Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 294
Chương 294
Các nữ giúp việc không biết từ lúc nào đã nhanh chóng lùi ra xa, đặt những bó hồng trong tay lên bãi cát.
Trên bãi cát có vật cố định những bỏ hồng, những bỏ hồng rực rỡ tạo thành hình trái tim.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đứng ngay chính giữa hình trái tim đó.
Trong tay cô cầm bông hồng mà Mặc Tây Quyết đã tặng, bông hồng quyến rũ được đặt trên những đầu ngón tay cô, kết hợp cùng với chiếc váy màu xanh nhạt cô đang mặc trên người giống như thể hoa xuân trăng thu vậy.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vô cùng cảm động, nói với Mặc Tây Quyết: “Là một buổi họp báo thôi mà, sao phải làm đến mức như này"
Trong nụ cười của Mặc Tây Quyết hàm chứa sự cưng chiều vô hạn, hỏi: “Đồ ngốc này, nếu là buổi họp báo thì sao có thể thiếu giới truyền thông được?"
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới định thần lại. Từ khi bước tới bãi biển này cô đã bận tíu tít, rối hết cả mắt, ai mà còn thời gian để ý đến sự tồn tại của giới truyền thông cơ chứ?
Hơn nữa, đâu có bóng dáng của giới truyền thông?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn tứ phía, mấy người quen vừa nãy đều không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một khoảng không mênh mông trời nước một màu.
“Anh… Ngôn Tiểu Nặc không biết Mặc Tây Quyết đang định làm gì, trong đôi mắt to tròn lộ rõ sự ngờ vực.
Mặc Tây Quyết chầm chậm lấy ra từ trong túi một hộp đựng đồ trang sức tinh xảo bằng nhung đen.
Nhịp tim Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu tăng nhanh.
Mặc Tây Quyết từ từ mở chiếc hộp trang sức ra, trong chiếc hộp nhung đen có một chiếc nhẫn được đặt ngay ngắn.
Đó là chiếc nhẫn do cô tự tay thiết kế.
Khung nhẫn được làm bằng bạch kim, viên đá Ruby mua được từ buổi đấu giá Sotheby’s được mài cắt sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất, chính là những viên đá nhỏ được cắt ra từ viên đá Ruby lớn được điêu khắc thành chín bông hồng, thêm vào đó còn có những chiếc lá được làm từ vàng nguyên chất, giống như các ngôi sao vây quanh mặt trăng làm nổi bật lên viên đá Ruby ở giữa.
Đây là chiếc nhẫn đặc biệt nhất.
Mặc Tây Quyết lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp trang sức, những ngón tay thon dài của anh nâng chiếc nhẫn lên, đôi mắt anh còn sáng hơn cả những viên đá quý.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nhịp tim mình sắp đạt đến cực hạn, cô ngẩn ngơ nhìn Mặc Tây Quyết đang quỳ trước mặt, tay anh vẫn luôn cầm chiếc nhẫn đó, không hề di chuyển một chút nào.
“Ngôn Tiểu Nặc, gả cho anh."
Mặc Tây Quyết nhìn cô, sáu chữ ngắn gọn đó đáng giá hơn cả ngàn từ.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy trên mặt có cảm giác ẩm ướt, hóa ra trong vô thức, cô đã rơi nước mắt.
Cô nhìn vào mắt anh, ngay tức khắc không biết nên nói gì, những ngón tay đặt dưới mũi, cố gắng khống chế cảm xúc nghẹn ngào.
Ngôn Tiểu Nặc không nỡ để Mặc Tây Quyết mãi như thế, cô liền gật đầu, sau đó đưa tay ra kéo anh đứng dậy.
Mặc Tây Quyết cầm lấy tay trái của Ngôn Tiểu Nặc, chầm chậm đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô.
Giọng Ngôn Tiểu Nặc nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như hoa đào mùa xuân: “Anh, sao anh không nói trước với em một tiếng."
Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô, viên đá Ruby lớn có chút cẩn tay, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu như nói trước với em, em nhất định sẽ không đồng ý.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ.
Mặc Tây Quyết đưa tay ra dùng lòng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, thấp giọng nói một câu: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, đôi mắt long lanh như những viên pha lê tinh xảo lay động lòng người: “Mặc Tây Quyết, em tin anh, em không sợ gì cả"
Mặc Tây Quyết kéo cô vào trong lòng, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh, gió biển thổi váy cô bay lên, phóng khoáng như một chú bướm đang muốn cất cánh.
