Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 480
Đầu lông mày của Thiệu Tiệm khẽ run, có một chút sợ hãi tràn ra từ dưới đáy lòng. Chuyện đã đến nông nỗi như vậy, tất cả dấu hiệu và manh mối đều chỉ hướng Thiệu Đình, anh ta phòng bị lâu ngày, tự nhận không có chút sơ hở, lần này cho dù Phó Tĩnh Tri tin Thiệu Đình, anh ta cũng có đòn sát thủ ở phía sau chờ nó. Nhưng vì sao, trên mặt hay đáy mắt của người đàn ông này đều không hề có một tia bối rối vì gần sát hiểm cảnh, hết đường xoay sở?
Tâm tư vừa chuyển, anh ta cũng không để ý tới lời Mạnh Thiệu Đình nói, trực tiếp xoay mặt nhìn về Tĩnh Tri ở một bên: “Tĩnh Tri, lúc trước cô cũng đã từng nghe nói chuyện này đi."
Tâm Tĩnh Tri liền trầm xuống, theo bản năng nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy ánh mắt anh kiên định trong suốt, không hề có một vẻ bối rối né tránh, tiếng lòng cô khẽ nhúc nhích. Lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó, lúc Trương Dương tới từ chức, cô chỉ nhìn thấy trên mặt anh ta có thương tích, mà lúc đó Trương Dương cũng không có nói là Mạnh Thiệu Đình gây nên. Hình như lời nói trong lúc đó còn có chút né tránh, mặc kệ thế nào, chuyện đã trôi qua, chuyện lúc đó cũng không phải là cô tận mắt nhìn thấy, cho đến nay cô đã quyết định tâm không thay đổi ở cùng một chỗ với anh, dĩ nhiên là sẽ không treo những tội danh không chắc chắn đó lên trên người anh nữa.
Huống chi, cô đã nói, chỉ cần lời anh nói, cô sẽ đều tin. Anh đã nói là ngậm máu phun người, là vấy bẩn, như vậy cô liền tin là vấy bẩn!
“Đúng, tôi có nghe nói qua." Cô tận lực cường điệu hai chữ nghe nói, khiến chân mày Mạnh Thiệu Tiệm nhẹ nhướng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta liền khôi phục thái độ bình thường: “Tôi chỉ cho rằng, có một thì có hai, lúc trước lão nhị đã không tha cho một người theo đuổi có cấp bậc thấp như vậy, hôm nay... sao có thể dung nạp được lão tam?"
Anh ta nói đến đây, bỗng nhiên liền cười trầm thấp, một hàng răng trắng bạc liền lóng lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Trong nháy mắt, Tĩnh Tri lại cảm thấy,
bây giờ thoạt nhìn người đàn ông này như là khoác một tầng da sói, bất tri bất giác lộ ra diện mạo chân thật của anh.
“Lời này của Mạnh tiên sinh có ý gì? Hiện tại Thiệu Đình cuốn vào trong thị phi, Thiệu Hiên rốt cuộc sống hay chết, hoàn toàn không thể nói rõ. Ngài làm con trai trưởng nhà họ Mạnh, làm đại ca của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, không nói giúp đỡ rồi tìm ra chân tướng trong đó, không nói giúp anh em rửa thoát tội danh, điều tra rõ chân tướng của sự tình, trái lại đến châm ngòi thổi gió nói một chút lời nói không rõ ràng. Mạnh tiên sinh, rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì? Hay là nói, ngài ước gì Thiệu Hiên thực sự bị người anh là Thiệu Đình giết chết, sau đó Thiệu Đình bị bỏ tù, đánh mất một cái mạng, tiếp theo, tất cả của nhà họ Mạnh đều thuộc về ngài ư? A, tôi thiếu chút nữa quên mất, lúc trước khi Mạnh tiên sinh ngài ngày đêm mong nhớ vị trí chủ tịch kia, thật sự cũng đã làm chuyện hạ lưu, có muốn tôi tới nhắc nhở ngài một chút không?"
Cô nói những lời này cực nhanh, nhưng lại ý nghĩ rõ ràng giọt nước không lọt, dù bắt chẹt nhưng cũng tránh nói đến vấn đề của anh ta, càng làm Mạnh Thiệu Tiệm cuốn vào dòng xoáy.
Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa dứt, sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm liền thay đổi, nhưng anh ta trải qua sóng gió, dù sao cũng có tâm tư mà người thường không sánh bằng, cũng chỉ trong chốc lát, anh ta liền khôi phục nguyên trạng. Tĩnh Tri lại không cho anh ta cơ hội thở dốc, khi anh ta định mở miệng nói chuyện, lập tức lại lên tiếng hỏi: “Mạnh tiên sinh, tôi còn có một việc không rõ, tôi và Thiệu Đình chỉ chân trước chân sau vừa tới Việt Nam, hơn nữa việc này người biết ít lại càng ít, vì sao Mạnh tiên sinh lại trùng hợp đuổi tới, xuất hiện đúng lúc như thế? Thật là làm cho người ta không thể không hoài nghi, có phải Mạnh tiên sinh biết hoặc là làm chuyện gì không thể cho ai biết không? Hay là nói... Thiệu Hiên “chết", chẳng lẽ Mạnh tiên sinh cũng biết chút chân tướng gì đó?"
Tròng mắt Mạnh Thiệu Đình sáng lên, anh đứng ở một bên, từ đầu chí cuối không có nói một câu cắt ngang Tĩnh Tri. Phản ứng của cô, lời lẽ phản bác của cô, khiến tâm anh sinh ra kiêu ngạo và ngọt ngào nói không nên lời. Cô bảo vệ anh, tận lực bảo vệ anh chu toàn, thậm chí vứt bỏ ôn hòa và nho nhã lễ độ thường ngày của cô, không tiếc biến thành con mèo nhỏ miệng lưỡi đầy gai bén nhọn. Cô như vậy, anh thực sự rất vui.
“Phó tiểu thư, cô hung hăng dọa người hỏi liên tiếp nhiều vấn đề như vậy, tôi ngược lại không biết trả lời cô như thế nào? Cũng tốt, đã nói tại sao tôi tới đúng lúc như thế, bởi vì trước khi Thiệu Hiên đến Việt Nam, nó đã đi tìm tôi trước, nhưng chỉ bởi vì tôi không có quan hệ nào ở bên Việt Nam này, cũng không quen biết người của hắc đạo, vì thế muốn nó đi tìm Thiệu Đình. Lại bởi vì lúc đó cô còn đang ở bên cạnh Thiệu Hiên, quan hệ của Thiệu Hiên và Thiệu Đình thủy hỏa bất dung, vì thế Thiệu Hiên giãy giụa hồi lâu mới đi tìm Thiệu Đình, bởi vậy chuyện Thiệu Hiên đi Việt Nam, tôi biết sớm hơn cô nhiều. Về phần tại sao tôi lại tới đúng lúc như vậy, tôi cũng không ngại nói cho các người biết, trước khi tin Thiệu Hiên chết truyền về, nó đã từng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cũng gửi một vài thứ cho tôi, muốn tôi nhanh chóng đến Việt Nam, nó nói là nó cảm giác tình cảnh của mình có chút nguy hiểm. Phó tiểu thư cô cũng hết sức quen thuộc với vật này, vừa nhìn liền biết, rốt cuộc tôi có nói sai hay không."
Anh ta dứt lời, lập tức lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra, là một sợi dây chuyền treo một cái nhẫn, Tĩnh Tri còn chưa nhận lấy liền nhận ra được.
Là lúc trước khi kết hôn, bọn họ đã cùng nhau chọn nhẫn kim cương tình nhân này. Lúc trước phân ly với Thiệu Hiên, cô tháo nhẫn kim cương từ trên ngón tay của anh xuống, về sau nhẫn kim cương và cây lược gỗ Thiệu Đình tặng cho cô đều đặt cùng một chỗ, vẫn mang theo bên cạnh cô. Khi cô trở lại bên cạnh Thiệu Hiên, cũng cùng nhau mang trở về, sau đó nhẫn kim cương liền bị Thiệu Hiên lấy đi, rồi không rời khỏi người anh nữa.
“Vì sao anh ấy gửi nhẫn cho anh?" Tĩnh Tri vẫn không nhận, cô chỉ lập tức tìm được mấu chốt của vấn đề.
Nhẫn không có giả, bởi vì lúc trước khi mua cặp nhẫn kim cương tình nhân này, người hướng dẫn mua đã nói, trên đời chỉ có một đôi này.
Bởi vậy, cô không quan tâm thật giả, chỉ quan tâm vì sao nhẫn rơi vào trong tay Mạnh Thiệu Tiệm.
“Tôi cũng không rõ ràng lắm, trong điện thoại nó nói rất gấp, chỉ nói có thể gặp phải nguy hiểm, không có người tin tưởng, muốn tôi nhanh đến Việt Nam một chuyến."
Tâm tư vừa chuyển, anh ta cũng không để ý tới lời Mạnh Thiệu Đình nói, trực tiếp xoay mặt nhìn về Tĩnh Tri ở một bên: “Tĩnh Tri, lúc trước cô cũng đã từng nghe nói chuyện này đi."
Tâm Tĩnh Tri liền trầm xuống, theo bản năng nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy ánh mắt anh kiên định trong suốt, không hề có một vẻ bối rối né tránh, tiếng lòng cô khẽ nhúc nhích. Lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó, lúc Trương Dương tới từ chức, cô chỉ nhìn thấy trên mặt anh ta có thương tích, mà lúc đó Trương Dương cũng không có nói là Mạnh Thiệu Đình gây nên. Hình như lời nói trong lúc đó còn có chút né tránh, mặc kệ thế nào, chuyện đã trôi qua, chuyện lúc đó cũng không phải là cô tận mắt nhìn thấy, cho đến nay cô đã quyết định tâm không thay đổi ở cùng một chỗ với anh, dĩ nhiên là sẽ không treo những tội danh không chắc chắn đó lên trên người anh nữa.
Huống chi, cô đã nói, chỉ cần lời anh nói, cô sẽ đều tin. Anh đã nói là ngậm máu phun người, là vấy bẩn, như vậy cô liền tin là vấy bẩn!
“Đúng, tôi có nghe nói qua." Cô tận lực cường điệu hai chữ nghe nói, khiến chân mày Mạnh Thiệu Tiệm nhẹ nhướng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta liền khôi phục thái độ bình thường: “Tôi chỉ cho rằng, có một thì có hai, lúc trước lão nhị đã không tha cho một người theo đuổi có cấp bậc thấp như vậy, hôm nay... sao có thể dung nạp được lão tam?"
Anh ta nói đến đây, bỗng nhiên liền cười trầm thấp, một hàng răng trắng bạc liền lóng lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Trong nháy mắt, Tĩnh Tri lại cảm thấy,
bây giờ thoạt nhìn người đàn ông này như là khoác một tầng da sói, bất tri bất giác lộ ra diện mạo chân thật của anh.
“Lời này của Mạnh tiên sinh có ý gì? Hiện tại Thiệu Đình cuốn vào trong thị phi, Thiệu Hiên rốt cuộc sống hay chết, hoàn toàn không thể nói rõ. Ngài làm con trai trưởng nhà họ Mạnh, làm đại ca của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, không nói giúp đỡ rồi tìm ra chân tướng trong đó, không nói giúp anh em rửa thoát tội danh, điều tra rõ chân tướng của sự tình, trái lại đến châm ngòi thổi gió nói một chút lời nói không rõ ràng. Mạnh tiên sinh, rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì? Hay là nói, ngài ước gì Thiệu Hiên thực sự bị người anh là Thiệu Đình giết chết, sau đó Thiệu Đình bị bỏ tù, đánh mất một cái mạng, tiếp theo, tất cả của nhà họ Mạnh đều thuộc về ngài ư? A, tôi thiếu chút nữa quên mất, lúc trước khi Mạnh tiên sinh ngài ngày đêm mong nhớ vị trí chủ tịch kia, thật sự cũng đã làm chuyện hạ lưu, có muốn tôi tới nhắc nhở ngài một chút không?"
Cô nói những lời này cực nhanh, nhưng lại ý nghĩ rõ ràng giọt nước không lọt, dù bắt chẹt nhưng cũng tránh nói đến vấn đề của anh ta, càng làm Mạnh Thiệu Tiệm cuốn vào dòng xoáy.
Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa dứt, sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm liền thay đổi, nhưng anh ta trải qua sóng gió, dù sao cũng có tâm tư mà người thường không sánh bằng, cũng chỉ trong chốc lát, anh ta liền khôi phục nguyên trạng. Tĩnh Tri lại không cho anh ta cơ hội thở dốc, khi anh ta định mở miệng nói chuyện, lập tức lại lên tiếng hỏi: “Mạnh tiên sinh, tôi còn có một việc không rõ, tôi và Thiệu Đình chỉ chân trước chân sau vừa tới Việt Nam, hơn nữa việc này người biết ít lại càng ít, vì sao Mạnh tiên sinh lại trùng hợp đuổi tới, xuất hiện đúng lúc như thế? Thật là làm cho người ta không thể không hoài nghi, có phải Mạnh tiên sinh biết hoặc là làm chuyện gì không thể cho ai biết không? Hay là nói... Thiệu Hiên “chết", chẳng lẽ Mạnh tiên sinh cũng biết chút chân tướng gì đó?"
Tròng mắt Mạnh Thiệu Đình sáng lên, anh đứng ở một bên, từ đầu chí cuối không có nói một câu cắt ngang Tĩnh Tri. Phản ứng của cô, lời lẽ phản bác của cô, khiến tâm anh sinh ra kiêu ngạo và ngọt ngào nói không nên lời. Cô bảo vệ anh, tận lực bảo vệ anh chu toàn, thậm chí vứt bỏ ôn hòa và nho nhã lễ độ thường ngày của cô, không tiếc biến thành con mèo nhỏ miệng lưỡi đầy gai bén nhọn. Cô như vậy, anh thực sự rất vui.
“Phó tiểu thư, cô hung hăng dọa người hỏi liên tiếp nhiều vấn đề như vậy, tôi ngược lại không biết trả lời cô như thế nào? Cũng tốt, đã nói tại sao tôi tới đúng lúc như thế, bởi vì trước khi Thiệu Hiên đến Việt Nam, nó đã đi tìm tôi trước, nhưng chỉ bởi vì tôi không có quan hệ nào ở bên Việt Nam này, cũng không quen biết người của hắc đạo, vì thế muốn nó đi tìm Thiệu Đình. Lại bởi vì lúc đó cô còn đang ở bên cạnh Thiệu Hiên, quan hệ của Thiệu Hiên và Thiệu Đình thủy hỏa bất dung, vì thế Thiệu Hiên giãy giụa hồi lâu mới đi tìm Thiệu Đình, bởi vậy chuyện Thiệu Hiên đi Việt Nam, tôi biết sớm hơn cô nhiều. Về phần tại sao tôi lại tới đúng lúc như vậy, tôi cũng không ngại nói cho các người biết, trước khi tin Thiệu Hiên chết truyền về, nó đã từng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cũng gửi một vài thứ cho tôi, muốn tôi nhanh chóng đến Việt Nam, nó nói là nó cảm giác tình cảnh của mình có chút nguy hiểm. Phó tiểu thư cô cũng hết sức quen thuộc với vật này, vừa nhìn liền biết, rốt cuộc tôi có nói sai hay không."
Anh ta dứt lời, lập tức lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra, là một sợi dây chuyền treo một cái nhẫn, Tĩnh Tri còn chưa nhận lấy liền nhận ra được.
Là lúc trước khi kết hôn, bọn họ đã cùng nhau chọn nhẫn kim cương tình nhân này. Lúc trước phân ly với Thiệu Hiên, cô tháo nhẫn kim cương từ trên ngón tay của anh xuống, về sau nhẫn kim cương và cây lược gỗ Thiệu Đình tặng cho cô đều đặt cùng một chỗ, vẫn mang theo bên cạnh cô. Khi cô trở lại bên cạnh Thiệu Hiên, cũng cùng nhau mang trở về, sau đó nhẫn kim cương liền bị Thiệu Hiên lấy đi, rồi không rời khỏi người anh nữa.
“Vì sao anh ấy gửi nhẫn cho anh?" Tĩnh Tri vẫn không nhận, cô chỉ lập tức tìm được mấu chốt của vấn đề.
Nhẫn không có giả, bởi vì lúc trước khi mua cặp nhẫn kim cương tình nhân này, người hướng dẫn mua đã nói, trên đời chỉ có một đôi này.
Bởi vậy, cô không quan tâm thật giả, chỉ quan tâm vì sao nhẫn rơi vào trong tay Mạnh Thiệu Tiệm.
“Tôi cũng không rõ ràng lắm, trong điện thoại nó nói rất gấp, chỉ nói có thể gặp phải nguy hiểm, không có người tin tưởng, muốn tôi nhanh đến Việt Nam một chuyến."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn