Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 272: Lộ diện
Tới nơi mọi người đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị trả phòng, cô kéo tay cô Hoa đưa tiền:
- Đây là tiền thừa ạ, chị thu ngân nói 4 triệu tiền phòng không lấy lại được, trừ tiền khám và xét nghiệm thì còn hơn 7 triệu ạ. Số tiền còn lại cháu sẽ gửi cô chú sau. Cảm ơn cô chú.
Cô Hoa lắc đầu đẩy tiền về phía Khả Nhi nói:
- Cháu cầm lấy, đây cũng không phải tiền của cô chú đâu, là người đã tặng hai tấm thẻ này trả tiền tạm ứng viện phí ấy.
Phương Linh sợ hãi nói:
- Không ngờ cái phòng này tận 4 triệu một ngày.
Cô hộ lý đang dọn phòng bên cạnh lắc đầu:
- Không đâu. Đây chỉ là phòng 2 triệu một giường một ngày thôi, chắc người đó thuê cả hai giường nên mới là 4 triệu.
Khả Nhi thắc mắc:
- Chỉ mình mẹ cháu sao người ta lại thuê hai giường ạ?
- Thế là cháu không biết rồi, người ta muốn thuê thêm một giường là để cho người chăm sóc ở lại qua đêm có chỗ nằm nghỉ đấy, nếu không chỉ có nằm xuống dưới đất thôi. Ở đây nhà nào có tiền cũng làm vậy cả.
Linh Khả Nhi nhíu mày, cô nói:
- Rốt cuộc người đó là ai? Sao lại làm vậy? Khi nãy con đi thanh toán chị thu ngân còn nói anh ta tự nhận ra con rể của mẹ nữa chứ.
Khả Hân cười tươi nói:
- Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, em rất thích anh ấy là anh rể em.
- Nhóc con biết gì mà nói.
Linh Khả Nhi cốc đầu em gái.
Linh Khả Hân ôm đầu chu môi:
- Chị không muốn thì em sẽ cướp đấy.
Khả Nhi dứ dứ nắm tay đe dọa làm cô gái nhỏ vội chạy sau lưng mẹ trốn.
Phương Linh thở dài:
- Nhắc mới nhớ, em vẫn chưa biết ân nhân là ai, lúc ở chợ bị ngất em cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ chẳng nhớ gì.
Chú Long nói:
- Thì chính là cái cậu nhóc tới mua hàng của em chứ ai. Lúc em đang định trả lại tiền thừa cho người ta thì đột nhiên bị ngất, một mình cậu ta bế em lên xe rồi cùng hai người chúng tôi chở đi viện đó. Sau đấy lại tất bật đi đóng tiền, rồi lại còn tặng hai thẻ khám chữa bệnh miễn phí, cuối cùng đến cả xe cấp cứu cậu ta cũng đặt trước cho em. Người đâu mà quá tốt.
Tôi mà có con gái thì cũng muốn có một người như vậy làm con rể. Mà biết đâu cậu ta nói thật thì sao, Khả Nhi, có phải cháu ngại nên không dám nói có người yêu đúng không? Ài, giờ tuổi trẻ thì cứ mạnh dạn mà tìm hiểu, yêu đương, sau này tuổi xuân qua mất thì có tiếc cũng muộn rồi.
Linh Khả Nhi càng nghi ngờ, cô cau đôi lông mày xinh đẹp, lắc đầu:
- Cháu không có nói dối đâu ạ. Thời gian này cháu bận lắm lấy đâu ra có thời gian tìm hiểu với yêu ai. Mà nếu có người hỏi thì cháu cũng từ chối, nhà nghèo như cháu không dám với cao ạ. Đặc biệt là người mà mọi người nói nữa, chắc chắn anh ta rất giàu có mới sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà chẳng suy nghĩ gì.
- Nếu vậy thì con giữ lại số tiền đó đi, đợi khi nào mẹ khỏe đi làm có tiền sẽ tìm cách trả lại cho cậu ấy, ừm, mà có ai biết tên cậu ấy không?
Mọi người đều lắc đầu thì Khả Hân thò đầu ra nói:
- Khi nãy chẳng phải anh ấy nói tên là Vũ sao? Cô Hoa cũng nói vậy mà.
- À, ừ, đúng rồi, cậu ấy có nói như vậy, nhưng cũng chẳng biết đấy là họ hay là tên nữa.
Chú Long vỗ tay “bép" một cái:
- Chẳng phải có biển số xe sao, tôi nhớ rõ, đây là biển Vĩnh Hà: 88H-8668. Ừm, cái số này đúng là không phải dễ kiếm đâu, chậc, chắc chắn nhà cậu ta không giàu có thì cũng quyền thế.
- Anh ta hình dáng ra sao ạ?
- Nếu là cậu thanh niên mua hàng của mẹ hồi sáng thì mẹ vẫn nhớ rõ. Cậu ta rất cao khéo gần 1m9, khung người vạm vỡ, da màu bánh mật, tóc ngắn, hai bên cắt hơi trắng, giọng nói miền bắc. Rất tuấn tú và lịch sự. Lúc đấy mẹ còn tưởng cậu ấy mua áo lót cho bạn gái nữa, rồi lúng túng thế nào lại không mua nữa mà lấy chiếc áo kẻ sọc đỏ-trắng dài tay.
- Cao gần 1m9, tóc ngắn …
Linh Khả Nhi nhẩm đi nhẩm lại một lúc vẫn nghĩ ra ai thân với mình mà lại có hình dáng như vậy. Chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới cái tên đáng ghét lúc trưa, cô nhếch mép khi nhớ lại cảm giác sảng khoái khi úp cả 6 cây kem ốc quế vào mặt hắn.
- Con nhóc này, nhớ ra là ai rồi hả? Lại cười tủm tỉm thế?
- À. Không ạ, con không nhớ ra ai, chỉ là có chút chuyện vui ở trường thôi ạ. Đồ đạc dọn xong rồi, mình đi ra xe tránh người ta lại đợi lâu.
Cô dìu mẹ ra xe, ở bệnh viện cũng đã được uống thuốc giảm đau rồi nên Phương Linh cũng nhẹ nhàng bước được ra xe.
Chiếc xe cấp cứu 115 nhanh chóng lao vút đi về địa chỉ nhà của mẹ con cô, sau khi đón cả cha cô – Khả Văn lên xe, cô Hoa xin phép về trước còn chú Long đi theo.
Dương Tuấn Vũ cũng đang trên đường đi gần về tới trường, hắn vẫn cảm thấy chưa yên tâm, cuối cùng vẫn phải gọi đi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy:
- Boss có nhiệm vụ gì thế?
- À. Em cần anh chú ý điều trị tốt nhất cho hai trường hợp bệnh nhân.
- Ồ, em nói đi.
- Đấy là một cặp vợ chồng, người vợ tên Lê Phương Linh khả năng rất cao bị ung thư cổ tử cung, còn người chồng tên Linh Khả Văn bị thoát vị đĩa đệm biến chứng liệt hai chi dưới. Họ là cha mẹ một người bạn của em.
- Anh sẽ cố gắng hết sức.
- Vậy em cảm ơn anh. Chào anh.
- Ok. Mà Vân Tú hôm nay có vẻ có chuyện gì đó, anh thấy cô ấy vội vàng rời khỏi phòng tập từ sớm.
Cô ấy có nói với cậu không?
- Không ạ. Em sẽ gọi cho cô ấy ngay đây.
Dương Tuấn Vũ cúp máy, rồi bấm số điện thoại của Vân Tú, có tiếng đổ chuông nhưng cô ấy không nhấc máy. Hắn cũng chỉ nghĩ cô bận việc gì thôi nhưng sau mấy lần gọi đều không được thì trong lòng lại càng lo lắng.
Dương Tuấn Vũ ngay lập tức quay xe không về ký túc xá nữa mà chạy thẳng một mạch về Vĩnh Hà, trên đường liên tục bấm máy nhưng không có dấu hiệu trả lời.
Bình thường đi cần hơn 1 giờ thì lúc này hắn chỉ mất gần 40 phút. Hắn đóng cửa xe, chạy tới cửa nhà Vân Tú.
Nhìn vào trong thấy tối om, hắn đứng ngoài bấm chuông liên tục nhưng chẳng có dấu hiệu trả lời. Dương Tuấn Vũ nhìn xung quanh thấy không có ai thì bật lên, bám vào bờ tường rồi nhảy vào.
