Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân
Chương 17: Sắm vai mèo nhỏ
Hoa Thiên vỗ nhẹ vào cái mông tròn trịa của Lý Mục như khen thưởng, sau đó đặt hắn trên sàn nhà. Mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, Hoa Thiên tủm tỉm cười nói: “Con mèo nhỏ của ta, đã đói bụng rồi đúng không Chủ nhân chuẩn bị xong rồi, đi thôi."
Lý Mục không thể làm gì khác hơn đành nhịn xuống sự ngượng ngừng mà đi theo Hoa Thiên. Chỉ có điều hắn chưa phát hiện, hiện tại hắn vẫn đang duy trì tư thế tứ chi chạm đất.
Hết thảy đều vào mắt Hoa Thiên, khóe miệng hắn vẽ ra một nụ cười mê người. Con mèo nhỏ của hắn đã chính thức sắm vai con mèo rồi.
Lý Mục không ngừng dùng đầu lưỡi liếm liếm thức ăn mà Hoa Thiên chuẩn bị cho, mặc dù đồ ăn rất ngon, nhưng trộm ngắm thấy trên mặt Hoa Thiên đầy thỏa mãn, hắn cũng muốn được nếm thử. Nghĩ vậy, Lý Mục vô thức dùng đầu cọ xát vào chân Hoa Thiên, cố gắng làm Hoa Thiên chú ý đến mình.
Cảm nhận được hành động giống mèo của Lý Mục, Hoa Thiên cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười nói: “Sao vậy, mèo nhỏ?"
Lý Mục dùng âm thanh chờ mong trả lời: “Chủ nhân, mèo nhỏ cũng muốn ăn thử đồ ăn của chủ nhân."
Hoa Thiên chứng kiến ánh mắt đáng thương của Lý Mục, không đành lòng cự tuyệt, liền ôm Lý Mục đặt lên đùi mình, lấy một miếng thịt, ý bảo Lý Mục há mồm ra.
Lý Mục vội vàng ngoan ngoãn há mồm, chờ mong Hoa Thiên đút cho mình. Nhìn ánh mắt ôn nhu của Hoa Thiên, Lý Mục tràn ngập cảm động. Hắn, đã không còn cô đơn một mình rồi.
Hoa Thiên nhìn vẻ mặt sắp khóc của Lý Mục, liền nói: “Đây là chủ nhân thưởng cho mèo nhỏ vì biểu hiện ngoan ngoãn, sau này cũng phải thế, nghe chưa?"
Lý Mục vui vẻ nói: “Mèo nhỏ sau này cũng sẽ ngoan ngoãn."
Hoa Thiên ra lệnh cho Lý Mục: “Mèo nhỏ khi về nhà là phải cởi kính mắt ra, nhưng khi ra ngoài thì phải đeo vào, không được để ai khác ngoài chủ nhân nhìn thấy đôi mắt của mèo nhỏ." Hoa Thiên cũng không muốn người khác có cơ hội nhìn trộm bảo bối của hắn. Ngay cả hắn cũng không phát hiện cảm tình hắn dành cho Lý Mục đã bắt đầu đã có sự độc chiếm nghiêm trọng, vốn là điều mà trước kia không có khả năng xảy ra.
Lý Mục mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng bình thường hắn cũng đeo kính suốt. Với lại hắn cũng cận nhẹ, ở nhà không đeo cũng không ảnh hưởng gì, vì vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hoa Thiên nói tiếp: “Dù chuyện gì mèo nhỏ cũng phải báo cáo cho chủ nhân biết, chủ nhân sẽ quyết định. Nếu hôm nay với ngày mai mèo nhỏ ngoan ngoãn, chủ nhân sẽ tặng quà."
Quà? Mình chưa từng được nhận một món quà nào cả. Lý Mục kích động nói: “Mèo nhỏ nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Lý Mục, Hoa Thiên âm thầm cảm thấy thật may mắn. Bởi lẽ hắn đã phát hiện bí mật của đôi mắt kia, nếu không sợ rằng hắn đã bỏ lỡ báu vật này.
Cảm thấy lỗ tai truyền tới cảm giác ấm ấm ẩm ướt, Lý Mục mới biết Hoa Thiên đang liếm liếm lỗ tai hắn. Nhiệt khí theo lỗ tai khuếch tán toàn thân, Lý Mục không nhịn được mà run lên.
“Con mèo nhỏ, còn nhớ hôm nay chưa làm chuyện gì không?" Lý Mục cảm thấy thân thể đang nóng dần lên, suy nghĩ một chút rồi hơi sợ hãi nói: “Còn có trừng phạt." Nhớ tới roi đánh ngày hôm qua, trong lòng Lý Mục cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoài ra còn có một chút chờ mong mơ hồ.
Lý Mục không thể làm gì khác hơn đành nhịn xuống sự ngượng ngừng mà đi theo Hoa Thiên. Chỉ có điều hắn chưa phát hiện, hiện tại hắn vẫn đang duy trì tư thế tứ chi chạm đất.
Hết thảy đều vào mắt Hoa Thiên, khóe miệng hắn vẽ ra một nụ cười mê người. Con mèo nhỏ của hắn đã chính thức sắm vai con mèo rồi.
Lý Mục không ngừng dùng đầu lưỡi liếm liếm thức ăn mà Hoa Thiên chuẩn bị cho, mặc dù đồ ăn rất ngon, nhưng trộm ngắm thấy trên mặt Hoa Thiên đầy thỏa mãn, hắn cũng muốn được nếm thử. Nghĩ vậy, Lý Mục vô thức dùng đầu cọ xát vào chân Hoa Thiên, cố gắng làm Hoa Thiên chú ý đến mình.
Cảm nhận được hành động giống mèo của Lý Mục, Hoa Thiên cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười nói: “Sao vậy, mèo nhỏ?"
Lý Mục dùng âm thanh chờ mong trả lời: “Chủ nhân, mèo nhỏ cũng muốn ăn thử đồ ăn của chủ nhân."
Hoa Thiên chứng kiến ánh mắt đáng thương của Lý Mục, không đành lòng cự tuyệt, liền ôm Lý Mục đặt lên đùi mình, lấy một miếng thịt, ý bảo Lý Mục há mồm ra.
Lý Mục vội vàng ngoan ngoãn há mồm, chờ mong Hoa Thiên đút cho mình. Nhìn ánh mắt ôn nhu của Hoa Thiên, Lý Mục tràn ngập cảm động. Hắn, đã không còn cô đơn một mình rồi.
Hoa Thiên nhìn vẻ mặt sắp khóc của Lý Mục, liền nói: “Đây là chủ nhân thưởng cho mèo nhỏ vì biểu hiện ngoan ngoãn, sau này cũng phải thế, nghe chưa?"
Lý Mục vui vẻ nói: “Mèo nhỏ sau này cũng sẽ ngoan ngoãn."
Hoa Thiên ra lệnh cho Lý Mục: “Mèo nhỏ khi về nhà là phải cởi kính mắt ra, nhưng khi ra ngoài thì phải đeo vào, không được để ai khác ngoài chủ nhân nhìn thấy đôi mắt của mèo nhỏ." Hoa Thiên cũng không muốn người khác có cơ hội nhìn trộm bảo bối của hắn. Ngay cả hắn cũng không phát hiện cảm tình hắn dành cho Lý Mục đã bắt đầu đã có sự độc chiếm nghiêm trọng, vốn là điều mà trước kia không có khả năng xảy ra.
Lý Mục mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng bình thường hắn cũng đeo kính suốt. Với lại hắn cũng cận nhẹ, ở nhà không đeo cũng không ảnh hưởng gì, vì vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hoa Thiên nói tiếp: “Dù chuyện gì mèo nhỏ cũng phải báo cáo cho chủ nhân biết, chủ nhân sẽ quyết định. Nếu hôm nay với ngày mai mèo nhỏ ngoan ngoãn, chủ nhân sẽ tặng quà."
Quà? Mình chưa từng được nhận một món quà nào cả. Lý Mục kích động nói: “Mèo nhỏ nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Lý Mục, Hoa Thiên âm thầm cảm thấy thật may mắn. Bởi lẽ hắn đã phát hiện bí mật của đôi mắt kia, nếu không sợ rằng hắn đã bỏ lỡ báu vật này.
Cảm thấy lỗ tai truyền tới cảm giác ấm ấm ẩm ướt, Lý Mục mới biết Hoa Thiên đang liếm liếm lỗ tai hắn. Nhiệt khí theo lỗ tai khuếch tán toàn thân, Lý Mục không nhịn được mà run lên.
“Con mèo nhỏ, còn nhớ hôm nay chưa làm chuyện gì không?" Lý Mục cảm thấy thân thể đang nóng dần lên, suy nghĩ một chút rồi hơi sợ hãi nói: “Còn có trừng phạt." Nhớ tới roi đánh ngày hôm qua, trong lòng Lý Mục cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoài ra còn có một chút chờ mong mơ hồ.
Tác giả :
Nịnh Mông Diệp Tử