Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 76: Tích cực bánh ít đưa đi bánh quy hồi lại
Đại Thần: Ờ, làm tốt lắm.
~.~
Giả Chí Thanh nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có gì đó bất ổn.
Vừa nãy lúc rời khỏi, nụ cười của Đại Thần quả thật tràn đầy mưu mô ẩn ý, tuy không biết
được anh ta và Liên Giác Tu hai người trốn trong toa lét nói cái gì, nhưng mà cảm giác bất
an trước mỗi lần xui xẻo báo cho hắn biết, chuyện này hơn phân nửa là có liên quan tới
mình.
Về thái độ thù địch khó hiểu của Đại Thần đối với hắn, hắn lần trước nhờ Tiểu Bạch vô tình
bộc lộ quan điểm nên đã hiểu được đầu đuôi rồi. Nói cách khác thì, Đại Thần sở dĩ nhìn hắn
gai mắt, đơn giản chỉ là vì hắn chính là địch thủ tưởng tượng.
(~ Địch thủ tưởng tượng ~ quân xanh: nghi binh, quân địch đóng giả để tập trận)
Có điều cái vị trí địch thủ tưởng tượng này khá là kỳ diệu.
Đầu tiên, hắn chỉ là địch thủ trong tưởng tượng mà thôi, hay nói khác đi thì quan hệ giữa hắn
và Đại Thần thật ra cũng không có gì gay gắt. Vốn dĩ, hắn với Tiểu Bạch ngoại trừ ăn uống
ra, còn lại không hề có chút ý nghĩ không an phận nào.Thứ hai, địch thủ tưởng tượng kỳ thực là một vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, nói cách
khác, chỉ cần hắn tình nguyện, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể từ vị trí quân đối địch chạy tới
đứng chung một chiến tuyến với Đại Thần.
-- Đương nhiên, với lần này hắn là mười phần tình nguyện.
Ánh mắt hắn không nhịn được dán vào cái túi lớn đặt trên kệ để hành lý.
Xem ra, hắn chỉ còn cách sử dụng đòn sát thủ đánh phủ đầu mà thôi.
Liên Giác Tu ngâm mình tắm rửa xong, đang khe khẽ ca bài ca cắt móng chân, chợt nghe
thấy cửa bị đập rầm rầm muốn rung trời lở đất.
Hắn cau mày.
Bây giờ đã nửa đêm rồi, còn ai lại đến gõ cửa nữa?
Hắn ngờ vực bước ra mở cửa, một bóng người chui tọt qua cánh tay hắn chạy ào vào trong
phòng.
"Ê." Hắn lấy làm kinh hãi, định thần quay đầu nhìn, không ngờ lại là Giả Chí Thanh: "Cậu tới
làm gì?" Không lẽ là yêu thương nhung nhớ hắn? Nhưng mà như vậy cũng quá nhanh đi?
Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng mà.
Liên Giác Tu vô thức khép cửa lại.
Giả Chí Thanh ở trong phòng quay tới quay lui, hai mắt đột nhiên sáng rỡ, nhào lên giường.
...
Liên Giác Tu sung sướng nghĩ thầm: không ngờ cậu ta thoạt nhìn có vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo,
vậy mà bên trong lại có thể cởi mở đến thế.Hắn hắng giọng một cái, đang định nhào theo, đã thấy Giả Chí Thanh ôm cái laptop của hắn
ngồi dậy, cười lớn: "Ha ha, lần này được cứu rồi!" Cậu ta nói xong, liền chuẩn bị chạy ra
ngoài.
Cánh tay dài của Liên Giác Tu vươn ra cản lại.
Giả Chí Thanh sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"
"Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng?" Hắn tức giận nói.
Tự dưng không nói không rằng ào vào phòng hắn, nhào lên giường hắn, tiếp đó không nói
không rằng ôm lấy máy tính bỏ chạy... Cậu ta nghĩ cậu ta đang ở trong tiệm tạp hóa sao?
Hơn nữa còn là tiệm tạp hóa miễn phí.
Giả Chí Thanh nói: "À. Bởi vì anh thiếu nợ tiền lương lâu quá, cho nên cái này coi như để
xiết nợ."
Liên Giác Tu không thể tin đuợc nói: "Cậu nửa đêm khuya khoắt chạy tới phòng tôi gõ cửa
chính là để... tìm cái gì đó xiết nợ sao?"
Giả Chí Thanh gật đầu nói: "Đúng thế."
...
Liên Giác Tu giơ tay định giật máy tính lại: "Không được."
Giả Chí Thanh lui về sau một bước: "Được rồi, không phải xiết nợ, cho tôi mượn chút đi."
"Không cho."
"Giang hồ giúp đỡ đi mà."Cậu ta còn muốn dân giang hồ giúp đỡ sao! Liên Giác Tu nhận thấy cơ thể mình đã rục rịch
biến đổi, giận dữ nói: "Giúp cái rắm! Lão tử quy ẩn giang hồ mấy chục năm trước rồi!"
...
Cái lời thoại hoang đường như vậy mà anh ta cũng biên soạn được?
Giả Chí Thanh tự nhận tài nghệ mình không bằng người, xuống nước nói: "Ôi, tôi thật sự
cần dùng mà. Sáng sớm ngày mai sẽ trả lại cho anh được không?"
Liên Giác Tu nheo mắt: "Cậu dùng làm cái gì?"
"Ờ," Giả Chí Thanh con ngươi xoay vòng vòng, nói bừa: "Tôi có hẹn với Vincent mỗi ngày
đều phải gửi một cái email."
...
"Cậu hẹn với Vincent mỗi ngày gửi một cái email?" Liên Giác Tu có hơi cao giọng một chút.
Giả Chí Thanh gật đầu cười nói: "Thúc đẩy giao lưu văn hóa hai nước mà."
"Không cho." Sắc mặt Liên Giác Tu đột nhiên sa sầm xuống.
"Sao vậy?"
Liên Giác Tu nghiến răng cười nói: "Bởi vì đêm nay tự dưng tôi cũng rất muốn giao lưu văn
hóa với cậu ta."
Anh quá sức ba phải rồi đó!
Giả Chí Thanh tức giận mà chẳng dám nói gì.
Liên Giác Tu nói: "Trừ phi, cậu đồng ý trong thời gian hai người giao lưu, để tôi ở bên cạnh
xem."Xem ra lần này nếu không thành thật khai báo thì chẳng đem đi đâu được.
Giả Chí Thanh thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với anh ta.
Liên Giác Tu nhíu mày nói: "Đừng nghĩ có thể đem nhan sắc ra dụ dỗ tôi?" Miệng tuy nói
vậy, thế nhưng hắn vẫn hấp tấp xáp lại gần.
Giả Chí Thanh thầm thầm thì thì đem mọi chuyện nói hết một lượt.
Càng nói mắt Liên Giác Tu lại càng sáng lên: "Cậu có đem theo mấy thứ đó hả?"
Giả Chí Thanh gật đầu.
"Vậy nên," Liên Giác Tu dừng một chút nói: "Trong lúc xem, hai người các cậu ở cùng nhau
sao?"
"Đó là chuyện đương nhiên." Ý thức trách nhiệm của người quản lý chợt nổi lên.
"Được rồi." Bàn tay to lớn của Liên Giác Tu phất một cái, cho qua.
Giả Chí Thanh nghi ngờ hỏi: "Anh thực sự cho tôi mượn sao?"
"Ừ." Có một vài chuyện cần phải được mọi người dốc sức giúp đỡ, phải được cộng đồng
thúc đẩy, cũng coi như là bánh ít đi bánh quy lại, sẵn tiện thỏa mãn cái ý đồ xấu trong bụng
mình một chút.
Giả Chí Thanh chẳng thèm quan tâm trong bụng anh ta đang nghĩ gì, đằng nào thì mượn
được cái này cũng tốt rồi. Hắn ôm máy tính, hởi lòng hởi dạ bước ra ngoài.
"Đợi đã."
Giả Chí Thanh quay đầu lại, cảnh giác nhìn Liên Giác Tu, tựa như chỉ cần anh ta lật lọng
một cái, hắn sẽ khởi động chương trình chửi bới."Cái kia," Liên Giác Tu xoa xoa trán, "Tôi muốn nói, phòng tôi có chuông cửa."
Giả Chí Thanh nói: "Tôi có nhấn. Nhưng mà nó không kêu."
"..." Liên Giác Tu bỗng sực nhớ chính mình đã đặt chế độ không làm phiền: "Lúc cậu gõ cửa
có thấy xung quanh ánh đèn sáng nào không?"
"Xin đừng làm phiền đó hả?"
"Cậu có thấy?" Hắn nhướn mày.
Giả Chí Thanh nói: "Bởi vậy cho nên tôi mới định chạy thẳng vào lấy máy tính rồi chạy ra."
...
Liên Giác Tu hết muốn nói phất phất tay.
Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ, bị lay mạnh một trận làm tỉnh giấc.
Cậu mở choàng mắt, đối diện với đôi mắt phấn khích của Giả Chí Thanh.
"Mau mau ngồi dậy. Mình cho cậu xem cái này."
Gương mặt tròn vành vạnh của Tiểu Bạch nhăn nhó: "Mình buồn ngủ..."
Giả Chí Thanh đẩy lưng cậu, dựng cậu dậy, cười gian ác nói: "Xem xong cái này, cậu sẽ hết
buồn ngủ ngay lập tức."
Hắn dùng cả người kéo Tiểu Bạch lên, đưa tay bỏ đĩa vào máy tính.
Máy tính truyền ra một trận âm thanh sột soạt, sau đó khởi động.
Giả Chí Thanh liều mạng lay tỉnh Tiểu Bạch: "Cậu mau mau tỉnh lại đi."
Tiểu Bạch mở miệng càu nhàu một câu, quay người ôm lấy vai hắn, chuẩn bị ngủ tiếp.Giả Chí Thanh nghĩ: may mà bây giờ là nửa đêm. May mà bây giờ trong phòng chỉ có hai
người bọn họ. May mà hắn đã sáng suốt dự đoán trước đem cửa khóa lại. Nếu không Đại
Thần lúc này mà bất chợt xông vào, thì hắn cho dù miệng có mọc khắp người cũng không tài
nào giải thích được.
Tiểu Bạch bị liều mạng lay lay cả mấy phút, rốt cuộc cũng mở mắt: "Chí Thanh?"
"Nói chuyện nói chuyện." Giả Chí Thanh hai má đỏ bừng, phân nửa là bởi vì phải lay mệt
muốn chết, phân nửa là bởi vì hình ảnh trên máy tính.
Tiểu Bạch vẻ mặt mờ mịt nhìn lên màn hình.
Trên đó là hai chàng trai đang lắc lư lắc lư vận động.
Giả Chí Thanh nghĩ: Vincent lần này đến cũng không uổng công nha. Đem cả tinh hoa của
văn hóa Mỹ đến tuyên truyền luôn.
Ngày đó lúc hắn đi tìm Vincent, cậu ta vừa ăn bắp rang vừa xem một cặp nam nữ đang uyên
ương hí thủy.
Ngay lập tức hắn liền bị những hình ảnh đẹp đẽ, tình tiết sinh động như nước chảy mây trôi
đó hút hồn.
Hai người tuy rằng không thể giao lưu bằng ngôn ngữ, nhưng mà tâm tình kích động khi đó
lại giống nhau như đúc.
Cùng nhau xem hết bộ phim xong, để phát huy văn hóa của nước Mỹ, Vincent đặc biệt để lại
cho hắn rất nhiều bộ phim, để cho hắn tiếp tục cố gắng không ngừng. Lúc hắn lục lọi đống
phim thì phát hiện, bên trong không ngờ nam nữ tập thể, nam nữ, nam nam, nữ nữ kiểu gì
cũng có.Hắn ban đầu vốn định dâng một bộ phim nam nam kinh điển cho Đại Thần làm lễ vật, có
điều xem ra lúc này, tặng phim công lao không lớn bằng dụ Tiểu Bạch xem phim.
Nghe tiếng rên rỉ truyền ra từ máy vi tính, Giả Chí Thanh đắc ý nhìn về phía Tiểu Bạch.
Chắc chắn lần này cậu ấy sẽ được mở mang đầu óc.
...
Tiểu Bạch lúc này chính là đang há cái miệng nhỏ nhắn, ngáy khò khò ngủ vô cùng sung
sướng.
...
Á, thực ra khi thưởng thức loại phim này, vẫn là cần có bắp rang mà.
Giả Chí Thanh đối với công tác chuẩn bị qua loa của mình chỉ muốn nắm chặt tay lại.
Bởi vì phim ảnh, Giả Chí Thanh đã mất ngủ lại càng thêm mất ngủ.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, hắn vẫn còn cảm giác ngủ mà như chưa hề được ngủ.
Đầu cực kỳ choáng váng, lý trí vẫn còn muốn ngủ tiếp, nhưng cơ thể lại cứ quay trái quay
phải, quay hướng nào cũng thấy khó chịu.
Hắn lại lăn lộn thêm một hồi, rốt cuộc chịu không nổi mở mắt ra.
Giường của Tiểu Bạch đã được dọn dẹp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, nếu như không phải
hắn biết Tiểu Bạch quá lâu, lâu đến mức biết tất cả mọi chuyện từ khi cậu tốt nghiệp cho tới
nay, hắn xém chút nữa đã cho rằng Tiểu Bạch đã từng làm việc tại khách sạn.
Giả Chí Thanh rề rà ngồi dậy, đang muốn đi toa lét, đã thấy Tiểu Bạch khoanh chân ngồi ở
cuối giường."Cậu ngồi đây làm gì vậy?" Giả Chí Thanh hỏi xong, lại lập tức hỏi tiếp: "Chốt an toàn ở cửa
cậu không có mở ra chứ?"
Tiểu Bạch nói: "Không mở."
Giả Chí Thanh nghiêng người qua, đã thấy trước mặt Tiểu Bạch chính là cái máy tính mà
hắn đoạt được từ trong tay Liên Giác Tu, còn trên màn hình máy tính rõ ràng chính là cái mà
hôm qua hắn muốn cho Tiểu Bạch xem nhưng lại không xem được.
Hắn đột nhiên xông tới, hai tay che màn hình.
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
...
Đúng thế. Hắn làm sao vậy chứ? Rõ ràng là hắn muốn cho Tiểu Bạch xem cái này mà.
Giả Chí Thanh ngượng ngùng buông tay ra, cẩn cẩn thận thận hỏi: "Lúc cậu xem có cảm
giác gì?"
Tiểu Bạch nói: "Thì ra nam với nam làm chuyện vợ chồng là như vậy à."
...
OH, YES!
Giả Chí Thanh trong lòng phấn khởi tự cho mình một tràng pháo tay: "Đúng đó đúng đó.
Thực ra cũng đơn giản lắm."
Tiểu Bạch nói: "Tôi thấy người này hồi nãy dùng tay bôi bôi cái gì đó."
Giả Chí Thanh nhìn theo tay cậu chỉ. Ra là tên tiểu công này.Hắn suy nghĩ một chút, đã hiểu ra trên tay người đó bôi cái gì, nói: "Ờ, thật ra, cái này cậu
không cần lo lắng, Đại Thần sẽ giải quyết mà."
Tiểu Bạch nói: "Vậy mình phải là người nằm ngửa kia, hay là người nằm úp phía trên?"
...
Giả Chí Thanh lần đầu tiên sử dụng ngôn ngữ học thuật để thảo luận loại phim này: "Ờ,
chuyện này. Đại Thần cũng sẽ giải quyết mà." Dù sao thì tư thế có rất nhiều loại, còn bản
chất thì không thể nào thay đổi được.
Đại Thần và Tiểu Bạch...
Bất luận từ góc độ nào phân tích, cũng là công thụ rành rành rồi.
Nếu như ngược lại thì...
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem cái suy nghĩ hoang đường kia ném ra khỏi đầu. Bởi vì thật sự
là quá kinh khủng. Hắn không cách nào tưởng tượng được, nếu như giữa hai người trong
phim, Đại Thần biến thành người nằm dưới.
Khụ khụ, đây đâu phải là phim kinh dị.
Tiểu Bạch lại xem một chút nữa, hỏi: "Vậy Nhan Túc Ngang khi nào mới cùng mình làm
thế?"
"..." Giả Chí Thanh nghẹn họng nửa ngày mới có thể trả lời: "Đại Thần, cũng sẽ giải quyết mà."
~.~
Giả Chí Thanh nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có gì đó bất ổn.
Vừa nãy lúc rời khỏi, nụ cười của Đại Thần quả thật tràn đầy mưu mô ẩn ý, tuy không biết
được anh ta và Liên Giác Tu hai người trốn trong toa lét nói cái gì, nhưng mà cảm giác bất
an trước mỗi lần xui xẻo báo cho hắn biết, chuyện này hơn phân nửa là có liên quan tới
mình.
Về thái độ thù địch khó hiểu của Đại Thần đối với hắn, hắn lần trước nhờ Tiểu Bạch vô tình
bộc lộ quan điểm nên đã hiểu được đầu đuôi rồi. Nói cách khác thì, Đại Thần sở dĩ nhìn hắn
gai mắt, đơn giản chỉ là vì hắn chính là địch thủ tưởng tượng.
(~ Địch thủ tưởng tượng ~ quân xanh: nghi binh, quân địch đóng giả để tập trận)
Có điều cái vị trí địch thủ tưởng tượng này khá là kỳ diệu.
Đầu tiên, hắn chỉ là địch thủ trong tưởng tượng mà thôi, hay nói khác đi thì quan hệ giữa hắn
và Đại Thần thật ra cũng không có gì gay gắt. Vốn dĩ, hắn với Tiểu Bạch ngoại trừ ăn uống
ra, còn lại không hề có chút ý nghĩ không an phận nào.Thứ hai, địch thủ tưởng tượng kỳ thực là một vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, nói cách
khác, chỉ cần hắn tình nguyện, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể từ vị trí quân đối địch chạy tới
đứng chung một chiến tuyến với Đại Thần.
-- Đương nhiên, với lần này hắn là mười phần tình nguyện.
Ánh mắt hắn không nhịn được dán vào cái túi lớn đặt trên kệ để hành lý.
Xem ra, hắn chỉ còn cách sử dụng đòn sát thủ đánh phủ đầu mà thôi.
Liên Giác Tu ngâm mình tắm rửa xong, đang khe khẽ ca bài ca cắt móng chân, chợt nghe
thấy cửa bị đập rầm rầm muốn rung trời lở đất.
Hắn cau mày.
Bây giờ đã nửa đêm rồi, còn ai lại đến gõ cửa nữa?
Hắn ngờ vực bước ra mở cửa, một bóng người chui tọt qua cánh tay hắn chạy ào vào trong
phòng.
"Ê." Hắn lấy làm kinh hãi, định thần quay đầu nhìn, không ngờ lại là Giả Chí Thanh: "Cậu tới
làm gì?" Không lẽ là yêu thương nhung nhớ hắn? Nhưng mà như vậy cũng quá nhanh đi?
Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng mà.
Liên Giác Tu vô thức khép cửa lại.
Giả Chí Thanh ở trong phòng quay tới quay lui, hai mắt đột nhiên sáng rỡ, nhào lên giường.
...
Liên Giác Tu sung sướng nghĩ thầm: không ngờ cậu ta thoạt nhìn có vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo,
vậy mà bên trong lại có thể cởi mở đến thế.Hắn hắng giọng một cái, đang định nhào theo, đã thấy Giả Chí Thanh ôm cái laptop của hắn
ngồi dậy, cười lớn: "Ha ha, lần này được cứu rồi!" Cậu ta nói xong, liền chuẩn bị chạy ra
ngoài.
Cánh tay dài của Liên Giác Tu vươn ra cản lại.
Giả Chí Thanh sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"
"Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng?" Hắn tức giận nói.
Tự dưng không nói không rằng ào vào phòng hắn, nhào lên giường hắn, tiếp đó không nói
không rằng ôm lấy máy tính bỏ chạy... Cậu ta nghĩ cậu ta đang ở trong tiệm tạp hóa sao?
Hơn nữa còn là tiệm tạp hóa miễn phí.
Giả Chí Thanh nói: "À. Bởi vì anh thiếu nợ tiền lương lâu quá, cho nên cái này coi như để
xiết nợ."
Liên Giác Tu không thể tin đuợc nói: "Cậu nửa đêm khuya khoắt chạy tới phòng tôi gõ cửa
chính là để... tìm cái gì đó xiết nợ sao?"
Giả Chí Thanh gật đầu nói: "Đúng thế."
...
Liên Giác Tu giơ tay định giật máy tính lại: "Không được."
Giả Chí Thanh lui về sau một bước: "Được rồi, không phải xiết nợ, cho tôi mượn chút đi."
"Không cho."
"Giang hồ giúp đỡ đi mà."Cậu ta còn muốn dân giang hồ giúp đỡ sao! Liên Giác Tu nhận thấy cơ thể mình đã rục rịch
biến đổi, giận dữ nói: "Giúp cái rắm! Lão tử quy ẩn giang hồ mấy chục năm trước rồi!"
...
Cái lời thoại hoang đường như vậy mà anh ta cũng biên soạn được?
Giả Chí Thanh tự nhận tài nghệ mình không bằng người, xuống nước nói: "Ôi, tôi thật sự
cần dùng mà. Sáng sớm ngày mai sẽ trả lại cho anh được không?"
Liên Giác Tu nheo mắt: "Cậu dùng làm cái gì?"
"Ờ," Giả Chí Thanh con ngươi xoay vòng vòng, nói bừa: "Tôi có hẹn với Vincent mỗi ngày
đều phải gửi một cái email."
...
"Cậu hẹn với Vincent mỗi ngày gửi một cái email?" Liên Giác Tu có hơi cao giọng một chút.
Giả Chí Thanh gật đầu cười nói: "Thúc đẩy giao lưu văn hóa hai nước mà."
"Không cho." Sắc mặt Liên Giác Tu đột nhiên sa sầm xuống.
"Sao vậy?"
Liên Giác Tu nghiến răng cười nói: "Bởi vì đêm nay tự dưng tôi cũng rất muốn giao lưu văn
hóa với cậu ta."
Anh quá sức ba phải rồi đó!
Giả Chí Thanh tức giận mà chẳng dám nói gì.
Liên Giác Tu nói: "Trừ phi, cậu đồng ý trong thời gian hai người giao lưu, để tôi ở bên cạnh
xem."Xem ra lần này nếu không thành thật khai báo thì chẳng đem đi đâu được.
Giả Chí Thanh thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với anh ta.
Liên Giác Tu nhíu mày nói: "Đừng nghĩ có thể đem nhan sắc ra dụ dỗ tôi?" Miệng tuy nói
vậy, thế nhưng hắn vẫn hấp tấp xáp lại gần.
Giả Chí Thanh thầm thầm thì thì đem mọi chuyện nói hết một lượt.
Càng nói mắt Liên Giác Tu lại càng sáng lên: "Cậu có đem theo mấy thứ đó hả?"
Giả Chí Thanh gật đầu.
"Vậy nên," Liên Giác Tu dừng một chút nói: "Trong lúc xem, hai người các cậu ở cùng nhau
sao?"
"Đó là chuyện đương nhiên." Ý thức trách nhiệm của người quản lý chợt nổi lên.
"Được rồi." Bàn tay to lớn của Liên Giác Tu phất một cái, cho qua.
Giả Chí Thanh nghi ngờ hỏi: "Anh thực sự cho tôi mượn sao?"
"Ừ." Có một vài chuyện cần phải được mọi người dốc sức giúp đỡ, phải được cộng đồng
thúc đẩy, cũng coi như là bánh ít đi bánh quy lại, sẵn tiện thỏa mãn cái ý đồ xấu trong bụng
mình một chút.
Giả Chí Thanh chẳng thèm quan tâm trong bụng anh ta đang nghĩ gì, đằng nào thì mượn
được cái này cũng tốt rồi. Hắn ôm máy tính, hởi lòng hởi dạ bước ra ngoài.
"Đợi đã."
Giả Chí Thanh quay đầu lại, cảnh giác nhìn Liên Giác Tu, tựa như chỉ cần anh ta lật lọng
một cái, hắn sẽ khởi động chương trình chửi bới."Cái kia," Liên Giác Tu xoa xoa trán, "Tôi muốn nói, phòng tôi có chuông cửa."
Giả Chí Thanh nói: "Tôi có nhấn. Nhưng mà nó không kêu."
"..." Liên Giác Tu bỗng sực nhớ chính mình đã đặt chế độ không làm phiền: "Lúc cậu gõ cửa
có thấy xung quanh ánh đèn sáng nào không?"
"Xin đừng làm phiền đó hả?"
"Cậu có thấy?" Hắn nhướn mày.
Giả Chí Thanh nói: "Bởi vậy cho nên tôi mới định chạy thẳng vào lấy máy tính rồi chạy ra."
...
Liên Giác Tu hết muốn nói phất phất tay.
Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ, bị lay mạnh một trận làm tỉnh giấc.
Cậu mở choàng mắt, đối diện với đôi mắt phấn khích của Giả Chí Thanh.
"Mau mau ngồi dậy. Mình cho cậu xem cái này."
Gương mặt tròn vành vạnh của Tiểu Bạch nhăn nhó: "Mình buồn ngủ..."
Giả Chí Thanh đẩy lưng cậu, dựng cậu dậy, cười gian ác nói: "Xem xong cái này, cậu sẽ hết
buồn ngủ ngay lập tức."
Hắn dùng cả người kéo Tiểu Bạch lên, đưa tay bỏ đĩa vào máy tính.
Máy tính truyền ra một trận âm thanh sột soạt, sau đó khởi động.
Giả Chí Thanh liều mạng lay tỉnh Tiểu Bạch: "Cậu mau mau tỉnh lại đi."
Tiểu Bạch mở miệng càu nhàu một câu, quay người ôm lấy vai hắn, chuẩn bị ngủ tiếp.Giả Chí Thanh nghĩ: may mà bây giờ là nửa đêm. May mà bây giờ trong phòng chỉ có hai
người bọn họ. May mà hắn đã sáng suốt dự đoán trước đem cửa khóa lại. Nếu không Đại
Thần lúc này mà bất chợt xông vào, thì hắn cho dù miệng có mọc khắp người cũng không tài
nào giải thích được.
Tiểu Bạch bị liều mạng lay lay cả mấy phút, rốt cuộc cũng mở mắt: "Chí Thanh?"
"Nói chuyện nói chuyện." Giả Chí Thanh hai má đỏ bừng, phân nửa là bởi vì phải lay mệt
muốn chết, phân nửa là bởi vì hình ảnh trên máy tính.
Tiểu Bạch vẻ mặt mờ mịt nhìn lên màn hình.
Trên đó là hai chàng trai đang lắc lư lắc lư vận động.
Giả Chí Thanh nghĩ: Vincent lần này đến cũng không uổng công nha. Đem cả tinh hoa của
văn hóa Mỹ đến tuyên truyền luôn.
Ngày đó lúc hắn đi tìm Vincent, cậu ta vừa ăn bắp rang vừa xem một cặp nam nữ đang uyên
ương hí thủy.
Ngay lập tức hắn liền bị những hình ảnh đẹp đẽ, tình tiết sinh động như nước chảy mây trôi
đó hút hồn.
Hai người tuy rằng không thể giao lưu bằng ngôn ngữ, nhưng mà tâm tình kích động khi đó
lại giống nhau như đúc.
Cùng nhau xem hết bộ phim xong, để phát huy văn hóa của nước Mỹ, Vincent đặc biệt để lại
cho hắn rất nhiều bộ phim, để cho hắn tiếp tục cố gắng không ngừng. Lúc hắn lục lọi đống
phim thì phát hiện, bên trong không ngờ nam nữ tập thể, nam nữ, nam nam, nữ nữ kiểu gì
cũng có.Hắn ban đầu vốn định dâng một bộ phim nam nam kinh điển cho Đại Thần làm lễ vật, có
điều xem ra lúc này, tặng phim công lao không lớn bằng dụ Tiểu Bạch xem phim.
Nghe tiếng rên rỉ truyền ra từ máy vi tính, Giả Chí Thanh đắc ý nhìn về phía Tiểu Bạch.
Chắc chắn lần này cậu ấy sẽ được mở mang đầu óc.
...
Tiểu Bạch lúc này chính là đang há cái miệng nhỏ nhắn, ngáy khò khò ngủ vô cùng sung
sướng.
...
Á, thực ra khi thưởng thức loại phim này, vẫn là cần có bắp rang mà.
Giả Chí Thanh đối với công tác chuẩn bị qua loa của mình chỉ muốn nắm chặt tay lại.
Bởi vì phim ảnh, Giả Chí Thanh đã mất ngủ lại càng thêm mất ngủ.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, hắn vẫn còn cảm giác ngủ mà như chưa hề được ngủ.
Đầu cực kỳ choáng váng, lý trí vẫn còn muốn ngủ tiếp, nhưng cơ thể lại cứ quay trái quay
phải, quay hướng nào cũng thấy khó chịu.
Hắn lại lăn lộn thêm một hồi, rốt cuộc chịu không nổi mở mắt ra.
Giường của Tiểu Bạch đã được dọn dẹp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, nếu như không phải
hắn biết Tiểu Bạch quá lâu, lâu đến mức biết tất cả mọi chuyện từ khi cậu tốt nghiệp cho tới
nay, hắn xém chút nữa đã cho rằng Tiểu Bạch đã từng làm việc tại khách sạn.
Giả Chí Thanh rề rà ngồi dậy, đang muốn đi toa lét, đã thấy Tiểu Bạch khoanh chân ngồi ở
cuối giường."Cậu ngồi đây làm gì vậy?" Giả Chí Thanh hỏi xong, lại lập tức hỏi tiếp: "Chốt an toàn ở cửa
cậu không có mở ra chứ?"
Tiểu Bạch nói: "Không mở."
Giả Chí Thanh nghiêng người qua, đã thấy trước mặt Tiểu Bạch chính là cái máy tính mà
hắn đoạt được từ trong tay Liên Giác Tu, còn trên màn hình máy tính rõ ràng chính là cái mà
hôm qua hắn muốn cho Tiểu Bạch xem nhưng lại không xem được.
Hắn đột nhiên xông tới, hai tay che màn hình.
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
...
Đúng thế. Hắn làm sao vậy chứ? Rõ ràng là hắn muốn cho Tiểu Bạch xem cái này mà.
Giả Chí Thanh ngượng ngùng buông tay ra, cẩn cẩn thận thận hỏi: "Lúc cậu xem có cảm
giác gì?"
Tiểu Bạch nói: "Thì ra nam với nam làm chuyện vợ chồng là như vậy à."
...
OH, YES!
Giả Chí Thanh trong lòng phấn khởi tự cho mình một tràng pháo tay: "Đúng đó đúng đó.
Thực ra cũng đơn giản lắm."
Tiểu Bạch nói: "Tôi thấy người này hồi nãy dùng tay bôi bôi cái gì đó."
Giả Chí Thanh nhìn theo tay cậu chỉ. Ra là tên tiểu công này.Hắn suy nghĩ một chút, đã hiểu ra trên tay người đó bôi cái gì, nói: "Ờ, thật ra, cái này cậu
không cần lo lắng, Đại Thần sẽ giải quyết mà."
Tiểu Bạch nói: "Vậy mình phải là người nằm ngửa kia, hay là người nằm úp phía trên?"
...
Giả Chí Thanh lần đầu tiên sử dụng ngôn ngữ học thuật để thảo luận loại phim này: "Ờ,
chuyện này. Đại Thần cũng sẽ giải quyết mà." Dù sao thì tư thế có rất nhiều loại, còn bản
chất thì không thể nào thay đổi được.
Đại Thần và Tiểu Bạch...
Bất luận từ góc độ nào phân tích, cũng là công thụ rành rành rồi.
Nếu như ngược lại thì...
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng đem cái suy nghĩ hoang đường kia ném ra khỏi đầu. Bởi vì thật sự
là quá kinh khủng. Hắn không cách nào tưởng tượng được, nếu như giữa hai người trong
phim, Đại Thần biến thành người nằm dưới.
Khụ khụ, đây đâu phải là phim kinh dị.
Tiểu Bạch lại xem một chút nữa, hỏi: "Vậy Nhan Túc Ngang khi nào mới cùng mình làm
thế?"
"..." Giả Chí Thanh nghẹn họng nửa ngày mới có thể trả lời: "Đại Thần, cũng sẽ giải quyết mà."
Tác giả :
Tô Du Bính