Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 27: Hôn lễ trong tưởng tượng
Đại Thần giận dữ: Vì sao một nửa của chú rể không thể là chú rể chứ?
~.~
Chủ nhật.
Giả Chí Thanh ra ngoài rủ bạn gái phóng viên đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên.
Từ khi biết Tiểu Bạch có lần đã rủ Nhan Túc Ngang đi ăn lẩu cay, hắn đã âm thầm nâng cấp nhận thức về lẩu cay Tứ Xuyên, quả là một món ăn có chất lượng vô cùng cao cấp, có địa vị vô cùng cao quý, có phẩm chất vô cùng cao thượng, chỉ duy nhất một thứ thấp, chính là giá tiền.
– Toàn là những ưu điểm khiến cho người ta phải yêu thích.
Bởi vì chức vụ của hắn từ người quản lý một bước biến thành trợ lý của quản lý, tiền lương giảm mất một phần ba, cho nên gần đây hắn cùng Tiểu Bạch bắt đầu tôn trọng một truyền thống tốt đẹp xưa nay – tính tiết kiệm.
Tiểu Bạch ở nhà một mình dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, xắt cải bắp thảo nấu một nồi canh bánh gạo.
(Canh bánh gạo ~ niên cao thang: một món canh phổ biến trong dịp Tết ở Trung Quốc và Hàn Quốc, xem thêm ở .)
Giả Chí Thanh không ở nhà, thế giới của cậu bỗng trở nên yên ắng hẳn.
Bật máy nghe nhạc, mở một đĩa hát trong bộ sưu tập, nghe lại chút nhạc xưa, đây chính là cuộc sống mà cậu hằng yêu thích.
Nếu như Giả Chí Thanh có ở đây, cậu ta nhất định đối với mấy bài nhạc xưa thập niên bảy mươi tám mươi này mà bĩu môi khinh bỉ. Sau đó sẽ thay bằng thứ nhạc giật gân ầm ầm như thể muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của bà con hàng xóm tầng trên tầng dưới.
Mặc dù hắn đã thử nghiệm nhiều lần, nhưng xem chừng mức độ chịu đựng của bọn họ có vẻ không được cao cho lắm.
Canh gạo vừa chín tới, cậu đang định thử một chút, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa không mấy đúng lúc vang lên.
Gõ cửa vào lúc này, ngoại trừ Giả Chí Thanh cũng chẳng còn người thứ hai. Bỏ quên chìa khóa là bệnh thường ngày của cậu ta.
Cho nên Tiểu Bạch rất tự nhiên mặc một bộ đồ ngủ giá mười đồng hàng lề đường nhăn nhúm nhàu nhĩ đi ra mở cửa.
Ai ngờ người phía sau cánh cửa lại làm cho cậu vô cùng kinh ngạc.
"Nhan Túc Ngang?"
Nhan Túc Ngang cười méo xệch nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng ăn chung hai bữa cơm, đâu cần phải lôi hết họ tên tôi ra mà gọi như thế?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn tiếp thu, gọi một tiếng: "Đại Thần."
...
Hắn vốn nghĩ rằng mình bị gọi là Đại Thần Đại Thần đã nhiều năm như vậy, đối với cái danh hiệu này nghe muốn mòn lỗ tai, không ngờ rằng hôm nay nghe được từ chính miệng cậu ấy gọi một tiếng, thực sự cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có. Hắn thở dài: "Đi thôi."
Tiểu Bạch sửng sốt: "Đi đâu?"
"Cao Cần chưa nói với cậu sao?" Hắn cau mày. Với tính cách cẩn trọng của Cao Cần, không có khả năng không có chuyện gì mà lại bước tới chào hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó "A" một tiếng rồi vội vàng lê cái quần pijama rộng thùng thình chạy đi tìm điện thoại, mới phát hiện nó vì đói khát quá độ cho nên đã an giấc rồi. "Điện thoại di động hết pin."
"Mau đi thôi." Nhan Túc Ngang nắm chặt tay cậu bước ra ngoài.
Tiểu Bạch chân kẹp lấy cánh cửa, cố hết sức rút tay lại: "Đi đâu thế?"
"Cứ đi theo tôi sẽ biết."
"Không được, tôi bây giờ phải sạc pin điện thoại. Nếu không anh Cao Cần sẽ lo lắng đó." Cậu giằng một tay ra, liều mạng chèn ở cánh cửa, kéo cả người vào trong.
"Anh ta mà lo lắng thì tôi là người sao Hỏa." Nhan Túc Ngang nắm lấy tay cậu không dám dùng hết sức, sợ làm cậu đau, rồi lại sợ mất thời gian trễ buổi họp báo, liền kiên quyết, trực tiếp cúi người xuống vòng tay qua đôi chân nhỏ của cậu, ôm lấy nhấc bổng cậu lên.
Tiểu Bạch hai mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài: "Anh, định làm gì?"
Đại Thần... chắc hẳn là có rất nhiều tiền? Chắc chắn không phải đột nhập cướp giật chứ?
Tuy trong lòng tin tưởng như vậy, cậu rốt cuộc vẫn cao giọng nói: "Tôi rất nghèo. Không có gì đáng giá đâu."
Nhan Túc Ngang bế cậu vào phòng, nhìn một vòng, đảm bảo mọi thứ bình ga bếp ga đã được khóa an toàn, mới yên tâm đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiểu Bạch không hiểu chút gì nhìn hắn, hỏi: "Anh cuối cùng là định làm gì?"
Nhan Túc Ngang như cười như không: "Không phải là đột nhập cướp giật sao?"
"... Anh chẳng lấy được gì đâu."
"Có chứ." Giọng của hắn đột nhiên trầm xuống, "Tôi đã lấy được một báu vật quý giá nhất nhà."
Tiểu Bạch cố gắng suy nghĩ một lúc: "Điện thoại trong phòng Giả Chí Thanh? Hay cái bàn ủi trong tủ của tôi? Anh lấy đi lúc nào thế? Bao giờ mới trả lại?"
...
Nhan Túc Ngang hoàn toàn chiến bại: "Không, tôi không lấy cái gì hết."
Đi xuống lầu, tiếng người ồn ào càng ngày càng lớn.
Tiểu Bạch đột nhiên nhận ra mình đang bị ôm trên tay, cơn giận chợt nổi lên, không bằng lòng giãy dụa nói: "Thả tôi xuống."
"Không thả." Nhan Túc Ngang siết chặt cánh tay: "Lỡ khi tôi buông tay, cậu chạy mất thì làm sao?"
Tiểu Bạch kéo kéo cái áo ngủ, phản đối: "Tốt xấu gì cũng để tôi thay đồ đã chứ."
"Không sao, ở đó có chỗ cho cậu thay đồ."
Phía hành lang trước mặt, Tiểu Bạch thấy có người đang đi tới, lập tức quay đầu giấu mặt trong ngực Nhan Túc Ngang.
Mặc dù cả khuôn mặt đều vùi trong ngực Nhan Túc Ngang, nhưng hai tai cậu vẫn như cũ vểnh lên nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy bà thím tầng trên thân thiết chào hỏi: "Nhan Túc Ngang, xin chào, định đi ra ngoài hả?"
Nhan Túc Ngang nói: "Phải."
"Vậy cậu đi thong thả."
"Vâng, cảm ơn."
Hai người cứ như hàng xóm lâu năm, chuyện trò vô cùng tự nhiên.
Mãi đến khi Nhan Túc Ngang mở cửa xe, thả Tiểu Bạch vào bên trong, bà thím kia dường như mới sực tỉnh giấc, lẩm bẩm nói: "Người vừa rồi là... Đại Thần?"
Cho nên, Nhan Túc Ngang vừa mới ngồi lên xe, đã thấy bà thím giống như mới uống thuốc kích thích vừa hét vừa la chạy xuống: "Đại Thần, Đại Thần, Đại Thần..."
Tiểu Bạch nhoài người ra cửa, ngoái nhìn bà thím tinh thần ma-ra-tông ngất trời đang hăng hái đuổi theo, quay đầu nói với Nhan Túc Ngang: "Thím ấy đang gọi anh kìa."
"Lúc về cậu chào thím ấy giúp tôi." Nhan Túc Ngang nhấn mạnh chân ga, xe giống như con ngựa hoang được gỡ bỏ dây cương, lập tức vọt lên phía trước.
Dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ còn lại một bóng người u sầu mồ hôi chảy từng giọt từng giọt.
Xe đến khách sạn, Nhan Túc Ngang nhanh chóng bước tới sảnh tiếp tân lấy chìa khóa, sau đó đi về phía thang máy chuẩn bị lên lầu.
Cánh cửa thang máy bóng loáng như gương, nhìn hướng nào cũng thấy Tiểu Bạch lẽo đẽo theo hắn dính đuôi.
Trái tim, bất chợt cảm thấy mềm nhũn.
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ ngủ, mân mê tay áo thấp giọng nói: "Tôi thế này, hình như không được vào khách sạn đâu."
Nhan Túc Ngang quay đầu quét mắt một vòng nhìn người quản lý đại sảnh và lễ tân, một tay quàng qua vai cậu nói: "Yên tâm, có tôi ở đây."
Tiểu Bạch giật mình, lập tức kéo hắn ra phía trước che chắn: "Phải đó, anh giúp che tôi lại đi."
... Được rồi, tuy rằng lý do này khá kỳ khôi, thế nhưng kết quả lại rất tốt.
Nhan Túc Ngang tay ôm thắt lưng của Tiểu Bạch, sung sướng nghĩ thầm.
Vào phòng, Nhan Túc Ngang vội vàng đẩy Tiểu Bạch tới nhà tắm.
Tiểu Bạch tuy rằng không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn làm theo.
Nhan Túc Ngang cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi cho chuyên gia trang điểm, thì nghe tiếng nước chảy từ nhà tắm vang lên.
Cho nên, vị Đại Thần đáng xấu hổ kia liền cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Đi thẳng tới nhà tắm, điện thoại trong tay Nhan Túc Ngang vẫn như cũ cách lỗ tai một khoảng tương đối xa.
"Xong rồi." Tiểu Bạch từ trong phòng tắm đi ra, vẫn mặc bộ đồ ngủ kiểu ông già như trước.
Nhan Túc Ngang lấy lại tinh thần: "Cậu sao lại mặc bộ này?"
"???" Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Vì tôi không muốn khỏa thân."
Khỏa thân?!!!
Thật là một cảnh tượng quyến rũ cỡ nào...
Nhan Túc Ngang đột nhiên vớ lấy cái gối ở đầu giường, ôm vào trong lòng, vội ho một tiếng nói: "Cậu, cậu vào phòng tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu."
Tiểu Bạch "Ừ" một tiếng, quay lại phòng tắm.
Chờ cho cửa đóng lại, Nhan Túc Ngang cố hết sức lấy lại hơi thở, chờ cho qua đi, bỏ cái gối ra, xác định túp lều đã bằng phẳng trở lại, rồi mới đứng dậy lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ phần áo đã chuẩn bị sẵn.
Hắn tới trước phòng tắm, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiểu Bạch chỉ mặc một cái quần lót vô tư đứng trước mặt hắn.
Nhan Túc Ngang mắt trừng trừng miệng há hốc: "Cậu sao cởi nhanh thế?" Sau đó, ánh mắt lại chuyển tới cái quần duy nhất trên người cậu: "Còn chưa cởi hết."
Tiểu Bạch theo ánh mắt của hắn nhìn xuống: "Cởi hết sao?"
Nhan Túc Ngang khẩn trương nuốt nước bọt, mong chờ nói: "Được chứ?"
"Được mà." Tiểu Bạch gật đầu, sau đó cầm bộ quần áo trong tay hắn, đóng cửa lại.
...
Cánh cửa kiếng mờ của phòng tắm thật là chướng mắt.
Nhan Túc Ngang uất ức đập đập bức tường: "Cậu rõ ràng nói là được mà!"
"Đúng vậy. Tôi cởi rồi." Từ trong phòng tắm, Tiểu Bạch cởi hết đồ mặc quần áo mới., "Nhưng mà không có đồ lót nha."
...
Nói cách khác, Tiểu Bạch bây giờ đang là... hoàn toàn khỏa thân?
Nhan Túc Ngang ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cửa, tựa hồ như muốn khoét hai cái lỗ trên cánh cửa.
Cánh cửa cuối cùng cũng không có bị đục khoét, cánh cửa trực tiếp bị mở ra.
Tiểu Bạch mặc một bộ vest trắng tinh, bên trong áo sơ mi phấn hồng viền hoa nhẹ, cứ như là từ trong truyện cổ tích vừa bước ra một nàng công chúa bạch tuyết... à không, là hoàng tử mới đúng, trong sự thuần khiết lại để lộ nét cao quý, trong cao quý lại ẩn chứa thuần khiết. Toàn thân chói ngời khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhan Túc Ngang giật mình, rồi nói: "Tôi nghĩ, tôi không cần chuyên gia trang điểm nữa."
Làn da Tiểu Bạch của hắn đẹp thế này, căn bản không cần bất kỳ thứ son phấn gì, hơn nữa đôi mắt linh động long lanh tự nhiên thế kia, chì kẻ mắt sẽ chỉ làm cho nó nhuốm màu trần tục mà thôi.
— Tiểu Bạch của hắn.
Ừ, hắn thích cái từ này.
Đang lúc càng ngắm càng thấy hài lòng, càng hài lòng càng thấy yêu thích, Tiểu Bạch đột nhiên nói một câu: "Anh tìm tôi là để làm rể phụ hả?"
...
Vẻ mặt tươi cười của Nhan Túc Ngang lập tức đông cứng lại, giọng nói dường như bị bỏ trong ngăn đá tủ lạnh ba ngày ba đêm mới lấy ra: "Cậu làm sao mà nghĩ như vậy?"
"Nếu không vì sao lại mặc vest?"
"Hay là làm chú rể luôn đi?!" Vì sao chỉ làm rể phụ, mà không phải là chú rể chứ?
— Chú rể bé nhỏ của hắn.
Ừ, cái từ này hắn cũng thích.
Tiểu Bạch nháy nháy mắt: "Vậy còn cô dâu là ai?"
Cô dâu?
Nhan Túc Ngang càng thêm phiền muộn: "Ai lại cần cô dâu, chú rể cùng chú rể không được sao?"
...
Tiểu Bạch yên lặng nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cô dâu của anh có phải đã bỏ trốn theo người khác không, cho nên tâm trạng anh mới bất thường như thế?"
Từ lúc thốt ra câu này đến bây giờ, Nhan Túc Ngang chỉ lôi lôi kéo kéo cậu đi xuống dưới lầu, một mực im lặng câm nín.
Tiểu Bạch bất an đi theo sau, nhịn không được hỏi vài lần đang đi đâu, nhưng đáp lời cậu trước sau cũng chỉ có một bộ mặt xấu đến không thể xấu hơn.
Đi đến phòng họp ở tầng hai, Cao Cần đang ngồi bắt chéo chân phía sau bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Túc Ngang bước trên mặt thảm nhẹ nhàng không chút tiếng động tới trước mặt hắn, bất ngờ đập bàn cái rầm, bao nhiêu ly chén trên bàn đều đồng loạt nhảy dựng lên.
Cao Cần hai vai khẽ động, từ tốn mở mắt, phảng phất ánh mắt có chút giễu cợt nhìn tay hắn: "Tay đau cũng ráng nhịn đi."
Nhan Túc Ngang vội vàng đem giấu bàn tay đỏ bừng ra sau lưng, lạnh lùng hất đầu nói: "Còn có nửa tiếng, đừng đến trễ." Dứt lời, hung hăng bỏ ra ngoài.
Cao Cần nhìn theo bóng hắn đang nhanh chóng bỏ đi, tò mò hỏi Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh: "Anh ta làm sao vậy?"
Tiểu Bạch phản xạ đầu tiên là ngơ ngác lắc đầu, sau đó thử suy đoán: "Không biết. Có thể là vì đám cưới nên hồi hộp đó."
...
Cao Cần sờ sờ cằm, khoái chí cười trên sự đau khổ của người khác: "Tôi đã hiểu tại sao tâm trạng anh ta xấu như vậy rồi."
~.~
Chủ nhật.
Giả Chí Thanh ra ngoài rủ bạn gái phóng viên đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên.
Từ khi biết Tiểu Bạch có lần đã rủ Nhan Túc Ngang đi ăn lẩu cay, hắn đã âm thầm nâng cấp nhận thức về lẩu cay Tứ Xuyên, quả là một món ăn có chất lượng vô cùng cao cấp, có địa vị vô cùng cao quý, có phẩm chất vô cùng cao thượng, chỉ duy nhất một thứ thấp, chính là giá tiền.
– Toàn là những ưu điểm khiến cho người ta phải yêu thích.
Bởi vì chức vụ của hắn từ người quản lý một bước biến thành trợ lý của quản lý, tiền lương giảm mất một phần ba, cho nên gần đây hắn cùng Tiểu Bạch bắt đầu tôn trọng một truyền thống tốt đẹp xưa nay – tính tiết kiệm.
Tiểu Bạch ở nhà một mình dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, xắt cải bắp thảo nấu một nồi canh bánh gạo.
(Canh bánh gạo ~ niên cao thang: một món canh phổ biến trong dịp Tết ở Trung Quốc và Hàn Quốc, xem thêm ở .)
Giả Chí Thanh không ở nhà, thế giới của cậu bỗng trở nên yên ắng hẳn.
Bật máy nghe nhạc, mở một đĩa hát trong bộ sưu tập, nghe lại chút nhạc xưa, đây chính là cuộc sống mà cậu hằng yêu thích.
Nếu như Giả Chí Thanh có ở đây, cậu ta nhất định đối với mấy bài nhạc xưa thập niên bảy mươi tám mươi này mà bĩu môi khinh bỉ. Sau đó sẽ thay bằng thứ nhạc giật gân ầm ầm như thể muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của bà con hàng xóm tầng trên tầng dưới.
Mặc dù hắn đã thử nghiệm nhiều lần, nhưng xem chừng mức độ chịu đựng của bọn họ có vẻ không được cao cho lắm.
Canh gạo vừa chín tới, cậu đang định thử một chút, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa không mấy đúng lúc vang lên.
Gõ cửa vào lúc này, ngoại trừ Giả Chí Thanh cũng chẳng còn người thứ hai. Bỏ quên chìa khóa là bệnh thường ngày của cậu ta.
Cho nên Tiểu Bạch rất tự nhiên mặc một bộ đồ ngủ giá mười đồng hàng lề đường nhăn nhúm nhàu nhĩ đi ra mở cửa.
Ai ngờ người phía sau cánh cửa lại làm cho cậu vô cùng kinh ngạc.
"Nhan Túc Ngang?"
Nhan Túc Ngang cười méo xệch nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng ăn chung hai bữa cơm, đâu cần phải lôi hết họ tên tôi ra mà gọi như thế?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn tiếp thu, gọi một tiếng: "Đại Thần."
...
Hắn vốn nghĩ rằng mình bị gọi là Đại Thần Đại Thần đã nhiều năm như vậy, đối với cái danh hiệu này nghe muốn mòn lỗ tai, không ngờ rằng hôm nay nghe được từ chính miệng cậu ấy gọi một tiếng, thực sự cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có. Hắn thở dài: "Đi thôi."
Tiểu Bạch sửng sốt: "Đi đâu?"
"Cao Cần chưa nói với cậu sao?" Hắn cau mày. Với tính cách cẩn trọng của Cao Cần, không có khả năng không có chuyện gì mà lại bước tới chào hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó "A" một tiếng rồi vội vàng lê cái quần pijama rộng thùng thình chạy đi tìm điện thoại, mới phát hiện nó vì đói khát quá độ cho nên đã an giấc rồi. "Điện thoại di động hết pin."
"Mau đi thôi." Nhan Túc Ngang nắm chặt tay cậu bước ra ngoài.
Tiểu Bạch chân kẹp lấy cánh cửa, cố hết sức rút tay lại: "Đi đâu thế?"
"Cứ đi theo tôi sẽ biết."
"Không được, tôi bây giờ phải sạc pin điện thoại. Nếu không anh Cao Cần sẽ lo lắng đó." Cậu giằng một tay ra, liều mạng chèn ở cánh cửa, kéo cả người vào trong.
"Anh ta mà lo lắng thì tôi là người sao Hỏa." Nhan Túc Ngang nắm lấy tay cậu không dám dùng hết sức, sợ làm cậu đau, rồi lại sợ mất thời gian trễ buổi họp báo, liền kiên quyết, trực tiếp cúi người xuống vòng tay qua đôi chân nhỏ của cậu, ôm lấy nhấc bổng cậu lên.
Tiểu Bạch hai mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài: "Anh, định làm gì?"
Đại Thần... chắc hẳn là có rất nhiều tiền? Chắc chắn không phải đột nhập cướp giật chứ?
Tuy trong lòng tin tưởng như vậy, cậu rốt cuộc vẫn cao giọng nói: "Tôi rất nghèo. Không có gì đáng giá đâu."
Nhan Túc Ngang bế cậu vào phòng, nhìn một vòng, đảm bảo mọi thứ bình ga bếp ga đã được khóa an toàn, mới yên tâm đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiểu Bạch không hiểu chút gì nhìn hắn, hỏi: "Anh cuối cùng là định làm gì?"
Nhan Túc Ngang như cười như không: "Không phải là đột nhập cướp giật sao?"
"... Anh chẳng lấy được gì đâu."
"Có chứ." Giọng của hắn đột nhiên trầm xuống, "Tôi đã lấy được một báu vật quý giá nhất nhà."
Tiểu Bạch cố gắng suy nghĩ một lúc: "Điện thoại trong phòng Giả Chí Thanh? Hay cái bàn ủi trong tủ của tôi? Anh lấy đi lúc nào thế? Bao giờ mới trả lại?"
...
Nhan Túc Ngang hoàn toàn chiến bại: "Không, tôi không lấy cái gì hết."
Đi xuống lầu, tiếng người ồn ào càng ngày càng lớn.
Tiểu Bạch đột nhiên nhận ra mình đang bị ôm trên tay, cơn giận chợt nổi lên, không bằng lòng giãy dụa nói: "Thả tôi xuống."
"Không thả." Nhan Túc Ngang siết chặt cánh tay: "Lỡ khi tôi buông tay, cậu chạy mất thì làm sao?"
Tiểu Bạch kéo kéo cái áo ngủ, phản đối: "Tốt xấu gì cũng để tôi thay đồ đã chứ."
"Không sao, ở đó có chỗ cho cậu thay đồ."
Phía hành lang trước mặt, Tiểu Bạch thấy có người đang đi tới, lập tức quay đầu giấu mặt trong ngực Nhan Túc Ngang.
Mặc dù cả khuôn mặt đều vùi trong ngực Nhan Túc Ngang, nhưng hai tai cậu vẫn như cũ vểnh lên nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy bà thím tầng trên thân thiết chào hỏi: "Nhan Túc Ngang, xin chào, định đi ra ngoài hả?"
Nhan Túc Ngang nói: "Phải."
"Vậy cậu đi thong thả."
"Vâng, cảm ơn."
Hai người cứ như hàng xóm lâu năm, chuyện trò vô cùng tự nhiên.
Mãi đến khi Nhan Túc Ngang mở cửa xe, thả Tiểu Bạch vào bên trong, bà thím kia dường như mới sực tỉnh giấc, lẩm bẩm nói: "Người vừa rồi là... Đại Thần?"
Cho nên, Nhan Túc Ngang vừa mới ngồi lên xe, đã thấy bà thím giống như mới uống thuốc kích thích vừa hét vừa la chạy xuống: "Đại Thần, Đại Thần, Đại Thần..."
Tiểu Bạch nhoài người ra cửa, ngoái nhìn bà thím tinh thần ma-ra-tông ngất trời đang hăng hái đuổi theo, quay đầu nói với Nhan Túc Ngang: "Thím ấy đang gọi anh kìa."
"Lúc về cậu chào thím ấy giúp tôi." Nhan Túc Ngang nhấn mạnh chân ga, xe giống như con ngựa hoang được gỡ bỏ dây cương, lập tức vọt lên phía trước.
Dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ còn lại một bóng người u sầu mồ hôi chảy từng giọt từng giọt.
Xe đến khách sạn, Nhan Túc Ngang nhanh chóng bước tới sảnh tiếp tân lấy chìa khóa, sau đó đi về phía thang máy chuẩn bị lên lầu.
Cánh cửa thang máy bóng loáng như gương, nhìn hướng nào cũng thấy Tiểu Bạch lẽo đẽo theo hắn dính đuôi.
Trái tim, bất chợt cảm thấy mềm nhũn.
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ ngủ, mân mê tay áo thấp giọng nói: "Tôi thế này, hình như không được vào khách sạn đâu."
Nhan Túc Ngang quay đầu quét mắt một vòng nhìn người quản lý đại sảnh và lễ tân, một tay quàng qua vai cậu nói: "Yên tâm, có tôi ở đây."
Tiểu Bạch giật mình, lập tức kéo hắn ra phía trước che chắn: "Phải đó, anh giúp che tôi lại đi."
... Được rồi, tuy rằng lý do này khá kỳ khôi, thế nhưng kết quả lại rất tốt.
Nhan Túc Ngang tay ôm thắt lưng của Tiểu Bạch, sung sướng nghĩ thầm.
Vào phòng, Nhan Túc Ngang vội vàng đẩy Tiểu Bạch tới nhà tắm.
Tiểu Bạch tuy rằng không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn làm theo.
Nhan Túc Ngang cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi cho chuyên gia trang điểm, thì nghe tiếng nước chảy từ nhà tắm vang lên.
Cho nên, vị Đại Thần đáng xấu hổ kia liền cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Đi thẳng tới nhà tắm, điện thoại trong tay Nhan Túc Ngang vẫn như cũ cách lỗ tai một khoảng tương đối xa.
"Xong rồi." Tiểu Bạch từ trong phòng tắm đi ra, vẫn mặc bộ đồ ngủ kiểu ông già như trước.
Nhan Túc Ngang lấy lại tinh thần: "Cậu sao lại mặc bộ này?"
"???" Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Vì tôi không muốn khỏa thân."
Khỏa thân?!!!
Thật là một cảnh tượng quyến rũ cỡ nào...
Nhan Túc Ngang đột nhiên vớ lấy cái gối ở đầu giường, ôm vào trong lòng, vội ho một tiếng nói: "Cậu, cậu vào phòng tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu."
Tiểu Bạch "Ừ" một tiếng, quay lại phòng tắm.
Chờ cho cửa đóng lại, Nhan Túc Ngang cố hết sức lấy lại hơi thở, chờ cho qua đi, bỏ cái gối ra, xác định túp lều đã bằng phẳng trở lại, rồi mới đứng dậy lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ phần áo đã chuẩn bị sẵn.
Hắn tới trước phòng tắm, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiểu Bạch chỉ mặc một cái quần lót vô tư đứng trước mặt hắn.
Nhan Túc Ngang mắt trừng trừng miệng há hốc: "Cậu sao cởi nhanh thế?" Sau đó, ánh mắt lại chuyển tới cái quần duy nhất trên người cậu: "Còn chưa cởi hết."
Tiểu Bạch theo ánh mắt của hắn nhìn xuống: "Cởi hết sao?"
Nhan Túc Ngang khẩn trương nuốt nước bọt, mong chờ nói: "Được chứ?"
"Được mà." Tiểu Bạch gật đầu, sau đó cầm bộ quần áo trong tay hắn, đóng cửa lại.
...
Cánh cửa kiếng mờ của phòng tắm thật là chướng mắt.
Nhan Túc Ngang uất ức đập đập bức tường: "Cậu rõ ràng nói là được mà!"
"Đúng vậy. Tôi cởi rồi." Từ trong phòng tắm, Tiểu Bạch cởi hết đồ mặc quần áo mới., "Nhưng mà không có đồ lót nha."
...
Nói cách khác, Tiểu Bạch bây giờ đang là... hoàn toàn khỏa thân?
