Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 430
Lời nói của anh đặc biệt thành khẩn, tuy từ trước đến nay Tĩnh Tri chán ghét thống hận bà Mạnh, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được liền mềm nhũn. Những oán hận chất chứa lâu dài, cái chết của cha mẹ sẽ không bao giờ chém đứt liên quan với cô, cừu hận này lại không phải chỉ vì đôi câu vài lời của anh liền tiêu tan được? Nhưng mà... Thỏ tử hồ bi, vật thương kỳ loại(1), cô nghĩ đến người phụ nữ luôn luôn cao cao tại thượng, tự cao tự mãn, coi trời bằng vung kia, lúc này lại đang nằm không thể động đậy ở trên giường, trong lòng vẫn thật sự có chút bi ai.
“Quên đi... Cũng may, Phi Đồng không có chuyện gì, anh cũng không có chuyện gì." Tĩnh Tri ép buộc chính mình hít sâu một hơi nói lời như vậy. Lời của cô vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác cánh tay người ôm lấy cô càng siết chặt, tựa hồ muốn khảm nhập cô vào trong xương cốt của mình. Cô không khỏi ngẩn ngơ, vừa muốn đưa tay đẩy anh, trong miệng liền nói : “Thả lỏng một chút, em sắp không thở nổi..."
Anh lại ôm cô chặt hơn, đáy mắt ửng đỏ, trong mắt lóe ra một chút trong suốt, dán bên tai cô nhẹ nhàng mở miệng: “Tĩnh Tri, em thật tốt. Anh biết, em thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện này liền tổn thương tình cảm của chúng ta..."
“Anh đã biết em có tình cảm với anh, anh cũng lo lắng em sẽ bởi vậy oán hận anh, vì sao còn muốn nói với em? Em cũng không biết chuyện này, bà ấy làm việc này rất cẩn thận, anh có thể không cần nói với em..."
“Chính miệng anh nói cho em biết, sẽ tốt hơn để sau này em nghe được chuyện này từ trong miệng của người khác. Lần này chúng ta nói rõ, từ nay về sau, mặc kệ ai cố tình xúi giục, em cũng sẽ không bởi vì lời đồn đại đó mà giận anh oán anh. Anh chỉ muốn tâm không khúc mắc ở cùng một chỗ với em, anh chỉ muốn không hề có bất kỳ giấu giếm gì với em."
Nước mắt của Tĩnh Tri lập tức rơi xuống, cô trở tay ôm chặt lấy anh hơn: “Anh dụng tâm đối đãi với em như vậy, em tất nhiên sẽ không phụ anh. Thiệu Đình, từ nay về sau, em cũng sẽ không có giấu giếm gì với anh, chỉ mong hai
người chúng ta, sau này cùng một chỗ thật lâu thật dài, không bao giờ để tâm tồn tại khúc mắc nữa, cũng chỉ mong không bao giờ để xảy ra chuyện gì khúc mắc nữa..."
“Sẽ như vậy. Đã có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và Phi Đồng thật tốt, không bao giờ để hai người lo lắng hãi hùng nữa." Trong lòng anh mừng rỡ, lại mang theo an ổn khi mọi chuyện đều đã kết thúc, thật sự an tâm vì đã ổn định tình cảm rồi. Từ nay về sau, anh chẳng sợ phía trước ngăn trở núi hiểm nước độc, lại quanh co khó đi như thế nào. Vì cô, anh sẽ không sợ hãi hoặc lui về phía sau.
Làm một người đàn ông, từ nhỏ liền phải nên che gió che mưa cho người phụ nữ của mình, để cô ấy chỉ sống cuộc sống vui vẻ không lo lắng. Tất cả lo lắng và quấy nhiều, anh sẽ giúp cô ngăn cản ở bên ngoài thế giới của cô, từ đó sẽ luôn ở cạnh nhau, không còn tịch mịch nữa.
