Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 98: Đau đớn kịch liệt
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Thiện Nhi, em có khỏe không?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc, một bóng dáng cao lớn tới gần, Vu Thiện quay đầu nhìn, lại là Âu Dương Văn!
“Tại sao anh ở đây?" Vu Thiện kinh ngạc, Âu Dương Văn ở chỗ này? Âu Dương Lãnh đâu?
“Thiện Nhi, ăn cơm đi." Âu Dương Văn đi thẳng tới trước mặt Vu Thiện, đưa đồ ăn trong tay đặt trên tủ đầu giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Vu Thiện.
“Anh ở đây, Lãnh đâu?" Cô còn tưởng rằng đây là chốn nhân gian tiên cảnh, còn phòng này là ở tầng khác.
“Thiện Nhi, đây là nhà chúng ta." Nghe thấy Vu Thiện nhắc tới Âu Dương Lãnh, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Văn có chút không vui, nhưng cố kiềm chế, không để Vu Thiện phát hiện ra.
“Cái gì? Anh nói cái gì?" Vu Thiện càng ngạc nhiên, bước nhanh đi tới trước mặt Âu Dương Văn.
“Thiện Nhi, quên Âu Dương Lãnh đi, tôi yêu em." Đôi mắt Âu Dương Văn thâm tình nhìn Vu Thiện chăm chú, anh ta vẫn luôn muốn nói cho Vu Thiện biết, anh ta yêu cô.
“Anh… Anh nói cái gì?" Lời nói của Âu Dương Văn khiến đầu cô nổ tung, anh ta yêu cô? Vì sao? Cô là chị dâu anh ta mà.
“Thiện Nhi, tôi yêu em." Âu Dương Văn tiến lên trước một bước, nói lại lần nữa, đôi mắt nhu tình đủ để hòa tan lòng lạnh giá của phụ nữ.
Nhưng Vu Thiện cô là chị dâu của anh ta, cô không thể đón nhận, lùi ra sau vài bước, tránh ánh mắt thâm tình của anh ta: “Không có khả năng, chuyện này làm sao có thể!"
“Vì sao không thể?" Âu Dương Văn tiến lên trước lần nữa, anh ta cố gắng làm cho mình mạnh lên, chính là vì cô, cô lại từ chối mình!
“Tôi… Tôi là chị dâu của anh!" Vu Thiện tiếp tục lùi về sau, đôi mắt hoảng sợ nhìn Âu Dương Văn, cô nên làm gì bây giờ?
“Không phải, em không phải, là người phụ nữ tôi yêu." Âu Dương Văn xúc động ôm lấy Vu Thiện đang lùi về sau, vây cô trong ngực mình, thân thể rắn chắc vùi sâu vào trong cổ Vu Thiện.
“Thả tôi ra!" Vu Thiện giãy dụa, không thể, anh ta là em chồng cô.
“Không thả, Thiện Nhi, em là của tôi!" Âu Dương Văn càng giữ chặt Vu Thiện, thân thể mềm mại rơi vào thân thể anh ta, đó là trời sinh một cặp!
“Đừng như vậy!" Vu Thiện cố giãy dụa, đáng tiếc sức lực cô vốn yếu, hoàn toàn không thể so với anh ta, hơn nữa Âu Dương Văn kìm chặt cô như vậy.
“Nói em đồng ý ở cùng một chỗ với tôi." Âu Dương Văn ép buộc cô, tay bắt đầu leo lên lưng cô, vây chặt cô nép vào ngực mình.
“Đừng như vậy!" Vu Thiện từ chối, lý trí cô kích động, không rõ sao Âu Dương Văn lại bức ép mình.
“Nói!" Âu Dương Văn cố ý muốn cô nói, tay đã xâm chiếm ngực cô, ảo tưởng muốn cô thành người phụ nữ của mình, chỉ có như vậy cô mới có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta.
“Tránh ra, đừng như vậy." Phát hiện ra ý đồ của Âu Dương Văn, Vu Thiện càng giãy dụa lợi hại hơn, cô cố gắng muốn đẩy Âu Dương Văn ra, cô là người phụ nữ của Âu Dương Lãnh, sao có thể ở cùng một chỗ với em chồng!
“Thiện Nhi, em là của tôi!" Âu Dương Văn bá đạo tuyên bố, không để ý Vu Thiện kháng cự, đẩy Vu Thiện ngã trên giường lớn, gấp gáp như muốn chứng minh gì đó.
Vu Thiện cố gắng giãy dụa, đầu đột nhiên truyền đến cơn đau đớn, cả đầu như muốn nổ tung, không nhịn được lớn tiếng hét lên: “A, đau quá, đầu của tôi…" Hai tay ôm lấy đầu mình, lăn qua lăn lại dưới người Âu Dương Văn.
“Thiện Nhi, em làm sao vậy?" Âu Dương Văn hoảng sợ, anh ta không ngờ cơn đau đầu của Vu Thiện vẫn còn phát tác, vội vàng ôm Vu Thiện nằm trên giường lớn, nhìn cô: “Đau lắm sao?"
“Người tới đây!"
“Cậu chủ, có chuyện gì?" Một người giúp việc nghe thấy vội vàng chạy tới.
“Nhanh gọi Dã Điền tới."
“Dạ!" Người giúp việc nhận lệnh, vội vàng rời đi.
“Sao có thể phát tác?" Người đàn ông tiêm cho Vu Thiện xuất hiện, trông thấy người phụ nữ trong ngực Âu Dương Văn đã đau đến hôn mê vội vàng lấy ống kim tiêm trong hộp cấp cứu ra, tiến lên tiêm vào tay Vu Thiện.
Thấy toàn bộ thuốc nước đi vào trong tay mảnh khảnh của Vu Thiện, trông thấy khuôn mặt Vu Thiện đau đến mất đi huyết sắc, lòng anh ta bị giày vò, người đàn ông liếc nhìn Vu Thiện, thấy lông mày cô giãn ra, chứng minh đã không còn đau, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô ấy không thể chịu kích động."
“Từ nay về sau có thể có di chứng không?" Âu Dương Văn quan tâm hỏi, chuyện này là do anh ta, không muốn từ giờ về sau cô sẽ xuất hiện di chứng.
“Chờ thuốc hết mới biết." Người đàn ông liếc mắt nhìn anh ta trả lời, Âu Dương Văn quan tâm cô ấy nhứ vậy, có phải động lòng?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, Âu Dương Văn không nói gì, môi mím chặt tiết lộ trong lòng quan tâm, có cảm giác không giống bình thường với Vu Thiện.
“Cậu không quên chuyện trước kia chứ?" Người đàn ông nhắc nhở, giống như đã lựa chọn con đường này thì phải chuẩn bị hi sinh.
“Tôi không quên." Âu Dương Văn trả lời, đáp án này như đánh trúng bộ phận yếu ớt trong lòng anh ta, đó là từ khi anh ta hiểu chuyện đến này, làm việc đều có sắp xếp chuẩn bị.
“Không quên là tốt rồi." Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh ta hồi lâu, giống như sau khi xác nhận lời anh ta mới xoay người rời đi, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Người đàn ông đi rồi Âu Dương Văn ôm lấy Vu Thiện, thấy cô giãn lông mày trên mặt mới vui được tý, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là tốt rồi.
*********
“Văn? Khi nào chúng ta kết hôn?" Lam Nguyệt đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương hỏi Âu Dương Văn đang ngồi trên ghế xem tài liệu, nhìn khuôn mặt càng ngày càng tuấn tú của anh ta, trong lòng mềm mại, đã sớm đắm chìm trong đó.
“Sắp." Âu Dương Văn lạnh lùng trả lời, ngồi ở vị trí này nửa tháng, văn kiện nhiều quá chưa xem hết, sau khi tiếp nhận anh ta dứt khoát đổi hết toàn bộ những cấp dưới Âu Dương Lãnh hài lòng, ngay cả thành viên hội đồng quản trị ủng hộ Âu Dương Lãnh cũng bị đá ra khỏi tập đoàn Âu Dương. Hiện tại người trong tập đoàn Âu Dương cản thấy vô cùng không yên lòng, ai cũng nơm nớp sợ thời gian làm việc. Bây giờ đã đến lúc anh ta phải lập thành tích cho ông nội xem, đối với đề nghị của Lam Nguyệt, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới.
“Vậy là lúc nào chứ?" Lam Nguyệt tiếp tục hỏi, cô ta không muốn đợi, trải qua lâu như vậy mặc dù công ty Lam thị mới khôi phục được một nửa so với lúc đầu, song vẫn còn kém khá xa, Âu Dương Văn có giúp đỡ Lam thị, nhưng nói chung như muối bỏ biển, không giúp được bao nhiêu, hơn nữa cô ta thật sự yêu Âu Dương Văn.
“Gấp như vậy làm gì?" Cuối cùng Âu Dương Văn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt có chút lo lắng của Lam Nguyệt, người phụ nữ này tới gần anh ta, đều có mục đích.
“Văn, em muốn sống cùng một chỗ với anh." Lam Nguyệt thẹn thùng nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bộ dạng rất đáng yêu.
“Vậy thì chuyển qua đi." Âu Dương Văn nói, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, xem ra ông nội cũng hài lòng cô ta, dù sao nhà họ Lam cũng là nhà quyền quý ở thành phố S.
“Thật vậy ư?" Lam Nguyệt vui sướng hỏi, đôi mắt hiện vẻ hưng phấn, nếu như có thể tiến vào nhà anh ta, như vậy thì đã tiến thêm một bước, đến lúc đó có thể ôm chặt tất cả mọi thứ của nhà Âu Dương!
“Ừ." Âu Dương Văn trả lời ngắn gọn, tâm tư của cô ta hiện lên trên mặt, anh ta đã sớm đoán được.
“Văn, anh thật sự rất tốt." Lam Nguyệt reo lên, cả người như chim nhỏ vui sướng, đi vòng qua phía sau bàn làm việc, ghé vào má Âu Dương Văn hôn một cái, “Văn, cám ơn anh."
“Về đi." Có sự chán ghét trong mắt, Lam Nguyệt đắm chìm trong vui sướng nên không phát hiện ra, vội vàng rời đi: “Em về thu dọn đồ đạc." Cô ta chạy tới cửa lại bị người từ bên ngoài mở cửa, đụng cô ta ngã xuống đất.
“Ôi." Cả người Lam Nguyệt quỳ xuống đất, bộ dạng chật vật, cô ta đau đến nhe răng nhếch miệng: “Là tên khốn nào đụng tôi!" Đứng dậy muốn tìm cái người đụng ngã cô ta, khi nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú hơn cả Âu Dương Văn đứng ở cửa thì trợn mắt há hốc mồm.
“Cô ấy ở đâu?" Âu Dương Lãnh liếc mắt nhìn người phụ nữ, con mắt đẹp đầy chán ghét, khuất bóng tối nên khiến người ta không nhìn rõ vẻ cương nghị trên mặt anh, chỉ có Âu Dương Văn ngồi sau bàn làm việc biết rõ hiện tại anh rất phẫn nộ.
“Anh trai, từ ngày chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Âu Dương Văn làm ra vẻ không quan tâm cười cười, nụ cười mang theo mỉa mai: “Cô ấy là ai?"
“Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, cô ấy ở đâu?" Xem sắc mặt Âu Dương Văn, Vu Thiện nhất định ở bên cạnh cậu ta, nếu không tín hiệu sẽ không dẫn đến nhà cậu ta rồi biến mất.
“Anh nói Vu Thiện? Không phải cô ấy ở cùng một chỗ ở với anh sao?" Âu Dương Văn ra vẻ không biết, ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Lãnh, không thèm đếm xỉa đến Lam Nguyệt ngã nhào trên đất.
“Anh là ai?" Lam Nguyệt, sao cô ta không biết Âu Dương Văn quen biết người đàn ông này, anh ta đẹp hơn Âu Dương Văn!
“Ngu ngốc." Người đàn ông sau lưng cười trêu tức một tiếng, bị Âu Dương Lãnh cản lại, Lam Nguyệt không nhìn rõ lắm nhưng có thể cảm nhận rõ ràng là chĩa vào mình.
“Đi ra đi! Có can đảm đừng làm rùa rụt đầu." Lam Nguyệt chửi rủa, chật vật, cô ta cảm thấy uất ức, rõ ràng Âu Dương Văn thấy mình ngã xuống đất thế những không đến nâng mình dậy, cộng thêm vừa rồi có một tên vô lễ dám cười cô ta!
“Câm miệng." Âu Dương Văn nói với Lam Nguyệt, người phụ nữ này sợ chưa đủ mất mặt sao?
“Văn? Anh nói cái gì?" Lam Nguyệt xoay người đối mặt với Âu Dương Văn, anh ta thế mà bảo mình câm miệng? Từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng giọng điệu nặng nề như vậy.
“Trả lời tôi." Âu Dương Lãnh lại hỏi một lần nữa, Vu Thiện đã mất tích một buổi tối anh rất lo lắng, không cách nào đè nén lửa giận trên người anh tản ra.
“Cô ấy không ở chỗ tôi." Âu Dương Văn mới không thèm nói cho anh biết, hơn nữa anh ta đã quyết định, Vu Thiện sẽ là của anh ta.
“Không phải cậu bắt cóc cô ấy?" Nhìn gương mặt bình tĩnh của anh ta, Âu Dương Lãnh hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh biến mất, anh biết nhất định Âu Dương Văn có âm mưu, hơn nữa lần ám sát trước có liên quan đến cậu ta.
“Văn, các anh đang nói gì vậy?" Lam Nguyệt đứng bên cạnh vội hỏi, bọn họ đang nói Vu Thiện sao?
“Để tôi biết là cậu thì cho dù ông nội ra mặt, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu." Ý nằm ngoài lời, Âu Dương Lãnh quay đầu bước đi, có hỏi tiếp Âu Dương Văn cũng sẽ không nói. Hắc Tử theo anh đi đằng sau, quay đầu liếc nhìn Âu Dương Văn và Lam Nguyệt, môi đẹp nhếch lên, người phụ nữ này thật thú vị.
“Văn, anh ta là ai?" Đi theo anh ta đã nửa năm, bên cạnh anh ta xuất hiện người đàn ông đẹp trai như vậy sao không biết? Người đó có phải là Âu Dương Lãnh không? Cô ta chưa từng gặp Âu Dương Lãnh, nhưng nghe nói rất đẹp trai!
“Về đi." Âu Dương Văn xoay người mà không thèm nhìn cô ta, trên tay nổi gân xanh, chết tiệt, cho rằng chuyện này Âu Dương Lãnh sẽ không biết, không ngờ vẫn bị phát hiện. Thời gian qua nhất định Âu Dương Lãnh âm thầm theo dõi mình, trong khoảng thời gian này không thể đi thăm Vu Thiện được.
“Vâng." Lam Nguyệt trả lời, xoay người rời đi, cô ta biết rõ Âu Dương Văn sẽ không nói cho cô ta biết, nhưng cô ta vẫn muốn biết, người đàn ông này như thuốc mê, khiến cô ta muốn biết nhiều chuyện về anh hơn.
****
“Cái gì? Vu Thiện mất tích?" Kinh Sở hoảng sợ kêu lên, trên khuôn mặt tuấn tú có sự lo lắng, tràn đầy vẻ nghi hoặc, Vu Thiện đi theo Âu Dương Lãnh, sao có thể mất tích.
“Thật ạ!" Pháo Đầu nói, anh ta vẫn luôn âm thầm đi theo, khi Âu Dương Lãnh và Vu Thiện bắt đầu bị tập kích, anh ta liền chú ý quan sát, về sau bình yên sự lo lắng trong lòng mới buông lỏng. Nhưng hôm qua người đi theo Âu Dương Lãnh báo tin, Vu Thiện mất tích vào buổi tối.
“Biết ai bắt cóc không?" Kinh Sở bình tĩnh trở lại, hỏi, kể từ khi xảy ra chuyện Âu Dương Lãnh không phải là cậu cả tập đoàn Âu Dương bắt đầu, đến chuyện Âu Dương Lãnh bị tập kích, cảm giác giống như có một thế lực khổng lồ đang âm thầm hoạt động.
“Tạm thời không rõ, nghe nói Âu Dương Lãnh đi chất vấn Âu Dương Văn rồi." Ngay lúc sáng nay.
“Cậu đoán là ai gây ra?" Kinh Sở nhìn Pháo Đầu, từ ngày anh ta nói yêu Vu Thiện trước mặt tất cả mọi người, anh ta chưa từng gặp lại Vu Thiện, cũng không biết cô có nhớ tới mình không.
“Dường như do Âu Dương Văn gây ra, lúc trước anh ta vẫn luôn tìm tài liệu về thân thế Âu Dương Lãnh."
“À?" Kinh Sở bất ngờ, tại sao Pháo Đầu lại nói như vậy?
“Âu Dương Văn thích Vu Thiện." Pháo Đầu khẳng định nói, anh ta trông thấy ánh mắt Âu Dương Văn có tình cảm giành cho Vu Thiện.
“Điều này thực sự làm tôi bất ngờ." Kinh Sở cười cười, đây là Âu Dương Văn đang tìm kiếm nhược điểm của Âu Dương Lãnh.
“Bất ngờ? Chẳng lẽ tổng giám đốc biết chút gì đó?" Pháo Đầu hỏi, lúc trước tổng giám đốc muốn lợi dụng Vu Thiện, loại bỏ một phần hạn ngạch thành phố S, về sau lại thay đổi chủ ý, chẳng lẽ Âu Dương Văn cũng muốn như vậy? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, ngẩng đầu nhìn Kinh Sở.
“Cậu rất thông minh." Kinh Sở gật đầu, không hổ danh dưới tay anh ta, nói một chút đã hiểu.
“Tổng giám đốc buông tha cho Vu Thiện rồi hả?" Ánh mắt Pháo Đầu không thể tin, nhìn Kinh Sở trước mặt.
“Không có, cô ấy là cô gái tốt hiếm gặp, sao tôi có thể bỏ qua." Kinh Sở vẫn cười cười, ngày đó tình cảm với Vu Thiện trước mặt Thượng Quan Thanh, ngoại trừ muốn hoàn toàn dập tắt tình yêu say đắm của Thượng Quan Thành, thì còn là muốn kéo Vu Thiện về bên cạnh mình, sau đó mới hung hăng đả kích Âu Dương Lãnh. Còn bây giờ thêm cả Âu Dương Văn, chuyện này càng thêm thú vị.
“Vậy tổng giám đốc định làm gì?" Pháo Đầu không rõ ý tứ của tổng giám đốc, lúc trước giúp Vu Thiện, cuối cùng vẫn đẩy Vu Thiện vào tay Âu Dương Lãnh, hiện giờ lại muốn cướp Vu Thiện về?
“Chú ý quan sát hành động của Âu Dương Văn và Âu Dương Lãnh, xem thử hai người đánh nhau ra sao, nhưng đừng để bọn họ phát hiện ra cậu." Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Kinh Sở tươi cười đẹp mắt, đáy lòng lại thở dài, Vu Thiện, lòng em sẽ rơi vào trên người tôi sao?
“Dạ." Pháo Đầu cung kính gật đầu, giờ này anh ta lo lắng thay Vu Thiện, xem ra tổng giám đốc muốn đoạt lấy Vu Thiện, còn hai anh em Âu Dương Lãnh dường như đã tranh giành mấy vụ rồi, cô ấy biết không?
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Pháo Đầu dặn dò anh em âm thầm theo dõi hai anh em Âu Dương Lãnh, anh ta phái một người âm thầm điều tra Vu Thiện ở chỗ nào, anh ta tương đối lo lắng Vu Thiện sẽ bị tổn thương.
Vừa đi đến cửa thì thấy bóng dáng một người phụ nữ đi tới, gật đầu cung kính nói: “Cô Thượng Quan, tìm tổng giám đốc hả?"
“Ừ." Thượng Quan Thanh đi qua người Pháo Đầu, nghênh ngang rời đi, một con chó bên cạnh Kinh Sở, xứng đáng nói chuyện với cô ta sao?
“Đi thong thả." Pháo Đầu cung kính cúi đầu, tựa như không nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô ta, nhìn cô ta đi xa trong lòng không hiểu vì sao tổng giám đốc lại vừa ý với người phụ nữ này, cô ta hoàn toàn không thể so với Vu Thiện được.
“Sở, em tới." Thượng Quan Thanh nũng nịu nói, tự ý mở cửa ban công đi ra, trông thấy Kinh Sở nhìn bên ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ, trong lòng nghi ngờ, thời gian này Kinh Sở đối xử với cô ta không tệ, chắc là có tình ý với cô ta.
“Sao tới đây?" Kinh Sở hồi phục tinh thần, ôm lấy thân thể mềm mại của cô ta, ngửi thân thể cô ta, hai đầu lông mày thể hiện sự chán ghét.
“Nhớ anh." Nũng nịu nói, nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của anh ta, mặt đẹp xuất hiện chút tức giận: “Sao không chào đón em?"
“Sao có thể? Nhớ em căng cả đầu." Cúi đầu chạm vào cổ cô ta, làm ra vẻ rất bất mãn với cô ta, đừng tưởng rằng anh ta không biết lúc trước cô ta cố ý để Vu Thiện đến bên cạnh thiết kế quần áo, vốn là muốn lợi dụng Vu Thiện xuất hiện trước mắt mình một lần nữa.
“Không tốt đâu, bên ngoài có người." Thượng Quan Thanh cố ý nói, thân thể đã tựa sát vào anh ta, cọ xát anh ta, trước kia đã bỏ qua một lần, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, cô ta muốn nắm chặt Kinh Sở, trước kia mình quá ngây thơ, nghĩ rằng tất cả mọi người đều vây quanh cô ta. Bây giờ Vu Thiện xuất hiện, lại dám khiến ánh mắt Sở rơi trên người cô ta, Vu Thiện đã có anh Âu Dương, thế mà còn vọng tưởng quyến rũ Kinh Sở!
“Sợ cái gì?" Kinh Sở ngả ngớn ôm lấy cả người Thượng Quan Thanh, tay quét văn kiện trên bàn trước mặt, lộp bộp, văn kiện rơi đầy đất, nghe rất chói tai. Anh ta đặt cả người Thượng Quan Thanh trên mặt bàn lạnh như băng, cả người nằm trên người cô ta.
“Sở, lạnh!" Người run rẩy, cảm xúc lạnh như băng sau lưng khiến thân thể cô ta càng thêm mẫn cảm, cơ thể run rẩy làm Kinh Sở càng muốn dừng mà không dừng được.
Hai người quên mình dây dưa cùng một chỗ mãi đến khi kiệt sức mới dừng lại, Thượng Quan Thanh thỏa mãn cười, anh là của cô. Kinh Sở đứng dậy bỏ lại Thượng Quan Thanh đi vào phòng tắm đằng sau tắm rửa, anh ta hiện giờ đã không phân biệt ra yêu ai nữa rồi, mãi đến lúc anh ta buông bỏ thì Vu Thiện xuất hiện, cô ấy cũng xuất hiện!
Thượng Quan Thanh không thèm để ý tới thái độ của Kinh Sở, từ từ đứng lên, giữa hai chân đau nhức nói cho cô ta biết vừa rồi Kinh Sở kịch liệt cỡ nào. Vu Thiện, Sở là của tôi, cám ơn cô đã làm cho Sở quay lại bên cạnh tôi, Thượng Quan Thanh cười có chút ác ý.
“Đi thôi." Kinh Sở đi ra, thấy Thượng Quan Thanh quần áo vẫn còn chưa chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp mặc quần áo, phòng này còn vương vấn hương vị tình dục sau khi hoan ái khiến trong lòng anh ta phiền muộn.
“À." Nghe giọng điệu anh ta không vui, khuôn mặt Thượng Quan Thanh tối xuống, mới vừa rồi chưa thỏa mãn anh sao? Thượng Quan Thanh nhanh chóng mặc quần áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Kinh Sở, lúc này quần áo Kinh Sở đã gọn gàng, tuấn tú tài giỏi hơn người, cộng thêm khuôn mặt âm trầm, quả thực là cực phẩm nhân gian.
“Muốn ăn gì?" Kinh Sở tùy tiện hỏi, một mình đi ra khỏi văn phòng, hiện giờ Vu Thiện không ở cạnh thì để cô ta tạm thời thay thay thế, nghĩ như vậy chân cứ bước tiếp không ngừng. Thượng Quan Thanh buồn bã đi theo, Sở còn đang tức giận vì trước mình quá ngây thơ sao?
“Gì cũng được." Chỉ cần ở cùng anh một chỗ, ăn gì cũng được, Thượng Quan Thanh cố gắng bước theo Kinh Sở đi đến chỗ thang máy, công nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc đi ra lập tức cung kính hành lễ: “Xin chào tổng giám đốc, xin chào cô Thượng Quan."
“Ừ, chăm làm việc đi." Kinh Sở gật đầu, thang máy đến nơi hai người bước vào thang máy, biến mất trước mắt nhân viên.
“Sở, anh biết chỗ của Thiện Nhi sao?" Trong thang máy, Thượng Quan Sở thử hỏi, cô ta không biết thái độ của Kinh Sở đối với Vu Thiện ở mức nào, ở buổi chôn cất mẹ Vu Thiện và ngày thổ lộ đó, biểu hiện của Kinh Sở đều không bình thường.
