Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 502
Editor: May
Cô gái xinh đẹp lập tức rút tay về, không dám tin tưởng lắc đầu liên tục: “Tiên sinh, ở quốc gia xinh đẹp nhiệt tình này, lại cự tuyệt cô gái Tây Ban Nha xinh đẹp, ngài quá không hiểu phong tình ..."
Mạnh Thiệu Đình dừng bước, chỉ là con ngươi hẹp dài liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó chỉ một ngón tay đến cửa phòng anh. Lần này ngược lại ôn hòa mở miệng; “Vợ tôi ở bên trong, xin hỏi tiểu thư muốn đi vào cùng ư?"
Cô gái trẻ tuổi kia nhún vai một cái: “À ~~ thực sự là xin lỗi, như vậy tôi không quấy rầy ngài, chúc ngài và vợ chơi đùa vui vẻ ở chỗ này."
Dứt lời, liền tiêu sái xoay người rời đi. Mạnh Thiệu Đình kéo khóe môi lên, đáy mắt hiện lên một ý cười nhạt. Nếu như không phải bây giờ anh còn chưa thoát khỏi bóng ma của Phó Tĩnh Tri, anh ngược lại thật muốn để cho mình chìm đắm ở trong ngực cô gái Tây Ban Nha nhiệt tình như lửa kia, sau đó quên sạch sẽ tất cả chuyện chết tiệt phát sinh ở Trung Quốc!
Thế nhưng trời biết anh làm sao, vóc người cô gái vừa rồi thực sự rất tốt, nhưng lúc cô ta tới gần anh, anh chỉ cảm thấy phiền chán nói không nên lời. Thân thể anh giống như tim của anh, lạnh lùng không có một chút phản ứng...
Trở về phòng, vô ý thức liếc mắt nhìn di động. Vừa rồi lúc anh nghỉ trưa, mở điện thoại di động lên liền ra bơi lội, mà quả nhiên, đèn tín hiệu lại sáng lên.
Mạnh Thiệu Đình tiện tay ném khăn lông ướt sũng qua một bên trên sàn nhà. Anh cởi khăn tắm ra, trần truồng đi tới trước tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ quần áo ra, chậm rãi thay xong, sau đó lại cạo râu tỉ mỉ. Sau khi dạo qua một vòng ở trong phòng, anh lại đi trở về bên giường, cầm lấy di động mở lên, vẫn là cuộc gọi nhỡ của cô.
Đáy lòng Mạnh Thiệu Đình không khỏi cười lạnh một chút, Phó Tĩnh Tri luôn luôn rụt rè và quật cường, cũng có lúc kiên nhẫn như vậy sao?
Là cho rằng Mạnh Thiệu Đình anh không rời khỏi cô, hay là trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận một người đàn ông yêu cô đến chết đi sống lại, cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh trong một đêm?
Ý cười trên mặt anh càng đậm, mà đáy mắt vẫn băng hàn một mảnh như cũ. Ngón tay gõ mấy cái lên bàn, nhìn thấy tin nhắn của cô, anh chần chừ một chút, nhưng vẫn mở ra.
“Thiệu Đình, em có một việc rất quan trọng cần phải nói cho anh biết, xin anh, dù như thế nào đều phải nhận điện thoại của em. Nếu như sau lần này, anh vẫn không muốn để ý em, như vậy sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa."
Chân mày Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhướng, khóe môi khinh thường nâng lên. Chuyện rất quan trọng? Không bao giờ quấy rầy tôi nữa?
Cũng tốt, tôi liền nhìn xem, cô chuẩn bị nói “Chuyện rất quan trọng" gì với tôi!
Mạnh Thiệu Đình đang muốn gọi lại, điện thoại của Tĩnh Tri ngược lại gọi tới. Anh đợi một hồi, mới ấn nhận nghe.
Bên kia điện thoại thật sự có người, thật giống như còn chưa có phản ứng kịp, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Mạnh Thiệu Đình đợi một hồi, mi tâm lại càng nhíu càng chặt, anh vẫn thật sự không kiên nhẫn mở miệng; “Phó tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Giọng nói của anh không nóng không lạnh truyền đến, yên lặng và lạnh lùng, khách khí lại mang theo xa cách, lập tức kéo Tĩnh Tri đang ngây dại không dám tin tưởng ra ngoài.
Nghe được lời của anh, từng câu từng chữ truyền đến rõ ràng. Bắt đầu từ chữ Phó tiểu thư kia, nước mắt của cô liền không ngừng rơi xuống được, ngực đau không chịu nổi, giống như bị người dùng dây nhỏ siết chặt, sau đó buộc chặt từng chút một, giống như lăng trì. Cô liều mạng nhẫn nhịn, liều mạng cắn mu bàn tay của mình, mới không làm cho mình phát ra một tiếng nghẹn ngào. Hơi ngẩng mặt, tựa hồ có thể nuốt nước mắt xuống, mà giọt nước mắt chảy xuống khóe miệng, lại là cay đắng khó nhịn.
Đợi đến khi anh không kiên nhẫn mở miệng lần nữa, Tĩnh Tri ngược lại cười chua xót khổ sở, nước mắt rơi tách tách xuống, giọng của cô lại bị chính cô khắc chế, hết sức trầm thấp và bình tĩnh.
Cô đi thẳng vào vấn đề chính, không dám nói nhiều, sợ anh nghe được cô đang khóc. Kỳ thực cô thật sự rất muốn lên tiếng khóc lớn một lần ở trước mặt anh, nhưng ngay sau khi anh mở miệng gọi cô là Phó tiểu thư, tất cả ủy khuất và khổ sở, tất cả thống khổ và thương tâm của cô đều cường ngạnh nghẹn trở về. Cô biết, cô đã không có tư cách này ...
“Thiệu Đình... em mang thai..." Một câu nói ngắn ngủi, Tĩnh Tri lại cảm thấy cô gần như dùng hết khí lực cả đời.
Cô gái xinh đẹp lập tức rút tay về, không dám tin tưởng lắc đầu liên tục: “Tiên sinh, ở quốc gia xinh đẹp nhiệt tình này, lại cự tuyệt cô gái Tây Ban Nha xinh đẹp, ngài quá không hiểu phong tình ..."
Mạnh Thiệu Đình dừng bước, chỉ là con ngươi hẹp dài liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó chỉ một ngón tay đến cửa phòng anh. Lần này ngược lại ôn hòa mở miệng; “Vợ tôi ở bên trong, xin hỏi tiểu thư muốn đi vào cùng ư?"
Cô gái trẻ tuổi kia nhún vai một cái: “À ~~ thực sự là xin lỗi, như vậy tôi không quấy rầy ngài, chúc ngài và vợ chơi đùa vui vẻ ở chỗ này."
Dứt lời, liền tiêu sái xoay người rời đi. Mạnh Thiệu Đình kéo khóe môi lên, đáy mắt hiện lên một ý cười nhạt. Nếu như không phải bây giờ anh còn chưa thoát khỏi bóng ma của Phó Tĩnh Tri, anh ngược lại thật muốn để cho mình chìm đắm ở trong ngực cô gái Tây Ban Nha nhiệt tình như lửa kia, sau đó quên sạch sẽ tất cả chuyện chết tiệt phát sinh ở Trung Quốc!
Thế nhưng trời biết anh làm sao, vóc người cô gái vừa rồi thực sự rất tốt, nhưng lúc cô ta tới gần anh, anh chỉ cảm thấy phiền chán nói không nên lời. Thân thể anh giống như tim của anh, lạnh lùng không có một chút phản ứng...
Trở về phòng, vô ý thức liếc mắt nhìn di động. Vừa rồi lúc anh nghỉ trưa, mở điện thoại di động lên liền ra bơi lội, mà quả nhiên, đèn tín hiệu lại sáng lên.
Mạnh Thiệu Đình tiện tay ném khăn lông ướt sũng qua một bên trên sàn nhà. Anh cởi khăn tắm ra, trần truồng đi tới trước tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ quần áo ra, chậm rãi thay xong, sau đó lại cạo râu tỉ mỉ. Sau khi dạo qua một vòng ở trong phòng, anh lại đi trở về bên giường, cầm lấy di động mở lên, vẫn là cuộc gọi nhỡ của cô.
Đáy lòng Mạnh Thiệu Đình không khỏi cười lạnh một chút, Phó Tĩnh Tri luôn luôn rụt rè và quật cường, cũng có lúc kiên nhẫn như vậy sao?
Là cho rằng Mạnh Thiệu Đình anh không rời khỏi cô, hay là trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận một người đàn ông yêu cô đến chết đi sống lại, cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh trong một đêm?
Ý cười trên mặt anh càng đậm, mà đáy mắt vẫn băng hàn một mảnh như cũ. Ngón tay gõ mấy cái lên bàn, nhìn thấy tin nhắn của cô, anh chần chừ một chút, nhưng vẫn mở ra.
“Thiệu Đình, em có một việc rất quan trọng cần phải nói cho anh biết, xin anh, dù như thế nào đều phải nhận điện thoại của em. Nếu như sau lần này, anh vẫn không muốn để ý em, như vậy sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa."
Chân mày Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhướng, khóe môi khinh thường nâng lên. Chuyện rất quan trọng? Không bao giờ quấy rầy tôi nữa?
Cũng tốt, tôi liền nhìn xem, cô chuẩn bị nói “Chuyện rất quan trọng" gì với tôi!
Mạnh Thiệu Đình đang muốn gọi lại, điện thoại của Tĩnh Tri ngược lại gọi tới. Anh đợi một hồi, mới ấn nhận nghe.
Bên kia điện thoại thật sự có người, thật giống như còn chưa có phản ứng kịp, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Mạnh Thiệu Đình đợi một hồi, mi tâm lại càng nhíu càng chặt, anh vẫn thật sự không kiên nhẫn mở miệng; “Phó tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Giọng nói của anh không nóng không lạnh truyền đến, yên lặng và lạnh lùng, khách khí lại mang theo xa cách, lập tức kéo Tĩnh Tri đang ngây dại không dám tin tưởng ra ngoài.
Nghe được lời của anh, từng câu từng chữ truyền đến rõ ràng. Bắt đầu từ chữ Phó tiểu thư kia, nước mắt của cô liền không ngừng rơi xuống được, ngực đau không chịu nổi, giống như bị người dùng dây nhỏ siết chặt, sau đó buộc chặt từng chút một, giống như lăng trì. Cô liều mạng nhẫn nhịn, liều mạng cắn mu bàn tay của mình, mới không làm cho mình phát ra một tiếng nghẹn ngào. Hơi ngẩng mặt, tựa hồ có thể nuốt nước mắt xuống, mà giọt nước mắt chảy xuống khóe miệng, lại là cay đắng khó nhịn.
Đợi đến khi anh không kiên nhẫn mở miệng lần nữa, Tĩnh Tri ngược lại cười chua xót khổ sở, nước mắt rơi tách tách xuống, giọng của cô lại bị chính cô khắc chế, hết sức trầm thấp và bình tĩnh.
Cô đi thẳng vào vấn đề chính, không dám nói nhiều, sợ anh nghe được cô đang khóc. Kỳ thực cô thật sự rất muốn lên tiếng khóc lớn một lần ở trước mặt anh, nhưng ngay sau khi anh mở miệng gọi cô là Phó tiểu thư, tất cả ủy khuất và khổ sở, tất cả thống khổ và thương tâm của cô đều cường ngạnh nghẹn trở về. Cô biết, cô đã không có tư cách này ...
“Thiệu Đình... em mang thai..." Một câu nói ngắn ngủi, Tĩnh Tri lại cảm thấy cô gần như dùng hết khí lực cả đời.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn