Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 127: Chuyên môn của anh con là?
Chợt ở cửa từ từ xuất hiện một bóng dáng, Lạc Thiểu Trạch phi thân nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật, khuôn mặt tươi cười hì hì, "Ai u, Mật Mật, em xem em biến thành cái gì này, xem ra không ai quản ngươi thì không được nha, đến đây, để anh xử lí em!"
Nói xong ôm chầm cổ của Lạc Mật Mật, lần này làm cho Lạc Mật Mật rất không thoải mái, đang muốn giãy giụa, Lạc Thiểu Trạch tiến tới bên tai nhỏ giọng rỉ tai.
"Đừng động, mẹ tới, không lẽ em muốn cho mẹ biết, chắc em cũng không muốn gây ồn ào làm mẹ không vui nhỉ!"
Nghe nói thế, con ngươi Lạc Mật Mật đảo một vòng, nụ cười nhất thời hiện lên phía đuôi lông mày, "Thôi đi, anh, chỉ dựa vào anh?"
"Anh thế nào? Mẹ, mẹ xem em trang điểm đậm như thế này nè, buổi tối đi ra ngoài nhiều sẽ không an toàn."
Nhìn Lạc Thiểu Trạch chỉ mình "Tố cáo", lại đụng vào Lạc Mật Mật dễ nóng tính, ánh mắt nhìn chằm chằm hung hăng nhìn Lạc Thiểu Trạch, "Em thích thì sao? Mẹ, mẹ xem, mặt con khó coi lắm sao?"
"Tốt lắm tốt lắm, hai anh em lại gây ồn ào vì chuyện nhỏ này. Để cho mẹ nói, Mật Mật cái này gọi là yên huân trang, hiện tại lưu hành cái này, rất đẹp mắt nha." Lạc Mật Mật ôm cánh tay Khương Ngọc Trân thật chặt làm nũng, làm cho Khương Ngọc Trân đầu óc choáng váng, chỉ đành phải đưa tay an ủi, "Nhưng, buổi tối cũng không cần trang điểm, đi ra ngoài như vậy thật không an toàn, anh con cũng là muốn tốt cho con."
"Được rồi được rồi. Con nghe mẹ là được."
Hắc, đầu năm mồng một lần đầu nha, xưa nay Lạc Mật Mật chưa từng cúi đầu trước, mặc dù đây là hai người diễn trò, nhưng lúc này ở trong lòng của Lạc Thiểu Trạch vẫn còn vô cùng cao hứng.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, con có chút bài tập cần anh giảng."
"Chuyên môn của anh con là?" Hai người rõ ràng học không phải một chuyên môn, nhưng đối mặt với lời nói ngọt ngào của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhẹ nhàng buông khuỷu tay Khương Ngọc Trân, Lạc Mật Mật bĩu môi, "Nói mẹ biết mẹ cũng không hiểu, trong đại học của chúng con cũng học cao số, anh nhưng là thiên tài số học nha."
"Đúng đúng đúng, các con nói đi, mẹ mệt mỏi, hiện tại phải về phòng." Khương Ngọc Trân giả bộ rất hiểu, tay khoát khoát ra cửa.
Trấn an Khương Ngọc Trân, hai anh em Lạc gia rốt cuộc có thể đóng cửa bắt đầu nói chuyện rồi.
"Mật Mật, em làm anh sợ muốn chết, anh cho là em lại muốn rời nhà trốn đi! Lần này thật không tệ, rốt cuộc chịu trở về."
Lạc Mật Mật dùng sức đung đưa bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch ra, "Tránh ra, đừng đụng em, em trở lại cũng không phải là chỉ vì anh, em là vì ba mẹ, loại chuyện như vậy nên tránh để bọn họ biết, tránh bọn họ tức giận quan tâm."
"Mật Mật em chính là một đứa bé hiếu thuận. Đương nhiên, anh cũng tin tưởng em là đứa bé một thông tình đạt lý."
Mỉm cười với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật mắt to nhìn chằm chằm giơ lên ngón tay chỉ sống mũi cao của anh, "Được rồi, ít nói đi! Em không phải là đứa bé. Nói, anh và Văn Y có phải hay không . . . . . Ai, em không nói ra được!"
Đối mặt với Lạc Mật Mật tức giận toàn thân phát run, Lạc Thiểu Trạch thật rất đau lòng, anh từ từ đi lên trước muốn ôm an ủi cô một chút, nhưng, Lạc Mật Mật căn bản không cho anh cơ hội như thế.
"Không có, Mật Mật, em phải tin tưởng anh chứ? Anh thề, chuyện không giống như em nghĩ. Chúng ta chuyện gì cũng không có!"
"Chuyện gì cũng không có sao? Lại nói dễ dàng, nhưng anh đừng làm chuyện như vậy nha. Anh cho rằng cái gì em cũng không biết đúng không, các ngươi ở trong quán bar nói chuyện em đều nghe được." Nói xong, Lạc Mật Mật tức giận ngồi ở trên giường.
