Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ
Chương 53: Ai cũng sẽ thay đổi!
1 tháng kể từ ngày cô đi, hắn nhận ra mình thật sự đã yêu cô rất nhiều!
3 tháng trôi qua, hắn nhớ cô đến cả ngày chỉ vùi mình vào công việc và rượu chè!
1 năm trôi qua, hắn dường như bình tĩnh lại, con người vốn lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước bây giờ còn vô tâm....tất cả mọi thứ lọt vào mắt hắn cũng chỉ có vài người chính là gia đình và hai người bạn.
2 năm trôi qua, hắn không hiểu sao rất thích đến cô nhi viện, dường như thoang thoảng thấy được hình bóng cô!
4 năm trôi qua, nỗi nhớ cô ngày càng nhiều hơn chưa một lần phai bớt, đêm dài cô đơn như trách móc hắn đã tổn thương cô thế nào....
Ha....lần đầu tiên sau 30 năm hắn cảm thấy thật mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi.
Hắn đã có một sai lầm cực kì lớn mà có lẽ sẽ khiến cho Vương thị bao năm hắn gầy dựng bị tụt dốc, Sở Lương Thành....hoá ra lại chẳng phải là người thừa kế Sở thị!
4 năm qua vị trí tổng giám đốc của Sở thị đã nhường lại cho Sở Lương Thành, đối với cái bộ não ngu ngốc của hắn ta thì làm được trò chống gì?
Những là....thành tích của Sở thị ngày càng đi lên, tuy vẫn chưa hùng mạnh bằng Vương thị nhưng nếu nói trong tương lai là có thể.
Vương Thần biết trong chuyện này không đơn giản nhưng hắn không tài nào tra ra được, ai sẽ chỉ cho Sở Lương Thành những đi đường đi khôn khéo như vậy?
Dạo gần đây hắn có gặp Sở Lương Thành, phát hiện hắn ta vẫn là một tên cẩu thả nhưng về chuyện có người sau lưng, hắn ta giống như xuống mồ cũng không khai ra.
Bây giờ thì hắn đã biết rồi, Sở gia thì ra....có đến 2 người con trai!
Phải! Thật nực cười rằng hắn chẳng hề có một chút thông tin!
Năm đó phu nhân Sở thị thể chất yếu ớt, dù là trong bụng có hai đứa trẻ nhưng bác sĩ nói chỉ được giữ một!
Dù bà có hi sinh tính mạng thì đứa trẻ thứ hai cũng chào đời chưa chắc an toàn, bởi vì từ trong bụng mẹ, đứa trẻ thứ hai đã mắc một chứng bệnh gì đó.
Đứa trẻ thứ hai ra đời với hơi thở mong manh yếu ớt, đến bác sĩ phụ khoa được mời từ nước ngoài về cũng lắc đầu!
Nhưng phu nhân Sở thị quyết không buông bỏ một tia hi vọng nào cho đứa con của mình, bác sĩ đã nuôi đứa nhỏ trong lồng kính suốt một thời gian rất lâu....
Kì tích xảy ra, đứa trẻ sống sót được mẹ đặt cho cái tên là Sở Sinh và bây giờ trở thành hậu hoạn của Vương thị!
Nhưng kì lạ là, suốt bao nhiêu năm đó Sở Sinh ở đâu tại sao hắn không tìm thấy bất kì một thứ gì chứ?
Hắn không biết....suốt bao nhiêu năm đó....Sở Sinh sống trong thế giới địa ngục của mình!
---
Nghĩa trang tư nhân vào lúc bốn giờ sáng nhưng lại có một bóng người áo đen tảo bộ, nhìn thoáng qua còn không biết người hay quỉ.
Nếu nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là Vương Đặc Nhĩ sao?
Bước chân anh nhẹ đạp lên những thảm cỏ xanh um còn đọng sương của buổi sớm, anh dừng lại trên một bia mộ, nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng như thường ngày.
Mễ Trường Lộ....em có còn nhớ tôi không?
Tôi suốt bốn năm qua vẫn luôn rất nhớ em, em đã sa vào một cái bẫy mà do chính tay em tạo ra,....tôi chẳng thể trách em, chỉ trách tôi không ngăn em.
Nhưng mà bốn năm trôi qua, tôi phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã dần mất đi, có lẽ những bận rộn đã khiến tôi thật sự vô cảm hơn.
Trái ngược với tôi là Vương Thần....người em vẫn thích, rất thích!
Anh ấy vẫn chưa hề quên được người trong lòng, sáng thì lao đầu vào công việc, chiều tối lại mệt mỏi với men rượu....
Thôi không nói nữa, chỉ là có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm em....bốn năm qua, cái gì quên được cũng nên quên đi thôi!
Tạm biệt Mễ Trường Lộ!
---
"A....a tha cho tôi! Làm ơn....đau quá!"
Trong căn phòng dơ bẩn là một thân hình gầy gò ốm yếu nếu không muốn nói là quá xơ xác, đầu tóc rối bù và khắp cơ thể là những vết xẹo lồi lõm.
Mặc cho cô ả gào thét nhưng chẳng có ai động lòng cứu giúp, có chăng cũng chỉ là một câu cảm thán cuộc đời!
Có ai nhận ra con người đó chính là tiểu thư Trương gia lừng lẫy mấy năm trước, Trương Ái Ái, nhưng từ khi Trương thị phá sản liền không ai thấy tin tức của Trương Ái Ái.
Có người nói cô ta bỏ đi biệt xứ tìm nơi chốn dung thân, có nguòi nói cô ta chắc chắn là đi theo một đại gia nào đó rồi nên mới không ai tìm thấy như vậy....nhưng chẳng có ai nói, cô ta bị tổ chức hắc đạo Ám Dạ bắt nhốt suốt bốn năm qua.
Mười tám tầng địa ngục sẽ còn đáng sợ hay không khi mỗi ngày cô ta đều bị tra tấn bằng roi sắt và những vết thương lở loét do nước chanh muối?
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi mỗi ngày cô ta đều phải ăn những thức ăn cho chó?
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi cuộc sống đại phu nhân mà cô ta hằng mong ước này cũng chẳng bằng một gã sai vặt thấp hèn?
Nhiều lần muốn tự tử như ả chẳng thể có cơ hội, tự tử rồi được cứu sống rồi lại bị đánh đập!
Những lần đầu ả tỏ vẻ đáng thương chỉ mong Vương Thần rũ lòng thương xót nhưng bây giờ ả đã chẳng còn mong chi cái Vương đại phu nhân nữa, ả chỉ giá như mình được chết ngay lúc này!
Nhan sắc của ả, cơ thể của ả, địa vị của ả nay còn đâu?
Làm sao có thể chấp nhận! Tất cả là do Tử Lạc, tôi không phải là người xấu, chính cô đã vực dậy lòng tham của tôi! Lỗi là do cô, do cô!
Còn nhớ cách đây bốn năm Vương Thần rời đi chỉ để lại một câu nói:
"Mỗi ngày cứ tra tấn cô ta cho đến khi thiếu phu nhân trở về!"
Ha, Tử Lạc, mày đừng có mà trở về, cái vị trí thiếu phu nhân đó tao không giành được cũng chẳng để ai giành được!
---
Cùng lúc đó ở một nơi cách rất xa Trung Quốc, Tử Lạc ngồi trên một toà nhà cao ngất, trên bàn làm việc còn ghi rất rõ dòng chữ: Nhà thiết kế Lauren
Còn nhớ lúc đầu Kathyrn đặt cho cô cái tên Lauriel nhưng khi đến trường lại trùng tên với rất nhiều người khác nên đã chuyển thành Lauren, cũng là một cái tên rất đẹp.
Cô gái mái tóc dài đen thướt ngày xưa giờ nhìn chẳng thấy, chỉ còn là một mái tóc ngắn ngang vai uốn nhẹ màu nâu đỏ.
Gương mặt đầy những nét trang điểm càng làm tôn lên nhan sắc quyến rũ mặn mà của cô gái độ tuổi chín muồi.
Ánh mắt của cô chẳng còn giống ngày xưa, ngây thơ và non nớt, giờ đây chỉ còn lại sự tinh ranh ma mãnh.
Ai mà không biết Lauren là nhà thiết kế cực kì tài năng, dù là vẫn còn đang học nhưng các thiết kế của cô luôn được nhiều nhà thiết kế lừng danh khen ngợi.