Hắn lao vun vút đi trong đêm tối nhưng chẳng thấy có dấu hiệu của cô ấy ở nhà, điện thoại vẫn không liên lạc được. Tâm trạng càng rối bời, hắn gọi điện hỏi Lê Khôi và Trần Bằng thì đều nhận được lời khẳng định: “Hôm nay cô ấy không đến làm việc."
Trong đầu hắn chỉ còn đúng một nơi, và thế là chiếc Camry lại phóng như con ma tốc độ trong đêm, 300 Km, Nam Hà thẳng tiến.
Sau gần 1 tiếng rưỡi hắn đã tới nơi, may quá đèn nhà vẫn đang sáng. Nhà mẹ cô ở quê không có chuông nên hắn đành gọi cửa:
- Bác Hương ơi. Vân Tú có nhà không ạ? Bác Hương ơi …
- Ai đấy, bác đây…
Bên trong nhà có tiếng nói với giọng hơi lạ nói với ra.
Dương Tuấn Vũ đang định hỏi Vân Tú có nhà không thì đã thấy một hình bóng quen thuộc đang đi chân đất chạy ra, cô gái này, ài, dép cũng không chịu xỏ vào đã hấp tấp như vậy.
Nhìn thấy Vân Tú tảng đá lớn đè trên ngực đã được đặt xuống, hắn chưa kịp mắng trêu cô thì cô đã như con mèo nhỏ khóc thút thít lao vào ngực hắn ôm chầm lấy hắn.
- Hức hức… Anh … Em …
Dương Tuấn Vũ xoa đầu cưng chiều:
- Em có biết là anh lo cho em lắm không? Điện thoại của em sao vậy? Anh gọi mà chẳng thấy em nhấc máy.
- Em … em cũng không biết để nó ở đâu rồi. Em xin lỗi …
- Được rồi, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Bác Hương cũng sụt sịt, bác đang định nói gì thì có giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên:
- Bạn trai của Tú Tú đến chơi à, mẹ nó mau mời cậu ấy vào nhà đi.
Dương Tuấn Vũ đang định “vâng" thì Vân Tú giữ chặt hắn lại, gương mặt tội nghiệp vẫn còn đang đầy nước mắt, cô lắc lắc đầu.
Hắn thấy như vậy thì nghi hoặc, nhưng hắn cũng không phải nghi hoặc lâu vì người đàn ông này đã đi ra. Dù chưa một lần gặp mặt trực tiếp nhưng cả hai bất ngờ lại nhận ra nhau.
Bao nhiêu ký ức và xâu chuỗi sự kiện trong quá khứ, Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:
- Trần Vân Tú … Trần Thế Kiệt … Không lẽ …
Hắn nhìn vào ánh mắt của cô gái mà hắn rất yêu thương, nhận được ánh mắt bối rối, vừa lo lắng vừa sợ hãi của cô thì Dương Tuấn Vũ đã hiểu phần nào. Chuyện này không đơn giản.
Trần Thế Kiệt giật mình, nhưng rất nhanh hắn hiểu ra vấn đề, con cáo già thì sau bao nhiêu năm vẫn là con cáo. Hắn nhếch mép nói:
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là kỳ tài đất nước Dương Tuấn Vũ – chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế. Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là vinh hạnh vinh hạnh. Không biết cậu tới ngôi nhà nhỏ của chúng tôi trong đêm tối này với mục đích gì.
- Anh.
Bác Hương nghe người đàn ông này nói thế thì giật mình, bà không nghĩ cậu “con rể" mà bà đã chắc chắn nhận này lại chính là người trẻ tuổi tài năng đó. Nhưng sau khi giật mình thì là vui vẻ và tự hào vì con gái mình thật biết nhìn người. Bà đang định nói với ông ấy đây là bạn trai của con mình, nhưng lại đột nhiên nghe thấy Vân Tú nói:
- Anh ấy đến tìm tôi, chẳng liên quan gì đến ông hết. Chính ông mới phải là người rời khỏi đây. Đồ khốn, tôi kinh tởm ông.
- Con… Cha đã nói chuyện khi đó chỉ là tai nạn thôi mà.
