Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Chương 124
Tô Lạc Ly liền giữ lấy tay anh.
“Anh vừa nói cái gì? Cấm trẻ em? Anh có thể đừng như thế trước mặt em trai tôi không, anh có biết như thế sẽ.."
“Nó đã mười bảy. tuổi rồi, còn không hiểu gì nữa? Cô đừng cứ coi nó là trẻ con mãi, cô như vậy không hề tốt cho nó, mà là hại nó!"
Nói xong, Ôn Khanh Mộ dùng sức xé, cúc áo của Tô Lạc Ly rơi ra hết.
Tô Lạc Ly dùng sức ôm lấy Ôn Khanh Mộ.
“Anh quên là chân tôi còn bị thương à?"
“Tôi sẽ không làm cho cô bị thương"
Cho dù, Tô Lạc Ly dùng hết khả năng của mình, cũng không thể thoát khỏi số phận bị xử tại chỗ.
Nhưng, cô cảm thấy rõ ràng sự nhấn nhịn kiềm chế của Ôn Khanh Mộ, có lẽ anh thật sự lo lắng lại đụng vào vết thương ở chân cô.
Tô Lạc Ly ngủ đến chiều, vì Ôn Khanh Mộ giày vò cô, bữa trưa cũng không ăn.
Buổi chiều hoàn toàn là đói quá mà tỉnh.
Cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Ôn Khanh Mộ.
Thay bộ quần áo, Tô Lạc Ly từ từ xuống tầng.
Dì Phương thấy cô xuống, liền đi tới.
“Phu nhân, ăn chút gì đi, ông chủ đã bảo chúng tôi giữ ấm đồ ăn, giờ có muốn ăn không?"
Tô Lạc Ly gật đầu, cô vốn là đói quá mới tỉnh.
Trên bàn ăn, Triệu Ni Ni đặt một bát canh lên bàn.
Dì Phương bưng các món ăn khác lên, nhìn qua bát canh.
Triệu Ni Ni liền lườm bà.
“Nhìn gì mà nhìn, đây là canh ông chủ dặn, nấu để cho phu nhân!"
Dì Phương cũng không nói gì nữa.
Tô Lạc Ly ngồi trên bàn ăn uống no nê, hỏi qua dì Phương, Tô Kiêm Mặc đi đâu, dì Phương trả lời, Tô Kiêm Mặc đang trong phòng ngủ.
Tô Lạc Ly liền lên tầng, tìm tên nhóc kia tính sổ!
“Kiêm Mặc! Em làm gì thế? Sao lại giúp người ngoài chứ?"
Tô Kiêm Mặc đang đọc sách trong phòng, thấy Tô Lạc Ly đi vào liền mỉm cười.
“Em cười gì chứ?"
“Không có gì"
Mặt Tô Lạc Ly liền ửng đỏ.
“Tý tuổi đầu, đừng học thói xấu!"
“Em nói gì rồi chứ? Hơn nữa, chị, em đã mười bảy tuổi rồi, chị thật sự nghĩ em không biết gì à?"
Tô Lạc Ly mím môi, Ôn Khanh Mộ nói không sai, tên nhóc này thật sự cái gì cũng biết!
“Đúng rồi, em điền nguyện vọng thế nào?"
“Đã sớm điền xong rồi"
“Điền xong rồi? Vậy sao em không nói với chị Em điền trường gì? Ngành gì?"
Tô Lạc Ly liền sốt ruột.
Đây là chuyện lớn nhat Tên nhóc này lại không nói gì với cô.
“Em nói với anh rể rồi, hơn nữa, là anh rể tham khảo giúp em, cũng không cần nói với chị chứ?"
“Hả?"
“Em đăng ký học viện mỹ thuật, chuyên ngành thiết kế thời trang, chủ yếu là thiết kế lễ phục váy cưới. Anh rể nghe ngóng giúp em rồi, bảo là điểm của em không có vấn đề gì, chờ nhận giấy thông báo nhập học là được"
“Học viện mỹ thuật? Có phải học viện mỹ thuật hơi xa không?"
“Trời ơi, chị, chị lắm chuyện thật đấy, anh rể đã sắp xếp cho em xong rồi, bên kia cách bệnh viện Q.M không xa, không có vấn đề gì, đúng rồi, giờ bệnh án của em chuyển về bệnh viện Q.M rồi, viện trưởng Châu – Châu Lễ Thành bên đó vừa khéo là chuyên gia tim mạch, ông ấy đổi thuốc cho em rồi, đều là thuốc nhập khẩu, em uống vào cảm giác khá tốt"
“Chuyển viện rồi?"