Bây giờ vừa ra trường, mọi người lại thi nhau giành cô như thể một viên kim cương đỏ.
Thật là cuộc sống như vậy cũng thật tốt, không buồn phiền không lo âu, lại còn sống với ước mơ, mỗi ngày còn có Kathyrn bên cạnh làm bạn....chỉ là vẫn còn....thiếu?
"Lauren, mình muốn sang Trung Quốc một lần để khám phá, dù sao quê hương của cậu cũng là Trung Quốc, hãy làm hướng dẫn viên của mình đi!"
Kathyrn hào hứng nói, từ ngày sống chung với Tử Lạc, cô luôn yêu cầu Tử Lạc dạy mình tiếng Trung nên bây giờ giọng Trung cũng rất tốt!
"Không đâu...."
Ánh mắt có chút lưỡng lự, Kathyrn đã nhìn thấy cái gì đó....
"Please, Tử Lạc, mình không biết cậu đã có những chuyện gì ở Trung Quốc nhưng cậu không thể trốn tránh như vậy được, hãy đối mặt với nó! Cậu có địa vị, có tài sản và cả nhan sắc, cậu.... "
Nghe Kathyrn luyên thuyên một hồi mà trong lòng Tử Lạc lung lay dữ dội, cô thật sự....không muốn trở về.
Giống như trong tiềm thức đã không cho phép bản thân quay về nhưng mà Kathyrn nói đúng, bây giờ trở về chưa chắc chạm mặt anh ta.
Dù cho có chạm cứ giả vờ không quen biết, nói người giống người là được, đúng vậy! Về thôi! Cô cũng chẳng phải là tội đồ mà không dám trở về!
Nhưng còn Trương Ái Ái....nếu là trước đây Tử Lạc sẽ cảm thấy trong tâm lo lắng nhưng mà còn bây giờ, hừ, cô cười lạnh!
Trương Ái Ái, tôi ghét nhất thể loại lấy lòng tốt của tôi ra mà trêu đùa!
Bốn năm trước cô ngồi trên đầu tôi, năm nay trở về tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là cường nữ!
3 tháng trôi qua, hắn nhớ cô đến cả ngày chỉ vùi mình vào công việc và rượu chè!
1 năm trôi qua, hắn dường như bình tĩnh lại, con người vốn lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước bây giờ còn vô tâm....tất cả mọi thứ lọt vào mắt hắn cũng chỉ có vài người chính là gia đình và hai người bạn.
2 năm trôi qua, hắn không hiểu sao rất thích đến cô nhi viện, dường như thoang thoảng thấy được hình bóng cô!
4 năm trôi qua, nỗi nhớ cô ngày càng nhiều hơn chưa một lần phai bớt, đêm dài cô đơn như trách móc hắn đã tổn thương cô thế nào....
Ha....lần đầu tiên sau 30 năm hắn cảm thấy thật mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi.
Hắn đã có một sai lầm cực kì lớn mà có lẽ sẽ khiến cho Vương thị bao năm hắn gầy dựng bị tụt dốc, Sở Lương Thành....hoá ra lại chẳng phải là người thừa kế Sở thị!
4 năm qua vị trí tổng giám đốc của Sở thị đã nhường lại cho Sở Lương Thành, đối với cái bộ não ngu ngốc của hắn ta thì làm được trò chống gì?
Những là....thành tích của Sở thị ngày càng đi lên, tuy vẫn chưa hùng mạnh bằng Vương thị nhưng nếu nói trong tương lai là có thể.
Vương Thần biết trong chuyện này không đơn giản nhưng hắn không tài nào tra ra được, ai sẽ chỉ cho Sở Lương Thành những đi đường đi khôn khéo như vậy?
Dạo gần đây hắn có gặp Sở Lương Thành, phát hiện hắn ta vẫn là một tên cẩu thả nhưng về chuyện có người sau lưng, hắn ta giống như xuống mồ cũng không khai ra.
Bây giờ thì hắn đã biết rồi, Sở gia thì ra....có đến 2 người con trai!
Phải! Thật nực cười rằng hắn chẳng hề có một chút thông tin!
