Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
Một cơn gió lạnh ập đến, động tác trên tay Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ cũng dừng lại, cơ thể đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Khi nhìn rõ người vừa đến, hai người cứng đờ và máu trong cơ thể cũng lập tức đông lại, nỗi sợ hãi lập tức lan ra khắp cơ thể.
Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan đang hôn mê dưới dất dậy và nhìn vết thương trên người cô, đôi mắt cuộn trào một cơn sóng dữ dội.
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của người phụ nữ khiến trái tim anh đau nhói.
Bế Đường Hoan chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên dừng bước và quay người lại, Đoạn Kim Thần nhìn hai người họ với ánh mắt sắc như dao: “Món nợ này, tôi sẽ để Hoan Hoan tỉnh lại tự mình trả, những gì mà hôm nay cô ấy phải chịu, ngày khác cô ấy sẽ đòi lại từ các người ngàn vạn lần.
"
“Không! không phải!.
" Đường Vãn Tình sợ đến nỗi nói năng không được lưu loát, hai tay không ngừng run rẩy.
“Là cô ta đánh tôi trước!.
.
"
Lê Mỹ Mỹ vẫn chưa nói xong, người đàn ông đã bế Đường Hoan lên xe và rời đi, để lại Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ lo lắng như ngồi trên chảo lửa.
“Mẹ, bây giờ phải làm thế nào? Đắc tội với anh ta rồi, chúng ta nhất định sẽ không được sống yên ổn.
" Thứ mà Đường Vãn Tình sợ không phải là sự báo thù của Đường Hoan, mà là thủ đoạn của Đoạn Kim Thần.
Nếu như Đoạn Kim Thần ra mặt giúp Đường Hoan, vậy không phải họ sẽ gặp phải tai bay vạ gió sao?
“Không sao không sao, dù sao con cũng là người nhà họ Đoạn, nếu như đến lúc đó Đường Hoan thật sự đến tìm con báo thù, con đừng thừa nhận, hơn nữa còn có mẹ và bố con, mẹ không tin, một con tiện nhân có thể lật cả bầu trời, cho dù cô ta có Đoạn Kim Thần chống lưng, thì cũng không thể làm gì mẹ con chúng ta đâu.
"
Dù sao cũng là người từng trải, sau nỗi sợ hãi nhất thời, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trở về Vịnh Repulse, Đoạn Kim Thần gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho Đường Hoan.
Sau khi băng bó xong vết thương trên tay, nhìn người phụ nữ đang cau mày nằm trên giường, người đàn ông vươn tay ra vuốt lông mày cho cô.
Nhưng đột nhiên người phụ nữ giơ tay lên và nắm chặt bàn tay to lớn của anh, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Đường Hoan mơ một giấc mơ, trong mơ, là những lời nguyền rủa độc ác của Đường Vãn Tình.
“Tôi chính là muốn khiến mẹ cô xuống âm tào địa phủ, nhưng không thể đầu thai chuyển kiếp, khiến mẹ cô ngay cả ma cũng không làm được! Không phải cô thương mẹ cô nhất sao? Vậy thì tôi sẽ hủy hoại thứ mà cô yêu thương nhất! Tôi muốn cô phải thử cái gọi là sống không bằng chết, tôi muốn cô phải chịu đau đớn, khiến cô mỗi ngày sống trong đau khổ!.
"
“Đắc tội với Đường Vãn Tình tao sẽ không có kết cục tốt đẹp, muốn mẹ mày được an nghỉ sao? Tao nói cho mày biết, đó là điều không thể!"
Một cảnh tượng khác, khuôn mặt nhân hậu của mẹ cô lại xuất hiện trong tâm trí cô, sau đó cảnh tượng lại thay đổi, mẹ cô nhảy lầu và chết thảm.
Máu tươi chảy ra từ người mẹ cô, mẹ cô chết không nhắm mắt.
Đường Hoan nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng tinh thần vẫn còn đang trong giấc mơ.
Máu tươi nhuộm đỏ hai mắt cô, đến cuối cùng biến thành một bầu trời máu.
“Đừng!.
" Đường Hoan không ngừng lầm bầm, cô càng giữ chặt tay Đoạn Kim Thần hơn.
“A!" Đường Hoan đột nhiên hét lên và mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, ánh mắt nhất thời trống rỗng, trong lúc cô đang sợ hãi thì bất ngờ ngã vào một vòng tay mát lạnh.
Sau cơn sững sờ, cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà quyến rũ của Đoạn Kim Thần.
“Đoạn Kim Thần, mẹ em!.
" Nước mắt lại rơi ra, trong tâm trí cô vẫn đọng lại cảnh tượng mẹ cô chết không nhắm mắt, cảnh tượng đó, khiến cô đau thấu tâm can.
“Anh biết.
" Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đôi mắt lộ ra một sự đau lòng.
“Là em bất hiếu, nếu như không phải là em, mẹ cũng sẽ không đến mức chết mà không được yên nghỉ.
