Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
Chương 91 Đường Hoài An Gặp Phải Nguy Hiểm
Đường Hoài An tuy không nhìn thấu biểu cảm của Mạc Tư Quân lúc này, nhưng căn bản không cần nghĩ cũng biết anh nhất định đang nhìn cô, trong lòng Đường Hoài An có hơi dựng tóc gáy, trán toát một ít mồ hôi lấm tấm!
Bất luận như thế nào, cô chắc chắn không thể nói thật với anh, nếu không mọi che giấu trước đó đều sẽ uổng phí.
Cô giữ vững tâm thần, nói: “Tôi đã lừa anh, tôi hôm đó quả thật là đến tháng, bụng rất đau, phải kê một ít thuốc giảm đau, Phó Tùng Lâm tuy! là bạn rất tốt của tôi, nhưng dù sao là một người khác giới, tôi nói thật với cậu ấy khó tránh có hơi lúng túng, cho nên mới nói dối là bị trẹo chân để cậu ấy đưa tới bệnh viện, sau đó khi anh hỏi thì tôi cho sai thì sai luôn.
"
Nói thật, lý do này thật sự có chút cơ sở, Đường Hoài An vốn tưởng rằng Mạc Tư Quân sẽ không tin, nhưng anh đối với cách này lại có rất có tác dụng.
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Cô còn biết Phó Tùng Lâm đối với cô mà nói là một người khác giới sao?"
Đường Hoài An bị nghẹn, nhưng nhìn thấy anh hình như không có ý tiếp tục quấn lấy vấn đề này nữa, trong lòng đã thở phào.
“Bất luận như thế nào, Đường Hoài An, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, đừng thử nói dối với tôi, tuy tôi không thích người vợ như cô, nhưng vẫn muốn thể diện của người chồng, xảy ra chuyện gì tôi hy vọng người cô lập tức xin sự giúp đỡ sẽ là tôi, chứ không phải là người đàn ông khác, cô hiểu ý của tôi chứ?"
Đường Hoài An đương nhiên hiểu, hàm ý còn không phải là đang cảnh cáo cô sao? Đừng qua lại quá gần với những người đàn ông khác ngoài anh, nếu không hình ảnh người chồng tốt của anh sẽ không thể xây dựng thành công.
Quả nhiên, từ đầu đến cuối, anh trước giờ đều chỉ suy nghĩ cho chính mình, cô trước nay đều chưa từng đi vào trong tim của anh.
Đường Hoài An ở trong bóng tối có hơi không nhìn thấy gì.
!
Khi Đường Hoài An tỉnh lại, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, trong căn phòng rộng lớn không có một bóng người, Mạc Tư Quân không biết đã đi từ khi nào.
Mọi chuyện xảy ra tối qua, đối với Đường Hoài An mà nói giống như một giấc mơ, dù sao Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! tởm đó làm nhục, sau đó bị Mạc Tư Quân nửa đường dẫn đi, sau đó nữa anh muốn Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! người quấn lấy nhau ở trước cửa sổ sát sàn.
Tất cả mọi chuyện đều quá giống như vở kịch, bên trong nổi bật nhất là Mạc Tư Quân tối qua lại động sát tâm đối với cô.
Đường Hoài An đứng ở trước gương, khẽ ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy những ấn ký trên cổ của mình, ngoài dấu hôn mà tối qua Mạc Tư Quân để lại, còn có ấn ký anh dùng sức bóp cô để lại.
Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đau khổ đại não đều không muốn tiếp nhận, nếu không phải do chứng cứ trên cổ, Đường Hoài An có lẽ căn bản sẽ không chủ động nghĩ đến chuyện Mạc Tư Quân tối qua thật ra là muốn giết cô.
Không bầu khí tối qua quá mức căng thẳng, cũng quá mức ám muội, cho nên khi cả căn phòng trở nên yên ắng thì bản thân Đường Hoài An cũng bình tĩnh lại, lúc đó cô mới Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! Tư Quân vẫn sẽ cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, vẫn sẽ hôn cô, vẫn sẽ điên cuồng quấn lấy cô, nhưng tất cả những điều này đều không thể phủ nhận một sự thật.
Dó chính là Mạc Tư Quân đã chán ghét cô đến cực điểm, thậm chí không tiếc tận tay cướp đi tính mạng của cô.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Đường Hoài An đứng ở bên giường, nghĩ đến đây lại không tự chủ Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! Tư Quân, tại sao anh cứ muốn vừa đánh vừa dỗ, anh thích loại cảm giác này như vậy sao?
Cô ở trong căn phòng bình tĩnh rất lâu mới dám thay quần áo đi ra khỏi khách sạn, trên quần áo đều là mùi rượu, Đường Hoài An cười lạnh ở trong lòng, Mạc Tư Quân đương nhiên cũng tuyệt đối sẽ không chu đáo phái người đưa một bộ quần áo sạch sẽ đến cho cô.
Bởi vì tối Truy cập https://truyenonline123.
net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đây, cho nên cô chỉ đành bắt taxi về nhà, chuẩn bị thay bộ quần áo bẩn trước.
Không biết là vì lái xe lái quá nhanh hay cơ thể không thoải mái, trong dạ dày của Đường Hoài An bỗng cuồn lên cảm giác muốn nôn, cô không muốn nôn ở trên gây thêm phiền phức cho tài xế, vì thế đưa tay vỗ vào ghế ngồi phía trước: “Bác tài, làm phiền dừng lại, cơ thể của tôi có hơi không thoải mái.
"
Nhưng tài xế trước mặt lại dường như không nghe thấy, căn bản không có ý dừng lại, cảm giác không thoải mái trong dạ dày càng lúc càng dữ dội, Đường Hoài An luôn dùng tay giữ chặt phần dạ dày của mình, muốn khiến mình dễ chịu hơn.
Nhưng cảm giác buồn nôn lại vẫn xộc lên không dứt, cả người cũng bắt đầu choáng váng trước sự xóc nảy của chiếc xe.
“Bác tài, dừng xe, mau dừng lại! " Đường Hoài An không kìm được mà đưa tay về phía trước.
Tài xế không những không có ý dừng lại, ngược lại còn đạp mạnh chân ga, tốc độ xe càng nhanh hơn, gió mạnh từ bên ngoài cửa sổ vù vù thổi vào, tóc bị quấn vào mặt.
Đường Hoài An cuối cùng cũng phát hiện một chút không đúng, cô ngẩng đầu nhìn về phía gương chiếu hậu đằng trước, ở đó phản chiếu gương mặt của một người đàn ông, khóe mắt trái của anh ta có một vết sẹo cong, kéo dài đến xương gò má.
Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, trong ánh mắt của anh ta tản ra tia hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm con đường phía trước, dường như căn bản không nghe thấy Đường Hoài An nói chuyện.
Vết sẹo này! Đường Hoài An sững người, cô hình như từng thấy ở đâu đó!
Trong đầu dường như một tia sáng lóe lên, là người đàn ông đó! Người đàn ông bị Mạc Tư Quân dẫn đến phòng làm việc xác nhận vu khống cô!
Trong lòng Đường Hoài An lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hối hận bản thân vừa rồi vì cơ thể không thoải mái, khi lên xe lại không có nhìn kỹ mặt mũi của tài xế, cho dù cô có ngốc nữa, lúc này cũng biết sự việc không phải đơn giản như vậy rồi.
Đường Hoài An từ trong túi rút điện thoại ra nắm chặt trong tay, uy hiếp nói: “Lập tức dừng xe, nếu không tôi báo cảnh sát.
"
Người đàn ông lái xe liếc nhìn, nhìn thấy ba con số to là 113 đã hiển thị ở trên màn hình điện thoại, trong lòng có chút hoảng hốt, bỗng đánh vô lăng sang trái, Đường Hoài An không có bất kỳ sự phòng bị, cả người từ bên phải bị quăng sang bên trái.
Cơ thể lập tức mất đi thăng bằng, tay cầm điện thoại bị đập mạnh vào cửa xe, mu bàn tay truyền đến cơn đau dữ dội, điện thoại bay ra, rơi ở khe hở ở cửa xe và chỗ ngồi.
Trong lòng Đường Hoài An rất căng thẳng, vội vàng cúi đầu lần điện thoại, nhưng người đàn ông lái xe rõ ràng nhận ra ý đồ của cô, bắt đầu không ngừng đánh vô lăng, chiếc xe sớm đã rời khỏi tuyến đường về nhà, phong cảnh bên ngoài dần dần trở nên xa lạ, có bụi bặm bị xe cuốn bay.
Chiếc điện thoại cuối cùng không nhặt được, cơ thể của Đường Hoài An cũng ở bên trong xe bị va đập đến phát đau.
“Anh rốt cuộc là ai! Muốn làm cái gì!" Bởi vì quá sợ hãi, Đường Hoài An chỉ có thể gần như gào lên chất vấn, từ đó tiếp thêm can đảm cho mình.
Nhưng người đàn ông rõ ràng đã chịu sự sai khiến của ai đó, căn bản không định xảy ra bất cứ sự giao lưu nào với Đường Hoài An, chiếc xe vẫn chạy như bay, cuối cùng, Đường Hoài An sờ được điện thoại của mình, cô run rẩy mở khóa, chuẩn bị ấn 113.
Lúc này, trong lòng cô dâng lên sự tuyệt vọng và bất lực chưa từng có, khi cô gặp phải nguy hiểm, người có thể cầu cứu lại là 113.
Phải, cô vốn không có bạn bè gì cả, Lâm Tịnh Kỳ quá đơn thuần, cô không muốn cô ấy bị cuốn vào trong cuộc sống phức tạp của mình, mà Mạc Tư Quân, cô sẽ không quên cảm giác anh tối qua bóp cổ cô, mãi mãi đều sẽ không.
Khi ấn xong dãy số sắp gọi đi, một cuộc điện thoại lại đột nhiên gọi đến, Đường Hoài An sững người.
Ba chữ “Triều Thế Minh nhấp nháy ở trên màn hình.
.