Tổng Giám Đốc Và Người Tình Hung Dữ
Chương 2
Đi vào một bệnh viện danh tiếng ở Đài Bắc, Đốc Tuyên Hách mặc trang phục viện trưởng, đi cùng bác sĩ điều trị tới một phòng bệnh hạng nhất, trong phòng, bệnh nhân mặt trắng bệch như vừa mới ngủ, còn hơi thút thít.
Sau khi khám qua cho bệnh nhân, Đốc Tuyên Hách ra dấu cho bác sĩ đi cùng im lặng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới trao đổi với nhau.
"Viện trưởng, tôi sợ nếu như tâm trạng của cô Thừa không ổn định, sợ rằng chứng trầm cảm sẽ lại tái phát, cộng thêm bệnh tình của cô ấy . . . . . ." Bác sĩ điều trị trầm trọng nói: "Y tá nói, họ đã phải ngăn mấy lần cô Thừa tự sát rồi."
"Phái hai người hộ lý đặc biệt tới chăm sóc cô Thừa, không để cho cô ấy có cơ hội tự sát nữa."
"Dạ, tôi biết rồi"
"Viện trưởng, cha cậu hiện đang chờ ở phòng viện trưởng, ông muốn cậu lúc nào rảnh thì lập tức qua đó." Ở trong bệnh viện, đi bên cạnh Đốc Tuyên Hách là một y tá trưởng lâu năm, giống như là thư ký của anh, báo cáo cho anh biết chuyện.
"Chị Vương, cần phải chăm sóc tốt cho cô Thừa." Đốc Tuyên Hách nghiêm túc phân phó cho hộ lý.
"Dạ, viện trưởng, tôi hiểu rồi."
"Ông ấy đã gặp cô Thừa chưa?" Trước khi đi, Đốc Tuyên Hách quay đầu lại hỏi.
"Chưa, chỉ thấy ông ấy nói lát nữa sẽ tới thăm."
"Được rồi. Chị không phải đi cùng tôi nữa." Đốc Tuyên Hách khẽ gật đầu, không nói gì thêm, vẻ mặt mệt mỏi rời đi.
www. xs8. cn
Bên trong phòng viện trưởng, một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thở dài.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Đi vào phòng viện trưởng, Đốc Tuyên Hách cố gắng nói chuyện với cha bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Bộ Tôn Trung Sơn này may cũng không tệ lắm, làm thật tỉ mỉ. . . . . ."
"Anh rất bất hiếu!" Đứng ở bên cửa sổ Đốc Vũ vừa quay đầu lại, lập tức dạy dỗ con trai."Hôm qua ta cùng mẹ anh đi chợ bà bán đậu hũ nói, chúng ta có một đứa con rất có hiếu."
Kể từ Đốc Vũ về hưu, niềm vui lớn nhất của vợ chồng già là đi dạo chợ bán thức ăn truyền thống cùng bán đồ ăn.
"Cha, con biết sai rồi." Đốc Tuyên Hách cởi áo viện trưởng ra, đi về trước, cầm quần áo đưa cho cha mình. "Con biết rõ thật ra thì cha thích bộ đồ viện trưởng. Lần sau cha đừng quên nói với bà lão bán đậu hũ, bộ đồ này là con đưa cho cha."
Đẩy tay con trai ra, thở dài, Đốc Vũ nghiêm mặt nói: "Anh có biết chúng ta đang nói về chuyện gì chứ."
"Chỉ là, con nghĩ bà lão bán đậu hũ, hẳn là người thích kiểu áo Tôn Trung Sơn."
"Tuyên Hách!"
"Vậy thì cha có biết chuyện hai chiếc xe thể thao của con bị đâm hỏng chứ?"
"Hai chiếc xe thể thao bị đụng? Chuyện khi nào?"
"Hôm nay. Mới vừa xảy ra không quá năm tiếng trước." Đốc Tuyên Hách giống như đắc ý."Chị Vương chưa báo cáo cho cha sao? Bởi vì chị ấy cũng không biết."
Anh sớm đã biết chị Vương là "Thay thế người đó", luôn báo cáo mọi chuyện trong bệnh viện cho cha anh. Có thể có lúc Chị Vương cảm thấy áy náy, nhưng chẳng sao, có người thay anh báo cáo với cha mẹ mọi chuyện, anh cũng cảm thấy vui vẻ.
"Anh không có đâm chết người chứ?" Đốc Vũ khẩn trương hỏi.
"Cha, cha nghe không rõ sao! Là người khác đụng vào xe con, không phải là con đi đụng xe của người khác."
"Đối phương không có sao chứ?"
"Vâng, không có sao. Cha yên tâm đi, cô ấy rất tốt."
Đốc Tuyên Hách cảm thấy mệt mỏi. Cha anh là một bác sĩ giỏi, lúc nào cũng có tinh thần hành y cứu người, có lúc anh hoài nghi cha anh xem mình không phải là người, cho mình là Alla bất tử, hoặc là thiên thần gì đó——
Người khác nghe thấy con mình bị đụng xe, sẽ khẩn trương hỏi sự an nguy của con mình, nhưng cha anh thì chỉ quan tâm tới đối phương có được an toàn không, rất hợp với phong cách giám đốc.
"Giờ cha thấy đối phương không sao, có thể về chăm sóc mẹ chứ?" Đốc Tuyên Hách nhún nhường, lễ phép tiễn cha.
Đốc Vũ đứng tại chỗ, không chút động đậy."Đốc Tuyên Hách!"
Nghe thấy tên mình, từ trong miệng cha thốt ra, Đốc Tuyên Hách biết, sự nhẫn nại của cha anh đã đến cực điểm.
Anh giơ cờ trắng đầu hàng.
"Vâng, con biết cha muốn nói về chuyện gì." Cầm quần áo treo lên, Đốc Tuyên Hách kéo một cái ghế cho cha anh ngồi. "Dạ, không sai, con không có nói cho mọi người biết Thừa Lượng Trúc nằm ở bệnh viện chúng ta, nhưng chỉ là con không muốn cha và mẹ phải lo nghĩ."
Nghe vậy, Đốc Vũ thở dài một cái."Cha không nên lo lắng sao?"
"Chờ một chút, sao mẹ lại không đi cùng cha?" Chuyện này đối với cha mẹ anh mà nói, có thể coi là một chuyện lớn, không có lý mẹ anh không tới.
"Mẹ anh sáng sớm đã đi cứu trợ rồi, cha đã gọi điện thoại rồi, mẹ anh bảo lập tức về đây."
Đốc Vũ mới nói xong, điện thoại nội bộ liền vang lên tiếng của bà Vương ——
"Viện trưởng, Đốc phu nhân đã tới."
Đốc Tuyên Hách bất đắc dĩ nhìn cha một cái."Xem ra, con muốn nghỉ ngơi, còn phải xem ý trời."
Đầu tiên là bị đụng xe, sau đó là bị cha mẹ thẩm vấn, anh khó được nghỉ ngơi rồi.
www. xs8. cn
Hai người ngồi chung một chỗ nhớ lại thời gian trước, cứ như vậy qua một giờ.
Đốc Tuyên Hách đứng ở hai phía, lấy bổn phận con ngoan, phối hợp thỉnh thoảng gật đầu một cái.
"Ta nhớ năm đó Lượng Trúc thật đáng yêu, thường thường chạy theo sau Tuyên Hách . . . . . ."
Cười khô một tiếng, Đốc Tuyên Hách gật đầu. "Có chuyện như vậy."
"Khi đó Trí Quần không ngại nhà chúng ta có bối cảnh là hắc đạo. . . . . ."
Đốc Vũ vừa nói xong, vợ ông vỗ vỗ nhẹ lên tay ông."Đừng nói nữa, ở bệnh viện đừng nhắc tới những chuyện này được không?"
Nhà họ Đốc có xíu bối cảnh hắc đạo, nhưng từ khi Tuyên Hách đảm nhiệm chức viện trưởng, thì sự nghiệp hắc đạo đã giao cho người khác quản lý, bây giờ nhà họ Đốc là gia đình bác sĩ.
"Nơi này cũng chỉ có một nhà ba người, sợ gì ai nghe thấy, năm đó Trí Quần không ghét bỏ nhà mình có liên quan tới hắc đạo, coi nhau như bạn tốt, còn thường xuyên trợ giúp chúng ta, thậm chí còn đem hòn ngọc quý trên tay gả cho Tuyên Hách nhà chúng ta . . . . . ."
"Cha, không phải cha xem chuyện này là thật chứ?" Đốc Tuyên Hách mơ hồ cảm thấy chuyện sẽ bị cha mẹ mình làm cho phức tạp, không khỏi lo lắng."Nói không chừng khi đó bác Thừa, chỉ là muốn dùng phương pháp này khích lệ chúng ta cố gắng gây dựng sự nghiệp mà thôi, bác ấy chắc không có nghĩ quá nhiều."
"Nhưng con không thể phủ nhận, bác Thừa đối với nhà chúng ta thật có dạ." Mẹ anh từng được coi là "phụ nữ xinh đẹp" đa sầu đa cảm.
"Có, nhưng. . . . . . không phải muốn con lấy thân báo đáp chứ?" Đốc Tuyên Hách lớn như vậy, lần đầu tiên nói chuyện cùng cha mẹ mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ban đầu nếu không phải vì ba con sợ sẽ liên lụy đến nhà họ Thừa, chúng ta cũng sẽ không cắt liên lạc với nhà họ . . . . . .
A, đều do số phận trêu đùa, nếu như ban đầu chúng ta không lo lắng nhiều như vậy, nói không chừng lúc nhà họ Thừa gặp chuyện, chúng ta đã có thể giúp đỡ một tay." Lữ Uyển Nghi thấp giọng nhớ lại: "Lượng Trúc đáng thương—— ai, mẹ đi trước xem nó thế nào, không biết nó còn nhớ chúng ta không."
"Anh nghĩ nó sẽ không quên em đâu."
"Tuyên Hách, đi, cùng qua thăm Lượng Trúc." Hai vợ chồng già trước khi ra cửa, không quên nhắc nhở con trai cùng đi.
"Ai da, bụng của con không quá thoải mái, e rằng phải vào tolet trước đã."
"Không sao, chúng ta chờ con."
"Có thể. . . . . . hơi lâu."
"Nhanh lên một chút đi, chúng ta ở chỗ này đợi con." Lữ Uyển Nghi kiên quyết phải đợi con trai đi cùng.
Đốc Tuyên Hách không muốn vào lúc này, cả hai người phụ nữ đều đa sầu đa cảm, vừa gặp nhau, sẽ mất đi lý trí, việc chung thân đại sự của anh rất có thể vì vậy mà bị định đoạt . . . . . . Đây thật là một chuyện còn kinh khủng hơn việc không được nghỉ ngơi.
Đốc Tuyên Hách xoay người, như một làn khói đi vào phòng rửa mặt, tính toán có thể trốn được bao lâu thì bao, nói không chừng hai người chờ không được, sẽ tự động rời đi.
Xách theo thùng nước, Tang Á Ly theo sự phân công của quản lý, đi vào trong phòng viện trưởng.
Quản lý chỉ vào phòng rửa tay nói với cô: "Cô qua bên kia lau dọn."
"Vâng"
Đi vào phòng rửa tay chuyên dụng của viện trưởng, Tang Á Ly mới bừng tỉnh vì sao cô lại may mắn như vậy, có thể chỉ sau một giờ từ khi bị ông chủ tiệm bán hoa đuổi việc, đã có thể tìm được việc làm.
Công ty vệ sinh, toàn bộ công ty, từ tổng giám đốc, trưởng phòng, nhân viên tạp vụ đều là một người, quản lý nói nếu trong một tháng mà cô làm không tốt, đừng nghĩ tới tiền lương.
Xách tới vòi nước, Tang Á Ly nhìn vào gương trong phòng rửa tay, khẽ nở một nụ cười.
Quản lý này cũng thật lạ, tự mình không làm, lại bảo cô vào dọn, nhưng không sao cả, quan trọng là, cô đã có thể tìm được một công việc.
Công việc có khổ nữa, cô cũng chịu được, cô sẽ bản lĩnh hơn.
Cố gắng, cố gắng, cố gắng lên!
"Tang Á Ly, đừng quên mi đã nói, trước khi hai lăm tuổi, phải kiếm được một trăm vạn!" Tang Á Ly chỉ lấy gương nhắc nhở mình.
Sau khi tự động viên mình, khom người, mở vòi nước, quay người lại, cửa tolet tự động mở ra, tinh thần cô phấn chấn cầm vòi nước hướng vào trong ——
"A —"
Xong rồi!
Chết!
Hỏng rồi!
Toàn thân ướt sũng, Đốc Tuyên Hách bước ra, anh trừng mắt nhìn xem ai dám phun nước vào người anh, tròn mắt khi nhìn thấy cô."Cô còn chơi chưa đã sao?"
"A!"
Sau khi nghe anh nhắc nhở, cô sợ quá quăng luôn vòi nước, khom người vội vàng tắt nước.
Ngồi dậy, cô ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đi toilet."
Cô tròn mắt nhìn anh."Tôi muốn hỏi tại sao anh lại ở chỗ này?"
Đốc Tuyên Hách không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bên ngoài. . . . . . có người không?"
"Có, có một người, quản lý công ty vệ sinh của tôi."
"Công ty vệ sinh? Cô đã tìm được việc làm?" Anh nhìn trang phục của cô đúng là đồng phục của công ty vệ sinh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Tang Á Ly đắc ý."Đương nhiên. Này, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tại sao anh lại. . . . . ."
Tang Á Ly mới nói được nửa câu, thì nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm.
Chị Vương đẩy cửa phòng tắm, thấy toàn thân ướt sũng của Đốc Tuyên Hách, chị ta sợ há hốc mồm.
"Viện trưởng, sao cậu. . . . . . lại bị vậy. . ."
"Có chuyện gì sao?" Ngược lại Đốc Tuyên Hách lại tỏ ra rất ung dung.
"Ách, mẹ cậu muốn cậu sang đó."
"Chị cũng thấy đấy." Mở hai tay, hai hàng nước từ tay áo phía dưới nhỏ ra, ướt sũng."Tôi phải thay quần áo, sấy tóc. . . . . . cần một chút thời gian."
Chị Vương gật đầu, nhưng chị ta liền nhìn về phía cô gái của công ty vệ sinh."Cô làm việc sao vậy, không ai nói cho cô biết viện trưởng ở trong này sao?"
"Dạ, không có." Tang Á Ly thấp giọng trả lời.
"Cô. . . . . ."
"Được rồi, chị Vương, không phải là lỗi của cô ấy, chị hãy qua bên cha mẹ tôi trước đi, nhân tiện nói với họ, nếu họ có việc cần làm thì cứ đi, không cần chờ tôi."
"A, rồi." Chị Vương hồ nghi đánh giá Tang Á Ly."Cô kia. . . . . ."
"Cô ấy còn chưa quét dọn xong, dĩ nhiên phải ở lại."
"Được, tôi đi trước."
Chị Vương vừa đi, người quản lý vẫn đứng ở bên ngoài từ nãy vội vàng đi vào xin lỗi Đốc Tuyên Hách.
"Viện trưởng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô ấy mới tới, cho nên. . . . . ." Quản lý lấy thái độ khúm núm, chỉ còn thiếc chút nữa là nằm xuống đất dập đầu.
Tang Á Ly sững sờ, thật hận mình không mang quyển sổ nhỏ, nếu không nhất định cô sẽ ghi lại cách ứng biến của quản lý, làm thành bút ký.
Quả nhiên là gặp phải đại gia lớn hơn, vừa rồi còn vênh mặt hất hàm sai khiến cô, giờ thì khúm núm.
"Cô ấy làm rất tốt, tôi đang định đưa thêm tiền thưởng cho cô ấy." Anh đang lo nên dùng lý do gì để trì hoãn việc đi gặp mẹ anh, lỗi của cô, vừa đúng lúc giúp anh có lý do trì hoãn.
Nghe vậy, cô thốt lên: "Anh điên rồi a!" Thấy quản lý trừng mắt nhìn cô, cô lập tức nói lại, "Ách, không phải, tôi muốn nói, viện trưởng anh. . . . . . anh thật tốt."
"Dạ dạ dạ, viện trưởng thật là người rộng lượng." Nhất thời quản lý hóa thân làm Tiểu Lý Tử.
Đốc Tuyên Hách không để ý hắn ta, chỉ hướng Tang Á Ly nói: "Cô tới phòng nghỉ của tôi quét dọn, nhân tiện mang giúp tôi một bộ đồ tới đây."
"Tôi?" Cô rất muốn kiếm tiền, nhưng thật sự cô không quen bị anh sai bảo.
"Viện trưởng bảo cô đi, cô hãy đi nhanh chút đi!"
"A ——"
"Thật không nhìn ra anh là viện trưởng!" Vừa vào đến phòng nghỉ ngơi của viện trưởng, thấy Đốc Tuyên Hách cởi áo sơmi ra, nhìn thấy anh ở trần, Tang Á Ly xấu hổ lập tức quay mặt đi.
"Thế cô cảm thấy tôi giống cái gì?" Đem dây lưng để trên tay của cô, anh hỏi.
"Uy. . . . . . Anh. . . . . . Anh có thể vào phòng tắm cởi được không a!" Thấy dây lưng cũng được bỏ ra, Tang Á Ly cúi mặt, nói.
"Xin gọi tôi là 『 viện trưởng 』." Anh cố ý đứng ở sau lưng cô, để cho cô càng khẩn trương.
Hít một hơi thật sau, vì muốn kiếm một chút tiền, Tang Á Ly nên học cách cúi đầu. "Đúng vậy, viện trưởng, có thể mời đi vào phòng tắm được không?"
Cô cảm thấy sau lưng mình bao phủ một ma lực vô hình, dần dần xâm nhập vào cô, làm cô muốn ngất đi, có chút không thở nối, có chút nóng lên.
"Xem ra cô. . . . . . rất khẩn trương?" Anh đến gần cô một chút, toàn thân cô tản mát ra một loại hương làm cho người ta không tự chủ được."Cô chưa có bạn trai?"
Có khả năng sao? Hình như không có khả năng. Cô khá thùy mị. . . . . .
"Người nào. . . . . . người nào. . . . . . người nào nói, tôi cũng có bạn trai. . . . . . bạn trai. . . . . . vô cùng. . . . . . nhiều. . . . . ." Chính cô cũng thấy chột dạ.
Bị anh hỏi như vậy, cô mới nghiêm túc nghĩ, trước đây cô bận đi làm kiếm tiền, cộng thêm thỉnh thoảng bà nội cùng thím dạy bảo, thật sự đối với khái niệm "Bạn trai" này, cô đúng là không có.
"Là vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì sức quyến rũ của tôi quá lớn, cô không chống đỡ nổi, mới có thể khẩn trương như vậy?"
"Có phải anh đang dán vàng lên mặt mình rồi hả?"
Cô vừa quay đầu lại, môi của hai người ở giữa không trung, chỉ cách có một milimet.
Khi hơi thở nam tính của anh sắp bao phủ hết mặt cô, tiếng gõ cửa vang lên, làm cô giật mình lùi lại một bước.
Người ngoài cửa còn chưa vào cửa, đã nói: "Viện trưởng, cô Thừa bị ói, cha ngài muốn viện trưởng qua đó một chuyến." Đứng ở ngoài cửa là chị Vương.
"Tôi nghe rồi, sau khi thay đồ xong, tôi sẽ lập tức qua đó."
Đốc Tuyên Hách xoay người, đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ, thu lại khuôn mặt nghiêm túc.
"Cô vẫn muốn nhìn tôi?" Vừa mặc áo sơ mi, anh vừa nhìn về phía Tang Á Ly đứng cách anh không xa, giống như vẫn còn ở trong sương mù không tìm được đường ra. "Tôi sẽ không để bụng việc cô nhìn, nhưng xin cô đừng nên hét lên."
Dứt lời, động tác của anh nhanh chóng đã cởi quần dài ướt sũng ra.
Chưa kịp hiểu ý tứ trong câu nói của anh, thì anh đã cởi quần ra, Tang Á Ly chỉ kịp xoay người, khuôn mặt ửng hồng.
Vừa rồi cô còn nghĩ bọn họ giống như trong phim thần tượng, đôi môi lướt qua nhau, sau đó thì sẽ có một nụ hôn nóng bỏng —— trước khi xoay người, cô đã nhìn thấy cặp đùi săn chắc của anh . . . . . .
A, trời ạ, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?
Hai tay che kín mặt, hôm nay không phải ngày cô Tang Á Ly phát xuân chứ, sao lại nghĩ tới chuyện đó?
"Cô đang nghĩ cái gì?" Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, trước khi ra cửa, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô."Bình tĩnh lại!"
"Đi? Đi đâu?" Đột nhiên anh cầm tay cô, cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu lưu thông mạnh, huyết áp lên cao.
Cô hỏi như vậy, làm anh cũng tự hỏi mình.
Nheo lại mắt, anh nhìn kỹ cô.
Tại sao anh lại nắm lấy tay cô? Vừa rồi khi kéo tay cô, anh coi cô như người nhà, khi anh đi giải quyết việc khẩn cấp, thì nhất định cô phải cùng đi với anh.
Nói một cách khác, anh coi cô như trợ lý của mình, nhưng cũng không phải, ít nhất so với chị Vương cô trẻ tuổi, xinh đẹp, lại. . . . . . lại làm cho anh cảm thấy hứng thú.
Bị ánh mắt lấp lánh tỏa sáng đen nhánh của anh nhìn mình, mặt cô nóng lên, cúi đầu xấu hổ, ánh mắt dừng lại ở chỗ tay anh nắm, nụ cười xấu hổ, không kiềm chế được nở trên môi cô.
Ngoài cửa chị Vương còn chưa đi, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên."Viện trưởng, cậu đã xong chưa?"
Thấy chị Vương giục, Đốc Tuyên Hách liền buông tay ra, tìm một lý do thích hợp để trả lời cô.
"Cô đi cùng tôi, bệnh nhân ói ra sàn nhà, cũng phải có người dọn dẹp." Không thể tùy tiện nói cho cô biết, là do vô thức mà kéo cô đi cùng được. "Đi mau!"
Đốc Tuyên Hách bước ra cửa phòng nghỉ ngơi của viện trưởng trước, cùng đi với chị Vương, khi rời khỏi, không nhìn thấy một mắt oán thán dõi theo, trừng mắt nhìn bóng lưng anh tuấn của anh.
Tang Á Ly bĩu môi, trong lòng nói thầm. Cái gì! Thì ra anh ta kéo tay cô, chỉ vì muốn cô dọn dẹp sản phẩm nôn ra của bệnh nhân?
Vậy thì chỉ cần nói là được rồi, đâu cần phải kéo tay cô, còn nhìn cô thâm tình nữa. . . . . . hại tim của cô đập loạn.
"Cô đang thất thần gì vậy? Còn không mau đi!" Tên quản lý hét lên."Ngộ nhỡ việc đó bị mất, tôi sẽ tìm cô tính sổ."
"A."
Đẩy xe vệ sinh đi, Tang Á Ly nhìn quản lý rầu rĩ.
Sau khi khám qua cho bệnh nhân, Đốc Tuyên Hách ra dấu cho bác sĩ đi cùng im lặng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới trao đổi với nhau.
"Viện trưởng, tôi sợ nếu như tâm trạng của cô Thừa không ổn định, sợ rằng chứng trầm cảm sẽ lại tái phát, cộng thêm bệnh tình của cô ấy . . . . . ." Bác sĩ điều trị trầm trọng nói: "Y tá nói, họ đã phải ngăn mấy lần cô Thừa tự sát rồi."
"Phái hai người hộ lý đặc biệt tới chăm sóc cô Thừa, không để cho cô ấy có cơ hội tự sát nữa."
"Dạ, tôi biết rồi"
"Viện trưởng, cha cậu hiện đang chờ ở phòng viện trưởng, ông muốn cậu lúc nào rảnh thì lập tức qua đó." Ở trong bệnh viện, đi bên cạnh Đốc Tuyên Hách là một y tá trưởng lâu năm, giống như là thư ký của anh, báo cáo cho anh biết chuyện.
"Chị Vương, cần phải chăm sóc tốt cho cô Thừa." Đốc Tuyên Hách nghiêm túc phân phó cho hộ lý.
"Dạ, viện trưởng, tôi hiểu rồi."
"Ông ấy đã gặp cô Thừa chưa?" Trước khi đi, Đốc Tuyên Hách quay đầu lại hỏi.
"Chưa, chỉ thấy ông ấy nói lát nữa sẽ tới thăm."
"Được rồi. Chị không phải đi cùng tôi nữa." Đốc Tuyên Hách khẽ gật đầu, không nói gì thêm, vẻ mặt mệt mỏi rời đi.
www. xs8. cn
Bên trong phòng viện trưởng, một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thở dài.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Đi vào phòng viện trưởng, Đốc Tuyên Hách cố gắng nói chuyện với cha bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Bộ Tôn Trung Sơn này may cũng không tệ lắm, làm thật tỉ mỉ. . . . . ."
"Anh rất bất hiếu!" Đứng ở bên cửa sổ Đốc Vũ vừa quay đầu lại, lập tức dạy dỗ con trai."Hôm qua ta cùng mẹ anh đi chợ bà bán đậu hũ nói, chúng ta có một đứa con rất có hiếu."
Kể từ Đốc Vũ về hưu, niềm vui lớn nhất của vợ chồng già là đi dạo chợ bán thức ăn truyền thống cùng bán đồ ăn.
"Cha, con biết sai rồi." Đốc Tuyên Hách cởi áo viện trưởng ra, đi về trước, cầm quần áo đưa cho cha mình. "Con biết rõ thật ra thì cha thích bộ đồ viện trưởng. Lần sau cha đừng quên nói với bà lão bán đậu hũ, bộ đồ này là con đưa cho cha."
Đẩy tay con trai ra, thở dài, Đốc Vũ nghiêm mặt nói: "Anh có biết chúng ta đang nói về chuyện gì chứ."
"Chỉ là, con nghĩ bà lão bán đậu hũ, hẳn là người thích kiểu áo Tôn Trung Sơn."
"Tuyên Hách!"
"Vậy thì cha có biết chuyện hai chiếc xe thể thao của con bị đâm hỏng chứ?"
"Hai chiếc xe thể thao bị đụng? Chuyện khi nào?"
"Hôm nay. Mới vừa xảy ra không quá năm tiếng trước." Đốc Tuyên Hách giống như đắc ý."Chị Vương chưa báo cáo cho cha sao? Bởi vì chị ấy cũng không biết."
Anh sớm đã biết chị Vương là "Thay thế người đó", luôn báo cáo mọi chuyện trong bệnh viện cho cha anh. Có thể có lúc Chị Vương cảm thấy áy náy, nhưng chẳng sao, có người thay anh báo cáo với cha mẹ mọi chuyện, anh cũng cảm thấy vui vẻ.
"Anh không có đâm chết người chứ?" Đốc Vũ khẩn trương hỏi.
"Cha, cha nghe không rõ sao! Là người khác đụng vào xe con, không phải là con đi đụng xe của người khác."
"Đối phương không có sao chứ?"
"Vâng, không có sao. Cha yên tâm đi, cô ấy rất tốt."
Đốc Tuyên Hách cảm thấy mệt mỏi. Cha anh là một bác sĩ giỏi, lúc nào cũng có tinh thần hành y cứu người, có lúc anh hoài nghi cha anh xem mình không phải là người, cho mình là Alla bất tử, hoặc là thiên thần gì đó——
Người khác nghe thấy con mình bị đụng xe, sẽ khẩn trương hỏi sự an nguy của con mình, nhưng cha anh thì chỉ quan tâm tới đối phương có được an toàn không, rất hợp với phong cách giám đốc.
"Giờ cha thấy đối phương không sao, có thể về chăm sóc mẹ chứ?" Đốc Tuyên Hách nhún nhường, lễ phép tiễn cha.
Đốc Vũ đứng tại chỗ, không chút động đậy."Đốc Tuyên Hách!"
Nghe thấy tên mình, từ trong miệng cha thốt ra, Đốc Tuyên Hách biết, sự nhẫn nại của cha anh đã đến cực điểm.
Anh giơ cờ trắng đầu hàng.
"Vâng, con biết cha muốn nói về chuyện gì." Cầm quần áo treo lên, Đốc Tuyên Hách kéo một cái ghế cho cha anh ngồi. "Dạ, không sai, con không có nói cho mọi người biết Thừa Lượng Trúc nằm ở bệnh viện chúng ta, nhưng chỉ là con không muốn cha và mẹ phải lo nghĩ."
Nghe vậy, Đốc Vũ thở dài một cái."Cha không nên lo lắng sao?"
"Chờ một chút, sao mẹ lại không đi cùng cha?" Chuyện này đối với cha mẹ anh mà nói, có thể coi là một chuyện lớn, không có lý mẹ anh không tới.
"Mẹ anh sáng sớm đã đi cứu trợ rồi, cha đã gọi điện thoại rồi, mẹ anh bảo lập tức về đây."
Đốc Vũ mới nói xong, điện thoại nội bộ liền vang lên tiếng của bà Vương ——
"Viện trưởng, Đốc phu nhân đã tới."
Đốc Tuyên Hách bất đắc dĩ nhìn cha một cái."Xem ra, con muốn nghỉ ngơi, còn phải xem ý trời."
Đầu tiên là bị đụng xe, sau đó là bị cha mẹ thẩm vấn, anh khó được nghỉ ngơi rồi.
www. xs8. cn
Hai người ngồi chung một chỗ nhớ lại thời gian trước, cứ như vậy qua một giờ.
Đốc Tuyên Hách đứng ở hai phía, lấy bổn phận con ngoan, phối hợp thỉnh thoảng gật đầu một cái.
"Ta nhớ năm đó Lượng Trúc thật đáng yêu, thường thường chạy theo sau Tuyên Hách . . . . . ."
Cười khô một tiếng, Đốc Tuyên Hách gật đầu. "Có chuyện như vậy."
"Khi đó Trí Quần không ngại nhà chúng ta có bối cảnh là hắc đạo. . . . . ."
Đốc Vũ vừa nói xong, vợ ông vỗ vỗ nhẹ lên tay ông."Đừng nói nữa, ở bệnh viện đừng nhắc tới những chuyện này được không?"
Nhà họ Đốc có xíu bối cảnh hắc đạo, nhưng từ khi Tuyên Hách đảm nhiệm chức viện trưởng, thì sự nghiệp hắc đạo đã giao cho người khác quản lý, bây giờ nhà họ Đốc là gia đình bác sĩ.
"Nơi này cũng chỉ có một nhà ba người, sợ gì ai nghe thấy, năm đó Trí Quần không ghét bỏ nhà mình có liên quan tới hắc đạo, coi nhau như bạn tốt, còn thường xuyên trợ giúp chúng ta, thậm chí còn đem hòn ngọc quý trên tay gả cho Tuyên Hách nhà chúng ta . . . . . ."
"Cha, không phải cha xem chuyện này là thật chứ?" Đốc Tuyên Hách mơ hồ cảm thấy chuyện sẽ bị cha mẹ mình làm cho phức tạp, không khỏi lo lắng."Nói không chừng khi đó bác Thừa, chỉ là muốn dùng phương pháp này khích lệ chúng ta cố gắng gây dựng sự nghiệp mà thôi, bác ấy chắc không có nghĩ quá nhiều."
"Nhưng con không thể phủ nhận, bác Thừa đối với nhà chúng ta thật có dạ." Mẹ anh từng được coi là "phụ nữ xinh đẹp" đa sầu đa cảm.
"Có, nhưng. . . . . . không phải muốn con lấy thân báo đáp chứ?" Đốc Tuyên Hách lớn như vậy, lần đầu tiên nói chuyện cùng cha mẹ mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ban đầu nếu không phải vì ba con sợ sẽ liên lụy đến nhà họ Thừa, chúng ta cũng sẽ không cắt liên lạc với nhà họ . . . . . .
A, đều do số phận trêu đùa, nếu như ban đầu chúng ta không lo lắng nhiều như vậy, nói không chừng lúc nhà họ Thừa gặp chuyện, chúng ta đã có thể giúp đỡ một tay." Lữ Uyển Nghi thấp giọng nhớ lại: "Lượng Trúc đáng thương—— ai, mẹ đi trước xem nó thế nào, không biết nó còn nhớ chúng ta không."
"Anh nghĩ nó sẽ không quên em đâu."
"Tuyên Hách, đi, cùng qua thăm Lượng Trúc." Hai vợ chồng già trước khi ra cửa, không quên nhắc nhở con trai cùng đi.
"Ai da, bụng của con không quá thoải mái, e rằng phải vào tolet trước đã."
"Không sao, chúng ta chờ con."
"Có thể. . . . . . hơi lâu."
"Nhanh lên một chút đi, chúng ta ở chỗ này đợi con." Lữ Uyển Nghi kiên quyết phải đợi con trai đi cùng.
Đốc Tuyên Hách không muốn vào lúc này, cả hai người phụ nữ đều đa sầu đa cảm, vừa gặp nhau, sẽ mất đi lý trí, việc chung thân đại sự của anh rất có thể vì vậy mà bị định đoạt . . . . . . Đây thật là một chuyện còn kinh khủng hơn việc không được nghỉ ngơi.
Đốc Tuyên Hách xoay người, như một làn khói đi vào phòng rửa mặt, tính toán có thể trốn được bao lâu thì bao, nói không chừng hai người chờ không được, sẽ tự động rời đi.
Xách theo thùng nước, Tang Á Ly theo sự phân công của quản lý, đi vào trong phòng viện trưởng.
Quản lý chỉ vào phòng rửa tay nói với cô: "Cô qua bên kia lau dọn."
"Vâng"
Đi vào phòng rửa tay chuyên dụng của viện trưởng, Tang Á Ly mới bừng tỉnh vì sao cô lại may mắn như vậy, có thể chỉ sau một giờ từ khi bị ông chủ tiệm bán hoa đuổi việc, đã có thể tìm được việc làm.
Công ty vệ sinh, toàn bộ công ty, từ tổng giám đốc, trưởng phòng, nhân viên tạp vụ đều là một người, quản lý nói nếu trong một tháng mà cô làm không tốt, đừng nghĩ tới tiền lương.
Xách tới vòi nước, Tang Á Ly nhìn vào gương trong phòng rửa tay, khẽ nở một nụ cười.
Quản lý này cũng thật lạ, tự mình không làm, lại bảo cô vào dọn, nhưng không sao cả, quan trọng là, cô đã có thể tìm được một công việc.
Công việc có khổ nữa, cô cũng chịu được, cô sẽ bản lĩnh hơn.
Cố gắng, cố gắng, cố gắng lên!
"Tang Á Ly, đừng quên mi đã nói, trước khi hai lăm tuổi, phải kiếm được một trăm vạn!" Tang Á Ly chỉ lấy gương nhắc nhở mình.
Sau khi tự động viên mình, khom người, mở vòi nước, quay người lại, cửa tolet tự động mở ra, tinh thần cô phấn chấn cầm vòi nước hướng vào trong ——
"A —"
Xong rồi!
Chết!
Hỏng rồi!
Toàn thân ướt sũng, Đốc Tuyên Hách bước ra, anh trừng mắt nhìn xem ai dám phun nước vào người anh, tròn mắt khi nhìn thấy cô."Cô còn chơi chưa đã sao?"
"A!"
Sau khi nghe anh nhắc nhở, cô sợ quá quăng luôn vòi nước, khom người vội vàng tắt nước.
Ngồi dậy, cô ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đi toilet."
Cô tròn mắt nhìn anh."Tôi muốn hỏi tại sao anh lại ở chỗ này?"
Đốc Tuyên Hách không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bên ngoài. . . . . . có người không?"
"Có, có một người, quản lý công ty vệ sinh của tôi."
"Công ty vệ sinh? Cô đã tìm được việc làm?" Anh nhìn trang phục của cô đúng là đồng phục của công ty vệ sinh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Tang Á Ly đắc ý."Đương nhiên. Này, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tại sao anh lại. . . . . ."
Tang Á Ly mới nói được nửa câu, thì nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm.
Chị Vương đẩy cửa phòng tắm, thấy toàn thân ướt sũng của Đốc Tuyên Hách, chị ta sợ há hốc mồm.
"Viện trưởng, sao cậu. . . . . . lại bị vậy. . ."
"Có chuyện gì sao?" Ngược lại Đốc Tuyên Hách lại tỏ ra rất ung dung.
"Ách, mẹ cậu muốn cậu sang đó."
"Chị cũng thấy đấy." Mở hai tay, hai hàng nước từ tay áo phía dưới nhỏ ra, ướt sũng."Tôi phải thay quần áo, sấy tóc. . . . . . cần một chút thời gian."
Chị Vương gật đầu, nhưng chị ta liền nhìn về phía cô gái của công ty vệ sinh."Cô làm việc sao vậy, không ai nói cho cô biết viện trưởng ở trong này sao?"
"Dạ, không có." Tang Á Ly thấp giọng trả lời.
"Cô. . . . . ."
"Được rồi, chị Vương, không phải là lỗi của cô ấy, chị hãy qua bên cha mẹ tôi trước đi, nhân tiện nói với họ, nếu họ có việc cần làm thì cứ đi, không cần chờ tôi."
"A, rồi." Chị Vương hồ nghi đánh giá Tang Á Ly."Cô kia. . . . . ."
"Cô ấy còn chưa quét dọn xong, dĩ nhiên phải ở lại."
"Được, tôi đi trước."
Chị Vương vừa đi, người quản lý vẫn đứng ở bên ngoài từ nãy vội vàng đi vào xin lỗi Đốc Tuyên Hách.
"Viện trưởng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô ấy mới tới, cho nên. . . . . ." Quản lý lấy thái độ khúm núm, chỉ còn thiếc chút nữa là nằm xuống đất dập đầu.
Tang Á Ly sững sờ, thật hận mình không mang quyển sổ nhỏ, nếu không nhất định cô sẽ ghi lại cách ứng biến của quản lý, làm thành bút ký.
Quả nhiên là gặp phải đại gia lớn hơn, vừa rồi còn vênh mặt hất hàm sai khiến cô, giờ thì khúm núm.
"Cô ấy làm rất tốt, tôi đang định đưa thêm tiền thưởng cho cô ấy." Anh đang lo nên dùng lý do gì để trì hoãn việc đi gặp mẹ anh, lỗi của cô, vừa đúng lúc giúp anh có lý do trì hoãn.
Nghe vậy, cô thốt lên: "Anh điên rồi a!" Thấy quản lý trừng mắt nhìn cô, cô lập tức nói lại, "Ách, không phải, tôi muốn nói, viện trưởng anh. . . . . . anh thật tốt."
"Dạ dạ dạ, viện trưởng thật là người rộng lượng." Nhất thời quản lý hóa thân làm Tiểu Lý Tử.
Đốc Tuyên Hách không để ý hắn ta, chỉ hướng Tang Á Ly nói: "Cô tới phòng nghỉ của tôi quét dọn, nhân tiện mang giúp tôi một bộ đồ tới đây."
"Tôi?" Cô rất muốn kiếm tiền, nhưng thật sự cô không quen bị anh sai bảo.
"Viện trưởng bảo cô đi, cô hãy đi nhanh chút đi!"
"A ——"
"Thật không nhìn ra anh là viện trưởng!" Vừa vào đến phòng nghỉ ngơi của viện trưởng, thấy Đốc Tuyên Hách cởi áo sơmi ra, nhìn thấy anh ở trần, Tang Á Ly xấu hổ lập tức quay mặt đi.
"Thế cô cảm thấy tôi giống cái gì?" Đem dây lưng để trên tay của cô, anh hỏi.
"Uy. . . . . . Anh. . . . . . Anh có thể vào phòng tắm cởi được không a!" Thấy dây lưng cũng được bỏ ra, Tang Á Ly cúi mặt, nói.
"Xin gọi tôi là 『 viện trưởng 』." Anh cố ý đứng ở sau lưng cô, để cho cô càng khẩn trương.
Hít một hơi thật sau, vì muốn kiếm một chút tiền, Tang Á Ly nên học cách cúi đầu. "Đúng vậy, viện trưởng, có thể mời đi vào phòng tắm được không?"
Cô cảm thấy sau lưng mình bao phủ một ma lực vô hình, dần dần xâm nhập vào cô, làm cô muốn ngất đi, có chút không thở nối, có chút nóng lên.
"Xem ra cô. . . . . . rất khẩn trương?" Anh đến gần cô một chút, toàn thân cô tản mát ra một loại hương làm cho người ta không tự chủ được."Cô chưa có bạn trai?"
Có khả năng sao? Hình như không có khả năng. Cô khá thùy mị. . . . . .
"Người nào. . . . . . người nào. . . . . . người nào nói, tôi cũng có bạn trai. . . . . . bạn trai. . . . . . vô cùng. . . . . . nhiều. . . . . ." Chính cô cũng thấy chột dạ.
Bị anh hỏi như vậy, cô mới nghiêm túc nghĩ, trước đây cô bận đi làm kiếm tiền, cộng thêm thỉnh thoảng bà nội cùng thím dạy bảo, thật sự đối với khái niệm "Bạn trai" này, cô đúng là không có.
"Là vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì sức quyến rũ của tôi quá lớn, cô không chống đỡ nổi, mới có thể khẩn trương như vậy?"
"Có phải anh đang dán vàng lên mặt mình rồi hả?"
Cô vừa quay đầu lại, môi của hai người ở giữa không trung, chỉ cách có một milimet.
Khi hơi thở nam tính của anh sắp bao phủ hết mặt cô, tiếng gõ cửa vang lên, làm cô giật mình lùi lại một bước.
Người ngoài cửa còn chưa vào cửa, đã nói: "Viện trưởng, cô Thừa bị ói, cha ngài muốn viện trưởng qua đó một chuyến." Đứng ở ngoài cửa là chị Vương.
"Tôi nghe rồi, sau khi thay đồ xong, tôi sẽ lập tức qua đó."
Đốc Tuyên Hách xoay người, đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ, thu lại khuôn mặt nghiêm túc.
"Cô vẫn muốn nhìn tôi?" Vừa mặc áo sơ mi, anh vừa nhìn về phía Tang Á Ly đứng cách anh không xa, giống như vẫn còn ở trong sương mù không tìm được đường ra. "Tôi sẽ không để bụng việc cô nhìn, nhưng xin cô đừng nên hét lên."
Dứt lời, động tác của anh nhanh chóng đã cởi quần dài ướt sũng ra.
Chưa kịp hiểu ý tứ trong câu nói của anh, thì anh đã cởi quần ra, Tang Á Ly chỉ kịp xoay người, khuôn mặt ửng hồng.
Vừa rồi cô còn nghĩ bọn họ giống như trong phim thần tượng, đôi môi lướt qua nhau, sau đó thì sẽ có một nụ hôn nóng bỏng —— trước khi xoay người, cô đã nhìn thấy cặp đùi săn chắc của anh . . . . . .
A, trời ạ, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?
Hai tay che kín mặt, hôm nay không phải ngày cô Tang Á Ly phát xuân chứ, sao lại nghĩ tới chuyện đó?
"Cô đang nghĩ cái gì?" Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, trước khi ra cửa, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô."Bình tĩnh lại!"
"Đi? Đi đâu?" Đột nhiên anh cầm tay cô, cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu lưu thông mạnh, huyết áp lên cao.
Cô hỏi như vậy, làm anh cũng tự hỏi mình.
Nheo lại mắt, anh nhìn kỹ cô.
Tại sao anh lại nắm lấy tay cô? Vừa rồi khi kéo tay cô, anh coi cô như người nhà, khi anh đi giải quyết việc khẩn cấp, thì nhất định cô phải cùng đi với anh.
Nói một cách khác, anh coi cô như trợ lý của mình, nhưng cũng không phải, ít nhất so với chị Vương cô trẻ tuổi, xinh đẹp, lại. . . . . . lại làm cho anh cảm thấy hứng thú.
Bị ánh mắt lấp lánh tỏa sáng đen nhánh của anh nhìn mình, mặt cô nóng lên, cúi đầu xấu hổ, ánh mắt dừng lại ở chỗ tay anh nắm, nụ cười xấu hổ, không kiềm chế được nở trên môi cô.
Ngoài cửa chị Vương còn chưa đi, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên."Viện trưởng, cậu đã xong chưa?"
Thấy chị Vương giục, Đốc Tuyên Hách liền buông tay ra, tìm một lý do thích hợp để trả lời cô.
"Cô đi cùng tôi, bệnh nhân ói ra sàn nhà, cũng phải có người dọn dẹp." Không thể tùy tiện nói cho cô biết, là do vô thức mà kéo cô đi cùng được. "Đi mau!"
Đốc Tuyên Hách bước ra cửa phòng nghỉ ngơi của viện trưởng trước, cùng đi với chị Vương, khi rời khỏi, không nhìn thấy một mắt oán thán dõi theo, trừng mắt nhìn bóng lưng anh tuấn của anh.
Tang Á Ly bĩu môi, trong lòng nói thầm. Cái gì! Thì ra anh ta kéo tay cô, chỉ vì muốn cô dọn dẹp sản phẩm nôn ra của bệnh nhân?
Vậy thì chỉ cần nói là được rồi, đâu cần phải kéo tay cô, còn nhìn cô thâm tình nữa. . . . . . hại tim của cô đập loạn.
"Cô đang thất thần gì vậy? Còn không mau đi!" Tên quản lý hét lên."Ngộ nhỡ việc đó bị mất, tôi sẽ tìm cô tính sổ."
"A."
Đẩy xe vệ sinh đi, Tang Á Ly nhìn quản lý rầu rĩ.
Tác giả :
Thát Bạt Nguyệt Lượng