" Nỗi tự trách làm xói mòn trái tim cô, những giọt nước mắt càng tuôn ra dữ dội hơn.
Nếu như khoảng thời gian này cô thường xuyên đi thăm mẹ hơn, thì mẹ con Lê Mỹ Mỹ sẽ không có cơ hội làm tổn thương mẹ cô.
Càng nghĩ cô càng tự trách bản thân, nỗi căm hận càng thêm sâu sắc.
“Không phải lỗi của em.
" Sự bất lực của Đường Hoan khiến Đoạn Kim Thần đau lòng.
Dưới góc độ mà Đườn Hoan không nhìn thấy, đôi mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu như không phải muốn để Đường Hoan đích thân trả thù, thì anh đã sớm ra tay với Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình rồi.
Lúc này, cơ thể Đường Hoan không ngừng run rẩy, cảm nhận được hơi ấm truyền lại từ sau lưng, khiến cô từ từ bình tĩnh trở lại.
“Khóc là biểu hiện vô dụng nhất, sẽ không có ai thông cảm với nước mắt của em, nếu muốn trả thù cho mẹ thì em phải phấn chấn lên.
" Giọng nói của người đàn ông giống như một bùa chú, mê hoặc trái tim cô.
Đường Hoan gật đầu, cô nghẹn ngào rời khỏi vòng tay Đoạn Kim Thần.
Cô cũng không muốn trở nên vô dụng như vậy, nhưng mẹ cô là giới hạn của cô.
Đường Vãn Tình, lòng thù hận lan rộng như một ngọn lửa, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
Đôi mắt cô hừng hực lửa giận, Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ, cô sẽ không bỏ qua cho người nào, cô nhất định sẽ khiến họ phải nếm thử sự đau đớn triệt để.
“Cốc cốc! "
Đường Hoan tỉnh lại không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.
" Âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng người đàn ông.
Cửa mở ra, dì Đồng bước vào, trên tay bưng một cái khay.
“Cậu chủ, đây là cháo tổ yến.
" Dì Đồng đặt bát cháo lêm mặt tủ và đứng cạnh giường, khi dì chuẩn bị chăm sóc cho Đường Hoan thì không ngờ Đoạn Kim Thần bảo dì ra ngoài.
“Dì ra ngoài trước đi.
" Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, dì Đồng nghe vậy thì gật đầu và quay người đi, còn đóng cửa lại một cách chu đáo.
“Ăn một chút cháo để bồi bổ cơ thể nào.
" Đoạn Kim Thần nhấc bát cháo lên và đặt sát miệng thổi cho nguội.
Cô nhìn Đoạn Kim Thần bỗng trở nên dịu dàng, nhất thời không phản ứng kịp: “Để em tự ăn.
"
Nói rồi cô đưa tay ra muốn đón lấy bát cháo trong tay anh, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần né đi, chỉ thấy người đàn ông chậm rãi nói: “Anh đút cho em.
"
“Không cần.
" Dường như cô không suy nghĩ gì mà thốt ra câu này, đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, không phải kẻ gian thì cũng là cường đạo.
Sắc mặt người đàn ông hơi sầm lại, giọng nói lạnh lùng lên vài phần: “Tay em bị thương rồi.
"
Đường Hoan cúi đầu, dường như lúc này mới nhìn thấy tay mình bị băng bó, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy bối rối.
Cô nhớ là tay cô chỉ bị xước xát một chút thôi, băng có cả bàn tay thế này có khoa trương quá không?
Thôi bỏ đi, ngửi mùi cháo thơm nức trong không khí, Đường Hoan nghĩ nếu như anh đã muốn động tay thì kệ anh đi.
Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy người đàn ông đút cho cô ăn, mà chỉ liên tục thổi cháo.
“Xong chưa vậy? Cháo bị anh thổi nguội rồi đó, em đói lắm rồi!" Đường Hoan nghiến răng, nhìn động tác tao nhã của anh, khóe miệng cô giật giật.
Anh muốn thổi cháo thành đá luôn sao?
Đoạn Kim Thần đột nhiên dừng lại, thấy Đường Hoan đang nhìn thẳng vào bát cháo, khóe môi anh khẽ cong lên, anh liền sát lại trước mặt cô.
Đường Hoan giật mình, cô hiểu ý của anh, hình như là anh muốn đút cho cô ăn thì phải? Cô đâu có ép anh!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô lại không muốn phá vỡ không gian hòa hợp hiếm có này, chưa kể Đoạn Kim Thần đã cứu cô, thôi bỏ đi, coi như phần thưởng vậy, hôn anh ấy một cái cũng không sao.
Cô hôn lên mặt anh, đôi môi mềm mại chạm vào mặt anh rồi nhanh chóng rời đi.
Đôi môi Đoạn Kim Thần cong lên, anh múc cháo và đút vào miệng cô.
Đường Hoan ngoan ngoãn há miệng và ăn cháo anh đút.
Thấy tâm trạng Đoạn Kim Thần có vẻ rất tốt, trong lòng Đường Hoan cũng dâng lên một chút ngọt ngào, đây là lần đầu tiên Đoạn Kim Thần đối xử dịu dàng với cô như vậy.
Đoạn Kim Thần đút từng miếng từng miếng, chẳng mấy chốc cô đã ăn hết bát cháo.
“Muốn ăn nữa không?" Đoạn Kim Thần hỏi cô, đôi mắt mang theo một chút dịu dàng, khóe môi hơi cong lên thể hiện ra tâm trạng của anh lúc này.
Đường Hoan lắc đầu: “Em ăn no rồi.
"
Anh rút khăn giấy và giúp cô lau miệng, ánh mắt không rời khỏi mặt cô cho đến khi anh ném chiếc khăn giấy vào thùng rác một cách tao nhã.
“Tâm trạng đã khá hơn chưa?" Sau khi mọi thứ xong xuôi, Đoạn Kim Thần chậm rãi nói, ngũ quan lạnh lùng mà quyến rũ càng trở nên đẹp hơn.
Đường Hoan sững sờ, cô gật đầu và chậm rãi nói: “Hôm nay cảm ơn anh.
"
“Em là người phụ nữ của anh.
" Ý là cô không cần phải khách sáo.
“Em muốn trả thù.
" Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nuốt trôi cục tức này, động vào mẹ cô, cô sẽ bắt Đường Vãn Tình phải trả giá.
“Em muốn làm gì thì làm cái đó, tất cả đã có anh, có việc gì thì cứ tìm trợ lý Tôn, cậu ta sẽ giúp em.
" Đoạn Kim Thần đưa tay vén những sợi tóc trước trán ra sau tai cho cô.
Khuôn mặt bất giác đỏ lên vì hành động bất ngờ này của anh.
Có phải là ảo giác không? Sao cô lại thấy lần này nói chuyện với Đoạn Kim Thần rất dễ dàng.
“Được.
" Đường Hoan gật đầu với vẻ không được tự nhiên.
“Em hãy nghỉ ngơi thêm một lúc, cơ thể khỏe lại rồi hãy đi làm những việc khác, những việc lớn đã có anh gánh vác rồi.
"
Một câu nói ngắn gọn khiến Đường Hoan có cảm giác cay cay khóe mắt, mặc dù không biết tại sao thái độ của anh lại thay đổi, nhưng loại cảm giác này cũng không tệ.
Cô ngoan ngoãn gật đầu và nhắm mắt lại.
Cơn gió nhẹ thổi qua, Đoạn Kim Thần đứng bên giường nhìn cô, đôi mắt lộ ra những cảm xúc phức tạp.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô anh mới quay người đi.
Ngày hôm sau.
Khi Đường Hoan tỉnh dậy Đoạn Kim Thần đã không còn ở nhà.
Xuống dưới lầu, dì Đồng liền bước đến mỉm cười với cô.
“Phu nhân, cô dậy rồi, qua đây ăn sáng đi, cậu chủ đã dặn, cô ăn sáng xong thì uống thuốc, sau đó muốn làm gì thì làm.
"
Đường Hoan gật đầu và đi về phía phòng ăn, sau khi ăn sáng xong, với quyết tâm trả thù, cô liền trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Tôn.
“Trợ lý Tôn, anh hãy giúp tôi điều tra xem gần đây Đường Vãn Tình đang làm gì? Tôi muốn biết tất cả hành tung gần đây của cô ta, càng nhanh càng tốt.
"
“Vâng, phu nhân, cô còn chuyện gì muốn phân phó nữa không?"
“Tạm thời không có, anh hãy làm việc trước đi.
"
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt Đường Hoan phát ra một nỗi thù hận thấu xương.
Đường Vãn Tình, nếu như cô chỉ nhằm vào một mình tôi, thì tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng cô lại chạm đến giới hạn của tôi, cô nhất định phải trả giá!
Buổi tối, khi Đoạn Kim Thần đi làm về đã là 11h đêm rồi.
“Sao hôm nay lại về muộn vậy?" Đường Hoan ngồi trên giường, cô chớp mắt và tùy ý hỏi một câu.
Đoạn Kim Thần nhướn mày, đôi mắt đen láy nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Trách anh về muộn sao?"
Đường Hoan đỏ mặt và lắc đầu: “Không có, em chỉ tiện miệng hỏi thôi.
"
Quả thực là cô hỏi vu vơ, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô có chút khó tiêu hóa, may mà luôn có anh ở phía sau cô.
Nếu như hôm đó anh không xuất hiện kịp thời, có lẽ hôm đó cô nhất định sẽ bị Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ đánh chết.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an mang theo một chút ngại ngùng của cô, Đoạn Kim Thần không kìm được mím môi, đôi mắt đen láy sáng lên như những vì sao.
Anh đột nhiên đến gần cô, những ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Em là đang đợi anh dỗ em ngủ sao?"
Dỗ cô ngủ?
Quả thực không nên cảm thấy bản thân quá tốt!