Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1072-1073
Chương 1072
Cố Cố cũng theo cô ấy trở lại, lân này cô bé còn làm bé gái tung hoa cho anh ta.
Cô bé biết rõ ràng rằng cô bé có hai người cậu.
Người cậu cả rất hiền lành, thường đeo kính vàng, đi đường khờ khạo, gặp máu sẽ ngất xỉu.
Cậu thứ hai có tính tình không tốt lắm, cũng không thân với bọn họ nhưng cô bé biết rằng cậu hai cũng là một người tốt.
Cô bé ôm con búp bê, dụi mắt rồi chạy lại kéo tay anh ta.
“Cậu có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì đâu."
“Mợ đang làm gì trong đó vậy? Sao lại khóc? Mợ đang nói chuyện với ai vậy?"
“Với cậu của cháu"
“Cậu? Cậu không biến mất sao?"
“Mợ của con vẫn có thể nhìn thấy cậu và trên thế giới chỉ có mợ con mới có thể nhìn thấy cậu con mà thôi: “Cậu hai không muốn mợ nhìn thấy đúng không? Cậu cũng thích mợ của con , muốn ở cùng mợ đúng không? Nhưng mà cậu không làm được! Giống như con rất muốn ở bên bố, nhưng mà con biết bố không yêu mẹ, bố chỉ yêu người khác vì thế nên bố sẽ không quay lại. Mợ thích cậu cả, còn cậu hai thì thích cậu, hai người không thể ở bên nhau đúng không?"
“Như vậy, tình yêu… thứ này thật kỳ quái, là yêu quái, nó sẽ hành hạ người ta."
Thiện Ngôn nghe những lời trẻ con non nớt đó thì xoa đầu cô bé.
“Vậy thì cháu có đau lòng không?"
“Đau lòng chứ, bố không thể ở bên cháu đương nhiên cháu không vui, nhưng nếu mẹ không oán hận thì cháu cũng sẽ không oán hận. Nếu như hai người thật sự không thể như lúc ban đầu, nếu để cháu lựa chọn một người thì cháu nhất định sẽ chọn mẹ của mình. Nghĩ lại thì cháu còn mẹ thì cũng rất hạnh phúc rồi, cậu cũng nghĩ lại đi, dù mợ không yêu cậu nhưng… mà cậu hai vẫn tốt hơn cậu cả của cháu mà đúng không? Cậu hai vẫn có thể ở bên cạnh bầu bạn với mợ của cháu mà đúng không?"
Thiện Ngôn đã giật mình khi nghe điều này.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ sâu về vấn đề này.
Hóa ra… Ôn Mạc Ngôn đã có được trái tim của Bạch Minh Châu nhưng mà anh ta thì đã có được người của cô ấy.
Mặc dù, không thể nói là công bằng hay không.
Ôn Mạc Ngôn đã chiếm thân thể này hai mươi sáu năm.
Mà anh ta sẽ chiếm giữ mấy chục năm còn lại.
Vậy hiện tại thì anh ta còn oán hận cái gì nữa?
Anh ta đáng lẽ là một nhân cách chưa hoàn thiện nhưng mà lại có được nhiều điều như vậy, anh ta nên thỏa mãn mới đúng!
“Cố Cố, cảm ơn cháu, dường như cậu đã không còn khó chịu như vậy nữa"
“Vậy cậu phải nhanh lên đi, dưới đất lạnh lắm. Mà cháu có chuyện muốn nhờ cậu đó! Ngày mai… cậu có thể đưa cháu đi tham gia một hoạt động dành cho bố mẹ và con cái được không? Cháu muốn giải thưởng đó, đó là một món đồ chơi giống như gấu bông của cháu, cháu muốn để tìm một người bạn đồng hành cho nó"
“Sao con không gọi mẹ?"
“Cái này phải cần cả bố và mẹ cùng tham gia, mẹ không muốn tìm bố vì chuyện vặt vãnh này. Mẹ nói, nếu hai người đã xa nhau thì nên phân chia rạch ròi một chút. Cháu không muốn làm mẹ khó xử, hơn nữa mẹ sẽ cảm thấy buồn khi nhìn thấy bố, giống như… khi cậu nhìn mợ vậy!"
“Được rồi, vì cháu đã an ủi cậu nên ngày mai cậu sẽ đưa mợ của cháu đến tham dự"
“Một lời đã định, cậu không thể thất hứa!"
Cố Cố nghiêm túc treo móc với anh ta, sau đó thì vui vẻ trở về phòng mình.
