Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Chương 102
Tô Kiêm Mặc đẩy cửa đi vào.
Thấy hai người trước mặt, trước tiên là ngây người.
Sau đó, cậu quay đầu đi.
“Chị, anh rể"
Chỉ thấy hai người đã sóng vai đứng bên cạnh bàn làm việc, một tay Ôn Khanh Mộ ôm lấy Tô Lạc Ly.
Trên thực tế, là một tay anh đặt ở phía sau Tô Lạc Ly, giữ lấy dây áo lót đã đứt của cô.
Bằng không, áo lót này sợ là…
Trong mắt Tô Kiêm Mặc, Ôn Khanh Mộ đang ôm Tô Lạc Ly, dáng vẻ rất thân mật.
“Hai người thật ân ái nha"
“Ha ha…"
Cũng thật ân ái, chỉ thiếu điều rút vũ khí đánh nhau nữa thôi!
Tô Lạc Ly cười mỉa mai.
“Đúng vậy, anh rể em rất yêu chị" Khi nói lời này, thậm chí Tô Lạc Ly còn nghiến răng nghiến lợi.
“Khó trách nha, chị quay về còn không biết đường tìm em: “Sao có thể chứ?"
Tô Lạc Ly đang chuẩn bị cử động, phát hiện bản thân không thể động đậy, Ôn Khanh Mộ còn tóm áo lót của cô!
Chỉ là, vừa rồi tốc độ của Ôn Khanh Mộ quả thật nhanh đến mức đáng kinh ngạc, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã đứng thẳng rồi!
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
“Kiêm Mặc, chị mang về một con Chihuahua, để ở trên gác xép."
“Thật sao?" Mắt Tô Kiêm Mặc liền sáng lên: “Vậy em đi xem xeml"
Nói rồi ¡, Tô Kiêm Mặc nhanh chóng ra ngoài.
“Em chạy chậm chút! Đừng vội!"
Coi như cũng đẩy Tô Kiêm Mặc đi chỗ khác rồi, Tô Lạc Ly thở phào một hơi.
“Còn không buông ra!" Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.
Hai tay Ôn Khanh Mộ vừa buông ra, dây áo co dãn lập tức bản ngược vào lưng Tô Lạc Ly.
“Anh làm gì thế?"
“Là cô bảo tôi buông ra, còn trách tôi?"
Quả thật Tô Lạc Ly bị tức đến nổ phổi!
Gô liền nắm lấy áo lót của mình: “Còn anh ý!"
“Đừng quên ước hẹn tối nay của hai chúng ta nha!" Ôn Khanh Mộ chớp mắt hư hỏng.
Tô Lạc Ly cắn chặt răng, nhanh chóng chạy ra ngoài, cô phải về thay áo lót trước mới đượ!
c Trong nhà có một con Chihuahua, khiến Tô Kiêm Mặc vui chết đi được.
Tô Lạc Ly thay xong quần áo rồi lên tầng, thấy Tô Kiêm Mặc đang đút xúc xích cho Chihuahua.
Mắt cô không khỏi ươn ướt.
Ôn Khanh Mộ không biết xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào.
“Có gì vui chứ? Còn vui hơn sư tử, hổ, sói sao?"
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ như đang nhìn “quái vật".
“Kiêm Mặc rất thích chó, khi còn nhỏ từng nuôi một con chó cỏ, sau bị Tô Nhược Diệu ép uống rượu tới chết, nó đau lòng rất lâu, rất lâu, có một lần tôi nhặt về một con chó cỏ tặng cho nó, kết quả nó trực tiếp mang đi tặng, nó nói, chỉ cần chúng tôi còn ở nhà một ngày, nó sẽ không nuôi chó nữa, vì có nuôi, cũng sẽ bị người nào đó hại chết"
Sau này, họ bị đuổi khỏi nhà, Tô Lạc Ly cũng từng nghĩ muốn nuôi chó, nhưng cô sống ở khu Rainbow bên này, Tô Kiêm Mặc lại sống trong trường, quả thật không có ai trông, nghĩ rồi lại thôi.
Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng hiểu, vì sao rõ ràng biết anh không có lòng tốt, cô vẫn muốn bàn bạc chuyện nuôi chó với anh.
“Chị, chú chó này có tên không?" Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.
“Chưa có, em đặt tên cho nó đi"
“Nó là một con chó cái, lại là Chihuahua, gọi nó là Cát Tường “Phèn thế" Ôn Khanh Mộ lầm bầm một câu.
Tô Lạc Ly liền giãm lên chân anh một cái.
“Vậy gọi Cát Tường đi, em thích là được!"
Nói xong, Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi rời đi.
Thế nhưng, cái gì đến thì vẫn đến.
Điều kiện vô sỉ mà Tô Lạc Ly đồng ý với Ôn Khanh Mộ, tối nay nhất định cô phải chủ động lấy lòng anh, hơn nữa còn phải phục vụ anh tử tết Ngồi trên giường, Tô Lạc Ly bắt đầu căng thẳng.
Thường ngày hai người làm chuyện này, đều là do Ôn Khanh Mộ chủ động, một người phụ nữ như cô, da mặt còn mỏng, đừng nói là chủ động, thường ngày khi Ôn Khanh Mộ chủ động, cô đã cực kì xấu hổ, đến kêu cũng không dám kêu thành tiếng.
Tô Lạc Ly cứ rung chân, xoa tay mãi, như sắp gặp đại quân của địch.
Bỗng cửa mở ra.
Tô Lạc Ly run bắn người, nhìn Ôn Khanh Mộ đi vào.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp khóa cửa lại.
Nụ cười trên mặt vô cùng sáng láng.
“Có phải có thể bắt đầu rồi không?"
Tô Lạc Ly liền bật lên như lò xo.
“Tôi đi tắm trước"
“Không phải cô đã tắm rồi sao?"
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra, vừa về nhà cô đã tắm rồi.
“Vậy… Anh đi tắm trước đi"
Ôn Khanh Mộ nhếch khóe miệng cười: “Tôi vừa về đã đi tắm rồi"
Tô Lạc Ly đau khổ nhắm mát lại, xem ra không trốn được.
“Tôi không biết…"
“Không sao, tôi dạy cô" Ôn Khanh Mộ ngoắc tay về phía Tô Lạc Ly: “Lại đây"
Tô Lạc Ly chỉ đành đánh liều đi tới, mặc dù số lần hai người làm tình cũng không ít, thế nhưng cô vẫn căng thẳng!
Đi tới đứng trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Cởi đồ của tôi trước"
Tô Lạc Ly nghĩ, vẫn nên cởi từng cúc áo của Ôn Khanh Mộ, nhưng vị này đúng thật là ông lớn!
Khi cởi đồ, vậy mà không hề động đậy, hoàn toàn để cô cứng rắn lột đồ xuống.
“Bên dưới không cởi sao?"
Tô Lạc Ly hít hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn nửa người dưới của Ôn Khanh Mộ, lập tức quay đầu đi, mặt đỏ tía tai.
“Tự anh cởi có được không?"
“Hả? Nói lại lần nữa xem" Ôn Khanh Mộ đúng là ông lớn mà.
Trong lòng Tô Lạc Ly mắng Ôn Khanh Mộ từ đầu đến chân một lượt, cởi thắt lưng của anh ra, kéo quần anh xuống.
“Còn nữa"
Gòn sót lại chiếc quần lót…
Tay của Tô Lạc Ly vừa chạm vào eo của Ôn Khanh Mộ.
“Gởi của cô đi"
Tô Lạc Ly như trút được gánh nặng, quay người lại cởi đồ của mình.
Một chiếc, lại một chiếc.
Động tác của cô thật sự chậm như cảnh quay chậm phim điện ảnh.
Ôn Khanh Mộ đi tới, dùng tay xé ra, “soạt" một tiếng.
“Anh lại xé đồ của tôi! Anh có biết anh xé hỏng bao nhiêu quần áo của tôi rồi không? Anh đền cho tôi!"
Vốn cô đã nghèo, tiền tiêu vào quần áo trong khoảng.
thời gian này đã vượt kế hoạch cực kì nhiều!
Ôn Khanh Mộ thuận thế ôm lấy Tô Lạc Ly từ phía sau.
“Mua đồ mới cho cô"
Ngày hôm sau Ôn Khanh Mộ nửa nằm nửa ngồi trên giường, lộ ra nửa thân trên trần tụi, cơ bắp vẫn săn chắc như cũ, nhìn người nào đó đang ngủ rất say bên cạnh, khỏe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười xán lạn.
Đêm qua, có thể gọi là hoàn mĩ.
Dưới sự hướng dẫn của anh, cô nhóc ngại ngùng, nhưng chính dáng vẻ ngại ngùng đó thật sự khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được.
Đêm qua, anh hết sức thỏa mãn.
Anh cúi người xuống, khế xoa đầu Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly âm ừ một tiếng, xoay người lại, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh.
Ôn Khanh Mộ cười, chỉ đành nằm trở lại, mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình.
Anh duỗi tay véo má cô, lại véo mũi cô, rồi véo cằm cô.
“Ly Ly, dậy thôi"
Thấy cô không hề phản ứng lại, Ôn Khanh Mộ sán đến gần tai cô, khẽ thổi một hơi.
Tai của người phụ nữ này cực kì mẫn cảm!
Tô Lạc Ly lập tức rụt cổ lại, tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Ôn Khanh Mộ phóng to trước mắt.
“AT “Dậy thôi, đưa cô đến chỗ này hay cực
Thấy hai người trước mặt, trước tiên là ngây người.
Sau đó, cậu quay đầu đi.
“Chị, anh rể"
Chỉ thấy hai người đã sóng vai đứng bên cạnh bàn làm việc, một tay Ôn Khanh Mộ ôm lấy Tô Lạc Ly.
Trên thực tế, là một tay anh đặt ở phía sau Tô Lạc Ly, giữ lấy dây áo lót đã đứt của cô.
Bằng không, áo lót này sợ là…
Trong mắt Tô Kiêm Mặc, Ôn Khanh Mộ đang ôm Tô Lạc Ly, dáng vẻ rất thân mật.
“Hai người thật ân ái nha"
“Ha ha…"
Cũng thật ân ái, chỉ thiếu điều rút vũ khí đánh nhau nữa thôi!
Tô Lạc Ly cười mỉa mai.
“Đúng vậy, anh rể em rất yêu chị" Khi nói lời này, thậm chí Tô Lạc Ly còn nghiến răng nghiến lợi.
“Khó trách nha, chị quay về còn không biết đường tìm em: “Sao có thể chứ?"
Tô Lạc Ly đang chuẩn bị cử động, phát hiện bản thân không thể động đậy, Ôn Khanh Mộ còn tóm áo lót của cô!
Chỉ là, vừa rồi tốc độ của Ôn Khanh Mộ quả thật nhanh đến mức đáng kinh ngạc, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã đứng thẳng rồi!
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
“Kiêm Mặc, chị mang về một con Chihuahua, để ở trên gác xép."
“Thật sao?" Mắt Tô Kiêm Mặc liền sáng lên: “Vậy em đi xem xeml"
Nói rồi ¡, Tô Kiêm Mặc nhanh chóng ra ngoài.
“Em chạy chậm chút! Đừng vội!"
Coi như cũng đẩy Tô Kiêm Mặc đi chỗ khác rồi, Tô Lạc Ly thở phào một hơi.
“Còn không buông ra!" Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.
Hai tay Ôn Khanh Mộ vừa buông ra, dây áo co dãn lập tức bản ngược vào lưng Tô Lạc Ly.
“Anh làm gì thế?"
“Là cô bảo tôi buông ra, còn trách tôi?"
Quả thật Tô Lạc Ly bị tức đến nổ phổi!
Gô liền nắm lấy áo lót của mình: “Còn anh ý!"
“Đừng quên ước hẹn tối nay của hai chúng ta nha!" Ôn Khanh Mộ chớp mắt hư hỏng.
Tô Lạc Ly cắn chặt răng, nhanh chóng chạy ra ngoài, cô phải về thay áo lót trước mới đượ!
c Trong nhà có một con Chihuahua, khiến Tô Kiêm Mặc vui chết đi được.
Tô Lạc Ly thay xong quần áo rồi lên tầng, thấy Tô Kiêm Mặc đang đút xúc xích cho Chihuahua.
Mắt cô không khỏi ươn ướt.
Ôn Khanh Mộ không biết xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào.
“Có gì vui chứ? Còn vui hơn sư tử, hổ, sói sao?"
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ như đang nhìn “quái vật".
“Kiêm Mặc rất thích chó, khi còn nhỏ từng nuôi một con chó cỏ, sau bị Tô Nhược Diệu ép uống rượu tới chết, nó đau lòng rất lâu, rất lâu, có một lần tôi nhặt về một con chó cỏ tặng cho nó, kết quả nó trực tiếp mang đi tặng, nó nói, chỉ cần chúng tôi còn ở nhà một ngày, nó sẽ không nuôi chó nữa, vì có nuôi, cũng sẽ bị người nào đó hại chết"
Sau này, họ bị đuổi khỏi nhà, Tô Lạc Ly cũng từng nghĩ muốn nuôi chó, nhưng cô sống ở khu Rainbow bên này, Tô Kiêm Mặc lại sống trong trường, quả thật không có ai trông, nghĩ rồi lại thôi.
Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng hiểu, vì sao rõ ràng biết anh không có lòng tốt, cô vẫn muốn bàn bạc chuyện nuôi chó với anh.
“Chị, chú chó này có tên không?" Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.
“Chưa có, em đặt tên cho nó đi"
“Nó là một con chó cái, lại là Chihuahua, gọi nó là Cát Tường “Phèn thế" Ôn Khanh Mộ lầm bầm một câu.
Tô Lạc Ly liền giãm lên chân anh một cái.
“Vậy gọi Cát Tường đi, em thích là được!"
Nói xong, Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi rời đi.
Thế nhưng, cái gì đến thì vẫn đến.
Điều kiện vô sỉ mà Tô Lạc Ly đồng ý với Ôn Khanh Mộ, tối nay nhất định cô phải chủ động lấy lòng anh, hơn nữa còn phải phục vụ anh tử tết Ngồi trên giường, Tô Lạc Ly bắt đầu căng thẳng.
Thường ngày hai người làm chuyện này, đều là do Ôn Khanh Mộ chủ động, một người phụ nữ như cô, da mặt còn mỏng, đừng nói là chủ động, thường ngày khi Ôn Khanh Mộ chủ động, cô đã cực kì xấu hổ, đến kêu cũng không dám kêu thành tiếng.
Tô Lạc Ly cứ rung chân, xoa tay mãi, như sắp gặp đại quân của địch.
Bỗng cửa mở ra.
Tô Lạc Ly run bắn người, nhìn Ôn Khanh Mộ đi vào.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp khóa cửa lại.
Nụ cười trên mặt vô cùng sáng láng.
“Có phải có thể bắt đầu rồi không?"
Tô Lạc Ly liền bật lên như lò xo.
“Tôi đi tắm trước"
“Không phải cô đã tắm rồi sao?"
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra, vừa về nhà cô đã tắm rồi.
“Vậy… Anh đi tắm trước đi"
Ôn Khanh Mộ nhếch khóe miệng cười: “Tôi vừa về đã đi tắm rồi"
Tô Lạc Ly đau khổ nhắm mát lại, xem ra không trốn được.
“Tôi không biết…"
“Không sao, tôi dạy cô" Ôn Khanh Mộ ngoắc tay về phía Tô Lạc Ly: “Lại đây"
Tô Lạc Ly chỉ đành đánh liều đi tới, mặc dù số lần hai người làm tình cũng không ít, thế nhưng cô vẫn căng thẳng!
Đi tới đứng trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Cởi đồ của tôi trước"
Tô Lạc Ly nghĩ, vẫn nên cởi từng cúc áo của Ôn Khanh Mộ, nhưng vị này đúng thật là ông lớn!
Khi cởi đồ, vậy mà không hề động đậy, hoàn toàn để cô cứng rắn lột đồ xuống.
“Bên dưới không cởi sao?"
Tô Lạc Ly hít hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn nửa người dưới của Ôn Khanh Mộ, lập tức quay đầu đi, mặt đỏ tía tai.
“Tự anh cởi có được không?"
“Hả? Nói lại lần nữa xem" Ôn Khanh Mộ đúng là ông lớn mà.
Trong lòng Tô Lạc Ly mắng Ôn Khanh Mộ từ đầu đến chân một lượt, cởi thắt lưng của anh ra, kéo quần anh xuống.
“Còn nữa"
Gòn sót lại chiếc quần lót…
Tay của Tô Lạc Ly vừa chạm vào eo của Ôn Khanh Mộ.
“Gởi của cô đi"
Tô Lạc Ly như trút được gánh nặng, quay người lại cởi đồ của mình.
Một chiếc, lại một chiếc.
Động tác của cô thật sự chậm như cảnh quay chậm phim điện ảnh.
Ôn Khanh Mộ đi tới, dùng tay xé ra, “soạt" một tiếng.
“Anh lại xé đồ của tôi! Anh có biết anh xé hỏng bao nhiêu quần áo của tôi rồi không? Anh đền cho tôi!"
Vốn cô đã nghèo, tiền tiêu vào quần áo trong khoảng.
thời gian này đã vượt kế hoạch cực kì nhiều!
Ôn Khanh Mộ thuận thế ôm lấy Tô Lạc Ly từ phía sau.
“Mua đồ mới cho cô"
Ngày hôm sau Ôn Khanh Mộ nửa nằm nửa ngồi trên giường, lộ ra nửa thân trên trần tụi, cơ bắp vẫn săn chắc như cũ, nhìn người nào đó đang ngủ rất say bên cạnh, khỏe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười xán lạn.
Đêm qua, có thể gọi là hoàn mĩ.
Dưới sự hướng dẫn của anh, cô nhóc ngại ngùng, nhưng chính dáng vẻ ngại ngùng đó thật sự khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được.
Đêm qua, anh hết sức thỏa mãn.
Anh cúi người xuống, khế xoa đầu Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly âm ừ một tiếng, xoay người lại, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh.
Ôn Khanh Mộ cười, chỉ đành nằm trở lại, mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình.
Anh duỗi tay véo má cô, lại véo mũi cô, rồi véo cằm cô.
“Ly Ly, dậy thôi"
Thấy cô không hề phản ứng lại, Ôn Khanh Mộ sán đến gần tai cô, khẽ thổi một hơi.
Tai của người phụ nữ này cực kì mẫn cảm!
Tô Lạc Ly lập tức rụt cổ lại, tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Ôn Khanh Mộ phóng to trước mắt.
“AT “Dậy thôi, đưa cô đến chỗ này hay cực
Tác giả :
Tô Lạc Ly