tôi rảnh rỗi lắm chắc, nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm, nói, cô cùng anh ta quan hệ gì?" Hắn nhìn cô, ánh mắt phẫn nộ đủ để giết cô cả ngàn lần.
“Tôi và anh ấy cái gì cũng không có, tin hay không tùy anh!"
“Cô… Đây là thái độ gì? Tần Mạch Li, cô đừng quên, thân phận cô hiện tại là vợ của tôi, trừ người đàn ông là tôi ra, cô hẳn là nên giữ khoảng cách mà không phải ở chung với người ta cả tiếng như vậy." Nếu cô ta là đàn ông, Hạ Thiên Triệu thật muốn cho cô ta hai nắm đấm vào mặt.
“Ngại quá, anh ấy là cấp trên của tôi, chúng tôi mỗi ngày đều ở chung mấy tiếng, đây là công việc của tôi."
“Phải không? Một mình tiếp cấp trên uống cà phê nói chuyện phiếm, là công việc của cô, có phải hay không ngày nào đó bò lên trên giường kẻ gọi là cấp trên kia, cũng là công việc của cô." Hạ Thiên Triệu sỉ nhục cô.
“Bốp!" Một thanh âm vang lên, Hàn Nhất Nhất tát vào mặt hắn một cái, tức giận mà trợn trừng mắt nhìn, hắn dựa vào cái gì sỉ nhục cô như vậy.
Mặt Hạ Thiên Triệu có chút vặn vẹo, như thế nào cũng không dám nghĩ chính mình sẽ bị một cái tát này
Hắn thô bạo cầm tay cô, dùng sức xiết chặt.
“A…" Cô nghe được một tiếng xương cốt vang lên, nhịn không được đau đớn hét to.
Mà hắn hoàn toàn không để ý đế đau đớn của cô, kéo cô đi vào trong, một tay đem cô ném trên mặt đất, thân thể của cô lại một lần nữa bị thương.
Beta: Pingki
Hạ Thiên Triệu từ sau tuần trăng mật, gần nửa tháng không xuất hiện ở Hạ gia, thậm chí không có một cuộc điện thoại nào gọi cho Hàn Nhất Nhất.
Hạ Trảm Bằng gọi điện cho hắn, hoặc là tắt máy, hoặc là không bật máy, hoặc là không trả lời… hắn tựa như bốc hơi khỏi nơi này vậy, Hàn Nhất Nhất cũng không thể vì thế mà tìm đến công ty Hạ Thiên Triệu, cô vẫn tiếp tục an phận ở lại Hạ gia..
Biệt thự Hạ gia, im ắng tựa như có chút lạ thường.
Uông Giai Vi sau khi vào Hạ gia ở nửa tháng, ả đã mau có thai ba tháng, bụng không rõ lắm, vẫn kiểu tóc ngắn hoạt bát xinh đẹp mà khiêu gợi như trước, đôi mắt to đen nhánh cùng vẻ kiêu ngạo như hồi bé không coi ai ra gì.
Từ khoảng khắc Uông Giai Vi bắt đầu bước vào cửa Hạ gia, lòng của cô liền không yên, chuyện này như số mệnh định trước, ba người hồi nhỏ ở Uông gia, sau khi lớn lên, ba người ấy vậy mà lại cùng vào Hạ gia, không có gì là ngẫu nhiên, giống như ông trời cố ý an bài, bọn họ nhất định còn phải cùng nhau trải qua một chuyện.
Uông Giai Trừng cũng không làm khó Uông Giai Vi, hai người gặp mặt, trái lại mặt lộ vẻ tươi cười, thậm chí còn thân thiết cùng khiêm nhường hơn so với lúc sống chung ở Uông gia, Hàn Nhất Nhất có chút đau lòng vì Uông Giai Trừng, lúc nhỏ bị Uông Giai Vi bắt nạt, khi lớn lên, thật vất vả mới được gả vào Hạ gia, những tưởng từ nay về sau có thể thoát khỏi thương tổn Uông gia gây ra cho cô ấy, lại không ngờ rằng, Uông Giai Vi lại đến cùng cô ấy tranh giành một người đàn ông.
