Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 121
“Người ta được Mặc Tây Quyết xem trọng như vậy, nói không chừng, hi hi.." một số người có điệu cười nhếch mép. Một số người cũng cùng cười lên, “Uyển Cừ có thể trở thành vợ của tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc thì tốt quả rồi."
Tự biết đó là những lời nịnh hót, Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi lại không nói điều gì, sắc mắt rất khó coi. “Đủ rồi!" Phó Cảnh Dao nghe không vào nữa, một tay đập xuống bàn, đứng dậy, “Các người đang nói linh tinh gì vậy?"
Những người vừa nhiều chuyện xôn xao vừa rồi, đang đắc ý đột nhiên im lặng trong hai giây, nhưng chỉ được trong hai giây liền có một nữ sinh khoanh tay chỉ trích Phó Cảnh Dao, “Sao vậy? Chị em tốt của cô có được bến đỗ tốt, cô không mừng cho người ta? Hay là cô muốn gả cho Mặc Tây Quyết?"
“Không được nói linh tinh!" Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, đoi diện với nhóm người lật mặt này nói một cách từ tổn, “Lần này là do liên quan đến tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết mới thu thập chứng cứ để chứng minh minh bạch cho việc sao chép lần này, các người đừng có mà nghĩ linh tinh."
Cô không muốn việc giữa cô và Mặc Tây Quyết bị bọn họ đồn đoán linh tinh, cũng không để Phó Cảnh Dao thay cô chịu đựng những lòi đồn. “Các người tụ tập lại làm gì thế?" Giọng nói của Toàn Cơ vang lên, “Đều về chỗ hết đi, chuẩn bị vào giờ học rôi"
Mọi người phân tán về chỗ, ai về chỗ nấy, thu lại biểu cảm đắc ý thích thú vừa rồi, và bắt đầu vào lớp.
Toàn Cơ không nói không rằng chi nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi mới bắt đầu vào lớp.
Trên lớp, Toàn Cơ vẫn hỏi một vài câu hỏi và yêu cầu Ngôn Tiểu Nặc trả lời.
Kết quả là Ngôn Tiểu Nặc trả lời khiến cho Toàn Cơ rất hài lòng, thậm chí Toàn Cơ còn cười với cô, tán dương vài câu.
Tiết đầu tiên rất nhanh kết thúc.
Khi Ngôn Tiểu Nặc vào nhà vệ sinh, đến cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy mấy nữ sinh đang ở trong bàn tán thì thầm về việc liên quan đến cô. “Toàn Cơ lần nào cũng chỉ hỏi cô ta, như thể coi chúng ta không tồn tại trong lớp vậy."
“Người ta là giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, theo tôi thấy, chưa biết chừng là do chủ ý của Mặc Tây Quyết đó."
“Wa, Mặc Tây Quyết đẹp trai như vậy, lại có nhiều tiền, tóm lại là đệ nhất nam thần, lại có thể yêu một cô sinh viên năm nhất"
“Có xem lần này, cô ta bị mọi người mắng đến nông nổi như vậy, Mặc Tây Quyết là người đầu tiên đứng ra để giúp cô ta, lại còn đưa ra chứng cứ."
“Thật nhìn không ra cô ta lại có bản lĩnh như vậy, lại có thể cầu được Mặc Tây Quyết" Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp bước vào, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Mấy người nữ sinh thấy tiếng ho của cô lập tức dừng lại những lời đàm tiểu biểu cảm của từng người đều rất khó coi và cực kỳ xấu hổ.
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi mấy nữ sinh nhanh chóng chạy trở về lớp học.
Thật là nhạt nhẽo!
Ngôn Tiểu Nặc giận dữ nhìn theo, đứng cạnh chậu rửa mặt rửa tay xong rồi trở lại lớp học.
Tiết tiếp theo cô lấy lại tinh thần để tiếp tục nghe giảng, thật không dễ dàng để vượt qua 40 phút, cuối cùng cũng tan học, Toàn Cơ hẹn cô ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đi đến điểm hẹn.
Lần này Toàn Cơ vẫn đang ở trong xe chờ cô, nhưng lại không định đưa cô đến căn biệt thự to lớn, Ngôn Tiểu Nặc ngồi lên ghế trên đầu lặng lẽ chờ cho Toàn Cơ mở miệng trước. “Tâm trạng không vui vẻ đúng không?" Toàn Cơ điềm đạm nói, không chờ cô trả lời, “Đây là một con đường bắt buộc phải trải qua “Cái gì cơ?"
“Con đường thành danh bắt buộc phải trải qua. Toàn Cơ giải thích một lần nữa, “Trên con đường thành công, chông gai nhiều hơn là hoa hồng"
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, “Cô nói rất đúng"
“Cô có trách anh Quyết không?" Toàn Cơ đột nhiên hỏi. Trái tim của Ngôn Tiểu Nặc thất lại ngay lập tức, chỉ nhìn Toàn Cơ mà không nói gì, bàn tay bất giác nắm chặt lại. “Nếu anh Quyết chỉ là một con người bình thường, cô sẽ không phải gặp phải những rắc rối như thế này, không phải sao?" Toàn Cơ liếc mắt nhìn đôi tay đang đan vào nhau của cô và nói.
Tim của Ngôn Tiểu Nặc đập nhanh, trách Mặc Tây Quyết sao?
Cô trách anh không? Hình như là không, nhưng dường như lại có.
Mặc Tây Quyết đang giúp cô, không có sự giúp đỡ của Mặc Tây Quyết, e rằng cô sợ sẽ bị mọi người hiểu nhầm rồi.
Toàn Cơ không để ý đến tâm trạng run rẩy của cô, rồi tiếp tục nói: Quyết không nói với cô chân tướng sự việc đúng không? Những từ phát biểu tôi cũng cảm thấy có chút vấn đề, nhưng đối với những người háo hức muốn biết sự thật đã là quá đủ rồi."
Vấn đề bị phớt lờ lại một lần nữa bị nhắc tới, muốn bỏ qua không quan tâm đến nó thật là khó.
Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra một lúc, rồi chỉ nói một “Anh ấy nói vì muốn tốt cho câu, “Cô là người bị hại, lẽ nào lại không có quyền để biết nguồn gốc sự việc sao?" Toàn Cơ nói tiếp, đến cùng, anh ấy vẫn nghĩ rằng cô không đủ tư cách để biết điều tương tự như anh ấy Cô không đủ tư cách, đúng vậy, cô căn bản là không đủ tư cách, anh che giấu cô, vậy những việc cô giấu anh còn ít sao?
Từ lúc họ biết nhau đến bay giờ, cô đối với anh, dường như không có một lời nói thật nào, để biến nặng thành nhẹ, cố tình đánh lừa suy nghĩ của anh.
Tập đoàn Đế Quốc nhất định là có nội gián, không thì không dễ dàng lấy được bản gốc thiết kế của cô, vì danh tiếng của tập đoàn Quốc, anh nhất định phải lựa chọn che giấu. Anh che giấu tất cả mọi người, bao gồm cô người bị hại.
Anh là một tổng giám đốc chức cao quyền lớn, cô chỉ là một người con gái không rõ lai lịch, cô không oán anh bất cứ điều gì, vì cô biết một ngày nào đó họ sẽ phải chia xa. Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc bối rối, mở cánh cửa ô tô, còn có việc, tôi đi trước đây."
Nói xong cô bước xuống xe.
Toàn Cơ thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô một lúc rồi quay đầu lại thở một hơi dài.