Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 66: Đau thì phải hét lên, nếu không tôi càng mạnh tay
Ôn Diêu Đoái đặc biệt vận váy xẻ rãnh ngực sâu hun hút câu dẫn thèm thuồng bản năng đàn ông, dài chạm đến đùi trắng nõn, làm chiếc bóng đầy đặn của cặp mông như vô hình như ẩn như hiện, đôi boot cao qua đầu gối nóng bỏng, tóc trau chuốc từng lọn uốn dài bồng bềnh. Cách đi đứng của cô càng làm phô trương thân hình hoàn mỹ bản thân, quả là nữ nhân biết điểm mạnh của mình.
Bước qua cửa Tích thị, ngược lại thu hút rất nhiều ánh mắt châm biếm hơn là thôi miên. Nhưng nghĩ đến nghề nghiệp của cô mà nói thì có thể hiểu được, hình ảnh của Ôn Diêu Đoái phải luôn luôn xinh đẹp thu hút nóng bỏng, đó là căn bản.
- Chủ nhân, Ôn tiểu thư đã đến.
Tiếng gõ vào cửa phượng mộc lớn thu hút màn giác, Tích Lãng đưa tay xoa mắt đẹp nhức mỏi, nhíu mi tâm mà gật đầu tỏ ý. Tiếp truyền đến tiếng gót giày nện chạm tiếp xúc xuống nền gạch sang trọng bóng loáng tạo nên tiếng vang thâm thuý, làm hắn nhướng mày, thân ảnh nữ nhân đập vào mắt không kiêng dè, ghi lên trong ấn tượng hắn, là tuỳ tiện. Hắn như nắm trọn tâm tư đối phương, Ôn Diêu Đoái liền đi đến gần tiếp cận, ngồi tựa lên bàn làm việc, tay đặt ở cổ áo hắn mà quyến rũ. Hắn liếm môi bất chợt, tuấn lãng đến ngây người, tuỳ ý bộ dáng dựa vào ghế làm việc, ánh mắt như thôi miên hoang dại làm cô như muốn ngất ngay lập tức nhưng mà, cô phải thanh cao cho nên không thể hiện chút nào bản thân đã sa ngã trước người đàn ông xinh đẹp này.
- Làm việc ở nơi này chắc hẳn cũng đã 1 tháng rồi đi, nhưng mà, tôi lại chưa gặp được CEO trong truyền thuyết nha.
Mùi hương nước hoa lởn vởn ở trước đầu mũi, híp mắt nhìn vào mắt cô mà dò xét, rãnh ngực kia như có như không muốn hắn nâng niu, giọng điệu nữ nhân ngọt ngào đến tan chảy nhưng hắn lại không chút cảm xúc, hơi thở băng lãnh nam tính làm cô càng muốn đến gần, ánh mắt hàn lạnh làm cô vô hình cảm giác bài xích.
Trong ánh mắt trước mặt, hắn nhìn ra được kiêu ngạo sánh đôi tự tin. Thôi thúc hắn, làm nó biến mất ngay lập tức.
- Vậy sao? Thực vinh hạnh.
Mãi rất lâu chờ đợi, cô kiên nhẫn đến lạ thường, trước mắt chỉ còn thân ảnh hắn mà thôi. Cứ tưởng hắn không đáp lời nhưng không ngờ đến giọng điệu hắn lại vang bên tai, môi bạc hoạt động khép mở hoàn hảo, âm giọng ồm ồm không chút cảm xúc nhưng mà, cô lại muốn nghe nhiều thực nhiều. Thầm tưởng tượng đến, hắn nói lên nhiều điều ngọt ngào bên tai, ôm chần lấy cô, cô tựa vào thân hình hoàn mỹ hắn mà thoã mãn, đỏ mặt không giấu giếm.
Hắn dụng ý nhìn ra được, cô nghĩ hắn thế nào trường hợp, không kiên nhẫn nữa mà chủ động nắm lấy tay cô, khoé môi chút dịch cao xinh đẹp không cưỡng lại được, Ôn Diêu Đoái lại lần nữa sa ngã. Cô nhận thấy hắn chấp thuận, cho nên "tuỳ ý" đánh bạo ngồi lên hẳn trong lòng hắn, tay nắm lấy cổ áo sơmi đối diện hơi dùng lực, tiếp gương mặt mỹ lệ tiếp xúc gò má hắn, hơi thở hắn ẩm nóng phả vào hõm cổ làm cô có chút cựa quậy, kích tình đến kỳ lạ. Dù cô chưa bao giờ nếm mùi hoan ái nhưng mà đến gần hắn thì tự động đòi hỏi muốn thỏa mãn.
- Tích...Lãng...đêm nay...ừm....em đến thăm nhà anh... được không?
Lời nói có chút không đứng đắn cùng ngày càng ngực ép chặt lồng ngực hắn. Hắn vẫn nhuếch mép chưa thả lỏng, cố ý đưa tay vuốt ve hõm cổ mịn màng, cùng giọng điệu phúc hắc mê hoặc.
- Đêm nay, có lẽ tôi có thời gian.
Tay Ôn Diêu Đoái rất tự nhiên choàng lấy cổ Tích Lãng, cả người gần như đổ rạp vào hắn, dựa dẫm một cách quá đáng, nếu sơ hở để một ai nhìn thấy thì có lẽ sẽ có ý vị không hay, đối hắn thì không sao nhưng đối với cô thì chắc hẳn bị dị nghị đến mất việc. Nhưng cô đâu có kịp nghĩ xa như vậy, trước mắt chỉ muốn một đêm người đàn ông kim cương thanh lãnh này thuộc về mình, hoàn toàn bị mê hoặc, sườn mặt hoàn mỹ của hắn khiến tim cô không ngừng đập mạnh, chưa gì mà đã hơi thở gấp gáp, nao núng.
Đã nhận được lời nói khẳng định thế này, Ôn Diêu Đoái cũng không muốn mất thêm thời gian, cô mà trú ngụ ở nơi này quá lâu, chắc hẳn sẽ gây tò mò, cho nên che dấu đi lúng túng, trở người lại mà hôn lên gò má hắn, sau nhanh chóng rời khỏi cũng không quên nghe giọng hắn bảo, trao đổi địa chỉ với Mộ Phi. Khoảng độ 10 phút sau, Mộ Phi đã mang đến một âu phục mới.
"Buzzz...buzzz" Là vì hắn tắt âm lượng cho nên chỉ còn chế độ rung, nhưng Mộ Phi nhạy bén mà nghe ra được. Anh cũng không quan ngại mà cầm lên tiếp trong khi hắn tắm rửa, đồng thời cũng không quên thông báo là ai gọi đến.
"Chủ nhân đang bận khảo trình cuộc họp, Doãn thiếu gia có gì căn dặn?"
Nghe ra được giọng điệu Doãn Dĩ Vương có chút gấp gáp làm Mộ Phi cũng có truyền đến lo lắng.
"Đánh lại lời nhắn, sau khi tan họp, ngay lập tức đi đến Ngự Nam, khẩn cấp sự."
"Vâng, chào Doãn thiếu gia."
Thời điểm vừa buông xuống điện thoại, Tích Lãng một thân ẩm ướt bước đến, cho dù là nam nhân hay nữ nhân cũng không khỏi dừng lại vài giây nhìn hắn điệu bộ, ánh chiều đỏ chói xuyến thẳng qua cửa sổ, bóng lưng hắn in dài vệt tường huyền ảo như vô thực.
- Chủ nhân, Doãn thiếu gia gọi đến, đánh lời nhắn chủ nhân mau chóng di chuyển đến Ngự Nam, là khẩn cấp sự cần trao đổi.
- Chuẩn bị xe.
Tích Lãng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến có lẽ, anh ta muốn trao đổi vụ án cùng hắn cho nên tiêu sái cẩn trọng từng bước đi, vừa bước ra đến cửa phượng mộc lớn, thì y như rằng không thể rời khỏi. Giang Giang bóng hồng cầm một xấp văn kiện đi đến, cẩn thận thông báo làm hắn nhíu mày khó chịu.
- Tích tổng, chúng ta còn có lịch trình chưa hoàn thành là cuộc hẹn với Lâm tiểu thư, tôi sẽ sắp xếp văn kiện này vào văn phòng sau.
- Đều hủy bỏ lịch trình đi.
Không cần giải thích thêm, buông kiệm lời ngắn gọn, liền trực tiếp đi thẳng không quay đầu, khiến Giang Giang cũng không biết giải quyết thế nào nhưng trong từ điển của cô khi làm công việc này, nhất định từ điển không được xuất hiện từ "không thể". Mộ Phi cũng trực tiếp hủy bỏ lịch trình riêng cùng Ôn Diêu Đoái. Nếu để mà hậu thuẫn sau hắn lâu như vậy, ít nhiều thì anh phải có sự nhạy bén căn bản, không thể cái gì hắn nói mới có thể nghiệm ra được. Hay chỉ cần nhìn ánh mắt, cử chỉ ra hiệu thì có thể hiểu được hắn muốn ra lệnh điều gì. Điều này mà nói, anh rất rất cảm phục hắn, ngày càng giúp anh cải thiện, cũng như mạng sống này mà còn tồn tại, đều nhờ hắn phúc đức cho nên anh quyết làm trâu làm bò đều làm.
- Tích Lãng, mau đến xem đi, nhẹ thôi, đừng khiến cô ấy tỉnh giấc.
Xung quanh đã được Doãn Dĩ Vương tắt hết đèn, chỉ còn ánh quang leo loét từ thành phố hắt qua cửa sổ thủy tinh lớn, nhưng là cũng đủ ánh sáng thấu tầm nhìn. Nữ nhân hơi thở đều đặn nhẹ nhàng như mèo con ngoan ngoãn nằm yên ắng trên đệm trắng tinh khiết như giọt sương sáng trong, luôn luôn cho nam nhân cảm giác muốn chăm sóc. Bởi không thể nhìn rõ chỉ bằng một chút ánh sáng như vậy cho nên Tích Lãng mạnh bước chân đi đến, nhưng từng bước hắn đến gần cô, hắn cảm giác như nhẹ tênh, trong lòng hắn đau nhói, lồng ngực như có thứ gì đó đè nặng mà thở không thông, sự quen thuộc thèm khát đều một lượt đánh vào thần trí.
Nhìn dung nhan mỹ mạo xám xịt, gò má bên trái cùng khoé môi bị rỉ máu, lớp mài còn chưa khô, cả thân thể vết đỏ cùng bằm tím dày đặc, quần áo xộc xệch rách tươm khó coi. Nắm tay tự động nắm chặt thành một đoàn, tính chiến đấu hủy diệt hormone tăng cao. Nhìn cô lâu lâu lại nhíu mày một lần đau đớn, trước mắt hắn hàn quang, sao có thể đối xử với một nữ nhân như thế này đâu.
- Lấy cho tôi bịt mắt.
- Để làm gì?
Dù biết Tích Lãng không nhất thiết trả lời nhưng Doãn Dĩ Vương vẫn hỏi lại, bởi anh rất tò mò, không phải cái gì hắn làm đều kì lạ?
Đối mặt với hắn, con ngươi hổ phách lấp lánh bị thương, như che đi một tầng sương mù, dù đau khổ, cũng chừa lại một lớp phòng vệ. Cầm lấy bịt mắt mà nhẹ nhàng tuyệt đối che đi mắt của cô, hắn chưa sẵn sàng tiếp theo cô nhìn hắn sẽ thế nào, nếu lỡ hắn không nhịn được mà buông lời độc ác khi cô không nghe lời thì hắn nhất định sẽ rất hối hận.
Tóc mai cô tung bay loã xoã, hắn đã rất nhẹ tay, thậm chí còn nhẹ tay hơn hắn tưởng tượng bởi không dám làm gì cả, nhưng xược qua vệt máu khô khiến cô nhíu mày và cũng kịp tỉnh giấc, trước mắt bị vật cản tối om thì không nhịn được tay quờ quạng lung tung. Đầu mũi tinh nghịch ngứa ngáy mà liên tục nhuếch cao, đôi môi anh đào mím chặt. Cảm giác nhức mỏi ập đến, cơn đau đầu cũng vừa xuất hiện.
- Hừm...D...Doãn Dĩ Vương.....tôi...
Bởi yết hầu hoạt động liên tục, khô khốc, còn hình như nghe ra được một chút mùi máu tanh trong cổ họng khó chịu, cho nên không khỏi giọng điệu cũng biến đổi đi.
- Đừng nhúc nhích.
Mùi hương cùng giọng điệu này, có phải là Tích Lãng? Vừa nghĩ đến, mặc lồng ngực phập phồng, cảm giác tối đen như mực như biến mất, nhưng lại vừa buồn vừa hận, chắc chắn hắn sẽ không thèm nhìn đến cô rồi, sao đến hiện tại, cô còn có thể nhung nhớ hắn, như vậy bản thân không phải quá đáng trách? Là ảo giác lại xuất hiện? Cô không thừa nhận cảm nhận của mình.
Cảm giác lành lạnh trườn qua vết thương mang theo một chút rát cùng ngứa ngáy trong lòng, cô run lẩy bẩy thân thể, răn cắn chặt mà nắm lấy góc áo người đàn ông đối diện chưa hề buông sức. Chính hắn cũng cắn răng, nhíu mày mà điều chỉnh sức lực đầu ngón tay, không cho phép bản thân lơ là một giây nào, hình như việc này quá khó khăn, vượt xa hắn tưởng tượng. Trước mắt hoá mây đêm, ý vị này hắn không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu, chỉ muốn ôm lấy cô ngay lập tức, hôn lên mắt cô mà che đi muộn phiền, đau khổ, nhưng mà sự dằn vặt bản thân sẽ không dứt bởi sự thật không thể thay đổi, cô rất ghét cùng hận hắn.
- Đau thì phải hét lên, nếu không tôi sẽ càng mạnh tay.
Tích Lãng ghét bộ dáng Lục Nan Hy chịu đựng, ghét cô bộ dáng không nói không rằng một mình cảm thụ, chỉ có gương mặt cô đã biến sắc rõ rệt bởi cơn đau.
Cô cũng không dám làm phiền Doãn Dĩ Vương quá nhiều, chỉ có nhẹ gật đầu, sau đau đớn, cô sẽ rên rỉ một chút, dù sau cô cũng nhận ra, khi cô thoát tiếng, cơn đau đúng là giảm đi phần nhiều.
Doãn Dĩ Vương tay bưng một ly nước ấm, bước chân nhẹ nhàng như đang rình trộm một ai khiến Tích Lãng không nhịn được mà muốn bật cười, nhưng ngay lập tức trở lại bộ dáng đường hoàng.
Cô hiện tại, bởi không thấy gì cho nên cảm thấy nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Chỉ cần một tiếng động nhẹ hay một bước chân cũng có thể cảm thụ. Nhưng cô lại mù mịt không nhận ra trong phòng lại có hai người, Tích Lãng ở trước mặt cô, cô không cần hy vọng hay đuổi theo nữa. Nắm lấy góc áo hắn, an toàn trước mắt, nhẫn nhịn không để bản thân quá mức yếu ớt. Sau khi uống qua ngụm nước nóng, cô bắt đầu muốn cởi bỏ đi bịt mắt, bàn tay non mềm như đậu hũ non vừa chạm đến liền bị nắm chặt, thậm chí còn có chút sức khiến cô không nhịn được thoát ra kẽ răng một chút rên rỉ.
Một thân ảnh cao lớn ập đến, ôm chằm lấy cô bất ngờ, đột nhiên cô cảm giác, không muốn đẩy ra. Nhưng hành động này chấp thuận vào mắt hắn, lại gai gai, bởi hắn nghĩ cô đang đối Doãn Dĩ Vương chấp thuận, dù vậy, hắn cũng không muốn buông ra, liền quẳng trách cứ vừa rồi lên chín tầng mây.
- Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em.
Một nụ hôn mang theo một lời hứa hẹn chắc như đinh đóng cột làm cô não như bị úng, đứng hình ngây ngẩn trong chốc lát không biết phản ứng như thế nào, rõ ràng kì quái đến mức nào, nhưng bỗng chốc trái tim cô bé nhỏ, yếu đuối dựa dẫm vào cái ôm này, một lần bỏ qua sự đa nghi của hiện tại, không còn một chút đề phòng gì cả, sự tin tưởng sâu tận trái tim mình, cô đều dùng để tin, tin lời hứa này, như một ước hẹn, như một ánh sáng nhỏ nhoi nâng cô khỏi sự độc đoán ghẻ lạnh địa ngục tăm tối đau khổ giữa trần thế không tồn tại sự ưu đãi mật thiết nào. Lại nhớ đến lời hắn nói, cô ra đường có khi bị dẫn dụ đem đi xuất khẩu cũng không hay biết, chính câu nói này, cô biến thành bản ngã của chính mình.
Tiếng xe truyền đến, tiếng cổng tự động đóng chặt làm cả hai chú ý, là Tích Lãng vừa nghe Doãn Dĩ Vương nghe điện thoại bảo có chuyện khẩn cấp. Tay cầm lấy vai nhỏ mà vuốt ve làm Lục Nan Hy có chút cựa quậy, cô nghĩ bản thân đã đi vượt quá giới hạn cho nên có chút bối rối ngại ngùng, cảm nhận hơi nóng từ hai cơ thể, chỉ hận không thể thoát khỏi thèm thuồng ấm áp.
- Tại sao lại che mắt tôi?... Đối tốt tôi như vậy, có lợi ích cho anh ư? Đừng làm những chuyện khiến tôi hiểu lầm nữa, Doãn thiếu soái.
Chính hắn cũng cảm thấy bối rối, nhưng trong đầu đã có phản ứng của mình.
- Hiểu lầm một chút cũng không sao. Tôi còn có thể làm gì cô? Có hình thành thói quen kì lạ, không thích nữ nhân nhìn tôi ngay trên giường, không thể?
Vừa định nói tiếp, tay không ngừng nhịp lưng cô như bảo rằng, hắn ở đây, hắn đang nơi này, ở bên cạnh cô. Có tiếng chuông điện thoại chen ngang.
"Tích Lãng, Con về đây ngay cho mẹ, con gọi bác sĩ riêng của mình trở về, có phải có vấn đề gì không? Ta cần nói chuyện."
Mở loa vừa nghe tiếng "Tích Lãng", cô nhanh chóng nghi ngờ, không nhịn được đẩy nhẹ hắn một chút, để cô có thể tự do tay mà cởi đi bịt mắt.
"Chết tiệt" Lồng ngực hắn đập nhanh, bắt đầu không thể đoán được nữ nhân trong lòng.
"Bác gái bình tĩnh đã, con là Doãn Dĩ Vương, có thể là bác nhầm số rồi."
Trớ trêu thật, hắn chỉ muốn thét lớn "chết tiệt" cùng "chết tiệt", bởi đây là lần đầu tiên và cũng như lần cuối cùng, hắn làm cái trò ngu xuẩn này.
"Con còn đùa được sao? Cái thằng khốn này, mau lên, trở về ngay lập tức hay để ta đến tận nơi lôi cổ về, ta biết lời nói này không giá trị nhưng thực thi thì chắc chắn sẽ xảy ra."
Tích Lãng nhìn ra không xong rồi, cô ngày càng phản kháng cho nên hắn một cước lướt chạy đi ra ngoài. Hầu nhân bên ngoài trố mắt nhìn hắn hồi lâu chưa phản hồi nhưng vì một cái quát hung tợn mà như bừng tỉnh giữa chốn thảo hoa, lệnh giữ cửa răm rắp không dám sai một ly, mặt mày tái mét, mắt cũng không dám ngước nhìn theo nữa, hắn một thân cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi cửa lớn. Cô lại không có chạy theo, cứ chăm chăm vuốt ve ngoài cửa sổ kia, người đàn ông vừa chạm chân xuống sân, đã ngoảnh lại nhìn lên cao, bước chân như nặng nề, cô không có lùi lại mà trực tiếp đối mắt nhau, dù không có nhìn rõ nhưng cô vẫn có thể hình dung từng chi tiết tường tận gương mặt tuấn tú kia, tay còn vô thức sờ đến vết thương, mùi hương khử trùng trước đầu mũi khó chịu.
Hắn vì quá xa cho nên không thể rõ được cô đứng ở đấy, thở dốc đồng thời tức giận, tay chống lên hông, lồng ngực rắn chắc lên xuống liên hồi, hơi thở mạnh mẽ liên tục thay đổi, không hiểu bản thân đang nghĩ gì. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng buồn bã mà bỏ đi. Khi xe hắn vừa de ra khỏi xe, cô chạy đến cửa như nhìn thấy ma mà hốt hoảng, nhất định không được để hắn đi. Nhưng cửa đã bị giữ bên ngoài, cô bắt đầu thét khan cả cổ, khóc lóc cũng chẳng thể, chỉ có yết hầu như dần dần đổ lửa.
"Hy Hy, tôi sẽ bảo vệ em..."
Hận cũng không hận được, rốt cuộc...bản lĩnh chỉ có thể đến đấy.
- Anh có bị điên không? Tích Lãng.....anh quay lại đây....
Tay không ngừng đánh vào cửa. Tiếng khóc ai oán khiến hầu nhân bên ngoài cảm thấy rất có lỗi nhưng mà chủ nhân ra lệnh, cô không thể không quy theo.
- Tiểu thư...tôi xin lỗi cô, tôi không thể làm khác được.
- Tích Lãng, đừng đi....anh không thể lúc nào cũng gây chuyện, sau bỏ đi được...bỏ lại tôi một mình, tôi phải làm gì cho hợp lý đây?
Bỏ cuộc, cô sau bao nhiêu lần, chỉ có thể còn một mình, vòng tay gầy guộc ôm lấy bản thân, thân hình nhỏ nhắn dựa vào a tường lạnh lẽo vô cảm, nguyên lai, cô không là ai cả. Tiếng nấc cùng bờ vai nhỏ run rẩy, càng làm không gian tối om thêm ai oán, mùi vị thống khổ chen đầy. Tiếng chuông điện thoại chưa bao giờ rón rén, đánh tan cả không khí yên tĩnh, nhưng nữ nhân kia lại như không nghe thấy, bất động như một búp bê sứ không linh hồn, như phân chia thành hai cảnh giới, không liên quan gì đến nhau.
"Hy Hy, cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại chưa trở về, nếu nhận được tin nhắn thoại thì phải liên lạc cho tớ ngay lập tức nhé."
Bao nhiêu tin nhắn thoại được thiết lập rồi?
Tuệ Mẫn Mễ cuốn quýt đi tới lui trong nhà, thần trí rối loạn, cô phải làm sao đây, sáng sớm ra khỏi nhà vì nhận được thông báo trúng tuyển việc làm, sau trưa trở về, liền không thấy Lục Nan Hy, cô cố tình gọi một cuộc nhưng không ai bắt máy, vốn nghĩ, Lục Nan Hy căn bản ra ngoài cùng Cầm Như, nhưng đến tối khuya thế này vẫn chưa trở về, cho nên cô nghĩ đến mọi trường hợp, có khi bọn họ gặp chuyện xấu thì thế nào, cho nên một giây sau quyết định không thể ngồi yên được nữa.
"Cầm Như, cho tôi hỏi Hy Hy có ở chỗ cô không?"
"Mễ Mễ, cậu tìm Như Như? Cô ấy đã ngủ rồi."
"Hiêm, tớ nghĩ Hy Hy ra ngoài cùng cô ấy, nhưng xem ra không phải rồi, bởi tớ có đánh cuộc gọi nhưng chưa thể liên lạc được."
Ánh mắt Tuệ Mẫn Mễ ngày càng tối sầm. Cảm thấy vô cùng bất an, mi tâm chưa bao giờ giản nở.
"Cô ấy cả ngày hôm nay đều không bước chân ra ngoài mà, nhưng Hy Hy cô ấy đi đâu được giờ này đâu, cậu có gọi điện hỏi xung quanh kỹ chưa đấy? Xem chừng..."
Không đợi Quân Quyết Hiêm nói ra quan điểm của mình đầy đủ thì Tuệ Mẫn Mễ nóng lòng không thể kìm chế mà cướp lời, tay đều ra mồ hôi ướt rồi, giọng điệu như muốn khóc đến nơi.
"Hay tớ gọi cảnh sát?"
"Cậu đúng là không bằng một tiểu hài tử a, cậu ấy là người trưởng thành, chỉ có một ngày không trở về nhà, liên lạc không được thì liền xảy ra chuyện không may?"
- Con gọi bác sĩ riêng trở về làm gì? Người có vấn đề chỗ nào? Khoan đã...chuyện này khoan hẳn nói, tại sao từ trước đến nay, con đều không nghe lời ta? Có biết hủy đi cuộc hẹn với Lâm gia sẽ thế nào bất mãn không? Không phải chúng ta đã nói qua rồi sao?
Bà Tích không kìm được nổi giận đùng đùng, mặt mày không thể không đỏ ửng, bất kể đã có thiện ý với Lâm gia trước đó, nghĩ đến Lâm gia đã quỳ lụy đến mức hợp đồng quan trọng cũng muốn đánh đổi cho nên hiện tại mọi chuyện diễn ra theo hướng này, thực sư bà không còn mặt mũi, hơn cả tệ hại đi.
- Và cũng chẳng phải con đã nói sẽ không muốn đề bạc một cái gì về chuyện này? Nếu mọi thứ mẹ nói đều đúng, con nhất định quy theo không sai một dặm nào.
Ánh mắt hắn nhìn bà không chút trốn tránh, thì ra mượn cớ bác sĩ riêng mà phá hỏng chuyện tốt của hắn, là biết nếu trực tiếp nói ra là vì Lâm Quản Thi, chắc chắn hắn sẽ không muốn quản, tính khẳng định cao làm bà có một chút chột dạ, nhưng nghĩ đến, hắn là con của bà, chuyện bà sợ hắn, không có khả năng.
- Vậy tại sao những điều ta yêu cầu, tại sao không quy theo?
- Bởi tất cả đều không có khả năng đúng.
Chính vì thái độ của hắn cùng lời nói không chút nào liên can nhau, bộ dáng thì vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh mà đối, nhưng lời nói thì hoàn toàn ngược lại, không hề đứng đắn, rõ rằng nhìn ra mùi vị muốn trêu chọc, cho nên trong lòng bà không ngừng ấm ức mà hỏi đi hỏi lại vô nghĩa, như muốn xem hắn sẽ như thế bao lâu. Nhưng bà lại không biết, hắn không thể kiên nhẫn thì ai cũng rõ, để giả vờ kiên nhẫn, thỏa lấp đi điểm yếu, hắn cũng không kém, đôi khi lại khơi dậy hứng thú, cho nên với hành động này thì chỉ như trứng chọi đá. Đã bà tức giận, hắn cũng tức giận cho nên không ai muốn lùi bước. Trong đầu có luôn luôn chạy dọc suy nghĩ liên tục, tại sao người phá hỏng chuyện của hắn, luôn là bà, không thể so đo.
- Tại sao không có khả năng?
- Bởi nó sai.
Bước qua cửa Tích thị, ngược lại thu hút rất nhiều ánh mắt châm biếm hơn là thôi miên. Nhưng nghĩ đến nghề nghiệp của cô mà nói thì có thể hiểu được, hình ảnh của Ôn Diêu Đoái phải luôn luôn xinh đẹp thu hút nóng bỏng, đó là căn bản.
- Chủ nhân, Ôn tiểu thư đã đến.
Tiếng gõ vào cửa phượng mộc lớn thu hút màn giác, Tích Lãng đưa tay xoa mắt đẹp nhức mỏi, nhíu mi tâm mà gật đầu tỏ ý. Tiếp truyền đến tiếng gót giày nện chạm tiếp xúc xuống nền gạch sang trọng bóng loáng tạo nên tiếng vang thâm thuý, làm hắn nhướng mày, thân ảnh nữ nhân đập vào mắt không kiêng dè, ghi lên trong ấn tượng hắn, là tuỳ tiện. Hắn như nắm trọn tâm tư đối phương, Ôn Diêu Đoái liền đi đến gần tiếp cận, ngồi tựa lên bàn làm việc, tay đặt ở cổ áo hắn mà quyến rũ. Hắn liếm môi bất chợt, tuấn lãng đến ngây người, tuỳ ý bộ dáng dựa vào ghế làm việc, ánh mắt như thôi miên hoang dại làm cô như muốn ngất ngay lập tức nhưng mà, cô phải thanh cao cho nên không thể hiện chút nào bản thân đã sa ngã trước người đàn ông xinh đẹp này.
- Làm việc ở nơi này chắc hẳn cũng đã 1 tháng rồi đi, nhưng mà, tôi lại chưa gặp được CEO trong truyền thuyết nha.
Mùi hương nước hoa lởn vởn ở trước đầu mũi, híp mắt nhìn vào mắt cô mà dò xét, rãnh ngực kia như có như không muốn hắn nâng niu, giọng điệu nữ nhân ngọt ngào đến tan chảy nhưng hắn lại không chút cảm xúc, hơi thở băng lãnh nam tính làm cô càng muốn đến gần, ánh mắt hàn lạnh làm cô vô hình cảm giác bài xích.
Trong ánh mắt trước mặt, hắn nhìn ra được kiêu ngạo sánh đôi tự tin. Thôi thúc hắn, làm nó biến mất ngay lập tức.
- Vậy sao? Thực vinh hạnh.
Mãi rất lâu chờ đợi, cô kiên nhẫn đến lạ thường, trước mắt chỉ còn thân ảnh hắn mà thôi. Cứ tưởng hắn không đáp lời nhưng không ngờ đến giọng điệu hắn lại vang bên tai, môi bạc hoạt động khép mở hoàn hảo, âm giọng ồm ồm không chút cảm xúc nhưng mà, cô lại muốn nghe nhiều thực nhiều. Thầm tưởng tượng đến, hắn nói lên nhiều điều ngọt ngào bên tai, ôm chần lấy cô, cô tựa vào thân hình hoàn mỹ hắn mà thoã mãn, đỏ mặt không giấu giếm.
Hắn dụng ý nhìn ra được, cô nghĩ hắn thế nào trường hợp, không kiên nhẫn nữa mà chủ động nắm lấy tay cô, khoé môi chút dịch cao xinh đẹp không cưỡng lại được, Ôn Diêu Đoái lại lần nữa sa ngã. Cô nhận thấy hắn chấp thuận, cho nên "tuỳ ý" đánh bạo ngồi lên hẳn trong lòng hắn, tay nắm lấy cổ áo sơmi đối diện hơi dùng lực, tiếp gương mặt mỹ lệ tiếp xúc gò má hắn, hơi thở hắn ẩm nóng phả vào hõm cổ làm cô có chút cựa quậy, kích tình đến kỳ lạ. Dù cô chưa bao giờ nếm mùi hoan ái nhưng mà đến gần hắn thì tự động đòi hỏi muốn thỏa mãn.
- Tích...Lãng...đêm nay...ừm....em đến thăm nhà anh... được không?
Lời nói có chút không đứng đắn cùng ngày càng ngực ép chặt lồng ngực hắn. Hắn vẫn nhuếch mép chưa thả lỏng, cố ý đưa tay vuốt ve hõm cổ mịn màng, cùng giọng điệu phúc hắc mê hoặc.
- Đêm nay, có lẽ tôi có thời gian.
Tay Ôn Diêu Đoái rất tự nhiên choàng lấy cổ Tích Lãng, cả người gần như đổ rạp vào hắn, dựa dẫm một cách quá đáng, nếu sơ hở để một ai nhìn thấy thì có lẽ sẽ có ý vị không hay, đối hắn thì không sao nhưng đối với cô thì chắc hẳn bị dị nghị đến mất việc. Nhưng cô đâu có kịp nghĩ xa như vậy, trước mắt chỉ muốn một đêm người đàn ông kim cương thanh lãnh này thuộc về mình, hoàn toàn bị mê hoặc, sườn mặt hoàn mỹ của hắn khiến tim cô không ngừng đập mạnh, chưa gì mà đã hơi thở gấp gáp, nao núng.
Đã nhận được lời nói khẳng định thế này, Ôn Diêu Đoái cũng không muốn mất thêm thời gian, cô mà trú ngụ ở nơi này quá lâu, chắc hẳn sẽ gây tò mò, cho nên che dấu đi lúng túng, trở người lại mà hôn lên gò má hắn, sau nhanh chóng rời khỏi cũng không quên nghe giọng hắn bảo, trao đổi địa chỉ với Mộ Phi. Khoảng độ 10 phút sau, Mộ Phi đã mang đến một âu phục mới.
"Buzzz...buzzz" Là vì hắn tắt âm lượng cho nên chỉ còn chế độ rung, nhưng Mộ Phi nhạy bén mà nghe ra được. Anh cũng không quan ngại mà cầm lên tiếp trong khi hắn tắm rửa, đồng thời cũng không quên thông báo là ai gọi đến.
"Chủ nhân đang bận khảo trình cuộc họp, Doãn thiếu gia có gì căn dặn?"
Nghe ra được giọng điệu Doãn Dĩ Vương có chút gấp gáp làm Mộ Phi cũng có truyền đến lo lắng.
"Đánh lại lời nhắn, sau khi tan họp, ngay lập tức đi đến Ngự Nam, khẩn cấp sự."
"Vâng, chào Doãn thiếu gia."
Thời điểm vừa buông xuống điện thoại, Tích Lãng một thân ẩm ướt bước đến, cho dù là nam nhân hay nữ nhân cũng không khỏi dừng lại vài giây nhìn hắn điệu bộ, ánh chiều đỏ chói xuyến thẳng qua cửa sổ, bóng lưng hắn in dài vệt tường huyền ảo như vô thực.
- Chủ nhân, Doãn thiếu gia gọi đến, đánh lời nhắn chủ nhân mau chóng di chuyển đến Ngự Nam, là khẩn cấp sự cần trao đổi.
- Chuẩn bị xe.
Tích Lãng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến có lẽ, anh ta muốn trao đổi vụ án cùng hắn cho nên tiêu sái cẩn trọng từng bước đi, vừa bước ra đến cửa phượng mộc lớn, thì y như rằng không thể rời khỏi. Giang Giang bóng hồng cầm một xấp văn kiện đi đến, cẩn thận thông báo làm hắn nhíu mày khó chịu.
- Tích tổng, chúng ta còn có lịch trình chưa hoàn thành là cuộc hẹn với Lâm tiểu thư, tôi sẽ sắp xếp văn kiện này vào văn phòng sau.
- Đều hủy bỏ lịch trình đi.
Không cần giải thích thêm, buông kiệm lời ngắn gọn, liền trực tiếp đi thẳng không quay đầu, khiến Giang Giang cũng không biết giải quyết thế nào nhưng trong từ điển của cô khi làm công việc này, nhất định từ điển không được xuất hiện từ "không thể". Mộ Phi cũng trực tiếp hủy bỏ lịch trình riêng cùng Ôn Diêu Đoái. Nếu để mà hậu thuẫn sau hắn lâu như vậy, ít nhiều thì anh phải có sự nhạy bén căn bản, không thể cái gì hắn nói mới có thể nghiệm ra được. Hay chỉ cần nhìn ánh mắt, cử chỉ ra hiệu thì có thể hiểu được hắn muốn ra lệnh điều gì. Điều này mà nói, anh rất rất cảm phục hắn, ngày càng giúp anh cải thiện, cũng như mạng sống này mà còn tồn tại, đều nhờ hắn phúc đức cho nên anh quyết làm trâu làm bò đều làm.
- Tích Lãng, mau đến xem đi, nhẹ thôi, đừng khiến cô ấy tỉnh giấc.
Xung quanh đã được Doãn Dĩ Vương tắt hết đèn, chỉ còn ánh quang leo loét từ thành phố hắt qua cửa sổ thủy tinh lớn, nhưng là cũng đủ ánh sáng thấu tầm nhìn. Nữ nhân hơi thở đều đặn nhẹ nhàng như mèo con ngoan ngoãn nằm yên ắng trên đệm trắng tinh khiết như giọt sương sáng trong, luôn luôn cho nam nhân cảm giác muốn chăm sóc. Bởi không thể nhìn rõ chỉ bằng một chút ánh sáng như vậy cho nên Tích Lãng mạnh bước chân đi đến, nhưng từng bước hắn đến gần cô, hắn cảm giác như nhẹ tênh, trong lòng hắn đau nhói, lồng ngực như có thứ gì đó đè nặng mà thở không thông, sự quen thuộc thèm khát đều một lượt đánh vào thần trí.
Nhìn dung nhan mỹ mạo xám xịt, gò má bên trái cùng khoé môi bị rỉ máu, lớp mài còn chưa khô, cả thân thể vết đỏ cùng bằm tím dày đặc, quần áo xộc xệch rách tươm khó coi. Nắm tay tự động nắm chặt thành một đoàn, tính chiến đấu hủy diệt hormone tăng cao. Nhìn cô lâu lâu lại nhíu mày một lần đau đớn, trước mắt hắn hàn quang, sao có thể đối xử với một nữ nhân như thế này đâu.
- Lấy cho tôi bịt mắt.
- Để làm gì?
Dù biết Tích Lãng không nhất thiết trả lời nhưng Doãn Dĩ Vương vẫn hỏi lại, bởi anh rất tò mò, không phải cái gì hắn làm đều kì lạ?
Đối mặt với hắn, con ngươi hổ phách lấp lánh bị thương, như che đi một tầng sương mù, dù đau khổ, cũng chừa lại một lớp phòng vệ. Cầm lấy bịt mắt mà nhẹ nhàng tuyệt đối che đi mắt của cô, hắn chưa sẵn sàng tiếp theo cô nhìn hắn sẽ thế nào, nếu lỡ hắn không nhịn được mà buông lời độc ác khi cô không nghe lời thì hắn nhất định sẽ rất hối hận.
Tóc mai cô tung bay loã xoã, hắn đã rất nhẹ tay, thậm chí còn nhẹ tay hơn hắn tưởng tượng bởi không dám làm gì cả, nhưng xược qua vệt máu khô khiến cô nhíu mày và cũng kịp tỉnh giấc, trước mắt bị vật cản tối om thì không nhịn được tay quờ quạng lung tung. Đầu mũi tinh nghịch ngứa ngáy mà liên tục nhuếch cao, đôi môi anh đào mím chặt. Cảm giác nhức mỏi ập đến, cơn đau đầu cũng vừa xuất hiện.
- Hừm...D...Doãn Dĩ Vương.....tôi...
Bởi yết hầu hoạt động liên tục, khô khốc, còn hình như nghe ra được một chút mùi máu tanh trong cổ họng khó chịu, cho nên không khỏi giọng điệu cũng biến đổi đi.
- Đừng nhúc nhích.
Mùi hương cùng giọng điệu này, có phải là Tích Lãng? Vừa nghĩ đến, mặc lồng ngực phập phồng, cảm giác tối đen như mực như biến mất, nhưng lại vừa buồn vừa hận, chắc chắn hắn sẽ không thèm nhìn đến cô rồi, sao đến hiện tại, cô còn có thể nhung nhớ hắn, như vậy bản thân không phải quá đáng trách? Là ảo giác lại xuất hiện? Cô không thừa nhận cảm nhận của mình.
Cảm giác lành lạnh trườn qua vết thương mang theo một chút rát cùng ngứa ngáy trong lòng, cô run lẩy bẩy thân thể, răn cắn chặt mà nắm lấy góc áo người đàn ông đối diện chưa hề buông sức. Chính hắn cũng cắn răng, nhíu mày mà điều chỉnh sức lực đầu ngón tay, không cho phép bản thân lơ là một giây nào, hình như việc này quá khó khăn, vượt xa hắn tưởng tượng. Trước mắt hoá mây đêm, ý vị này hắn không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu, chỉ muốn ôm lấy cô ngay lập tức, hôn lên mắt cô mà che đi muộn phiền, đau khổ, nhưng mà sự dằn vặt bản thân sẽ không dứt bởi sự thật không thể thay đổi, cô rất ghét cùng hận hắn.
- Đau thì phải hét lên, nếu không tôi sẽ càng mạnh tay.
Tích Lãng ghét bộ dáng Lục Nan Hy chịu đựng, ghét cô bộ dáng không nói không rằng một mình cảm thụ, chỉ có gương mặt cô đã biến sắc rõ rệt bởi cơn đau.
Cô cũng không dám làm phiền Doãn Dĩ Vương quá nhiều, chỉ có nhẹ gật đầu, sau đau đớn, cô sẽ rên rỉ một chút, dù sau cô cũng nhận ra, khi cô thoát tiếng, cơn đau đúng là giảm đi phần nhiều.
Doãn Dĩ Vương tay bưng một ly nước ấm, bước chân nhẹ nhàng như đang rình trộm một ai khiến Tích Lãng không nhịn được mà muốn bật cười, nhưng ngay lập tức trở lại bộ dáng đường hoàng.
Cô hiện tại, bởi không thấy gì cho nên cảm thấy nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Chỉ cần một tiếng động nhẹ hay một bước chân cũng có thể cảm thụ. Nhưng cô lại mù mịt không nhận ra trong phòng lại có hai người, Tích Lãng ở trước mặt cô, cô không cần hy vọng hay đuổi theo nữa. Nắm lấy góc áo hắn, an toàn trước mắt, nhẫn nhịn không để bản thân quá mức yếu ớt. Sau khi uống qua ngụm nước nóng, cô bắt đầu muốn cởi bỏ đi bịt mắt, bàn tay non mềm như đậu hũ non vừa chạm đến liền bị nắm chặt, thậm chí còn có chút sức khiến cô không nhịn được thoát ra kẽ răng một chút rên rỉ.
Một thân ảnh cao lớn ập đến, ôm chằm lấy cô bất ngờ, đột nhiên cô cảm giác, không muốn đẩy ra. Nhưng hành động này chấp thuận vào mắt hắn, lại gai gai, bởi hắn nghĩ cô đang đối Doãn Dĩ Vương chấp thuận, dù vậy, hắn cũng không muốn buông ra, liền quẳng trách cứ vừa rồi lên chín tầng mây.
- Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em.
Một nụ hôn mang theo một lời hứa hẹn chắc như đinh đóng cột làm cô não như bị úng, đứng hình ngây ngẩn trong chốc lát không biết phản ứng như thế nào, rõ ràng kì quái đến mức nào, nhưng bỗng chốc trái tim cô bé nhỏ, yếu đuối dựa dẫm vào cái ôm này, một lần bỏ qua sự đa nghi của hiện tại, không còn một chút đề phòng gì cả, sự tin tưởng sâu tận trái tim mình, cô đều dùng để tin, tin lời hứa này, như một ước hẹn, như một ánh sáng nhỏ nhoi nâng cô khỏi sự độc đoán ghẻ lạnh địa ngục tăm tối đau khổ giữa trần thế không tồn tại sự ưu đãi mật thiết nào. Lại nhớ đến lời hắn nói, cô ra đường có khi bị dẫn dụ đem đi xuất khẩu cũng không hay biết, chính câu nói này, cô biến thành bản ngã của chính mình.
Tiếng xe truyền đến, tiếng cổng tự động đóng chặt làm cả hai chú ý, là Tích Lãng vừa nghe Doãn Dĩ Vương nghe điện thoại bảo có chuyện khẩn cấp. Tay cầm lấy vai nhỏ mà vuốt ve làm Lục Nan Hy có chút cựa quậy, cô nghĩ bản thân đã đi vượt quá giới hạn cho nên có chút bối rối ngại ngùng, cảm nhận hơi nóng từ hai cơ thể, chỉ hận không thể thoát khỏi thèm thuồng ấm áp.
- Tại sao lại che mắt tôi?... Đối tốt tôi như vậy, có lợi ích cho anh ư? Đừng làm những chuyện khiến tôi hiểu lầm nữa, Doãn thiếu soái.
Chính hắn cũng cảm thấy bối rối, nhưng trong đầu đã có phản ứng của mình.
- Hiểu lầm một chút cũng không sao. Tôi còn có thể làm gì cô? Có hình thành thói quen kì lạ, không thích nữ nhân nhìn tôi ngay trên giường, không thể?
Vừa định nói tiếp, tay không ngừng nhịp lưng cô như bảo rằng, hắn ở đây, hắn đang nơi này, ở bên cạnh cô. Có tiếng chuông điện thoại chen ngang.
"Tích Lãng, Con về đây ngay cho mẹ, con gọi bác sĩ riêng của mình trở về, có phải có vấn đề gì không? Ta cần nói chuyện."
Mở loa vừa nghe tiếng "Tích Lãng", cô nhanh chóng nghi ngờ, không nhịn được đẩy nhẹ hắn một chút, để cô có thể tự do tay mà cởi đi bịt mắt.
"Chết tiệt" Lồng ngực hắn đập nhanh, bắt đầu không thể đoán được nữ nhân trong lòng.
"Bác gái bình tĩnh đã, con là Doãn Dĩ Vương, có thể là bác nhầm số rồi."
Trớ trêu thật, hắn chỉ muốn thét lớn "chết tiệt" cùng "chết tiệt", bởi đây là lần đầu tiên và cũng như lần cuối cùng, hắn làm cái trò ngu xuẩn này.
"Con còn đùa được sao? Cái thằng khốn này, mau lên, trở về ngay lập tức hay để ta đến tận nơi lôi cổ về, ta biết lời nói này không giá trị nhưng thực thi thì chắc chắn sẽ xảy ra."
Tích Lãng nhìn ra không xong rồi, cô ngày càng phản kháng cho nên hắn một cước lướt chạy đi ra ngoài. Hầu nhân bên ngoài trố mắt nhìn hắn hồi lâu chưa phản hồi nhưng vì một cái quát hung tợn mà như bừng tỉnh giữa chốn thảo hoa, lệnh giữ cửa răm rắp không dám sai một ly, mặt mày tái mét, mắt cũng không dám ngước nhìn theo nữa, hắn một thân cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi cửa lớn. Cô lại không có chạy theo, cứ chăm chăm vuốt ve ngoài cửa sổ kia, người đàn ông vừa chạm chân xuống sân, đã ngoảnh lại nhìn lên cao, bước chân như nặng nề, cô không có lùi lại mà trực tiếp đối mắt nhau, dù không có nhìn rõ nhưng cô vẫn có thể hình dung từng chi tiết tường tận gương mặt tuấn tú kia, tay còn vô thức sờ đến vết thương, mùi hương khử trùng trước đầu mũi khó chịu.
Hắn vì quá xa cho nên không thể rõ được cô đứng ở đấy, thở dốc đồng thời tức giận, tay chống lên hông, lồng ngực rắn chắc lên xuống liên hồi, hơi thở mạnh mẽ liên tục thay đổi, không hiểu bản thân đang nghĩ gì. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng buồn bã mà bỏ đi. Khi xe hắn vừa de ra khỏi xe, cô chạy đến cửa như nhìn thấy ma mà hốt hoảng, nhất định không được để hắn đi. Nhưng cửa đã bị giữ bên ngoài, cô bắt đầu thét khan cả cổ, khóc lóc cũng chẳng thể, chỉ có yết hầu như dần dần đổ lửa.
"Hy Hy, tôi sẽ bảo vệ em..."
Hận cũng không hận được, rốt cuộc...bản lĩnh chỉ có thể đến đấy.
- Anh có bị điên không? Tích Lãng.....anh quay lại đây....
Tay không ngừng đánh vào cửa. Tiếng khóc ai oán khiến hầu nhân bên ngoài cảm thấy rất có lỗi nhưng mà chủ nhân ra lệnh, cô không thể không quy theo.
- Tiểu thư...tôi xin lỗi cô, tôi không thể làm khác được.
- Tích Lãng, đừng đi....anh không thể lúc nào cũng gây chuyện, sau bỏ đi được...bỏ lại tôi một mình, tôi phải làm gì cho hợp lý đây?
Bỏ cuộc, cô sau bao nhiêu lần, chỉ có thể còn một mình, vòng tay gầy guộc ôm lấy bản thân, thân hình nhỏ nhắn dựa vào a tường lạnh lẽo vô cảm, nguyên lai, cô không là ai cả. Tiếng nấc cùng bờ vai nhỏ run rẩy, càng làm không gian tối om thêm ai oán, mùi vị thống khổ chen đầy. Tiếng chuông điện thoại chưa bao giờ rón rén, đánh tan cả không khí yên tĩnh, nhưng nữ nhân kia lại như không nghe thấy, bất động như một búp bê sứ không linh hồn, như phân chia thành hai cảnh giới, không liên quan gì đến nhau.
"Hy Hy, cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại chưa trở về, nếu nhận được tin nhắn thoại thì phải liên lạc cho tớ ngay lập tức nhé."
Bao nhiêu tin nhắn thoại được thiết lập rồi?
Tuệ Mẫn Mễ cuốn quýt đi tới lui trong nhà, thần trí rối loạn, cô phải làm sao đây, sáng sớm ra khỏi nhà vì nhận được thông báo trúng tuyển việc làm, sau trưa trở về, liền không thấy Lục Nan Hy, cô cố tình gọi một cuộc nhưng không ai bắt máy, vốn nghĩ, Lục Nan Hy căn bản ra ngoài cùng Cầm Như, nhưng đến tối khuya thế này vẫn chưa trở về, cho nên cô nghĩ đến mọi trường hợp, có khi bọn họ gặp chuyện xấu thì thế nào, cho nên một giây sau quyết định không thể ngồi yên được nữa.
"Cầm Như, cho tôi hỏi Hy Hy có ở chỗ cô không?"
"Mễ Mễ, cậu tìm Như Như? Cô ấy đã ngủ rồi."
"Hiêm, tớ nghĩ Hy Hy ra ngoài cùng cô ấy, nhưng xem ra không phải rồi, bởi tớ có đánh cuộc gọi nhưng chưa thể liên lạc được."
Ánh mắt Tuệ Mẫn Mễ ngày càng tối sầm. Cảm thấy vô cùng bất an, mi tâm chưa bao giờ giản nở.
"Cô ấy cả ngày hôm nay đều không bước chân ra ngoài mà, nhưng Hy Hy cô ấy đi đâu được giờ này đâu, cậu có gọi điện hỏi xung quanh kỹ chưa đấy? Xem chừng..."
Không đợi Quân Quyết Hiêm nói ra quan điểm của mình đầy đủ thì Tuệ Mẫn Mễ nóng lòng không thể kìm chế mà cướp lời, tay đều ra mồ hôi ướt rồi, giọng điệu như muốn khóc đến nơi.
"Hay tớ gọi cảnh sát?"
"Cậu đúng là không bằng một tiểu hài tử a, cậu ấy là người trưởng thành, chỉ có một ngày không trở về nhà, liên lạc không được thì liền xảy ra chuyện không may?"
- Con gọi bác sĩ riêng trở về làm gì? Người có vấn đề chỗ nào? Khoan đã...chuyện này khoan hẳn nói, tại sao từ trước đến nay, con đều không nghe lời ta? Có biết hủy đi cuộc hẹn với Lâm gia sẽ thế nào bất mãn không? Không phải chúng ta đã nói qua rồi sao?
Bà Tích không kìm được nổi giận đùng đùng, mặt mày không thể không đỏ ửng, bất kể đã có thiện ý với Lâm gia trước đó, nghĩ đến Lâm gia đã quỳ lụy đến mức hợp đồng quan trọng cũng muốn đánh đổi cho nên hiện tại mọi chuyện diễn ra theo hướng này, thực sư bà không còn mặt mũi, hơn cả tệ hại đi.
- Và cũng chẳng phải con đã nói sẽ không muốn đề bạc một cái gì về chuyện này? Nếu mọi thứ mẹ nói đều đúng, con nhất định quy theo không sai một dặm nào.
Ánh mắt hắn nhìn bà không chút trốn tránh, thì ra mượn cớ bác sĩ riêng mà phá hỏng chuyện tốt của hắn, là biết nếu trực tiếp nói ra là vì Lâm Quản Thi, chắc chắn hắn sẽ không muốn quản, tính khẳng định cao làm bà có một chút chột dạ, nhưng nghĩ đến, hắn là con của bà, chuyện bà sợ hắn, không có khả năng.
- Vậy tại sao những điều ta yêu cầu, tại sao không quy theo?
- Bởi tất cả đều không có khả năng đúng.
Chính vì thái độ của hắn cùng lời nói không chút nào liên can nhau, bộ dáng thì vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh mà đối, nhưng lời nói thì hoàn toàn ngược lại, không hề đứng đắn, rõ rằng nhìn ra mùi vị muốn trêu chọc, cho nên trong lòng bà không ngừng ấm ức mà hỏi đi hỏi lại vô nghĩa, như muốn xem hắn sẽ như thế bao lâu. Nhưng bà lại không biết, hắn không thể kiên nhẫn thì ai cũng rõ, để giả vờ kiên nhẫn, thỏa lấp đi điểm yếu, hắn cũng không kém, đôi khi lại khơi dậy hứng thú, cho nên với hành động này thì chỉ như trứng chọi đá. Đã bà tức giận, hắn cũng tức giận cho nên không ai muốn lùi bước. Trong đầu có luôn luôn chạy dọc suy nghĩ liên tục, tại sao người phá hỏng chuyện của hắn, luôn là bà, không thể so đo.
- Tại sao không có khả năng?
- Bởi nó sai.
Tác giả :
Xing Xing