- Tai nạn? Tại nạn làm ông mất trí nhớ, vậy mà ông lại quên mẹ con tôi trong khi vẫn nhớ mình có nhà ở Hà Đô, có gia tộc giàu có ở Hà Đô. Nói đến đó tôi lại càng kinh tởm ông, ông gia thế giàu có quyền thế mà lại giả điên giả nghèo cưới mẹ tôi, lại còn nói cha mẹ mất sớm, trong khi cả cha cả mẹ còn sống. Một kẻ bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa như ông sao không chết quách đi. Cha của mẹ con tôi đã chết vì đợt lũ năm đó rồi. Mời ông cút ra khỏi nhà tôi.
“Bốp"
Bác Hương nghe con gái chửi cha nó như vậy thì rất tức giận, bà tát một cái rồi tay run run chỉ vào mặt cô:
- Mày, mày mất dạy. Sao mày nói với cha mày như vậy? Ông ấy chẳng phải đã nói là có nỗi khổ riêng
sao? Nói mãi mà mày không hiểu vậy.
- Kìa em, đừng giận, đừng trách con. Tất cả là lỗi của anh. Tú Tú à, cha sai rồi, cho cha thời gian bù đắp lại cho mẹ con con được không?
- Phi. Ông bù đắp thế nào? Bù đắp làm sao cho cả tuổi xuân vất vả một thân một mình nuôi con của mẹ tôi, bù đắp làm sao những lần đau ốm, những khi cô đơn tủi hờn của mẹ. Còn nữa, ông nói bù đắp thì liệu ông có dám vứt bỏ quyền, tiền, vợ con để tới đây sống nghèo sống khổ với mẹ tôi không? Nếu không thì tôi khinh thường ông.
- Cha … Họ cũng là gia đình của cha, làm sao cha có thể vứt bỏ được.
- Nói hay lắm, thế sao ngày trước ông lại bỏ nhà đi mấy năm cưới và ở cùng mẹ tôi.
- Đó là vì … là vì cha sợ mẹ con khi biết cha là con nhà quyền thế thì sẽ không chịu lấy cha. Là khi đó cha hồ đồ.
- Ông càng nói tôi càng thấy thối. Mấy cái lý do vụng về đấy ông chỉ lừa được mẹ tôi thôi, còn với tôi nó không đáng một xu. Mẹ. Mẹ đừng nghe những lời mật ngọt của ông ấy.
- Đây là tiền thừa ạ, chị thu ngân nói 4 triệu tiền phòng không lấy lại được, trừ tiền khám và xét nghiệm thì còn hơn 7 triệu ạ. Số tiền còn lại cháu sẽ gửi cô chú sau. Cảm ơn cô chú.
Cô Hoa lắc đầu đẩy tiền về phía Khả Nhi nói:
- Cháu cầm lấy, đây cũng không phải tiền của cô chú đâu, là người đã tặng hai tấm thẻ này trả tiền tạm ứng viện phí ấy.
Phương Linh sợ hãi nói:
- Không ngờ cái phòng này tận 4 triệu một ngày.
Cô hộ lý đang dọn phòng bên cạnh lắc đầu:
- Không đâu. Đây chỉ là phòng 2 triệu một giường một ngày thôi, chắc người đó thuê cả hai giường nên mới là 4 triệu.
Khả Nhi thắc mắc:
- Chỉ mình mẹ cháu sao người ta lại thuê hai giường ạ?
- Thế là cháu không biết rồi, người ta muốn thuê thêm một giường là để cho người chăm sóc ở lại qua đêm có chỗ nằm nghỉ đấy, nếu không chỉ có nằm xuống dưới đất thôi. Ở đây nhà nào có tiền cũng làm vậy cả.
Linh Khả Nhi nhíu mày, cô nói:
- Rốt cuộc người đó là ai? Sao lại làm vậy? Khi nãy con đi thanh toán chị thu ngân còn nói anh ta tự nhận ra con rể của mẹ nữa chứ.
Khả Hân cười tươi nói:
- Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, em rất thích anh ấy là anh rể em.
- Nhóc con biết gì mà nói.
Linh Khả Nhi cốc đầu em gái.
Linh Khả Hân ôm đầu chu môi:
- Chị không muốn thì em sẽ cướp đấy.
Khả Nhi dứ dứ nắm tay đe dọa làm cô gái nhỏ vội chạy sau lưng mẹ trốn.
Phương Linh thở dài:
- Nhắc mới nhớ, em vẫn chưa biết ân nhân là ai, lúc ở chợ bị ngất em cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ chẳng nhớ gì.
