Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng
Chương 1: Gặp gỡ
Mở đầu
Trong căn phòng tối mịt, tiếng khóc thút thít nhỏ của bé gái không ngừng phát ra, quanh quẩn trong bóng tối. Cô bé ngồi co mình trong góc nhỏ, đầu gục xuống đầu gối trông vô cùng đáng thương. Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn dễ thương, nhưng lúc này, bộ áy đã rách toang theo những vết roi quất, đánh đập, lộ ra thương tích trên người cô bé. Các vết thương rất sâu, vệt máu đọng kho cứng lại, nổi bật trên làn da tuyết trắng
Người cô bé run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn, hai tay túm chặt lấy gấu váy, tóc tai rối bù che đi gương mặt đáng yêu. Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng lạch cạch mở khóa, cô bé giật nảy mình, sợ tới mức co rúm lại, cả người căng lên như chão, nước mắt thi nhau tuôn ra, rửa trôi những vết máu đọng trên mặt.
Người đàn ông mở cửa bước vào, trên tay hắn lúc này không phải là chiếc roi da hay bát cơm khô như thường lệ mà là một cậu bé trai tầm 7-8 tuổi. Cô bé nhỏ đáng thương kia đã bị nhốt ở đây nửa tháng, bị hành hạ đến mức không ra hình người. Cậu bé nhìn thấy vậy thì càng thêm hoảng sợ, cậu sợ, sợ mình sẽ bị ngược đãi thành ra như vậy.
Người đàn ông túm gáy cậu bé ném và trong căn phòng chật hẹp, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, khóa trái cửa phòng lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc mọi ánh sáng trong căn phòng bị dập tắt, căn phòng lại trở nên tối mịt như trước. Căn phòng này rất nhỏ, chỉ rộng bằng một tủ quần áo bình thường, có vẻ đây là phòng chứa đồ.
Cậu bé lo sợ ngồi vào một góc, hôm nay lúc đi học về thì cậu bị người đàn ông đó túm lên xe đưa đến đây, hắn ta định bắt cậu làm gì ? Tống tiền cha mẹ cậu sao ? Cậu bé ngồi nghĩ ngợi, nghe tiếng khóc nhỏ như mèo kêu của cô bé kia mà càng thấy căng thẳng, cuối cùng đã không chịu được, hét lên một tiếng : " Im miệng ". Tiếng hét của cậu làm cô bé kia im bặt, mặc dù trong bóng tối nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt uất ức, đáng thương chiếu thẳng lên người mình.
Hai đứa bé cứ như vậy im lặng không nói gì, đến khi người đàn ông kia lại bước vào, trên tay hắn bưng hai bát cơm nhỏ đã khô quắt. Cánh cửa mở ra, ánh sáng lại lần nữa rọi vào, cậu bé quay sang nhìn cô bé ngồi trong góc phòng, cô bé đã ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, trắng mịn màng như bạch ngọc.
Hàng ngày, cô bé đều bị tra tấn, trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, riêng chỉ có khuôn mặt là được nước mắt gột rửa bụi bẩn, vẫn sạch sẽ, tinh khiết như trước. Bộ váy trên người đa rách tả tơi, sắp không thể che được thân thể cùng sự giá lạnh cho cô bé.
Trong cả quá trình người đàn ông bước vào, ánh mắt cậu bé chỉ dừng lại trên cơ thể nho nhỏ kia. Thật là một cô bé đáng thương.
Những ngày tiếp theo, cô bé tiếp tục bị mang đi tra tấn, cả người gầy gò chỉ còn da bọc xương, ánh mắt đã trở nên vô hồn, có lẽ là bị đánh đến điên dại. Mỗi khi bị ném trở về, người cô bé đều nồng nặc mùi máu pha lẫn chút mùi thuốc sát trùng nhưng lạ là, cậu bé kia vẫn không bị làm sao, gã đàn ông đó không hề đụng đến cậu nên cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc bỏ trốn.
" Hừ..." lại một tiếng rên nhẹ phát ra từ cô bé kia, hôm nay cô bé thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên nhẹ, rất khẽ thôi nhưng lại như vang vọng trong căn phòng hẹp. Có vẻ như cô đang rất lạnh, cậu bé thấy vậy, lấy hết dũng cảm bước lại gần, dồn hết can đảm chạm vào cô bé. Bộ váy rách nát đã không còn che được cơ thể bé nhỏ kia, da thịt lộ ra ngoài nóng đến bỏng tay. Cậu bé vừa chạm vào ngay lập tức rụt tay lại, nóng quá, cô bé này hình như đang sốt rất cao.
Không biết vì lòng thương hại nguyên thủy của phái nam với phái nữ hay vì cô bé đó quá đáng thương, cậu bé đã cởi áo khoác ngoài của mình choảng lên tấm thân nhỏ bé gầy guộc kia. Cậu xé một mảnh váy của cô bé, nhúng qua bình nước uống để ở cuối phòng, đặt cô bé nằm xuống và đắp lên cái trán đang nóng rực kia. Sau khi xong xuôi mọi việc, cậu mới thỏ thẻ nói : " Xin chào em, anh là Mộ Phong Triệt, em có thể gọi anh là Tiểu Triệt ca ca..." nhưng cô bé đã ngất lịm, chắc không thể nghe thấy lời cậu bé nói.
Cô bé sốt cao không hạ trong vài ngày liền, đều là Mộ Phong Triệt chăm sóc cô, gã đàn ông kia cũng mang thuốc hạ sốt đến, đồ ăn được thêm vài miếng thịt, không ai hiểu dụng ý của gã, chỉ biết gã sẽ không để cô bé chết mà muốn hành hạ cô đến mức sống dở chết dở... Dần dà, cô bé nhỏ đã hạ sốt, vì không bị hành hạ trong vài ngày, thương tích của cô bé cũng đã khá hơn. Cậu bé cũng bắt đầu nói chuyện với cô bé, những cuộc nói chuyện non nớt, những cái ôm ấm áp, cô bé dường như đã coi cậu là chỗ dựa duy nhất ở nơi địa ngục trần gian này.
Bệnh rốt cuộc cũng khỏi, gã đàn ông kia cuối cùng đã đến, cô bé sợ hãi ôm chặt lấy người Mộ Phong Triệt, người đàn ông kéo cô đi nhưng cô túm lấy Mộ Phong Triệt không buông. Mộ Phong Triệt cũng ôm chặt cô, gã đàn ông tức giận, tóm lấy cái gì đó phía sau, đập thẳng về phía cô bé.
" Choang '' một tiếng, cô bé nắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến nhưng cô không hề cảm thấy gì, chỉ có những giọt nước âm ấm chảy dọc xuống mặt cô.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn người con trai vì bảo vệ mình mà bị đánh, nhìn cậu bé gục xuống mà ngất đi, nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ đầu cậu bé...Cô bé cuối cùng đã bật ra tiếng gọi.
Những cuộc nói chuyện trước đó đều là do cậu bé tự nói, người nghe là cô cũng rất chăm chỉ, nhưng không bao giờ nói câu nào.
Giờ phút này, cuối cùng cô bé đã chịu mở miệng nói tiếng đầu tiên ở nơi đây, điều duy nhất mà cô biết về cậu : '' Tiểu Triệt ca ca...", đúng vậy, Mộ Phong Triệt là cái tên duy nhất mà cô biết về cậu bé, nói xong, mắt cô bé tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...
Chương 1 : Gặp gỡ
Trong căn phòng làm việc nhỏ, từng tiếng lạch cạch nhanh gọn phát ra từ cái bàn phím đã gõ đến mờ chữ. Đôi bàn tay đang gõ chữ đó rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng ngần như ngó sen, trơn mịn mềm mại. Trên bàn làm việc chồng một loạt những tập tài liệu dày cộp, mà chủ nhân của đôi bàn tay kia vẫn đang chăm chỉ ngồi làm việc. Ngoài trời đã nhá nhem tối, nhân viên trong công ty cũng đã về hết, chỉ còn lại một vài người đang sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.
" Lạc Vi Vi, làm cả phần này đi ". Lời nói vừa dứt, lại thêm một tập tài liệu đập uỳnh lên bàn, chủ nhân của giọng nói chanh chua kia là một cô gái trẻ, khuôn mặt có chút ưa nhìn nhưng nét dữ dằn trên mặt lúc này đã hủy hoại chút thanh tú cuối cùng của cô ta. Lạc Vi Vi ngẩng cặp mắt xinh đẹp lên, đôi mắt giờ đang thâm quầng vì thức đêm, nhìn thấy sự dữ tợn của Lục Chiêu, ánh mắt cô hiện lên sự sợ hãi cùng ấm ức rõ rệt, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khẽ gật gật đầu. Lục Chiêu thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay gót bỏ đi.
Lạc Vi Vi ngồi nhìn đống tư liệu trên bàn khẽ thở dài rồi lại tiệp tục chăm chỉ ngồi gõ bàn phím. Lạc Vi Vi 19 tuổi, là thiên tài được tốt nghiệp sớm ở một trường đại học danh giá nhất Bắc Kinh, cô có thể nói được thông thạo 6 thứ tiếng trên thế giới, có thể nói là một mầm non được săn đón ở khắp mọi tập đoàn, doanh nghiệp. Nhưng giờ đây, cô lại lặng lẽ ngồi ở một phòng kế toán nhỏ ở tập đoàn Mộ thị, làm công việc của một kế toán viên bình thường. Lý do sao? Tất nhiên là vì trời ghen má hồng, cô cố chấp chỉ muốn xin vào Mộ thị qua thi tuyển nhân viên bình thường, lại gặp phải trưởng phòng " Diệt Tuyệt sư thái" trong truyền thuyết. Gọi là "Diệt Tuyệt" cũng không sai, một người phụ nữ hơn ba mười tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại sở hữu khuôn mặt nghiêm khắc, thâm chí là có ác ý, luôn có ác cảm với những cô gái trẻ xinh đẹp. Vậy nên đã thành công trong việc vùi dập một thiên tài.
