Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 60
Ngôn Tiểu Nặc thấy tai anh đỏ lên, không nhịn được bật cười, “Có cái gì thì nói cái đó mà, đâu cần phải xấu hổ như vậy?"
Muỗng bạc trong tay Mặc Tây Quyết đột nhiên rơi ra bàn, phát ra tiếng choang choang.
Ngôn Tiểu Nặc cười đến nỗi đôi mắt anh đào của cô biến thành vầng trăng lưỡi liềm, đôi mắt sáng như kim cương đẹp đến mê lòng người.
Đôi mắt màu đen ngọc của Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào cô, “Anh rất xấu hổ?"
“Đúng vậy." Ngôn Tiểu Nặc cười, rút một tờ giấy ăn ra lau giọt súp còn bám trên đôi môi mỏng cho anh.
Cô đột nhiên tiến lại gần, một mùi thơm nhẹ, không phải mùi nước hoa cũng không phải mùi sữa tắm, mà là một mùi thơm cơ thể, dường như tự do bám vào mũi anh.
Cạnh môi còn lưu lại một hơi ấm dễ chịu của ngón tay cô, Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô, có một hơi ấm áp trên tay cô, ngón tay cô buông lỏng ra và chiếc khăn lau rơi xuống.
Mặc Tây Quyết cúi nhẹ đầu xuống thơm lên ngón tay của cô, rồi từ từ biến thành một vệt cắn mềm mại trên ngón tay trắng nõn của cô, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy sau lưng có cảm giác nhức mỏi buồn buồn, rồi cả người cô lập tức mềm đi.
Thấy gương mặt cô dần dần đỏ ửng lên, như hoa đào tháng 3, khiến rung động trong lòng, Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, hai cánh tay giữ chặt lấy cô giọng nói có chút dịu dàng: “Hình như bây giờ người xấu hồ là em."
“Em đâu có?" Tim của Ngôn Tiều Nặc đập mỗi lúc một nhanh, không biết cắn lên môi mình từ lúc nào.
Trước khi thấy cô cắn vào môi mình thì Mặc Tây Quyết đã hôn lên môi cô, Ngôn Tiểu Nặc mất cảnh giác để anh phá vỡ hàng phòng thủ, sắc mặt anh dần mơ màng đi, hàng mi dài của anh khẽ giật nhẹ, như những nhị hoa mềm mại trong gió.
Kết thúc nụ hôn, ghé vào tai cô và lầm bẩm vài câu: “Còn bao nhiêu ngày nữa mới hết?"
“Á?"
Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp phản ứng lại, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhưng ẩn chứa một ánh sáng mờ nhạt.
Cái nhìn ngơ ngác của cô khiến anh càng siết chặt cô lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vào trong nách cô rồi gãi hai cái.
Ngôn Tiểu Nặc sợ nhất là cái này, co người lại để tránh: “Đừng có nghịch nữa, buồn quá!"
Trong giọng nói của cô 3 phần nghe rõ 7 phần cười khúc khích, ngay lập tức ngọn lửa dục vọng cháy lên trong cơ thể của Mặc Tây Quyết.
Anh ôm cô vào lòng rồi bế vào phòng ngủ, đè cô lên chiếc giường lớn, đôi mắt đen của anh thật đang sợ, “Còn chưa trả lời anh."
Đầu của Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên “Ù" một tiếng, cô biết rõ Mặc Tây Quyết đang hỏi cô điều gì, nhưng cô biết trả lời sao?
Gương mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, Ngôn Tiểu Nặc quay lưng lại, Mặc Tây Quyết thấy dái tai cô được nhuộm một lớp màu hồng, giống như ngọc bích trong suốt như pha lê.
Tim anh dao động, những ngón tay của anh không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sau lưng mình có chút mát lạnh vội quay người lại kêu lên một tiếng, “Mặc Tây Quyết!"
“Trả lời anh." Ánh mắt của Mặc Tây Quyết đầy độc đoán và tập trung, trên trán còn có mấy hạt mồ hôi đổ ra, và giọng nói đầy vẻ dụ hoặc.
Ngôn Tiều Nặc bị anh ôm chặt, hương thơm mát lạnh và hơi thở nam tính của anh khiến cô vô thức mà muốn chạy thoát, cô nhẹ nhàng trả lời anh: “Vẫn còn hai ngày nữa."
Nhiệt độ trong phòng đang lên cao vì câu trả lời của cô mà nhiệt giảm dần xuống, mồ hôi chảy ra từ trán của Mặc Tây Quyết nhỏ giọt lên lông mày cô mang một chút mát lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tim cô đập mỗi lúc một nhanh.
Một hồi sau, Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống làn môi mỏng của anh in lên trán cô, nhỏ nhẹ nói: “Hãy nhớ rằng em nợ anh." Ngôn Tiểu Nặc có chút ngơ ngác.
Sau một hồi vật lộn, Mặc Tây Quyết cảm thấy trên người toát ra nhiều mồ hôi và thấy khó chịu, anh ngồi dậy đi tắm.
Ngôn Tiểu Nặc được giải phóng giống như một chú thỏ thoát khỏi nguy hiểm, cô kéo chăn ra và quấn lên người.
Chỉ để hở đôi mắt hoa đào thuỷ tinh lấp lánh nhìn anh, Mặc Tây Quyết thấy vậy buồn cười, một tay kéo chiếc chăn lụa cô đang quấn ra “Em rất lạnh sao?"
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy buông lỏng tay ra, trên vai có cảm giác đau nhức, cô khẽ cau mày lại, “Tay có chút đau."
Trong mắt Mặc Tây Quyết loé lên một chút thương hại, anh kéo chăn ra, đặt một cánh tay cô vào lòng và giúp cô xoa bóp cánh vai.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, giọng nói dịu dàng, “Hết đau rồi."