Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Chương 132
Sở Úy Dạ lại muốn vươn tay ra tóm lấy tay của Bạch Lộ, trước đây đã bị lừa mấy lần bây giờ Bạch Lộ thông minh rồi, cô tránh về phía sau làm Sở Úy Dạ chỉ tóm được không khí. Trong lúc gương mặt tuấn tú của hắn trở nên u ám thì Bạch Lộ đã nhanh chóng giơ cao bàn tay của mình lên, ánh sáng lấp lánh chói mắt của chiếc nhẫn kim cương làm tất cả động tác của hắn đều cứng lại.
Có một biểu cảm không dám tin xuất hiện trên mặt hắn.
Bạch Lộ này khẽ nói: “Trước đây anh đã nói Lương Phi Phàm không thể cho tôi danh phận, anh sai rồi, Phi Phàm đã cho tôi danh phận, bây giờ tôi là vợ của anh ấy. Xin lỗi anh Sở, tập đoàn Viễn Đông và Lương Thị của chồng tôi vốn là đối thủ trên thương trường. Bây giờ tôi càng không thể đứng ở đây nói nhiều với anh như vậy được, ngộ nhỡ để người khác nhìn thấy, họ còn tưởng tôi đã làm việc gì đó không đúng sau lưng chồng tôi."
Cô cong môi lên nói không một cách không hề kiêng nể: “Tuy tôi không làm gì cả nhưng tôi rất yêu chồng tôi, tôi không hi vọng anh ấy vì tôi mà có bất cứ tin tức tiêu cực nào."
Sở Úy Dạ chưa từng có cảm giác như vậy.
Cả thế giới của hắn trở nên trống rỗng, dường như tất cả âm thanh bên tai đều biến mất, nhưng khuôn mặt lạnh lùng trước mắt hắn này lại rõ ràng như vậy, cô đang nở một nụ cười tự tin và hạnh phúc, nhưng cô không hạnh phúc vì hắn, cô nói cô rất yêu người đàn ông đó, nhưng người đàn ông đó cũng không phải hắn...
“Bịch" một tiếng, nhất định là có thứ gì đó rơi xuống vực sâu, Sở Úy Dạ nghe thấy tim mình giống như bị ai đó mổ xẻ... Cả thể giới của hắn đều chìm trong mùi máu tanh nồng nặc nhưng chỉ có mình hắn nghe thấy được.
Thì ra không phải là không cam lòng, không cam lòng chẳng phải là không muốn từ bỏ sao?
Vậy thì không muốn từ bỏ còn không phải là vì yêu sao?
Sở Úy Dạ cười lên một tiếng, hắn thấy trống vắng vô cùng, nhưng khi mở miệng giọng hắn lại khàn khàn, sự kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn không cho phép hắn thể hiện sự đau khổ ra bên ngoài, hắn chỉ hắng giọng nói: “Xem ra tôi đã coi thường Lương Phi Phàm rồi, hắn thật sự đã làm được rồi."
Bạch Lộ mím môi không nói gì.
Sở Úy Dạ nhìn gương mặt quật cường của cô khóe miệng hắn lại khẽ động đậy: “Cô thấy rất hạnh phúc phải không? Bạch Lộ, cô đã từng nghĩ Lương Phi Phàm để cô gả cho anh ta như vậy thì anh ta phải chịu áp lực lớn thế nào không?"
Bạch Lộ thấy lòng mình thắt lại, cô vô thức mở miệng hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?"
“Haha, cô nói xem? Người trong giới chúng tôi đều biết, địa vị của Lương Thị và Diệp Thị ở thành phố A cao thế nào. Đương nhiên hai nhà này vốn dĩ luôn giữ mối quan hệ hợp tác, Lương Kiếm Nam và Diệp Tử Kiệt liên tiếp hợp tác với nhau cô có biết tại sao không? Bởi vì thiên kim duy nhất của Diệp Thị Diệp Lân đã được mặc nhận là Lương phu nhân, cô nói xem bây giờ cô chen chân vào Diệp Thị có khoanh tay đứng nhìn không?"
