Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 465
Đây là nguyên nhân Thiệu Hiên không có một chút tin tức trong hơn một tháng qua?
Không, Thiệu Đình không phải là người như thế, anh không hề có động cơ, không có nguyên nhân! Anh không có khả năng làm ra chuyện như vậy!
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, lập tức tỉnh táo lại. Cô dùng sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ suy nghĩ buồn cười kia của mình đi. Cô đã nói cô yêu anh, cô đã quyết định trở về bên cạnh anh, sao Thiệu Đình còn có thể ra tay với Thiệu Hiên?
Đây nhất định là âm mưu của ai đó! Đúng, cô lập tức liên tưởng đến lời nói lập lờ nước đôi của Mạnh Thiệu Tiệm với cô ở trên máy bay...
Thế nhưng... Người nói điện thoại là An Thành, An Thành là tâm phúc của Thiệu Đình, bọn họ làm anh em hai mươi mấy năm, Thiệu Đình làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ giấu giếm anh ta, lời nói từ trong miệng anh ta, không nên là giả chứ...
Tâm Tĩnh Tri lại loạn cả lên, cô đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân tiến tới gần, hoảng hốt thu liễm tinh thần, làm ra bộ dáng buồn ngủ mắt nhập nhèm đi xuống lầu.
An Thành xoay người nhìn thấy Tĩnh Tri liền giật mình, lập tức nghĩ vừa rồi mình nói điện thoại có bị cô nghe được hay không? Trên mặt anh ta có một chút vẻ không được tự nhiên, mở miệng trước nói: “Phó tiểu thư, đã trễ thế này, sao cô lại xuống lầu? Có phải tôi vừa nói điện thoại làm ầm ĩ đến cô không?"
Tĩnh Tri ngáp một cái, tinh thần có chút không phấn chấn liếc nhìn anh ta: “Gọi điện thoại? Không có, tôi đói bụng, xuống tìm ít đồ ăn..."
“À..." Đáy lòng An Thành thở phào một hơi, âm thầm may mắn không thôi. May là cô không có nghe được, bằng không dù nhị thiếu có miệng cũng nói không rõ ...
“Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon." An Thành nho nhã lễ độ tạm biệt với cô, Tĩnh Tri gật gật đầu: “Ngủ ngon."
Nhìn anh ta đi ra ngoài, cô vẫn đứng ở trước tủ lạnh, rơi vào trầm tư. Nếu như An Thành nói là sự thật, như vậy đã nói lên Thiệu Đình thật có chuyện gì đó đang gạt cô, không muốn cô biết. Như vậy, nếu như cô muốn biết rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, biện pháp duy nhất chính là đánh ra lổ hổng từ chỗ An Thành này.
Tĩnh Tri âm thầm nghĩ, nhưng trong lòng dần dần có chủ ý. Cô tùy tiện hâm nóng một ly sữa tươi, uống xong liền đi lên lầu, đang muốn nằm lên trên giường, lại bị Mạnh Thiệu Đình nắm lấy cánh tay, sau đó kéo một cái vào trong lòng: “Vừa đi đâu vậy? Xem tay lạnh rồi này..."
“Bụng hơi đói, liền đi lấy chút đồ ăn..." Tĩnh Tri chà xát tay xong mới ôm lấy anh, dán ở trong ngực anh nói...
“Đều tại anh, nên để em dùng cơm trước, sao lại ngủ quên mất chứ..." Anh ôm chặt hông của cô, nét mặt Tĩnh Tri hơi đỏ lên, cô liền cảm thấy cứng rắn để dưới bụng mềm mại của cô, không khỏi nhẹ nhàng đẩy anh một chút: “Này... sao anh lại..."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, cố ý ôm lấy cô chặt hơn, mặt chôn ở trước ngực cô, ái muội nói: “Chưa thỏa mãn dục vọng... Không được ư?"
Trong lòng cô chứa tâm sự, tự nhiên không có tâm tình náo với anh, vùi vào trong lòng anh hồi lâu, cuối cùng vẫn thử thăm dò tìm cớ hỏi: “Phi Đồng liên tục hỏi em, cha nó đi nơi nào? Sao không trở lại thăm nó? Thiệu Đình, Thiệu Hiên ra nước ngoài đi công tác lâu như vậy, sao lại không có chút tin tức? Anh ấy không liên lạc với anh hả?"
Cô nói xong, yên lặng quan sát thần sắc của anh trong bóng đêm mông lung. Đêm rất yên tĩnh, ánh sáng ngoài cửa sổ lộ ra màu xanh đen, mà anh vốn đang nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, giờ lại hơi cứng ngắc một chút. Mặc dù chỉ trong một chớp mắt rất ngắn ngủi, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhạy cảm nắm bắt được một tia biến hóa này.
Ngực cô hơi chua xót, anh quả nhiên là đang gạt cô chuyện gì đó.
Nghĩ vậy, liền cảm thấy trong lòng có chua xót khổ sở không nói ra được đang lan tràn. Không phải nói muốn tin tưởng, không nghi ngờ lần nhau nữa ư? Không phải nói xong hết rồi sao? Từ nay về sau, trong lòng sẽ không có khúc mắc nữa, không phải muốn trong lòng không nghi ngờ ở cùng một chỗ ư? Vì sao anh lại không chịu nói thật với cô?
Không, Thiệu Đình không phải là người như thế, anh không hề có động cơ, không có nguyên nhân! Anh không có khả năng làm ra chuyện như vậy!
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, lập tức tỉnh táo lại. Cô dùng sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ suy nghĩ buồn cười kia của mình đi. Cô đã nói cô yêu anh, cô đã quyết định trở về bên cạnh anh, sao Thiệu Đình còn có thể ra tay với Thiệu Hiên?
Đây nhất định là âm mưu của ai đó! Đúng, cô lập tức liên tưởng đến lời nói lập lờ nước đôi của Mạnh Thiệu Tiệm với cô ở trên máy bay...
Thế nhưng... Người nói điện thoại là An Thành, An Thành là tâm phúc của Thiệu Đình, bọn họ làm anh em hai mươi mấy năm, Thiệu Đình làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ giấu giếm anh ta, lời nói từ trong miệng anh ta, không nên là giả chứ...
Tâm Tĩnh Tri lại loạn cả lên, cô đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân tiến tới gần, hoảng hốt thu liễm tinh thần, làm ra bộ dáng buồn ngủ mắt nhập nhèm đi xuống lầu.
An Thành xoay người nhìn thấy Tĩnh Tri liền giật mình, lập tức nghĩ vừa rồi mình nói điện thoại có bị cô nghe được hay không? Trên mặt anh ta có một chút vẻ không được tự nhiên, mở miệng trước nói: “Phó tiểu thư, đã trễ thế này, sao cô lại xuống lầu? Có phải tôi vừa nói điện thoại làm ầm ĩ đến cô không?"
Tĩnh Tri ngáp một cái, tinh thần có chút không phấn chấn liếc nhìn anh ta: “Gọi điện thoại? Không có, tôi đói bụng, xuống tìm ít đồ ăn..."
“À..." Đáy lòng An Thành thở phào một hơi, âm thầm may mắn không thôi. May là cô không có nghe được, bằng không dù nhị thiếu có miệng cũng nói không rõ ...
“Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon." An Thành nho nhã lễ độ tạm biệt với cô, Tĩnh Tri gật gật đầu: “Ngủ ngon."
Nhìn anh ta đi ra ngoài, cô vẫn đứng ở trước tủ lạnh, rơi vào trầm tư. Nếu như An Thành nói là sự thật, như vậy đã nói lên Thiệu Đình thật có chuyện gì đó đang gạt cô, không muốn cô biết. Như vậy, nếu như cô muốn biết rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, biện pháp duy nhất chính là đánh ra lổ hổng từ chỗ An Thành này.
Tĩnh Tri âm thầm nghĩ, nhưng trong lòng dần dần có chủ ý. Cô tùy tiện hâm nóng một ly sữa tươi, uống xong liền đi lên lầu, đang muốn nằm lên trên giường, lại bị Mạnh Thiệu Đình nắm lấy cánh tay, sau đó kéo một cái vào trong lòng: “Vừa đi đâu vậy? Xem tay lạnh rồi này..."
“Bụng hơi đói, liền đi lấy chút đồ ăn..." Tĩnh Tri chà xát tay xong mới ôm lấy anh, dán ở trong ngực anh nói...
“Đều tại anh, nên để em dùng cơm trước, sao lại ngủ quên mất chứ..." Anh ôm chặt hông của cô, nét mặt Tĩnh Tri hơi đỏ lên, cô liền cảm thấy cứng rắn để dưới bụng mềm mại của cô, không khỏi nhẹ nhàng đẩy anh một chút: “Này... sao anh lại..."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, cố ý ôm lấy cô chặt hơn, mặt chôn ở trước ngực cô, ái muội nói: “Chưa thỏa mãn dục vọng... Không được ư?"
Trong lòng cô chứa tâm sự, tự nhiên không có tâm tình náo với anh, vùi vào trong lòng anh hồi lâu, cuối cùng vẫn thử thăm dò tìm cớ hỏi: “Phi Đồng liên tục hỏi em, cha nó đi nơi nào? Sao không trở lại thăm nó? Thiệu Đình, Thiệu Hiên ra nước ngoài đi công tác lâu như vậy, sao lại không có chút tin tức? Anh ấy không liên lạc với anh hả?"
Cô nói xong, yên lặng quan sát thần sắc của anh trong bóng đêm mông lung. Đêm rất yên tĩnh, ánh sáng ngoài cửa sổ lộ ra màu xanh đen, mà anh vốn đang nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, giờ lại hơi cứng ngắc một chút. Mặc dù chỉ trong một chớp mắt rất ngắn ngủi, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhạy cảm nắm bắt được một tia biến hóa này.
Ngực cô hơi chua xót, anh quả nhiên là đang gạt cô chuyện gì đó.
Nghĩ vậy, liền cảm thấy trong lòng có chua xót khổ sở không nói ra được đang lan tràn. Không phải nói muốn tin tưởng, không nghi ngờ lần nhau nữa ư? Không phải nói xong hết rồi sao? Từ nay về sau, trong lòng sẽ không có khúc mắc nữa, không phải muốn trong lòng không nghi ngờ ở cùng một chỗ ư? Vì sao anh lại không chịu nói thật với cô?
Tác giả :
Minh Châu Hoàn