Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 77: Rút dây động rừng
Hình ảnh cả gia phải bán đi tất cả tài sản giá trị, phút chốc, chỉ một cái phẩy tay, tường thành lộng lẫy đều sụp đổ, ly tán bất cứ nơi nào vô định, khiến bà Lăng như muốn khóc thét, lên voi xuống chó vốn dĩ không thể liền chấp nhận được.
Mắt môi run rẩy như nhau nhìn Lăng Thanh qua màn hình nhỏ.
Lăng Thanh đường hoàng dần tiến đến nơi Tích Lãng cao cao tại thượng nhuếch mép nhìn anh không bằng một mét gạch dẫm đạp dưới chân, anh không cần quan tâm, chỉ có trong lòng đang thầm nội chiến, rốt cuộc cũng không thể làm xấu nhân tính nam nhân, trước đó anh như thế nào, hiện tại vay rồi trả, đối với đối diện là anh mắc tròng, nhưng đối bản thân, hoàn toàn không có gì không thể mở mắt nhìn người.
Tích Lãng trong lòng thầm cười nhạo nhưng giây sau liền cứng người, ánh mắt này của Lăng Thanh, có thể là không phải. Việc hắn đang làm, có thể Lục Nan Hy không thể hiểu ở hắn diện, mà nhìn rõ nhất là Lăng Thanh diện. Không sao, phản diện nhiều khi cũng không có đáng ghét, hiện tại phương diện hắn, cảm giác đáng yêu vô cùng.
- Lăng đại thiếu gia, không biết là vụ việc Lục tiểu thư lừa tạp tiền 100 vạn là có thật hay không? Đó là số tiền không thể xem là nhẹ nhàng sự.
Lăng Thanh mím môi, tay nắm chặt vào nhau, nhíu ấn đường một đường, thần thờ rất lâu mới mở lời.
- Không có.
Một lời nói cùng giọng điệu rất nhẹ nhàng của Lăng Thanh làm phóng viên lại càng sôi nổi, chen lấn muốn ghi âm.
- Toàn bộ rắc rối này Lăng gia gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Không muốn nghe thêm, chỉ bao nhiêu đó, một chút ghi hình, Tích Lãng đã đủ thỏa mãn, lần lượt Mộ Phi cùng bảo vệ dàn người khỏi cánh phóng viên đang ngẩn người, chỉ có Lăng Thanh liên tục thở dốc, cũng chẳng nói gì nhiều.
- TÍCH TỔNG!! XIN HÃY ĐỢI MỘT CHÚT...KHÔNG PHẢI LĂNG THIẾU GIA Ở NƠI NÀY LÀ Ở PHƯƠNG DIỆN KHÁCH A? ANH BỎ ĐI NHƯ VẬY THÌ...
- Không tiếp.
Lăng Thanh mặt mày ngày càng xanh mét, nhục nhã hết sức nhưng gồng người ngồi yên lặng đó, mắt không nhìn vào đâu, duy chỉ chiếc bàn viền mã nhũ sang trọng trước mặt, nhưng nếu cho anh nghĩ lại, anh vẫn làm như vậy, chỉ có anh mới có thể lên tiếng giúp Lục Nan Hy, chỉ có lời của anh, thành viên Lăng gia mới có thể xoay chuyển được hoàn toàn.
Như hỏa tốc, lần lượt tốc độ lớn đều lần lượt chạy lên xuống. Tích Lãng không thể nào kiên nhẫn hơn, một cái đạp ga liền vút gió lao về phía trước không do dự. Tay cầm vô lăng chưa hề run rẩy hay đanh cứng, ánh mắt hổ phách sáng quắc. Có thể xe cao tốc đến đâu, hắn đều tận dụng đến đấy. Chỉ sợ cảnh sát viên muốn ghi nhận cũng chẳng kịp.
Xe thắng lết bánh kéo một đám khói dài từ xa khiến ai cũng hoảng sợ.
- Thừa Thừa...
Một phụ nữ trung niên mau chóng ôm lấy tiểu nữ nhi của mình đang đứng cách đó không xa đang thầm kinh hoàng cùng trầm trồ, là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, liền ngưỡng mộ muốn chạy lại xem như thế nào thì liền bị bà ngăn cản.