Lạc Vi Vi là con lai, cô có mái tóc nâu sậm cùng đôi mắt hổ phách nhưng lại mang đường nét mềm mại, nhỏ bé của thục nữ Á Đông. Lạc Vi Vi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong phòng, hơn nữa, cô mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, hơn một tuần đầu ở chỗ làm, cô chỉ biết ngồi co ro ở một góc, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi hột. Phó trưởng phòng là một người phụ nữ hiền lành,lại không muốn để vuột mất tiểu bạch thỏ thiên tài này nên đã dùng mọi cách giúp cô tập làm quen, qua gần một tháng trời, cuối cùng cô đã quen với công việc, hơn nữ năng suất làm việc nhanh đến không thể tưởng, từ đó, mỗi khi không có Lý phó trưởng phòng, cô lại bị mọi người bắt nạt.
Tối nay, con trai nhỏ của Lý phó phòng bị sốt cao đến mức phải nhập viện cấp cứu, ngày mai lại có một buổi họp quan trọng của tổng giám đốc, không thể không nộp báo cáo thống kê, cuối cùng dành phải để lại Lạc Vi Vi cùng một đàn sói độc ác. Phòng kế toán của Mộ Thị đích thực là một am ni cô,lại còn toàn là ni cô độc thân, thậm chí một thực tập sinh nam mới đến chào hỏi thôi cũng bị dọa cho chạy mất dép.
Lạc Vi Vi cắm cúi làm việc, thoắt cái đã đến hơn 9 giờ tối, cả công ty giờ chẳng còn ai, bản báo cáo chị Lý nhờ cô đã làm xong, bụng đói kêu òng ọc từng tiếng, cô nhìn tài liệu trước mặt,cuối cùng quyết định đưa tài liệu lên phòng tổng giám đốc trước.
Đi ra khỏi phòng kế toán, ánh đèn mập mờ chớp choáng, Lạc Vi Vi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy, cô còn mắc chứng sợ bóng tối, thật là một thử thách lớn. Nói đến những chứng bệnh của Lạc Vi Vi, phải kể đến những ngày cô bị bắt cóc, tra tấn dã man hồi nhỏ, đối phương vì muốn trả thù bố mẹ cô mà ra tay dã man với một đứa bé mới vài tuổi...
Đi ra đến cửa thoát hiểm, cô nén lại sợ hãi, hít một hơi sâu rồi bắt đầu đánh vật với cái cầu thang. Phòng tổng giám đốc ở tầng 40 cao nhất, phòng kế toán ở tầng 15, vì sao không dùng thang máy ư? Tất nhiên là vì cô còn mắc chứng sợ không gian hẹp, cô không dám đi bằng thang máy. Nếu nói Lâm Đại Ngọc là người đa sầu đa cảm thì Lạc Vi Vi chính là đa chứng đa bệnh.
Khi leo lên đến tầng 40, Lạc Vi Vi mệt đến mức thở hổn hển, hai chân đã run cầm cập vì mỏi, một tay cô cầm đôi xăng đan cao gót nhỏ, một tay bám chặt vào thành cầu thang, đến bậc trên cùng, không biết là vì vui mừng khi leo đến nơi hay quá mệt mỏi mà cô vấp phải bậc thang, cả người đổ nhào về phía trước. Nằm sóng soài dưới đất, Lạc Vi Vi đau khổ tự nhủ không biết quyết định đi làm của cô có đúng không nữa. Đến khi đứng lên mới biết chân đau buốt, cổ chân sưng tấy, có lẽ là trật chân rồi, Lạc Vi Vi ngồi nhìn cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp đang sưng phồng thì khóc không ra nước mắt.
Cô cố gắng nhẹ nhàng xỏ đôi xăng đan vào chân, quai đeo lại cài đúng chỗ mắt cá chân, cô đau đến thở hắt ra, cố vịn tường đứng lên lại nghe "cạch" một tiếng, cô hoảng hốt cúi xuống nhìn, thì ra cái usb tài liệu của cô rơi ra ngoài, Lạc Vi vi cúi xuống nhặt không may đụng phải chỗ đau lại lần nữa ngã vật ra đất, lần này cô không cố gắng đứng lên nữa mà ngồi bệt ở dưới đất, hai mắt đờ đẫn nhìn cái USB trước mặt. Cuối cùng, cô chấp nhận số phận cầm chiếc USB lên, một lần nữa cố gắng đứng lên, lê từng bước chân đi vào hành lang tầng 40.
Cô lết về phía chiếc máy in, cắm USB máy tính rồi bắt đầu in tài liệu, trong khi chờ in xong, cô thoáng ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, Lạc Vi Vi cố hít lấy hít để, cuối cùng nhận định đó là ảo giác vì cô quá đói, giờ này thì làm gì còn ai ở công ty chứ. In xong, Vi Vi ôm đống tài liệu dày cộp bước về phía phòng tổng giám đốc, càng bước càng ngửi thấy mùi thức ăn rõ rệt, cô nghi hoặc, đang định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Lạc Vi Vi sợ đến mức đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất, nhưng thật không may, nó rơi trúng chân cô, chân bị thương, cô đã sẵn sằng đón chờ thêm một lần tiếp đất thì có một vòng tay ấm áp chắc khỏe đỡ lấy vòng eo cô.
Tư thế của hai người lúc này chính là một hình ảnh kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân trong phim. Lạc Vi Vi thấy bị người khác ôm thì sợ đến run rẩy, mồ hôi bắt đầu túa ra. Người kia vừa buông tay ra thì cô tiếp tục hành trình rơi thẳng , người kia thấy vậy lại lần nữa kéo cô lên, nhặt đống tài liệu trên mặt đất đưa đến cho cô, Lạc Vi Vi lúc này đã sợ đến không biết trời đất, ngoài hành lang lúc này không một ánh đèn nên không thể nhìn rõ người trước mặt là ai, chỉ biết người đó có thân hình cao lớn , rắn chắc, có vẻ là một người đàn ông. Đúng rồi, đây là phòng tổng giám đốc, chẳng nhẽ đây chính là tổng giám đốc.
Mộ Phong Triệt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy trước mắt thì đôi mày nhíu lại, tập tài liệu anh vẫn đang cầm đưa đến trước mặt cô ta mà cô ta không thèm cầm, mà giờ này cô ta lên đây làm gì không biết.
" Của cô này " . Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Lạc Vi Vi giật thót mình, cô rụt rè đưa tay ra nhận lấy, hai tay cô vẫn đang run run, không thể cầm chắc được tập tài liệu nặng trình trịch kia, mà không đúng, cái này là để đưa cho tổng giám đốc mà, cô còn cầm làm gì, khi cô đang đắn đo một lúc lâu, người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn quay trở về phòng làm việc, Lạc Vi Vi lo sợ đưa tay lên chậm rãi gõ cửa. Từ trong phòng lại phát ra tiếng nói : " Mời vào". Cô khẽ đưa tay ra mở cửa, lập tức mùi thức ăn tràn ngập trong mũi.
Mộ Phong Triệt là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Mộ thị, mới về nước quản lý tập đoàn của gia độc được vài tháng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, thậm chí là phải ở lại làm thêm giờ rất nhiều. Anh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, biết chắc sẽ là cô gái kì quặc vừa rồi, nhưng nhìn thấy xong lại vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, cả người Lạc Vi Vi vô cùng chật vật, mái tóc nâu xõa ra có chút rối bời, đôi mắt hổ phách ngân ngấn nước, quần áo ướt sũng như vừa nhảy vào bồn nước, chân đi cà nhắc, lết từng bước về phía bàn làm việc của Mộ Phong Triệt.
Nhìn cảnh này, Mộ Phong Triệt quên cả lạnh lùng, đến khi Lạc Vi Vi để tài liệu lên bàn, anh mới phát hiện mắt cô liên tục liếc về phần cơm để bên cạnh anh, đang định đưa tay đỡ lấy tập tài liệu kia thì một tiếng òng ọc chợt phát ra phá tan bầu không khí.
Lạc Vi Vi thì đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, chứng ám ảnh sợ xã hội của cô bùng phát đến tột cùng, nếu không phải vì chân đang đau thì chắc chắn cô sẽ quay đầu bỏ chạy.
Mộ Phong Triệt thấy vậy thì có chút buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái khổ sở như vậy trước mặt anh, anh khẽ đẩy phàn cơm của mình về phía cô, tay còn lại khẽ lật tập tài liệu : " Đây chính là báo cáo thống kê của quý vừa rồi sao? " . Nhưng không có ai trả lời anh, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô gái kia run rẩy liên tục, mồ hôi túa ra càng nhiều, môi mấp máy như muốn nói nhưng không nói được, nhìn anh như quái vật ăn thịt người.
Mộ Phong Triệt lạ lùng cúi xuống nhìn tài liệu lần nữa, bản báo cáo này làm vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, lại đầy đủ cả những điều vụn vặt nhất, tốt hơn nhiều so với những bản báo cáo trước đây, anh lại quen miệng hỏi : " Cô làm sao ? ". Nhưng vẫn không ai trả lời anh, anh lại lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy ai trước bàn làm việc, anh kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhưng cũng không để ý nữa, tiếp tục xem báo cáo, quả thực là rất tốt, rất đầy đủ, anh đang thiếu một trợ lý, xem ra người làm bản báo cáo này cũng không tồi. Nhưng càng lúc Mộ Phong Triệt càng cảm thấy kì lạ, có gì đó rất lạ...mà anh không thể diễn tả được.
Mộ Phong Triệt nhíu mày khó hiểu, anh đứng lên đi ra đóng cửa, khi quay lại thì đột nhiên một thân hình mảnh mai yếu ớt đập thẳng vào mắt anh, cô đang nằm dưới đất , hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như là...ngất rồi...
Trong căn phòng tối mịt, tiếng khóc thút thít nhỏ của bé gái không ngừng phát ra, quanh quẩn trong bóng tối. Cô bé ngồi co mình trong góc nhỏ, đầu gục xuống đầu gối trông vô cùng đáng thương. Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn dễ thương, nhưng lúc này, bộ áy đã rách toang theo những vết roi quất, đánh đập, lộ ra thương tích trên người cô bé. Các vết thương rất sâu, vệt máu đọng kho cứng lại, nổi bật trên làn da tuyết trắng
Người cô bé run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn, hai tay túm chặt lấy gấu váy, tóc tai rối bù che đi gương mặt đáng yêu. Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng lạch cạch mở khóa, cô bé giật nảy mình, sợ tới mức co rúm lại, cả người căng lên như chão, nước mắt thi nhau tuôn ra, rửa trôi những vết máu đọng trên mặt.
Người đàn ông mở cửa bước vào, trên tay hắn lúc này không phải là chiếc roi da hay bát cơm khô như thường lệ mà là một cậu bé trai tầm 7-8 tuổi. Cô bé nhỏ đáng thương kia đã bị nhốt ở đây nửa tháng, bị hành hạ đến mức không ra hình người. Cậu bé nhìn thấy vậy thì càng thêm hoảng sợ, cậu sợ, sợ mình sẽ bị ngược đãi thành ra như vậy.
Người đàn ông túm gáy cậu bé ném và trong căn phòng chật hẹp, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, khóa trái cửa phòng lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc mọi ánh sáng trong căn phòng bị dập tắt, căn phòng lại trở nên tối mịt như trước. Căn phòng này rất nhỏ, chỉ rộng bằng một tủ quần áo bình thường, có vẻ đây là phòng chứa đồ.
Cậu bé lo sợ ngồi vào một góc, hôm nay lúc đi học về thì cậu bị người đàn ông đó túm lên xe đưa đến đây, hắn ta định bắt cậu làm gì ? Tống tiền cha mẹ cậu sao ? Cậu bé ngồi nghĩ ngợi, nghe tiếng khóc nhỏ như mèo kêu của cô bé kia mà càng thấy căng thẳng, cuối cùng đã không chịu được, hét lên một tiếng : " Im miệng ". Tiếng hét của cậu làm cô bé kia im bặt, mặc dù trong bóng tối nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt uất ức, đáng thương chiếu thẳng lên người mình.
Hai đứa bé cứ như vậy im lặng không nói gì, đến khi người đàn ông kia lại bước vào, trên tay hắn bưng hai bát cơm nhỏ đã khô quắt. Cánh cửa mở ra, ánh sáng lại lần nữa rọi vào, cậu bé quay sang nhìn cô bé ngồi trong góc phòng, cô bé đã ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, trắng mịn màng như bạch ngọc.
Hàng ngày, cô bé đều bị tra tấn, trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, riêng chỉ có khuôn mặt là được nước mắt gột rửa bụi bẩn, vẫn sạch sẽ, tinh khiết như trước. Bộ váy trên người đa rách tả tơi, sắp không thể che được thân thể cùng sự giá lạnh cho cô bé.
Trong cả quá trình người đàn ông bước vào, ánh mắt cậu bé chỉ dừng lại trên cơ thể nho nhỏ kia. Thật là một cô bé đáng thương.
Những ngày tiếp theo, cô bé tiếp tục bị mang đi tra tấn, cả người gầy gò chỉ còn da bọc xương, ánh mắt đã trở nên vô hồn, có lẽ là bị đánh đến điên dại. Mỗi khi bị ném trở về, người cô bé đều nồng nặc mùi máu pha lẫn chút mùi thuốc sát trùng nhưng lạ là, cậu bé kia vẫn không bị làm sao, gã đàn ông đó không hề đụng đến cậu nên cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc bỏ trốn.
" Hừ..." lại một tiếng rên nhẹ phát ra từ cô bé kia, hôm nay cô bé thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên nhẹ, rất khẽ thôi nhưng lại như vang vọng trong căn phòng hẹp. Có vẻ như cô đang rất lạnh, cậu bé thấy vậy, lấy hết dũng cảm bước lại gần, dồn hết can đảm chạm vào cô bé. Bộ váy rách nát đã không còn che được cơ thể bé nhỏ kia, da thịt lộ ra ngoài nóng đến bỏng tay. Cậu bé vừa chạm vào ngay lập tức rụt tay lại, nóng quá, cô bé này hình như đang sốt rất cao.
Không biết vì lòng thương hại nguyên thủy của phái nam với phái nữ hay vì cô bé đó quá đáng thương, cậu bé đã cởi áo khoác ngoài của mình choảng lên tấm thân nhỏ bé gầy guộc kia. Cậu xé một mảnh váy của cô bé, nhúng qua bình nước uống để ở cuối phòng, đặt cô bé nằm xuống và đắp lên cái trán đang nóng rực kia. Sau khi xong xuôi mọi việc, cậu mới thỏ thẻ nói : " Xin chào em, anh là Mộ Phong Triệt, em có thể gọi anh là Tiểu Triệt ca ca..." nhưng cô bé đã ngất lịm, chắc không thể nghe thấy lời cậu bé nói.
Cô bé sốt cao không hạ trong vài ngày liền, đều là Mộ Phong Triệt chăm sóc cô, gã đàn ông kia cũng mang thuốc hạ sốt đến, đồ ăn được thêm vài miếng thịt, không ai hiểu dụng ý của gã, chỉ biết gã sẽ không để cô bé chết mà muốn hành hạ cô đến mức sống dở chết dở... Dần dà, cô bé nhỏ đã hạ sốt, vì không bị hành hạ trong vài ngày, thương tích của cô bé cũng đã khá hơn. Cậu bé cũng bắt đầu nói chuyện với cô bé, những cuộc nói chuyện non nớt, những cái ôm ấm áp, cô bé dường như đã coi cậu là chỗ dựa duy nhất ở nơi địa ngục trần gian này.
Bệnh rốt cuộc cũng khỏi, gã đàn ông kia cuối cùng đã đến, cô bé sợ hãi ôm chặt lấy người Mộ Phong Triệt, người đàn ông kéo cô đi nhưng cô túm lấy Mộ Phong Triệt không buông. Mộ Phong Triệt cũng ôm chặt cô, gã đàn ông tức giận, tóm lấy cái gì đó phía sau, đập thẳng về phía cô bé.
" Choang '' một tiếng, cô bé nắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến nhưng cô không hề cảm thấy gì, chỉ có những giọt nước âm ấm chảy dọc xuống mặt cô.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn người con trai vì bảo vệ mình mà bị đánh, nhìn cậu bé gục xuống mà ngất đi, nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ đầu cậu bé...Cô bé cuối cùng đã bật ra tiếng gọi.
Những cuộc nói chuyện trước đó đều là do cậu bé tự nói, người nghe là cô cũng rất chăm chỉ, nhưng không bao giờ nói câu nào.
Giờ phút này, cuối cùng cô bé đã chịu mở miệng nói tiếng đầu tiên ở nơi đây, điều duy nhất mà cô biết về cậu : '' Tiểu Triệt ca ca...", đúng vậy, Mộ Phong Triệt là cái tên duy nhất mà cô biết về cậu bé, nói xong, mắt cô bé tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...
Chương 1 : Gặp gỡ
Trong căn phòng làm việc nhỏ, từng tiếng lạch cạch nhanh gọn phát ra từ cái bàn phím đã gõ đến mờ chữ. Đôi bàn tay đang gõ chữ đó rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng ngần như ngó sen, trơn mịn mềm mại. Trên bàn làm việc chồng một loạt những tập tài liệu dày cộp, mà chủ nhân của đôi bàn tay kia vẫn đang chăm chỉ ngồi làm việc. Ngoài trời đã nhá nhem tối, nhân viên trong công ty cũng đã về hết, chỉ còn lại một vài người đang sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.
" Lạc Vi Vi, làm cả phần này đi ". Lời nói vừa dứt, lại thêm một tập tài liệu đập uỳnh lên bàn, chủ nhân của giọng nói chanh chua kia là một cô gái trẻ, khuôn mặt có chút ưa nhìn nhưng nét dữ dằn trên mặt lúc này đã hủy hoại chút thanh tú cuối cùng của cô ta. Lạc Vi Vi ngẩng cặp mắt xinh đẹp lên, đôi mắt giờ đang thâm quầng vì thức đêm, nhìn thấy sự dữ tợn của Lục Chiêu, ánh mắt cô hiện lên sự sợ hãi cùng ấm ức rõ rệt, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khẽ gật gật đầu. Lục Chiêu thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay gót bỏ đi.
Lạc Vi Vi ngồi nhìn đống tư liệu trên bàn khẽ thở dài rồi lại tiệp tục chăm chỉ ngồi gõ bàn phím. Lạc Vi Vi 19 tuổi, là thiên tài được tốt nghiệp sớm ở một trường đại học danh giá nhất Bắc Kinh, cô có thể nói được thông thạo 6 thứ tiếng trên thế giới, có thể nói là một mầm non được săn đón ở khắp mọi tập đoàn, doanh nghiệp. Nhưng giờ đây, cô lại lặng lẽ ngồi ở một phòng kế toán nhỏ ở tập đoàn Mộ thị, làm công việc của một kế toán viên bình thường. Lý do sao? Tất nhiên là vì trời ghen má hồng, cô cố chấp chỉ muốn xin vào Mộ thị qua thi tuyển nhân viên bình thường, lại gặp phải trưởng phòng " Diệt Tuyệt sư thái" trong truyền thuyết. Gọi là "Diệt Tuyệt" cũng không sai, một người phụ nữ hơn ba mười tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại sở hữu khuôn mặt nghiêm khắc, thâm chí là có ác ý, luôn có ác cảm với những cô gái trẻ xinh đẹp. Vậy nên đã thành công trong việc vùi dập một thiên tài.
Lạc Vi Vi là con lai, cô có mái tóc nâu sậm cùng đôi mắt hổ phách nhưng lại mang đường nét mềm mại, nhỏ bé của thục nữ Á Đông. Lạc Vi Vi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong phòng, hơn nữa, cô mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, hơn một tuần đầu ở chỗ làm, cô chỉ biết ngồi co ro ở một góc, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi hột. Phó trưởng phòng là một người phụ nữ hiền lành,lại không muốn để vuột mất tiểu bạch thỏ thiên tài này nên đã dùng mọi cách giúp cô tập làm quen, qua gần một tháng trời, cuối cùng cô đã quen với công việc, hơn nữ năng suất làm việc nhanh đến không thể tưởng, từ đó, mỗi khi không có Lý phó trưởng phòng, cô lại bị mọi người bắt nạt.
Tối nay, con trai nhỏ của Lý phó phòng bị sốt cao đến mức phải nhập viện cấp cứu, ngày mai lại có một buổi họp quan trọng của tổng giám đốc, không thể không nộp báo cáo thống kê, cuối cùng dành phải để lại Lạc Vi Vi cùng một đàn sói độc ác. Phòng kế toán của Mộ Thị đích thực là một am ni cô,lại còn toàn là ni cô độc thân, thậm chí một thực tập sinh nam mới đến chào hỏi thôi cũng bị dọa cho chạy mất dép.
Lạc Vi Vi cắm cúi làm việc, thoắt cái đã đến hơn 9 giờ tối, cả công ty giờ chẳng còn ai, bản báo cáo chị Lý nhờ cô đã làm xong, bụng đói kêu òng ọc từng tiếng, cô nhìn tài liệu trước mặt,cuối cùng quyết định đưa tài liệu lên phòng tổng giám đốc trước.
Đi ra khỏi phòng kế toán, ánh đèn mập mờ chớp choáng, Lạc Vi Vi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy, cô còn mắc chứng sợ bóng tối, thật là một thử thách lớn. Nói đến những chứng bệnh của Lạc Vi Vi, phải kể đến những ngày cô bị bắt cóc, tra tấn dã man hồi nhỏ, đối phương vì muốn trả thù bố mẹ cô mà ra tay dã man với một đứa bé mới vài tuổi...
Đi ra đến cửa thoát hiểm, cô nén lại sợ hãi, hít một hơi sâu rồi bắt đầu đánh vật với cái cầu thang. Phòng tổng giám đốc ở tầng 40 cao nhất, phòng kế toán ở tầng 15, vì sao không dùng thang máy ư? Tất nhiên là vì cô còn mắc chứng sợ không gian hẹp, cô không dám đi bằng thang máy. Nếu nói Lâm Đại Ngọc là người đa sầu đa cảm thì Lạc Vi Vi chính là đa chứng đa bệnh.
Khi leo lên đến tầng 40, Lạc Vi Vi mệt đến mức thở hổn hển, hai chân đã run cầm cập vì mỏi, một tay cô cầm đôi xăng đan cao gót nhỏ, một tay bám chặt vào thành cầu thang, đến bậc trên cùng, không biết là vì vui mừng khi leo đến nơi hay quá mệt mỏi mà cô vấp phải bậc thang, cả người đổ nhào về phía trước. Nằm sóng soài dưới đất, Lạc Vi Vi đau khổ tự nhủ không biết quyết định đi làm của cô có đúng không nữa. Đến khi đứng lên mới biết chân đau buốt, cổ chân sưng tấy, có lẽ là trật chân rồi, Lạc Vi Vi ngồi nhìn cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp đang sưng phồng thì khóc không ra nước mắt.
Cô cố gắng nhẹ nhàng xỏ đôi xăng đan vào chân, quai đeo lại cài đúng chỗ mắt cá chân, cô đau đến thở hắt ra, cố vịn tường đứng lên lại nghe "cạch" một tiếng, cô hoảng hốt cúi xuống nhìn, thì ra cái usb tài liệu của cô rơi ra ngoài, Lạc Vi vi cúi xuống nhặt không may đụng phải chỗ đau lại lần nữa ngã vật ra đất, lần này cô không cố gắng đứng lên nữa mà ngồi bệt ở dưới đất, hai mắt đờ đẫn nhìn cái USB trước mặt. Cuối cùng, cô chấp nhận số phận cầm chiếc USB lên, một lần nữa cố gắng đứng lên, lê từng bước chân đi vào hành lang tầng 40.
Cô lết về phía chiếc máy in, cắm USB máy tính rồi bắt đầu in tài liệu, trong khi chờ in xong, cô thoáng ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, Lạc Vi Vi cố hít lấy hít để, cuối cùng nhận định đó là ảo giác vì cô quá đói, giờ này thì làm gì còn ai ở công ty chứ. In xong, Vi Vi ôm đống tài liệu dày cộp bước về phía phòng tổng giám đốc, càng bước càng ngửi thấy mùi thức ăn rõ rệt, cô nghi hoặc, đang định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Lạc Vi Vi sợ đến mức đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất, nhưng thật không may, nó rơi trúng chân cô, chân bị thương, cô đã sẵn sằng đón chờ thêm một lần tiếp đất thì có một vòng tay ấm áp chắc khỏe đỡ lấy vòng eo cô.
Tư thế của hai người lúc này chính là một hình ảnh kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân trong phim. Lạc Vi Vi thấy bị người khác ôm thì sợ đến run rẩy, mồ hôi bắt đầu túa ra. Người kia vừa buông tay ra thì cô tiếp tục hành trình rơi thẳng , người kia thấy vậy lại lần nữa kéo cô lên, nhặt đống tài liệu trên mặt đất đưa đến cho cô, Lạc Vi Vi lúc này đã sợ đến không biết trời đất, ngoài hành lang lúc này không một ánh đèn nên không thể nhìn rõ người trước mặt là ai, chỉ biết người đó có thân hình cao lớn , rắn chắc, có vẻ là một người đàn ông. Đúng rồi, đây là phòng tổng giám đốc, chẳng nhẽ đây chính là tổng giám đốc.
Mộ Phong Triệt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy trước mắt thì đôi mày nhíu lại, tập tài liệu anh vẫn đang cầm đưa đến trước mặt cô ta mà cô ta không thèm cầm, mà giờ này cô ta lên đây làm gì không biết.
" Của cô này " . Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Lạc Vi Vi giật thót mình, cô rụt rè đưa tay ra nhận lấy, hai tay cô vẫn đang run run, không thể cầm chắc được tập tài liệu nặng trình trịch kia, mà không đúng, cái này là để đưa cho tổng giám đốc mà, cô còn cầm làm gì, khi cô đang đắn đo một lúc lâu, người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn quay trở về phòng làm việc, Lạc Vi Vi lo sợ đưa tay lên chậm rãi gõ cửa. Từ trong phòng lại phát ra tiếng nói : " Mời vào". Cô khẽ đưa tay ra mở cửa, lập tức mùi thức ăn tràn ngập trong mũi.
Mộ Phong Triệt là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Mộ thị, mới về nước quản lý tập đoàn của gia độc được vài tháng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, thậm chí là phải ở lại làm thêm giờ rất nhiều. Anh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, biết chắc sẽ là cô gái kì quặc vừa rồi, nhưng nhìn thấy xong lại vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, cả người Lạc Vi Vi vô cùng chật vật, mái tóc nâu xõa ra có chút rối bời, đôi mắt hổ phách ngân ngấn nước, quần áo ướt sũng như vừa nhảy vào bồn nước, chân đi cà nhắc, lết từng bước về phía bàn làm việc của Mộ Phong Triệt.
Nhìn cảnh này, Mộ Phong Triệt quên cả lạnh lùng, đến khi Lạc Vi Vi để tài liệu lên bàn, anh mới phát hiện mắt cô liên tục liếc về phần cơm để bên cạnh anh, đang định đưa tay đỡ lấy tập tài liệu kia thì một tiếng òng ọc chợt phát ra phá tan bầu không khí.
Lạc Vi Vi thì đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, chứng ám ảnh sợ xã hội của cô bùng phát đến tột cùng, nếu không phải vì chân đang đau thì chắc chắn cô sẽ quay đầu bỏ chạy.
Mộ Phong Triệt thấy vậy thì có chút buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái khổ sở như vậy trước mặt anh, anh khẽ đẩy phàn cơm của mình về phía cô, tay còn lại khẽ lật tập tài liệu : " Đây chính là báo cáo thống kê của quý vừa rồi sao? " . Nhưng không có ai trả lời anh, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô gái kia run rẩy liên tục, mồ hôi túa ra càng nhiều, môi mấp máy như muốn nói nhưng không nói được, nhìn anh như quái vật ăn thịt người.
Mộ Phong Triệt lạ lùng cúi xuống nhìn tài liệu lần nữa, bản báo cáo này làm vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, lại đầy đủ cả những điều vụn vặt nhất, tốt hơn nhiều so với những bản báo cáo trước đây, anh lại quen miệng hỏi : " Cô làm sao ? ". Nhưng vẫn không ai trả lời anh, anh lại lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy ai trước bàn làm việc, anh kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhưng cũng không để ý nữa, tiếp tục xem báo cáo, quả thực là rất tốt, rất đầy đủ, anh đang thiếu một trợ lý, xem ra người làm bản báo cáo này cũng không tồi. Nhưng càng lúc Mộ Phong Triệt càng cảm thấy kì lạ, có gì đó rất lạ...mà anh không thể diễn tả được.
Mộ Phong Triệt nhíu mày khó hiểu, anh đứng lên đi ra đóng cửa, khi quay lại thì đột nhiên một thân hình mảnh mai yếu ớt đập thẳng vào mắt anh, cô đang nằm dưới đất , hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như là...ngất rồi...
Tác giả :
Uyển Uyển