“Chỉ là, Thiệu Đình... Trong lòng em vẫn cảm thấy bất an, sẽ luôn cảm thấy, hình như còn có chuyện gì sắp phát sinh..."
“Là em không có cách nào tiếp nhận tin tức này trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, cha mẹ anh cũng đã là bộ dạng này, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa..." Tuy nét mặt Mạnh Thiệu Đình cố gắng tỏ ra không có chuyện gì, nhưng khi nói đến tình trạng hiện nay của cha mẹ ruột chính mình, không tránh khỏi có chút khổ sở và mất mác, giống như có một hơi nghẹn ở trong ngực, lên không được, mà xuống cũng không được. Trong xoang mũi của anh dần dần dâng lên chút cảm xúc chua cay, hết sức khó chịu, bức anh thiếu chút nữa liền nghẹn ngào ra tiếng...
“Nếu như cảm thấy trong lòng không dễ chịu, liền nói chuyện với em, hoặc là khóc lên, em sẽ không cười anh. Em biết cảm giác này, Thiệu Đình... dù sao đó cũng là cha mẹ của anh, dù cho bọn họ đối với em không tốt, có từng chèn ép nhà của em, nhưng bọn họ đều rất yêu thương anh, anh không nên bởi vì lo lắng bận tâm cảm nhận của em mà kiềm chế chính mình, em sẽ không tức giận." Tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, giọng nói ôn nhu như là lông chim đang nhẹ nhàng an ủi tim của anh. Không thể dùng ngôn ngữ hình dung xúc động trong lòng của mình, chỉ là may mắn, may mắn sau khi mình xác định yêu cô, chưa bao giờ từng muốn trong lòng mình lưu lại người nào khác. Cho dù cô có ngàn vạn không tốt, ngàn vạn khuyết điểm, cho dù cũng từng bị người chỉ trích xem thường,
nhưng cô vẫn là Phó Tĩnh Tri có tâm địa thiện lương, cho tới bây giờ cũng là Phó Tĩnh Tri làm chuyện tốt giúp mọi người, sẽ không chủ động tổn thương người khác...
“Tĩnh Tri, cám ơn em." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thân thể nhỏ xinh của cô giống như được khảm nhập vào trong xương cốt của anh. Những lo lắng và phẫn nộ khi nghe được mấy chuyện này từ trong mình anh cả, những đau lòng và hối tiếc khi tận mắt thấy cha mẹ của chính mình biến thành dáng dấp như vậy, những sợ hãi và bất an khi cố nén bi thương và oán giận cẩn thận từng li từng tí nói ra chân tướng ở trước mặt cô, lo lắng cô sẽ lại hận anh tận xương giống như đều đã biến mất. Cô thật tình chân ý yêu anh, dùng linh hồn mảnh mai và không khuất phục của cô, dùng thân thể đơn bạc và sừng sững không ngã của cô bao dung anh, thậm chí cả cha mẹ anh.
Anh không muốn dùng lời nói yếu ớt không vững chắc đến thề hoặc cam đoan với cô, rằng cả đời này anh sẽ chỉ yêu cô, anh cũng không muốn dùng lời nói dễ nghe để nói với cô sự vui vẻ và cảm kích vào giờ phút này của anh, cảm kích cô không có truy cứu chuyện tai nạn xe cộ, cảm kích cô khiến anh không cần đè ép khổ sở của mình, anh chỉ ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn" ở bên tai cô.
Sự tốt đẹp của cô, anh đều biết, cũng sẽ ghi nhớ thật sâu, năm tháng sau này còn rất dài, cứ để anh làm từng chút để cho cô thấy, anh yêu cô bao nhiêu.