- Mẹ...con muốn xem là ai điều khiển hắc mã?
- Không được, xế hộp đó rất nguy hiểm, con không được đến gần.
- A...chú ấy xuống xe rồi, đi vào nhà kia kìa.
Đứa bé không nhịn được, liền chợp ngay lúc bà không để ý, liền một bước nhảy khỏi mà chạy đi. Khiến bà khóc không ra nước mắt mà chạy theo, quả thực độ tuổi tăng động này bà đã trải qua nên có trách cũng trách không được.
- Thúc....aa là mỹ thúc a~~ chú ơi!!!
Tích Lãng nhíu này nhìn tấm biền đỏ chéo dài cùng khoen khoá ngang chắc nịch phai màu vân trơn, chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe thấy tiếng chân nhỏ lạch bạch truyền đến, bàn tay be bé nắm lấy ống quần ống của mình mà phát ra tiếng nói nỉ non, vốn không muốn để ý cũng rất khó.
Hắn chậm chạp nhìn xuống. Tay cũng không quên vỗ vỗ cửa như ban đầu.
- Chú là tìm Hy Hy tỷ tỷ đúng không? Chị ấy ban sáng đã đi rồi đó.
- Đi đâu?
Tiểu nữ nhi mau chóng nuốt một ngụm nước bọt, hăng hái nhiệt tình vừa chỉ tay vừa miêu tả bộ dáng của Lục Nan Hy.
- Thế này... chị ấy khênh ra ngoài một kiện đồ lớn rồi lên bạch mã đạp đi.
Bạch mã? Nghe đến đây hắn liền muốn điên tiết nhưng thay vào đó khoé môi giật giật không nhịn được mà cơ miệng giãn nở.
- Bạch mã đưa đi cùng khênh nặng như vậy sao?
Lúc này, hắn nói dài hơn một chút, cô bé lại được nghe nhiều hơn âm giọng, ánh mắt lại càng sáng ngời. Như hiểu nghiệm được ánh sáng chân lý mà nụ cười ngây ngô nhìn chằm chằm hắn khiến hắn không còn cú nào nghĩ đến được để phản ứng.
- Đúng đó a.
- Thừa Thừa mau lại đây, không được làm phiền người khác đâu. Có nghe không?
- Hừ...Thừa Thừa không có làm phiền, là Thừa Thừa đang giúp chú ấy đó, mẹ không tin a? Hỏi thử xem.
Đôi môi nhỏ bịu lại đáng yêu thập phần, gò má đỏ ửng, mắt to hiện rõ ủy khuất nhìn về phía người phụ nữ trung niên mà khoác tay ra dáng bà cụ non.
Đến gần, với ánh nhìn xoáy thẳng của Tích Lãng, bà chỉ muốn quay đi, xấu hổ vô cùng, một thân Tây trang sang trọng như vậy cùng xế hộp ngoài kia, không biết bao nhiêu là tiền rồi, cho nên ở gần chỉ sợ lỡ làm hư hỏng thì có mà cả nhà tha trụi ra đường cũng chẳng có tiền mà đền.
- Không được, con đến đây với mẹ nào!
Cưỡng ép ôm lấy, tiểu nữ nhi không chịu được mà cựa quậy phản kháng, tay chân gần như đánh đá với nhau, hét toáng lớn, nghe ra nài nỉ nhiều hơn là lên giọng, chân thật từng centimet, không thể tin nếu quy lời này từ cô bé 4 tuổi nói ra.
- Nhắm mắt, đến mở mắt cũng chỉ thấy mẹ cùng ba, nay con gặp được ý trung nhân, định mệnh cả đời, mẹ còn bắt ép con rời bỏ được aaaa? Buông con ra đi mà...con còn chưa có nói chuyện đủ đâu, còn chưa biết danh, tuổi tác, cung hoàng đạo...huhuuu...mẹ ơiiii!!!!
