Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 21: Tình yêu kiểu nhi đồng
Bạn Giả Chí Thanh: Mình chỉ là người ở chung nhà thôi à...
~.~
Nếu không kể đến cái chân bị bó bột kín mít đang gác lên băng ghế phía trước thì bộ dạng
đẹp trai chói ngời lúc này hoàn toàn không có gì khác biệt so với lúc xuất hiện trước công
chúng. Xe đẹp, người đẹp, danh tiếng vững chắc, chỉ còn thiếu một giai nhân nữa là bức
tranh sẽ vô cùng hoàn hảo.
"Tiểu Bạch." Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười quyến rũ thường xuất
hiện trước ống kính, sau đó vươn tay, ra hiệu mời vào.
Tiểu Bạch sau giây phút kinh ngạc ban đầu đã định thần lại, quay đầu đi chỗ khác, làm bộ
nhìn về phía bãi đậu xe, nói: "Chí Thanh đang lái xe tới."
Dưới ánh trăng êm đềm thơ mộng thế này, trong bầu không khí tim hồng phất phới thế này
mà lại nghe từ miệng người mình thích gọi tên một người đàn ông khác, thật sự vô cùng bực
bội.
Nhưng mà cho dù có khó chịu đến thế nào đi nữa, nhìn biểu tình của Tiểu Bạch lúc này,
Nhan Túc Ngang cũng chỉ có thể nhịn xuống, oan oan ức ức nói: "Chúng ta nói chuyện
nghiêm túc được không?"Tiểu Bạch đột nhiên lấy điện thoại ra: "Anh nhắn tin cho tôi đi."
"Nhắn tin?" Nhan Túc Ngang ngạc nhiên nhìn cậu.
Khoảng cách của bọn họ gần đến độ có thể thấy rõ cả lông mi của đối phương... cần gì phải
nhờ đến sự trợ giúp của loại phương tiện thông tin liên lạc hiện đại này? Nếu như có ý muốn
góp phần phát triển ngành viễn thông nước nhà, trực tiếp đóng tiền quyên góp coi bộ tốt
hơn.
Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Nhan Túc Ngang trái lại vẫn lấy điện thoại ra: "Muốn
tôi nhắn thế nào?"
"Mời đi ăn."
"..." Nhan Túc Ngang lập tức hiểu được cậu muốn gì, bất đắc dĩ thở dài nói: "Có cần phải
vậy không?" Đây đúng là có thù tất báo mà. Ôi, Tiểu Bạch của mình sao lại dễ thương đến
thế!
Tiểu Bạch vẫn nhìn hắn không nhúc nhích. Ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nhan Túc Ngang không còn cách nào khác đành phải nhắn tin.
Tiểu Bạch cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại, tràn ngập màn hình là câu xin lỗi, kèm theo
bộ mặt cười khả ái –O(∩_∩)O~.
Cậu kênh mặt, bĩu môi, sau đó tắt điện thoại, quay đầu đi tới bãi đậu xe.
Nhan Túc Ngang vội vàng chống tay xuống ghế ngồi, thò đầu ra ngoài kêu lớn: "Cậu đừng
quá trẻ con như vậy chứ?" Ít ra cũng phải khen người ta một câu động viên tinh thần chứ.
Bóng dáng Tiểu Bạch đã khuất sau chỗ rẽ.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hạ giọng cảnh báo: "Có xe đang chạy tới."Nhan Túc Ngang xóa sạch mọi cảm xúc trên mặt, đóng cửa xe lại: "Đi thôi."
"Trở lại Lân Thị à?"
"Không, đi theo bọn họ."
Yên lặng, cũng có nhiều loại khác nhau.
Có loại yên lặng mà hai bên đạt tới mức độ tâm ý tương thông, cho dù không nói một lời vẫn
có thể xem như đang trò chuyện vui vẻ.
Cũng có loại yên lặng mà mỗi người mãi theo đuổi những suy nghĩ của mình, tôn trọng
không gian riêng của đối phương.
Cũng có loại yên lặng đối chọi nhau một cách gay gắt, như thể khói lửa vô hình đang bắn ra
tứ phía.
...
