Tổng Tài A A A A A
Chương 6: Tổng tài đại nhân rất tan vỡ
Mặc dù chỗ nào cũng không đau nhưng Lâm Mạc vẫn rất khủng hoảng! Lại ngủ cùng gay chung một giường suốt một đêm! Chẳng lẽ cái thế giới này thật sự đang dần hài hòa sao? Em trai ruột cong, bạn tốt nhất cũng cong, bạn học của em trai cũng cong nốt, đây chẳng lẽ là do thượng đế an bày sao!?
Kiên quyết không thể tiếp nhận! Thân là anh cả, sao có thể để cho Lâm gia tuyệt hậu được...... Khoan đã, cái này không phải là trọng điểm, không thích nam mới là trọng điểm! Lâm Mạc lắc đầu, đem tư tưởng hỏng bét kia quăng khỏi đầu, sau đó nhẹ nhàng khép laptop lại, im hơi lặng tiếng rời khỏi phòng ngủ của Hàn Húc, trở lại phòng ngủ của mình, khó chịu mở laptop của mình lên, rồi xem sơ qua phần văn kiện kia một lần, sau đó ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền đi làm, còn cẩn thận viết lại tờ giấy ghi chú để trên bàn, dặn dò Kiều Lễ đưa hai tên nhóc kia đi học.
...... Thật là một người anh tốt vì người nhà suy nghĩ chu đáo mà! Lâm Mạc bị chính mình làm cảm động đến rưng rưng nước mắt!
Sau khi trải qua một ngày kiếm được bạc tỷ, Lâm Mạc kéo lê tấm thân mỏi mệt đi đến trường học đón hai tên nhóc kia về nhà, nhưng trước cửa trường học chỉ có một mình Hàn Húc lẻ loi đứng ở đó, cậu nhìn thấy Lâm Mạc lái xe tới liền lưu manh ném túi sách trống rỗng lên vai, tay cho vào túi quần, nở một nụ cười thật tươi với Lâm Mạc!
...... Tỏ vẻ đẹp trai gì đó có thể trở nên đẹp trai sao! Lâm Mạc mắng thầm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút hồi hộp!
“Lâm Nhiễm đâu?" Lâm Mạc che giấu tâm tình của mình, hòa ái hỏi.
“Anh Kiều Lễ đón cậu ta đi rồi, nói tối nay dẫn cậu ta đi nhà hàng pháp ăn cơm, thế giới hai người nha." Hàn Húc ngồi vào vị trí tay lái phụ, bĩu môi, giọng nói có chút chua.
“Tối nay anh hai sẽ làm món Tô Châu cho em ăn, so với món Pháp còn ngon hơn." Lâm Mạc hiền lành an ủi, để cho bạn học của em trai không vui cũng không phải là đạo đãi khách của Lâm gia!
“Anh Lâm Mạc sẽ tự mình xuống bếp sao? Vậy chúng ta cũng là thế giới hai người rồi." Hàn Húc cười đầy thỏa mãn.
Còn có mười chín con mèo kia nữa!
...... Không không, mèo không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cái gì mà thế giới hai người chứ! Còn nhỏ mà không chịu học thứ tốt! Lại chạy đi học làm gay! Lâm Mạc bi phẫn rống to trong lòng.
Hàn Húc thấy mặt Lâm Mạc tái đi, liền lấy làm kinh hãi, nhưng mình dường như cũng không nói cái gì sai mà...... Chẳng lẽ là!?
“Cái kia...... Anh Lâm Mạc, chuyện tối hôm qua...... Anh, anh biết rồi sao?" Hàn Húc cảm thấy bất an trong lòng! Thừa dịp người ta ngủ mà hôn trộm nghe giống như một tên ngốc vậy!
...... Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Lâm Mạc cũng hút một ngụm lãnh khí! Đạp nhầm chân ga thay cho thắng xe! Nhanh như chớp, chiếc xe liền hiên ngang vượt một cái đèn đỏ!
“Em tưởng anh ngủ rồi, cho nên không khống chế được mình...... Liền..... Thật xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ..... như thế nữa." Hàn Húc cúi đầu, không được tự nhiên nghịch ngón tay của mình, mặt đỏ giống như quả táo!
...... Đây là cái tình huống gì!? Lúc này Lâm Mạc đã đạp đúng thắng xe, anh dùng lực đạp mạnh, dừng xe lại ven đường! Sau đó nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt của Hàn Húc! Bởi vì rất không tốt khi mở miệng ra nói mình đã quên hết, giống như một tên đàn ông thối say rượu mất lý trí không nhận chịu trách nhiệm được! Nhưng Hàn Húc lại đỏ mặt giống cô vợ nhỏ vậy, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì!? Chẳng lẽ hôm qua mình không cẩn thận làm chuyện cầm thú với bạn học của em trai kém mình mười tuổi này!? Không thể nào! Mặc dù tửu lượng của mình đúng là rất kém, nhưng tối qua mình chỉ uống một ly rượu đỏ để giúp ngủ ngon thôi mà?! Một ly rượu đỏ liền loạn tính!?
...... Hu hu hu, không nên nha! Sớm biết như vậy thì tìm bạn gái cho rồi! Dục cầu bất mãn gì đó liền hủy hoại cả đời anh minh mà! Nhưng phải làm sao để xác nhận chuyện này đây!? Chẳng lẽ hỏi trắng ra “Tối hôm qua em bị anh ta bạo cúc phải không?" rồi “Có cần anh dẫn em đi bệnh viện khám không?" hay sao?
Đánh chết cũng không mở miệng được! Chết! Cũng! Không! Được!
Cho nên Lâm Mạc cẩn thận giơ tay lên sờ sờ đầu Hàn Húc, không được tự nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cái kia...... Lúc đó...... Có đau không?"
Thân thể Hàn Húc liền chấn động! Vô cùng vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vừa áy náy vừa lo lắng của Lâm Mạc! Nghĩ thầm, có phải anh Lâm Mạc đã thông suốt rồi không!? Quá! Nhanh! Rồi! Rõ ràng mới vừa rồi còn hoảng sợ vì bị hôn trộm, hiện tại lại quan tâm cái kia có thể đau hay không! Quả nhiên là ngạo kiều thụ luôn trong lòng nghĩ một đằng lại nói một nẻo mà! Cho nên tên ngốc kia vì cảm xúc đang dâng trào, cho nên liền dịu giọng an ủi: “Lần đầu tiên có chút đau là điều rất bình thường, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn."
...... Vấn đề không lớn cũng không cần đi bệnh viện rồi. Lâm Mạc yên lòng vỗ ngực, cố gắng để cho nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình bình phục lại, sống suốt hai mươi bảy năm mới phát hiện ra việc mình căn bản là cầm thú! Không trách được tối hôm qua lại mơ thấy giấc mơ đó!
“Anh Lâm Mạc, anh... anh... không lẽ tối hôm nay anh muốn......?" Hàn Húc kích động đến nổi giọng nói cũng run lên!
...... Chết tiệt! Đứa nhỏ này sao lại bị dọa sợ đến nói chuyện cũng phát run lên như vậy!? Ông đây mới không có cầm thú như vậy nha!
Lâm Mạc buồn rầu đỡ trán! Bình tĩnh năm giây! Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước hết không nên đề cập tới vấn đề này, hiện tại anh có chút loạn, cho anh chút thời gian suy nghĩ đã."
“À, được." Hàn Húc gật đầu, tự trách bản thân biểu hiện quá nôn nóng, hù người ta chạy rồi, quả nhiên, loài sinh vật ngạo kiều này cần phải từ từ điều giáo mới được!
Suốt đường đi Lâm Mạc cảm thấy rất hỗn loạn, nhìn thoáng qua Hàn Húc đang hưng phấn như nữ sinh trung học vừa mới biết yêu, trong lòng có cảm giác đặc biệt muốn khóc!
Buổi tối, sau khi về nhà, Lâm Mạc giữ đúng lời hứa trước đó, xuống bếp làm món Tô Châu trong trong truyền thuyết cho Hàn Húc ăn, Hàn Húc thay bộ quần áo ở nhà ngồi ở trên bàn ăn, yên lặng nâng má nhìn chằm chằm Lâm Mạc, Lâm Mạc lớn lên thanh tú giống như em trai của anh, nhìn thoáng qua giống như mới hai mươi tuổi, thần thái ở khóe mắt và đuôi lông mày nhìn rất ôn hòa, lại có phần lười biếng...... có chút giống mèo vậy.
Nhà có hiền thê, chồng còn có đòi hỏi gì nữa? Hàn Húc càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, càng nhìn càng thích! Không hề biết sau gáy Lâm Mạc đã toát đầy mồ hôi lạnh — Tên nhóc này, sao mắt lại không chớp cái nào vậy! Có cái gì đẹp mà nhìn chằm chằm như thế chứ! Đều là đàn ông, anh mày có cái gì thì nhóc con nhà ngươi cũng có cái đó mà!
Nhưng mà, dù sao cũng là mình có lỗi với Hàn Húc trước! Cho nên Lâm Mạc ôm cảm giác áy náy nặng nề, tiếp tục mặc tạp dề, ở trong phòng bếp bận rộn. Nửa giờ sau, một bàn thức ăn thịnh soạn được bày lên bàn, Lâm Mạc thành thạo dọn xong thức ăn, ngắn gọn ra lệnh: “Ăn cơm!"
“Anh Lâm Mạc thật hiền lành, ánh mắt của em thật không tệ." Hàn Húc đầy vẻ đắc ý gắp thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác đặc biệt mỹ vị!
...... Từ ‘hiền lành’ này là dùng để hình dung phụ nữ mà! Rõ ràng ông đây mới là người phía trên! Hiền lành em gái nhà cậu đó!
Nghĩ đến đây, Lâm Mạc hung ác trừng mắt nhìn Hàn Húc một cái, sửa lời: “Hình dung nam nhân không nên dùng ‘hiền lành’."
“Nhưng anh là vợ em nha, sao lại không thể dùng?" Hàn Húc ánh mắt đầy ý xấu cười một tiếng, thừa dịp Lâm Mạc không lưu ý, liền dùng tốc độ cực nhanh tiến qua hôn một cái lên mặt Lâm Mạc! Sau đó hài lòng nhìn khuôn mặt của Lâm Mạc trong nháy mắt từ trắng biến sang hồng! Cảm giác mình đã tìm được người vợ rất tốt, lại đặc biệt ngây thơ!
“Ai là vợ của em chứ! Em còn nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều......" Lâm Mạc mới vừa thốt ra khỏi miệng liền hối hận! Ai là vợ của ai căn bản không phải là trọng điểm! Gần đây mình luôn thường xuyên nhầm lẫn trọng điểm nha! Đúng là Nhầm lẫn tai hại!
“Được rồi, đừng mạnh miệng nữa, ăn cơm đi anh Lâm Mạc." Hàn Húc cười thầm, cảm thấy vợ ngạo kiều thật đáng yêu, dạy dỗ và trấn an phải tiếng hành song song nhau mới có hiệu quả!
Kiên quyết không thể tiếp nhận! Thân là anh cả, sao có thể để cho Lâm gia tuyệt hậu được...... Khoan đã, cái này không phải là trọng điểm, không thích nam mới là trọng điểm! Lâm Mạc lắc đầu, đem tư tưởng hỏng bét kia quăng khỏi đầu, sau đó nhẹ nhàng khép laptop lại, im hơi lặng tiếng rời khỏi phòng ngủ của Hàn Húc, trở lại phòng ngủ của mình, khó chịu mở laptop của mình lên, rồi xem sơ qua phần văn kiện kia một lần, sau đó ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền đi làm, còn cẩn thận viết lại tờ giấy ghi chú để trên bàn, dặn dò Kiều Lễ đưa hai tên nhóc kia đi học.
...... Thật là một người anh tốt vì người nhà suy nghĩ chu đáo mà! Lâm Mạc bị chính mình làm cảm động đến rưng rưng nước mắt!
Sau khi trải qua một ngày kiếm được bạc tỷ, Lâm Mạc kéo lê tấm thân mỏi mệt đi đến trường học đón hai tên nhóc kia về nhà, nhưng trước cửa trường học chỉ có một mình Hàn Húc lẻ loi đứng ở đó, cậu nhìn thấy Lâm Mạc lái xe tới liền lưu manh ném túi sách trống rỗng lên vai, tay cho vào túi quần, nở một nụ cười thật tươi với Lâm Mạc!
...... Tỏ vẻ đẹp trai gì đó có thể trở nên đẹp trai sao! Lâm Mạc mắng thầm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút hồi hộp!
“Lâm Nhiễm đâu?" Lâm Mạc che giấu tâm tình của mình, hòa ái hỏi.
“Anh Kiều Lễ đón cậu ta đi rồi, nói tối nay dẫn cậu ta đi nhà hàng pháp ăn cơm, thế giới hai người nha." Hàn Húc ngồi vào vị trí tay lái phụ, bĩu môi, giọng nói có chút chua.
