Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 121
Chương 121
Cố Thành Trung nghe được lời này, không nhịn được mà bật cười. Cô vợ nhỏ nhà anh đúng là đáng yêu mà, nói đến chuyện tiêu tiền cũng thoát tục như thế.
“Không phải là anh đưa cho em thẻ vàng đen phụ của anh rồi sao? Cứ việc quẹt, em có thể tiêu tiền của anh, anh rất vui vẻ đó."
“Ồ! Vậy em phải tiêu một con số rất lớn đó nha!"
“Cho dù em mua hết toàn bộ trung tâm thương mại, anh cũng không có ý kiến. Anh sắp họp xong rồi, em ở đâu, giữa trưa có muốn cùng đi ăn cơm không?"
“Em ở trung tâm thương mại bị người ta bắt nạt, em đang muốn tìm lại sĩ diễn. Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi mua đồ đây, tạm biệt."
Hứa Trúc Linh không quên còn có việc quan trọng cần hoàn thành, vội vàng tắt điện thoại.
Mà Cố Thành Trung ở bên này nghe nói cô bị bắt nạt, cũng không khỏi nhíu chặt mày, trong mắt có một chút âm u nhàn nhạt.
Có người dám bắt nạt vợ của anh, lá gan quả thật không nhỏ.
Anh quay chiếc ghế tròn lại rồi nói: “Mọi người còn có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo không?"
“Không…Đều là việc nhỏ thôi."
“Vậy tự xử lý đi, tan họp."
Cố Thành Trung lạnh nhạt nói.
Nhận điện thoại và tắt điện thoại, trước sau quả thực giống như hai người khác nhau.
Vừa rồi trong mắt toàn là dịu dàng, đảo mắt lại lạnh như băng, khiến người đối diện sợ hãi.
Lòng người đàn ông, đúng là như kim đáy biển!
…….
Sau khi Hứa Trúc Linh tắt điện thoại, liền rút từ trong bóp tiền ra một tấm thể, nói: “Quẹt đi."
Nhân viên cửa hàng bị khí thế của cô dọa nhanh chóng đi đến trước quầy quet thẻ, sợ, khi nhìn kỹ lại thì bật cười.
“Thẻ tích luỹ điểm siêu thị? Cô đùa tôi sao?"
“Lấy nhầm rồi!"
Hứa Trúc Linh vội vàng lấy lại, rồi lại tìm tìm ở trong bóp tiền, cuối cùng cũng tìm được tấm thẻ vàng đen kia.
“Quẹt!"
Nhân viên cửa hàng nhìn màu sắc trên tấm thẻ, sắc mặt không khỏi nặng nề.
Cô ta không dám chậm trễ, nhanh chóng quẹt thẻ, mật mã là ngày sinh nhật của Hứa Trúc Linh.
Sau khi quẹt thẻ thanh toán, thái độ của nhân viên lập tức thay đổi hoàn toàn.
“Cô gái, xin hãy cầm lấy thẻ của cô, ký tên ở chỗ này."
Nhân viên cửa hàng cung kính nói.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới thoáng hả giận. Bạch Minh Châu đi lên, nói: “Không phải vừa rồi cô rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ không nhảy dựng lên nữa."
Nhân viên cửa hàng cười gượng hai tiếng không trả lời.
Hai người cầm túi, khi đang chuẩn bị đi ra cửa thì không ngờ lại nhìn thấy Cố Thành Trung đang đi tới.
“Sao anh lại tới đây?"
Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc.
“Tập đoàn J&C ở đối diện trung tâm thương mại, em quên rồi sao?"
Khi Cố Thành Trung nhìn thấy khuôn mặt lớn bằng bàn tay của Hứa Trúc Linh, tất cả mệt mỏi khi tăng ca đều trở thành hư không.
“Đúng rồi nhỉ, em quên mất! Vậy anh tới đây làm gì?"
“Vừa rồi ở trong điện thoại em nói bị người ta bắt nạt, cũng không nói rõ ràng đã vội vội vàng vàng tắt điện thoại rồi, sao anh có thể yên tâm chứ, cho nên phải đến đây xem thử."
“Cũng không có gì, chỉ là nhân viên cửa hàng này ỷ thế hiếp người, nói chúng em là quỷ nghèo, không mua nổi quần áo, bày ra sắc mặt lạnh cho chúng em xem."
Hứa Trúc Linh giống như là thấy người lớn trong nhà mà bất bình tố cáo.
“Ồ? Phải không?"
Cổ Thành Trung nghe vậy, dáng vẻ hoà nhã lập tức bị dập tắt, ngược lại trở nên âm trầm đáng sợ.
Anh chuyển mắt nhìn về phía nhân viên cửa hàng, nói: “Cô bắt nạt con nhà chúng tôi?"
“Hå…Con nhà anh?"
“Chú ấy là chú ba của tôi, hừ!"
Hiệu suất làm việc của Cố Thành Trung rất cao, ai dám không thông qua Hứa Trúc Linh thì cũng không thông qua được anh.
Anh trực tiếp gọi giám đốc phụ trách khu này tới.
Giám đốc đi tới, xem lại camera, hình ảnh rõ ràng rành mạch, nhân viên cửa hàng phục vụ hỗn láo, xem thường khách hàng như thế nào đều bị camera quay lại.