Năm đó phu nhân Sở thị thể chất yếu ớt, dù là trong bụng có hai đứa trẻ nhưng bác sĩ nói chỉ được giữ một!
Dù bà có hi sinh tính mạng thì đứa trẻ thứ hai cũng chào đời chưa chắc an toàn, bởi vì từ trong bụng mẹ, đứa trẻ thứ hai đã mắc một chứng bệnh gì đó.
Đứa trẻ thứ hai ra đời với hơi thở mong manh yếu ớt, đến bác sĩ phụ khoa được mời từ nước ngoài về cũng lắc đầu!
Nhưng phu nhân Sở thị quyết không buông bỏ một tia hi vọng nào cho đứa con của mình, bác sĩ đã nuôi đứa nhỏ trong lồng kính suốt một thời gian rất lâu....
Kì tích xảy ra, đứa trẻ sống sót được mẹ đặt cho cái tên là Sở Sinh và bây giờ trở thành hậu hoạn của Vương thị!
Nhưng kì lạ là, suốt bao nhiêu năm đó Sở Sinh ở đâu tại sao hắn không tìm thấy bất kì một thứ gì chứ?
Hắn không biết....suốt bao nhiêu năm đó....Sở Sinh sống trong thế giới địa ngục của mình!
---
Nghĩa trang tư nhân vào lúc bốn giờ sáng nhưng lại có một bóng người áo đen tảo bộ, nhìn thoáng qua còn không biết người hay quỉ.
Nếu nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là Vương Đặc Nhĩ sao?
Bước chân anh nhẹ đạp lên những thảm cỏ xanh um còn đọng sương của buổi sớm, anh dừng lại trên một bia mộ, nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng như thường ngày.
Mễ Trường Lộ....em có còn nhớ tôi không?
Tôi suốt bốn năm qua vẫn luôn rất nhớ em, em đã sa vào một cái bẫy mà do chính tay em tạo ra,....tôi chẳng thể trách em, chỉ trách tôi không ngăn em.
Nhưng mà bốn năm trôi qua, tôi phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã dần mất đi, có lẽ những bận rộn đã khiến tôi thật sự vô cảm hơn.
Trái ngược với tôi là Vương Thần....người em vẫn thích, rất thích!
Anh ấy vẫn chưa hề quên được người trong lòng, sáng thì lao đầu vào công việc, chiều tối lại mệt mỏi với men rượu....
Thôi không nói nữa, chỉ là có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm em....bốn năm qua, cái gì quên được cũng nên quên đi thôi!
Tạm biệt Mễ Trường Lộ!
---
"A....a tha cho tôi! Làm ơn....đau quá!"
Trong căn phòng dơ bẩn là một thân hình gầy gò ốm yếu nếu không muốn nói là quá xơ xác, đầu tóc rối bù và khắp cơ thể là những vết xẹo lồi lõm.
Mặc cho cô ả gào thét nhưng chẳng có ai động lòng cứu giúp, có chăng cũng chỉ là một câu cảm thán cuộc đời!
Có ai nhận ra con người đó chính là tiểu thư Trương gia lừng lẫy mấy năm trước, Trương Ái Ái, nhưng từ khi Trương thị phá sản liền không ai thấy tin tức của Trương Ái Ái.
Có người nói cô ta bỏ đi biệt xứ tìm nơi chốn dung thân, có nguòi nói cô ta chắc chắn là đi theo một đại gia nào đó rồi nên mới không ai tìm thấy như vậy....nhưng chẳng có ai nói, cô ta bị tổ chức hắc đạo Ám Dạ bắt nhốt suốt bốn năm qua.
Mười tám tầng địa ngục sẽ còn đáng sợ hay không khi mỗi ngày cô ta đều bị tra tấn bằng roi sắt và những vết thương lở loét do nước chanh muối?
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi mỗi ngày cô ta đều phải ăn những thức ăn cho chó?
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi cuộc sống đại phu nhân mà cô ta hằng mong ước này cũng chẳng bằng một gã sai vặt thấp hèn?
Nhiều lần muốn tự tử như ả chẳng thể có cơ hội, tự tử rồi được cứu sống rồi lại bị đánh đập!