“Tối nay anh hai sẽ làm món Tô Châu cho em ăn, so với món Pháp còn ngon hơn." Lâm Mạc hiền lành an ủi, để cho bạn học của em trai không vui cũng không phải là đạo đãi khách của Lâm gia!
“Anh Lâm Mạc sẽ tự mình xuống bếp sao? Vậy chúng ta cũng là thế giới hai người rồi." Hàn Húc cười đầy thỏa mãn.
Còn có mười chín con mèo kia nữa!
...... Không không, mèo không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cái gì mà thế giới hai người chứ! Còn nhỏ mà không chịu học thứ tốt! Lại chạy đi học làm gay! Lâm Mạc bi phẫn rống to trong lòng.
Hàn Húc thấy mặt Lâm Mạc tái đi, liền lấy làm kinh hãi, nhưng mình dường như cũng không nói cái gì sai mà...... Chẳng lẽ là!?
“Cái kia...... Anh Lâm Mạc, chuyện tối hôm qua...... Anh, anh biết rồi sao?" Hàn Húc cảm thấy bất an trong lòng! Thừa dịp người ta ngủ mà hôn trộm nghe giống như một tên ngốc vậy!
...... Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Lâm Mạc cũng hút một ngụm lãnh khí! Đạp nhầm chân ga thay cho thắng xe! Nhanh như chớp, chiếc xe liền hiên ngang vượt một cái đèn đỏ!
“Em tưởng anh ngủ rồi, cho nên không khống chế được mình...... Liền..... Thật xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ..... như thế nữa." Hàn Húc cúi đầu, không được tự nhiên nghịch ngón tay của mình, mặt đỏ giống như quả táo!
...... Đây là cái tình huống gì!? Lúc này Lâm Mạc đã đạp đúng thắng xe, anh dùng lực đạp mạnh, dừng xe lại ven đường! Sau đó nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt của Hàn Húc! Bởi vì rất không tốt khi mở miệng ra nói mình đã quên hết, giống như một tên đàn ông thối say rượu mất lý trí không nhận chịu trách nhiệm được! Nhưng Hàn Húc lại đỏ mặt giống cô vợ nhỏ vậy, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì!? Chẳng lẽ hôm qua mình không cẩn thận làm chuyện cầm thú với bạn học của em trai kém mình mười tuổi này!? Không thể nào! Mặc dù tửu lượng của mình đúng là rất kém, nhưng tối qua mình chỉ uống một ly rượu đỏ để giúp ngủ ngon thôi mà?! Một ly rượu đỏ liền loạn tính!?
...... Hu hu hu, không nên nha! Sớm biết như vậy thì tìm bạn gái cho rồi! Dục cầu bất mãn gì đó liền hủy hoại cả đời anh minh mà! Nhưng phải làm sao để xác nhận chuyện này đây!? Chẳng lẽ hỏi trắng ra “Tối hôm qua em bị anh ta bạo cúc phải không?" rồi “Có cần anh dẫn em đi bệnh viện khám không?" hay sao?
Đánh chết cũng không mở miệng được! Chết! Cũng! Không! Được!
Cho nên Lâm Mạc cẩn thận giơ tay lên sờ sờ đầu Hàn Húc, không được tự nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cái kia...... Lúc đó...... Có đau không?"
Thân thể Hàn Húc liền chấn động! Vô cùng vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vừa áy náy vừa lo lắng của Lâm Mạc! Nghĩ thầm, có phải anh Lâm Mạc đã thông suốt rồi không!? Quá! Nhanh! Rồi! Rõ ràng mới vừa rồi còn hoảng sợ vì bị hôn trộm, hiện tại lại quan tâm cái kia có thể đau hay không! Quả nhiên là ngạo kiều thụ luôn trong lòng nghĩ một đằng lại nói một nẻo mà! Cho nên tên ngốc kia vì cảm xúc đang dâng trào, cho nên liền dịu giọng an ủi: “Lần đầu tiên có chút đau là điều rất bình thường, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn."
...... Vấn đề không lớn cũng không cần đi bệnh viện rồi. Lâm Mạc yên lòng vỗ ngực, cố gắng để cho nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình bình phục lại, sống suốt hai mươi bảy năm mới phát hiện ra việc mình căn bản là cầm thú! Không trách được tối hôm qua lại mơ thấy giấc mơ đó!