Đối với kiểu ở chung như vậy, Hàn Nhất Nhất có vẻ vô cùng mờ mịt, đối với Hạ phu nhân, bà ta có vẻ như đang đề phòng Hàn Nhất Nhất, từ đầu đến cuối bà ta vẫn tỏ ra ôn hoà, không thân thiết cũng không quá thờ ơ, khiến cô vô cùng đau đầu.
......................................
Lãnh Nghiêm từ đằng sau cô đã đi tới trước mặt, nhẹ nhàng mà gõ bên cạnh bàn.
Cô nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt ánh mắt đen nhu tình của anh, vội né tránh, “Có chuyện gì sao, Lãnh tổng?", đầu của cô đã nhìn vào màn hình máy tính, bộ dạng như bề bộn nhiều việc. “Đi uống cốc cà phê đi!" Đây là lần đầu tiên anh mời cô uống cà phê sau khi cô quay lại từ kì nghỉ phép vừa rồi.
“Dự án ngày hôm qua em giao cho tôi rất tốt, nếu cô nhân viên xuất sắc này bằng lòng nhận một ly cà phê phần thưởng từ cấp trên của em thì đi thôi!" dường như cảm giác tâm tình cô hôm nay có chút không tốt, anh lại cho cô một lí do không thể cự tuyệt.
Hàn Nhất Nhất đành phải cắm đầu ấm ức theo sát phía sau anh, vào thang máy, ngồi xe, sau đó là đến chỗ cũ “Quán cà phê trên không" Tên này là Hàn Nhất Nhất đặt cho nó.
Tất cả đều như cũ.
Hàn Nhất Nhất càng ngày càng thấy, Lãnh Nghiêm là đang hoài niệm tới một cố nhân, thậm chí là có chút cố chấp mà nhớ tới cố nhân này, cô vì anh đau lòng cũng vì anh khổ sở, một người không chịu thoát khỏi quá khứ, trong lòng luôn bi thương, mà từ khi cô bắt đầu theo anh làm trợ lý, cô rất ít khi nhìn thấy anh cười.
Vẫn là hương Lam Sơn cố hữu, cô cầm chiếc ly, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ, trước đây, cô vẫn luôn mong chờ được bên nhau thế này, nhưng hiện tại, cô cảm thấy cùng anh ở một chỗ có một loại áp lực vô hình, khiến cô sợ hãi.
“Gần đây có phải đã giao cho em làm nhiều việc lắm không?" Anh khẽ hỏi, thậm chí có một chút quan tâm.
“Không có, tôi làm được." Cô vẫn như trước nhìn ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh.
“Cứ mỗi lần tâm tình không tốt, tôi rất thích tới nơi này ngắm cảnh đêm thành phố." Anh nhẹ nhàng mà thử thăm dò.
“Ở đây ngắm cảnh đêm, thật sự rất đẹp, rất nhiều thứ cũng sẽ chầm chậm tan biến, ít nhất sẽ không cảm thấy áp lực như vậy nữa."
“Aily!" Anh gọi tên của cô.
Cô mỉm cười, mấy ngày nay gần nhau, cô mới biết được Lãnh Nghiêm kỳ thật lại cô đơn như vậy, trừ công việc ra thì là họp, sinh hoạt cá nhân của anh dường như đều nhường chỗ cho công tác, đây cũng là một lí do anh còn trẻ tuổi đã có thể lấy được thành công như thế.
“Tôi cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn đến em, tôi lúc nào cũng rất dễ nhớ tới cô ấy, đây cùng là nguyên nhân tại sao tôi mong muốn mang em tới nơi này uống cà phê." Có lẽ là bóng đêm ngoài cửa sổ thật đẹp, anh như có một chút xúc động
“Lãnh tổng, dường như rất nhớ cô gái kia, nếu đã nhớ cô ấy như vậy, thì nên đi tìm cô ấy a." Cô có một chút tư tâm nho nhỏ, thậm chí có một chút lòng hư vinh bé xíu, cho nên thử hỏi anh thêm.
“Bốn năm, cũng không biết cô ấy còn có thể quay lại nữa không, tôi đã đi tìm, thế nhưng không tìm được chút tin tức nào về cô ấy, tôi đã từng nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy nhớ đến tôi, nguyện ý trở về, bất cứ lúc nào tôi cũng ở đây để chờ đợi, nhưng cô ấy không trở về." Thanh âm anh càng ngày càng nhỏ, cảm xúc trong căn phòng có chút bi thương
“Bốn năm, cô ấy không trở về tìm anh, có thể là cô ấy không biết ." Cô lẩm nhẩm một mình, nhìn thấy anh, cô có chút nhớ nhung cho anh một cái ôm, mà cô, thật sự đã làm như vậy.
Trong nháy mắt ôm anh, đầu óc cô như tróng rỗng.
Anh thậm chí chủ động đem cô ôm vào trong ngực, hô hấp kiềm nén, nặng nề có chút làm cho Hàn Nhất Nhất khó thở, cô cảm thấy tình cảm ở Lãnh Nghiêm quá lớn
Cô chậm rãi buông anh ra, cho anh một nụ cười cổ vũ, “Lãnh tổng, tôi cảm thấy anh nên tìm một người bạn gái, có lẽ người kia đã lập gia đình, hoặc là cô ấy cảm thấy hai người không có khả năng trở lại như xưa, bằng không, không thể nào bốn năm rồi cũng không trở về tìm anh."
“Tôi đã từng nói với cô ấy, trừ phi biết cô ấy lập gia đình, nếu không tôi sẽ suốt đời không cưới." Vẻ mặt anh nho nhã, lại lộ ra cố chấp.
“Có lẽ cô ấy lập gia đình, chỉ là chưa nói với anh mà thôi." Hàn Nhất Nhất xúc động, muốn nói cho anh, cô kết hôn, không cần đợi nữa.
Còn hơn cô đơn như vậy, cô ngược lại hy vọng anh quên đi tất cả quá khứ, làm lại từ đầu, tìm cô gái tốt kết hôn, không nên sống phiền muộn u sầu như bây giờ.
“Sẽ không, cô ấy sẽ không như vậy." Anh vẫn là cố chấp như vậy.
Hàn Nhất Nhất mới chậm rãi hiểu, năm đó Lãnh Nghiêm vì Hạ Tinh, cho dù cô ta đã thành vợ bảy Hạ Thiên Triệu, nhưng anh vẫn có thể liều lĩnh mà vì cô ta đi báo thù, tình yêu của anh là cố chấp không cầu lợi.
Anh năm đó lợi dụng cô yêu anh, Hàn Nhất Nhất lựa chọn rời khỏi anh, cô nghĩ rằng anh không yêu mình, chỉ là hiện tại đã nói cho cô tất cả, Lãnh Nghiêm yêu cô, loại tình yêu này làm cho cô cảm thấy mình thật hổ thẹn, bởi vì cô không biết, anh thật sự có thể như vậy, vô tư mà chờ cô bốn năm, còn cô vẫn không thể tha thứ anh năm đó đã lợi dụng cảm tình của mình.
Mà hiện tại, cô và anh càng không có khả năng nữa, cô đã là vợ Hạ Thiên Triệu, nếu anh biết sự thật, cô không biết anh có chịu nổi hay không, những người con gái anh yêu nhất đều gả cho Hạ Thiên Triệu, nghĩ đến điều này, lòng của cô một hồi đau đớn mãnh liệt.
“Lãnh tổng, tôi hy vọng anh có thể buông tha quá khứ, nhìn xem bên cạnh anh có rất nhiều những cô gái thiện lương lại xinh đẹp, chỉ cần anh phát hiện cái tốt đẹp ở họ, nhất định anh sẽ thích." Hàn Nhất Nhất thật tình hy vọng anh có thể hạnh phúc.
“Tôi không làm được." Bốn chữ vang lên mạnh mẽ.
“Không, Lãnh tổng, anh có thể làm được, bỏi vì anh đáng có được một cô gái tốt." Hàn Nhất Nhất thật tâm nghĩ như vậy.
“Em không hiểu, ngoài trừ cô ấy, ai tôi cũng không muốn." Thái độ anh vẫn kiên quyết.
Cô nghe, có chút khiếp sợ, cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra Lãnh Nghiêm lại yêu cô nhiều như vậy. Mà sự cố chấp của cô, khiến cô tiếp sau đó không biết phải tháo gỡ khúc mắc của anh như thế nào.
.....................
Lãnh Nghiêm lái xe đi ra ngoài, một chiếc xe từ đầu đến cuối đi theo bọn họ, mà vẻ mặt của hắn ngưng trọng.