Sở Úy Dạ khẽ cười, hai tay hắn từ từ đút vào trong túi quần, ngữ khí của hắn có phần hời hợt, lại giống như tính cách ngạo mạn của hắn: “Một khi không hợp tác với Diệp Thị nữa Lương Thị chắc chắn sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề, cô có từng nghĩ đến không? Có lẽ bây giờ Lương Phi Phàm đang rơi vào hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng tôi thực sự rất khâm phúc hắn ta, tông giảm đốc Lương đã kiểm chứng câu nói cần mỹ nhân không cần giang sơn..."
Sở Dạ Úy nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt có phần mờ ám, nhưng điều ẩn sâu trong con ngươi hắn rõ ràng lại là đắng cay: “Từ xưa đến nay anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân."
“Anh nói láo!"
Bạch Lộ chau mày sau đó lắc đầu rồi hoảng hốt ngắt lời Sở Úy Dạ: “Không thể! Anh đừng hòng lừa tôi, tôi làm việc EC bao nhiêu năm nay, tôi hiểu rất rõ thực lực của EC, cho dù dự án hợp tác với Diệp Thị thất bại thì Lương Thị cũng không nghiêm trọng như anh nói được, Phi Phàm nhất định sẽ không..."
“Sẽ không phá sản?"
Sở Úy Dạ cười lạnh ngắt lời Bạch Lộ, hắn tàn nhẫn vô tình cắt đứt việc lừa người lừa mình của cô: “Bạch Lộ cô làm việc ở EC, vậy cô đã từng đến Lương Thị chưa? Cô có biết dự án hợp tác mấy năm nay của Lương Thị và Diệp Thị cộng lại trị giá bao nhiêu không? Cô có biết sau khi những dự án này bị đình chỉ thì Lương Thị phải chịu tổn thất lớn thế nào không? Thật đáng tiếc, cô không biết gì cả, cho nên chắc chắn cô cũng sẽ không biết ông xã cô luôn miệng nói yêu nhất bây giờ đang bị tấn công thế nào đâu."
“Tôi không tin!"
Bạch Lộ cắn môi, cô nói từng câu từng chữ với ánh mắt kiên định: “Sở Úy Dạ, anh nói gì tôi cũng không tin đau, anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa."
“Rồi sẽ có ngày cô muốn gặp tôi thôi."
Bạch Lộ đứng ở chỗ cũ, cả người cô giống như bị đông cứng, cô cứ giữ tư thế cũ, cô không cử động trong rất lâu.
Lời của Sở Úy Dạ luôn văng vẳng bên tai cô, cô cố gắng nói với chính mình những lời hắn nhói không phải là thật, nhất định không phải là thật, nhưng...
Tại sao trong lòng lại có một giọng nói khác nhảy ra nói với cô thực ra những lời kia cũng có khả năng là thật?
Khi Lương Phi Phàm trở về Bạch Lộ đang lo lắng bất an ngồi trên sofa.
Người giúp việc tiến lên trước lấy đi áo khoác ngoài trên tay anh rồi cung kính nói: “Lương tiên sinh đã về."
Bạch Lộ vội vàng đứng lên, vừa quay người quả nhiên cô nhìn thấy người đàn ông thân hình thẳng tắp đang đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt người đàn ông đứng trước mắt cô lúc này hiền hòa, hoàn toàn không có khí chất ác liệt như khi ở bên ngoài.
“Phi Phàm."
Bạch Lộ vượt qua sofa chạy về phía Lương Phi Phàm, anh rất thích tận hưởng cảm giác bản thân đi làm về trong nhà có người phụ nữ đang đợi anh trở về, sau đó cô ấy sẽ nhào vào lòng mình giống như một chú chim nhỏ, cảm giác này khiến anh thấy rất dễ chịu.
“Sao em lại ngốc nghếch ngồi ở đây? Anh còn tưởng em đang đọc sách trên nhà cơ." Lương Phi Phàm vươn tay ra chỉnh lại tóc gần vành tai của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, con mắt sắc sảo của anh quét qua người phụ nữ nhỏ trong lòng mình, dáng vẻ đầy tâm sự đó của cô không lừa được con mắt của anh.
Lương Phi Phàm cau mày hỏi: “Em có tâm sự?"
Bạch Lộ biết việc hôm nay Sở Úy Dạ đến đây, cho dù cô có muốn giấu cũng không giấu được.
Trong phòng này toàn là người của Lương Phi Phàm, nếu cô cố hết sức bảo họ đừng lên tiếng đến lúc đó chẳng khác nào tự mình kiếm chuyện, không có việc gì cũng sẽ trở thành có việc.
Sau khi suy nghĩ thận trọng cô liền gật đầu nói: “Em không muốn giấu anh, hôm nay Sở Úy Dạ đã đến đây tìm em."
Bạch Lộ cảm nhận được sức lực của anh trên eo cô dần dần lớn lên, cô liền vô thức ngẩng đầu lên, quả nhiên gương mặt tuấn tú của Lương Phi Phàm trầm xuống: “Anh ta đến đây làm gì?"
Lương Phi Phàm ngừng lại, rồi anh lại hỏi vì không yên tâm: “Có phải anh ta đã làm gì em không?"
“Không có."
Bạch Lộ vội vàng lắc đầu, nhìn thấy dáng vẻ anh cẩn thận trân trọng mình như vậy trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp: “Anh đừng nghĩ linh tinh, anh ta không làm gì em cả. Nhưng anh ta có nói với em vài chuyện, em..."
“Ừ?"
Người thông minh như Lương Phi Phàm nhìn thấy dáng vẻ úp úp mở mở này của Bạch Lộ liền biết ngay cái thằng cha Sở Úy Dạ đáng chết kia chắc chắc đã nói việc không nên nói với cô rồi, “Anh ta đã nói gì với em?"
Những lời đó làm Bạch lộ cả ngày bồn chồn bất an, cô vội vàng muốn Lương Phi Phàm cho cô một lời bảo đảm. Cho nên cô liền bất chấp tất cả nói ra mọi chyện, nhưng sau khi nói sau cô không phát hiện trên mặt người đàn ông ở bên cạnh có có gì đó khác lạ, cô nắm lấy tay anh với vẻ không yên tâm, “Phi Phàm anh nói cho em biết, Sở Úy Dạ nói có thật không? Hắn nói dối phải không? Lương Thị thật sự vì em mà..."
“Em nghĩ linh tinh gì vậy?"
Ánh mắt Lương Phi Phàm bình tĩnh, anh vươn tay gõ vào trán cô, vì anh không dùng nhiều sức nên cái gõ trán này lại có vài phần cưng chiều. Anh ôm Bạch Lộ ngồi ở trên sofa, ngón tay dài nghịch mái tóc dài đang rũ xuống vai: “Sở Úy Dạ nói gì em liền tin cái đó? Là em quá tin tưởng anh ta hay là em quá không tin tưởng anh?"
“Đương nhiên đều không phải." Bạch lộ cau mày phản bác lại: “Em chỉ rất lo cho anh thôi."
“Cho nên anh mới bảo em đừng nghĩ linh tinh, Lương Phi Phàm chống cằm mình lên trên vai Bạch Lộ, anh tham lam ngửu mùi hương trên người cô: “Yên tâm, ông xã của em không yếu đuổi vậy đâu, hơn nữa Lương Thị cũng không phải không chống đỡ được, hãy tin anh được không?"
Bạch Lộ vươn tay ôm lấy vai Lương Phi Phàm, cô vùi mặt mình vào ngực anh sau đó khẽ nói: “Phi Phàm, em rất sợ, em biết em nên tin anh nhưng em rất lo anh sẽ vì em mà phải gánh vác rất nhiều thứ. Nếu có vấn đề gì anh nhất định phải nói với em được không? Tuy em không chắc chắc em có thể giúp gì không nhưng em muốn đối diện với mọi vấn đề với anh."
“Em muốn chạy em cũng sẽ không thả em ra."
Bàn tay của Lương Phi Phàm từ từ vuốt ve lưng cô, vì ở trong nhà nên cô mặc rất đơn giản, bên trong ngay cả nội y cũng không mặc, bàn tay to lớn của anh vừa ấn vào đã cảm nhận được ngay, Bạch Lộ nghe thấy hô hấp của anh nặng nề hơn một chút: “Em không mặc nội y?"
