Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
Chương 38 Chẩn Đoán Chính Xác Ung Thư Gan
“Bác sĩ Lục, anh bị làm sao thế?" Đường Hoài An hỏi dò, nhưng trong lòng đã dấy lên một chút dự cảm không hay.
Bác sĩ Lục mỉm cười không được tự nhiên: “Không có gì không có gì, nếu đã như vậy, cô cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ấn chuông bất cứ lúc nào.
"
Trong lòng Đường Hoài An nảy ra một suy nghĩ, cô bây giờ cần phải xác nhận: “Không, anh trước tiên đừng đi vội, tôi đoán! là chuyện bệnh tình của tôi, phải không?"
Bác sĩ Lục xua xua tay: “Không phải, cô đừng nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ ngơi đi.
"
“Vậy xin hỏi tôi có thể xem thứ trên tay anh không?" Giọng điệu của Đường Hoài An lộ ra sự cương quyết.
Vừa rồi sau khi bác sĩ Lục bước vào, Đường Hoài An đã nhìn thấy tay để ở sau lưng anh ta cầm một thứ tương tự bản báo cáo, cộng thêm vẻ mặt của bác sĩ Lục hôm nay rất không tự nhiên, trực giác của Đường Hoài An nói cho cô biết, xảy ra chuyện rồi.
Bác sĩ trầm tư một lát, khẽ thở dài một tiếng, đưa bản báo cáo trong tay cho Đường Hoài An.
Tờ giấy trắng lật úp lại, Đường Hoài An hít sâu một hơi rồi lật nó lại.
Ánh mắt của Đường Hoài An quét qua bản báo cáo, đột nhiên giống như có một bàn tay trống rỗng xuất hiện bóp lấy cổ của Đường Hoài An, cô thậm chí đã không thể hít thở.
Bởi vì trong cột kết quả chẩn đoán của tờ báo cáo, ba chữ ‘ung thư gan’ bỗng đập vào mắt, giống như con dao nhọn tẩm đọc đâm vào trong tim của Đường Hoài An!
Tờ giấy mỏng tang trên tay vào giờ phút này giống như nặng tới ngàn cân, đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng.
Quả nhiên, bệnh tình rốt cuộc vẫn trở nặng rồi!
“Cô Đường, nếu như tôi không có đoán nhầm, khoảng thời gian này trạng thái tinh thần và tâm trạng chắc đều rất tệ phải không?"
Mũi của Đường Hoài An chợt cay cay, gật đầu không lên tiếng.
Bác sĩ Lục thở dài một tiếng: “Nếu không bệnh tình của cô căn bản sẽ không nhanh như vậy biến thành như này.
"
Nhìn thần sắc của Đường Hoài An, trong lòng bác sĩ Lục có hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng người phụ nữ yếu ớt trước mặt này sau khi biết mình mắc bệnh ung thư thì sẽ không chấp nhận được, đây cũng là nguyên nhân anh ta vừa rồi muốn từ từ rồi nói sự thật với cô.
Nhưng anh ta không có nhìn thấy một tia sợ hãi từ gương mặt của cô, ngược lại, cô rất bình tĩnh.
“Nếu đã chẩn đoán chính xác, cô cũng không nên quá lo lắng, từ hôm nay cố gắng tiếp nhận điều trị, chỉ cần có thể tìm được gan phù hợp, sau đó tiến hành! "
Cấy ghép gan? Đâu có dễ như vậy.
Nghe những lời nói mang tính chất an ủi này của bác sĩ Lục, trong lòng Đường Hoài An không có chút gợn sóng, cô khẽ lắc đầu nói: “Không sao, bác sĩ Lục không cần an ủi tôi, bệnh này có tính chất như nào trong lòng tôi ít nhiều cũng vẫn rõ, chỉ là tôi muốn xin bác sĩ Lục! liên quan đến chuyện tôi được chẩn đoán bị ung thư gan, xin hãy bảo mật thay cho tôi, đừng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả chồng của tôi.
"
Ánh mắt của Đường Hoài An rất kiên định, bác sĩ Lục sững người, nhìn gương mặt trắng bệch đó của cô, cuối cùng vẫn gật đầu.
Đợi khi bác sĩ Lục đi ra, Đường Hoài An mới phản ứng lại tay chân của cô đều đã lạnh toát rồi, cô bây giờ giống như một cái xác biết đi, linh hồn trên người sớm đã bị rút sạch, khi ánh mắt lần nữa nhìn sang tờ báo cáo đó, nước mắt cuối cùng cũng trực trào trong hốc mắt.
Vận mệnh tại sao muốn trêu đùa cô như vậy? Mất đi ba mẹ yêu thương nhất, mất đi chị gái, không có được trái tim của người đàn ông cô yêu nhất, mà bây giờ, cô vậy mà ngay cả sinh mạng duy nhất cũng sắp không nắm được nữa rồi sao?
Đường Hoài An ngẩng đầu lên, ánh nắng ngoài cửa sổ khiến mắt của cô đau nhói, nhưng cơ thể lạnh lẽo của cô lại không cảm nhận được chút độ ấm nào.
Đường Hoài An đi trên đường lớn, nhìn người qua người lại, nhìn những đôi tình nhân hoặc một gia đình lớn nhỏ cùng vui đùa, bọn họ vui vẻ đi qua trước mặt cô, dường như trước giờ chưa từng biết bi thương là thứ gì.
Đột nhiên nghĩ tới một câu rất lâu trước kia cô đọc được, Đường Hoài An cảm thấy rất đúng với cô của bây giờ: Bạn cảm thấy cuộc đời chỉ là cái thoáng qua, từ làn da căng mịn đến đống nếp nhăn, giống như cây gỗ cứng cáp bị phong hóa theo thời gian, đôi lúc, có người chạy, có người lại đi, mà có người quỳ ở trong góc tối của ngã rẽ bên đường, nước mắt đông thành hoa tuyết, nhưng không có ai từng chú ý, không có ai.
Bước chân của Đường Hoài An vốn đi về phía nhà lại đột nhiên thay đổi hướng, không biết tại sao, giờ phút này cô rất muốn đi thăm Đường Gia Hân, cô dường như trong nháy mắt hiểu được ý nghĩa của bốn chữ đồng bệnh tương lân rồi.
Mặc kệ nói như nào, cô ta suy cho cùng là chị gái của cô, bây giờ nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, mà cơ thể của cô hiện nay cũng nhận được tin tức chết, nhìn như nào cũng có một loại cảm giác thương tiếc.
Đường Hoài An thở dài một tiếng, bình tĩnh đẩy cửa phòng bệnh của Đường Gia Hân.
Điều cô không ngờ là từ sau lần cô bị Mạc Tư Quân hiểu lầm đã động tay động chân trong lọ thuốc của Đường Gia Hân thì Mạc Tư Quân tăng thêm mức độ giám sát đối với phòng bệnh của Đường Gia Hân, nói là giám sát, thật ra nói trắng ra là để phòng cô.
Quả nhiên, vệ sĩ đứng ở bên tường nhìn thấy Đường Hoài An bước vào, một giây cũng không do dự, trực tiếp móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Đường Hoài An không ngốc, đương nhiên biết anh muốn gọi cho ai.
Cô nhấc tay cản lại, bình tĩnh nói: “Làm phiền anh cho tôi thời gian 5 phút, chỉ 5 phút thôi, trước tiên đừng gọi điện cho Mạc tổng của các anh, 5 phút sau tôi sẽ tự rời đi.
"
Vệ sĩ không có trả lời Đường Hoài An, cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài, Đường Hoài An biết sự nhờ cậy vừa rồi của cô không có tác dụng.
Đường Hoài An ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt yên tĩnh của Đường Gia Hân: “Chị, tôi vẫn gọi chị một tiếng chị đi.
Tư bé hai chúng ta luôn tranh giành, tranh tình yêu của ba mẹ, tranh tình yêu của Mạc Tư Quân, may mắn là chúng ta một người thắng một lần, lại nhìn xem tình trạng của hai chúng ta hiện nay, ngược lại hình như cũng không có gì không công bằng cả.
"
Ba mẹ từ bé đã thiên vị cô, không chỉ thể hiện ở trong đồ ăn cái mặc bình thường, còn thể hiện nhiều hơn trong việc bồi dưỡng của họ đối với cô, điểm này trong lòng Đường Hoài An biết rất rõ.
Cô bình thường luôn nghĩ, có phải là vì cô nhận được quá nhiều tình yêu của ba mẹ, cho nên vận mệnh đã đem toàn bộ tình yêu của Mạc Tư Quân cho Đường Gia Hân hay không?
Trái tim của Đường Hoài An vụt qua một tia chót xót, cô sờ bàn tay xương xẩu của Đường Gia Hân, vào lúc này, điện thoại ở bên cạnh đã đổ chuông.
Cầm lên xem, là Mạc Tư Quân gọi tới.
Vừa nghe máy, màng nhĩ của Đường Hoài An gần như sắp bị giọng nói giận dữ của anh làm cho chấn động: “Đường Hoài An, lập tức rời khỏi đó!"
Cảm xúc của Đường Hoài An bởi vì vừa nhớ lại chuyện ngày xưa mà có chút thương cảm thì ngay lập tức bị kéo về thực tại, cô nghe thấy giọng nói sốt ruột không kiên nhẫn của Mạc Tư Quân, nhìn gương mặt dường như mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại đó của Đường Gia Hân, Đường Hoài An cố ý dùng ngữ điệu âm hiểm nói: “Sao hả, sợ tôi làm gì với chị ấy sao?"
Mạc Tư Quân quả nhiên càng tức giận: “Tôi cảnh cáo cô, cô hôm nay nếu như dám làm tổn hại đến một chút da lông của Đường Gia Hân, có tin tôi khiến cô chết không!".
Bác sĩ Lục mỉm cười không được tự nhiên: “Không có gì không có gì, nếu đã như vậy, cô cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ấn chuông bất cứ lúc nào.
"
Trong lòng Đường Hoài An nảy ra một suy nghĩ, cô bây giờ cần phải xác nhận: “Không, anh trước tiên đừng đi vội, tôi đoán! là chuyện bệnh tình của tôi, phải không?"
Bác sĩ Lục xua xua tay: “Không phải, cô đừng nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ ngơi đi.
"
“Vậy xin hỏi tôi có thể xem thứ trên tay anh không?" Giọng điệu của Đường Hoài An lộ ra sự cương quyết.
Vừa rồi sau khi bác sĩ Lục bước vào, Đường Hoài An đã nhìn thấy tay để ở sau lưng anh ta cầm một thứ tương tự bản báo cáo, cộng thêm vẻ mặt của bác sĩ Lục hôm nay rất không tự nhiên, trực giác của Đường Hoài An nói cho cô biết, xảy ra chuyện rồi.
Bác sĩ trầm tư một lát, khẽ thở dài một tiếng, đưa bản báo cáo trong tay cho Đường Hoài An.
Tờ giấy trắng lật úp lại, Đường Hoài An hít sâu một hơi rồi lật nó lại.
Ánh mắt của Đường Hoài An quét qua bản báo cáo, đột nhiên giống như có một bàn tay trống rỗng xuất hiện bóp lấy cổ của Đường Hoài An, cô thậm chí đã không thể hít thở.
Bởi vì trong cột kết quả chẩn đoán của tờ báo cáo, ba chữ ‘ung thư gan’ bỗng đập vào mắt, giống như con dao nhọn tẩm đọc đâm vào trong tim của Đường Hoài An!
Tờ giấy mỏng tang trên tay vào giờ phút này giống như nặng tới ngàn cân, đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng.