Bị vác đi, tiểu nữ nhi vẫn không quên vẫy tay chào hắn, hắn nhất thời cứng đơ, không có vẫy lại hay biểu cảm sắc thái nhiều, chỉ là ngẩn người ở đó, không biết đang nghĩ đến cái gì, lúc sau tay có chút phản ứng nâng lên nhưng tầm mắt đã biến mất người. Xa xa khu phố nhỏ lụp xụp mái thiết xéc cũ cổ kính, như thoát khỏi thế giới xa hoa phía xa, gió mạnh như rít u buồn trầm lặng.
Đã xong hết thảy, Lục Nan Hy đã rời đi, hắn đã trả lại trong sạch cho cô, cũng không còn luyến giữ cô áp bức. Cô có thể đi, đến nơi cô muốn, chỉ có, nơi đó không có hiện diện hắn. Ý nghĩ này thực không dễ chấp nhận tí nào.
Cảm giác này, lại bắt buộc hắn chấp nhận một lần nữa, buông xuôi nhìn. Đau như ngàn vạn dây rọi đánh mạnh vào da thịt trần lạnh. Đây là cái định nghĩa quái gì chứ? Có hàng vạn người nhưng duy chỉ một người lại không có. Nếu không có người mình muốn, thì bao nhiêu nữ nhân mỹ mạo khác cũng có nghĩa lý gì?
Hắn một thân dựa vào a tường lớn lạnh lẽo, nghiến răng ken két tức giận, phần tóc huốt gò má, che gần nửa mặt, hắn từ từ thu liễm đôi mắt ướt đẫm khó coi, hai hốc mắt đỏ lên đáng sợ, hơi thở ngày càng lạnh dần, tay không kìm được mà liên tục nhịp mạnh vào cửa đóng chặt, mỗi lúc một mạnh làm ổ khoá đập thình thình đinh tai nhức óc, gần như muốn đạp đỗ ngay lập tức.
Giây sau khi Tích Lãng rời khỏi họp báo, Mậu Hoạch Ma cũng nối chân theo vào, còn chưa kịp nhìn thấy hắn đã bỏ đi, sau tiếp là Ngô Kỳ Phong cùng trợ lý và đại diện cùng biên tập chính thống truyền thông Thời Bắc.
Kéo thêm vài giờ sau, mới có thể xong xuôi mọi thứ, Ngô Kỳ Phong cố gắng liên lạc với Tích Lãng nhưng là bật tăm, gọi đến Mộ Phi, anh cũng không biết, là đang đi xử lý các nhánh mới của Tích thị mà bận rộn.
- Hoạch Ma, bản thiếu gia đói quá!!!
Ngô Kỳ Phong không quen ngồi một nơi nghiêm túc hồi lâu, cứ một lúc lại nắm tay áo Mậu Hoạch Ma mà giật giật khiến anh khó chịu, anh điểm yếu chính là ống tay áo của mình, rất khó chịu khi ai đó nắm lấy, trả lời Ngô Kỳ Phong giọng điệu không hề vui vẻ.
- Còn không mau nghiêm túc, phân chim rải đỉnh đầu, ta không giúp ngươi đâu.
- Chẳng lẽ bản thiếu gia đói liền chịu đựng bụng rỗng khó chịu?
Vì đói mà hoá tức khí. Chính là đói thực sự, tựa như có thể yên ắng một chút ồn ào cùng tiếng máy ảnh vận hành thì sẽ nghe được tiếng bụng của Ngô Kỳ Phong tố cáo rình rang rồi, quả thực anh trước khi đến, chỉ có nuốt qua sữa lót dạ.
- Hôm nay Ôn Diêu Đoái đặc biệt chưa có mặt, không biết là hiện tại hiện diện của Ngô Kỳ Phong kẻ nơi này, chức vụ cô ấy có lung lay? Có nhìn qua hai người lúc trước quan hệ không tệ.
Ngô Kỳ Phong nhíu mày, đã không còn sức lực còn bắt buộc hoạt động, ta đây đều cái gì cũng không có dính dáng, bỏ của chạy lấy người.
- Không có biết, Ôn Diêu Đoái nữ nhân phương nào, bổn thiếu gia không biết.
Càng khăng khăng phủ định, phóng viên càng muốn tra hỏi cho ra nhẽ.
- Việc Ôn Diêu Đoái có dấu hiệu tư tình riêng Tích Lãng để có vị trí này thay vì làm việc chung với Ngô tổng đây, chẳng nhẽ cũng không có biết?
- Các người, trình độ tiếp thu đến đâu rồi? Hỏi một câu ngục như vậy cũng có thể thoát ra khỏi miệng? Ôn Diêu Đoái là ai? Khi không đi ngoài đường, tuỳ hứng thuận mắt liền nhặt về làm đại diện? Sử dụng đầu mà suy nghĩ, óc đến mức này, khiến người khác biếng trả lời, cút...ai muốn hỏi tiếp thì dồn lên, phí thời gian.
Nữ phóng viên vừa rồi tay cần ghi âm run rẩy, đối Ngô Kỳ Phong thấp đầu tạ lỗi nhưng đã không kịp rồi, ngay lập tức bị chỉ trích, các đồng nghiệp khác cũng không muốn đứng gần họa lây, xem như không liên can, vô biết vô thấy.
- Các cổ đông, hôm nay tôi tập hợp mọi người đến đây là một phần nhã ý, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết trước cổ đông, là lợi ích của một tập đoàn, nếu chuyện này vỡ lẽ, còn nguy hại đến cả danh tiếng chúng ta cùng nhau gầy dựng nên.
Dừng một chút, Tích Phán Hạn trong đầu ngẫm nghĩ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, chờ hiệu ứng của các lão ngồi bên dưới, thoã mãn tâm tính. Nếu Tích Lãng nhất định không coi trọng ông, ông nhất định sẽ hạ thấp hắn, để xem còn uy phong đến mức nào.
- Đã là tính chất công việc, chúng ta nên tôn trọng tính bảo mật và công bằng phân minh rõ rệt. Giám đốc điều hành là điều hành cả một tập đoàn, tôi đứng ở vị trí khách quan, nhận thấy Tích tổng không công minh giữa đời tư và công việc, bê bối ảnh hưởng đến công ty. Gần đây nhất, kế hoạch triển khai mới của Tích thị đã bị đánh mất bản chính. Giang Giang thư ký đã che dấu đi, lập tức tiến hành bổ sung, báo chí đưa tin tình nhân rùm beng cả tuần nay, có lẽ ai cũng rõ, những điều nhỏ này nếu càng nguôi ngoai không giải quyết, sau này sẽ đến chuyện gì? Tôi mong mọi người cho ý kiến, đề nghị, thay đổi vị trí này.
"Ông ta không phải điên rồi chứ? Âm mưu cái gì không rõ nữa..."
"Thay đổi CEO, chuyện này không phải nhỏ, tôi nghĩ vẫn là không nên đổi, Tích tổng là quá hoàn hảo, nếu lật đổ xuống, xảy ra bất trắc gì, đừng nói tôi không có nói trước, các ông theo sao thì làm."
Ai nấy cũng lắc đầu, mặc dù những việc làm này là vô cùng phức tạp làm dính dáng đến Tích thị nhưng suy cho cùng không ai có thể kham nổi vị trí này nữa.
Hành động này của Tích Phán Hạn không phải rút dây động rừng sao? Chỉ cần đến tai Tích Lãng, đều không dễ dàng mà chối bỏ. Nhưng với ngày hôm nay, cũng khiến mọi người càng có lý do mà căm ghét để mắt đến hắn hơn. Mong muốn một ngày, vị trí sẽ vào tay ông, chỉ cần nghĩ đến đã khiến ông tự mãn tít mắt.
- Tôi không đồng ý, chuyện này cần phải thông qua chủ tịch hội đồng quản trị trước.
- Tôi cũng không đồng ý, tuỳ tiện quyết định, không phải trong phạm vi chúng tôi.
Kết quả vừa đúng và không đứng ông mong muốn, quả thực phải thông qua Tích Thiết Khâm, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn, nhưng hôm nay, ai cũng nghĩ đến lợi ích vị trí mình mà hắn hoàn toàn xứng đáng vị trí này nhưng ông biết với tính khí của hắn thắng thắn cao ngạo, nhất định sẽ không trụ được lâu hơn, đừng nói là tài năng, địa vị cũng không thể.
Mắt môi run rẩy như nhau nhìn Lăng Thanh qua màn hình nhỏ.
Lăng Thanh đường hoàng dần tiến đến nơi Tích Lãng cao cao tại thượng nhuếch mép nhìn anh không bằng một mét gạch dẫm đạp dưới chân, anh không cần quan tâm, chỉ có trong lòng đang thầm nội chiến, rốt cuộc cũng không thể làm xấu nhân tính nam nhân, trước đó anh như thế nào, hiện tại vay rồi trả, đối với đối diện là anh mắc tròng, nhưng đối bản thân, hoàn toàn không có gì không thể mở mắt nhìn người.
Tích Lãng trong lòng thầm cười nhạo nhưng giây sau liền cứng người, ánh mắt này của Lăng Thanh, có thể là không phải. Việc hắn đang làm, có thể Lục Nan Hy không thể hiểu ở hắn diện, mà nhìn rõ nhất là Lăng Thanh diện. Không sao, phản diện nhiều khi cũng không có đáng ghét, hiện tại phương diện hắn, cảm giác đáng yêu vô cùng.
- Lăng đại thiếu gia, không biết là vụ việc Lục tiểu thư lừa tạp tiền 100 vạn là có thật hay không? Đó là số tiền không thể xem là nhẹ nhàng sự.
Lăng Thanh mím môi, tay nắm chặt vào nhau, nhíu ấn đường một đường, thần thờ rất lâu mới mở lời.
- Không có.
Một lời nói cùng giọng điệu rất nhẹ nhàng của Lăng Thanh làm phóng viên lại càng sôi nổi, chen lấn muốn ghi âm.
- Toàn bộ rắc rối này Lăng gia gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Không muốn nghe thêm, chỉ bao nhiêu đó, một chút ghi hình, Tích Lãng đã đủ thỏa mãn, lần lượt Mộ Phi cùng bảo vệ dàn người khỏi cánh phóng viên đang ngẩn người, chỉ có Lăng Thanh liên tục thở dốc, cũng chẳng nói gì nhiều.
- TÍCH TỔNG!! XIN HÃY ĐỢI MỘT CHÚT...KHÔNG PHẢI LĂNG THIẾU GIA Ở NƠI NÀY LÀ Ở PHƯƠNG DIỆN KHÁCH A? ANH BỎ ĐI NHƯ VẬY THÌ...
- Không tiếp.
Lăng Thanh mặt mày ngày càng xanh mét, nhục nhã hết sức nhưng gồng người ngồi yên lặng đó, mắt không nhìn vào đâu, duy chỉ chiếc bàn viền mã nhũ sang trọng trước mặt, nhưng nếu cho anh nghĩ lại, anh vẫn làm như vậy, chỉ có anh mới có thể lên tiếng giúp Lục Nan Hy, chỉ có lời của anh, thành viên Lăng gia mới có thể xoay chuyển được hoàn toàn.
Như hỏa tốc, lần lượt tốc độ lớn đều lần lượt chạy lên xuống. Tích Lãng không thể nào kiên nhẫn hơn, một cái đạp ga liền vút gió lao về phía trước không do dự. Tay cầm vô lăng chưa hề run rẩy hay đanh cứng, ánh mắt hổ phách sáng quắc. Có thể xe cao tốc đến đâu, hắn đều tận dụng đến đấy. Chỉ sợ cảnh sát viên muốn ghi nhận cũng chẳng kịp.
Xe thắng lết bánh kéo một đám khói dài từ xa khiến ai cũng hoảng sợ.
- Thừa Thừa...
Một phụ nữ trung niên mau chóng ôm lấy tiểu nữ nhi của mình đang đứng cách đó không xa đang thầm kinh hoàng cùng trầm trồ, là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, liền ngưỡng mộ muốn chạy lại xem như thế nào thì liền bị bà ngăn cản.
- Mẹ...con muốn xem là ai điều khiển hắc mã?
- Không được, xế hộp đó rất nguy hiểm, con không được đến gần.
- A...chú ấy xuống xe rồi, đi vào nhà kia kìa.
Đứa bé không nhịn được, liền chợp ngay lúc bà không để ý, liền một bước nhảy khỏi mà chạy đi. Khiến bà khóc không ra nước mắt mà chạy theo, quả thực độ tuổi tăng động này bà đã trải qua nên có trách cũng trách không được.
- Thúc....aa là mỹ thúc a~~ chú ơi!!!
Tích Lãng nhíu này nhìn tấm biền đỏ chéo dài cùng khoen khoá ngang chắc nịch phai màu vân trơn, chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe thấy tiếng chân nhỏ lạch bạch truyền đến, bàn tay be bé nắm lấy ống quần ống của mình mà phát ra tiếng nói nỉ non, vốn không muốn để ý cũng rất khó.
Hắn chậm chạp nhìn xuống. Tay cũng không quên vỗ vỗ cửa như ban đầu.
- Chú là tìm Hy Hy tỷ tỷ đúng không? Chị ấy ban sáng đã đi rồi đó.
- Đi đâu?
Tiểu nữ nhi mau chóng nuốt một ngụm nước bọt, hăng hái nhiệt tình vừa chỉ tay vừa miêu tả bộ dáng của Lục Nan Hy.
- Thế này... chị ấy khênh ra ngoài một kiện đồ lớn rồi lên bạch mã đạp đi.
Bạch mã? Nghe đến đây hắn liền muốn điên tiết nhưng thay vào đó khoé môi giật giật không nhịn được mà cơ miệng giãn nở.
- Bạch mã đưa đi cùng khênh nặng như vậy sao?
Lúc này, hắn nói dài hơn một chút, cô bé lại được nghe nhiều hơn âm giọng, ánh mắt lại càng sáng ngời. Như hiểu nghiệm được ánh sáng chân lý mà nụ cười ngây ngô nhìn chằm chằm hắn khiến hắn không còn cú nào nghĩ đến được để phản ứng.
- Đúng đó a.
- Thừa Thừa mau lại đây, không được làm phiền người khác đâu. Có nghe không?
- Hừ...Thừa Thừa không có làm phiền, là Thừa Thừa đang giúp chú ấy đó, mẹ không tin a? Hỏi thử xem.
Đôi môi nhỏ bịu lại đáng yêu thập phần, gò má đỏ ửng, mắt to hiện rõ ủy khuất nhìn về phía người phụ nữ trung niên mà khoác tay ra dáng bà cụ non.
Đến gần, với ánh nhìn xoáy thẳng của Tích Lãng, bà chỉ muốn quay đi, xấu hổ vô cùng, một thân Tây trang sang trọng như vậy cùng xế hộp ngoài kia, không biết bao nhiêu là tiền rồi, cho nên ở gần chỉ sợ lỡ làm hư hỏng thì có mà cả nhà tha trụi ra đường cũng chẳng có tiền mà đền.
- Không được, con đến đây với mẹ nào!
Cưỡng ép ôm lấy, tiểu nữ nhi không chịu được mà cựa quậy phản kháng, tay chân gần như đánh đá với nhau, hét toáng lớn, nghe ra nài nỉ nhiều hơn là lên giọng, chân thật từng centimet, không thể tin nếu quy lời này từ cô bé 4 tuổi nói ra.
- Nhắm mắt, đến mở mắt cũng chỉ thấy mẹ cùng ba, nay con gặp được ý trung nhân, định mệnh cả đời, mẹ còn bắt ép con rời bỏ được aaaa? Buông con ra đi mà...con còn chưa có nói chuyện đủ đâu, còn chưa biết danh, tuổi tác, cung hoàng đạo...huhuuu...mẹ ơiiii!!!!
Bị vác đi, tiểu nữ nhi vẫn không quên vẫy tay chào hắn, hắn nhất thời cứng đơ, không có vẫy lại hay biểu cảm sắc thái nhiều, chỉ là ngẩn người ở đó, không biết đang nghĩ đến cái gì, lúc sau tay có chút phản ứng nâng lên nhưng tầm mắt đã biến mất người. Xa xa khu phố nhỏ lụp xụp mái thiết xéc cũ cổ kính, như thoát khỏi thế giới xa hoa phía xa, gió mạnh như rít u buồn trầm lặng.