Tin này khiến Tô Lạc Ly càng thêm bàng hoàng.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Kiêm Mặc luôn khám bệnh ở bệnh viện trung tâm thành phố, cũng có bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc từ nhỏ.
Bệnh nhân như Tô Kiêm Mặc, đương nhiên bác sĩ chủ trị bên kia sẽ hiểu rõ hơn.
Chuyện lớn như chuyển việt nói với cô?
vậy mà cậu lại dám không “Đúng vậy" Tô Kiêm Mặc không cho là đúng.
“Chuyện lớn như này, sao em lại tự mình quyết định chứ?
Sao em không bàn bạc với chị? Bên phía bác sĩ Triệu cũng không nói gì sao?"
“Chị, chị bình tĩnh chút có được không? Bác sĩ Triệu và bác sĩ Châu đã bàn giao xong rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa, đó là bệnh viện của anh rể, bọn họ cũng không dám làm bừa…
“Anh rể em, anh rể em, anh rể em, sao em…
Cứ mở miệng ra là anh rể, cậu đặt người chị này ở đâu chứ?
“Sao thế? Anh rể em tốt mà, khoảng thời gian khi chị quay phim, anh rể luôn chăm sóc cho em"
Tô Lạc Ly cũng không nói tiếp nữa.
“Vậy gần đây em có cảm thấy không thoải mái không?"
Tô Kiêm Mặc lắc đầu.
“Bác sĩ Châu cho em uống toàn thuốc nhập khẩu, nghe nói là đắt lắm, người bình thường không mua nổi, em uống vào cảm thấy hiệu quả rất tốt"
“UU Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy, Tô Lạc Ly cũng yên tâm.
“Chị, ông trời nhất định thấy được chị luôn vất vả chăm sóc em, vì thế mới ban cho chị người đàn ông tốt như: anh rể, hihi, lúc đầu em cảm thấy kết hôn vội không đáng tin, giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi"
Thấy Tô Kiêm Mặc cười rạng rỡ, Tô Lạc Ly cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô không ngờ, Ôn Khanh Nộ lại làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn không nói với cô.
Xem ra người đàn ông này cũng không phải không có tính người.
Nhà họ Tô Tô Nhược Vân đã lâu không về nhà, từ sau khi đính hôn với Mộ Dung Dịch, cô ta luôn ở trong tổ ấm tình yêu với Mộ Dung Dịch, lại thêm hiện giờ sự nghiệp của cô ta đang đi lên, không ngừng đi sự kiện, lại càng không có thời gian về nhà.
Ngay sau khi đóng máy “Tuyệt thế sủng phi", bên phía Quốc tế Nghệ tân liền sáp xếp rất nhiều sự kiện cho cô †a, độ nổi tiếng cũng ngày càng tăng lên.
Về nhà một chuyến, thật sự không dễ dàng gì.
Vương Vãn Hương biết cô ta về nhà, còn tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ngon.
Tô Nhược Vân ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn gà vịt thịt cá, không có chút khẩu vị nào.
“Trời ơi, mẹ, giờ con đang giảm cân, không ăn đâu, tối ăn ít hoa quả là được"
“Không ăn làm sao mà được chứ? Vân Vân à, sức khỏe mới quan trọng, con không thể chỉ cho sự nghiệp, cũng phải nhanh chóng sinh con đẻ cái cho nhà Mộ Dung chứ, như vậy con mới có chỗ đứng trong nhà Mộ Dung"
Tô Nhược Vân lắc đầu.
“Con còn trẻ như này, sự nghiệp đang đi lên, con sinh con sớm như này làm gì chứ?" Tô Nhược Vân không hề muốn sinh con, cô và Mộ Dung Dịch trước giờ chưa từng bàn đến vấn đề này.
“Vân Vân, con không được nghĩ như thế, nhà Mộ Dung là gia tộc thế nào chứ, Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng đã sớm mong được bế cháu nội, con ý, vẫn nên nắm bắt cơ hội đi"
Hiển nhiên Tô Nhược Vân có chút mất kiên nhẫn.
“Được được được, con biết rồi, hai người gọi con về có chuyện gì thế? Tối nay con còn có sự kiện nữa"
Vương Vãn Hương và Tô Khôn bỗng nhìn nhau, hai người hiển nhiên hơi ngại.
“À… Vân Vân à, thật ra cũng không có chuyện gì to tát"
Dường như Tô Nhược Vân nhìn ra tâm sự của bố mẹ, lập tức ngồi dậy.
“Mẹ, bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ở đây không có người ngoài."
Đúng vậy, ở đây chỉ có 4 người nhà bọn họ.
Người ngoài ở đây chẳng qua là Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc.