Giả Chí Thanh chỉ là đang cảm thấy, sự yên lặng trong xe lúc này chắc chắn thuộc về loại
thứ tư.
Hắn đã cố gắng nói chuyện, cố gắng giao tiếp, nhưng miệng cứ như bị một miếng băng dính
vô hình dán lên, muốn nói mà nói không được, đành giữ yên lặng.
Xe đến ngã tư, đèn đỏ.
Giả Chí Thanh nhìn bầu trời thăm thẳm đầy sao phía trước tựa như hàng ngàn ngọn đèn
nhấp nháy, quyết định tìm một chỗ trọng yếu nhằm phá vỡ bức tường yên lặng này: "Lâu
lắm rồi không có đi hóng gió ban đêm, không ngờ trời lại tối thui như vậy."
...
Người ta không muốn tiếp tục đề tài này.Hắn liếm liếm môi, nỗ lực gấp đôi nói: "Cậu gần đây công việc thế nào?"
"Tốt lắm."
...
Người ta không muốn tiếp tục mở rộng phạm vi của đề tài, cho nên trả lời cộc lốc.
Giả Chí Thanh chán nản, âm thầm hạ quyết tâm: lần này nhất định phải tìm được một chủ
đề nóng sốt để trò chuyện: "Cậu có cảm thấy anh Á Luân hơi khác lạ không?"
Tiểu Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Giả Chí Thanh nhướn mày, có hy vọng rồi! Chắc hẳn cậu ấy đang suy nghĩ về chuyện của
Phong Á Luân.
Tiểu Bạch chỉ về phía trước mặt: "Đèn xanh kìa."
"..."
Từ đó cho tới lúc về nhà, Giả Chí Thanh nghĩ, thực ra yên tĩnh cũng tốt lắm, ít nhất cũng có
thể tập trung tinh thần tối đa mà lái xe, rất an toàn.
Trong lúc nghĩ ngợi, một chiếc xe màu đen từ bên trái nhanh chóng vượt lên, sau đó chuyển
vào cùng làn đường, chặn trước đầu xe hắn, rồi bất ngờ thắng lại.
Nhìn hai cái đèn xi nhan đỏ rực phía trước cùng lúc lóe sáng cứ như hai ngọn đèn báo nguy
hiểm, Giả Chí Thanh toàn thân đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nỗi ám ảnh từ hai vụ tông xe
trước làm hắn khẩn cấp đạp phanh dừng lại.
May mà hắn chạy cũng không nhanh lắm, vì vậy tuy thắng gấp nhưng vẫn nhanh chóng
kiểm soát được tình hình.Dừng xe lại, hắn mới phát hiện hai bàn tay cầm vô lăng đang run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng từ trán xuống, lạnh toát cả người. Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch, thấy cậu ta đang mờ
mịt nhìn ra ngoài cửa kiếng, sau đó nhíu mày hỏi: "Chưa về tới nhà hả? Hết xăng hả? Có
cần xuống đẩy xe không?"
"..." Giả Chí Thanh tháo dây an toàn, mở cửa xe, nổi giận đùng đùng chạy tới chiếc xe màu
đen đang đậu ở phía trước, hung hăng gõ mạnh vào cửa kiếng.
Kiếng xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng của Nhan Túc Ngang.
"Đại Thần?!"
Nhan Túc Ngang quay qua, mỉm cười: "Lái xe phải cẩn thận, vừa rồi rất nguy hiểm."
...
Giả Chí Thanh quay mặt đi, lén lút lấy tay lau mồ hôi, rồi mới quay lại khiêm tốn tiếp thu:
"Phải phải phải, tôi sau này nhất định sẽ lái xe an toàn, tai nghe tám phương mắt nhìn bốn
hướng, tuyệt đối sẽ không chạy trước xe của Đại Thần, sẽ không cản đường anh."
Nhan Túc Ngang hài lòng cười cười, đột nhiên thay đổi chủ đề nói: "Hiện nay phòng cậu
đang ở có chật lắm không?"
Giả Chí Thanh sửng sốt: "Một chút thôi."
"Thế nghĩa là không muốn ở nhà rộng rãi hơn?"
Giả Chí Thanh lập tức tim đập loạn nhịp, hào hứng thầm nghĩ: chẳng lẽ vừa rồi Đại Thần
thấy hắn chủ động tự giác nhận lỗi nên vô cùng hài lòng, liền muốn đem nhà tặng hắn? "Ha
ha, sao có thể không biết xấu hổ như thế được? Đại Thần, tuyệt đối đừng nên quá tốn kém
nha. Biệt thự hay nhà lầu cũng được, chỉ cần khoảng hai ba trăm mét vuông là tốt rồi, gần
biển hay không gần biển cũng chẳng sao, chỉ cần diện tích công viên khoảng cỡ bảy mươi
lăm phần trăm là được rồi.""Để Tiểu Bạch chuyển tới đó sống với tôi được không?"
"Ha hả, được chứ..." Giả Chí Thanh hai mắt chợt mở to: "Hả, anh, anh, anh vừa nói gì vậy?"
"Tôi nói là, để Tiểu Bạch chuyển tới sống với tôi ở nơi đó nhé." Nhan Túc Ngang cười vô
cùng lịch sự.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi, chỉ vào mũi mình, lúng ta lúng túng hỏi: "Còn tôi thì sao?"
"Tiểu Bạch dọn đi rồi, phòng của cậu ấy không phải bỏ trống sao, cậu ở một mình không
phải rộng rãi hơn à?"
... Giả Chí Thanh nghiêm sắc mặt nói: "Tôi ở rộng rãi hay không rộng rãi không quan trọng,
mà quan trọng nhất là Đại Thần phải được ở chỗ thật thoải mái. Tiểu Bạch hay lăn lắm, khi
ngủ cực kỳ xấu tính, cho nên tốt nhất không để anh phải chịu đựng chuyện này."
Sắc mặt tươi cười của Nhan Túc Ngang từ từ tối sầm: "Cậu làm sao biết được Tiểu Bạch khi
ngủ xấu tính?"
"À..." Giả Chí Thanh có thể đánh cuộc, nếu như dám trả lời rằng vì tôi ngủ chung với cậu ấy,
thì cái chân bó bột của Nhan Túc Ngang bây giờ chính là hình ảnh tương lai của hai chân
hắn. Vì vậy, hắn đường hoàng dõng dạc nói: "Vì... Tiểu Bạch kể cho tôi nghe."
"Cậu ấy vì sao lại đem chuyện mình ngủ xấu tính kể cho cậu nghe?" Nhan Túc Ngang vẫn
chưa có ý định buông tha.
Giả Chí Thanh hai mắt bối rối chớp chớp, ấp úng nói: "À, phải, cậu ấy vì sao lại đem chuyện
này kể cho tôi nghe, quả thật kỳ lạ mà."
"Chí Thanh." Tiểu Bạch thò đầu ra ngoài cửa sổ, thắc mắc nhìn hắn.
Giả Chí Thanh giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, cười cầu tài: "Đại Thần,
anh xem, Tiểu Bạch gọi tôi kìa. Nếu không còn gì, tôi xin phép được tiễn anh đi."Nhan Túc Ngang nhìn hắn đầy ẩn ý, trầm giọng nói: "Giả Chí Thanh."
"Có mặt!" Hắn lập tức thẳng người.
"Tôi thích Tiểu Bạch."
Giả Chí Thanh giống như vừa nuốt phải một kí lô đá tảng, nghẹn cả nửa ngày một chữ cũng
không nói ra được: "..."
"Đó là tuyên ngôn của tôi."
Giả Chí Thanh hít vào từng hơi từng hơi nói: "Nhưng mà, tôi không phải tổ chức Đảng."
"..." Nhan Túc Ngang điều chỉnh tư thế ngồi: "Tôi chỉ muốn cho cậu biết điều đó."
Giả Chí Thanh nhìn cửa kiếng từ từ quay lên, đột nhiên hỏi: "Nhưng cậu ấy có thích anh
không?"
Kiếng xe dừng lại.
Nhan Túc Ngang hơn phân nửa khuôn mặt đã bị che khuất, chỉ còn thấy được ánh mắt thâm
trầm ẩn giấu trong bóng tối.
Giả Chí Thanh cúi đầu nhìn bánh xe nói: "Tôi nghĩ cảm giác thích này, phải đến từ hai phía
thì mới tốt."
Gió đêm thổi nhẹ.
Từng đợt từng đợt mát lành nhẹ nhàng mơn man lên da thịt.
Nhưng Giả Chí Thanh hiện tại đang nổi da gà.
Yên lặng bao giờ cũng là một sự tra tấn kinh khủng nhất."Cậu nói đúng." Nhan Túc Ngang mở miệng, nói một câu Giả Chí Thanh không bao giờ
tưởng tượng ra được: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi."
Cửa kiếng hoàn toàn đóng lại.
Xe chậm rãi lăn bánh.
Giả Chí Thanh nhìn theo xe của Đại Thần ngày càng xa, nghĩ mãi cũng không hiểu câu nói
đó có ý gì.
Xoay người trở lại xe, Tiểu Bạch đang thừ người nhìn đăm đăm vào khoảng trống mà xe Đại
Thần vừa đậu lúc nãy.
Giả Chí Thanh cảm thấy cần phải giải thích một chút. Tất nhiên ý định giải thích của hắn lúc
này hoàn toàn không phải kiểu một ông chồng ra ngoài ăn vụng vừa trở về nhà, bởi vì nếu
hắn và Tiểu Bạch là quan hệ như vậy, chẳng phải vừa rồi hắn đã tự tay đem gả bà vợ của
mình sao. "Tiểu Bạch à."
Tiểu Bạch ậm ừ.
"Vừa rồi là Đại Thần."
Tiểu Bạch vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Mình biết."
"Cậu biết?" Giả Chí Thanh cảm thấy hồ đồ: "Vậy cậu sao không xuống xe chào một tiếng?"
Nói đến đây hắn chỉ tiếc đã dạy dỗ không tới nơi tới chốn: "Mình không phải đã nói rồi sao?
Nhất định phải lấy lòng Đại Thần bằng mọi giá, núp bóng quan lớn sẽ chẳng sợ nắng. Nhan
Túc Ngang so với cái lưỡi độc địa của Cao Cần thì đáng tin cậy hơn nhiều lắm."
"Nhưng hình như lúc nãy mình đã đắc tội với anh ấy rồi.""Phải, cậu không xuống xe đương nhiên là đắc tội với anh ấy." Giả Chí Thanh lắc đầu thở
dài: "Không sao đâu, lần sau anh ấy thấy cậu, cậu có thể giải thích lúc đó không nhận ra xe
của anh ấy là được."
"Không phải, mình nói lúc nãy là lúc ở trước cửa khách sạn."
"Trước cửa khách sạn?" Giả Chí Thanh lại lắc đầu lại thở dài: "Sao mấy người cứ đợi tới lúc
mình vắng mặt là làm chuyện mờ ám vậy? Ôi, nếu như mình là phóng viên thì tốt quá rồi,
đều là tin tức chính chủ, lại còn nóng hổi phỏng tay nữa. Hai người trước cửa khách sạn đã
nói gì thế?"
"Mình bảo anh ấy nhắn tin cho mình."
"... Hai người lúc đó mặt đối mặt hả?"
"Ừ."
Giả Chí Thanh gắng gượng phun ra từng chữ: "Mình có thể xem đây như một loại sở thích
khác người không?"
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn hắn.
"À, cậu nói tiếp đi."
"Sau đó mình làm mặt lạnh với anh ta, tắt điện thoại rồi bỏ đi."
"..." Giả Chí Thanh tròn xoe mắt: "Đó không phải là kiểu cãi nhau của tụi con nít cấp một
sao?"
"Có phải mình trẻ con quá không?"
Giả Chí Thanh tức giận nói: "Cái này mà cần phải dùng đến dấu chấm hỏi sao? Dùng dấu
chấm than còn coi được một chút."Tiểu Bạch co người ôm lấy đầu gối nói: "Mình bây giờ hơi sợ khi gặp anh ấy."
"..." Giả Chí Thanh hết sức dịu dàng gọi: "Tiểu Bạch."
"Ừ?"
"Lần sau nếu cậu muốn gác chân lên ghế thì nhớ cởi giày ra nhé, có được không?"
~.~
Nếu không kể đến cái chân bị bó bột kín mít đang gác lên băng ghế phía trước thì bộ dạng
đẹp trai chói ngời lúc này hoàn toàn không có gì khác biệt so với lúc xuất hiện trước công
chúng. Xe đẹp, người đẹp, danh tiếng vững chắc, chỉ còn thiếu một giai nhân nữa là bức
tranh sẽ vô cùng hoàn hảo.
"Tiểu Bạch." Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười quyến rũ thường xuất
hiện trước ống kính, sau đó vươn tay, ra hiệu mời vào.
Tiểu Bạch sau giây phút kinh ngạc ban đầu đã định thần lại, quay đầu đi chỗ khác, làm bộ
nhìn về phía bãi đậu xe, nói: "Chí Thanh đang lái xe tới."
Dưới ánh trăng êm đềm thơ mộng thế này, trong bầu không khí tim hồng phất phới thế này
mà lại nghe từ miệng người mình thích gọi tên một người đàn ông khác, thật sự vô cùng bực
bội.
Nhưng mà cho dù có khó chịu đến thế nào đi nữa, nhìn biểu tình của Tiểu Bạch lúc này,
Nhan Túc Ngang cũng chỉ có thể nhịn xuống, oan oan ức ức nói: "Chúng ta nói chuyện
nghiêm túc được không?"Tiểu Bạch đột nhiên lấy điện thoại ra: "Anh nhắn tin cho tôi đi."
"Nhắn tin?" Nhan Túc Ngang ngạc nhiên nhìn cậu.
Khoảng cách của bọn họ gần đến độ có thể thấy rõ cả lông mi của đối phương... cần gì phải
nhờ đến sự trợ giúp của loại phương tiện thông tin liên lạc hiện đại này? Nếu như có ý muốn
góp phần phát triển ngành viễn thông nước nhà, trực tiếp đóng tiền quyên góp coi bộ tốt
hơn.
Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Nhan Túc Ngang trái lại vẫn lấy điện thoại ra: "Muốn
tôi nhắn thế nào?"
"Mời đi ăn."
"..." Nhan Túc Ngang lập tức hiểu được cậu muốn gì, bất đắc dĩ thở dài nói: "Có cần phải
vậy không?" Đây đúng là có thù tất báo mà. Ôi, Tiểu Bạch của mình sao lại dễ thương đến
thế!
Tiểu Bạch vẫn nhìn hắn không nhúc nhích. Ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nhan Túc Ngang không còn cách nào khác đành phải nhắn tin.
Tiểu Bạch cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại, tràn ngập màn hình là câu xin lỗi, kèm theo
bộ mặt cười khả ái –O(∩_∩)O~.
Cậu kênh mặt, bĩu môi, sau đó tắt điện thoại, quay đầu đi tới bãi đậu xe.
Nhan Túc Ngang vội vàng chống tay xuống ghế ngồi, thò đầu ra ngoài kêu lớn: "Cậu đừng
quá trẻ con như vậy chứ?" Ít ra cũng phải khen người ta một câu động viên tinh thần chứ.
Bóng dáng Tiểu Bạch đã khuất sau chỗ rẽ.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hạ giọng cảnh báo: "Có xe đang chạy tới."Nhan Túc Ngang xóa sạch mọi cảm xúc trên mặt, đóng cửa xe lại: "Đi thôi."
"Trở lại Lân Thị à?"
"Không, đi theo bọn họ."
Yên lặng, cũng có nhiều loại khác nhau.
Có loại yên lặng mà hai bên đạt tới mức độ tâm ý tương thông, cho dù không nói một lời vẫn
có thể xem như đang trò chuyện vui vẻ.
Cũng có loại yên lặng mà mỗi người mãi theo đuổi những suy nghĩ của mình, tôn trọng
không gian riêng của đối phương.
Cũng có loại yên lặng đối chọi nhau một cách gay gắt, như thể khói lửa vô hình đang bắn ra
tứ phía.
...
Giả Chí Thanh chỉ là đang cảm thấy, sự yên lặng trong xe lúc này chắc chắn thuộc về loại
thứ tư.
Hắn đã cố gắng nói chuyện, cố gắng giao tiếp, nhưng miệng cứ như bị một miếng băng dính
vô hình dán lên, muốn nói mà nói không được, đành giữ yên lặng.
Xe đến ngã tư, đèn đỏ.
Giả Chí Thanh nhìn bầu trời thăm thẳm đầy sao phía trước tựa như hàng ngàn ngọn đèn
nhấp nháy, quyết định tìm một chỗ trọng yếu nhằm phá vỡ bức tường yên lặng này: "Lâu
lắm rồi không có đi hóng gió ban đêm, không ngờ trời lại tối thui như vậy."
...
Người ta không muốn tiếp tục đề tài này.Hắn liếm liếm môi, nỗ lực gấp đôi nói: "Cậu gần đây công việc thế nào?"
"Tốt lắm."
...
Người ta không muốn tiếp tục mở rộng phạm vi của đề tài, cho nên trả lời cộc lốc.
Giả Chí Thanh chán nản, âm thầm hạ quyết tâm: lần này nhất định phải tìm được một chủ
đề nóng sốt để trò chuyện: "Cậu có cảm thấy anh Á Luân hơi khác lạ không?"
Tiểu Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Giả Chí Thanh nhướn mày, có hy vọng rồi! Chắc hẳn cậu ấy đang suy nghĩ về chuyện của
Phong Á Luân.
Tiểu Bạch chỉ về phía trước mặt: "Đèn xanh kìa."
"..."
Từ đó cho tới lúc về nhà, Giả Chí Thanh nghĩ, thực ra yên tĩnh cũng tốt lắm, ít nhất cũng có
thể tập trung tinh thần tối đa mà lái xe, rất an toàn.
Trong lúc nghĩ ngợi, một chiếc xe màu đen từ bên trái nhanh chóng vượt lên, sau đó chuyển
vào cùng làn đường, chặn trước đầu xe hắn, rồi bất ngờ thắng lại.
Nhìn hai cái đèn xi nhan đỏ rực phía trước cùng lúc lóe sáng cứ như hai ngọn đèn báo nguy
hiểm, Giả Chí Thanh toàn thân đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nỗi ám ảnh từ hai vụ tông xe
trước làm hắn khẩn cấp đạp phanh dừng lại.
May mà hắn chạy cũng không nhanh lắm, vì vậy tuy thắng gấp nhưng vẫn nhanh chóng
kiểm soát được tình hình.Dừng xe lại, hắn mới phát hiện hai bàn tay cầm vô lăng đang run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng từ trán xuống, lạnh toát cả người. Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch, thấy cậu ta đang mờ
mịt nhìn ra ngoài cửa kiếng, sau đó nhíu mày hỏi: "Chưa về tới nhà hả? Hết xăng hả? Có
cần xuống đẩy xe không?"
"..." Giả Chí Thanh tháo dây an toàn, mở cửa xe, nổi giận đùng đùng chạy tới chiếc xe màu
đen đang đậu ở phía trước, hung hăng gõ mạnh vào cửa kiếng.
Kiếng xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng của Nhan Túc Ngang.
"Đại Thần?!"
Nhan Túc Ngang quay qua, mỉm cười: "Lái xe phải cẩn thận, vừa rồi rất nguy hiểm."
...
Giả Chí Thanh quay mặt đi, lén lút lấy tay lau mồ hôi, rồi mới quay lại khiêm tốn tiếp thu:
"Phải phải phải, tôi sau này nhất định sẽ lái xe an toàn, tai nghe tám phương mắt nhìn bốn
hướng, tuyệt đối sẽ không chạy trước xe của Đại Thần, sẽ không cản đường anh."
Nhan Túc Ngang hài lòng cười cười, đột nhiên thay đổi chủ đề nói: "Hiện nay phòng cậu
đang ở có chật lắm không?"
Giả Chí Thanh sửng sốt: "Một chút thôi."
"Thế nghĩa là không muốn ở nhà rộng rãi hơn?"
Giả Chí Thanh lập tức tim đập loạn nhịp, hào hứng thầm nghĩ: chẳng lẽ vừa rồi Đại Thần
thấy hắn chủ động tự giác nhận lỗi nên vô cùng hài lòng, liền muốn đem nhà tặng hắn? "Ha
ha, sao có thể không biết xấu hổ như thế được? Đại Thần, tuyệt đối đừng nên quá tốn kém
nha. Biệt thự hay nhà lầu cũng được, chỉ cần khoảng hai ba trăm mét vuông là tốt rồi, gần
biển hay không gần biển cũng chẳng sao, chỉ cần diện tích công viên khoảng cỡ bảy mươi
lăm phần trăm là được rồi.""Để Tiểu Bạch chuyển tới đó sống với tôi được không?"
"Ha hả, được chứ..." Giả Chí Thanh hai mắt chợt mở to: "Hả, anh, anh, anh vừa nói gì vậy?"
"Tôi nói là, để Tiểu Bạch chuyển tới sống với tôi ở nơi đó nhé." Nhan Túc Ngang cười vô
cùng lịch sự.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi, chỉ vào mũi mình, lúng ta lúng túng hỏi: "Còn tôi thì sao?"
"Tiểu Bạch dọn đi rồi, phòng của cậu ấy không phải bỏ trống sao, cậu ở một mình không
phải rộng rãi hơn à?"
... Giả Chí Thanh nghiêm sắc mặt nói: "Tôi ở rộng rãi hay không rộng rãi không quan trọng,
mà quan trọng nhất là Đại Thần phải được ở chỗ thật thoải mái. Tiểu Bạch hay lăn lắm, khi
ngủ cực kỳ xấu tính, cho nên tốt nhất không để anh phải chịu đựng chuyện này."
Sắc mặt tươi cười của Nhan Túc Ngang từ từ tối sầm: "Cậu làm sao biết được Tiểu Bạch khi
ngủ xấu tính?"
"À..." Giả Chí Thanh có thể đánh cuộc, nếu như dám trả lời rằng vì tôi ngủ chung với cậu ấy,
thì cái chân bó bột của Nhan Túc Ngang bây giờ chính là hình ảnh tương lai của hai chân
hắn. Vì vậy, hắn đường hoàng dõng dạc nói: "Vì... Tiểu Bạch kể cho tôi nghe."
"Cậu ấy vì sao lại đem chuyện mình ngủ xấu tính kể cho cậu nghe?" Nhan Túc Ngang vẫn
chưa có ý định buông tha.
Giả Chí Thanh hai mắt bối rối chớp chớp, ấp úng nói: "À, phải, cậu ấy vì sao lại đem chuyện
này kể cho tôi nghe, quả thật kỳ lạ mà."
"Chí Thanh." Tiểu Bạch thò đầu ra ngoài cửa sổ, thắc mắc nhìn hắn.
Giả Chí Thanh giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, cười cầu tài: "Đại Thần,
anh xem, Tiểu Bạch gọi tôi kìa. Nếu không còn gì, tôi xin phép được tiễn anh đi."Nhan Túc Ngang nhìn hắn đầy ẩn ý, trầm giọng nói: "Giả Chí Thanh."
"Có mặt!" Hắn lập tức thẳng người.
"Tôi thích Tiểu Bạch."
Giả Chí Thanh giống như vừa nuốt phải một kí lô đá tảng, nghẹn cả nửa ngày một chữ cũng
không nói ra được: "..."
"Đó là tuyên ngôn của tôi."
Giả Chí Thanh hít vào từng hơi từng hơi nói: "Nhưng mà, tôi không phải tổ chức Đảng."
"..." Nhan Túc Ngang điều chỉnh tư thế ngồi: "Tôi chỉ muốn cho cậu biết điều đó."
Giả Chí Thanh nhìn cửa kiếng từ từ quay lên, đột nhiên hỏi: "Nhưng cậu ấy có thích anh
không?"
Kiếng xe dừng lại.
Nhan Túc Ngang hơn phân nửa khuôn mặt đã bị che khuất, chỉ còn thấy được ánh mắt thâm
trầm ẩn giấu trong bóng tối.
Giả Chí Thanh cúi đầu nhìn bánh xe nói: "Tôi nghĩ cảm giác thích này, phải đến từ hai phía
thì mới tốt."
