Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 125
Ăn sáng xong, Đường Tư Vũ biết Tô Hi từ hôm nay sẽ bắt đầu quay hình nên cô cũng không biết mình nên làm gì.
“Tôi về nhà, anh đi đâu?" Đường Tư Vũ quay sang hỏi người đàn ông ở bên cạnh.
“Công ty."
“Vậy tôi gọi taxi về, anh lái xe của tôi tới công ty đi." Đường Tư Vũ thầm nghĩ nên đi hai xe mới ổn.
“Để tôi đưa cô về." Nói xong, Liệt Hàn bước tới xe cô.
Đưa Đường Tư Vũ về tới dưới lầu khu chung cư, cô nghĩ rằng Hình Liệt Hàn sẽ quay lại lấy xe của mình, ai ngờ anh quay đầu xe rồi lái xe cô đi làm luôn.
Đường Tư Vũ sững sờ người đàn ông này có xe đẹp như vậy không đi, sao nhất định phải lái xe của cô chứ.
Chẳng lẽ vì Mộ Phi ngồi xe của anh ta nên bây giờ anh ta không thèm? Tâm tư của người đàn ông này thật kỳ quặc.
Đường Tư Vũ đi siêu thị mua đồ ăn cả buồi sáng và trưa về nhà. Hôm nay dự là sẽ ở nhà cả ngày, mấy ngày nay cô cũng chưa luyện đàn, ca khúc mới của Diệp Du cũng cần cô đệm nên cô không thể tiếp tục lười được nữa.
Khoảng 5 giờ chiều, trợ lí của Hình Liệt Hàn – Hàn Dương gõ cửa bước vào: “Hình tổng, bữa ăn tối nay với tổng giám đốc Tập đoàn Phí Tư, anh quyết định hủy rồi chứ?"
“Hủy đi." Hình Liệt Hàn một mực quả quyết, thấy anh thu dọn xong đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên, hình như tối nay anh có cuộc hẹn gì đó rất quan trọng.
Hàn Dương nhìn bóng hình anh rời đi, anh cũng khóa cửa rồi đi ra theo.
Hình Liệt Hàn xuống gara, cách đó vài mét anh mở chiếc Porsche màu đỏ ra, ngồi vào xe rồi gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ đang ngắt rau trong bếp chuẩn bị nấu bữa tối, nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô liền chạy ra nhấc điện thoại lên, là Hình Liệt Hàn.
“Alo." Cô tò mò bắt máy.
“Tôi về nhà ăn cơm, nấu cả phần của tôi đây."
Hình Liệt Hàn trực tiếp ra lệnh rồi tắt máy.
Đường Tư Vũ cực ghét cách nói chuyện ra lệnh của anh ta, nói dễ nghe một chút không được sao?
Cô cũng đâu phải là người giúp việc của anh ta. Nếu khiến cô không vui, cô sẽ trực tiếp trả lại thẻ cho anh, không cho anh ta qua đây ăn uống nữa.
Có điều, khi lấy gạo Đường Tư Vũ vẫn chuẩn bị thêm phần của anh, sau đó cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra tính làm ba món.
Khi từ cánh cửa bước qua, Hình Liệt Hàn nghe thấy tiếng xào nấu thức ăn trong bếp, cả không gian đều được bao phủ bởi mùi thơm.
Sự cáu bẳn của anh đột nhiên bị cuốn trôi bởi một cảm xúc tuyệt vời. Sâu thẳm trong trái tim của mỗi người đều khao khát một điều gì đó hạnh phúc.
Hình Liệt Hàn cũng vậy, có thể khiến tâm trạng anh thoải mái, ngoài những người trong gia đình thì chỉ có một người phụ nữ đem lại cho anh cảm giác hạnh phúc ấy.
Hình Liệt Hàn tiến tới cửa nhà bếp, mải miết nấu ăn nên Đường Tư Vũ cũng không phát hiện ra anh. Hôm nay ở nhà, cô thay một chiếc áo phông màu xanh nhạt ngang eo, lúc này cô đang đeo chiếc tạp dề làm cho vòng eo thon gọn của cô hiện ra rõ rệt.
Đôi chân thẳng tắp cũng đặc biệt bắt mắt, nhìn chung bóng lưng Đường Tư Vũ rất hoàn hảo.
Hình Liệt Hàn nhẫn nhịn ý muốn ôm cô từ phía sau, tưởng tượng ôm cô vào lòng cảm giác ấy hẳn là tuyệt.
Đường Tư Vũ quay lại rửa tay thì bỗng nhiên bị người đàn ông dựa người vào cửa làm cho giật mình.
Vài giây sau, cô tức giận: “Anh không thể phát ra tiếng động à? Lẽ nào anh không biết một người có thể chết vì bị dọa à?"
“Dọa chết rồi tôi sẽ có trách nhiệm lo hậu sự." Hình Liệt Hàn con môi trêu trọc cô.
Đường Tư Vũ suýt chút nữa ném cả cái muôi trong tay vào mặt anh.
Từ sâu trong đôi mắt Hình Liệt Hàn nở một nụ cười quyền rũ, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi tiến đến cây đàn piano của cô, lật bản nhạc phía trên rồi bắt đầu bám từng phím đàn.
Người đàn ông này làm việc gì cũng rất xuất sắc, mặc dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng qua vài lần là có thể tìm lại được cảm giác, tiếng đàn đã dần dần trôi chảy như tiếng nước vậy.
Trong nhà bếp, tim Đường Tư Vũ đập lên vài nhịp, trong không gian yên tĩnh tiếng đàn piano của người đàn ông ấy vang lên, đánh thức trái tim cô. Cây đàn piano ấy là thứ cô yêu thích nhất, nghe được tiếng đàn của Hình Liệt Hàn cô bất giác cảm nhận được sự cộng hưởng.
Đường Tư Vũ nấu ba món xong, cô tắt bếp rồi đi ra, thấy dưới ánh nắng nhè nhẹ của mặt trời rọi vào bóng dáng Hình Liệt Hàn với chiếc áo sơ mi đang ngồi đàn y như sức mạnh của một ngọn núi cao.
Đàn hết nốt nhạc cuối cùng, Hình Liệt Hàn quay qua nhìn bàn ăn thấy cơm nước đã chuẩn bị xong, anh từ từ bước tới.