Chú Long nói:
- Thì chính là cái cậu nhóc tới mua hàng của em chứ ai. Lúc em đang định trả lại tiền thừa cho người ta thì đột nhiên bị ngất, một mình cậu ta bế em lên xe rồi cùng hai người chúng tôi chở đi viện đó. Sau đấy lại tất bật đi đóng tiền, rồi lại còn tặng hai thẻ khám chữa bệnh miễn phí, cuối cùng đến cả xe cấp cứu cậu ta cũng đặt trước cho em. Người đâu mà quá tốt.
Tôi mà có con gái thì cũng muốn có một người như vậy làm con rể. Mà biết đâu cậu ta nói thật thì sao, Khả Nhi, có phải cháu ngại nên không dám nói có người yêu đúng không? Ài, giờ tuổi trẻ thì cứ mạnh dạn mà tìm hiểu, yêu đương, sau này tuổi xuân qua mất thì có tiếc cũng muộn rồi.
Linh Khả Nhi càng nghi ngờ, cô cau đôi lông mày xinh đẹp, lắc đầu:
- Cháu không có nói dối đâu ạ. Thời gian này cháu bận lắm lấy đâu ra có thời gian tìm hiểu với yêu ai. Mà nếu có người hỏi thì cháu cũng từ chối, nhà nghèo như cháu không dám với cao ạ. Đặc biệt là người mà mọi người nói nữa, chắc chắn anh ta rất giàu có mới sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà chẳng suy nghĩ gì.
- Nếu vậy thì con giữ lại số tiền đó đi, đợi khi nào mẹ khỏe đi làm có tiền sẽ tìm cách trả lại cho cậu ấy, ừm, mà có ai biết tên cậu ấy không?
Mọi người đều lắc đầu thì Khả Hân thò đầu ra nói:
- Khi nãy chẳng phải anh ấy nói tên là Vũ sao? Cô Hoa cũng nói vậy mà.
- À, ừ, đúng rồi, cậu ấy có nói như vậy, nhưng cũng chẳng biết đấy là họ hay là tên nữa.
Chú Long vỗ tay “bép" một cái:
- Chẳng phải có biển số xe sao, tôi nhớ rõ, đây là biển Vĩnh Hà: 88H-8668. Ừm, cái số này đúng là không phải dễ kiếm đâu, chậc, chắc chắn nhà cậu ta không giàu có thì cũng quyền thế.
- Anh ta hình dáng ra sao ạ?
- Nếu là cậu thanh niên mua hàng của mẹ hồi sáng thì mẹ vẫn nhớ rõ. Cậu ta rất cao khéo gần 1m9, khung người vạm vỡ, da màu bánh mật, tóc ngắn, hai bên cắt hơi trắng, giọng nói miền bắc. Rất tuấn tú và lịch sự. Lúc đấy mẹ còn tưởng cậu ấy mua áo lót cho bạn gái nữa, rồi lúng túng thế nào lại không mua nữa mà lấy chiếc áo kẻ sọc đỏ-trắng dài tay.
- Cao gần 1m9, tóc ngắn …
Linh Khả Nhi nhẩm đi nhẩm lại một lúc vẫn nghĩ ra ai thân với mình mà lại có hình dáng như vậy. Chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới cái tên đáng ghét lúc trưa, cô nhếch mép khi nhớ lại cảm giác sảng khoái khi úp cả 6 cây kem ốc quế vào mặt hắn.
- Con nhóc này, nhớ ra là ai rồi hả? Lại cười tủm tỉm thế?
- À. Không ạ, con không nhớ ra ai, chỉ là có chút chuyện vui ở trường thôi ạ. Đồ đạc dọn xong rồi, mình đi ra xe tránh người ta lại đợi lâu.
Cô dìu mẹ ra xe, ở bệnh viện cũng đã được uống thuốc giảm đau rồi nên Phương Linh cũng nhẹ nhàng bước được ra xe.
Chiếc xe cấp cứu 115 nhanh chóng lao vút đi về địa chỉ nhà của mẹ con cô, sau khi đón cả cha cô – Khả Văn lên xe, cô Hoa xin phép về trước còn chú Long đi theo.