“Đừng nói cảm ơn." Tay nhỏ bé mềm mại xinh đẹp của cô leo lên ngang hông rắn chắc của anh, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nhìn mặt anh. Anh cao to và cường tráng, ôn nhu nhưng cũng khiến cô cảm thấy an toàn. Ở trước mặt anh, cô giống như là một cô gái nhỏ, muốn được anh thương tiếc và bảo vệ, muốn mình phóng túng làm một cô gái nhỏ cần được bảo vệ và chăm sóc. Cô chậm rãi phát hiện, cô càng ngày càng mê luyến anh, cũng càng ngày càng mê luyến loại cảm giác này.
“Quên đi... Cũng may, Phi Đồng không có chuyện gì, anh cũng không có chuyện gì." Tĩnh Tri ép buộc chính mình hít sâu một hơi nói lời như vậy. Lời của cô vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác cánh tay người ôm lấy cô càng siết chặt, tựa hồ muốn khảm nhập cô vào trong xương cốt của mình. Cô không khỏi ngẩn ngơ, vừa muốn đưa tay đẩy anh, trong miệng liền nói : “Thả lỏng một chút, em sắp không thở nổi..."
Anh lại ôm cô chặt hơn, đáy mắt ửng đỏ, trong mắt lóe ra một chút trong suốt, dán bên tai cô nhẹ nhàng mở miệng: “Tĩnh Tri, em thật tốt. Anh biết, em thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện này liền tổn thương tình cảm của chúng ta..."
“Anh đã biết em có tình cảm với anh, anh cũng lo lắng em sẽ bởi vậy oán hận anh, vì sao còn muốn nói với em? Em cũng không biết chuyện này, bà ấy làm việc này rất cẩn thận, anh có thể không cần nói với em..."
“Chính miệng anh nói cho em biết, sẽ tốt hơn để sau này em nghe được chuyện này từ trong miệng của người khác. Lần này chúng ta nói rõ, từ nay về sau, mặc kệ ai cố tình xúi giục, em cũng sẽ không bởi vì lời đồn đại đó mà giận anh oán anh. Anh chỉ muốn tâm không khúc mắc ở cùng một chỗ với em, anh chỉ muốn không hề có bất kỳ giấu giếm gì với em."
Nước mắt của Tĩnh Tri lập tức rơi xuống, cô trở tay ôm chặt lấy anh hơn: “Anh dụng tâm đối đãi với em như vậy, em tất nhiên sẽ không phụ anh. Thiệu Đình, từ nay về sau, em cũng sẽ không có giấu giếm gì với anh, chỉ mong hai
người chúng ta, sau này cùng một chỗ thật lâu thật dài, không bao giờ để tâm tồn tại khúc mắc nữa, cũng chỉ mong không bao giờ để xảy ra chuyện gì khúc mắc nữa..."
“Sẽ như vậy. Đã có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và Phi Đồng thật tốt, không bao giờ để hai người lo lắng hãi hùng nữa." Trong lòng anh mừng rỡ, lại mang theo an ổn khi mọi chuyện đều đã kết thúc, thật sự an tâm vì đã ổn định tình cảm rồi. Từ nay về sau, anh chẳng sợ phía trước ngăn trở núi hiểm nước độc, lại quanh co khó đi như thế nào. Vì cô, anh sẽ không sợ hãi hoặc lui về phía sau.
Làm một người đàn ông, từ nhỏ liền phải nên che gió che mưa cho người phụ nữ của mình, để cô ấy chỉ sống cuộc sống vui vẻ không lo lắng. Tất cả lo lắng và quấy nhiều, anh sẽ giúp cô ngăn cản ở bên ngoài thế giới của cô, từ đó sẽ luôn ở cạnh nhau, không còn tịch mịch nữa.
“Chỉ là, Thiệu Đình... Trong lòng em vẫn cảm thấy bất an, sẽ luôn cảm thấy, hình như còn có chuyện gì sắp phát sinh..."