Quả nhiên, bệnh tình rốt cuộc vẫn trở nặng rồi!
“Cô Đường, nếu như tôi không có đoán nhầm, khoảng thời gian này trạng thái tinh thần và tâm trạng chắc đều rất tệ phải không?"
Mũi của Đường Hoài An chợt cay cay, gật đầu không lên tiếng.
Bác sĩ Lục thở dài một tiếng: “Nếu không bệnh tình của cô căn bản sẽ không nhanh như vậy biến thành như này.
"
Nhìn thần sắc của Đường Hoài An, trong lòng bác sĩ Lục có hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng người phụ nữ yếu ớt trước mặt này sau khi biết mình mắc bệnh ung thư thì sẽ không chấp nhận được, đây cũng là nguyên nhân anh ta vừa rồi muốn từ từ rồi nói sự thật với cô.
Nhưng anh ta không có nhìn thấy một tia sợ hãi từ gương mặt của cô, ngược lại, cô rất bình tĩnh.
“Nếu đã chẩn đoán chính xác, cô cũng không nên quá lo lắng, từ hôm nay cố gắng tiếp nhận điều trị, chỉ cần có thể tìm được gan phù hợp, sau đó tiến hành! "
Cấy ghép gan? Đâu có dễ như vậy.
Nghe những lời nói mang tính chất an ủi này của bác sĩ Lục, trong lòng Đường Hoài An không có chút gợn sóng, cô khẽ lắc đầu nói: “Không sao, bác sĩ Lục không cần an ủi tôi, bệnh này có tính chất như nào trong lòng tôi ít nhiều cũng vẫn rõ, chỉ là tôi muốn xin bác sĩ Lục! liên quan đến chuyện tôi được chẩn đoán bị ung thư gan, xin hãy bảo mật thay cho tôi, đừng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả chồng của tôi.
"
Ánh mắt của Đường Hoài An rất kiên định, bác sĩ Lục sững người, nhìn gương mặt trắng bệch đó của cô, cuối cùng vẫn gật đầu.
Đợi khi bác sĩ Lục đi ra, Đường Hoài An mới phản ứng lại tay chân của cô đều đã lạnh toát rồi, cô bây giờ giống như một cái xác biết đi, linh hồn trên người sớm đã bị rút sạch, khi ánh mắt lần nữa nhìn sang tờ báo cáo đó, nước mắt cuối cùng cũng trực trào trong hốc mắt.
Vận mệnh tại sao muốn trêu đùa cô như vậy? Mất đi ba mẹ yêu thương nhất, mất đi chị gái, không có được trái tim của người đàn ông cô yêu nhất, mà bây giờ, cô vậy mà ngay cả sinh mạng duy nhất cũng sắp không nắm được nữa rồi sao?
Đường Hoài An ngẩng đầu lên, ánh nắng ngoài cửa sổ khiến mắt của cô đau nhói, nhưng cơ thể lạnh lẽo của cô lại không cảm nhận được chút độ ấm nào.
Đường Hoài An đi trên đường lớn, nhìn người qua người lại, nhìn những đôi tình nhân hoặc một gia đình lớn nhỏ cùng vui đùa, bọn họ vui vẻ đi qua trước mặt cô, dường như trước giờ chưa từng biết bi thương là thứ gì.
Đột nhiên nghĩ tới một câu rất lâu trước kia cô đọc được, Đường Hoài An cảm thấy rất đúng với cô của bây giờ: Bạn cảm thấy cuộc đời chỉ là cái thoáng qua, từ làn da căng mịn đến đống nếp nhăn, giống như cây gỗ cứng cáp bị phong hóa theo thời gian, đôi lúc, có người chạy, có người lại đi, mà có người quỳ ở trong góc tối của ngã rẽ bên đường, nước mắt đông thành hoa tuyết, nhưng không có ai từng chú ý, không có ai.