Dương Tuấn Vũ cũng đang trên đường đi gần về tới trường, hắn vẫn cảm thấy chưa yên tâm, cuối cùng vẫn phải gọi đi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy:
- Boss có nhiệm vụ gì thế?
- À. Em cần anh chú ý điều trị tốt nhất cho hai trường hợp bệnh nhân.
- Ồ, em nói đi.
- Đấy là một cặp vợ chồng, người vợ tên Lê Phương Linh khả năng rất cao bị ung thư cổ tử cung, còn người chồng tên Linh Khả Văn bị thoát vị đĩa đệm biến chứng liệt hai chi dưới. Họ là cha mẹ một người bạn của em.
- Anh sẽ cố gắng hết sức.
- Vậy em cảm ơn anh. Chào anh.
- Ok. Mà Vân Tú hôm nay có vẻ có chuyện gì đó, anh thấy cô ấy vội vàng rời khỏi phòng tập từ sớm.
Cô ấy có nói với cậu không?
- Không ạ. Em sẽ gọi cho cô ấy ngay đây.
Dương Tuấn Vũ cúp máy, rồi bấm số điện thoại của Vân Tú, có tiếng đổ chuông nhưng cô ấy không nhấc máy. Hắn cũng chỉ nghĩ cô bận việc gì thôi nhưng sau mấy lần gọi đều không được thì trong lòng lại càng lo lắng.
Dương Tuấn Vũ ngay lập tức quay xe không về ký túc xá nữa mà chạy thẳng một mạch về Vĩnh Hà, trên đường liên tục bấm máy nhưng không có dấu hiệu trả lời.
Bình thường đi cần hơn 1 giờ thì lúc này hắn chỉ mất gần 40 phút. Hắn đóng cửa xe, chạy tới cửa nhà Vân Tú.
Nhìn vào trong thấy tối om, hắn đứng ngoài bấm chuông liên tục nhưng chẳng có dấu hiệu trả lời. Dương Tuấn Vũ nhìn xung quanh thấy không có ai thì bật lên, bám vào bờ tường rồi nhảy vào.
Hắn lao vun vút đi trong đêm tối nhưng chẳng thấy có dấu hiệu của cô ấy ở nhà, điện thoại vẫn không liên lạc được. Tâm trạng càng rối bời, hắn gọi điện hỏi Lê Khôi và Trần Bằng thì đều nhận được lời khẳng định: “Hôm nay cô ấy không đến làm việc."
Trong đầu hắn chỉ còn đúng một nơi, và thế là chiếc Camry lại phóng như con ma tốc độ trong đêm, 300 Km, Nam Hà thẳng tiến.
Sau gần 1 tiếng rưỡi hắn đã tới nơi, may quá đèn nhà vẫn đang sáng. Nhà mẹ cô ở quê không có chuông nên hắn đành gọi cửa:
- Bác Hương ơi. Vân Tú có nhà không ạ? Bác Hương ơi …
- Ai đấy, bác đây…
Bên trong nhà có tiếng nói với giọng hơi lạ nói với ra.
Dương Tuấn Vũ đang định hỏi Vân Tú có nhà không thì đã thấy một hình bóng quen thuộc đang đi chân đất chạy ra, cô gái này, ài, dép cũng không chịu xỏ vào đã hấp tấp như vậy.
Nhìn thấy Vân Tú tảng đá lớn đè trên ngực đã được đặt xuống, hắn chưa kịp mắng trêu cô thì cô đã như con mèo nhỏ khóc thút thít lao vào ngực hắn ôm chầm lấy hắn.
- Hức hức… Anh … Em …
Dương Tuấn Vũ xoa đầu cưng chiều:
- Em có biết là anh lo cho em lắm không? Điện thoại của em sao vậy? Anh gọi mà chẳng thấy em nhấc máy.
- Em … em cũng không biết để nó ở đâu rồi. Em xin lỗi …
- Được rồi, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Bác Hương cũng sụt sịt, bác đang định nói gì thì có giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên:
- Bạn trai của Tú Tú đến chơi à, mẹ nó mau mời cậu ấy vào nhà đi.
Dương Tuấn Vũ đang định “vâng" thì Vân Tú giữ chặt hắn lại, gương mặt tội nghiệp vẫn còn đang đầy nước mắt, cô lắc lắc đầu.
Hắn thấy như vậy thì nghi hoặc, nhưng hắn cũng không phải nghi hoặc lâu vì người đàn ông này đã đi ra. Dù chưa một lần gặp mặt trực tiếp nhưng cả hai bất ngờ lại nhận ra nhau.
Bao nhiêu ký ức và xâu chuỗi sự kiện trong quá khứ, Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:
- Trần Vân Tú … Trần Thế Kiệt … Không lẽ …
Hắn nhìn vào ánh mắt của cô gái mà hắn rất yêu thương, nhận được ánh mắt bối rối, vừa lo lắng vừa sợ hãi của cô thì Dương Tuấn Vũ đã hiểu phần nào. Chuyện này không đơn giản.
Trần Thế Kiệt giật mình, nhưng rất nhanh hắn hiểu ra vấn đề, con cáo già thì sau bao nhiêu năm vẫn là con cáo. Hắn nhếch mép nói:
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là kỳ tài đất nước Dương Tuấn Vũ – chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế. Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là vinh hạnh vinh hạnh. Không biết cậu tới ngôi nhà nhỏ của chúng tôi trong đêm tối này với mục đích gì.
- Anh.
Bác Hương nghe người đàn ông này nói thế thì giật mình, bà không nghĩ cậu “con rể" mà bà đã chắc chắn nhận này lại chính là người trẻ tuổi tài năng đó. Nhưng sau khi giật mình thì là vui vẻ và tự hào vì con gái mình thật biết nhìn người. Bà đang định nói với ông ấy đây là bạn trai của con mình, nhưng lại đột nhiên nghe thấy Vân Tú nói:
- Anh ấy đến tìm tôi, chẳng liên quan gì đến ông hết. Chính ông mới phải là người rời khỏi đây. Đồ khốn, tôi kinh tởm ông.
- Con… Cha đã nói chuyện khi đó chỉ là tai nạn thôi mà.
- Tai nạn? Tại nạn làm ông mất trí nhớ, vậy mà ông lại quên mẹ con tôi trong khi vẫn nhớ mình có nhà ở Hà Đô, có gia tộc giàu có ở Hà Đô. Nói đến đó tôi lại càng kinh tởm ông, ông gia thế giàu có quyền thế mà lại giả điên giả nghèo cưới mẹ tôi, lại còn nói cha mẹ mất sớm, trong khi cả cha cả mẹ còn sống. Một kẻ bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa như ông sao không chết quách đi. Cha của mẹ con tôi đã chết vì đợt lũ năm đó rồi. Mời ông cút ra khỏi nhà tôi.
“Bốp"
Bác Hương nghe con gái chửi cha nó như vậy thì rất tức giận, bà tát một cái rồi tay run run chỉ vào mặt cô:
- Mày, mày mất dạy. Sao mày nói với cha mày như vậy? Ông ấy chẳng phải đã nói là có nỗi khổ riêng
sao? Nói mãi mà mày không hiểu vậy.
- Kìa em, đừng giận, đừng trách con. Tất cả là lỗi của anh. Tú Tú à, cha sai rồi, cho cha thời gian bù đắp lại cho mẹ con con được không?
- Phi. Ông bù đắp thế nào? Bù đắp làm sao cho cả tuổi xuân vất vả một thân một mình nuôi con của mẹ tôi, bù đắp làm sao những lần đau ốm, những khi cô đơn tủi hờn của mẹ. Còn nữa, ông nói bù đắp thì liệu ông có dám vứt bỏ quyền, tiền, vợ con để tới đây sống nghèo sống khổ với mẹ tôi không? Nếu không thì tôi khinh thường ông.
- Cha … Họ cũng là gia đình của cha, làm sao cha có thể vứt bỏ được.
- Nói hay lắm, thế sao ngày trước ông lại bỏ nhà đi mấy năm cưới và ở cùng mẹ tôi.
- Đó là vì … là vì cha sợ mẹ con khi biết cha là con nhà quyền thế thì sẽ không chịu lấy cha. Là khi đó cha hồ đồ.
- Ông càng nói tôi càng thấy thối. Mấy cái lý do vụng về đấy ông chỉ lừa được mẹ tôi thôi, còn với tôi nó không đáng một xu. Mẹ. Mẹ đừng nghe những lời mật ngọt của ông ấy.
Tác giả :
anhvodoi94