Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 73: Thành phần ăn chực nhiều lắm
Vincent: Cơm... ngon. Ăn chung... với...Tiểu Bạch.
~.~
Đúng giờ cơm, chuông cửa nhà Nhan Túc Ngang chính xác vang lên.
Tiểu Bạch hỏi cũng chẳng cần hỏi chạy ngay ra mở cửa. Bởi vì đến trình diện đúng giờ như
vậy, ngoại trừ Vincent ra chắc cũng chẳng còn người thứ hai.
Vincent ôm quyển từ điển Anh - Trung, vui mừng hớn hở bước vào nhà.
"Thơm, thơm quá." Vincent ra sức hít lấy hít để: "Nhất định rất ngon."
Tiểu Bạch nói: "Tôi vừa mới xịt một chút Raid để diệt gián."
Vincent mặt vẫn không đổi sắc gật gật đầu tán thưởng: "Chắc chắn... ăn ngon... rất...
ngon."
...
Tiểu Bạch dọn chén bát từ trong bếp ra.
Vincent cực kỳ đại gia ngồi trước bàn ăn đợi.Tiểu Bạch từ tốn bày thức ăn, ba món mặn một món canh.
"Cái này là..." Vincent bắt đầu lật lật từ điển.
Tiểu Bạch nói: "Canh trứng cà chua."
"..." Vincent chợt phát hiện ra quyển từ điển Anh - Trung mình mang theo vẫn chưa đủ, ít ra
còn phải thêm một quyển Trung - Anh nữa mới được.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Tiểu Bạch đứng dậy nghe điện thoại.
"Vincent có phải lại chạy tới ăn chực cơm nữa không?" Nhan Túc Ngang câu đầu tiên liền
xót xa hỏi.
Tiểu Bạch trả lời: "Phải."
"Nhớ ghi lại để khi cậu ta về bắt cậu ta trả tiền cơm."
"Anh ấy nghe không hiểu thì làm thế nào?"
"Vậy thì..." Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút, phát hiện ra đây quả là một vấn đề nan giải.
Nếu như lục soát người, vậy thì Tiểu Bạch phải đụng chạm cơ thể cậu ta rồi. Tuyệt đối
không được! Nếu như mà giam giữ, vậy chẳng khác gì rước sói về nhà. Ai biết được tên
Vincent kia có nảy sinh ý đồ xấu với Tiểu Bạch đáng yêu nhà hắn hay không?
Hắn nghiên cứu thật lâu, rồi nói thẳng: "Vậy báo cảnh sát đi."
Tiểu Bạch nói: "... Em đang thay mặt tiếp đón anh ấy mà." Tốt xấu gì cũng là bạn của anh Á
Luân.Nhan Túc Ngang thở dài. Tiểu Bạch nhà hắn thật là lương thiện. "Vậy thôi lần này không
tính, lần sau đừng cho cậu ta vào nhà."
Tiểu Bạch đắn đo một chút, nói: "Vâng." Dù sao thì chỗ này cũng là nhà của Nhan Túc
Ngang, anh ấy nếu đã không muốn cho Vincent tới, cậu cũng đành nghe theo.
Trên bàn ăn Vincent vẫn hồn nhiên say sưa ăn uống mà chẳng hề hay biết đây chính là bữa
ăn cuối cùng của đời mình.
Nhan Túc Ngang đột nhiên dịu dàng hỏi: "Mấy ngày nay đài truyền hình có bận lắm không?"
"Tốt lắm." Tiểu Bạch đếm đếm ngón tay báo cáo cụ thể lịch làm việc của mấy ngày vừa qua.
Tuy nội dung cực kỳ khô khan nhàm chán, nhưng Nhan Túc Ngang vẫn rất thích nghe.
Giọng nói của Tiểu Bạch mềm mại, có pha một chút giọng mũi, lúc nói chuyện từ tốn nghe
cứ như đang nũng nịu vậy.
Tiểu Bạch nói xong, thấy hắn vẫn giữ yên lặng, nhịn không được hỏi: "Anh thì sao?"
"Anh chỉ có mỗi một việc thôi."
"À, là tuyên truyền cho phim hả?"
"Không phải." Nhan Túc Ngang ngừng một chút, dùng một giọng ám muội nói: "Nhớ em."
Ngón tay Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoắn xoắn sợi dây điện thoại. Cậu cũng không hiểu vì sao,
chỉ có hai từ đơn giản như thế, lại làm cho cậu hận không thể áp sát gương mặt vào ống
nghe hơn nữa.
"Còn em?" Nhan Túc Ngang dịu giọng hỏi.
"Vâng." Tiểu Bạch gật gật đầu. Trước kia lúc chưa ở chung, mỗi lần Nhan Túc Ngang đi
công tác, trong lòng cậu cũng đã xuất hiện một loại cảm giác là lạ. Bây giờ ở cùng một chỗ, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn. Giống như có cái gì đó làm cho cậu mất hết cả
tinh thần.
"Vâng nghĩa là sao?" Giọng nói Nhan Túc Ngang mang theo ý cười.
Tiểu Bạch thành thật trả lời: "Em rất nhớ anh."
Nhan Túc Ngang vô cùng thỏa mãn. Hắn đang cân nhắc, không biết mấy ngày tới có nên đối
xử với Liên Giác Tu tốt hơn một chút hay không. Mấy hôm nay hắn lúc nào cũng xem anh ta
là đồ Pháp Hải chia uyên rẽ thúy, nếu không nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, thì cũng là
làm mặt lạnh. Liên Giác Tu thực sự rất buồn rầu.
"Ngày kia em có thể đến đây cùng tuyên truyền không?" Nhan Túc Ngang mấy bữa nay đều
phải đếm từng tờ lịch mà sống qua ngày.
Tiểu Bạch nói: "Được. Có điều ngày mai còn phải quay "Phòng Khách" nữa."
"Anh nghe nói khách mời vẫn chưa được quyết định?"
"Biên đạo Trần muốn mời anh Á Luân, nhưng mà anh Á Luân từ chối rồi."
Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nghe nói Bát Quái Tiểu Tử đã xuất viện. Em
có thể gợi ý Trần Phi đi tìm bọn họ."
Bởi vì "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" do Tiểu Bạch dẫn chương trình thu được tỉ suất xem
không tệ, hơn nữa tần suất Bát Quái Tiểu Tử nhập viện lại quá cao, cho nên mấy sếp bự
quyết định để một mình Tiểu Bạch dẫn chính, không cần phải gọi bọn họ quay lại.
Tiểu Bạch ngay cả một câu vì sao cũng không hỏi, đã lập tức đồng ý: "Vâng."
Nghe giọng nói ngoan ngoãn của Tiểu Bạch, lòng Nhan Túc Ngang lại nhộn nhạo vô cùng,
hận không thể đâm đầu vào đường dây điện thoại, bay thẳng về nhà ôm chặt lấy cậu.Hai người đang lúc cảm thấy bao nhiêu ngọt ngào thắm thiết vẫn chưa đủ, Vincent đã hăm
hở chạy tới phá đám, gọi lớn: "Tiểu Bạch, ăn..."
...
Nhan Túc Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống cổ con heo đó ra ngoài cho anh!" Cư
nhiên dám gọi Tiểu Bạch thông minh đáng yêu nhà hắn là "Tiểu Bạch ngốc"? Cậu ta quả thật
chán sống rồi, từ Mỹ chạy tới Trung Quốc tìm cái chết đây mà.
(~ Từ ăn và ngốc đồng âm đều đọc là [chī])
Tiểu Bạch khó xử nói: "Anh ấy lớn quá."
Nhan Túc Ngang nói: "Em nói cậu ta nghe điện thoại."
Điện thoại đổi người.
Vincent vui vẻ dùng tiếng Anh ân cần thăm hỏi. Tới Trung Quốc chưa được bao lâu, hắn
phát hiện mình đã sắp mắc bệnh tự kỷ rồi.
Nhan Túc Ngang chờ hắn vui vẻ xong, dùng giọng nói cực kỳ âm u hỏi: "Vừa mới ăn uống
rất vui vẻ phải không?"
Hắn cười lớn gật đầu: "Vui vẻ, vui vẻ."
"Vậy cũng nên đem chi phí ăn uống thanh toán hết một lần đi?"
Vincent hơi ngỡ ngàng sau đó lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên."
"Tốt. Trước tiên viết chi phiếu một triệu đô la Mỹ đưa cho Tiểu Bạch, những thứ khác thừa
thối lại thiếu bổ sung."
...Vincent hỏi: "Một triệu anh nói với một triệu tôi hiểu có phải cùng một số không?"
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu như cái cậu hiểu ở phía sau có sáu con số không, thì đúng vậy."
Vincent nói: "... Tôi ở đây đừng nói là trứng cá muối, ngay cả trứng cá cũng chưa từng ăn
nữa."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Vậy cậu có ăn cá không?"
Vincent ngập ngừng một chút, nói: "Có ăn."
"Vậy thì cậu đã giết chết rất nhiều trứng cá muối trong tương lai rồi."
...
Giá của đồ ăn được tính kiểu này sao?
Vincent phiền muộn: "Tính như vậy quá lời rồi."
"Yên tâm, thừa thối lại thiếu bổ sung. Chờ tới lúc cậu đi, chúng tôi sẽ tìm tiền xu trả cho cậu."
Vincent trầm ngâm thật lâu, rồi mới nói: "Mấy người có phải không hoan nghênh tôi không?"
...
Cậu ta không ngờ cuối cùng cũng hiểu ra.
Nhan Túc Ngang cảm thấy mình vừa dùng chi phiếu một triệu đô đả khai hai mạch Nhâm
Đốc của cậu ta.
"Không, tuyệt đối không nên nói như vậy." Để bảo toàn quan hệ hợp tác phát triển giữa hai
nước, hắn đành làm trái lương tâm: "Chúng tôi chỉ là đối với vị khách không mời mà đến như
cậu có một chút xíu bất ngờ nho nhỏ và một sự thiếu hòa hợp không hề nhỏ mà thôi."Vincent câm nín. Đây không phải là không hoan nghênh sao?
Hắn lúng ta lúng túng nói: "Thật ra, tôi đã đặt chuyến bay về Mỹ vào ngày mốt rồi."
Nhan Túc Ngang khóe miệng không kiềm được cong lên: "Như vậy có phải quá gấp gáp rồi
không? À, cậu không đặt được chuyến ngày mai hả? Có cần tôi giúp cậu không?"
"..." Vincent nói: "Chân thành cảm tạ ý tốt của anh, có điều ngày mai tôi còn muốn đi vòng
vòng Lân Thị nữa."
"Vậy sao?" Nhan Túc Ngang thở dài một hơi. Rõ ràng cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không
thể giúp được cậu ta.
Điện thoại gác máy.
Vincent đau khổ nhìn Tiểu Bạch đang ăn cơm.
Tiểu Bạch dừng đũa, nghi hoặc nhìn hắn: "Sao thế?"
Ánh mắt Vincent dừng lại ở cái tô lớn đựng canh: "Cái này, tôi có thể mang về Mỹ làm kỷ
niệm không?"
Tiểu Bạch nói: "Để lát nữa tôi đi tìm hóa đơn."
"Để làm gì?" Hắn cũng đâu phải cầm đi thanh lý đâu?
"Như vậy tôi mới biết anh phải trả bao nhiều tiền chứ."
...
Vincent lặng lẽ gạt nước mắt.
Bóng dáng ảm đạm rời đi của Vicent vừa mới khuất dạng, Giả Chí Thanh đã hấp ta hấp tấp
hò hét ngoài cửa.Tiểu Bạch nói: "Cơm tối hết sạch rồi."
"Tuy bây giờ là giờ cơm tối, nhưng mình đâu có nhất định tới đây để ăn cơm tối đâu?" Giả
Chí Thanh ánh mắt nhìn quanh quất về phía nhà bếp: "Mà, cái kia, thực sự hết sạch rồi hả?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Giả Chí Thanh rầu rĩ.
Từ sau lần hắn lén bỏ trốn khỏi bệnh viện, hắn dần dần đã đem lòng yêu thích môn thể thao
này.
Liên phu nhân mặc dù luôn luôn phát hiện được, thế nhưng dạy mãi hắn vẫn chứng nào tật
nấy, đành phải để cho Liên Giác Tu trông coi.
Về sau Liên Giác Tu quả thật bận rộn không cách nào sắp xếp được, cuối cùng quyết định
ân xá, để bác sĩ viết giấy xác nhận cho phép hắn xuất viện. Sau cùng, một hồi bi kịch không
bệnh tự chuốc lấy bệnh cứ thế mà hạ màn.
Chỉ có điều mặc dù đã xuất viện rồi, chính sách giám sát chặt chẽ của Liên phu nhân vẫn
không lơi lỏng chút nào. Nhất là trong thời gian Liên Giác Tu phải đi xa để tuyên truyền, tất
cả sự quan tâm của Liên phu nhân đều trọn vẹn đặt vào một mình hắn.
Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Bác gái không nấu cơm cho cậu sao?" Cậu nhớ rõ mới mấy hôm
trước cậu ấy vẫn còn oán giận mỗi bữa cơm đều bị nhồi nhét như bao gạo mà.
Giả Chí Thanh nói: "Mình giảm lương mỗi ngày một trăm đồng moi lấy một bí quyết từ miệng
Liên Giác Tu."
"Bí quyết gì?""Cùng mẹ anh ta chơi mạt chược." Hắn đắc ý nói: "Mình bây giờ mới phát hiện thì ra bác ấy
lại thích chơi mạt chược đến như vậy. Ôi, nếu sớm phát hiện ra, mình đã được giải thoát từ
tám trăm năm trước rồi."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà bác ấy thật sự rất tốt với cậu."
"Bây giờ càng tốt, sau này càng nguy hiểm." Giả Chí Thanh không khỏi lo lắng nói: "Nếu lỡ
bác ấy phát hiện ra mình chỉ là người làm thuê, vậy hậu quả..."
"Vậy đừng để cho bác ấy phát hiện là được rồi."
Giả Chí Thanh hứng thú bừng hừng hỏi: "Cậu có cách sao?"
"Mình lần trước đã nói rồi."
Ờ phải, chính là cái câu "biến giả thành thật" kia, báo hại hắn thiếu chút nữa mất ngủ.
Hứng thú của Giả Chí Thanh xẹp lép, nói: "Vậy không bằng mình để cho bác ấy thẳng tay
đánh một trận. Ít ra đó là đau ngắn."
Tiểu Bạch nói: "Lỡ an giấc nghìn thu luôn thì sao?"
...
Giả Chí Thanh nói: "Cậu không thể nói câu nào dễ nghe hơn hả?"
Tiểu Bạch đính chính: "Vừa rồi mình chỉ nói là lỡ thôi mà."
"... Cậu rốt cuộc chẳng có câu nào tốt cả."
Tiểu Bạch biết nghe lời ngậm miệng lại.
Giả Chí Thanh bước tới mở tủ lạnh lục tìm đồ ăn: "A, vì sao toàn đồ sống vậy?"Tiểu Bạch: "..."
"Vì sao trong bồn rửa lại có hai cái chén?" Giả Chí Thanh ngay lập tức phản ứng nói: "Chẳng
lẽ cái tên Vincent kia lại chạy tới ăn chực nữa hả?" Tiểu Bạch và Đại Thần ở chung, vị trí của
mình trên bảng xếp hạng bị Đại Thần chen vào còn chưa tính đi, ai ngờ lại có một thằng
nhóc băng sông vượt biển từ Mỹ chạy tới cũng chen vào! Quả thật không ai có thể chịu
đựng được! "Anh ta đâu rồi?"
Tiểu Bạch: "..."
Giả Chí Thanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu nếu không cho mình câu trả lời, cũng nên cho
mình chút phản ứng chứ."
Đôi mắt vô tội của Tiểu Bạch nháy nháy.
"Mình cầu xin cậu vẫn nói ra thì hơn. Ánh mắt quyến rũ của cậu mình không có phúc được
hưởng đâu." Nếu lỡ mà để Đại Thần biết, chuyện này không phải cứ đàm phán trong hòa
bình là giải quyết được.
"Anh ấy ở dưới lầu."
Giả Chí Thanh phất tay áo đi ra ngoài: "Cậu sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh ta không còn
ở dưới lầu nữa."
"Vậy chứ ở đâu?"
"Trên máy bay đi Canada."
Sau đó xảy ra chuyện gì, Tiểu Bạch cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc Vincent đi là ngồi máy
bay bay thẳng đến Mỹ đã đặt trước đó.Chân tướng của chuyện này rốt cuộc bị vạch trần nhờ miệng của Cao Cần. Hắn nói như thế
này:
"Một khi không thể hiểu nhau về mặt ngôn ngữ, người ta phát hiện ra rằng bọn họ còn có thể
sử dụng những sở thích chung để xích lại gần nhau hơn, ví dụ như âm nhạc, ví dụ như điêu
khắc, ví dụ như hội họa. Đương nhiên, ba sở thích này đối với Vincent và Giả Chí Thanh mà
nói, rõ ràng không những đều quá mức khô khan mà còn rất thiếu tính tươi mát. Cho nên,
bọn họ cùng nhau ăn bắp rang, cùng nhau thưởng thức nghệ thuật trình diễn khỏa thân."
~.~
Đúng giờ cơm, chuông cửa nhà Nhan Túc Ngang chính xác vang lên.
Tiểu Bạch hỏi cũng chẳng cần hỏi chạy ngay ra mở cửa. Bởi vì đến trình diện đúng giờ như
vậy, ngoại trừ Vincent ra chắc cũng chẳng còn người thứ hai.
Vincent ôm quyển từ điển Anh - Trung, vui mừng hớn hở bước vào nhà.
"Thơm, thơm quá." Vincent ra sức hít lấy hít để: "Nhất định rất ngon."
Tiểu Bạch nói: "Tôi vừa mới xịt một chút Raid để diệt gián."
Vincent mặt vẫn không đổi sắc gật gật đầu tán thưởng: "Chắc chắn... ăn ngon... rất...
ngon."
...
Tiểu Bạch dọn chén bát từ trong bếp ra.
Vincent cực kỳ đại gia ngồi trước bàn ăn đợi.Tiểu Bạch từ tốn bày thức ăn, ba món mặn một món canh.
"Cái này là..." Vincent bắt đầu lật lật từ điển.
Tiểu Bạch nói: "Canh trứng cà chua."
"..." Vincent chợt phát hiện ra quyển từ điển Anh - Trung mình mang theo vẫn chưa đủ, ít ra
còn phải thêm một quyển Trung - Anh nữa mới được.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Tiểu Bạch đứng dậy nghe điện thoại.
"Vincent có phải lại chạy tới ăn chực cơm nữa không?" Nhan Túc Ngang câu đầu tiên liền
xót xa hỏi.
Tiểu Bạch trả lời: "Phải."
"Nhớ ghi lại để khi cậu ta về bắt cậu ta trả tiền cơm."
"Anh ấy nghe không hiểu thì làm thế nào?"
"Vậy thì..." Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút, phát hiện ra đây quả là một vấn đề nan giải.
Nếu như lục soát người, vậy thì Tiểu Bạch phải đụng chạm cơ thể cậu ta rồi. Tuyệt đối
không được! Nếu như mà giam giữ, vậy chẳng khác gì rước sói về nhà. Ai biết được tên
Vincent kia có nảy sinh ý đồ xấu với Tiểu Bạch đáng yêu nhà hắn hay không?
Hắn nghiên cứu thật lâu, rồi nói thẳng: "Vậy báo cảnh sát đi."
Tiểu Bạch nói: "... Em đang thay mặt tiếp đón anh ấy mà." Tốt xấu gì cũng là bạn của anh Á
Luân.Nhan Túc Ngang thở dài. Tiểu Bạch nhà hắn thật là lương thiện. "Vậy thôi lần này không
tính, lần sau đừng cho cậu ta vào nhà."
Tiểu Bạch đắn đo một chút, nói: "Vâng." Dù sao thì chỗ này cũng là nhà của Nhan Túc
Ngang, anh ấy nếu đã không muốn cho Vincent tới, cậu cũng đành nghe theo.
Trên bàn ăn Vincent vẫn hồn nhiên say sưa ăn uống mà chẳng hề hay biết đây chính là bữa
ăn cuối cùng của đời mình.
Nhan Túc Ngang đột nhiên dịu dàng hỏi: "Mấy ngày nay đài truyền hình có bận lắm không?"
"Tốt lắm." Tiểu Bạch đếm đếm ngón tay báo cáo cụ thể lịch làm việc của mấy ngày vừa qua.
Tuy nội dung cực kỳ khô khan nhàm chán, nhưng Nhan Túc Ngang vẫn rất thích nghe.
Giọng nói của Tiểu Bạch mềm mại, có pha một chút giọng mũi, lúc nói chuyện từ tốn nghe
cứ như đang nũng nịu vậy.
Tiểu Bạch nói xong, thấy hắn vẫn giữ yên lặng, nhịn không được hỏi: "Anh thì sao?"
"Anh chỉ có mỗi một việc thôi."
"À, là tuyên truyền cho phim hả?"
"Không phải." Nhan Túc Ngang ngừng một chút, dùng một giọng ám muội nói: "Nhớ em."
Ngón tay Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoắn xoắn sợi dây điện thoại. Cậu cũng không hiểu vì sao,
chỉ có hai từ đơn giản như thế, lại làm cho cậu hận không thể áp sát gương mặt vào ống
nghe hơn nữa.
"Còn em?" Nhan Túc Ngang dịu giọng hỏi.
"Vâng." Tiểu Bạch gật gật đầu. Trước kia lúc chưa ở chung, mỗi lần Nhan Túc Ngang đi
công tác, trong lòng cậu cũng đã xuất hiện một loại cảm giác là lạ. Bây giờ ở cùng một chỗ, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn. Giống như có cái gì đó làm cho cậu mất hết cả
tinh thần.
"Vâng nghĩa là sao?" Giọng nói Nhan Túc Ngang mang theo ý cười.
Tiểu Bạch thành thật trả lời: "Em rất nhớ anh."
Nhan Túc Ngang vô cùng thỏa mãn. Hắn đang cân nhắc, không biết mấy ngày tới có nên đối
xử với Liên Giác Tu tốt hơn một chút hay không. Mấy hôm nay hắn lúc nào cũng xem anh ta
là đồ Pháp Hải chia uyên rẽ thúy, nếu không nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, thì cũng là
làm mặt lạnh. Liên Giác Tu thực sự rất buồn rầu.
"Ngày kia em có thể đến đây cùng tuyên truyền không?" Nhan Túc Ngang mấy bữa nay đều
phải đếm từng tờ lịch mà sống qua ngày.
Tiểu Bạch nói: "Được. Có điều ngày mai còn phải quay "Phòng Khách" nữa."
"Anh nghe nói khách mời vẫn chưa được quyết định?"
"Biên đạo Trần muốn mời anh Á Luân, nhưng mà anh Á Luân từ chối rồi."
Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nghe nói Bát Quái Tiểu Tử đã xuất viện. Em
có thể gợi ý Trần Phi đi tìm bọn họ."
Bởi vì "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" do Tiểu Bạch dẫn chương trình thu được tỉ suất xem
không tệ, hơn nữa tần suất Bát Quái Tiểu Tử nhập viện lại quá cao, cho nên mấy sếp bự
quyết định để một mình Tiểu Bạch dẫn chính, không cần phải gọi bọn họ quay lại.
Tiểu Bạch ngay cả một câu vì sao cũng không hỏi, đã lập tức đồng ý: "Vâng."
Nghe giọng nói ngoan ngoãn của Tiểu Bạch, lòng Nhan Túc Ngang lại nhộn nhạo vô cùng,
hận không thể đâm đầu vào đường dây điện thoại, bay thẳng về nhà ôm chặt lấy cậu.Hai người đang lúc cảm thấy bao nhiêu ngọt ngào thắm thiết vẫn chưa đủ, Vincent đã hăm
hở chạy tới phá đám, gọi lớn: "Tiểu Bạch, ăn..."
...
Nhan Túc Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống cổ con heo đó ra ngoài cho anh!" Cư
nhiên dám gọi Tiểu Bạch thông minh đáng yêu nhà hắn là "Tiểu Bạch ngốc"? Cậu ta quả thật
chán sống rồi, từ Mỹ chạy tới Trung Quốc tìm cái chết đây mà.
(~ Từ ăn và ngốc đồng âm đều đọc là [chī])
Tiểu Bạch khó xử nói: "Anh ấy lớn quá."
Nhan Túc Ngang nói: "Em nói cậu ta nghe điện thoại."
Điện thoại đổi người.
Vincent vui vẻ dùng tiếng Anh ân cần thăm hỏi. Tới Trung Quốc chưa được bao lâu, hắn
phát hiện mình đã sắp mắc bệnh tự kỷ rồi.
Nhan Túc Ngang chờ hắn vui vẻ xong, dùng giọng nói cực kỳ âm u hỏi: "Vừa mới ăn uống
rất vui vẻ phải không?"
Hắn cười lớn gật đầu: "Vui vẻ, vui vẻ."
"Vậy cũng nên đem chi phí ăn uống thanh toán hết một lần đi?"
Vincent hơi ngỡ ngàng sau đó lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên."
"Tốt. Trước tiên viết chi phiếu một triệu đô la Mỹ đưa cho Tiểu Bạch, những thứ khác thừa
thối lại thiếu bổ sung."
...Vincent hỏi: "Một triệu anh nói với một triệu tôi hiểu có phải cùng một số không?"
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu như cái cậu hiểu ở phía sau có sáu con số không, thì đúng vậy."
Vincent nói: "... Tôi ở đây đừng nói là trứng cá muối, ngay cả trứng cá cũng chưa từng ăn
nữa."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Vậy cậu có ăn cá không?"
Vincent ngập ngừng một chút, nói: "Có ăn."
"Vậy thì cậu đã giết chết rất nhiều trứng cá muối trong tương lai rồi."
...
Giá của đồ ăn được tính kiểu này sao?
Vincent phiền muộn: "Tính như vậy quá lời rồi."
"Yên tâm, thừa thối lại thiếu bổ sung. Chờ tới lúc cậu đi, chúng tôi sẽ tìm tiền xu trả cho cậu."
Vincent trầm ngâm thật lâu, rồi mới nói: "Mấy người có phải không hoan nghênh tôi không?"
...
Cậu ta không ngờ cuối cùng cũng hiểu ra.
Nhan Túc Ngang cảm thấy mình vừa dùng chi phiếu một triệu đô đả khai hai mạch Nhâm
Đốc của cậu ta.
"Không, tuyệt đối không nên nói như vậy." Để bảo toàn quan hệ hợp tác phát triển giữa hai
nước, hắn đành làm trái lương tâm: "Chúng tôi chỉ là đối với vị khách không mời mà đến như
cậu có một chút xíu bất ngờ nho nhỏ và một sự thiếu hòa hợp không hề nhỏ mà thôi."Vincent câm nín. Đây không phải là không hoan nghênh sao?
Hắn lúng ta lúng túng nói: "Thật ra, tôi đã đặt chuyến bay về Mỹ vào ngày mốt rồi."
Nhan Túc Ngang khóe miệng không kiềm được cong lên: "Như vậy có phải quá gấp gáp rồi
không? À, cậu không đặt được chuyến ngày mai hả? Có cần tôi giúp cậu không?"
"..." Vincent nói: "Chân thành cảm tạ ý tốt của anh, có điều ngày mai tôi còn muốn đi vòng
vòng Lân Thị nữa."
"Vậy sao?" Nhan Túc Ngang thở dài một hơi. Rõ ràng cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không
thể giúp được cậu ta.
Điện thoại gác máy.
Vincent đau khổ nhìn Tiểu Bạch đang ăn cơm.
Tiểu Bạch dừng đũa, nghi hoặc nhìn hắn: "Sao thế?"
Ánh mắt Vincent dừng lại ở cái tô lớn đựng canh: "Cái này, tôi có thể mang về Mỹ làm kỷ
niệm không?"
Tiểu Bạch nói: "Để lát nữa tôi đi tìm hóa đơn."
"Để làm gì?" Hắn cũng đâu phải cầm đi thanh lý đâu?
"Như vậy tôi mới biết anh phải trả bao nhiều tiền chứ."
...
Vincent lặng lẽ gạt nước mắt.
Bóng dáng ảm đạm rời đi của Vicent vừa mới khuất dạng, Giả Chí Thanh đã hấp ta hấp tấp
hò hét ngoài cửa.Tiểu Bạch nói: "Cơm tối hết sạch rồi."
"Tuy bây giờ là giờ cơm tối, nhưng mình đâu có nhất định tới đây để ăn cơm tối đâu?" Giả
Chí Thanh ánh mắt nhìn quanh quất về phía nhà bếp: "Mà, cái kia, thực sự hết sạch rồi hả?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Giả Chí Thanh rầu rĩ.
Từ sau lần hắn lén bỏ trốn khỏi bệnh viện, hắn dần dần đã đem lòng yêu thích môn thể thao
này.
Liên phu nhân mặc dù luôn luôn phát hiện được, thế nhưng dạy mãi hắn vẫn chứng nào tật
nấy, đành phải để cho Liên Giác Tu trông coi.
Về sau Liên Giác Tu quả thật bận rộn không cách nào sắp xếp được, cuối cùng quyết định
ân xá, để bác sĩ viết giấy xác nhận cho phép hắn xuất viện. Sau cùng, một hồi bi kịch không
bệnh tự chuốc lấy bệnh cứ thế mà hạ màn.
Chỉ có điều mặc dù đã xuất viện rồi, chính sách giám sát chặt chẽ của Liên phu nhân vẫn
không lơi lỏng chút nào. Nhất là trong thời gian Liên Giác Tu phải đi xa để tuyên truyền, tất
cả sự quan tâm của Liên phu nhân đều trọn vẹn đặt vào một mình hắn.
Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Bác gái không nấu cơm cho cậu sao?" Cậu nhớ rõ mới mấy hôm
trước cậu ấy vẫn còn oán giận mỗi bữa cơm đều bị nhồi nhét như bao gạo mà.
Giả Chí Thanh nói: "Mình giảm lương mỗi ngày một trăm đồng moi lấy một bí quyết từ miệng
Liên Giác Tu."
"Bí quyết gì?""Cùng mẹ anh ta chơi mạt chược." Hắn đắc ý nói: "Mình bây giờ mới phát hiện thì ra bác ấy
lại thích chơi mạt chược đến như vậy. Ôi, nếu sớm phát hiện ra, mình đã được giải thoát từ
tám trăm năm trước rồi."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà bác ấy thật sự rất tốt với cậu."
"Bây giờ càng tốt, sau này càng nguy hiểm." Giả Chí Thanh không khỏi lo lắng nói: "Nếu lỡ
bác ấy phát hiện ra mình chỉ là người làm thuê, vậy hậu quả..."
"Vậy đừng để cho bác ấy phát hiện là được rồi."
Giả Chí Thanh hứng thú bừng hừng hỏi: "Cậu có cách sao?"
"Mình lần trước đã nói rồi."
Ờ phải, chính là cái câu "biến giả thành thật" kia, báo hại hắn thiếu chút nữa mất ngủ.
Hứng thú của Giả Chí Thanh xẹp lép, nói: "Vậy không bằng mình để cho bác ấy thẳng tay
đánh một trận. Ít ra đó là đau ngắn."
Tiểu Bạch nói: "Lỡ an giấc nghìn thu luôn thì sao?"
...
Giả Chí Thanh nói: "Cậu không thể nói câu nào dễ nghe hơn hả?"
Tiểu Bạch đính chính: "Vừa rồi mình chỉ nói là lỡ thôi mà."
"... Cậu rốt cuộc chẳng có câu nào tốt cả."
Tiểu Bạch biết nghe lời ngậm miệng lại.
Giả Chí Thanh bước tới mở tủ lạnh lục tìm đồ ăn: "A, vì sao toàn đồ sống vậy?"Tiểu Bạch: "..."
"Vì sao trong bồn rửa lại có hai cái chén?" Giả Chí Thanh ngay lập tức phản ứng nói: "Chẳng
lẽ cái tên Vincent kia lại chạy tới ăn chực nữa hả?" Tiểu Bạch và Đại Thần ở chung, vị trí của
mình trên bảng xếp hạng bị Đại Thần chen vào còn chưa tính đi, ai ngờ lại có một thằng
nhóc băng sông vượt biển từ Mỹ chạy tới cũng chen vào! Quả thật không ai có thể chịu
đựng được! "Anh ta đâu rồi?"
Tiểu Bạch: "..."
Giả Chí Thanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu nếu không cho mình câu trả lời, cũng nên cho
mình chút phản ứng chứ."
Đôi mắt vô tội của Tiểu Bạch nháy nháy.
"Mình cầu xin cậu vẫn nói ra thì hơn. Ánh mắt quyến rũ của cậu mình không có phúc được
hưởng đâu." Nếu lỡ mà để Đại Thần biết, chuyện này không phải cứ đàm phán trong hòa
bình là giải quyết được.
"Anh ấy ở dưới lầu."
Giả Chí Thanh phất tay áo đi ra ngoài: "Cậu sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh ta không còn
ở dưới lầu nữa."
"Vậy chứ ở đâu?"
"Trên máy bay đi Canada."
Sau đó xảy ra chuyện gì, Tiểu Bạch cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc Vincent đi là ngồi máy
bay bay thẳng đến Mỹ đã đặt trước đó.Chân tướng của chuyện này rốt cuộc bị vạch trần nhờ miệng của Cao Cần. Hắn nói như thế
này:
"Một khi không thể hiểu nhau về mặt ngôn ngữ, người ta phát hiện ra rằng bọn họ còn có thể
sử dụng những sở thích chung để xích lại gần nhau hơn, ví dụ như âm nhạc, ví dụ như điêu
khắc, ví dụ như hội họa. Đương nhiên, ba sở thích này đối với Vincent và Giả Chí Thanh mà
nói, rõ ràng không những đều quá mức khô khan mà còn rất thiếu tính tươi mát. Cho nên,
bọn họ cùng nhau ăn bắp rang, cùng nhau thưởng thức nghệ thuật trình diễn khỏa thân."
Tác giả :
Tô Du Bính