Hết chương 98
“Thiện Nhi, em có khỏe không?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc, một bóng dáng cao lớn tới gần, Vu Thiện quay đầu nhìn, lại là Âu Dương Văn!
“Tại sao anh ở đây?" Vu Thiện kinh ngạc, Âu Dương Văn ở chỗ này? Âu Dương Lãnh đâu?
“Thiện Nhi, ăn cơm đi." Âu Dương Văn đi thẳng tới trước mặt Vu Thiện, đưa đồ ăn trong tay đặt trên tủ đầu giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Vu Thiện.
“Anh ở đây, Lãnh đâu?" Cô còn tưởng rằng đây là chốn nhân gian tiên cảnh, còn phòng này là ở tầng khác.
“Thiện Nhi, đây là nhà chúng ta." Nghe thấy Vu Thiện nhắc tới Âu Dương Lãnh, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Văn có chút không vui, nhưng cố kiềm chế, không để Vu Thiện phát hiện ra.
“Cái gì? Anh nói cái gì?" Vu Thiện càng ngạc nhiên, bước nhanh đi tới trước mặt Âu Dương Văn.
“Thiện Nhi, quên Âu Dương Lãnh đi, tôi yêu em." Đôi mắt Âu Dương Văn thâm tình nhìn Vu Thiện chăm chú, anh ta vẫn luôn muốn nói cho Vu Thiện biết, anh ta yêu cô.
“Anh… Anh nói cái gì?" Lời nói của Âu Dương Văn khiến đầu cô nổ tung, anh ta yêu cô? Vì sao? Cô là chị dâu anh ta mà.
“Thiện Nhi, tôi yêu em." Âu Dương Văn tiến lên trước một bước, nói lại lần nữa, đôi mắt nhu tình đủ để hòa tan lòng lạnh giá của phụ nữ.
Nhưng Vu Thiện cô là chị dâu của anh ta, cô không thể đón nhận, lùi ra sau vài bước, tránh ánh mắt thâm tình của anh ta: “Không có khả năng, chuyện này làm sao có thể!"
“Vì sao không thể?" Âu Dương Văn tiến lên trước lần nữa, anh ta cố gắng làm cho mình mạnh lên, chính là vì cô, cô lại từ chối mình!
“Tôi… Tôi là chị dâu của anh!" Vu Thiện tiếp tục lùi về sau, đôi mắt hoảng sợ nhìn Âu Dương Văn, cô nên làm gì bây giờ?
“Không phải, em không phải, là người phụ nữ tôi yêu." Âu Dương Văn xúc động ôm lấy Vu Thiện đang lùi về sau, vây cô trong ngực mình, thân thể rắn chắc vùi sâu vào trong cổ Vu Thiện.
“Thả tôi ra!" Vu Thiện giãy dụa, không thể, anh ta là em chồng cô.
“Không thả, Thiện Nhi, em là của tôi!" Âu Dương Văn càng giữ chặt Vu Thiện, thân thể mềm mại rơi vào thân thể anh ta, đó là trời sinh một cặp!
“Đừng như vậy!" Vu Thiện cố giãy dụa, đáng tiếc sức lực cô vốn yếu, hoàn toàn không thể so với anh ta, hơn nữa Âu Dương Văn kìm chặt cô như vậy.
“Nói em đồng ý ở cùng một chỗ với tôi." Âu Dương Văn ép buộc cô, tay bắt đầu leo lên lưng cô, vây chặt cô nép vào ngực mình.
“Đừng như vậy!" Vu Thiện từ chối, lý trí cô kích động, không rõ sao Âu Dương Văn lại bức ép mình.
“Nói!" Âu Dương Văn cố ý muốn cô nói, tay đã xâm chiếm ngực cô, ảo tưởng muốn cô thành người phụ nữ của mình, chỉ có như vậy cô mới có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta.
“Tránh ra, đừng như vậy." Phát hiện ra ý đồ của Âu Dương Văn, Vu Thiện càng giãy dụa lợi hại hơn, cô cố gắng muốn đẩy Âu Dương Văn ra, cô là người phụ nữ của Âu Dương Lãnh, sao có thể ở cùng một chỗ với em chồng!
“Thiện Nhi, em là của tôi!" Âu Dương Văn bá đạo tuyên bố, không để ý Vu Thiện kháng cự, đẩy Vu Thiện ngã trên giường lớn, gấp gáp như muốn chứng minh gì đó.
Vu Thiện cố gắng giãy dụa, đầu đột nhiên truyền đến cơn đau đớn, cả đầu như muốn nổ tung, không nhịn được lớn tiếng hét lên: “A, đau quá, đầu của tôi…" Hai tay ôm lấy đầu mình, lăn qua lăn lại dưới người Âu Dương Văn.
“Thiện Nhi, em làm sao vậy?" Âu Dương Văn hoảng sợ, anh ta không ngờ cơn đau đầu của Vu Thiện vẫn còn phát tác, vội vàng ôm Vu Thiện nằm trên giường lớn, nhìn cô: “Đau lắm sao?"
“Người tới đây!"
“Cậu chủ, có chuyện gì?" Một người giúp việc nghe thấy vội vàng chạy tới.
“Nhanh gọi Dã Điền tới."
“Dạ!" Người giúp việc nhận lệnh, vội vàng rời đi.
“Sao có thể phát tác?" Người đàn ông tiêm cho Vu Thiện xuất hiện, trông thấy người phụ nữ trong ngực Âu Dương Văn đã đau đến hôn mê vội vàng lấy ống kim tiêm trong hộp cấp cứu ra, tiến lên tiêm vào tay Vu Thiện.
Thấy toàn bộ thuốc nước đi vào trong tay mảnh khảnh của Vu Thiện, trông thấy khuôn mặt Vu Thiện đau đến mất đi huyết sắc, lòng anh ta bị giày vò, người đàn ông liếc nhìn Vu Thiện, thấy lông mày cô giãn ra, chứng minh đã không còn đau, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô ấy không thể chịu kích động."
“Từ nay về sau có thể có di chứng không?" Âu Dương Văn quan tâm hỏi, chuyện này là do anh ta, không muốn từ giờ về sau cô sẽ xuất hiện di chứng.
“Chờ thuốc hết mới biết." Người đàn ông liếc mắt nhìn anh ta trả lời, Âu Dương Văn quan tâm cô ấy nhứ vậy, có phải động lòng?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, Âu Dương Văn không nói gì, môi mím chặt tiết lộ trong lòng quan tâm, có cảm giác không giống bình thường với Vu Thiện.
“Cậu không quên chuyện trước kia chứ?" Người đàn ông nhắc nhở, giống như đã lựa chọn con đường này thì phải chuẩn bị hi sinh.
“Tôi không quên." Âu Dương Văn trả lời, đáp án này như đánh trúng bộ phận yếu ớt trong lòng anh ta, đó là từ khi anh ta hiểu chuyện đến này, làm việc đều có sắp xếp chuẩn bị.
“Không quên là tốt rồi." Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh ta hồi lâu, giống như sau khi xác nhận lời anh ta mới xoay người rời đi, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Người đàn ông đi rồi Âu Dương Văn ôm lấy Vu Thiện, thấy cô giãn lông mày trên mặt mới vui được tý, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là tốt rồi.
*********
“Văn? Khi nào chúng ta kết hôn?" Lam Nguyệt đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương hỏi Âu Dương Văn đang ngồi trên ghế xem tài liệu, nhìn khuôn mặt càng ngày càng tuấn tú của anh ta, trong lòng mềm mại, đã sớm đắm chìm trong đó.
“Sắp." Âu Dương Văn lạnh lùng trả lời, ngồi ở vị trí này nửa tháng, văn kiện nhiều quá chưa xem hết, sau khi tiếp nhận anh ta dứt khoát đổi hết toàn bộ những cấp dưới Âu Dương Lãnh hài lòng, ngay cả thành viên hội đồng quản trị ủng hộ Âu Dương Lãnh cũng bị đá ra khỏi tập đoàn Âu Dương. Hiện tại người trong tập đoàn Âu Dương cản thấy vô cùng không yên lòng, ai cũng nơm nớp sợ thời gian làm việc. Bây giờ đã đến lúc anh ta phải lập thành tích cho ông nội xem, đối với đề nghị của Lam Nguyệt, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới.
“Vậy là lúc nào chứ?" Lam Nguyệt tiếp tục hỏi, cô ta không muốn đợi, trải qua lâu như vậy mặc dù công ty Lam thị mới khôi phục được một nửa so với lúc đầu, song vẫn còn kém khá xa, Âu Dương Văn có giúp đỡ Lam thị, nhưng nói chung như muối bỏ biển, không giúp được bao nhiêu, hơn nữa cô ta thật sự yêu Âu Dương Văn.
“Gấp như vậy làm gì?" Cuối cùng Âu Dương Văn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt có chút lo lắng của Lam Nguyệt, người phụ nữ này tới gần anh ta, đều có mục đích.
“Văn, em muốn sống cùng một chỗ với anh." Lam Nguyệt thẹn thùng nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bộ dạng rất đáng yêu.
“Vậy thì chuyển qua đi." Âu Dương Văn nói, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, xem ra ông nội cũng hài lòng cô ta, dù sao nhà họ Lam cũng là nhà quyền quý ở thành phố S.
“Thật vậy ư?" Lam Nguyệt vui sướng hỏi, đôi mắt hiện vẻ hưng phấn, nếu như có thể tiến vào nhà anh ta, như vậy thì đã tiến thêm một bước, đến lúc đó có thể ôm chặt tất cả mọi thứ của nhà Âu Dương!
“Ừ." Âu Dương Văn trả lời ngắn gọn, tâm tư của cô ta hiện lên trên mặt, anh ta đã sớm đoán được.
“Văn, anh thật sự rất tốt." Lam Nguyệt reo lên, cả người như chim nhỏ vui sướng, đi vòng qua phía sau bàn làm việc, ghé vào má Âu Dương Văn hôn một cái, “Văn, cám ơn anh."
“Về đi." Có sự chán ghét trong mắt, Lam Nguyệt đắm chìm trong vui sướng nên không phát hiện ra, vội vàng rời đi: “Em về thu dọn đồ đạc." Cô ta chạy tới cửa lại bị người từ bên ngoài mở cửa, đụng cô ta ngã xuống đất.
“Ôi." Cả người Lam Nguyệt quỳ xuống đất, bộ dạng chật vật, cô ta đau đến nhe răng nhếch miệng: “Là tên khốn nào đụng tôi!" Đứng dậy muốn tìm cái người đụng ngã cô ta, khi nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú hơn cả Âu Dương Văn đứng ở cửa thì trợn mắt há hốc mồm.
“Cô ấy ở đâu?" Âu Dương Lãnh liếc mắt nhìn người phụ nữ, con mắt đẹp đầy chán ghét, khuất bóng tối nên khiến người ta không nhìn rõ vẻ cương nghị trên mặt anh, chỉ có Âu Dương Văn ngồi sau bàn làm việc biết rõ hiện tại anh rất phẫn nộ.
“Anh trai, từ ngày chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Âu Dương Văn làm ra vẻ không quan tâm cười cười, nụ cười mang theo mỉa mai: “Cô ấy là ai?"
“Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, cô ấy ở đâu?" Xem sắc mặt Âu Dương Văn, Vu Thiện nhất định ở bên cạnh cậu ta, nếu không tín hiệu sẽ không dẫn đến nhà cậu ta rồi biến mất.
“Anh nói Vu Thiện? Không phải cô ấy ở cùng một chỗ ở với anh sao?" Âu Dương Văn ra vẻ không biết, ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Lãnh, không thèm đếm xỉa đến Lam Nguyệt ngã nhào trên đất.
“Anh là ai?" Lam Nguyệt, sao cô ta không biết Âu Dương Văn quen biết người đàn ông này, anh ta đẹp hơn Âu Dương Văn!
“Ngu ngốc." Người đàn ông sau lưng cười trêu tức một tiếng, bị Âu Dương Lãnh cản lại, Lam Nguyệt không nhìn rõ lắm nhưng có thể cảm nhận rõ ràng là chĩa vào mình.
“Đi ra đi! Có can đảm đừng làm rùa rụt đầu." Lam Nguyệt chửi rủa, chật vật, cô ta cảm thấy uất ức, rõ ràng Âu Dương Văn thấy mình ngã xuống đất thế những không đến nâng mình dậy, cộng thêm vừa rồi có một tên vô lễ dám cười cô ta!
“Câm miệng." Âu Dương Văn nói với Lam Nguyệt, người phụ nữ này sợ chưa đủ mất mặt sao?
“Văn? Anh nói cái gì?" Lam Nguyệt xoay người đối mặt với Âu Dương Văn, anh ta thế mà bảo mình câm miệng? Từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng giọng điệu nặng nề như vậy.
