Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 95
Cơ thể khoẻ mạnh và đôi tay anh ôm chặt lấy cô, giống như lúc ở trên sân khấu vậy, chỉ có cô mới biết, nếu như lúc đó không có anh đứng phía trước chắn cho cô, cô không thể tưởng tượng ra một mình cô đối diện với cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
Lần đầu tiên cánh tay cô giơ lên ôm vào eo anh, giọng nói từ tốn, và hơi ngượng ngùng: “Mặc Tây Quyết…"
“Anh đây." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang buông xuống trước trán của cô lên, những ngón tay anh sờ nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Anh ôm cô vào trong lòng, giọng nói trâm nhẹ: “Muộn một chút đưa em đến một bữa tiệc, em ở nhà sửa soạn một chút là được, rồi chờ anh về đón l „ em.
“Bữa tiệc?" Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên từ trong lòng anh, ánh mắt đen của cô hơi tò mò và bối rối nhìn anh.
Mặc Tây Quyết gật đầu, “Ừm, không cần phải trang điểm quá cầu kỳ, không để thất lễ là được."
“Vâng, em biết rồi." Ngôn Tiểu Nặc cười rồi đồng ý.
Biệt thự Hằng An ngay ở trước mặt, Mặc Tây Quyết tiễn cô xuống xe rồi vội vàng lên xe rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo chiếc xe của anh một cách xa xăm, anh vội vàng như vậy, rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy?
Giờ đã gân giữa trưa rồi, cô phải nhanh chóng đi làm việc của cô.
Nếu như cô về muộn sẽ lỡ mất thời gian, liệu Mặc Tây Quyết có tức điên lên không?
Cô lập tức vào trong nhà, đặt cúp giải thưởng lên bàn và lấy tấm thẻ trong phong bì ra.
Tấm thẻ nhỏ được cô nắm chặt lại, đến nỗi lòng bàn tay cô trở nên trắng lại, cô không thể ngồi yên rồi ngay lập tức lấy túi xách đi thẳng tới bệnh viện.
Ai ngờ rằng, cô vừa khoá cửa xong vừa quay người lại thì nhìn thấy một I chiếc xe ô tô đang dựng ở cửa nhà, cô tò mò, Mặc Tây Quyết vê sớm vậy sao?
Ai biết được là người bước ra từ trong xe lại là Lục Đình.
Ngôn Tiểu Nặc thấy thân hình thẳng đẹp như ngọc, đứng cạnh chiếc xe, rồi cười dịu dàng với cô: “Hoá ra em cũng ở đây à, thật là trùng hợp, nhà anh ở khu phía Tây.ˆ “Lục học trưởng, thật là trùng hợp."
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, cố gắng làm cho nụ cười tỏ ra tự nhiên.
Lục Đình không lập tức trả lời cô mà nhìn vào toà biệt thự phía sau cô, ánh mắt dịu dàng với đôi mắt to tròn, “Căn biệt thự này là sang trọng nhất ở khu này, Ngôn Uyển Cừ, em ở đây thì không gì tốt bằng rồi."
Ngôn Tiểu Nặc nghe rõ tiếng tim đập, và cô không thể kiểm soát được cơn hoảng loạn trong người: “Thực ra, em cũng chỉ ở nhờ đây thôi, dù sao ở đây cũng cách trường S gân như vậy, cũng thuận tiện để đi học."
“Nói cũng đúng, không biết chủ nhân của căn biệt thự này là ai? Hôm khác anh cũng đến chào hỏi một câu."
Ánh mắt của Lục đình dịu dàng điềm đạm, trái ngược lại với vẻ hoảng sợ của cô.
“Không cần đâu, em… anh họ em thích yên tĩnh, không thích có ai tới thăm." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng bịa ra một lý do, chặn lại suy nghĩ của Lục Đình.
“Anh họ?" Lục Đình có chút kinh ngạc, “Chỉ có hai người sống với nhau sao?"
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên đỏ ửng lên: “Không phải!"
Lục Đình không có ý định hỏi tiếp, vì nếu tiếp tục hỏi chỉ sợ hơi thất lễ, anh chuyển chủ đề khác, “Không biết gia đình của em sống ở đâu?"
“Liên Sơn." Ngôn Tiểu Nặc thở phào, rồi nói: “Lục học trưởng, em có chút việc, em phải đi rồi."
Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng chạy đi, không nhìn vào vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh của anh, nhưng khi cô đối mặt với anh, cô luôn cảm thấy căng thẳng gấp bội, như thể đôi mắt hổ phách của anh nhìn rõ vê xuất xứ của cô vậy.
Lục Đình nhìn theo bóng dáng chạy chốn của Ngôn Tiểu Nặc, trong ánh mắt có một loé lên sự tò mò và phức tạp.
Cuối cùng, cuối cùng thì đã tìm được, sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng cũng có chút hi vọng.
Ngôn Tiểu Nặc đến bệnh viện để kịp trước bữa trưa, sự xuất hiện của cô |khiến cho Lâm Nam Âm và dì Lữ rất vui.
“Tiểu Nặc à, cuối cùng con cũng đến rồi, chúng ta đều nhìn thấy con ở trên tỉ vi." Dì Lữ cười nói rồi nắm lấy tay cô, “Thật là một cô gái thông minh và xuất sắc, lần đầu tiên tham gia cuộc thi đã giành giải nhất rồi."
Ngôn Tiểu Nặc được khen cúi đầu xuống vì ngượng ngùng.
Lâm Nam Âm cũng cười khiến cho lông mày cũng cong lên, vẫy tay với Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói tràn đầy yêu thương: “Mau qua đây."
Ngôn Tiểu Nặc lập tức tiến lại gần, ôm chặt lấy bà ngoại.
Trên người bà ngoại lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho, khiến cô cảm thấy rất an tâm.
“Bà ngoại, lần này cháu thể hiện tốt chứ?" Ngôn Tiểu Nặc cười tinh nghịch.
Lâm Nam Âm cười rồi cúi đầu chạm vào chán cô, khuôn mặt tràn đầy niềm tự hào và hãnh diện: “Tốt, đương nhiên là tốt, Tiểu Nặc của bà là giỏi nhất."
Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục làm nũng với bà ngoại: “Bà ngoại, con muốn ăn canh thịt viên."
“Được, được, chờ bà xuất viện, tự tay sẽ nấu canh thị viên để thưởng cho con." Lâm Nam Âm cười rất vui vẻ, nhẹ nhàng võ nhẹ vào lưng cô.
Dì Lữ đứng bên cạnh thấy cảnh gia đình hạnh phúc, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Cô mang theo nụ cười, rồi rón rén rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc và Lâm Nam Âm vui vẻ với nhau một hồi, rôi cô nhìn vào khuôn mặt của bà ngoại và hỏi: “Bà ngoại, bà dạo này có khoẻ không?"
Lâm Nam Âm cười một cách chân thành, “Hàng ngày có dì Lữ bên cạnh chăm sóc nên ăn ngon ngủ yên, ở đây bác sĩ Giang cũng rất chu đáo và tận tâm, bà rất khoẻ, con yên tâm đi."
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, và nói nhẹ nhàng với bà ngoại của mình: “Bà ngoại, đây là phần thưởng giải nhất của cuộc thi hôm nay, có nó rồi, bà ngoại không cần lo lắng những việc đó nữa"
Lâm Nam Âm nhìn vào bàn tay trắng nõn của cô, và một tấm thẻ ngân hàng hoàn toàn mới, bà âu yếm vuốt nhẹ lên đầu cô: “Đứa cháu ngoan, bà biết, con luôn một lòng muốn bà yên tâm, nhưng mà…"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào bà, thấy bà nói giữa chừng như vậy, khiến cho sự nhiệt tình và hi vọng ban đầu dần dần se lạnh lại.
“Bà ngoại, là con làm chưa tốt hay sao?" Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nói một tiếng." Không sao đâu bà ngoại, con có thể cố gắng làm tốt hơn…"
“Không phải!" Lâm Nam Âm vội vàng an ủi cô, “Tiểu Nặc, bà ngoại không có ý đó, là bà ngoại lo lắng cho con, nếu như có một ngày bà ngoại không còn trên thế giới này nữa, ai sẽ chăm sóc cho con?"
“Bà ngoại!" Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy vòng tay của bà, lắc đầu lia lịa, “Sẽ không như vậy đâu, sẽ không có ngày đó đâu."
Thái độ lo lắng của cô làm tim Lâm Nam Âm mềm đi như thể nhỏ từng giọt nước ra ngoài, rồi vội vàng ôm chặt lấy cô, “Được rồi, là bà ngoại đã nói sai, Tiểu Nặc đừng sợ"