“Là em không có cách nào tiếp nhận tin tức này trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, cha mẹ anh cũng đã là bộ dạng này, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa..." Tuy nét mặt Mạnh Thiệu Đình cố gắng tỏ ra không có chuyện gì, nhưng khi nói đến tình trạng hiện nay của cha mẹ ruột chính mình, không tránh khỏi có chút khổ sở và mất mác, giống như có một hơi nghẹn ở trong ngực, lên không được, mà xuống cũng không được. Trong xoang mũi của anh dần dần dâng lên chút cảm xúc chua cay, hết sức khó chịu, bức anh thiếu chút nữa liền nghẹn ngào ra tiếng...
“Nếu như cảm thấy trong lòng không dễ chịu, liền nói chuyện với em, hoặc là khóc lên, em sẽ không cười anh. Em biết cảm giác này, Thiệu Đình... dù sao đó cũng là cha mẹ của anh, dù cho bọn họ đối với em không tốt, có từng chèn ép nhà của em, nhưng bọn họ đều rất yêu thương anh, anh không nên bởi vì lo lắng bận tâm cảm nhận của em mà kiềm chế chính mình, em sẽ không tức giận." Tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, giọng nói ôn nhu như là lông chim đang nhẹ nhàng an ủi tim của anh. Không thể dùng ngôn ngữ hình dung xúc động trong lòng của mình, chỉ là may mắn, may mắn sau khi mình xác định yêu cô, chưa bao giờ từng muốn trong lòng mình lưu lại người nào khác. Cho dù cô có ngàn vạn không tốt, ngàn vạn khuyết điểm, cho dù cũng từng bị người chỉ trích xem thường,
nhưng cô vẫn là Phó Tĩnh Tri có tâm địa thiện lương, cho tới bây giờ cũng là Phó Tĩnh Tri làm chuyện tốt giúp mọi người, sẽ không chủ động tổn thương người khác...
“Tĩnh Tri, cám ơn em." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thân thể nhỏ xinh của cô giống như được khảm nhập vào trong xương cốt của anh. Những lo lắng và phẫn nộ khi nghe được mấy chuyện này từ trong mình anh cả, những đau lòng và hối tiếc khi tận mắt thấy cha mẹ của chính mình biến thành dáng dấp như vậy, những sợ hãi và bất an khi cố nén bi thương và oán giận cẩn thận từng li từng tí nói ra chân tướng ở trước mặt cô, lo lắng cô sẽ lại hận anh tận xương giống như đều đã biến mất. Cô thật tình chân ý yêu anh, dùng linh hồn mảnh mai và không khuất phục của cô, dùng thân thể đơn bạc và sừng sững không ngã của cô bao dung anh, thậm chí cả cha mẹ anh.
Anh không muốn dùng lời nói yếu ớt không vững chắc đến thề hoặc cam đoan với cô, rằng cả đời này anh sẽ chỉ yêu cô, anh cũng không muốn dùng lời nói dễ nghe để nói với cô sự vui vẻ và cảm kích vào giờ phút này của anh, cảm kích cô không có truy cứu chuyện tai nạn xe cộ, cảm kích cô khiến anh không cần đè ép khổ sở của mình, anh chỉ ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn" ở bên tai cô.
Sự tốt đẹp của cô, anh đều biết, cũng sẽ ghi nhớ thật sâu, năm tháng sau này còn rất dài, cứ để anh làm từng chút để cho cô thấy, anh yêu cô bao nhiêu.
“Đừng nói cảm ơn." Tay nhỏ bé mềm mại xinh đẹp của cô leo lên ngang hông rắn chắc của anh, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nhìn mặt anh. Anh cao to và cường tráng, ôn nhu nhưng cũng khiến cô cảm thấy an toàn. Ở trước mặt anh, cô giống như là một cô gái nhỏ, muốn được anh thương tiếc và bảo vệ, muốn mình phóng túng làm một cô gái nhỏ cần được bảo vệ và chăm sóc. Cô chậm rãi phát hiện, cô càng ngày càng mê luyến anh, cũng càng ngày càng mê luyến loại cảm giác này.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn