Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 470
Thiệu Hiên không có tin tức trong thời gian lâu như vậy, sao cô lại không có một chút nghi ngờ và phòng bị?
Không, cô không tin, tuyệt đối không tin, Thiệu Đình không có đạo lý làm như vậy. Cô đã trở lại bên cạnh anh, cô cũng biểu lộ chân tình với anh, nói cô yêu anh, anh không hề có động cơ lại ra tay với Thiệu Hiên. Đúng, anh không có lý do gì, không hề có động cơ, không phải là anh!
Cô ép buộc chính mình tỉnh táo lại, đầu óc chuyển động rất nhanh. Anh không biết cô biết được những chuyện này, cô phải tự mình đi tìm hiểu rõ ràng. Người vừa rồi nói chuyện với An Thành tên là Ngụy Nhị đúng không? Được, cô nhớ kỹ, cô muốn đích thân đi gặp người này, tự mình hỏi hắn một câu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc giữa Thiệu Đình và Thiệu Hiên đã xảy ra chuyện gì!
Cô quay trở về cửa hàng, đi vào toilet lầu một để rửa mặt. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo lại, sợ hãi và nghi hoặc vừa rồi liền lặng lẽ tản đi phân nửa, chỉ dựa vào đôi câu vài lời cô nghe được vào lúc đó, khiến cô hất nước bẩn lên trên người Thiệu Đình, cô quyết sẽ không đồng ý. Cô tin tưởng anh, trừ phi anh chính miệng nói với cô, bằng không nghe được từ chỗ người khác, cô sẽ không tin tưởng một chiều.
Cô quen biết không nhiều người, nếu nói là vào lúc nhà họ Phó trước đây, có lẽ còn có thể sai khiến vài người đến giúp cô vài chuyện. Nhưng hiện tại, không có cách nào dùng thuộc hạ của Thiệu Đình, hơi có chút động tĩnh, lập tức sẽ truyền tới trong tai của anh. Anh đã hạ lệnh ngậm miệng không cho cô biết, như vậy, đầu mối chỗ bên anh liền bị chặt đứt. Mà trừ bên đó ra, cô quen biết tương đối tốt cũng chỉ có Thanh Thu và Tương Tư.
Hiện tại cả ngày Tương Tư đều ngây ngốc, đóng cửa không ra khỏi nhà, cô không đành lòng để cô bé hao tâm tổn trí, như vậy cũng chỉ có Thanh Thu .
Cô tựa ở trên bồn rửa tay, nước trên mặt lăn từng giọt xuống dưới, lạnh lẽo rơi lên trên mu bàn tay của cô, tóc ở hai bên gò má cũng bị làm ướt, lạnh lẽo dán ở
trên mặt, cô lại hoàn toàn không cảm thấy. Nắm di động hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm dãy số của Thanh Thu, bên kia vang lên hai tiếng ngắn ngủi liền nối thông, giọng nói của Thanh Thu truyền đến, rất xa xôi, bộ dáng rất vui vẻ.
“Tĩnh Tri sao? Hiện tại tôi ở Pennsylvania (1), cô có chuyện gì sao? Đã lâu không gọi điện thoại liên lạc với tôi, không có lương tâm nha!"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng vang lên, giống như mang theo mùi hương ánh mặt trời, liền lây nhiễm lên Tĩnh Tri, khiến cô cũng không nhịn được liền cười rộ lên; “Cô đi đâu rồi hả? Trước tết chúng tôi gặp mặt, cô không có ở trong nước đúng không? Cô mới là không có lương tâm đấy, ra nước ngoài cũng không nói với tôi."
Bộ dáng Thanh Thu cười rất khoái trá, lại liên tục xin lỗi: “Là tôi sai rồi, lúc đó đi rất vội vàng, lại không muốn quấy rầy vợ chồng son ân ái các người, liền không có nói cho cô biết."
“Thanh Thu, nghe cô nói chuyện, cảm giác cô rất vui vẻ."
Tĩnh Tri nói từ đáy lòng, Thanh Thu trầm mặc trong chốc lát, lúc mở miệng lần nữa, liền có một chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng giọng nói vẫn vui vẻ như cũ; “Đúng vậy, đời người không phải chỉ có tình yêu. Tôi lựa chọn rời khỏi anh ta, giống như là chết đi một lần, nhưng sống lại, cũng sẽ sống tốt thôi. Ánh mặt trời ở đây rất tốt, tháng năm tôi sẽ đi học đại học ở Pennsylvania, đây là mộng tưởng trước nay của tôi, có muốn chúc phúc cho tôi không?"
Cô ấy cười ha ha, Tĩnh Tri cũng cười, luôn miệng nói chúc mừng. Hai người lại nói chuyện một chút, Thanh Thu mới nói: “Nói đi, có phải có chuyện gì tìm tôi giúp một tay không?"
Tĩnh Tri nghĩ cô ấy đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, cũng có chút thất vọng mở miệng; “Quên đi, cô ở nước ngoài, tôi liền không làm phiền cô."
“Ở nước ngoài thì sao chứ? Giao thiệp của tôi vẫn còn ở trong nước nha, cô nói đi, chúng ta là bạn bè tốt, tôi sẽ giúp cô vô điều kiện."
Tĩnh Tri không chịu nổi người khác đối tốt với mình nhất, vành mắt lập tức đỏ lên, “Thanh Thu..."
Giọng nói cô thật thấp, mang theo một chút nức nở, ánh nắng ngoài cửa sổ bị gió thổi qua, liền lung lay lắc lắc chớp động, ánh sáng nhỏ vụn rơi vào trên mặt hơi ẩm của cô, mang theo một chút ánh sáng màu vàng ấm áp. Cô chần chừ một chút, liền mở ra miệng; “Cô có biết một vài người trong hắc đạo không? Tôi muốn tìm hiểu tin tức của một người có tên là Ngụy Nhị..."
Chú thích:
(1) Pennsylvania: tiểu bang miền đông nước Mỹ, được công nhận là một trong 13 thuộc địa buổi đầu lịch sử nước Mỹ, viết tắt là PA, Pa., Penn. hoặc Penna
Không, cô không tin, tuyệt đối không tin, Thiệu Đình không có đạo lý làm như vậy. Cô đã trở lại bên cạnh anh, cô cũng biểu lộ chân tình với anh, nói cô yêu anh, anh không hề có động cơ lại ra tay với Thiệu Hiên. Đúng, anh không có lý do gì, không hề có động cơ, không phải là anh!
Cô ép buộc chính mình tỉnh táo lại, đầu óc chuyển động rất nhanh. Anh không biết cô biết được những chuyện này, cô phải tự mình đi tìm hiểu rõ ràng. Người vừa rồi nói chuyện với An Thành tên là Ngụy Nhị đúng không? Được, cô nhớ kỹ, cô muốn đích thân đi gặp người này, tự mình hỏi hắn một câu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc giữa Thiệu Đình và Thiệu Hiên đã xảy ra chuyện gì!
Cô quay trở về cửa hàng, đi vào toilet lầu một để rửa mặt. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo lại, sợ hãi và nghi hoặc vừa rồi liền lặng lẽ tản đi phân nửa, chỉ dựa vào đôi câu vài lời cô nghe được vào lúc đó, khiến cô hất nước bẩn lên trên người Thiệu Đình, cô quyết sẽ không đồng ý. Cô tin tưởng anh, trừ phi anh chính miệng nói với cô, bằng không nghe được từ chỗ người khác, cô sẽ không tin tưởng một chiều.
Cô quen biết không nhiều người, nếu nói là vào lúc nhà họ Phó trước đây, có lẽ còn có thể sai khiến vài người đến giúp cô vài chuyện. Nhưng hiện tại, không có cách nào dùng thuộc hạ của Thiệu Đình, hơi có chút động tĩnh, lập tức sẽ truyền tới trong tai của anh. Anh đã hạ lệnh ngậm miệng không cho cô biết, như vậy, đầu mối chỗ bên anh liền bị chặt đứt. Mà trừ bên đó ra, cô quen biết tương đối tốt cũng chỉ có Thanh Thu và Tương Tư.
Hiện tại cả ngày Tương Tư đều ngây ngốc, đóng cửa không ra khỏi nhà, cô không đành lòng để cô bé hao tâm tổn trí, như vậy cũng chỉ có Thanh Thu .
Cô tựa ở trên bồn rửa tay, nước trên mặt lăn từng giọt xuống dưới, lạnh lẽo rơi lên trên mu bàn tay của cô, tóc ở hai bên gò má cũng bị làm ướt, lạnh lẽo dán ở
trên mặt, cô lại hoàn toàn không cảm thấy. Nắm di động hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm dãy số của Thanh Thu, bên kia vang lên hai tiếng ngắn ngủi liền nối thông, giọng nói của Thanh Thu truyền đến, rất xa xôi, bộ dáng rất vui vẻ.
“Tĩnh Tri sao? Hiện tại tôi ở Pennsylvania (1), cô có chuyện gì sao? Đã lâu không gọi điện thoại liên lạc với tôi, không có lương tâm nha!"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng vang lên, giống như mang theo mùi hương ánh mặt trời, liền lây nhiễm lên Tĩnh Tri, khiến cô cũng không nhịn được liền cười rộ lên; “Cô đi đâu rồi hả? Trước tết chúng tôi gặp mặt, cô không có ở trong nước đúng không? Cô mới là không có lương tâm đấy, ra nước ngoài cũng không nói với tôi."
Bộ dáng Thanh Thu cười rất khoái trá, lại liên tục xin lỗi: “Là tôi sai rồi, lúc đó đi rất vội vàng, lại không muốn quấy rầy vợ chồng son ân ái các người, liền không có nói cho cô biết."
“Thanh Thu, nghe cô nói chuyện, cảm giác cô rất vui vẻ."
Tĩnh Tri nói từ đáy lòng, Thanh Thu trầm mặc trong chốc lát, lúc mở miệng lần nữa, liền có một chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng giọng nói vẫn vui vẻ như cũ; “Đúng vậy, đời người không phải chỉ có tình yêu. Tôi lựa chọn rời khỏi anh ta, giống như là chết đi một lần, nhưng sống lại, cũng sẽ sống tốt thôi. Ánh mặt trời ở đây rất tốt, tháng năm tôi sẽ đi học đại học ở Pennsylvania, đây là mộng tưởng trước nay của tôi, có muốn chúc phúc cho tôi không?"
Cô ấy cười ha ha, Tĩnh Tri cũng cười, luôn miệng nói chúc mừng. Hai người lại nói chuyện một chút, Thanh Thu mới nói: “Nói đi, có phải có chuyện gì tìm tôi giúp một tay không?"
Tĩnh Tri nghĩ cô ấy đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, cũng có chút thất vọng mở miệng; “Quên đi, cô ở nước ngoài, tôi liền không làm phiền cô."
“Ở nước ngoài thì sao chứ? Giao thiệp của tôi vẫn còn ở trong nước nha, cô nói đi, chúng ta là bạn bè tốt, tôi sẽ giúp cô vô điều kiện."
Tĩnh Tri không chịu nổi người khác đối tốt với mình nhất, vành mắt lập tức đỏ lên, “Thanh Thu..."
Giọng nói cô thật thấp, mang theo một chút nức nở, ánh nắng ngoài cửa sổ bị gió thổi qua, liền lung lay lắc lắc chớp động, ánh sáng nhỏ vụn rơi vào trên mặt hơi ẩm của cô, mang theo một chút ánh sáng màu vàng ấm áp. Cô chần chừ một chút, liền mở ra miệng; “Cô có biết một vài người trong hắc đạo không? Tôi muốn tìm hiểu tin tức của một người có tên là Ngụy Nhị..."
Chú thích:
(1) Pennsylvania: tiểu bang miền đông nước Mỹ, được công nhận là một trong 13 thuộc địa buổi đầu lịch sử nước Mỹ, viết tắt là PA, Pa., Penn. hoặc Penna
Tác giả :
Minh Châu Hoàn