Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
Chương 166 Tôi Chưa Có Đồng Ý Cho Cô Thôi Việc
Cô lê bước chân nặng nề đi về phòng làm việc của mình.
“Chà, phó tổng Đường có chuyện gì vậy?"
Một chất giọng mỉa mai sắc nhọn của phụ nữ vang lên bên tai, Đường Hoài An căn bản không cần ngẩng đầu thì cũng biết người nói chuyện là ai.
Rõ ràng là hành lang rất rộng, nhưng mà Hứa Cát Anh vẫn cứ muốn ngăn cản trước mặt Đường Hoài An, trong lòng Đường Hoài An không thể kiềm chế mà dâng lên cảm giác chán ghét, mí mắt không thèm nhấc lên, cô nói: “Tránh ra."
Hứa Cát Anh giễu cợt một tiếng, trong lòng căn bản không có ý định quan tâm tới Đường Hoài An, cô ta ra vẻ huênh hoang nhìn vào cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân, sau đó nhìn có vẻ như hả hê: “Sao vậy? Cãi nhau với Mạc tổng hả, vợ chồng với nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, có gì mà ghê gớm đâu chứ.
Hai chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, tôi giải quyết giúp cô."
Giọng điệu của Hứa Cát Anh như mây trôi nước chảy, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã nhịn không được mà ngẩng đầu lên, trong mắt là sự lạnh lẽo.
“Giải quyết giúp tôi? Cô muốn xem trò cười của tôi, đúng không?"
Hứa Cát Anh nhoẻn miệng cười tươi, giả vờ như là mình rất vô tội: “Sao lại nói như vậy chứ?"
Đường Hoài An lạnh lùng nhìn Hứa Cát Anh, cô nói: “Đừng có cho là tôi không biết tối ngày hôm đó cô đã động tay động chân gì vào buổi hợp tác, tôi nói cho cô biết, Hứa Cát Anh, tôi sẽ điều tra rõ ràng, tôi gặp phải chuyện gì, tôi nhất định sẽ để cô phải trả một cái giá tương ứng."
Thật ra thì giọng nói của Đường Hoài An cũng không cao, nhưng mà đủ để Hứa Cát Anh nghe thấy, đáng tiếc là mấy lời như thế này đối với loại người có lòng dạ rắn rết như cô ta mà nói, gần như là không tạo thành uy hiếp.
Hứa Cát Anh khoanh tay, một bộ dạng như là đã tính trước: “Cô đã nói như vậy, thế thì tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi, tôi cũng muốn xem xem dựa vào năng lực của cô, đến cùng có thể làm gì được tôi."
Đường Hoài An căn bản không quan tâm lời nói này của Hứa Cát Anh, trực tiếp đưa tay đẩy cô ta ra, đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Đường Hoài An trở lại phòng làm việc, cô đứng trước cửa sổ sát đất để mình tỉnh táo một chốc, nhìn cảnh tượng phồn hoa của thành phố to lớn, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc này...!cô nên đi đâu đây?
Buổi tiệc hợp tác vào đêm hôm đó cùng với những chuyện mà mình gặp phải rõ ràng không thoát khỏi quan hệ với Hứa Cát Anh, cô nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
Công ty đó tên là gì nhỉ...!cô phải bắt đầu từ người của đối phương, bất luận dùng thủ đoạn gì đi nữa, lần này, cô nhất định phải để Hứa Cát Anh nếm trái đắng.
Nghĩ đến đây, Đường Hoài An không tiếp tục do dự nữa, tôi đi đến bàn làm việc chuẩn bị xem tài liệu liên quan đến đối phương trong tiệc hợp tác lần đó.
Với lại cách đây không lâu, cô cũng muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ, cô đã từng dựa vào thực lực của mình để tìm mấy thám tử.
Chỉ cần liên lạc với bọn họ một lần nữa, trả đủ tiền công cho bọn họ, vậy thì cô có thể điều tra ra manh mối của chuyện mà mình muốn biết.
Cô vươn tay muốn lấy đồ, khóe mắt thoáng nhìn thấy ở phía dưới xấp tài liệu có đặt một phong thư.
Cô sửng sốt, nghi hoặc lấy phong thư đó ra.
Trên phong thư giấy kraft có viết ba chữ thật to: đơn từ chức.
Đường Hoài An kinh ngạc, tại sao thứ này lại xuất hiện trên bàn làm việc của mình vậy chứ?
Cô thắc mắc mở ra, đầu tiên là nhìn chữ ký dưới góc phải.
Tần Tuyết Nhi.
Đầu óc của Đường Hoài An "ong" lên một tiếng, hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra, cô vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, mở cửa ra, xem xét một hồi, đúng là vị trí làm việc của Tần Tuyết Nhi trống rỗng.
Cô đưa tay gõ gõ vào bàn của nhân viên làm việc cách mình gần nhất, lúc người đang làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Đường Hoài An: “Đường tổng."
Đường Hoài An chỉ vào vị trí làm việc của Tần Tuyết Nhi: “Đã bao lâu rồi Tần Tuyết Nhi không đến đây?"
Nhân viên đó quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm qua thì cô ta đã không tới rồi."
Đường Hoài An nhẹ gật đầu, nhanh chóng trở về phòng làm việc của mình.