Gió đêm thổi nhẹ.
Từng đợt từng đợt mát lành nhẹ nhàng mơn man lên da thịt.
Nhưng Giả Chí Thanh hiện tại đang nổi da gà.
Yên lặng bao giờ cũng là một sự tra tấn kinh khủng nhất."Cậu nói đúng." Nhan Túc Ngang mở miệng, nói một câu Giả Chí Thanh không bao giờ
tưởng tượng ra được: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi."
Cửa kiếng hoàn toàn đóng lại.
Xe chậm rãi lăn bánh.
Giả Chí Thanh nhìn theo xe của Đại Thần ngày càng xa, nghĩ mãi cũng không hiểu câu nói
đó có ý gì.
Xoay người trở lại xe, Tiểu Bạch đang thừ người nhìn đăm đăm vào khoảng trống mà xe Đại
Thần vừa đậu lúc nãy.
Giả Chí Thanh cảm thấy cần phải giải thích một chút. Tất nhiên ý định giải thích của hắn lúc
này hoàn toàn không phải kiểu một ông chồng ra ngoài ăn vụng vừa trở về nhà, bởi vì nếu
hắn và Tiểu Bạch là quan hệ như vậy, chẳng phải vừa rồi hắn đã tự tay đem gả bà vợ của
mình sao. "Tiểu Bạch à."
Tiểu Bạch ậm ừ.
"Vừa rồi là Đại Thần."
Tiểu Bạch vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Mình biết."
"Cậu biết?" Giả Chí Thanh cảm thấy hồ đồ: "Vậy cậu sao không xuống xe chào một tiếng?"
Nói đến đây hắn chỉ tiếc đã dạy dỗ không tới nơi tới chốn: "Mình không phải đã nói rồi sao?
Nhất định phải lấy lòng Đại Thần bằng mọi giá, núp bóng quan lớn sẽ chẳng sợ nắng. Nhan
Túc Ngang so với cái lưỡi độc địa của Cao Cần thì đáng tin cậy hơn nhiều lắm."
"Nhưng hình như lúc nãy mình đã đắc tội với anh ấy rồi.""Phải, cậu không xuống xe đương nhiên là đắc tội với anh ấy." Giả Chí Thanh lắc đầu thở
dài: "Không sao đâu, lần sau anh ấy thấy cậu, cậu có thể giải thích lúc đó không nhận ra xe
của anh ấy là được."
"Không phải, mình nói lúc nãy là lúc ở trước cửa khách sạn."
"Trước cửa khách sạn?" Giả Chí Thanh lại lắc đầu lại thở dài: "Sao mấy người cứ đợi tới lúc
mình vắng mặt là làm chuyện mờ ám vậy? Ôi, nếu như mình là phóng viên thì tốt quá rồi,
đều là tin tức chính chủ, lại còn nóng hổi phỏng tay nữa. Hai người trước cửa khách sạn đã
nói gì thế?"
"Mình bảo anh ấy nhắn tin cho mình."
"... Hai người lúc đó mặt đối mặt hả?"
"Ừ."
Giả Chí Thanh gắng gượng phun ra từng chữ: "Mình có thể xem đây như một loại sở thích
khác người không?"
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn hắn.
"À, cậu nói tiếp đi."
"Sau đó mình làm mặt lạnh với anh ta, tắt điện thoại rồi bỏ đi."
"..." Giả Chí Thanh tròn xoe mắt: "Đó không phải là kiểu cãi nhau của tụi con nít cấp một
sao?"
"Có phải mình trẻ con quá không?"
Giả Chí Thanh tức giận nói: "Cái này mà cần phải dùng đến dấu chấm hỏi sao? Dùng dấu
chấm than còn coi được một chút."Tiểu Bạch co người ôm lấy đầu gối nói: "Mình bây giờ hơi sợ khi gặp anh ấy."
"..." Giả Chí Thanh hết sức dịu dàng gọi: "Tiểu Bạch."
"Ừ?"
"Lần sau nếu cậu muốn gác chân lên ghế thì nhớ cởi giày ra nhé, có được không?"
Tác giả :
Tô Du Bính