Nhan Túc Ngang ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cửa, tựa hồ như muốn khoét hai cái lỗ trên cánh cửa.
Cánh cửa cuối cùng cũng không có bị đục khoét, cánh cửa trực tiếp bị mở ra.
Tiểu Bạch mặc một bộ vest trắng tinh, bên trong áo sơ mi phấn hồng viền hoa nhẹ, cứ như là từ trong truyện cổ tích vừa bước ra một nàng công chúa bạch tuyết... à không, là hoàng tử mới đúng, trong sự thuần khiết lại để lộ nét cao quý, trong cao quý lại ẩn chứa thuần khiết. Toàn thân chói ngời khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhan Túc Ngang giật mình, rồi nói: "Tôi nghĩ, tôi không cần chuyên gia trang điểm nữa."
Làn da Tiểu Bạch của hắn đẹp thế này, căn bản không cần bất kỳ thứ son phấn gì, hơn nữa đôi mắt linh động long lanh tự nhiên thế kia, chì kẻ mắt sẽ chỉ làm cho nó nhuốm màu trần tục mà thôi.
— Tiểu Bạch của hắn.
Ừ, hắn thích cái từ này.
Đang lúc càng ngắm càng thấy hài lòng, càng hài lòng càng thấy yêu thích, Tiểu Bạch đột nhiên nói một câu: "Anh tìm tôi là để làm rể phụ hả?"
...
Vẻ mặt tươi cười của Nhan Túc Ngang lập tức đông cứng lại, giọng nói dường như bị bỏ trong ngăn đá tủ lạnh ba ngày ba đêm mới lấy ra: "Cậu làm sao mà nghĩ như vậy?"
"Nếu không vì sao lại mặc vest?"
"Hay là làm chú rể luôn đi?!" Vì sao chỉ làm rể phụ, mà không phải là chú rể chứ?
— Chú rể bé nhỏ của hắn.
Ừ, cái từ này hắn cũng thích.
Tiểu Bạch nháy nháy mắt: "Vậy còn cô dâu là ai?"
Cô dâu?
Nhan Túc Ngang càng thêm phiền muộn: "Ai lại cần cô dâu, chú rể cùng chú rể không được sao?"
...
Tiểu Bạch yên lặng nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cô dâu của anh có phải đã bỏ trốn theo người khác không, cho nên tâm trạng anh mới bất thường như thế?"
Từ lúc thốt ra câu này đến bây giờ, Nhan Túc Ngang chỉ lôi lôi kéo kéo cậu đi xuống dưới lầu, một mực im lặng câm nín.
Tiểu Bạch bất an đi theo sau, nhịn không được hỏi vài lần đang đi đâu, nhưng đáp lời cậu trước sau cũng chỉ có một bộ mặt xấu đến không thể xấu hơn.
Đi đến phòng họp ở tầng hai, Cao Cần đang ngồi bắt chéo chân phía sau bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Túc Ngang bước trên mặt thảm nhẹ nhàng không chút tiếng động tới trước mặt hắn, bất ngờ đập bàn cái rầm, bao nhiêu ly chén trên bàn đều đồng loạt nhảy dựng lên.
Cao Cần hai vai khẽ động, từ tốn mở mắt, phảng phất ánh mắt có chút giễu cợt nhìn tay hắn: "Tay đau cũng ráng nhịn đi."
Nhan Túc Ngang vội vàng đem giấu bàn tay đỏ bừng ra sau lưng, lạnh lùng hất đầu nói: "Còn có nửa tiếng, đừng đến trễ." Dứt lời, hung hăng bỏ ra ngoài.
Cao Cần nhìn theo bóng hắn đang nhanh chóng bỏ đi, tò mò hỏi Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh: "Anh ta làm sao vậy?"
Tiểu Bạch phản xạ đầu tiên là ngơ ngác lắc đầu, sau đó thử suy đoán: "Không biết. Có thể là vì đám cưới nên hồi hộp đó."
...
Cao Cần sờ sờ cằm, khoái chí cười trên sự đau khổ của người khác: "Tôi đã hiểu tại sao tâm trạng anh ta xấu như vậy rồi."
Tác giả :
Tô Du Bính