“Em không thoải mái."
Nghe giọng nói của anh Bạch Lộ liền biết nếu anh cứ tiếp tục sờ xuống dưới như vậy, có lẽ anh rất nhanh sẽ hóa thành sói. Cô rất sáng suốt chọn cách nhảy ra từ trong lòng anh, vừa hay cô nhìn thấy có người giúp việc đi ra liền vội vàng hỏi: “Dì, có thể ăn cơm được chưa ạ?"
“Lương tiên sinh, Lương phu nhân cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ hai người muốn ăn ạ?"
“Có ạ!" Bạch Lộ vượt qua Lương Phi Phàm và đi về phía phòng ăn, trên đường đi còn cố tình xoa bụng: “Em sắp chết đói rồi, mau đi ăn cơm thôi."
Lương Phi Phàm nhìn hình bóng mảnh khảnh dường như đang chạy trốn kia, anh đợi cho đến khi Bạch Lộ đi vào phòng ăn trên gương mặt tuấn tú kia mới xuất hiện vẻ âm u, có tia hung ác vụt qua nơi sâu thẳm trong mắt anh.
Xem ra Sở Úy Dạ vẫn chưa từ bỏ.
Sau khi ăn tối xong Bạch Lộ nhìn thấy Lương Phi Phàm vẫn còn không ít việc phải làm nên cô liền lên phòng mình xem ti vi. Đến 8 giờ vẫn chưa thấy Lương Phi Phàm vào, Bạch Lộ suy đi nghĩ lại, cô thấy vẫn nên xuống dưới nhà hâm nóng sữa và bưng vào phòng đọc sách của anh.
Lương Phi Phàm đứng ở trước cửa sổ sát sàn, anh đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, Bạch Lộ lại gần cô chỉ nghe thấy anh nói một câu với vẻ u ám: “Diệp Tử Kiệt có thể cho anh bao nhiêu lợi ích?"
Bạch Lộ dừng bước chân lại, cô không cẩn thận làm cốc sữa trong tay chạm vào mành cửa. Đây chỉ là một tiếng động rất nhỏ thôi mà Lương Phi Phàm cũng có thể nghe thấy. Anh vừa nghe điện thoại vừa quay người lại đã thấy một người phụ nữ mặt đầy lúng túng đứng ở cửa phòng đọc sách. Xem thêm...
Có một biểu cảm không dám tin xuất hiện trên mặt hắn.
Bạch Lộ này khẽ nói: “Trước đây anh đã nói Lương Phi Phàm không thể cho tôi danh phận, anh sai rồi, Phi Phàm đã cho tôi danh phận, bây giờ tôi là vợ của anh ấy. Xin lỗi anh Sở, tập đoàn Viễn Đông và Lương Thị của chồng tôi vốn là đối thủ trên thương trường. Bây giờ tôi càng không thể đứng ở đây nói nhiều với anh như vậy được, ngộ nhỡ để người khác nhìn thấy, họ còn tưởng tôi đã làm việc gì đó không đúng sau lưng chồng tôi."
Cô cong môi lên nói không một cách không hề kiêng nể: “Tuy tôi không làm gì cả nhưng tôi rất yêu chồng tôi, tôi không hi vọng anh ấy vì tôi mà có bất cứ tin tức tiêu cực nào."
Sở Úy Dạ chưa từng có cảm giác như vậy.
Cả thế giới của hắn trở nên trống rỗng, dường như tất cả âm thanh bên tai đều biến mất, nhưng khuôn mặt lạnh lùng trước mắt hắn này lại rõ ràng như vậy, cô đang nở một nụ cười tự tin và hạnh phúc, nhưng cô không hạnh phúc vì hắn, cô nói cô rất yêu người đàn ông đó, nhưng người đàn ông đó cũng không phải hắn...
“Bịch" một tiếng, nhất định là có thứ gì đó rơi xuống vực sâu, Sở Úy Dạ nghe thấy tim mình giống như bị ai đó mổ xẻ... Cả thể giới của hắn đều chìm trong mùi máu tanh nồng nặc nhưng chỉ có mình hắn nghe thấy được.