Những lần đầu ả tỏ vẻ đáng thương chỉ mong Vương Thần rũ lòng thương xót nhưng bây giờ ả đã chẳng còn mong chi cái Vương đại phu nhân nữa, ả chỉ giá như mình được chết ngay lúc này!
Nhan sắc của ả, cơ thể của ả, địa vị của ả nay còn đâu?
Làm sao có thể chấp nhận! Tất cả là do Tử Lạc, tôi không phải là người xấu, chính cô đã vực dậy lòng tham của tôi! Lỗi là do cô, do cô!
Còn nhớ cách đây bốn năm Vương Thần rời đi chỉ để lại một câu nói:
"Mỗi ngày cứ tra tấn cô ta cho đến khi thiếu phu nhân trở về!"
Ha, Tử Lạc, mày đừng có mà trở về, cái vị trí thiếu phu nhân đó tao không giành được cũng chẳng để ai giành được!
---
Cùng lúc đó ở một nơi cách rất xa Trung Quốc, Tử Lạc ngồi trên một toà nhà cao ngất, trên bàn làm việc còn ghi rất rõ dòng chữ: Nhà thiết kế Lauren
Còn nhớ lúc đầu Kathyrn đặt cho cô cái tên Lauriel nhưng khi đến trường lại trùng tên với rất nhiều người khác nên đã chuyển thành Lauren, cũng là một cái tên rất đẹp.
Cô gái mái tóc dài đen thướt ngày xưa giờ nhìn chẳng thấy, chỉ còn là một mái tóc ngắn ngang vai uốn nhẹ màu nâu đỏ.
Gương mặt đầy những nét trang điểm càng làm tôn lên nhan sắc quyến rũ mặn mà của cô gái độ tuổi chín muồi.
Ánh mắt của cô chẳng còn giống ngày xưa, ngây thơ và non nớt, giờ đây chỉ còn lại sự tinh ranh ma mãnh.
Ai mà không biết Lauren là nhà thiết kế cực kì tài năng, dù là vẫn còn đang học nhưng các thiết kế của cô luôn được nhiều nhà thiết kế lừng danh khen ngợi.
Bây giờ vừa ra trường, mọi người lại thi nhau giành cô như thể một viên kim cương đỏ.
Thật là cuộc sống như vậy cũng thật tốt, không buồn phiền không lo âu, lại còn sống với ước mơ, mỗi ngày còn có Kathyrn bên cạnh làm bạn....chỉ là vẫn còn....thiếu?
"Lauren, mình muốn sang Trung Quốc một lần để khám phá, dù sao quê hương của cậu cũng là Trung Quốc, hãy làm hướng dẫn viên của mình đi!"
Kathyrn hào hứng nói, từ ngày sống chung với Tử Lạc, cô luôn yêu cầu Tử Lạc dạy mình tiếng Trung nên bây giờ giọng Trung cũng rất tốt!
"Không đâu...."
Ánh mắt có chút lưỡng lự, Kathyrn đã nhìn thấy cái gì đó....
"Please, Tử Lạc, mình không biết cậu đã có những chuyện gì ở Trung Quốc nhưng cậu không thể trốn tránh như vậy được, hãy đối mặt với nó! Cậu có địa vị, có tài sản và cả nhan sắc, cậu.... "
Nghe Kathyrn luyên thuyên một hồi mà trong lòng Tử Lạc lung lay dữ dội, cô thật sự....không muốn trở về.
Giống như trong tiềm thức đã không cho phép bản thân quay về nhưng mà Kathyrn nói đúng, bây giờ trở về chưa chắc chạm mặt anh ta.
Dù cho có chạm cứ giả vờ không quen biết, nói người giống người là được, đúng vậy! Về thôi! Cô cũng chẳng phải là tội đồ mà không dám trở về!
Nhưng còn Trương Ái Ái....nếu là trước đây Tử Lạc sẽ cảm thấy trong tâm lo lắng nhưng mà còn bây giờ, hừ, cô cười lạnh!
Trương Ái Ái, tôi ghét nhất thể loại lấy lòng tốt của tôi ra mà trêu đùa!
Bốn năm trước cô ngồi trên đầu tôi, năm nay trở về tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là cường nữ!
Tác giả :
Dịtt