Thiện Ngôn đứng dậy, Bạch Minh Châu đã tỉnh táo lại, ngồi trên mặt đất và ép mình như một quả bóng.
Anh ta thở ra một hơi rồi đi vào để dọn dẹp tàn cục do “Ôn Mạc Ngôn" để lại.
Chương 1073
Anh ta đưa khăn giấy cho cô ấy rồi nói: “Nếu như em thấy vật nhớ người như vậy thì em cứ sống trong phòng này đi. Tôi có thể tìm bất kỳ phòng nào ở cũng được"
“Anh ấy không còn ở đây nữa"
“Anh ấy ở trong trái tim em, em đang ở đâu thì anh ấy sẽ ở đó đúng không? Nếu em không quên được thì anh ấy sẽ không biến mất. Anh ấy sẽ xuất hiện trong tầm mắt của em mọi lúc mọi nơi, và sẽ cho em biết em đang nghĩ gì. Rốt cuộc là em đang nói chuyện với Ôn Mạc Ngôn hay là đang nói chuyện với bản thân mình?"
“Em đang nhìn cái gì, là Ôn Mạc Ngôn hay là một em khác?" Thiện Ngôn nặng nề nói.
Bạch Minh Châu mờ mịt.
Những lời này cứ quẩn quanh trong đầu cô ấy rất lâu.
Ôn Mạc Ngôn… là nội tâm của cô ấy sao?
Điều mà cô ấy không thể vượt qua là cái tin Ôn Mạc Ngôn đã qua đời, hay là bởi vì trong lòng cô ấy quá ám ảnh nên không thể buông bỏ được.
Nói không buông Ôn Mạc Ngôn được thì không bằng nói rằng cô ấy không thể tha thứ cho bản thân và không chịu buông tha cho bản thân…
“Tôi…
“Mỗi lần đều hỏi quyết định của Ôn Mạc Ngôn, trên thực tế… thì em chính là đang hỏi bản thân mình"
“Đủ rồi, câm miệng đi!"
Bạch Minh Châu đột nhiên đứng lên, tâm tình kích động, không khống chế được mà thẳng tay tát anh ta một cái.
Một tiếng vang vọng khắp căn phòng.
Khuôn mặt của Thiện Ngôn nghiêng sang một bên, những dấu tay trên khuôn mặt anh từ từ trở nên rõ ràng.
Bạch Minh Châu nhìn thấy cảnh này thì ngón tay liền run lên.
Cô ấy nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn anh ta.
tôi không biết… anh đang nói cái gì vậy, đừng nói nữa!
“Tôi… tôi không biết mình đang làm gì?"
“Không sao đâu, tôi không đau, tay em thế nào?"
Thiện Ngôn không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy của mình mà chỉ lo lắng siết chặt tay cô ấy.
Lòng bàn tay cô ấy cũng đã đỏ bừng, anh ta đưa tay xoa xoa: “Muốn đánh tôi thì em cứ nói, bạt tay của tôi cứng hơn của em rất nhiều, nếu em muốn để tôi đau thì em chỉ cần nói một tiếng thôi còn lại cứ để cho tôi. Tôi sẽ đánh đến khi em hài lòng mới thôi"
“Thiệu… Thiện Ngôn, anh… anh có thể đừng tốt với tôi như vậy được không?
Bạch Minh Châu bật khóc: “Mỗi lần anh đối xử tốt với tôi là tôi lại thấy khổ sở lắm. Nỗi hổ thẹn của tôi đối với anh như con kiến, từng chút… từng chút…"
Vượt qua hàng rào phòng thủ trong trái tim cô ấy.
Cô buộc mình phải phân biệt rõ ràng, cô ấy cảm thấy hổ thẹn với tình yêu của anh, nó giống như một con kiến, gặm nhấm từng chút, từng chút những rào cản trong lòng cô ấy, khiến cô ấy mở lòng ra để bù đắp cho anh ta nhiều hơn.
Cô ấy không muốn phản bội Ôn Mạc Ngôn, cũng không thể bỏ qua lòng tốt của anh ta.
Ngay cả khi… anh tàn nhẫn với bản thân cô ấy một chút thì cũng không sao.
“Bạch Minh Châu, để tôi nói sự thật cho em nghe, Ôn Mạc Ngôn…
có thể chưa chết."
“Anh… anh nói cái gì?"
Bạch Minh Châu kích động nắm lấy tay áo của anh ta: “Anh nói lại lần nữa đi"