“Trả lời tôi." Âu Dương Lãnh lại hỏi một lần nữa, Vu Thiện đã mất tích một buổi tối anh rất lo lắng, không cách nào đè nén lửa giận trên người anh tản ra.
“Cô ấy không ở chỗ tôi." Âu Dương Văn mới không thèm nói cho anh biết, hơn nữa anh ta đã quyết định, Vu Thiện sẽ là của anh ta.
“Không phải cậu bắt cóc cô ấy?" Nhìn gương mặt bình tĩnh của anh ta, Âu Dương Lãnh hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh biến mất, anh biết nhất định Âu Dương Văn có âm mưu, hơn nữa lần ám sát trước có liên quan đến cậu ta.
“Văn, các anh đang nói gì vậy?" Lam Nguyệt đứng bên cạnh vội hỏi, bọn họ đang nói Vu Thiện sao?
“Để tôi biết là cậu thì cho dù ông nội ra mặt, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu." Ý nằm ngoài lời, Âu Dương Lãnh quay đầu bước đi, có hỏi tiếp Âu Dương Văn cũng sẽ không nói. Hắc Tử theo anh đi đằng sau, quay đầu liếc nhìn Âu Dương Văn và Lam Nguyệt, môi đẹp nhếch lên, người phụ nữ này thật thú vị.
“Văn, anh ta là ai?" Đi theo anh ta đã nửa năm, bên cạnh anh ta xuất hiện người đàn ông đẹp trai như vậy sao không biết? Người đó có phải là Âu Dương Lãnh không? Cô ta chưa từng gặp Âu Dương Lãnh, nhưng nghe nói rất đẹp trai!
“Về đi." Âu Dương Văn xoay người mà không thèm nhìn cô ta, trên tay nổi gân xanh, chết tiệt, cho rằng chuyện này Âu Dương Lãnh sẽ không biết, không ngờ vẫn bị phát hiện. Thời gian qua nhất định Âu Dương Lãnh âm thầm theo dõi mình, trong khoảng thời gian này không thể đi thăm Vu Thiện được.
“Vâng." Lam Nguyệt trả lời, xoay người rời đi, cô ta biết rõ Âu Dương Văn sẽ không nói cho cô ta biết, nhưng cô ta vẫn muốn biết, người đàn ông này như thuốc mê, khiến cô ta muốn biết nhiều chuyện về anh hơn.
****
“Cái gì? Vu Thiện mất tích?" Kinh Sở hoảng sợ kêu lên, trên khuôn mặt tuấn tú có sự lo lắng, tràn đầy vẻ nghi hoặc, Vu Thiện đi theo Âu Dương Lãnh, sao có thể mất tích.
“Thật ạ!" Pháo Đầu nói, anh ta vẫn luôn âm thầm đi theo, khi Âu Dương Lãnh và Vu Thiện bắt đầu bị tập kích, anh ta liền chú ý quan sát, về sau bình yên sự lo lắng trong lòng mới buông lỏng. Nhưng hôm qua người đi theo Âu Dương Lãnh báo tin, Vu Thiện mất tích vào buổi tối.
“Biết ai bắt cóc không?" Kinh Sở bình tĩnh trở lại, hỏi, kể từ khi xảy ra chuyện Âu Dương Lãnh không phải là cậu cả tập đoàn Âu Dương bắt đầu, đến chuyện Âu Dương Lãnh bị tập kích, cảm giác giống như có một thế lực khổng lồ đang âm thầm hoạt động.
“Tạm thời không rõ, nghe nói Âu Dương Lãnh đi chất vấn Âu Dương Văn rồi." Ngay lúc sáng nay.
“Cậu đoán là ai gây ra?" Kinh Sở nhìn Pháo Đầu, từ ngày anh ta nói yêu Vu Thiện trước mặt tất cả mọi người, anh ta chưa từng gặp lại Vu Thiện, cũng không biết cô có nhớ tới mình không.
“Dường như do Âu Dương Văn gây ra, lúc trước anh ta vẫn luôn tìm tài liệu về thân thế Âu Dương Lãnh."
“À?" Kinh Sở bất ngờ, tại sao Pháo Đầu lại nói như vậy?
“Âu Dương Văn thích Vu Thiện." Pháo Đầu khẳng định nói, anh ta trông thấy ánh mắt Âu Dương Văn có tình cảm giành cho Vu Thiện.
“Điều này thực sự làm tôi bất ngờ." Kinh Sở cười cười, đây là Âu Dương Văn đang tìm kiếm nhược điểm của Âu Dương Lãnh.
“Bất ngờ? Chẳng lẽ tổng giám đốc biết chút gì đó?" Pháo Đầu hỏi, lúc trước tổng giám đốc muốn lợi dụng Vu Thiện, loại bỏ một phần hạn ngạch thành phố S, về sau lại thay đổi chủ ý, chẳng lẽ Âu Dương Văn cũng muốn như vậy? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, ngẩng đầu nhìn Kinh Sở.
“Cậu rất thông minh." Kinh Sở gật đầu, không hổ danh dưới tay anh ta, nói một chút đã hiểu.
“Tổng giám đốc buông tha cho Vu Thiện rồi hả?" Ánh mắt Pháo Đầu không thể tin, nhìn Kinh Sở trước mặt.
“Không có, cô ấy là cô gái tốt hiếm gặp, sao tôi có thể bỏ qua." Kinh Sở vẫn cười cười, ngày đó tình cảm với Vu Thiện trước mặt Thượng Quan Thanh, ngoại trừ muốn hoàn toàn dập tắt tình yêu say đắm của Thượng Quan Thành, thì còn là muốn kéo Vu Thiện về bên cạnh mình, sau đó mới hung hăng đả kích Âu Dương Lãnh. Còn bây giờ thêm cả Âu Dương Văn, chuyện này càng thêm thú vị.
“Vậy tổng giám đốc định làm gì?" Pháo Đầu không rõ ý tứ của tổng giám đốc, lúc trước giúp Vu Thiện, cuối cùng vẫn đẩy Vu Thiện vào tay Âu Dương Lãnh, hiện giờ lại muốn cướp Vu Thiện về?
“Chú ý quan sát hành động của Âu Dương Văn và Âu Dương Lãnh, xem thử hai người đánh nhau ra sao, nhưng đừng để bọn họ phát hiện ra cậu." Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Kinh Sở tươi cười đẹp mắt, đáy lòng lại thở dài, Vu Thiện, lòng em sẽ rơi vào trên người tôi sao?
“Dạ." Pháo Đầu cung kính gật đầu, giờ này anh ta lo lắng thay Vu Thiện, xem ra tổng giám đốc muốn đoạt lấy Vu Thiện, còn hai anh em Âu Dương Lãnh dường như đã tranh giành mấy vụ rồi, cô ấy biết không?
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Pháo Đầu dặn dò anh em âm thầm theo dõi hai anh em Âu Dương Lãnh, anh ta phái một người âm thầm điều tra Vu Thiện ở chỗ nào, anh ta tương đối lo lắng Vu Thiện sẽ bị tổn thương.
Vừa đi đến cửa thì thấy bóng dáng một người phụ nữ đi tới, gật đầu cung kính nói: “Cô Thượng Quan, tìm tổng giám đốc hả?"
“Ừ." Thượng Quan Thanh đi qua người Pháo Đầu, nghênh ngang rời đi, một con chó bên cạnh Kinh Sở, xứng đáng nói chuyện với cô ta sao?
“Đi thong thả." Pháo Đầu cung kính cúi đầu, tựa như không nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô ta, nhìn cô ta đi xa trong lòng không hiểu vì sao tổng giám đốc lại vừa ý với người phụ nữ này, cô ta hoàn toàn không thể so với Vu Thiện được.
“Sở, em tới." Thượng Quan Thanh nũng nịu nói, tự ý mở cửa ban công đi ra, trông thấy Kinh Sở nhìn bên ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ, trong lòng nghi ngờ, thời gian này Kinh Sở đối xử với cô ta không tệ, chắc là có tình ý với cô ta.
“Sao tới đây?" Kinh Sở hồi phục tinh thần, ôm lấy thân thể mềm mại của cô ta, ngửi thân thể cô ta, hai đầu lông mày thể hiện sự chán ghét.
“Nhớ anh." Nũng nịu nói, nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của anh ta, mặt đẹp xuất hiện chút tức giận: “Sao không chào đón em?"
“Sao có thể? Nhớ em căng cả đầu." Cúi đầu chạm vào cổ cô ta, làm ra vẻ rất bất mãn với cô ta, đừng tưởng rằng anh ta không biết lúc trước cô ta cố ý để Vu Thiện đến bên cạnh thiết kế quần áo, vốn là muốn lợi dụng Vu Thiện xuất hiện trước mắt mình một lần nữa.
“Không tốt đâu, bên ngoài có người." Thượng Quan Thanh cố ý nói, thân thể đã tựa sát vào anh ta, cọ xát anh ta, trước kia đã bỏ qua một lần, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, cô ta muốn nắm chặt Kinh Sở, trước kia mình quá ngây thơ, nghĩ rằng tất cả mọi người đều vây quanh cô ta. Bây giờ Vu Thiện xuất hiện, lại dám khiến ánh mắt Sở rơi trên người cô ta, Vu Thiện đã có anh Âu Dương, thế mà còn vọng tưởng quyến rũ Kinh Sở!
“Sợ cái gì?" Kinh Sở ngả ngớn ôm lấy cả người Thượng Quan Thanh, tay quét văn kiện trên bàn trước mặt, lộp bộp, văn kiện rơi đầy đất, nghe rất chói tai. Anh ta đặt cả người Thượng Quan Thanh trên mặt bàn lạnh như băng, cả người nằm trên người cô ta.
“Sở, lạnh!" Người run rẩy, cảm xúc lạnh như băng sau lưng khiến thân thể cô ta càng thêm mẫn cảm, cơ thể run rẩy làm Kinh Sở càng muốn dừng mà không dừng được.
Hai người quên mình dây dưa cùng một chỗ mãi đến khi kiệt sức mới dừng lại, Thượng Quan Thanh thỏa mãn cười, anh là của cô. Kinh Sở đứng dậy bỏ lại Thượng Quan Thanh đi vào phòng tắm đằng sau tắm rửa, anh ta hiện giờ đã không phân biệt ra yêu ai nữa rồi, mãi đến lúc anh ta buông bỏ thì Vu Thiện xuất hiện, cô ấy cũng xuất hiện!
Thượng Quan Thanh không thèm để ý tới thái độ của Kinh Sở, từ từ đứng lên, giữa hai chân đau nhức nói cho cô ta biết vừa rồi Kinh Sở kịch liệt cỡ nào. Vu Thiện, Sở là của tôi, cám ơn cô đã làm cho Sở quay lại bên cạnh tôi, Thượng Quan Thanh cười có chút ác ý.
“Đi thôi." Kinh Sở đi ra, thấy Thượng Quan Thanh quần áo vẫn còn chưa chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp mặc quần áo, phòng này còn vương vấn hương vị tình dục sau khi hoan ái khiến trong lòng anh ta phiền muộn.
“À." Nghe giọng điệu anh ta không vui, khuôn mặt Thượng Quan Thanh tối xuống, mới vừa rồi chưa thỏa mãn anh sao? Thượng Quan Thanh nhanh chóng mặc quần áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Kinh Sở, lúc này quần áo Kinh Sở đã gọn gàng, tuấn tú tài giỏi hơn người, cộng thêm khuôn mặt âm trầm, quả thực là cực phẩm nhân gian.
“Muốn ăn gì?" Kinh Sở tùy tiện hỏi, một mình đi ra khỏi văn phòng, hiện giờ Vu Thiện không ở cạnh thì để cô ta tạm thời thay thay thế, nghĩ như vậy chân cứ bước tiếp không ngừng. Thượng Quan Thanh buồn bã đi theo, Sở còn đang tức giận vì trước mình quá ngây thơ sao?
“Gì cũng được." Chỉ cần ở cùng anh một chỗ, ăn gì cũng được, Thượng Quan Thanh cố gắng bước theo Kinh Sở đi đến chỗ thang máy, công nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc đi ra lập tức cung kính hành lễ: “Xin chào tổng giám đốc, xin chào cô Thượng Quan."
“Ừ, chăm làm việc đi." Kinh Sở gật đầu, thang máy đến nơi hai người bước vào thang máy, biến mất trước mắt nhân viên.
“Sở, anh biết chỗ của Thiện Nhi sao?" Trong thang máy, Thượng Quan Sở thử hỏi, cô ta không biết thái độ của Kinh Sở đối với Vu Thiện ở mức nào, ở buổi chôn cất mẹ Vu Thiện và ngày thổ lộ đó, biểu hiện của Kinh Sở đều không bình thường.
Hết chương 98
Tác giả :
Phương Thảo Thiên Sứ