Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 71: Loại trừ hết tất cả mọi khả năng
Cao Cần: Đối với người nước bạn, nhất định cần phải dùng tuyệt chiêu Gió Thu Hốt Lá Rụng
để cách ly
~.~
Liên Giác Tu nghe Giả Chí Thanh nói Phong Á Luân đã trở về, lập tức gọi điện thoại cho
Nhan Túc Ngang hỏi thăm tình hình, sau khi biết bọn họ hiện đang ở Kim Tự Tháp ngay lập
tức phóng tới.
Khi bọn hắn đến, ba người Nhan Túc Ngang, Tiểu Bạch và Vincent đang ngồi ở phòng B603
vui vẻ ăn trái cây.
Liên Giác Tu đi vào câu đầu tiên là: "Phong Á Luân đâu?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ lên lầu.
Liên Giác Tu hỏi: "Các cậu sao không ở chung một chỗ?"
Vẻ mặt của Nhan Túc Ngang và Vincent cùng một lúc trở nên kỳ quái.
Nhan Túc Ngang vội đằng hắng một tiếng nói: "Bởi vì chúng tôi là chính nhân quân tử."
Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh lập tức hiểu ra.
Liên Giác Tu nghi ngờ nhìn hắn: "Sau đó các cậu không quay lại sao?" Gặp được hiện
truờng thế này đáng lẽ có bị khiêng cũng không chịu đi chứ?
Giả Chí Thanh nói nhỏ nhỏ: "Hơn phân nửa là Đại Thần sợ lỡ mà bản thân nhất thời hưng
phấn lên, sẽ vừa ganh vừa tị đó."
Liên Giác Tu liếc về phía Tiểu Bạch, bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người tức thì cảm thấy ngưỡng mộ với cặp tình nhân đã tiến tới gắn bó sống chung, thế
nhưng vẫn chỉ ở giai đoạn ngây thơ nắm tay nhau này. Thật ra chủ yếu vẫn là ngưỡng mộ
Đại Thần, khó thấy được hắn động lòng lâu như vậy mà vẫn chưa có can đảm tiến thêm
bước nữa.
Nhan Túc Ngang làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu, nhưng dù sao đó cũng
là sự thật, hắn chẳng thể phản bác gì được, đành phải chua xót hừ lạnh một tiếng: "Giới
thiệu một người bạn nước ngoài, Vincent."
Vincent lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
Liên Giác Tu nói: "Là diễn viên hay là đạo diễn, hình như chưa bao giờ thấy cậu ta trên báo."
Nhan Túc Ngang nói: "Cậu ta là bạn học của Phong Á Luân ở Mỹ, lần này cùng đến Trung
Quốc để du lịch."
Giả Chí Thanh nói: "Nói tới chuyện này, tôi đến bây giờ vẫn chưa rõ Phong Á Luân qua Mỹ
học cái gì."
Liên Giác Tu nói: "Tiếng Trung."
Giả Chí Thanh: "..."
Tiểu Bạch mỉm cười nói: "Xem ra anh Á Luân học rất giỏi, nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi."
Liên Giác Tu, Nhan Túc Ngang: "..."
Vincent sử dụng tiếng Trung bập bẹ nói: "Tôi nói... tiếng Trung... cũng nói được một chút...
được lắm..."
Liên Giác Tu toát mồ hôi nói: "Tôi thà rằng nghe Tiểu Bạch hát."
Sắc mặt Giả Chí Thanh ngay lập tức tái mét.
Tiểu Bạch vui vẻ gật gật đầu: "Ừ. Nhan Túc Ngang bảo nhất định phải đợi các anh tới mới
bắt đầu đó."
Nhan Túc Ngang mỉm cười. Chuyện này là đương nhiên, nếu không bọn họ chỉ mới tới cửa
đã bị tiếng ca hù dọa bỏ chạy mất thì sao?
Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh cùng cười khổ. Ai bảo trước khi bọn họ đến đã hăng hái nói
là không bận gì cả, có rất nhiều thời gian.
Tầng dưới bắt đầu rung chuyển, tầng trên đã rung chuyển xong.
Cao Cần thế nhưng vẫn không chịu dừng, ra sức để lại dấu ấn trên người Phong Á Luân.
Phong Á Luân nhìn cơ thể mình đầy ắp vết hồng hồng, tức giận đẩy cái đầu đang mò tới gần
kia: "Anh còn chưa chịu dừng sao?!"
Cao Cần dán sát vào người cậu không buông: "Cùng em không dừng được."
Sao trước đây lại không phát hiện ra hắn ta vô lại như vậy?
Phong Á Luân thở dài. Ngày xưa mình sao lại ngu như vậy, chẳng những chờ mong hắn vô
lại, mà còn thường xuyên nằm mơ thấy hắn vô lại nữa?
Cao Cần vẫn không ngừng cúi xuống tiếp tục nhấm nháp vai cậu.
Phong Á Luân không còn cách nào khác nói: "Anh như thế tôi làm sao có thể ra ngoài gặp
người khác?"
"Vậy đừng gặp." Cao Cần vừa cắn vừa nghĩ, sớm biết có ngày này, trước đây không cần
phải kiềm chế làm gì, tự dưng lại lãng phí lương thực nhiều năm như vậy.
"Nhưng mà Vincent không quen biết ai..." Hắn cuối cùng cũng nhớ tới người bạn nước
ngoài vô tội bị bỏ rơi ngoài thang máy kia.
Cao Cần dừng miệng, ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh tinh anh nhìn hắn chăm chú.
"Cái quái gì?" Phong Á Luân bị anh ta nhìn tới mức run rẩy trong lòng. Không phải lại làm
nữa chứ?
Hắn bất an định nhích qua bên cạnh, nhưng chỉ mới động đậy một chút, mông đã đau đến
mức như bị xé rách thêm lần nữa, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Cao Cần thở dài một hơi, tay nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng cho cậu: "Cái tên nước ngoài đó
là ai?"
Phong Á Luân hai mắt chớp chớp, cười tủm tỉm nói: "Anh ghen hả?"
Cao Cần thừa nhận không giấu diếm: "Lúc đầu có một chút."
"Vậy à? Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi nghĩ... cái tên kia ngơ ngơ ngáo ngáo, mắt em chưa kém đến mức ấy." Nếu mắt
Phong Á Luân mà kém, thì đã không nhắm trúng hắn nhiều năm như vậy. Cao Cần cảm thấy
rất hài lòng.
Phong Á Luân được hắn mát xa đúng nơi đúng mức, vô cùng thoải mái phát ra tiếng rên rỉ
Cao Cần động tác cứng đờ: "Em còn quyến rũ tôi nữa, tôi không đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra
chuyện gì đâu."
"Đi chết đi! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phong Á Luân hai mắt trợn lên, khuôn mặt lập tức
đầy vẻ cảnh giác.
Cao Cần buông tay ra, thong thả đứng dậy.
Phong Á Luân nhìn hắn hỏi: "Anh định làm gì?"
"Đi gặp cái tên ngoại quốc em mang về kia." Mặc dù đó không phải là một mối đe dọa,
nhưng cũng nên có biện pháp đề phòng thỏa đáng, phải đưa hệ số nguy hiểm về đến mức
thấp nhất.
Phong Á Luân tức giận nói: "Vậy cũng đâu cần phải mặc quần lót của tôi?" Quần lót tam giác
với tứ giác khác nhau hơi bị nhiều đó? Vậy mà cũng cầm nhầm được?
Cao Cần khóe miệng cong lên, vô cùng ẩn ý liếm liếm môi, nói: "Dù sao thì cả người em tôi
cũng đã mặc rồi, mặc quần lót thì có vấn đề gì chứ?"
Phong Á Luân nâng cái chân tê dại hung hăng giẫm lên mắt cá chân hắn ta một cái.
Đương nhiên, sức lực của cậu lúc này đối với Cao Cần mà nói, cũng chỉ như một cái đánh
yêu ngọt ngào âu yếm mà thôi.
Sửa soạn xong xuôi, Cao Cần gọi một cú điện thoại hỏi nơi bọn Nhan Túc Ngang đang tụ
tập, sau đó đỡ Phong Á Luân xuống lầu.
Ý của hắn vốn là muốn, hai người bọn hắn cứ việc về thẳng nhà tiếp tục âu âu yếm yếm là
được rồi, cái gì mà tên nước ngoài, cái gì mà Tiểu Bạch, tất cả mọi chuyện quẳng hết qua
một bên, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt đi. Dù sao thì cũng là người trưởng thành trên mười
tám tuổi, cho dù có mất tích thật đi nữa, cũng không thể truy cứu trách nhiệm với bọn hắn được. Huống gì bên cạnh Tiểu Bạch lúc nào cũng có Nhan Túc Ngang, chó nó có chạy đến
đâu, dây xích chó sẽ chạy theo đến đó, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được. Còn về phần
tên ngoại quốc, đã có đại sứ quán bảo vệ. Nếu lỡ mà bảo vệ không đến kịp thời, cũng chỉ có
thể thở dài rằng cậu ta đã tới số rồi, chạy trời không khỏi nắng, thương thay thương thay.
Nhưng mà Phong Á Luân lại thấy Tiểu Bạch là do mình rủ tới, Vincent là do mình dắt tới, dù
sao thì cũng phải có trách nhiệm hết mức.
Vì vậy, giữa lúc Tiểu Bạch và Vincent đang cùng nhau khản cổ gào rú, cửa phòng mở ra.
Cao Cần và Phong Á Luân vai kề vai bước vào.
Giả Chí Thanh về sau hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, có thể hình dung như thế này: "Đang
lúc tôi nghĩ ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của tôi, cửa mở ra, ánh mặt trời rạng rỡ chói
lóa chiếu tới. Thật giống như người sắp chết đuối vớ được miếng gỗ, người sắp chết đói
lượm được bánh bao, sinh mạng trong khoảnh khắc sôi sục một sức sống mới. Tôi nghĩ,
bọn họ chính là thiên sứ."
Lời miêu tả của Liên Giác Tu lại ngắn gọn hơn rất nhiều: "Cửa mở ra, tôi nhìn thấy hai người
bọn họ, tôi đã mãn nguyện rồi. Thêm được hai nạn nhân nữa!"
Thật ra ngay lúc cửa vừa mở, Phong Á Luân cũng bị dọa hết hồn.
Bất kể là Tiểu Bạch hay là Vincent, hắn cũng chưa từng được thưởng thức giọng hát của
bọn họ, không ngờ hiệu quả lại có thể đến mức như vậy... ma chê quỷ rống.
"Anh Á Luân!" Tiểu Bạch mừng rỡ muốn nhào tới, đã bị Nhan Túc Ngang nhanh tay lẹ mắt
kéo lại. Với tình trạng hiện giờ của Phong Á Luân, sợ rằng không cần đến Tiểu Bạch chạm
vào, chỉ cần gió thổi qua một cái cũng đủ gục ngã rồi. Đương nhiên, trước đó, bức tường
thành vững chắc Cao Cần sẽ đem tất cả phong ba bão táp ngăn lại hết.
Phong Á Luân mỉm cười nói với Tiểu Bạch đang không cam lòng: "Tiểu Bạch, đã lâu không
gặp, dạo này Nhan Túc Ngang có bắt nạt cậu không?"
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Không có đâu, anh ấy còn để tôi dọn qua ở chung nhà anh ấy nữa."
...
Vậy mà còn nói không bắt nạt?
Nhan Túc Ngang vốn trưng ra vẻ mặt không vừa mắt giờ đây lại càng không vừa mắt hơn.
Có điều Phong Á Luân giờ phút này ngay bản thân mình đã khó bảo toàn, lòng không có mà
sức cũng không đủ.
Vincent thấy Cao Cần có hơi sờ sợ, cẩn cẩn thận thận cười nói: "Chào... bạn?"
Cao Cần im lặng nhìn hắn, mãi cho đến khi Vincent chuẩn bị đem cả thân hình cao lớn chui
vào núp sau lưng Tiểu Bạch, mới chậm rãi nhếch môi: "Tôi, Cao Cần."
Vincent thở phào như trút được một gánh nặng, vươn tay nói: "Tôi, Vincent."
Cao Cần giả vờ như không thấy cái tay đó, quay đầu hỏi Phong Á Luân: "Quen nhau ở Mỹ
hả?"
Phong Á Luân đang bị cái mông đau đớn giày vò muốn phát điên, nghe vậy cắn răng nói:
"Ừ, học chung."
Vincent nhìn sắc mặt của hai người, nhanh chóng rút tay về.
Cái tên Cao Cần này quả thật đáng sợ, làm sao mà Allan trong tay hắn mới có chút xíu mà
đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy?Giả Chí Thanh cướp micro từ trong tay Vincent, nhanh như chớp nhét vào tay Phong Á
Luân: "Hay là cậu hát một bài đi?" Vừa nãy cái người hát tốt nhất trong năm người sống chết
cũng không hát, lại còn ủng hộ Tiểu Bạch lên ngôi bá chủ.
Hắn và Liên Giác Tu đã chấp nhận sự thật rằng mình hét không qua nổi Tiểu Bạch, có tranh
cũng vô ích, nhưng Vincent thì ngược lại...
Cao Cần nói: "Hình như vừa rồi tôi nghe thấy cậu ta và Tiểu Bạch cùng song ca mà? Cậu ta
biết hát tiếng Trung sao?" Vừa nãy ở trong thang máy rõ ràng nói chuyện thấy gớm, chẳng
lẽ là cọp giả làm mèo? Hắn nhìn Vincent từ đầu đến đuôi, sau lại nghĩ, chuyện này không có
khả năng. Bởi vì trên thế giới không có con cọp nào trông ngố đến như vậy.
Giả Chí Thanh thống khổ nói: "Tiếng hát của bọn họ đã xóa nhòa ranh giới giữa các quốc
gia, vượt qua hàng rào ngôn ngữ, vượt qua sự khác biệt chủng tộc, hoàn toàn xuất phát từ
tình yêu tha thiết và đồng cảm bẩm sinh của loài người." Cơ bản là chẳng thèm nhìn lời nữa,
thi nhau hét thi nhau rống, kỳ lạ ở chỗ, không ngờ lại có thể hòa hợp làm một.
Cao Cần gật gật đầu tỏ vẻ ta đây đã hiểu. Hắn quay đầu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của
Phong Á Luân, vội vàng nói: "Tôi và Á Luân còn có việc phải bàn bạc, đi trước một bước.
Chi phí ngày hôm nay cứ tính cho tôi."
Giả Chí Thanh ghé sát lỗ tai lại hỏi: "Hai người muốn bàn chuyện gì?" Đã hạn chế không cho
nghe rồi, vậy có thể tiết lộ chút chút không.
Cao Cần nói: "Bàn chuyện trên đời này nếu đã có mấy bà ba hoa, thì cũng sẽ có mấy ông
bép xép. Cậu có muốn đi theo dự thính không?"
Giả Chí Thanh không sợ chết nói: "Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể." Cao Cần nheo mắt lại: "Tôi có thể mời Liên bá mẫu làm khách mời
đặc biệt.
Giả Chí Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Liên Giác Tu bất mãn nói: "Không được lấy mẹ tôi ra làm khiên che đạn."
Cao Cần nói: "Tôi không làm khiên che đạn, mà làm Thượng Phương bảo kiếm."
Liên Giác Tu chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: "Chí Thanh, cậu đừng sợ, tôi sẽ làm kim bài
miễn tử của cậu."
Giả Chí Thanh nói: "Vậy khối kim bài anh bao giờ mới vận chuyển Thượng Phương bảo
kiếm hồi cung?"
Tiểu Bạch khẽ hỏi Nhan Túc Ngang: "Nhà của Liên đạo diễn không phải ở Bối Bối Sơn sao?
Vì sao lại biến thành hoàng cung rồi?"
Nhan Túc Ngang giải thích: "Về Bối Bối Sơn đông người quá, chỗ hắn ở cũng đã hỏng rồi,
cho nên mới về hoàng cung đó."
...
Liên Giác Tu dữ tợn khinh bỉ nhìn hắn.
Cao Cần nhìn Phong Á Luân sắc mặt càng ngày càng khó coi, vội nói: "Chúng tôi đi trước
đây."
Vincent chần chừ rồi cũng đi theo sau.
Cao Cần liếc mắt một cái, dùng tiếng Anh hỏi: "Cậu bao giờ trở lại Mỹ?"
Vincent nói: "Đợi chơi cho thỏa thích rồi sẽ về."
Cao Cần cố tình xuyên tạc nói: "Ừ, vậy hôm nay cứ hát hò cho thỏa thích đi, ngày mai hãy
về."Vincent hai mắt chớp chớp nói: "Ngày mai không có chuyến bay tới Mỹ."
"Vậy bay tới Canada," Cao Cần khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Lúc ngang qua Mỹ, nhảy dù
xuống."
để cách ly
~.~
Liên Giác Tu nghe Giả Chí Thanh nói Phong Á Luân đã trở về, lập tức gọi điện thoại cho
Nhan Túc Ngang hỏi thăm tình hình, sau khi biết bọn họ hiện đang ở Kim Tự Tháp ngay lập
tức phóng tới.
Khi bọn hắn đến, ba người Nhan Túc Ngang, Tiểu Bạch và Vincent đang ngồi ở phòng B603
vui vẻ ăn trái cây.
Liên Giác Tu đi vào câu đầu tiên là: "Phong Á Luân đâu?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ lên lầu.
Liên Giác Tu hỏi: "Các cậu sao không ở chung một chỗ?"
Vẻ mặt của Nhan Túc Ngang và Vincent cùng một lúc trở nên kỳ quái.
Nhan Túc Ngang vội đằng hắng một tiếng nói: "Bởi vì chúng tôi là chính nhân quân tử."
Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh lập tức hiểu ra.
Liên Giác Tu nghi ngờ nhìn hắn: "Sau đó các cậu không quay lại sao?" Gặp được hiện
truờng thế này đáng lẽ có bị khiêng cũng không chịu đi chứ?
Giả Chí Thanh nói nhỏ nhỏ: "Hơn phân nửa là Đại Thần sợ lỡ mà bản thân nhất thời hưng
phấn lên, sẽ vừa ganh vừa tị đó."
Liên Giác Tu liếc về phía Tiểu Bạch, bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người tức thì cảm thấy ngưỡng mộ với cặp tình nhân đã tiến tới gắn bó sống chung, thế
nhưng vẫn chỉ ở giai đoạn ngây thơ nắm tay nhau này. Thật ra chủ yếu vẫn là ngưỡng mộ
Đại Thần, khó thấy được hắn động lòng lâu như vậy mà vẫn chưa có can đảm tiến thêm
bước nữa.
Nhan Túc Ngang làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu, nhưng dù sao đó cũng
là sự thật, hắn chẳng thể phản bác gì được, đành phải chua xót hừ lạnh một tiếng: "Giới
thiệu một người bạn nước ngoài, Vincent."
Vincent lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
Liên Giác Tu nói: "Là diễn viên hay là đạo diễn, hình như chưa bao giờ thấy cậu ta trên báo."
Nhan Túc Ngang nói: "Cậu ta là bạn học của Phong Á Luân ở Mỹ, lần này cùng đến Trung
Quốc để du lịch."
Giả Chí Thanh nói: "Nói tới chuyện này, tôi đến bây giờ vẫn chưa rõ Phong Á Luân qua Mỹ
học cái gì."
Liên Giác Tu nói: "Tiếng Trung."
Giả Chí Thanh: "..."
Tiểu Bạch mỉm cười nói: "Xem ra anh Á Luân học rất giỏi, nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi."
Liên Giác Tu, Nhan Túc Ngang: "..."
Vincent sử dụng tiếng Trung bập bẹ nói: "Tôi nói... tiếng Trung... cũng nói được một chút...
được lắm..."
Liên Giác Tu toát mồ hôi nói: "Tôi thà rằng nghe Tiểu Bạch hát."
Sắc mặt Giả Chí Thanh ngay lập tức tái mét.
Tiểu Bạch vui vẻ gật gật đầu: "Ừ. Nhan Túc Ngang bảo nhất định phải đợi các anh tới mới
bắt đầu đó."
Nhan Túc Ngang mỉm cười. Chuyện này là đương nhiên, nếu không bọn họ chỉ mới tới cửa
đã bị tiếng ca hù dọa bỏ chạy mất thì sao?
Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh cùng cười khổ. Ai bảo trước khi bọn họ đến đã hăng hái nói
là không bận gì cả, có rất nhiều thời gian.
Tầng dưới bắt đầu rung chuyển, tầng trên đã rung chuyển xong.
Cao Cần thế nhưng vẫn không chịu dừng, ra sức để lại dấu ấn trên người Phong Á Luân.
Phong Á Luân nhìn cơ thể mình đầy ắp vết hồng hồng, tức giận đẩy cái đầu đang mò tới gần
kia: "Anh còn chưa chịu dừng sao?!"
Cao Cần dán sát vào người cậu không buông: "Cùng em không dừng được."
Sao trước đây lại không phát hiện ra hắn ta vô lại như vậy?
Phong Á Luân thở dài. Ngày xưa mình sao lại ngu như vậy, chẳng những chờ mong hắn vô
lại, mà còn thường xuyên nằm mơ thấy hắn vô lại nữa?
Cao Cần vẫn không ngừng cúi xuống tiếp tục nhấm nháp vai cậu.
Phong Á Luân không còn cách nào khác nói: "Anh như thế tôi làm sao có thể ra ngoài gặp
người khác?"
"Vậy đừng gặp." Cao Cần vừa cắn vừa nghĩ, sớm biết có ngày này, trước đây không cần
phải kiềm chế làm gì, tự dưng lại lãng phí lương thực nhiều năm như vậy.
"Nhưng mà Vincent không quen biết ai..." Hắn cuối cùng cũng nhớ tới người bạn nước
ngoài vô tội bị bỏ rơi ngoài thang máy kia.
Cao Cần dừng miệng, ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh tinh anh nhìn hắn chăm chú.
"Cái quái gì?" Phong Á Luân bị anh ta nhìn tới mức run rẩy trong lòng. Không phải lại làm
nữa chứ?
Hắn bất an định nhích qua bên cạnh, nhưng chỉ mới động đậy một chút, mông đã đau đến
mức như bị xé rách thêm lần nữa, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Cao Cần thở dài một hơi, tay nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng cho cậu: "Cái tên nước ngoài đó
là ai?"
Phong Á Luân hai mắt chớp chớp, cười tủm tỉm nói: "Anh ghen hả?"
Cao Cần thừa nhận không giấu diếm: "Lúc đầu có một chút."
"Vậy à? Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi nghĩ... cái tên kia ngơ ngơ ngáo ngáo, mắt em chưa kém đến mức ấy." Nếu mắt
Phong Á Luân mà kém, thì đã không nhắm trúng hắn nhiều năm như vậy. Cao Cần cảm thấy
rất hài lòng.
Phong Á Luân được hắn mát xa đúng nơi đúng mức, vô cùng thoải mái phát ra tiếng rên rỉ
Cao Cần động tác cứng đờ: "Em còn quyến rũ tôi nữa, tôi không đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra
chuyện gì đâu."
"Đi chết đi! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phong Á Luân hai mắt trợn lên, khuôn mặt lập tức
đầy vẻ cảnh giác.
Cao Cần buông tay ra, thong thả đứng dậy.
Phong Á Luân nhìn hắn hỏi: "Anh định làm gì?"
"Đi gặp cái tên ngoại quốc em mang về kia." Mặc dù đó không phải là một mối đe dọa,
nhưng cũng nên có biện pháp đề phòng thỏa đáng, phải đưa hệ số nguy hiểm về đến mức
thấp nhất.
Phong Á Luân tức giận nói: "Vậy cũng đâu cần phải mặc quần lót của tôi?" Quần lót tam giác
với tứ giác khác nhau hơi bị nhiều đó? Vậy mà cũng cầm nhầm được?
Cao Cần khóe miệng cong lên, vô cùng ẩn ý liếm liếm môi, nói: "Dù sao thì cả người em tôi
cũng đã mặc rồi, mặc quần lót thì có vấn đề gì chứ?"
Phong Á Luân nâng cái chân tê dại hung hăng giẫm lên mắt cá chân hắn ta một cái.
Đương nhiên, sức lực của cậu lúc này đối với Cao Cần mà nói, cũng chỉ như một cái đánh
yêu ngọt ngào âu yếm mà thôi.
Sửa soạn xong xuôi, Cao Cần gọi một cú điện thoại hỏi nơi bọn Nhan Túc Ngang đang tụ
tập, sau đó đỡ Phong Á Luân xuống lầu.
Ý của hắn vốn là muốn, hai người bọn hắn cứ việc về thẳng nhà tiếp tục âu âu yếm yếm là
được rồi, cái gì mà tên nước ngoài, cái gì mà Tiểu Bạch, tất cả mọi chuyện quẳng hết qua
một bên, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt đi. Dù sao thì cũng là người trưởng thành trên mười
tám tuổi, cho dù có mất tích thật đi nữa, cũng không thể truy cứu trách nhiệm với bọn hắn được. Huống gì bên cạnh Tiểu Bạch lúc nào cũng có Nhan Túc Ngang, chó nó có chạy đến
đâu, dây xích chó sẽ chạy theo đến đó, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được. Còn về phần
tên ngoại quốc, đã có đại sứ quán bảo vệ. Nếu lỡ mà bảo vệ không đến kịp thời, cũng chỉ có
thể thở dài rằng cậu ta đã tới số rồi, chạy trời không khỏi nắng, thương thay thương thay.
Nhưng mà Phong Á Luân lại thấy Tiểu Bạch là do mình rủ tới, Vincent là do mình dắt tới, dù
sao thì cũng phải có trách nhiệm hết mức.
Vì vậy, giữa lúc Tiểu Bạch và Vincent đang cùng nhau khản cổ gào rú, cửa phòng mở ra.
Cao Cần và Phong Á Luân vai kề vai bước vào.
Giả Chí Thanh về sau hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, có thể hình dung như thế này: "Đang
lúc tôi nghĩ ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của tôi, cửa mở ra, ánh mặt trời rạng rỡ chói
lóa chiếu tới. Thật giống như người sắp chết đuối vớ được miếng gỗ, người sắp chết đói
lượm được bánh bao, sinh mạng trong khoảnh khắc sôi sục một sức sống mới. Tôi nghĩ,
bọn họ chính là thiên sứ."
Lời miêu tả của Liên Giác Tu lại ngắn gọn hơn rất nhiều: "Cửa mở ra, tôi nhìn thấy hai người
bọn họ, tôi đã mãn nguyện rồi. Thêm được hai nạn nhân nữa!"
Thật ra ngay lúc cửa vừa mở, Phong Á Luân cũng bị dọa hết hồn.
Bất kể là Tiểu Bạch hay là Vincent, hắn cũng chưa từng được thưởng thức giọng hát của
bọn họ, không ngờ hiệu quả lại có thể đến mức như vậy... ma chê quỷ rống.
"Anh Á Luân!" Tiểu Bạch mừng rỡ muốn nhào tới, đã bị Nhan Túc Ngang nhanh tay lẹ mắt
kéo lại. Với tình trạng hiện giờ của Phong Á Luân, sợ rằng không cần đến Tiểu Bạch chạm
vào, chỉ cần gió thổi qua một cái cũng đủ gục ngã rồi. Đương nhiên, trước đó, bức tường
thành vững chắc Cao Cần sẽ đem tất cả phong ba bão táp ngăn lại hết.
Phong Á Luân mỉm cười nói với Tiểu Bạch đang không cam lòng: "Tiểu Bạch, đã lâu không
gặp, dạo này Nhan Túc Ngang có bắt nạt cậu không?"
Tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Không có đâu, anh ấy còn để tôi dọn qua ở chung nhà anh ấy nữa."
...
Vậy mà còn nói không bắt nạt?
Nhan Túc Ngang vốn trưng ra vẻ mặt không vừa mắt giờ đây lại càng không vừa mắt hơn.
Có điều Phong Á Luân giờ phút này ngay bản thân mình đã khó bảo toàn, lòng không có mà
sức cũng không đủ.
Vincent thấy Cao Cần có hơi sờ sợ, cẩn cẩn thận thận cười nói: "Chào... bạn?"
Cao Cần im lặng nhìn hắn, mãi cho đến khi Vincent chuẩn bị đem cả thân hình cao lớn chui
vào núp sau lưng Tiểu Bạch, mới chậm rãi nhếch môi: "Tôi, Cao Cần."
Vincent thở phào như trút được một gánh nặng, vươn tay nói: "Tôi, Vincent."
Cao Cần giả vờ như không thấy cái tay đó, quay đầu hỏi Phong Á Luân: "Quen nhau ở Mỹ
hả?"
Phong Á Luân đang bị cái mông đau đớn giày vò muốn phát điên, nghe vậy cắn răng nói:
"Ừ, học chung."
Vincent nhìn sắc mặt của hai người, nhanh chóng rút tay về.
