Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 239
Ngôn Tiểu Nặc quay lại từ nhà vệ sinh, ngồi xuống cười nói: “Ai, tớ không uống được quá nhiều nước, nếu không lại buồn đi vệ sinh mất"
Phó Cảnh Dao mỉm cười: “Vậy cậu đừng uống nhiều như thế nữa."
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Trời có chút lạnh nên tớ liền vô thức uống nhiều"
Phó Cảnh Dao gật đầu, trong giọng nói mang theo một tiếng thở dài khiến người khác không dễ dàng nhận ra: “Đúng vậy, có rất nhiều chuyện đều là bất giác xảy ra" Dừng một lát, cô ấy nói: “Tớ cũng thấy lạnh, chúng ta về đi"
Ngôn Tiếu Nặc thấy sắc trời cũng đã muộn, nhớ ra mình còn có hẹn với Mặc Tây Quyết liên gật đầu đứng lên. Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiếu Nặc cùng nhau đi trên con đường bên cạnh sân trường, cây ngô đồng Pháp to lớn không còn xanh tươi như trước nữa, ngay cả lá rụng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Phó Cảnh Dao đang có tâm sự. Bình thường cô ãy rất hoạt bát năng động, bây giờ tuy đang ở bên cạnh cô nhưng vẫn cảm thấy giữa hai người có chút khoảng cách.
Cô đang suy nghĩ có nên mở miệng nói gì đó không thì nghe thấy Phó Cảnh Dao nói: “Chúng ta qua chỗ vườn hoa đi dạo chút đi"
“Không phải cậu nói lạnh nên muốn về nhà sao?" Ngôn Tiểu Nặc thấy hơi kỳ lạ khi cô ấy thay đổi ý định.
Phó Cảnh Dao cười: “Chuyện học trưởng Lục lần trước, tớ muốn nói với cậu một chút"
Ngôn Tiểu Nặc nghe xong lập tức đáp: “Được, vậy bọn mình qua đó nói chuyện."
Trong vườn hoa ánh sáng khá yếu, may mà vẫn còn đèn nên có thể thấy rõ đường, bên cạnh còn có những học sinh vừa tan học vội vã về nhà và cả những người đến tự học buổi tối.
Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế dài bên hô nhả.
“Cảnh Dao, cậu tìm thấy người đó rồi à?" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi.
Phó Cảnh Dao trâm mặc một lúc, quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói không giống bình thường: “Tìm được rồi"
“Cậu mau nói đi" Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ chần chừ không nói của Phó Cảnh Dao, trong lòng bắt đầu lo lắng: “Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Phó Cảnh Dao lắc đầu, thu lại vẻ mặt nghiêm trọng rồi thay bằng một nụ cười nhẹ: “Không có, cậu nhất định phải biết người đó là ai sao?"
“Tớ không thể biết sao?" Ngôn Tiểu Nặc ngờ vực: “Cô gái đó có quan hệ gì với tớ sao?"
Trong đôi mắt cô tràn đầy sự thuần khiết, Phó Cảnh Dao có chút nhẹ nhõm, nói: “Cô ấy, cô ấy tên là Ngôn Tiểu Nặc, cậu quen cô ấy không?"
Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn hai mắt, thân thể dựa ra sau, chiếc ghế lạnh băng dán vào lưng khiến cô cảm thấy có chút đau đớn.
Im lặng.
“Vừa nãy khi cậu vào nhà vệ sinh, thẻ căn cước trong túi không cẩn thận rơi ra" Giọng nói của Phó Cảnh Dao bình thản giống như hồ nước trước mặt: “Vốn dĩ là muốn nói cho học trưởng Lục, nhưng tớ vẫn không kìm được nói cho cậu trước."
Ngôn Tiểu Nặc không đáp lại, ngồi đó như bị hóa đá.
Thì ra người bạn thời thơ ấu của cô, người mà cô gọi là “bánh bao nhỏ", cậu bé ít nói và tự ti nhưng lại luôn thích đi theo sau cô, lặng lẽ làm bạn với cô.
Cô không biết tên của cậu, còn chưa kịp hỏi thì ngày đó cậu đã đi mất.
Cô chỉ coi là đã mất đi một người bạn chơi cùng tốt bụng, căn bản không biết là nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn đi tìm cô.
Một biển hoa hồng lớn vẫn còn hiện ra trước mắt, giọng của cậu, vẻ mặt của cậu, đau khổ như vậy, khiến cô không đành lòng.
Nhưng giờ phải làm sau đây?
“Cậu có phải Ngôn Tiểu Nặc không?" Phó Cảnh Dao nhìn cô nghi hoặc, trong mắt tràn đầy nghỉ vấn: “Tại sao cậu lại tên là Ngôn Uyển Cừ?"
Phó Cảnh Dao đột nhiên nhớ tới, buổi liên hoan gặp mặt tân sinh viên cô đã gặp qua Ngôn Uyển Cừ đó, cô còn muốn hỏi thêm thì đã thấy khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc tràn đây nước mắt.
“Xin lỗi, là do tớ quá kinh ngạc." Phó Cảnh Dao lập tức xin lỗi: “Cậu đừng buồn, nếu không muốn nói thì không cần nói đâu"
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên lau nước mắt, nụ cười như đom đóm trong gió: “Cảnh Dao, cậu đã phát hiện rồi thì tớ cũng không giấu nữa, tớ là Ngôn Tiểu Nặc, nhưng mà…
Một âm thanh từ phía sau hai người truyền tới, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao giật mình quay đầu lại, Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc tới nỗi đứng bật dậy, chớp chớp mắt.
Lục Đình đang đứng ở đó, chiếc xe đạp Giant lặng lẽ nằm bên cạnh.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, liệu giờ cô nhảy xuống hồ thì mọi chuyện có tốt hơn không?
Phó Cảnh Dao hoàn toàn không ngờ rằng sẽ rơi vào tình huống này, nhưng cô ấy vẫn đứng đó, tiến không được mà lùi cũng không xong.