Đã xong hết thảy, Lục Nan Hy đã rời đi, hắn đã trả lại trong sạch cho cô, cũng không còn luyến giữ cô áp bức. Cô có thể đi, đến nơi cô muốn, chỉ có, nơi đó không có hiện diện hắn. Ý nghĩ này thực không dễ chấp nhận tí nào.
Cảm giác này, lại bắt buộc hắn chấp nhận một lần nữa, buông xuôi nhìn. Đau như ngàn vạn dây rọi đánh mạnh vào da thịt trần lạnh. Đây là cái định nghĩa quái gì chứ? Có hàng vạn người nhưng duy chỉ một người lại không có. Nếu không có người mình muốn, thì bao nhiêu nữ nhân mỹ mạo khác cũng có nghĩa lý gì?
Hắn một thân dựa vào a tường lớn lạnh lẽo, nghiến răng ken két tức giận, phần tóc huốt gò má, che gần nửa mặt, hắn từ từ thu liễm đôi mắt ướt đẫm khó coi, hai hốc mắt đỏ lên đáng sợ, hơi thở ngày càng lạnh dần, tay không kìm được mà liên tục nhịp mạnh vào cửa đóng chặt, mỗi lúc một mạnh làm ổ khoá đập thình thình đinh tai nhức óc, gần như muốn đạp đỗ ngay lập tức.
Giây sau khi Tích Lãng rời khỏi họp báo, Mậu Hoạch Ma cũng nối chân theo vào, còn chưa kịp nhìn thấy hắn đã bỏ đi, sau tiếp là Ngô Kỳ Phong cùng trợ lý và đại diện cùng biên tập chính thống truyền thông Thời Bắc.
Kéo thêm vài giờ sau, mới có thể xong xuôi mọi thứ, Ngô Kỳ Phong cố gắng liên lạc với Tích Lãng nhưng là bật tăm, gọi đến Mộ Phi, anh cũng không biết, là đang đi xử lý các nhánh mới của Tích thị mà bận rộn.
- Hoạch Ma, bản thiếu gia đói quá!!!
Ngô Kỳ Phong không quen ngồi một nơi nghiêm túc hồi lâu, cứ một lúc lại nắm tay áo Mậu Hoạch Ma mà giật giật khiến anh khó chịu, anh điểm yếu chính là ống tay áo của mình, rất khó chịu khi ai đó nắm lấy, trả lời Ngô Kỳ Phong giọng điệu không hề vui vẻ.
- Còn không mau nghiêm túc, phân chim rải đỉnh đầu, ta không giúp ngươi đâu.
- Chẳng lẽ bản thiếu gia đói liền chịu đựng bụng rỗng khó chịu?
Vì đói mà hoá tức khí. Chính là đói thực sự, tựa như có thể yên ắng một chút ồn ào cùng tiếng máy ảnh vận hành thì sẽ nghe được tiếng bụng của Ngô Kỳ Phong tố cáo rình rang rồi, quả thực anh trước khi đến, chỉ có nuốt qua sữa lót dạ.
- Hôm nay Ôn Diêu Đoái đặc biệt chưa có mặt, không biết là hiện tại hiện diện của Ngô Kỳ Phong kẻ nơi này, chức vụ cô ấy có lung lay? Có nhìn qua hai người lúc trước quan hệ không tệ.
Ngô Kỳ Phong nhíu mày, đã không còn sức lực còn bắt buộc hoạt động, ta đây đều cái gì cũng không có dính dáng, bỏ của chạy lấy người.
- Không có biết, Ôn Diêu Đoái nữ nhân phương nào, bổn thiếu gia không biết.
Càng khăng khăng phủ định, phóng viên càng muốn tra hỏi cho ra nhẽ.
- Việc Ôn Diêu Đoái có dấu hiệu tư tình riêng Tích Lãng để có vị trí này thay vì làm việc chung với Ngô tổng đây, chẳng nhẽ cũng không có biết?
- Các người, trình độ tiếp thu đến đâu rồi? Hỏi một câu ngục như vậy cũng có thể thoát ra khỏi miệng? Ôn Diêu Đoái là ai? Khi không đi ngoài đường, tuỳ hứng thuận mắt liền nhặt về làm đại diện? Sử dụng đầu mà suy nghĩ, óc đến mức này, khiến người khác biếng trả lời, cút...ai muốn hỏi tiếp thì dồn lên, phí thời gian.
Nữ phóng viên vừa rồi tay cần ghi âm run rẩy, đối Ngô Kỳ Phong thấp đầu tạ lỗi nhưng đã không kịp rồi, ngay lập tức bị chỉ trích, các đồng nghiệp khác cũng không muốn đứng gần họa lây, xem như không liên can, vô biết vô thấy.
- Các cổ đông, hôm nay tôi tập hợp mọi người đến đây là một phần nhã ý, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết trước cổ đông, là lợi ích của một tập đoàn, nếu chuyện này vỡ lẽ, còn nguy hại đến cả danh tiếng chúng ta cùng nhau gầy dựng nên.
Dừng một chút, Tích Phán Hạn trong đầu ngẫm nghĩ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, chờ hiệu ứng của các lão ngồi bên dưới, thoã mãn tâm tính. Nếu Tích Lãng nhất định không coi trọng ông, ông nhất định sẽ hạ thấp hắn, để xem còn uy phong đến mức nào.
- Đã là tính chất công việc, chúng ta nên tôn trọng tính bảo mật và công bằng phân minh rõ rệt. Giám đốc điều hành là điều hành cả một tập đoàn, tôi đứng ở vị trí khách quan, nhận thấy Tích tổng không công minh giữa đời tư và công việc, bê bối ảnh hưởng đến công ty. Gần đây nhất, kế hoạch triển khai mới của Tích thị đã bị đánh mất bản chính. Giang Giang thư ký đã che dấu đi, lập tức tiến hành bổ sung, báo chí đưa tin tình nhân rùm beng cả tuần nay, có lẽ ai cũng rõ, những điều nhỏ này nếu càng nguôi ngoai không giải quyết, sau này sẽ đến chuyện gì? Tôi mong mọi người cho ý kiến, đề nghị, thay đổi vị trí này.
"Ông ta không phải điên rồi chứ? Âm mưu cái gì không rõ nữa..."
"Thay đổi CEO, chuyện này không phải nhỏ, tôi nghĩ vẫn là không nên đổi, Tích tổng là quá hoàn hảo, nếu lật đổ xuống, xảy ra bất trắc gì, đừng nói tôi không có nói trước, các ông theo sao thì làm."
Ai nấy cũng lắc đầu, mặc dù những việc làm này là vô cùng phức tạp làm dính dáng đến Tích thị nhưng suy cho cùng không ai có thể kham nổi vị trí này nữa.
Hành động này của Tích Phán Hạn không phải rút dây động rừng sao? Chỉ cần đến tai Tích Lãng, đều không dễ dàng mà chối bỏ. Nhưng với ngày hôm nay, cũng khiến mọi người càng có lý do mà căm ghét để mắt đến hắn hơn. Mong muốn một ngày, vị trí sẽ vào tay ông, chỉ cần nghĩ đến đã khiến ông tự mãn tít mắt.
- Tôi không đồng ý, chuyện này cần phải thông qua chủ tịch hội đồng quản trị trước.
- Tôi cũng không đồng ý, tuỳ tiện quyết định, không phải trong phạm vi chúng tôi.
Kết quả vừa đúng và không đứng ông mong muốn, quả thực phải thông qua Tích Thiết Khâm, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn, nhưng hôm nay, ai cũng nghĩ đến lợi ích vị trí mình mà hắn hoàn toàn xứng đáng vị trí này nhưng ông biết với tính khí của hắn thắng thắn cao ngạo, nhất định sẽ không trụ được lâu hơn, đừng nói là tài năng, địa vị cũng không thể.
Tác giả :
Xing Xing