Hai người đang đắm chìm trong khoảnh khắc tươi đẹp thì đột nhiên nghe thấy một tràng vỗ tay sôi nổi, những tiếng vỗ tay như hàm ý sự vui mừng và chúc phúc cho đôi trẻ.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình, vội vã thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Tây Quyết. Nhìn những người vừa mới “biến mất" đang cười rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng như tôm.
Tính cách của Đường Mạt Ưu vốn hoạt bát, tấm tắc khen ngợi: “Này, A Quyết, cậu trang trí và sáng tạo khung cảnh ở đây cũng không tồi nhỉ, rất đáng để tôi học hỏi."
Mặc Tây Quyết cau mày, vô cùng nghiêm túc nói: “Không được bắt chước tôi."
Trình Tử Diễm bước đến, nói một cách vô cùng nghiêm túc với Mặc Tây Quyết: “A Quyết, như những lời cháu vừa mới nói, nhất định phải bảo vệ Tiểu Nặc thật tốt."
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn nét mặt quan tâm dặn dò của Trình Tử Diễm, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp. Hóa ra cảm giác được người khác quan tâm lại tuyệt vời như vậy.
Trình Tử Diễm không đề cập đến việc Ngôn Tiểu Nặc hiện giờ đã là người của nhà họ Trình mà chỉ đơn thuần dặn dò Mặc Tây Quyết bảo vệ cô thật tốt, đây là điều khiển Ngôn Tiểu Nặc cảm động nhất.
“Chú Trình…. Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng gọi, nhưng lại không biết nên nói gì. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự cứng nhắc và yếu đuối trong lời nói như vậy.
Trình Tử Diễm nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Bây giờ vẫn còn gọi là chú Trình sao?"
Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trình Tử Diễm.
Trình Tử Diễm nói: “Nếu như con không chế, gọi một tiếng ba cũng không sao cả."
“Ba?" Ngôn Tiểu Nặc vô cùng bất ngờ.
Từ nhỏ cô đã không có ba ở bên cạnh, trước nay đều không biết có được sự yêu thương của ba là cảm giác như thế nào.
Nhưng hôm nay, Trình Tử Diễm lại có thể đồng ý……
Nụ cười của Trình Tử Diễm dịu dàng như làn gió xuân ấm áp, giọng nói ông nhẹ nhàng hiền từ như tiếng vĩ cầm: “Tiểu Nặc, sao vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới phản ứng lại, thấp giọng nói: “Tiểu Nặc không xứng…
“Không xứng gì chứ?" Trình Tử Diễm cắt ngang lời cô: “Đây là việc giữa ba con chúng ta, không ai được phép nói gì cả."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Trình Tử Diễm, một lúc lâu sau, cô cuối cùng cũng gọi một tiếng: “Ba."
Sau đó liền quỳ xuống hành lễ.
Trình Tử Diễm nhận lễ của cô, sau đó liền đỡ cô dậy, nhẹ nhàng nói: “Chú ý giữ gìn sức khỏe"
“Cảm ơn ba." Ngôn Tiểu Nặc nói, nước mắt liền trào ra.
A Dục không biết từ lúc nào đã đi tới, rút từ trong người ra một tấm thẻ vàng đen đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Cho con."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn tấm thẻ vàng đen có phong cách cổ, trên mặt dùng con dấu cổ khắc một chữ “Minh".
Đôi mắt xanh nhạt của A Dục không hề có chút biểu cảm tự phụ nào, ngược lại rất chân thành trao cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Trình Tử Diễm.
Trình Tử Diễm gật đầu với cô: “Tiểu Nặc, A Dục tặng con quà đính hôn, con có thể nhận lấy"
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận lấy tấm thẻ vàng đen đó, nói với A Dục một câu: “Cảm ơn chú."
A Dục không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn tấm thẻ vàng đen to bằng lòng bàn tay, trong mắt có một sự hiếu kỳ.
Cô sẽ không hoài nghi về giá trị của tấm thẻ này, nhưng lại rất hiếu kỳ về tác dụng của tấm thẻ.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Nếu như chú A Dục đã tặng cho em rồi thì em phải giữ gìn cho tốt nhé."
“Nhưng mà em có tài cán gì đâu?" Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên biết món quà này rất quý giá, giống như chiếc dây chuyền pha lê màu xanh mà cô đang đeo.
Mặc Tây Quyết giải thích cho cô: “Đại khái là vì em đã gọi chú Trình một tiếng “ba" đi. Chú Trình mấy năm nay vẫn luôn chăm sóc cho sức khỏe của chú A Dục, chú A Dục cảm kích nên mới làm như vậy."
Ngôn Tiểu Nặc liền quay đầu qua, nhìn vào đôi mắt đầy nghịch ngợm của Mặc Tây Quyết: “Anh còn gọi ba là chú Trình?"
Mặc Tây Quyết không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nhẹ nhàng ho một tiếng, khuôn mặt tuấn tú có một chút ngại ngùng: “Ừm, anh gọi nhầm."
Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười rạng rỡ, cẩn thận cất chiếc thẻ vàng đen đó đi.
Tiếp theo là lời chúc phúc chân thành của mọi người dành cho cô và Mặc Tây Quyết. Mọi người đều tặng cho cô rất nhiều quà, một số rất quý giá, một số thì rất đơn giản, nhưng Ngôn Tiểu Nặc đều nhận lấy một cách vui vẻ.
Một chiếc bàn dài được đặt trên bãi biển, những món ăn nhẹ, trái cây, rượu và nước uống bắt đầu được dọn lên.
Bọn trẻ thấy đồ ăn liền trở nên vui sướng, nhưng không có ai chen lấn xô đẩy, tất cả đều rất lịch sự cầm lấy đĩa và dĩa nhỏ ăn bánh kem.
Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Nhưng khi cô thấy Đường Mạt Ưu cũng đang trà trộn vào giữa đám trẻ con cầm một miếng bánh mousse ăn nhồm nhoàm, liền không nhịn được bật cười, lắc lắc đầu.
Mặc Tây Quyết đang nói chuyện gì đó với Trình Tử Diễm.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn đến quấy rầy họ liền bê một ly nước ép táo đi đến chỗ Đường Mạt Ưu.
Đường Mạt Ưu vừa ăn bánh mousse vừa khen: “Bánh kem này rất ngon, có thể sánh được với bánh mà manmi tôi làm."
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh ấy ăn rất vui vẻ, mỉm cười nói: “Đường Mạt Ưu, anh cũng rất am hiểu về nghệ thuật ăn uống nhỉ?"
Đường Mạt Ưu liền gật đầu: “Mami của tôi nấu ăn rất giỏi, nhưng so với daddy của tôi thì vẫn kém một chút."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc tròn xoe mắt: “Bác Đường biết nấu ăn sao?"
Cô nghe Mặc Tây Quyết từng nói qua, Đường Tịnh Trạch là ông lớn trong giới kinh doanh, một nhân vật tài hoa xuất chúng như vậy lại có thể rửa tay nấu canh sao?
Đường Mạt Ưu gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, vô cùng chắc chắn.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Những năm tháng tuổi thơ của anh chắc hẳn rất hạnh phúc."
Đường Mạt Ưu ăn hết chiếc bánh mousse xong liền dùng khăn giấy lau sạch socola trên miệng, cầm ly nước ép lựu lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc là cô cũng biết, trước lúc năm tuổi tôi chưa từng gặp qua daddy."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra cảnh biển [email protected]® tận trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ba anh tính tình cởi mở, cẩn thận chu đáo như vậy, anh chắc chắn cũng sống rất tốt."
“Đây là điều ngược lại." Đường Mạt Ưu uống một ngụm nước ép lựu, tiếp tục nói: “Những năm tháng tuổi thơ đó, tôi không hiểu được những khổ tâm của manmi, sau này khi đến thành phố A gặp daddy, mới biết suốt năm năm đó mami sống không hề dễ dàng."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt hơi rũ xuống của Đường Mạt Ưu, nghĩ đến những việc trước đây, anh ấy chắc cũng không dễ chịu.
“Daddy mất trí nhớ, mami chờ đợi suốt năm năm cũng bằng không."
Đường Mạt Ưu cười khổ: “Lúc đó biết được những tâm tư mà baby dành cho mai, tôi cũng rất mâu thuẫn."
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì tiếp. Một người là cha nuôi từ nhỏ đã gần gũi gắn bó, một người là cha ruột được mami mình yêu sâu đậm, trong lòng Đường Mạt Ưu chắc cũng đã phải đấu tranh rất nhiều.
Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi biết, mami nghĩ mọi cách để đến thành phố A, chắc chắn là sẽ không từ bỏ daddy đâu."
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống nhẹ nhàng lắc ly nước ép táo, một lúc sau cô mới nói: “May mắn là cuối cùng những người yêu nhau đã về được với nhau, cũng không phụ công hai bác ấy đã phải chịu khổ."
Đường Mạt Ưu gật đầu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cho nên, dù tương lai cô có gặp chuyện gì thì cũng phải đối mặt với nó, nhất định không được bỏ cuộc, phải mạnh mẽ bước tiếp cùng Mặc Tây Quyết."