“Anh vừa nói cái gì? Cấm trẻ em? Anh có thể đừng như thế trước mặt em trai tôi không, anh có biết như thế sẽ.."
“Nó đã mười bảy. tuổi rồi, còn không hiểu gì nữa? Cô đừng cứ coi nó là trẻ con mãi, cô như vậy không hề tốt cho nó, mà là hại nó!"
Nói xong, Ôn Khanh Mộ dùng sức xé, cúc áo của Tô Lạc Ly rơi ra hết.
Tô Lạc Ly dùng sức ôm lấy Ôn Khanh Mộ.
“Anh quên là chân tôi còn bị thương à?"
“Tôi sẽ không làm cho cô bị thương"
Cho dù, Tô Lạc Ly dùng hết khả năng của mình, cũng không thể thoát khỏi số phận bị xử tại chỗ.
Nhưng, cô cảm thấy rõ ràng sự nhấn nhịn kiềm chế của Ôn Khanh Mộ, có lẽ anh thật sự lo lắng lại đụng vào vết thương ở chân cô.
Tô Lạc Ly ngủ đến chiều, vì Ôn Khanh Mộ giày vò cô, bữa trưa cũng không ăn.
Buổi chiều hoàn toàn là đói quá mà tỉnh.
Cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Ôn Khanh Mộ.
Thay bộ quần áo, Tô Lạc Ly từ từ xuống tầng.
Dì Phương thấy cô xuống, liền đi tới.
“Phu nhân, ăn chút gì đi, ông chủ đã bảo chúng tôi giữ ấm đồ ăn, giờ có muốn ăn không?"
Tô Lạc Ly gật đầu, cô vốn là đói quá mới tỉnh.
Trên bàn ăn, Triệu Ni Ni đặt một bát canh lên bàn.
Dì Phương bưng các món ăn khác lên, nhìn qua bát canh.
Triệu Ni Ni liền lườm bà.
“Nhìn gì mà nhìn, đây là canh ông chủ dặn, nấu để cho phu nhân!"
Dì Phương cũng không nói gì nữa.
Tô Lạc Ly ngồi trên bàn ăn uống no nê, hỏi qua dì Phương, Tô Kiêm Mặc đi đâu, dì Phương trả lời, Tô Kiêm Mặc đang trong phòng ngủ.
Tô Lạc Ly liền lên tầng, tìm tên nhóc kia tính sổ!
“Kiêm Mặc! Em làm gì thế? Sao lại giúp người ngoài chứ?"
Tô Kiêm Mặc đang đọc sách trong phòng, thấy Tô Lạc Ly đi vào liền mỉm cười.
“Em cười gì chứ?"
“Không có gì"
Mặt Tô Lạc Ly liền ửng đỏ.
“Tý tuổi đầu, đừng học thói xấu!"
“Em nói gì rồi chứ? Hơn nữa, chị, em đã mười bảy tuổi rồi, chị thật sự nghĩ em không biết gì à?"
Tô Lạc Ly mím môi, Ôn Khanh Mộ nói không sai, tên nhóc này thật sự cái gì cũng biết!
“Đúng rồi, em điền nguyện vọng thế nào?"
“Đã sớm điền xong rồi"
“Điền xong rồi? Vậy sao em không nói với chị Em điền trường gì? Ngành gì?"
Tô Lạc Ly liền sốt ruột.
Đây là chuyện lớn nhat Tên nhóc này lại không nói gì với cô.
“Em nói với anh rể rồi, hơn nữa, là anh rể tham khảo giúp em, cũng không cần nói với chị chứ?"
“Hả?"
“Em đăng ký học viện mỹ thuật, chuyên ngành thiết kế thời trang, chủ yếu là thiết kế lễ phục váy cưới. Anh rể nghe ngóng giúp em rồi, bảo là điểm của em không có vấn đề gì, chờ nhận giấy thông báo nhập học là được"
“Học viện mỹ thuật? Có phải học viện mỹ thuật hơi xa không?"
“Trời ơi, chị, chị lắm chuyện thật đấy, anh rể đã sắp xếp cho em xong rồi, bên kia cách bệnh viện Q.M không xa, không có vấn đề gì, đúng rồi, giờ bệnh án của em chuyển về bệnh viện Q.M rồi, viện trưởng Châu – Châu Lễ Thành bên đó vừa khéo là chuyên gia tim mạch, ông ấy đổi thuốc cho em rồi, đều là thuốc nhập khẩu, em uống vào cảm giác khá tốt"
“Chuyển viện rồi?"
