Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 425
Mạnh Thiệu Tiệm lui về phía sau từng bước một, vẫn thật sự hung hăng quay mặt qua chỗ khác, lảo đảo xoay người đi ra. Mặc kệ bà ta nằm ở nơi đó, mặc cho mẹ của anh, người mẹ sinh anh nuôi anh, lại coi anh như lũ lụt mãnh thú, nằm lẻ loi một mình, toàn thân co quắp ở nơi đó...
Mạnh Chấn Tông ở trên giường bệnh, sau khi nghe được con lớn nhất chính miệng kể ra tin tức, cuối cùng chịu không nổi đả kích này, hơi chống đỡ trong chốc lát, liên tục than thở mấy tiếng "Gia môn bất hạnh" mới tức giận ngất đi. Ông vốn là bệnh cũ quấn thân, người dạo một vòng ở quỷ môn quan, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, lúc này nghe tin tức làm cho người ta sợ hãi như thế, đương nhiên là không chịu nổi. Đợi cấp cứu tỉnh lại lúc nửa đêm, cũng đã như đèn cạn dầu, miễn cưỡng kéo dài qua ngày mà thôi.
Vài ngày sau, rốt cuộc bà Mạnh cũng tỉnh lại, liền cảm thấy có điểm gì là lạ, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của bác sĩ và y tá trong phòng bệnh khiến trong lòng bà ta kinh hoàng. Đầu tiên là nghĩ đến Thiệu Đình, há mồm muốn hỏi, lại phát hiện mình không nói được một chữ rõ ràng, hơn nữa từ khóe miệng đến cổ đột nhiên bị nước bọt dính ướt sũng, bà ta trợn to mắt, lại nói mơ hồ không rõ mấy câu, âm thanh phát ra lại khiến cho bản thân phải giật nảy mình!
Y tá thấy tình hình bà ta không đúng, cuống quít cầm khăn tay qua lau nước miếng cho cô. Bà Mạnh không quan tâm, vẫn nói ú ở như trước, y tá mơ hồ nghe được một chữ "gương", không khỏi có chút khó xử. Cô nhìn bà Mạnh, lại nhìn sang bác sĩ, không biết nên làm thế nào cho phải. Bà Mạnh lại bỗng nhiên đẩy cô ra, liều mạng gào lên muốn lăn xuống giường...
Bác sĩ thấy thế, chỉ đành nói: "Lấy cái gương cho bà ấy đi, sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này thôi."
Y tá giơ gương để ở trước mặt bà Mạnh, tuy trong lòng bà Mạnh đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy "quái vật" trong gương, cái miệng lệch sang một bên, nước bọt không ngừng chảy xuống, vẫn la hét một tiếng như người điên, chuyển tay nắm lấy cái gương phía trước ném xuống dưới đất. Y tá không giữ nổi
bà ta, bác sĩ vội vàng gọi người tới, đè bà ta lại, tiêm thuốc an thần. Chỉ trong chốc lát sau, bà ta liền yên tĩnh, nặng nề ngủ...
Anh hồi phục rất nhanh, cũng rất tốt. Bác sĩ nói bởi vì ngoại thương mất máu quá nhiều nên dẫn đến bất tỉnh, hơn nữa thân thể người bệnh rất tốt, vì thế chỉ nằm bảy tám ngày, liền khôi phục được bốn năm phần. Về phía Phi Đồng, chỉ trầy chút da, lại bởi vì kinh sợ quá độ, không ngừng gặp ác mộng, lại sốt nóng không ngừng, may mà nhiệt độ đã giảm xuống vào hai ngày này, chỉ là đứa nhỏ này hiển nhiên sợ hãi quá nghiêm trọng, tối nào cũng muốn ngủ cùng với người khác.
Tĩnh Tri muốn chăm sóc Mạnh Thiệu Đình, Bình Bình luôn luôn thân thiết với Phi Đồng, liền chủ động yêu cầu buổi tối ngủ chung với Phi Đồng. Tĩnh Tri không còn nỗi lo, liền bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống hằng ngày của anh.
Bởi vì vết thương trên vai bên phải, anh không thể tự mình rửa mặt ăn cơm, Tĩnh Tri lại không chê phiền phức chút nào, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp nhỏ của phòng bệnh, nấu thay đổi các món ăn và canh cho anh, bởi vậy mặc dù nằm trên giường không dậy nổi, nhưng khí sắc cả người anh lại tốt hơn nhiều.
Nâng đầu giường cao lên một chút, sau lưng anh lại dựa vào một cái gối lông nhung mềm mại thoải mái. Hệ thống sưởi trong phòng mở hơi cao, anh chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực quấn băng gạc thật dày, trên băng gạc là một mảnh trắng ngần, đã không còn nhìn thấy vết máu giống như mấy ngày trước, nhìn xuống chút nữa, cơ bụng sáu múi như là chocolate sắp hàng chỉnh tề, khiến người ta liếc mắt nhìn liền không nhịn được mặt nóng tim đập, nhưng người nọ vẫn cứ nằm như thế, chăn cũng chỉ đắp đến dưới thắt lưng, không hề cố kỵ phơi bày cơ thể của mình ra.
Nhìn sang theo ánh mắt ôn nhu thâm trầm của anh, liền nhìn thấy bên cửa sổ đứng một người phụ nữ nhỏ gầy, đưa lưng về phía giường bệnh, tay đang bận rộn làm gì đó.
Trong phòng quá nóng, Tĩnh Tri chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, vải mềm mại dán vào thắt lưng mảnh khảnh và mông nhỏ vểnh cao, hai cánh tay thon dài trơn bóng trắng như sương tuyết, động tác lại dịu dàng xinh đẹp. Tuyết
đọng sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ lớn và sáng ngời, giống như đều đang bao phủ lên thân thể của cô, nhiễm lên vầng sáng mê người. