Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 251

Thấy Phó Cảnh Dao đến tìm mình, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng trở nên ấm áp. Cô cố nén cảm giác chua xót vừa trào lên cổ họng, khẽ lắc đầu: “Sau này sẽ không sao nữa, tớ đã từ chức rồi."

Phó Cảnh Dao trợn tròn mắt: “Từ chức? Có phải là họ ép buộc cậu không? Chết tiệt, tớ đi tìm bọn họ tranh luận phải trái!"

Dứt lời, Phó Cảnh Dao lập tức định đi lên lầu.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng kéo Phó Cảnh Dao lại: “Chính tớ đã chủ động làm vậy, cậu cũng biết những lời đồn đãi đó mà. Nếu tớ vẫn tiếp tục ở trong Hội sinh viên chỉ sợ lời đồn sẽ càng tệ hơn."

Phó Cảnh Dao im lặng nhìn cô, trong mắt tràn đây đau lòng.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười với Phó Cảnh Dao đế cô ấy yên tâm.

Phó Cảnh Dao cản môi, rũ mắt xuống, giấu đi sự thương xót trong mắt mình.

Khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại Hãng An, tại cổng chính, cô nhìn thấy vợ chồng Lục Sách Bình từ phía đối diện đi tới.

Cô đành phải dừng lại chào hỏi: “Chú Lục, dì Lục."

Hai mắt bà Lục đỏ ngầu đầy oán hận nhìn vào cô, còn Lục Sách Bình chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Ngôn Tiểu Nặc mím môi, thầm nghĩ tâm trạng của vợ chồng nhà họ Lục chắc chắc sẽ không tốt, cô cũng không để bụng, chỉ là đi ngang qua mà thôi.

“Cái con hồ ly tinh này!" Bà Lục đột nhiên hét lên với cô, giọng bà ta đầy oán hận: “Tại sao mày có thể ở lại đây, tại sao con trai tao phải đi chứ!"

Bà Lục hét lên rồi khóc nức nở.

Ngôn Tiểu Nặc siết chặt tay, hai mắt nhắm lại, cơ thể cũng bất giác lung lay.

“Được rồi, đừng có nổi điên ở đây!" Lục Sách Bình nhỏ giọng quát tháo, khi lôi bà Lục đi, ông ta không nhịn được mà liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt ấy vậy mà lại tràn đầy sợ sệt và trốn tránh.

Như thế nếu nhìn cô lâu hơn, cả nhà họ sẽ bị đuổi ra nước ngoài vậy.

Mà ánh mắt bà Lục nhìn Ngôn Tiểu Nặc như muốn xuyên thủng cô, khiến cô tan xương nát thịt, giống như làm vậy thì Lục Đình mới có thể trở lại.

Ngôn Tiểu Nặc đứng đó nhìn vợ chồng nhà họ Lục rời đi, gió lạnh ập vào người cô, đầu ngón tay cô run rẩy vì lạnh.

Chiếc xe sang trọng quen thuộc dừng lại trước cửa biệt thự Hằng An, Mặc Tây Quyết bước nhanh xuống, đi tới nắm tay Ngôn Tiểu Nặc.

Anh chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng khi chạm vào tay cô liền cảm thấy lạnh như chạm vào nước đá. Mặc Tây Quyết không nhịn được hít mạnh một hơi: “Em đứng đây làm gì vậy? Mau vào đi chứ?"

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu: “Ừm, chúng ta vào thôi"

Chỉ là chân cô đứng lâu tới nỗi cứng đờ, trong chốc lát không thể đi được, Mặc Tây Quyết dứt khoát bế cô bước nhanh vào trong biệt thự.

Sàn sưởi ấm trong biệt thự được bật toàn bộ, ngay khi bước vào nhà, hơi ấm đột nhiên ập đến khiến Ngôn Tiểu Nặc hơi run rẩy.

Ấn đường của Mặc Tây Quyết càng nhíu chặt hơn. Anh đặt Ngôn Tiểu Nặc xuống giường, sau đó vào phòng tắm bật đèn ấm, rồi mở nước nóng đây bồn tắm.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đầu mình nặng trĩu. Cô ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, để Mặc Tây Quyết ôm mình vào bồn tắm.

Ngâm nước nóng đương nhiên là dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy hoa mắt váng đầu.

Sau khi tắm xong Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp leo lên giường nằm. Dưới tấm chăn ấm áp, cô vậy mà lại cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Sau đó cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập.

Mặc Tây Quyết câm một ly nước ấm đi vào thì thấy chiếc chăn không ngừng rung rung. Anh vén chăn lên, phát hiện cô đang cuộn tròn trong chăn run rẩy.

Anh lập tức cởi áo khoác rồi ôm cô vào lòng.

Cơ thể rét lạnh của cô như tìm thấy được nguồn nhiệt, không kìm được tiến lại gân anh.

Mặc Tây Quyết liên tục vỗ lưng cô an ủi.

Ngôn Tiểu Nặc vùi đầu vào ngực anh, sự nóng bỏng kèm theo mùi thơm mát lạnh từ cơ thể anh khiến đầu óc mơ màng của cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mặc Tây Quyết cảm nhận được cơ thể cô đang dần thả lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Có lạnh không? Uống chút nước ấm đi"

Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật đầu rồi uống ly nước còn đang bốc hơi kia.

Lưng cô lập tức toát ra một tầng mồ hôi, lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nằm xuống, người cô không còn run rẩy nữa.

Mặc Tây Quyết cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó cầm lấy bình nước ấm, rót ra ly cho cô uống.

Ngôn Tiểu Nặc cảm giác được trán mình đổ mồ hôi, định đưa tay lau chúng đi, nhưng đã có một chiếc khăn mặt mềm mại chạm vào trán cô. Mặc Tây Quyết đang giúp cô lau mồ hôi.

“Làm thế nào mà anh lại giỏi chăm sóc người khác thế?" Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.

Mặc Tây Quyết là cậu hai nhà họ Mặc, làm gì cũng có mngười hầu hạ, tiền hô hậu ủng (*) chỉ là chuyện thường như cơm bữa.

(*) Có người đi trước mở đường, kẻ đi sau bảo vệ.

“Hồi nhỏ anh bị sốt, mẹ anh cũng chăm sóc anh thể này" Mặc Tây Quyết hờ hững nói: “Em ngủ đi"

Tác giả : Truyện
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại