Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 71: Tình cảm không còn
Bàn tay anh chợt nắm lấy nơi tròn trịa xinh xắn của cô, trong đầu Tri Tri bỗng chốc vang lên tiếng nổ “oàng" một cái, cô đờ người ra, sững sờ thất thần ngay tại chỗ đến mức quên mất việc phải đẩy ra...
Lâm Thi đứng ở bên cạnh cũng há hốc mồm, chiếc túi to tướng đựng đồ ăn mua ngoài đang cầm trong tay “xoạch" một tiếng rơi xuống đất mà cô cũng không nhận ra.
Trời ạ, ông tướng Nhị Thế Tổ này, sao lại giở tính xấu xa, phong tình thế chứ. Lại nói, hành vi không đàng hoàng này đáng chỉ có trong truyện ngôn tình, cô cũng không tưởng tượng được vậy mà lại có ở anh, anh lại có thể tập kích vào ngực của một cô gái nhỏ đi giao đồ ăn mua ngoài, gầy tong teo, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa!
"Ông... Ông làm gì vậy..." Đầu óc Tri Tri mãi lúc lâu sau như bừng tỉnh mới hoảng hốt tìm lại được giọng nói của bản thân. Cô lảo đảo lui về phía sau, tránh né đôi bàn tay to trước ngực mình, gương mặt cũng trở nên đỏ rực, ngay cả nơi vành tai, hai dái tai xinh xắn ngọc ngà trắng noãn như hai viên San Hô cũng đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi... Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình chợt như không nhìn thấy gì nữa.
Đúng vậy, cô gái này không phải là cô ấy...
Trong ký ức của anh, nơi đó rõ ràng vô cùng mềm mại đầy đặn, nhưng giờ phút này cảm giác trong tay anh chỉ thấy bé nhỏ đến mức làm người ta phải thương hại. (tình hình cụ thể xin xem lại Chương 7: Tam Thiếu lần đầu tiên tập kích ngực của Tri Tri- tác giả)
Mạnh Thiệu Hiên không hề liếc mắt lại Tri Tri một cái, không chút để ý liền xoay người đi về phía phòng làm việc của mình... Anh đi không một chút xíu chần chờ, vẻ mặt không có một chút xấu hổ và biết lỗi. Từ nhỏ anh đã mắc bệnh, một hai chục năm qua cuộc sống gần như bị ngăn cách với thế giới loài người, khiến anh từ trước đến nay không hề hiểu biết chút nào về đạo lí đối nhân xử thế, cũng mặc kệ biểu tình người khác, cho nên, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối sẽ không dao động bất ổn.
Tri Tri nhìn theo bóng lưng người kia, cứ như vậy từng bước một bỏ đi, mang theo vẻ trắng trợn táo bạo, xấu xa, tà ác, đầy phóng đãng làm cho người ta chỉ dám ghé mắt nhìn!
Cô vừa tức vừa sợ, cả người bắt đầu lạnh toát đến run người. Nếu như là trước kia, cô quyết sẽ không chịu bỏ qua, nhưng bây giờ, Tri Tri đứng ở nơi cao sang, ở trong hành lang dài các vách tường đều được trang hoàng lộng lẫy, mang theo sự lạnh lẽo mà xa cách, như muốn đè ép cả hơi thở của cô. Cô cố đè nén bản thân mình, đến mức mỗi một lỗ chân lông cũng đều không thể không dựng lên. Cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, không chấp nhận được, xấu hổ và giận dữ, tất cả khiến cô gần như sắp nổi điên lên rồi !
Nhưng cô lại không thể trêu vào những người này.
Trong cuộc sống hàng ngày, cho dù sinh hoạt của hai mẹ con cô so với láng giềng cũng không đến mức khác biệt lắm, cô đối với mẹ đều nhất mực cung kính không dám chọc, huống chi là người ở xã hội thượng lưu này, họ vừa có tiền, vừa có quyền ...
Nếu cô dám nói điều gì đó, nếu cô dám làm ầm ĩ lên, cô tuyệt đối tin rằng, một khi bọn họ chỉ cần hơi hé miệng cũng sẽ đổi trắng thay đen, giết chết cô tựa như giết chết một con kiến!
Huống chi, dù cô có nói ra, ai sẽ tin đây? Một ông chủ lớn lại đi sờ ngực cô, một người bẩn thỉu dơ dáy, được người ta thuê làm nhân viên đi giao đồ ăn mua ngoài hay sao?
Còn nữa, Tri Tri bỗng chốc gắt gao cắn chặt vào môi, nếu như mẹ biết, thì sẽ chửi ầm lên rằng cô là người không biết xấu hổ chuyên đi quyến rũ đàn ông, trước sau đều không tin rằng cô không hề làm bất cứ điều gì, cũng không hề nói chuyện gì với người ta hết.
Nghĩ đến đây, Tri Tri cố gắng kìm nén lại sự xấu hổ lẫn phẫn nộ trong lòng, xoay người định đi...
Lâm Thi nhìn cô gái kia bị dọa đến choáng váng thật đáng thương. Trong lòng không khỏi có vài phần thương xót, Tam Thiếu cũng thật là... đang yên đang lành vì sao lại đi đùa giỡn một cô gái bé nhỏ nhà người ta như vậy chứ, đã thế đến một câu cũng không nói lại, bỏ đi luôn như thế...
"Cô gái, đừng đi vội..." Cô vừa định đi qua, ai ngờ, bước chân vừa di chuyển, lời nói còn chưa hết, vậy mà cô gái kia đã như nhìn thấy quỷ vậy, hốt hoảng lúng túng, bỗng chốc ngã ngồi ở trên mặt đất...
"Đừng mà, tôi... tôi có thể xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đi kiện ông ấy..."
Tri Tri chống vào vách tường đứng dậy, trên gương mặt to cỡ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt giống như thạch anh phát sáng trong bóng đêm, đầy hốt hoảng và bất lực, làm cho trong lòng người ta phải bật lên sự thương xót. Lúc này hàng mi thật dài, thật cong kia còn hơi run rẩy, bóng râm hình rẻ quạt phủ xuống gương mặt trắng bóng như ngọc của cô, cô gầy là thế, mỏng manh cô độc như thế, giống như một người làm bằng giấy vậy. Bộ quần áo đồng phục rộng thùng thình giống như đang mắc trên một cây gậy trúc vẫn còn hơi hơi run run. Lâm Thi nhìn mà trong lòng thấy đau xót, cô đưa tay định đỡ cô gái, nhưng Tri Tri đã nhanh chóng đứng dậy, nước mắt cũng đã bắt đầu rưng rưng trên hàng lông mi dài, óng ánh trong suốt, lung linh, chỉ chực trào ra...
"Chị đừng bắt tôi, cầu xin chị đấy..." Tri Tri co rúm người lại ở trong góc tường, hàm răng xinh xắn cắn chặt vào môi dưới, toàn thân đã phát run lên. Cô không sợ bị người khác nhục mạ, trách đánh, nhưng lại đặc biệt rất sợ bị mẹ chỉ trích, không phân biệt tốt xấu, ngữ điệu của những lời mắng chửi ấy chính là cơn ác mộng của cô, mỗi một ngày mỗi một khắc, cô đều không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng ấy...
Lâm Thi đứng lặng nhìn bộ dáng của cô, mi tâm cũng cau lại. Cô cũng không dám tiếp tục đi tới nữa sợ làm cô gái sợ, đành chỉ nói: “Cô đi đi."
Lời nói này chính là có ý không truy cứu nữa, Tri Tri thoáng thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Cô hơi ngửa mặt lên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt đột nhiên rơi xuống, lăn trên gương mặt nhỏ gầy để lại một chút dấu vết ẩm ướt dưới ánh mặt trời: "Cảm ơn ngài..."
Tri Tri xoay người đi cực kỳ nhanh, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn xem có người đuổi theo mình không, lúc này mới nhanh chóng chạy đi. Thân hình nho nhỏ của cô rất nhanh đã biến mất ở tại nơi đầu cầu thang. Lâm Thi có chút ngạc nhiên đứng ở nơi đó, mãi đến lúc Tri Tri đã đi rất lâu rồi cô mới chậm rãi xoay người lại.
Cô gái này vì sao lại nhát gan đến mức ấy nhỉ?
Mạnh Thiệu Hiên mở phanh ngực áo, gần như phơi quá nửa bộ ngực trần ra bên ngoài. Màu da của anh không giống như là hai người anh trai, các anh trai của anh có nước da khỏe mạnh màu đồng cổ, ngược lại, nước da của anh lại trắng nõn, chỉ có điều, có một số nơi trong vòm ngực để trần kia có thể nhìn thấy rất rõ có mấy vết sẹo để lại sau cuộc giải phẫu. Những vết tích mỏng mảnh ấy ánh sắc trên da thịt khiến người ta say mê lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà thương tiếc.
Ngón tay Mạnh Thiệu Hiên kẹp một điếu thuốc lá, tay kia giơ cao lên chống vào trên cửa sổ, thỉnh thoảng lại rít một hơi, sau đó phun ra vòng khói xinh đẹp.
Thuốc hút càng nhiều, mi tâm của anh càng cau chặt lại, giọng nói thật sự rất giống, anh thề rằng tuyệt đối không hề nghe lầm, nhưng mà...
Mạnh Thiệu Hiên chợt nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên với Tĩnh Tri ở nhà họ Mạnh vài năm về trước, trong đầu như ngẩn ngơ một hồi... sinh thời, đây là lần đầu tiên anh chạm vào một thân thể mềm mại ngát hương của một cô gái, tuy bối rối, nhưng lại vô cùng kiều diễm.
Khi đó mắt anh không nhìn được, té ngã ở trên thân thể cô, dưới tình thế cấp bách, bàn tay của anh đã đặt vào ngực của cô. Lúc này có một cảm xúc lạ lùng đã khiến trái tim anh xao động, anh vĩnh viễn không thể quên được.
Mà cô gái vừa rồi lại rất gầy yếu, tuy rằng giọng nói gần như trùng với giọng nói ở trong trí nhớ của anh, nhưng cảm giác trong lòng bàn tay lại nói rõ cho anh rằng, đó không phải là cùng một người.
Phó Tĩnh Tri trong tâm trí của anh không hề khô quắt như vậy, cũng không hề... nhỏ như vậy.
Nghĩ về quá khứ một lúc, Mạnh Thiệu Hiên quả thực thấy một hồi phiền chán, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Anh nóng tới mức miệng khô lưỡi hanh, đứng ngồi không yên, không biết bao nhiêu đêm anh đã nằm mơ thấy người con gái ấy. Trong giấc mơ anh không thấy rõ được gương mặt của cô, nhưng có thể nhìn thấy cô đã cười nhìn anh thật dịu dàng, bàn tay cô áp vào mặt anh, khiến anh nhận được sự an ủi đầy thỏa mãn trong những đêm dài tăm tối.
Mấy năm nay, anh rời khỏi nhà họ Mạnh ra nước ngoài để chữa bệnh, không phải là anh không từng giao tiếp với bạn gái, đơn giản vì cô là chị dâu hai của anh, nên cho dù tính tình anh có chút phóng đãng, có chút tà ý đi chăng nữa, rốt cục cũng phải để tâm đến mặt mũi của anh mình. Do đó, anh cũng không thể làm khác hơn, chỉ có thể giấu hình ảnh cô ở trong lòng, không dám nói với bất cứ ai. Sau này, khi nghe nói bọn họ đã ly hôn, anh mới thay đổi suy nghĩ, nhưng vì bệnh tình lại thay đổi, kéo dài mãi cho tới năm nay, mới lên đường về nước được.
Chuyện thứ nhất anh làm sau khi về nước chính là lấy danh nghĩa bạn tốt của mình để đăng ký công ty bất động sản Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, việc này coi như là bước đầu tiên anh làm để thoát khỏi bóng của nhà họ Mạnh.
May mà ông trời xem như đã che chở cho anh trong việc giả mạo này. Anh không học vấn, không nghề nghiệp, nên đương nhiên công đầu ở đây đều nhờ bạn tốt của anh, Kiều Tử Tích, vốn là một thiên tài trong thương giới (giới kinh doanh). Vì thế, đại thiếu gia anh, lúc này mỗi ngày chỉ đến công ty đi một vòng, rồi sau đó cười tủm tỉm, chờ chia hoa hồng là xong.
Nhưng đã về nước được một năm mà vẫn không có tin tức của cô. Nhà họ Phó bị lật chỉ sau một đêm, ai đi thì đi, ai chết thì chết, hoàn toàn không có ai biết, rốt cuộc Phó Tĩnh Tri đang ở đâu.
Người con gái nhỏ nhắn, mềm yếu kia giống như giọt nước mưa rơi vào trong biển lớn, khiến anh nhớ đến phát cuồng, anh đặc biệt muốn được nhìn cô một lần mà cũng không có khả năng.
Tri Tri tinh thần đầy hoảng hốt bắt xe bus về nhà. Ngồi bên vị trí cửa sổ, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng.
Mấy năm nay, cô ăn mặc những bộ quần áo xấu xí nhất, làm những công việc vất vả nhất, nhận hết tất cả những ánh mắt lạnh lùng lẫn châm biếm của người đời, từ đầu đến cuối cô đều khẽ cắn môi, cứ nhẫn nhịn bỏ qua. Nhưng mà hôm nay, lúc nhớ lại đã có người thật sự khinh rẻ cô như vậy, cô khóc vì nhận ra bản thân mình vẫn là người không có cốt khí. Cô đã từng cho rằng nước mắt mình đã cạn khô trong đêm li hôn đó. Cô cũng đã từng cho rằng khi thấy Tĩnh Viên bị phá sạch, lòng cô đã chết rồi sẽ không còn đau nữa... Nhưng hiện tại, cô không làm sao có thể đoán trước được những chuyện xảy ra, lúc này Tri Tri mới biết được rằng, trái tim cô lại thực yếu ớt như thế.
Xe bus thật tồi tệ, vừa xóc nảy lại chạy cực kỳ chậm, nhưng vẫn có thể đưa cô về đến nhà. Thực ra Tri Tri thật sự rất không muốn về nhà, một gia đình không giống gia đình, một người mẹ cũng không giống người mẹ. Cô kéo thân hình đầy mệt mỏi trở về, không bao giờ được nghe một lời nói ấm lòng... cô cuộn mình ở trên giường mất ngủ trắng đêm, tóc rụng xuống từng vốc, từng vốc, không ai nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng.
Mẹ cho rằng cô là một phụ nữ không biết liêm sỉ, cho rằng cô là người không đứng đắn, làm mất hết thể diện của nhà họ Phó, làm mất hết thể diện của ba ba, đã hại chết ba ba, cho nên không cho cô giữ lại họ Phó... Vì thế mẹ mới hận cô đến tận xương, nếu như cô không phải là con gái do mẹ sinh ra, cô thật sự cho rằng sẽ có một ngày nào đó, vào lúc nửa đêm mẹ sẽ mang dao phay vào chém chết cô.
Cô không làm gì sai, nhưng mọi người lại cho rằng cô là "hung thủ giết người", tội ác tày trời. Cho tới tận bây giờ cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng khi cô đi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng cô là đồ hạ lưu, là kỹ nữ...
Lâm Thi đứng ở bên cạnh cũng há hốc mồm, chiếc túi to tướng đựng đồ ăn mua ngoài đang cầm trong tay “xoạch" một tiếng rơi xuống đất mà cô cũng không nhận ra.
Trời ạ, ông tướng Nhị Thế Tổ này, sao lại giở tính xấu xa, phong tình thế chứ. Lại nói, hành vi không đàng hoàng này đáng chỉ có trong truyện ngôn tình, cô cũng không tưởng tượng được vậy mà lại có ở anh, anh lại có thể tập kích vào ngực của một cô gái nhỏ đi giao đồ ăn mua ngoài, gầy tong teo, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa!
"Ông... Ông làm gì vậy..." Đầu óc Tri Tri mãi lúc lâu sau như bừng tỉnh mới hoảng hốt tìm lại được giọng nói của bản thân. Cô lảo đảo lui về phía sau, tránh né đôi bàn tay to trước ngực mình, gương mặt cũng trở nên đỏ rực, ngay cả nơi vành tai, hai dái tai xinh xắn ngọc ngà trắng noãn như hai viên San Hô cũng đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi... Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình chợt như không nhìn thấy gì nữa.
Đúng vậy, cô gái này không phải là cô ấy...
Trong ký ức của anh, nơi đó rõ ràng vô cùng mềm mại đầy đặn, nhưng giờ phút này cảm giác trong tay anh chỉ thấy bé nhỏ đến mức làm người ta phải thương hại. (tình hình cụ thể xin xem lại Chương 7: Tam Thiếu lần đầu tiên tập kích ngực của Tri Tri- tác giả)
Mạnh Thiệu Hiên không hề liếc mắt lại Tri Tri một cái, không chút để ý liền xoay người đi về phía phòng làm việc của mình... Anh đi không một chút xíu chần chờ, vẻ mặt không có một chút xấu hổ và biết lỗi. Từ nhỏ anh đã mắc bệnh, một hai chục năm qua cuộc sống gần như bị ngăn cách với thế giới loài người, khiến anh từ trước đến nay không hề hiểu biết chút nào về đạo lí đối nhân xử thế, cũng mặc kệ biểu tình người khác, cho nên, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối sẽ không dao động bất ổn.
Tri Tri nhìn theo bóng lưng người kia, cứ như vậy từng bước một bỏ đi, mang theo vẻ trắng trợn táo bạo, xấu xa, tà ác, đầy phóng đãng làm cho người ta chỉ dám ghé mắt nhìn!
Cô vừa tức vừa sợ, cả người bắt đầu lạnh toát đến run người. Nếu như là trước kia, cô quyết sẽ không chịu bỏ qua, nhưng bây giờ, Tri Tri đứng ở nơi cao sang, ở trong hành lang dài các vách tường đều được trang hoàng lộng lẫy, mang theo sự lạnh lẽo mà xa cách, như muốn đè ép cả hơi thở của cô. Cô cố đè nén bản thân mình, đến mức mỗi một lỗ chân lông cũng đều không thể không dựng lên. Cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, không chấp nhận được, xấu hổ và giận dữ, tất cả khiến cô gần như sắp nổi điên lên rồi !
Nhưng cô lại không thể trêu vào những người này.
Trong cuộc sống hàng ngày, cho dù sinh hoạt của hai mẹ con cô so với láng giềng cũng không đến mức khác biệt lắm, cô đối với mẹ đều nhất mực cung kính không dám chọc, huống chi là người ở xã hội thượng lưu này, họ vừa có tiền, vừa có quyền ...
Nếu cô dám nói điều gì đó, nếu cô dám làm ầm ĩ lên, cô tuyệt đối tin rằng, một khi bọn họ chỉ cần hơi hé miệng cũng sẽ đổi trắng thay đen, giết chết cô tựa như giết chết một con kiến!
Huống chi, dù cô có nói ra, ai sẽ tin đây? Một ông chủ lớn lại đi sờ ngực cô, một người bẩn thỉu dơ dáy, được người ta thuê làm nhân viên đi giao đồ ăn mua ngoài hay sao?
Còn nữa, Tri Tri bỗng chốc gắt gao cắn chặt vào môi, nếu như mẹ biết, thì sẽ chửi ầm lên rằng cô là người không biết xấu hổ chuyên đi quyến rũ đàn ông, trước sau đều không tin rằng cô không hề làm bất cứ điều gì, cũng không hề nói chuyện gì với người ta hết.
Nghĩ đến đây, Tri Tri cố gắng kìm nén lại sự xấu hổ lẫn phẫn nộ trong lòng, xoay người định đi...
Lâm Thi nhìn cô gái kia bị dọa đến choáng váng thật đáng thương. Trong lòng không khỏi có vài phần thương xót, Tam Thiếu cũng thật là... đang yên đang lành vì sao lại đi đùa giỡn một cô gái bé nhỏ nhà người ta như vậy chứ, đã thế đến một câu cũng không nói lại, bỏ đi luôn như thế...
"Cô gái, đừng đi vội..." Cô vừa định đi qua, ai ngờ, bước chân vừa di chuyển, lời nói còn chưa hết, vậy mà cô gái kia đã như nhìn thấy quỷ vậy, hốt hoảng lúng túng, bỗng chốc ngã ngồi ở trên mặt đất...
"Đừng mà, tôi... tôi có thể xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đi kiện ông ấy..."
Tri Tri chống vào vách tường đứng dậy, trên gương mặt to cỡ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt giống như thạch anh phát sáng trong bóng đêm, đầy hốt hoảng và bất lực, làm cho trong lòng người ta phải bật lên sự thương xót. Lúc này hàng mi thật dài, thật cong kia còn hơi run rẩy, bóng râm hình rẻ quạt phủ xuống gương mặt trắng bóng như ngọc của cô, cô gầy là thế, mỏng manh cô độc như thế, giống như một người làm bằng giấy vậy. Bộ quần áo đồng phục rộng thùng thình giống như đang mắc trên một cây gậy trúc vẫn còn hơi hơi run run. Lâm Thi nhìn mà trong lòng thấy đau xót, cô đưa tay định đỡ cô gái, nhưng Tri Tri đã nhanh chóng đứng dậy, nước mắt cũng đã bắt đầu rưng rưng trên hàng lông mi dài, óng ánh trong suốt, lung linh, chỉ chực trào ra...
"Chị đừng bắt tôi, cầu xin chị đấy..." Tri Tri co rúm người lại ở trong góc tường, hàm răng xinh xắn cắn chặt vào môi dưới, toàn thân đã phát run lên. Cô không sợ bị người khác nhục mạ, trách đánh, nhưng lại đặc biệt rất sợ bị mẹ chỉ trích, không phân biệt tốt xấu, ngữ điệu của những lời mắng chửi ấy chính là cơn ác mộng của cô, mỗi một ngày mỗi một khắc, cô đều không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng ấy...
Lâm Thi đứng lặng nhìn bộ dáng của cô, mi tâm cũng cau lại. Cô cũng không dám tiếp tục đi tới nữa sợ làm cô gái sợ, đành chỉ nói: “Cô đi đi."
Lời nói này chính là có ý không truy cứu nữa, Tri Tri thoáng thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Cô hơi ngửa mặt lên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt đột nhiên rơi xuống, lăn trên gương mặt nhỏ gầy để lại một chút dấu vết ẩm ướt dưới ánh mặt trời: "Cảm ơn ngài..."
Tri Tri xoay người đi cực kỳ nhanh, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn xem có người đuổi theo mình không, lúc này mới nhanh chóng chạy đi. Thân hình nho nhỏ của cô rất nhanh đã biến mất ở tại nơi đầu cầu thang. Lâm Thi có chút ngạc nhiên đứng ở nơi đó, mãi đến lúc Tri Tri đã đi rất lâu rồi cô mới chậm rãi xoay người lại.
Cô gái này vì sao lại nhát gan đến mức ấy nhỉ?
Mạnh Thiệu Hiên mở phanh ngực áo, gần như phơi quá nửa bộ ngực trần ra bên ngoài. Màu da của anh không giống như là hai người anh trai, các anh trai của anh có nước da khỏe mạnh màu đồng cổ, ngược lại, nước da của anh lại trắng nõn, chỉ có điều, có một số nơi trong vòm ngực để trần kia có thể nhìn thấy rất rõ có mấy vết sẹo để lại sau cuộc giải phẫu. Những vết tích mỏng mảnh ấy ánh sắc trên da thịt khiến người ta say mê lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà thương tiếc.
Ngón tay Mạnh Thiệu Hiên kẹp một điếu thuốc lá, tay kia giơ cao lên chống vào trên cửa sổ, thỉnh thoảng lại rít một hơi, sau đó phun ra vòng khói xinh đẹp.
Thuốc hút càng nhiều, mi tâm của anh càng cau chặt lại, giọng nói thật sự rất giống, anh thề rằng tuyệt đối không hề nghe lầm, nhưng mà...
Mạnh Thiệu Hiên chợt nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên với Tĩnh Tri ở nhà họ Mạnh vài năm về trước, trong đầu như ngẩn ngơ một hồi... sinh thời, đây là lần đầu tiên anh chạm vào một thân thể mềm mại ngát hương của một cô gái, tuy bối rối, nhưng lại vô cùng kiều diễm.
Khi đó mắt anh không nhìn được, té ngã ở trên thân thể cô, dưới tình thế cấp bách, bàn tay của anh đã đặt vào ngực của cô. Lúc này có một cảm xúc lạ lùng đã khiến trái tim anh xao động, anh vĩnh viễn không thể quên được.
Mà cô gái vừa rồi lại rất gầy yếu, tuy rằng giọng nói gần như trùng với giọng nói ở trong trí nhớ của anh, nhưng cảm giác trong lòng bàn tay lại nói rõ cho anh rằng, đó không phải là cùng một người.
Phó Tĩnh Tri trong tâm trí của anh không hề khô quắt như vậy, cũng không hề... nhỏ như vậy.
Nghĩ về quá khứ một lúc, Mạnh Thiệu Hiên quả thực thấy một hồi phiền chán, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Anh nóng tới mức miệng khô lưỡi hanh, đứng ngồi không yên, không biết bao nhiêu đêm anh đã nằm mơ thấy người con gái ấy. Trong giấc mơ anh không thấy rõ được gương mặt của cô, nhưng có thể nhìn thấy cô đã cười nhìn anh thật dịu dàng, bàn tay cô áp vào mặt anh, khiến anh nhận được sự an ủi đầy thỏa mãn trong những đêm dài tăm tối.
Mấy năm nay, anh rời khỏi nhà họ Mạnh ra nước ngoài để chữa bệnh, không phải là anh không từng giao tiếp với bạn gái, đơn giản vì cô là chị dâu hai của anh, nên cho dù tính tình anh có chút phóng đãng, có chút tà ý đi chăng nữa, rốt cục cũng phải để tâm đến mặt mũi của anh mình. Do đó, anh cũng không thể làm khác hơn, chỉ có thể giấu hình ảnh cô ở trong lòng, không dám nói với bất cứ ai. Sau này, khi nghe nói bọn họ đã ly hôn, anh mới thay đổi suy nghĩ, nhưng vì bệnh tình lại thay đổi, kéo dài mãi cho tới năm nay, mới lên đường về nước được.
Chuyện thứ nhất anh làm sau khi về nước chính là lấy danh nghĩa bạn tốt của mình để đăng ký công ty bất động sản Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, việc này coi như là bước đầu tiên anh làm để thoát khỏi bóng của nhà họ Mạnh.
May mà ông trời xem như đã che chở cho anh trong việc giả mạo này. Anh không học vấn, không nghề nghiệp, nên đương nhiên công đầu ở đây đều nhờ bạn tốt của anh, Kiều Tử Tích, vốn là một thiên tài trong thương giới (giới kinh doanh). Vì thế, đại thiếu gia anh, lúc này mỗi ngày chỉ đến công ty đi một vòng, rồi sau đó cười tủm tỉm, chờ chia hoa hồng là xong.
Nhưng đã về nước được một năm mà vẫn không có tin tức của cô. Nhà họ Phó bị lật chỉ sau một đêm, ai đi thì đi, ai chết thì chết, hoàn toàn không có ai biết, rốt cuộc Phó Tĩnh Tri đang ở đâu.
Người con gái nhỏ nhắn, mềm yếu kia giống như giọt nước mưa rơi vào trong biển lớn, khiến anh nhớ đến phát cuồng, anh đặc biệt muốn được nhìn cô một lần mà cũng không có khả năng.
Tri Tri tinh thần đầy hoảng hốt bắt xe bus về nhà. Ngồi bên vị trí cửa sổ, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng.
Mấy năm nay, cô ăn mặc những bộ quần áo xấu xí nhất, làm những công việc vất vả nhất, nhận hết tất cả những ánh mắt lạnh lùng lẫn châm biếm của người đời, từ đầu đến cuối cô đều khẽ cắn môi, cứ nhẫn nhịn bỏ qua. Nhưng mà hôm nay, lúc nhớ lại đã có người thật sự khinh rẻ cô như vậy, cô khóc vì nhận ra bản thân mình vẫn là người không có cốt khí. Cô đã từng cho rằng nước mắt mình đã cạn khô trong đêm li hôn đó. Cô cũng đã từng cho rằng khi thấy Tĩnh Viên bị phá sạch, lòng cô đã chết rồi sẽ không còn đau nữa... Nhưng hiện tại, cô không làm sao có thể đoán trước được những chuyện xảy ra, lúc này Tri Tri mới biết được rằng, trái tim cô lại thực yếu ớt như thế.
Xe bus thật tồi tệ, vừa xóc nảy lại chạy cực kỳ chậm, nhưng vẫn có thể đưa cô về đến nhà. Thực ra Tri Tri thật sự rất không muốn về nhà, một gia đình không giống gia đình, một người mẹ cũng không giống người mẹ. Cô kéo thân hình đầy mệt mỏi trở về, không bao giờ được nghe một lời nói ấm lòng... cô cuộn mình ở trên giường mất ngủ trắng đêm, tóc rụng xuống từng vốc, từng vốc, không ai nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng.
Mẹ cho rằng cô là một phụ nữ không biết liêm sỉ, cho rằng cô là người không đứng đắn, làm mất hết thể diện của nhà họ Phó, làm mất hết thể diện của ba ba, đã hại chết ba ba, cho nên không cho cô giữ lại họ Phó... Vì thế mẹ mới hận cô đến tận xương, nếu như cô không phải là con gái do mẹ sinh ra, cô thật sự cho rằng sẽ có một ngày nào đó, vào lúc nửa đêm mẹ sẽ mang dao phay vào chém chết cô.
Cô không làm gì sai, nhưng mọi người lại cho rằng cô là "hung thủ giết người", tội ác tày trời. Cho tới tận bây giờ cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng khi cô đi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng cô là đồ hạ lưu, là kỹ nữ...
Tác giả :
Minh Châu Hoàn