Cái tên Cao Cần này quả thật đáng sợ, làm sao mà Allan trong tay hắn mới có chút xíu mà
đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy?Giả Chí Thanh cướp micro từ trong tay Vincent, nhanh như chớp nhét vào tay Phong Á
Luân: "Hay là cậu hát một bài đi?" Vừa nãy cái người hát tốt nhất trong năm người sống chết
cũng không hát, lại còn ủng hộ Tiểu Bạch lên ngôi bá chủ.
Hắn và Liên Giác Tu đã chấp nhận sự thật rằng mình hét không qua nổi Tiểu Bạch, có tranh
cũng vô ích, nhưng Vincent thì ngược lại...
Cao Cần nói: "Hình như vừa rồi tôi nghe thấy cậu ta và Tiểu Bạch cùng song ca mà? Cậu ta
biết hát tiếng Trung sao?" Vừa nãy ở trong thang máy rõ ràng nói chuyện thấy gớm, chẳng
lẽ là cọp giả làm mèo? Hắn nhìn Vincent từ đầu đến đuôi, sau lại nghĩ, chuyện này không có
khả năng. Bởi vì trên thế giới không có con cọp nào trông ngố đến như vậy.
Giả Chí Thanh thống khổ nói: "Tiếng hát của bọn họ đã xóa nhòa ranh giới giữa các quốc
gia, vượt qua hàng rào ngôn ngữ, vượt qua sự khác biệt chủng tộc, hoàn toàn xuất phát từ
tình yêu tha thiết và đồng cảm bẩm sinh của loài người." Cơ bản là chẳng thèm nhìn lời nữa,
thi nhau hét thi nhau rống, kỳ lạ ở chỗ, không ngờ lại có thể hòa hợp làm một.
Cao Cần gật gật đầu tỏ vẻ ta đây đã hiểu. Hắn quay đầu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của
Phong Á Luân, vội vàng nói: "Tôi và Á Luân còn có việc phải bàn bạc, đi trước một bước.
Chi phí ngày hôm nay cứ tính cho tôi."
Giả Chí Thanh ghé sát lỗ tai lại hỏi: "Hai người muốn bàn chuyện gì?" Đã hạn chế không cho
nghe rồi, vậy có thể tiết lộ chút chút không.
Cao Cần nói: "Bàn chuyện trên đời này nếu đã có mấy bà ba hoa, thì cũng sẽ có mấy ông
bép xép. Cậu có muốn đi theo dự thính không?"
Giả Chí Thanh không sợ chết nói: "Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể." Cao Cần nheo mắt lại: "Tôi có thể mời Liên bá mẫu làm khách mời
đặc biệt.
Giả Chí Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Liên Giác Tu bất mãn nói: "Không được lấy mẹ tôi ra làm khiên che đạn."
Cao Cần nói: "Tôi không làm khiên che đạn, mà làm Thượng Phương bảo kiếm."
Liên Giác Tu chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: "Chí Thanh, cậu đừng sợ, tôi sẽ làm kim bài
miễn tử của cậu."
Giả Chí Thanh nói: "Vậy khối kim bài anh bao giờ mới vận chuyển Thượng Phương bảo
kiếm hồi cung?"
Tiểu Bạch khẽ hỏi Nhan Túc Ngang: "Nhà của Liên đạo diễn không phải ở Bối Bối Sơn sao?
Vì sao lại biến thành hoàng cung rồi?"
Nhan Túc Ngang giải thích: "Về Bối Bối Sơn đông người quá, chỗ hắn ở cũng đã hỏng rồi,
cho nên mới về hoàng cung đó."
...
Liên Giác Tu dữ tợn khinh bỉ nhìn hắn.
Cao Cần nhìn Phong Á Luân sắc mặt càng ngày càng khó coi, vội nói: "Chúng tôi đi trước
đây."
Vincent chần chừ rồi cũng đi theo sau.
Cao Cần liếc mắt một cái, dùng tiếng Anh hỏi: "Cậu bao giờ trở lại Mỹ?"
Vincent nói: "Đợi chơi cho thỏa thích rồi sẽ về."
Cao Cần cố tình xuyên tạc nói: "Ừ, vậy hôm nay cứ hát hò cho thỏa thích đi, ngày mai hãy
về."Vincent hai mắt chớp chớp nói: "Ngày mai không có chuyến bay tới Mỹ."
"Vậy bay tới Canada," Cao Cần khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Lúc ngang qua Mỹ, nhảy dù
xuống."
Tác giả :
Tô Du Bính