Hạ Thiên Triệu trong lúc vô tình nhìn thấy Lãnh Nghiêm cũng Hàn Nhất Nhất xuống xe, suốt một giờ, bọn họ mới lên xe lại, Lãnh Nghiêm đưa cô về nhà, mà trên đường đưa cô về nhà cư nhiên không phải đường về biệt thự Hạ gia.
“Tần Mạch Li, cô mới đó đã không chịu nổi cô quạnh như vậy sao?" Hắn bất giác hỏi, lông mày lại nhíu chặt thành một đường.
Khi xe Lãnh Nghiêm rời đi, hắn mới xuống xe, từ phía sau gọi tên của cô “Tần Mạch Li!"
Hàn Nhất Nhất nghe được tiếng nói, quay đầu lại, thấy Hạ Thiên Triệu sắc mặt u ám, cô có chút cười khổ cũng hờn giận, lần đầu tiên gặp mặt sau tuần trăng mật, không nghĩ tới lại trong tình huống thế này.
Hắn từng bước một đến gần cô, cô càng thêm cảm nhận được mùi thuốc súng trên người hắn.
“Có việc sao? Chẳng lẽ anh muốn đứng mãi như vậy?" hai người cứ đứng như vậy hai ba phút đồng hồ, cô đành lựa chọn mở miệng trước.
“Tần Mạch Li, cô đã là phụ nữ có chồng, chẳng lẽ cô không có chút giải thích nào cho hành vi vừa nãy sao?" Mặt Hạ Thiên Triệu vẫn lạnh lùng như trước, hắn muốn biết người đàn bà này rốt cuộc muốn giải thích như thế nào.
“Tại sao tôi phải giải thích? Tôi cũng không có gì cần giải thích." Cô thấy thái độ chất vấn người khác của hắn, khiến bản năng cô muốn chống lại.
“Tại sao à? Bởi vì cô là vợ Hạ Thiên Triệu tôi, chẳng lẽ nhìn vợ mình cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ cả tiếng đồng hồ, sau đó hắn lại đưa cô ta quay về không phải nhà chồng, tình huống như vậy, cô không thấy là cô nên giải thích sao?"
“Anh theo dõi tôi?"
“Cô nghĩ tôi rảnh rỗi lắm chắc, nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm, nói, cô cùng anh ta quan hệ gì?" Hắn nhìn cô, ánh mắt phẫn nộ đủ để giết cô cả ngàn lần.
“Tôi và anh ấy cái gì cũng không có, tin hay không tùy anh!"
“Cô… Đây là thái độ gì? Tần Mạch Li, cô đừng quên, thân phận cô hiện tại là vợ của tôi, trừ người đàn ông là tôi ra, cô hẳn là nên giữ khoảng cách mà không phải ở chung với người ta cả tiếng như vậy." Nếu cô ta là đàn ông, Hạ Thiên Triệu thật muốn cho cô ta hai nắm đấm vào mặt.
“Ngại quá, anh ấy là cấp trên của tôi, chúng tôi mỗi ngày đều ở chung mấy tiếng, đây là công việc của tôi."
“Phải không? Một mình tiếp cấp trên uống cà phê nói chuyện phiếm, là công việc của cô, có phải hay không ngày nào đó bò lên trên giường kẻ gọi là cấp trên kia, cũng là công việc của cô." Hạ Thiên Triệu sỉ nhục cô.
“Bốp!" Một thanh âm vang lên, Hàn Nhất Nhất tát vào mặt hắn một cái, tức giận mà trợn trừng mắt nhìn, hắn dựa vào cái gì sỉ nhục cô như vậy.
Mặt Hạ Thiên Triệu có chút vặn vẹo, như thế nào cũng không dám nghĩ chính mình sẽ bị một cái tát này
Hắn thô bạo cầm tay cô, dùng sức xiết chặt.
“A…" Cô nghe được một tiếng xương cốt vang lên, nhịn không được đau đớn hét to.
Mà hắn hoàn toàn không để ý đế đau đớn của cô, kéo cô đi vào trong, một tay đem cô ném trên mặt đất, thân thể của cô lại một lần nữa bị thương.
Tác giả :
Sơ Thần