Giám đốc nhận ra tổng giám đốc Cố, giờ phút này run bần bật, nói: “Không biết tổng giám đốc Cố đích thân tới đây, không tiếp đón từ xa. Đây đúng là vấn đề của nhân viên chúng tôi, tôi làm chủ, xin được miễn phí đơn hàng của hai cô gái này, miễn phí tận hưởng cửa hàng cả đời và thông dụng toàn cầu."
“Cái gì?"
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, kinh ngạc đến mức cắm sắp rơi xuống đất.
Bạch Minh Châu thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, lập tức vươn tay giữ lấy cằm cô.
Cô ấy hạ thấp giọng nói nhỏ ở bên tai Hứa Trúc Linh: “Có thể đừng ngạc nhiên như vậy được không, người đàn ông của cậu là tự cậu tìm được, cho dù cậu là cái đồ nhà quê thì giờ phút này cũng phải giả vờ là bà chủ giàu có hiểu không?"
“Hiểu."
Chữ này từ trong khoang miệng phun ra, đều vô cùng run rẩy.
Cô thật sự chưa từng gặp trường hợp này, cho nên khi nghe được lời nói kia đã sợ tới mức không nhận ra đâu là nam đâu là bắc.
Kẻ có tiền nhận lỗi đều phóng khoáng như vậy sao?
Trước kia cảm thấy cha Tô bồi thường hơn 1 tỷ tiền thuốc men kia, cô đã thấy ông như là đại gia rồi.
Không ngờ tên giám đốc này lại là đại gia trong số các đại gia!
Ánh mắt cô nhìn về phía giám đốc cũng trở nên cuồng nhiệt hơn, rất muốn đi lên ôm đùi anh ta!
“Dừng lại đi, nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa!"
“Hả?"
Hứa Trúc Linh nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn đứng thẳng người.
“Vậy nhân viên kia thì sao?"
“Đuổi việc, hơn nữa chúng tôi sẽ đăng thông báo, bất cứ một nhấn hiệu cao cấp kinh doanh mặt hàng xa xỉ nào đều sẽ không thuê cô ta nữa."
Giám đốc quyết đoán nói.
Có một chú nhân viên như vậy, đúng là hổ thẹn cho cửa hàng.
Vốn dĩ nhân viên kia đã sợ tới mức run bần bật, mặt không có chút máu, giờ đây lại nghe được lời này, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng cô ta phản ứng cực nhanh, lập tức từ trên mặt đất bò qua, giữ chặt lấy ống quần của Hứa Trúc Linh, nói: “Cô gái, là tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Xin cô thương tôi, tôi còn phải nuôi một nhà già trẻ, cầu xin cô nói tổng giám đốc là cô tha cho tôi được không?
Cầu xin cô, tôi dập đầu với cô!"
“Việc này…"
Hứa Trúc Linh vốn là người dễ mềm lòng, thấy cô ta khóc lóc thảm thiết như thế, có chú “1 bất lực nhìn về phía Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nhàn nhạt liếc mắt, trong mắt không có một tỉa cảm tình, lạnh lùng nói: “Nhân viên nhà anh thật là thật to gan, khinh thường khách hàng còn chưa nói, còn muốn kéo hư quần áo của cháu gái tôi sao?"
Giám đốc nghe vậy thì cả người run lên, nhanh chóng! lôi nhân viên kia ra.
Sau đó mang bao tay trắng và bàn chải tới, ngồi xổm người xuống, quỳ một gối xuống đất, dùng bàn chải nhẹ nhàng lau ống quần của cô.
Hứa Trúc Linh bị hành động đột ngột này làm hoảng sợ, vội vàng rụt chân lại “Anh…Anh làm gì vậy?"
“Cô ta không hiểu quy củ, không biết bộ quần áo này của cô đắt tiền như thế nào. Thứ lỗi cho đôi mắt kẻ hèn này vụng về, nhưng đây có phải chính là quần áo của hàng D &.E, mà còn được nhà thiết kế tự thiết kế riêng không?"
Anh ta nhìn về phía Cố Thành Trung, Cố Thành Trung lạnh nhạt gật đầu.
“Cô gái, để tôi lau sạch cho cô, bộ quần áo.
này của cô bị cô ta tạo ra nếp gấp rồi, cửa hàng cũng không gánh nổi tội này"
“Không cần không cần, tự tôi sẽ làm, Cố Cô thật sự chịu không nổi giám đốc như: vậy, cầu cứu nhìn về phía Cố Thành Trung Lúc này Cố Thành Trung mới cho anh ta đứng lên, không cần để ý nữa.
Giám đốc hoà nhã cười nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người mặc khắp người đều là đồ của nhãn hiệu D &E, hơn nữa lại là tùy ý mặc lên người, có thể thấy cô gái này mới thật sự là người giàu có!"
“D&E gì, người giàu có gì?"
Đầu óc Hứa Trúc Linh choáng váng, tỏ vẻ mơ hồ.
“Nếu anh có thành ý, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm, cứ như vậy mà xử lý đi."
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố khoan dung, đây là quần áo hai cô vừa chọn xong, xin hãy cầm lấy"
“Minh Châu, đây là của cậu" Hứa Trúc Linh trực tiếp đưa cho Bạch Minh Châu.