Tin này khiến Tô Lạc Ly càng thêm bàng hoàng.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Kiêm Mặc luôn khám bệnh ở bệnh viện trung tâm thành phố, cũng có bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc từ nhỏ.
Bệnh nhân như Tô Kiêm Mặc, đương nhiên bác sĩ chủ trị bên kia sẽ hiểu rõ hơn.
Chuyện lớn như chuyển việt nói với cô?
vậy mà cậu lại dám không “Đúng vậy" Tô Kiêm Mặc không cho là đúng.
“Chuyện lớn như này, sao em lại tự mình quyết định chứ?
Sao em không bàn bạc với chị? Bên phía bác sĩ Triệu cũng không nói gì sao?"
“Chị, chị bình tĩnh chút có được không? Bác sĩ Triệu và bác sĩ Châu đã bàn giao xong rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa, đó là bệnh viện của anh rể, bọn họ cũng không dám làm bừa…
“Anh rể em, anh rể em, anh rể em, sao em…
Cứ mở miệng ra là anh rể, cậu đặt người chị này ở đâu chứ?
“Sao thế? Anh rể em tốt mà, khoảng thời gian khi chị quay phim, anh rể luôn chăm sóc cho em"
Tô Lạc Ly cũng không nói tiếp nữa.
“Vậy gần đây em có cảm thấy không thoải mái không?"
Tô Kiêm Mặc lắc đầu.
“Bác sĩ Châu cho em uống toàn thuốc nhập khẩu, nghe nói là đắt lắm, người bình thường không mua nổi, em uống vào cảm thấy hiệu quả rất tốt"
“UU Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy, Tô Lạc Ly cũng yên tâm.
“Chị, ông trời nhất định thấy được chị luôn vất vả chăm sóc em, vì thế mới ban cho chị người đàn ông tốt như: anh rể, hihi, lúc đầu em cảm thấy kết hôn vội không đáng tin, giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi"
Thấy Tô Kiêm Mặc cười rạng rỡ, Tô Lạc Ly cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô không ngờ, Ôn Khanh Nộ lại làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn không nói với cô.
Xem ra người đàn ông này cũng không phải không có tính người.
Nhà họ Tô Tô Nhược Vân đã lâu không về nhà, từ sau khi đính hôn với Mộ Dung Dịch, cô ta luôn ở trong tổ ấm tình yêu với Mộ Dung Dịch, lại thêm hiện giờ sự nghiệp của cô ta đang đi lên, không ngừng đi sự kiện, lại càng không có thời gian về nhà.
Ngay sau khi đóng máy “Tuyệt thế sủng phi", bên phía Quốc tế Nghệ tân liền sáp xếp rất nhiều sự kiện cho cô †a, độ nổi tiếng cũng ngày càng tăng lên.
Về nhà một chuyến, thật sự không dễ dàng gì.
Vương Vãn Hương biết cô ta về nhà, còn tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ngon.
Tô Nhược Vân ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn gà vịt thịt cá, không có chút khẩu vị nào.
“Trời ơi, mẹ, giờ con đang giảm cân, không ăn đâu, tối ăn ít hoa quả là được"
“Không ăn làm sao mà được chứ? Vân Vân à, sức khỏe mới quan trọng, con không thể chỉ cho sự nghiệp, cũng phải nhanh chóng sinh con đẻ cái cho nhà Mộ Dung chứ, như vậy con mới có chỗ đứng trong nhà Mộ Dung"
Tô Nhược Vân lắc đầu.
“Con còn trẻ như này, sự nghiệp đang đi lên, con sinh con sớm như này làm gì chứ?" Tô Nhược Vân không hề muốn sinh con, cô và Mộ Dung Dịch trước giờ chưa từng bàn đến vấn đề này.
“Vân Vân, con không được nghĩ như thế, nhà Mộ Dung là gia tộc thế nào chứ, Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng đã sớm mong được bế cháu nội, con ý, vẫn nên nắm bắt cơ hội đi"
Hiển nhiên Tô Nhược Vân có chút mất kiên nhẫn.
“Được được được, con biết rồi, hai người gọi con về có chuyện gì thế? Tối nay con còn có sự kiện nữa"
Vương Vãn Hương và Tô Khôn bỗng nhìn nhau, hai người hiển nhiên hơi ngại.
“À… Vân Vân à, thật ra cũng không có chuyện gì to tát"
Dường như Tô Nhược Vân nhìn ra tâm sự của bố mẹ, lập tức ngồi dậy.
“Mẹ, bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ở đây không có người ngoài."
Đúng vậy, ở đây chỉ có 4 người nhà bọn họ.
Người ngoài ở đây chẳng qua là Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc.
Tác giả :
Tô Lạc Ly