Thì ra không phải là không cam lòng, không cam lòng chẳng phải là không muốn từ bỏ sao?
Vậy thì không muốn từ bỏ còn không phải là vì yêu sao?
Sở Úy Dạ cười lên một tiếng, hắn thấy trống vắng vô cùng, nhưng khi mở miệng giọng hắn lại khàn khàn, sự kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn không cho phép hắn thể hiện sự đau khổ ra bên ngoài, hắn chỉ hắng giọng nói: “Xem ra tôi đã coi thường Lương Phi Phàm rồi, hắn thật sự đã làm được rồi."
Bạch Lộ mím môi không nói gì.
Sở Úy Dạ nhìn gương mặt quật cường của cô khóe miệng hắn lại khẽ động đậy: “Cô thấy rất hạnh phúc phải không? Bạch Lộ, cô đã từng nghĩ Lương Phi Phàm để cô gả cho anh ta như vậy thì anh ta phải chịu áp lực lớn thế nào không?"
Bạch Lộ thấy lòng mình thắt lại, cô vô thức mở miệng hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?"
“Haha, cô nói xem? Người trong giới chúng tôi đều biết, địa vị của Lương Thị và Diệp Thị ở thành phố A cao thế nào. Đương nhiên hai nhà này vốn dĩ luôn giữ mối quan hệ hợp tác, Lương Kiếm Nam và Diệp Tử Kiệt liên tiếp hợp tác với nhau cô có biết tại sao không? Bởi vì thiên kim duy nhất của Diệp Thị Diệp Lân đã được mặc nhận là Lương phu nhân, cô nói xem bây giờ cô chen chân vào Diệp Thị có khoanh tay đứng nhìn không?"
Sở Úy Dạ khẽ cười, hai tay hắn từ từ đút vào trong túi quần, ngữ khí của hắn có phần hời hợt, lại giống như tính cách ngạo mạn của hắn: “Một khi không hợp tác với Diệp Thị nữa Lương Thị chắc chắn sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề, cô có từng nghĩ đến không? Có lẽ bây giờ Lương Phi Phàm đang rơi vào hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng tôi thực sự rất khâm phúc hắn ta, tông giảm đốc Lương đã kiểm chứng câu nói cần mỹ nhân không cần giang sơn..."
Sở Dạ Úy nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt có phần mờ ám, nhưng điều ẩn sâu trong con ngươi hắn rõ ràng lại là đắng cay: “Từ xưa đến nay anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân."
“Anh nói láo!"
Bạch Lộ chau mày sau đó lắc đầu rồi hoảng hốt ngắt lời Sở Úy Dạ: “Không thể! Anh đừng hòng lừa tôi, tôi làm việc EC bao nhiêu năm nay, tôi hiểu rất rõ thực lực của EC, cho dù dự án hợp tác với Diệp Thị thất bại thì Lương Thị cũng không nghiêm trọng như anh nói được, Phi Phàm nhất định sẽ không..."
“Sẽ không phá sản?"
Sở Úy Dạ cười lạnh ngắt lời Bạch Lộ, hắn tàn nhẫn vô tình cắt đứt việc lừa người lừa mình của cô: “Bạch Lộ cô làm việc ở EC, vậy cô đã từng đến Lương Thị chưa? Cô có biết dự án hợp tác mấy năm nay của Lương Thị và Diệp Thị cộng lại trị giá bao nhiêu không? Cô có biết sau khi những dự án này bị đình chỉ thì Lương Thị phải chịu tổn thất lớn thế nào không? Thật đáng tiếc, cô không biết gì cả, cho nên chắc chắn cô cũng sẽ không biết ông xã cô luôn miệng nói yêu nhất bây giờ đang bị tấn công thế nào đâu."
“Tôi không tin!"
Bạch Lộ cắn môi, cô nói từng câu từng chữ với ánh mắt kiên định: “Sở Úy Dạ, anh nói gì tôi cũng không tin đau, anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa."
“Rồi sẽ có ngày cô muốn gặp tôi thôi."
Bạch Lộ đứng ở chỗ cũ, cả người cô giống như bị đông cứng, cô cứ giữ tư thế cũ, cô không cử động trong rất lâu.
Lời của Sở Úy Dạ luôn văng vẳng bên tai cô, cô cố gắng nói với chính mình những lời hắn nhói không phải là thật, nhất định không phải là thật, nhưng...
Tại sao trong lòng lại có một giọng nói khác nhảy ra nói với cô thực ra những lời kia cũng có khả năng là thật?
Khi Lương Phi Phàm trở về Bạch Lộ đang lo lắng bất an ngồi trên sofa.
Người giúp việc tiến lên trước lấy đi áo khoác ngoài trên tay anh rồi cung kính nói: “Lương tiên sinh đã về."
Bạch Lộ vội vàng đứng lên, vừa quay người quả nhiên cô nhìn thấy người đàn ông thân hình thẳng tắp đang đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt người đàn ông đứng trước mắt cô lúc này hiền hòa, hoàn toàn không có khí chất ác liệt như khi ở bên ngoài.
“Phi Phàm."
Bạch Lộ vượt qua sofa chạy về phía Lương Phi Phàm, anh rất thích tận hưởng cảm giác bản thân đi làm về trong nhà có người phụ nữ đang đợi anh trở về, sau đó cô ấy sẽ nhào vào lòng mình giống như một chú chim nhỏ, cảm giác này khiến anh thấy rất dễ chịu.
“Sao em lại ngốc nghếch ngồi ở đây? Anh còn tưởng em đang đọc sách trên nhà cơ." Lương Phi Phàm vươn tay ra chỉnh lại tóc gần vành tai của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, con mắt sắc sảo của anh quét qua người phụ nữ nhỏ trong lòng mình, dáng vẻ đầy tâm sự đó của cô không lừa được con mắt của anh.
Lương Phi Phàm cau mày hỏi: “Em có tâm sự?"
Bạch Lộ biết việc hôm nay Sở Úy Dạ đến đây, cho dù cô có muốn giấu cũng không giấu được.
Trong phòng này toàn là người của Lương Phi Phàm, nếu cô cố hết sức bảo họ đừng lên tiếng đến lúc đó chẳng khác nào tự mình kiếm chuyện, không có việc gì cũng sẽ trở thành có việc.
Sau khi suy nghĩ thận trọng cô liền gật đầu nói: “Em không muốn giấu anh, hôm nay Sở Úy Dạ đã đến đây tìm em."
Bạch Lộ cảm nhận được sức lực của anh trên eo cô dần dần lớn lên, cô liền vô thức ngẩng đầu lên, quả nhiên gương mặt tuấn tú của Lương Phi Phàm trầm xuống: “Anh ta đến đây làm gì?"
Lương Phi Phàm ngừng lại, rồi anh lại hỏi vì không yên tâm: “Có phải anh ta đã làm gì em không?"
“Không có."
Bạch Lộ vội vàng lắc đầu, nhìn thấy dáng vẻ anh cẩn thận trân trọng mình như vậy trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp: “Anh đừng nghĩ linh tinh, anh ta không làm gì em cả. Nhưng anh ta có nói với em vài chuyện, em..."
“Ừ?"
Người thông minh như Lương Phi Phàm nhìn thấy dáng vẻ úp úp mở mở này của Bạch Lộ liền biết ngay cái thằng cha Sở Úy Dạ đáng chết kia chắc chắc đã nói việc không nên nói với cô rồi, “Anh ta đã nói gì với em?"
Những lời đó làm Bạch lộ cả ngày bồn chồn bất an, cô vội vàng muốn Lương Phi Phàm cho cô một lời bảo đảm. Cho nên cô liền bất chấp tất cả nói ra mọi chyện, nhưng sau khi nói sau cô không phát hiện trên mặt người đàn ông ở bên cạnh có có gì đó khác lạ, cô nắm lấy tay anh với vẻ không yên tâm, “Phi Phàm anh nói cho em biết, Sở Úy Dạ nói có thật không? Hắn nói dối phải không? Lương Thị thật sự vì em mà..."
“Em nghĩ linh tinh gì vậy?"
Ánh mắt Lương Phi Phàm bình tĩnh, anh vươn tay gõ vào trán cô, vì anh không dùng nhiều sức nên cái gõ trán này lại có vài phần cưng chiều. Anh ôm Bạch Lộ ngồi ở trên sofa, ngón tay dài nghịch mái tóc dài đang rũ xuống vai: “Sở Úy Dạ nói gì em liền tin cái đó? Là em quá tin tưởng anh ta hay là em quá không tin tưởng anh?"
“Đương nhiên đều không phải." Bạch lộ cau mày phản bác lại: “Em chỉ rất lo cho anh thôi."
“Cho nên anh mới bảo em đừng nghĩ linh tinh, Lương Phi Phàm chống cằm mình lên trên vai Bạch Lộ, anh tham lam ngửu mùi hương trên người cô: “Yên tâm, ông xã của em không yếu đuổi vậy đâu, hơn nữa Lương Thị cũng không phải không chống đỡ được, hãy tin anh được không?"
Bạch Lộ vươn tay ôm lấy vai Lương Phi Phàm, cô vùi mặt mình vào ngực anh sau đó khẽ nói: “Phi Phàm, em rất sợ, em biết em nên tin anh nhưng em rất lo anh sẽ vì em mà phải gánh vác rất nhiều thứ. Nếu có vấn đề gì anh nhất định phải nói với em được không? Tuy em không chắc chắc em có thể giúp gì không nhưng em muốn đối diện với mọi vấn đề với anh."
“Em muốn chạy em cũng sẽ không thả em ra."
Bàn tay của Lương Phi Phàm từ từ vuốt ve lưng cô, vì ở trong nhà nên cô mặc rất đơn giản, bên trong ngay cả nội y cũng không mặc, bàn tay to lớn của anh vừa ấn vào đã cảm nhận được ngay, Bạch Lộ nghe thấy hô hấp của anh nặng nề hơn một chút: “Em không mặc nội y?"
“Em không thoải mái."
Nghe giọng nói của anh Bạch Lộ liền biết nếu anh cứ tiếp tục sờ xuống dưới như vậy, có lẽ anh rất nhanh sẽ hóa thành sói. Cô rất sáng suốt chọn cách nhảy ra từ trong lòng anh, vừa hay cô nhìn thấy có người giúp việc đi ra liền vội vàng hỏi: “Dì, có thể ăn cơm được chưa ạ?"
“Lương tiên sinh, Lương phu nhân cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ hai người muốn ăn ạ?"
“Có ạ!" Bạch Lộ vượt qua Lương Phi Phàm và đi về phía phòng ăn, trên đường đi còn cố tình xoa bụng: “Em sắp chết đói rồi, mau đi ăn cơm thôi."
Lương Phi Phàm nhìn hình bóng mảnh khảnh dường như đang chạy trốn kia, anh đợi cho đến khi Bạch Lộ đi vào phòng ăn trên gương mặt tuấn tú kia mới xuất hiện vẻ âm u, có tia hung ác vụt qua nơi sâu thẳm trong mắt anh.
Xem ra Sở Úy Dạ vẫn chưa từ bỏ.
Sau khi ăn tối xong Bạch Lộ nhìn thấy Lương Phi Phàm vẫn còn không ít việc phải làm nên cô liền lên phòng mình xem ti vi. Đến 8 giờ vẫn chưa thấy Lương Phi Phàm vào, Bạch Lộ suy đi nghĩ lại, cô thấy vẫn nên xuống dưới nhà hâm nóng sữa và bưng vào phòng đọc sách của anh.
Lương Phi Phàm đứng ở trước cửa sổ sát sàn, anh đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, Bạch Lộ lại gần cô chỉ nghe thấy anh nói một câu với vẻ u ám: “Diệp Tử Kiệt có thể cho anh bao nhiêu lợi ích?"
Bạch Lộ dừng bước chân lại, cô không cẩn thận làm cốc sữa trong tay chạm vào mành cửa. Đây chỉ là một tiếng động rất nhỏ thôi mà Lương Phi Phàm cũng có thể nghe thấy. Anh vừa nghe điện thoại vừa quay người lại đã thấy một người phụ nữ mặt đầy lúng túng đứng ở cửa phòng đọc sách. Xem thêm...
Tác giả :
Thủy Ti Liễu