Nói xong ôm chầm cổ của Lạc Mật Mật, lần này làm cho Lạc Mật Mật rất không thoải mái, đang muốn giãy giụa, Lạc Thiểu Trạch tiến tới bên tai nhỏ giọng rỉ tai.
"Đừng động, mẹ tới, không lẽ em muốn cho mẹ biết, chắc em cũng không muốn gây ồn ào làm mẹ không vui nhỉ!"
Nghe nói thế, con ngươi Lạc Mật Mật đảo một vòng, nụ cười nhất thời hiện lên phía đuôi lông mày, "Thôi đi, anh, chỉ dựa vào anh?"
"Anh thế nào? Mẹ, mẹ xem em trang điểm đậm như thế này nè, buổi tối đi ra ngoài nhiều sẽ không an toàn."
Nhìn Lạc Thiểu Trạch chỉ mình "Tố cáo", lại đụng vào Lạc Mật Mật dễ nóng tính, ánh mắt nhìn chằm chằm hung hăng nhìn Lạc Thiểu Trạch, "Em thích thì sao? Mẹ, mẹ xem, mặt con khó coi lắm sao?"
"Tốt lắm tốt lắm, hai anh em lại gây ồn ào vì chuyện nhỏ này. Để cho mẹ nói, Mật Mật cái này gọi là yên huân trang, hiện tại lưu hành cái này, rất đẹp mắt nha." Lạc Mật Mật ôm cánh tay Khương Ngọc Trân thật chặt làm nũng, làm cho Khương Ngọc Trân đầu óc choáng váng, chỉ đành phải đưa tay an ủi, "Nhưng, buổi tối cũng không cần trang điểm, đi ra ngoài như vậy thật không an toàn, anh con cũng là muốn tốt cho con."
"Được rồi được rồi. Con nghe mẹ là được."
Hắc, đầu năm mồng một lần đầu nha, xưa nay Lạc Mật Mật chưa từng cúi đầu trước, mặc dù đây là hai người diễn trò, nhưng lúc này ở trong lòng của Lạc Thiểu Trạch vẫn còn vô cùng cao hứng.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, con có chút bài tập cần anh giảng."
"Chuyên môn của anh con là?" Hai người rõ ràng học không phải một chuyên môn, nhưng đối mặt với lời nói ngọt ngào của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhẹ nhàng buông khuỷu tay Khương Ngọc Trân, Lạc Mật Mật bĩu môi, "Nói mẹ biết mẹ cũng không hiểu, trong đại học của chúng con cũng học cao số, anh nhưng là thiên tài số học nha."
"Đúng đúng đúng, các con nói đi, mẹ mệt mỏi, hiện tại phải về phòng." Khương Ngọc Trân giả bộ rất hiểu, tay khoát khoát ra cửa.
Trấn an Khương Ngọc Trân, hai anh em Lạc gia rốt cuộc có thể đóng cửa bắt đầu nói chuyện rồi.
"Mật Mật, em làm anh sợ muốn chết, anh cho là em lại muốn rời nhà trốn đi! Lần này thật không tệ, rốt cuộc chịu trở về."
Lạc Mật Mật dùng sức đung đưa bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch ra, "Tránh ra, đừng đụng em, em trở lại cũng không phải là chỉ vì anh, em là vì ba mẹ, loại chuyện như vậy nên tránh để bọn họ biết, tránh bọn họ tức giận quan tâm."
"Mật Mật em chính là một đứa bé hiếu thuận. Đương nhiên, anh cũng tin tưởng em là đứa bé một thông tình đạt lý."
Mỉm cười với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật mắt to nhìn chằm chằm giơ lên ngón tay chỉ sống mũi cao của anh, "Được rồi, ít nói đi! Em không phải là đứa bé. Nói, anh và Văn Y có phải hay không . . . . . Ai, em không nói ra được!"
Đối mặt với Lạc Mật Mật tức giận toàn thân phát run, Lạc Thiểu Trạch thật rất đau lòng, anh từ từ đi lên trước muốn ôm an ủi cô một chút, nhưng, Lạc Mật Mật căn bản không cho anh cơ hội như thế.
"Không có, Mật Mật, em phải tin tưởng anh chứ? Anh thề, chuyện không giống như em nghĩ. Chúng ta chuyện gì cũng không có!"
"Chuyện gì cũng không có sao? Lại nói dễ dàng, nhưng anh đừng làm chuyện như vậy nha. Anh cho rằng cái gì em cũng không biết đúng không, các ngươi ở trong quán bar nói chuyện em đều nghe được." Nói xong, Lạc Mật Mật tức giận ngồi ở trên giường.
Tác giả :
Vũ Cô Nương