Đường Hoài An nghiêm túc đọc tờ đơn tư chức.
Lúc này, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã biết cảm giác kỳ lạ trong lòng trong mấy ngày qua là đến từ đâu, đúng rồi, chính là đến từ Tần Tuyết Nhi.
Mặc dù tuổi tác của cô gái này vẫn còn nhỏ, nhưng mà từ trước đến nay làm chuyện đều không mập mờ, Đường Hoài An rất hài lòng với cô ta về tất cả các mặt, thậm chí còn đang suy nghĩ lúc nào sẽ tăng lương cho cô ta.
Nhưng mà mấy ngày gần đây, hình như là Tần Tuyết Nhi cứ đang cố gắng không tiếp xúc với mình.
Trước kia, cô ta đưa tài liệu tới cho mình ký tên, đến lúc cuối còn thuận tiện trò chuyện với mình những vấn đề mà cô ta gặp phải trong công việc, thậm chí, có đôi khi còn giống như là một cô em gái nhỏ mà lèm bèm với cô về những chuyện không vui mà mình đã gặp trong cuộc sống.
Nhưng mà mấy ngày gần đây, cô ta đều vội vàng đến đưa tài liệu rồi sau đó lập tức đi khỏi, không hề có ý muốn ở lại.
Mặc dù Đường Hoài An nhận thấy Tần Tuyết Nhi không thích hợp, nhưng mà cô nghĩ là mọi người đều có chuyện riêng của mình, cho nên cô cũng không hỏi nhiều.
Với lại mấy ngày gần đây, Đường Hoài An đều bị đủ loại chuyện dây dưa, cho nên căn bản không chú ý tới đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi mà Tần Tuyết Nhi không tới công ty.
Tần Tuyết Nhi là người làm việc tốt nhất trong đám cấp dưới của mình, Đường Hoài An không hiểu tại sao cô ta lại từ chức.
Đường Hoài An nhanh chóng quét mắt nhìn tờ đơn từ chức, cô muốn tìm ra thông tin quan trọng từ những lời nói rập khuôn, nhưng mà không có.
Đột nhiên, cô lại liếc nhìn một câu cuối cùng trong đơn từ chức.
Đường tổng, tôi biết tôi đã làm phụ lòng tin tưởng của chị đối với tôi, nhưng mà xin chị hãy tin tưởng tôi, chuyện không đơn giản như thế đâu.
Nếu như chị thuận tiện, tôi muốn gặp chị, tôi sẽ nói những chuyện mà mình biết cho chị nghe.
Đường Hoài An nhìn thấy câu nói này, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tuyết Nhi, cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy.
Lại gọi thêm một cuộc nữa, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Tuyết Nhi: “Đường tổng..."
“Tuyết Nhi, tôi đã nhìn thấy đơn từ chức của cô rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Trong giọng nói của Đường Hoài An đầy vẻ lo lắng khó mà che giấu được, cô yên lặng chờ đợi câu trả lời của Tần Tuyết Nhi.
Tần Tuyết Nhi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói: “Đường tổng...!tôi có lỗi với chị, bây giờ tôi mới biết là tôi đã làm sai rồi, tôi không nên nhất thời bị ma ủy ám ảnh..."
Trong lòng Đường Hoài An lo lắng đủ thứ, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn mấy phần: “Đừng có quanh co lòng vòng với tôi, cô là trợ lý riêng của tôi, cô cho rằng mình chỉ cần nộp đơn từ chức là có thể thuận lợi rồi hả! Tôi chưa có đồng ý cho cô thôi việc đâu, cô không có quyền rời khỏi công ty, cô nói địa điểm đi, tôi lập tức đến chỗ của cô."
Tần Tuyết Nhi ở đầu dây bên kia điện thoại hiển nhiên đã bị khí thế đột ngột của Đường Hoài An dọa sợ, từ trước tới nay, cô ta chưa từng nhìn thấy cấp trên của mình nghiêm túc như vậy.
Tần Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, báo tên một quán cà phê, Đường Hoài An tính toán thời gian rồi nói: “Tôi sẽ đến đó trong nửa tiếng đồng hồ."
Sau khi nói xong, cũng không cho Tần Tuyết Nhi có thời gian phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Hoài An chuẩn bị lập tức đi tìm Tần Tuyết Nhi, nhưng mà cô nhớ trước đó vì để đi xem triển lãm với Phó Tùng Lâm mà đã nói dối xin nghỉ phép với Mạc Tư Quân.
Lần này, cô định vò mẻ không sợ nứt, trực tiếp nói thật với Mạc Tư Quân.
Không phải là anh không cho phép tôi nói láo hả? Được thôi.
Đường Hoài An thu dọn đồ đạc, cầm chìa khóa xe, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Mạc Tư Quân, cô trực tiếp đẩy cửa ra.
Mạc Tư Quân đang cúi đầu làm việc, liền ngẩng đầu lên.
“Tần Tuyết Nhi xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi muốn đi tìm cô ấy, tôi thông báo với anh một tiếng."
“Cạch."
Đường Hoài An căn bản không đợi Mạc Tư Quân có phản ứng gì, cô trực tiếp đóng cửa lại.
Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, cô mới không quan tâm Mạc Tư Quân có đồng ý cho mình đi không..