Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 89
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hình bóng của người đàn ông đó.
Sự đau đớn và tuyệt vọng không ngừng ăn mòn trái tim cô, cô nhắm mắt lại một cách cay đắng, lúc này, cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Đoạn Kim Thần bước ra khỏi phòng tắm với tinh thần sảng khoái, anh bước đến bên cô và đặt lên trán cô một nụ hôn: “Chào buổi sáng"
Đường Hoan không muốn nhìn thấy anh một chút nào, cô nhắm mắt và giả vờ ngủ.
“Không cần giả vờ đâu, anh biết là em tỉnh rồi" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, trong lời nói không có sự vui vẻ hay tức giận: “Nếu như em không chịu dậy, anh sẽ không ngại dùng cách của anh để gọi em đâu"
Trong giọng nói của anh ẩn chứa một ám thị, Đường Hoan giật mình, cô không dám giả vờ ngủ nữa và mở mắt một cách thù hẳn.
Trong mắt cô mang theo một sự chán ghét rõ ràng, cô lật chăn ra và nhanh chóng chạy vào phòng tắm đóng cửa lại “đùng" một tiếng, cách ly tầm nhìn của anh.
Nhìn vào những vết bầm tím ở trong gương, cô tức đến nghiến răng, bên ngoài phòng tắm truyền đến giọng nói bá đạo của Đoạn Kim Thần: “Hai mươi phút sau nếu không xuống ăn sáng, hãy tự gánh hậu quả"
“Anh…"
Đường Hoan đang định phản kháng thì bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.
Tất cả những lời chưa nói ra bị nghẹn lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trái tim cô đau nhói, tay cô ôm chặt nơi trái tim, cố gắng khiến nó bớt đau, nhưng cơn đau đó như một cái bóng và không hề trở nên tốt hơn.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô không dám quên những gì anh nói.
Sau khi vệ sinh xong cô xuống lầu, vừa bước vào phòng ăn cô liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đã ngồi ở ghế đầu với vẻ trầm tĩnh.
Mắt cô hơi mờ đi, cô đi đến và ngồi xuống, dì Đồng lập tức đưa cho cô bữa sáng: “Phu nhân, mời dùng bữa"
Chuyện xảy ra đêm qua, Dì Đồng có nghe thấy tiếng động, mặc dù trong lòng có chút xót xa, nhưng dì chỉ là một người làm, lời nói của dì không có trọng lượng, cho dù dì đi cũng không giúp được gì.
Dì khẽ thở dài và cung kính đứng sang một bên.
Từ khi xuất hiện trong phòng ăn, cô thậm chí còn không thèm nhìn Đoạn Kim Thần, mà chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống ăn sáng, như thể anh là người vô hình.
Anh lấy khăn giấy và lau miệng một cách tao nhã: “Sau này cách xa anh ta một chút, nếu như làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Đoạn, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu"
Anh lạnh lùng để lại câu này rồi quay người rời đi, Đường Hoan ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào lưng anh, bàn tay đang cầm chiếc thìa không ngừng siết chặt lại.
Sau khi anh đi, dì Đồng bước đến bên cạnh Đường Hoan và vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi cô: “Phu nhân.
"
Đường Hoan hít một hơi thật sâu và lắc đầu nói: “Dì Đồng, tôi không sao"
Dì Đồng gật đầu, sau đó lại lên tiếng: “Phu nhân, tôi biết cô không phải là người như vậy, chỉ là cậu chủ quá để ý đến cô nên mới…"
“Tôi biết rồi, dì Đồng, dì xuống trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình"
Dì Đồng vẫn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
Sau khi dì Đồng rời đi, Đường Hoan bỏ chiếc thìa xuống và mỉm cười cay đắng.
Nếu như thực sự quan tâm đến cô, sao có thể không nghe cô giải thích, nếu như quan tâm, sao có thể làm ra những chuyện còn không bằng cầm thú như vậy?
Tận sâu trong đôi mắt cô có một nỗi đau không thể xóa nhòa, cô nhìn vào một bàn đầy thức ăn, nhưng lại không muốn ăn.
Một vị khách hiếm hoi đã đến nhà họ Đoạn vào buổi sáng.
“Bác gái, đây là nhân sâm mà cháu đặc biệt mang từ nước ngoài về, chiếc vòng cổ ngọc trai này trong rất hợp với bác, nên cháu đã mua nó, bác xem có thích không?"
Cô lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi và đặt nó trước mặt Đan Chỉ Linh.
Đan Chỉ Linh liếc nhìn, mặt mày rạng rỡ: “Cháu đến thôi, còn mang quà cáp làm gì? Đều là người trong nhà mà"
Sau khi hai người nói về mấy chuyện thường ngày, Lương Phỉ Phỉ đột nhiên khế thở dài: “Bác gái, một số chuyện cháu đã giấu trong lòng từ lâu, cháu cũng không biết có nên nói ra hay không"
“Đứa trẻ này, có gì thì cháu cứ nói, sao phải ấp a ấp úng như vậy?"
Đan Chỉ Linh cười nhẹ và võ tay cô: “Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Lương Phỉ Phỉ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Người ngoài cuộc như cháu cũng không tiện xen vào chuyện của nhà họ Đoạn, chỉ là cháu cảm thấy không đáng thay cho anh Kim Thần"
Đan Chỉ Linh khế cau mày nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cháu cứ nói thẳng ra đi!"
Lương Phỉ Phỉ cười thầm trong lòng, cô nói ra chuyện Đường Hoan giả bệnh, thậm chí còn thêm dầu vào lửa, nói những điều không hay về cô.
Đan Chỉ Linh vốn đã không thích Đường Hoan.
Bây giờ khi nghe cô †a nói như vậy, lại càng phản cảm với Đường Hoan, bà đập bàn và nói: “Bác biết ngay là người phụ nữ đó thèm muốn tài sản của nhà họ Đoạn mà, mấy người thuộc mấy gia đình thấp hèn như vậy sao có thể xứng với nhà họ Đoạn chúng ta cơ chứt"
“Bác g¡ ương Phỉ Phỉ giả vờ quan tâm sau lưng bà và cố ý nói: “Bác gái, bác đừng tức giận, người phụ nữ đó bây giờ đã khiến anh Kim Thần thần hồn điên đảo, cháu cảm thấy cũng không phải là không có cách nào để đối phó với người phụ nữ đó.
"
Đan Chỉ Linh nghe vậy liền lên tiếng: “Cháu có cách gì sao?"
Đôi môi đỏ mọng của Lương Phỉ Phỉ cong lên thành một nụ cười đắc ý, cô ghé sát vào tai bà thì thầm một lúc, Đan Chi Linh liên tục gật đầu.
“Cháu có chắc chắn là được không?" Sau khi nghe xong phương pháp của cô, đôi mắt của Đan Chỉ Linh lộ ra một sự lo lắng.
Lương Phỉ Phỉ khẽ cười: “Tuyệt đối có thể, bà ngoại chính là giới hạn của cô ta, nếu như cô ta biết bà ngoại ở trong tay chúng tam cô ta chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của bác, bây giờ chỉ có bác mới cứu được anh Kim Thần, bác không nghĩ sau này thực sự để hai người phụ nữ đó làm chủ nhà họ Đoạn đấy chứ!"
Bà khẽ cau mày, cảm thấy Lương Phỉ Phỉ sẽ không nói dối mình: “Cháu nói đúng, bác tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn hai con hồ ly tinh kia làm hại nhà họ Đoạn"