Bước chân của Đường Hoài An vốn đi về phía nhà lại đột nhiên thay đổi hướng, không biết tại sao, giờ phút này cô rất muốn đi thăm Đường Gia Hân, cô dường như trong nháy mắt hiểu được ý nghĩa của bốn chữ đồng bệnh tương lân rồi.
Mặc kệ nói như nào, cô ta suy cho cùng là chị gái của cô, bây giờ nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, mà cơ thể của cô hiện nay cũng nhận được tin tức chết, nhìn như nào cũng có một loại cảm giác thương tiếc.
Đường Hoài An thở dài một tiếng, bình tĩnh đẩy cửa phòng bệnh của Đường Gia Hân.
Điều cô không ngờ là từ sau lần cô bị Mạc Tư Quân hiểu lầm đã động tay động chân trong lọ thuốc của Đường Gia Hân thì Mạc Tư Quân tăng thêm mức độ giám sát đối với phòng bệnh của Đường Gia Hân, nói là giám sát, thật ra nói trắng ra là để phòng cô.
Quả nhiên, vệ sĩ đứng ở bên tường nhìn thấy Đường Hoài An bước vào, một giây cũng không do dự, trực tiếp móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Đường Hoài An không ngốc, đương nhiên biết anh muốn gọi cho ai.
Cô nhấc tay cản lại, bình tĩnh nói: “Làm phiền anh cho tôi thời gian 5 phút, chỉ 5 phút thôi, trước tiên đừng gọi điện cho Mạc tổng của các anh, 5 phút sau tôi sẽ tự rời đi.
"
Vệ sĩ không có trả lời Đường Hoài An, cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài, Đường Hoài An biết sự nhờ cậy vừa rồi của cô không có tác dụng.
Đường Hoài An ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt yên tĩnh của Đường Gia Hân: “Chị, tôi vẫn gọi chị một tiếng chị đi.
Tư bé hai chúng ta luôn tranh giành, tranh tình yêu của ba mẹ, tranh tình yêu của Mạc Tư Quân, may mắn là chúng ta một người thắng một lần, lại nhìn xem tình trạng của hai chúng ta hiện nay, ngược lại hình như cũng không có gì không công bằng cả.
"
Ba mẹ từ bé đã thiên vị cô, không chỉ thể hiện ở trong đồ ăn cái mặc bình thường, còn thể hiện nhiều hơn trong việc bồi dưỡng của họ đối với cô, điểm này trong lòng Đường Hoài An biết rất rõ.
Cô bình thường luôn nghĩ, có phải là vì cô nhận được quá nhiều tình yêu của ba mẹ, cho nên vận mệnh đã đem toàn bộ tình yêu của Mạc Tư Quân cho Đường Gia Hân hay không?
Trái tim của Đường Hoài An vụt qua một tia chót xót, cô sờ bàn tay xương xẩu của Đường Gia Hân, vào lúc này, điện thoại ở bên cạnh đã đổ chuông.
Cầm lên xem, là Mạc Tư Quân gọi tới.
Vừa nghe máy, màng nhĩ của Đường Hoài An gần như sắp bị giọng nói giận dữ của anh làm cho chấn động: “Đường Hoài An, lập tức rời khỏi đó!"
Cảm xúc của Đường Hoài An bởi vì vừa nhớ lại chuyện ngày xưa mà có chút thương cảm thì ngay lập tức bị kéo về thực tại, cô nghe thấy giọng nói sốt ruột không kiên nhẫn của Mạc Tư Quân, nhìn gương mặt dường như mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại đó của Đường Gia Hân, Đường Hoài An cố ý dùng ngữ điệu âm hiểm nói: “Sao hả, sợ tôi làm gì với chị ấy sao?"
Mạc Tư Quân quả nhiên càng tức giận: “Tôi cảnh cáo cô, cô hôm nay nếu như dám làm tổn hại đến một chút da lông của Đường Gia Hân, có tin tôi khiến cô chết không!".
Tác giả :
Hạ Y