Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 96
Chương 96
Tô Lam bị Triệu Ni Ni làm tức nghẹn tới không nói thành lời: “Bằng không tôi đền cho cô một mạng?"
Lần này đổi thành Triệu Ni Ni nghẹn lời, vốn nghĩ muốn kiếm một món lớn, ai ngờ Tô Lam lại không làm theo lẽ thường.
“Hai nghìn thì hai nghìn!" Tự cô ta lẩm bẩm một câu: “Cô đừng có nuốt lời, tôi nhớ kĩ rồi đó!"
Tô Lam không để ý đến cô ta nữa.
Chính lúc này, một y tá đẩy xe thuốc đi vào.
“Đây là phòng bệnh, không được phép lớn tiếng ồn ào!"
Cô y tá quát Triệu Ni Ni một tiếng.
Triệu Ni Ni thấy cô y tá cũng không dễ chọc, lườm cô ta một cái.
“Tôi còn không thích ở đây cơ! Toàn mùi thuốc, khó ngửi chết đi được!" Nói xong, cô ta đi thẳng ra ngoài.
Cô y tá nhìn Tô Lam, sờ trán cô.
“Ừ, hạ sốt rồi, giờ có cảm giác gì không?" Tô Lam từ từ mở mắt: “Chỉ cảm thấy không có sức lực"
“Rất bình thường, sau khi bị sốt đều như vậy, chờ cô ăn xong sẽ đỡ hơn, tôi thay thuốc cho cô trước"
Cô y tá thay một bình nước truyền mới: “Đây là bình cuối cùng rồi, truyền xong cô sẽ được giải thoát"
“Cảm ơn"
“Đừng khách sáo" Cô y tá nhìn hộp giữ nhiệt: “Cô muốn ăn gì không? Tôi đỡ cô dậy nhé"
Nói cô y tá đỡ Tô Lam dậy, kê một cái gối sau lưng, rồi lại kê bàn ăn, đặt bát cháo trong hộp giữ nhiệt lên trước mặt Tô Lam.
Một tay Tô Lam truyền dịch, tay kia vẫn có thể cử động.
Cô y tá ngồi trên ghế bên cạnh: “Sao cái cô giúp việc kia hống hách thế, mới thấy chủ nhà bắt nạt giúp việc, chưa.
thấy giúp việc bát nạt chủ nhà bao giờ! Tôi đã sớm nhìn cô ta không thuận mắt! Ở nhà chắc cô bị bắt nạt nhiều nhỉ?"
Cô y tá cực kì căm phân nói.
Tô Lam mỉm cười: “Cô ta cũng chỉ làm thuê thôi, tôi không thích so đo với cô ta"
“Vậy cô cũng không thể để cô ta bắt nạt mình chứ!"
Cô y tá nhìn Tô Lam, một tay chống cằm dựa vào giường: “Chồng cô đối xử với cô thật tốt."
Tô Lam vừa múc một thìa cháo chuẩn bị ăn, nghe cô y †á nói vậy, hoàn toàn ngơ ngác: “Chồng tôi?"
“Đúng vậy!" Cô y tá mặt mày ngưỡng mộ nhìn Tô Lam: cùng rồi, truyền xong cô sẽ được giải thoát"
“Cảm ơn"
“Đừng khách sáo" Cô y tá nhìn hộp giữ nhiệt: “Cô muốn ăn gì không? Tôi đỡ cô dậy nhé"
Nói rồi, cô y tá đỡ Tô Lam dậy, kê một cái gối sau lưng, rồi lại kê bàn ăn, đặt bát cháo trong hộp giữ nhiệt lên trước mặt Tô Lam.
Một tay Tô Lam truyền dịch, tay kia vẫn có thể cử động.
Cô y tá ngồi trên ghế bên cạnh: “Sao cái cô giúp việc kia hống hách thế, mới thấy chủ nhà bắt nạt giúp việc, chưa thấy giúp việc bất nạt chủ nhà bao giờ! Tôi đã sớm nhìn cô ta không thuận mắt! Ở nhà chắc cô bị bắt nạt nhiều nhỉ?"
Cô y tá cực kì căm phân nói.
Tô Lam mỉm cười: “Cô ta cũng chỉ làm thuê thôi, tôi không thích so đo với cô ta"
“Vậy cô cũng không thể để cô ta bắt nạt mình chứ!"
Cô y tá nhìn Tô Lam, một tay chống cảm dựa vào giường: “Chồng cô đối xử với cô thật tốt"