“Anh Lâm Mạc, anh... anh... không lẽ tối hôm nay anh muốn......?" Hàn Húc kích động đến nổi giọng nói cũng run lên!
...... Chết tiệt! Đứa nhỏ này sao lại bị dọa sợ đến nói chuyện cũng phát run lên như vậy!? Ông đây mới không có cầm thú như vậy nha!
Lâm Mạc buồn rầu đỡ trán! Bình tĩnh năm giây! Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước hết không nên đề cập tới vấn đề này, hiện tại anh có chút loạn, cho anh chút thời gian suy nghĩ đã."
“À, được." Hàn Húc gật đầu, tự trách bản thân biểu hiện quá nôn nóng, hù người ta chạy rồi, quả nhiên, loài sinh vật ngạo kiều này cần phải từ từ điều giáo mới được!
Suốt đường đi Lâm Mạc cảm thấy rất hỗn loạn, nhìn thoáng qua Hàn Húc đang hưng phấn như nữ sinh trung học vừa mới biết yêu, trong lòng có cảm giác đặc biệt muốn khóc!
Buổi tối, sau khi về nhà, Lâm Mạc giữ đúng lời hứa trước đó, xuống bếp làm món Tô Châu trong trong truyền thuyết cho Hàn Húc ăn, Hàn Húc thay bộ quần áo ở nhà ngồi ở trên bàn ăn, yên lặng nâng má nhìn chằm chằm Lâm Mạc, Lâm Mạc lớn lên thanh tú giống như em trai của anh, nhìn thoáng qua giống như mới hai mươi tuổi, thần thái ở khóe mắt và đuôi lông mày nhìn rất ôn hòa, lại có phần lười biếng...... có chút giống mèo vậy.
Nhà có hiền thê, chồng còn có đòi hỏi gì nữa? Hàn Húc càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, càng nhìn càng thích! Không hề biết sau gáy Lâm Mạc đã toát đầy mồ hôi lạnh — Tên nhóc này, sao mắt lại không chớp cái nào vậy! Có cái gì đẹp mà nhìn chằm chằm như thế chứ! Đều là đàn ông, anh mày có cái gì thì nhóc con nhà ngươi cũng có cái đó mà!
Nhưng mà, dù sao cũng là mình có lỗi với Hàn Húc trước! Cho nên Lâm Mạc ôm cảm giác áy náy nặng nề, tiếp tục mặc tạp dề, ở trong phòng bếp bận rộn. Nửa giờ sau, một bàn thức ăn thịnh soạn được bày lên bàn, Lâm Mạc thành thạo dọn xong thức ăn, ngắn gọn ra lệnh: “Ăn cơm!"
“Anh Lâm Mạc thật hiền lành, ánh mắt của em thật không tệ." Hàn Húc đầy vẻ đắc ý gắp thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác đặc biệt mỹ vị!
...... Từ ‘hiền lành’ này là dùng để hình dung phụ nữ mà! Rõ ràng ông đây mới là người phía trên! Hiền lành em gái nhà cậu đó!
Nghĩ đến đây, Lâm Mạc hung ác trừng mắt nhìn Hàn Húc một cái, sửa lời: “Hình dung nam nhân không nên dùng ‘hiền lành’."
“Nhưng anh là vợ em nha, sao lại không thể dùng?" Hàn Húc ánh mắt đầy ý xấu cười một tiếng, thừa dịp Lâm Mạc không lưu ý, liền dùng tốc độ cực nhanh tiến qua hôn một cái lên mặt Lâm Mạc! Sau đó hài lòng nhìn khuôn mặt của Lâm Mạc trong nháy mắt từ trắng biến sang hồng! Cảm giác mình đã tìm được người vợ rất tốt, lại đặc biệt ngây thơ!
“Ai là vợ của em chứ! Em còn nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều......" Lâm Mạc mới vừa thốt ra khỏi miệng liền hối hận! Ai là vợ của ai căn bản không phải là trọng điểm! Gần đây mình luôn thường xuyên nhầm lẫn trọng điểm nha! Đúng là Nhầm lẫn tai hại!
“Được rồi, đừng mạnh miệng nữa, ăn cơm đi anh Lâm Mạc." Hàn Húc cười thầm, cảm thấy vợ ngạo kiều thật đáng yêu, dạy dỗ và trấn an phải tiếng hành song song nhau mới có hiệu quả!
Tác giả :
Lữ Thiên Dật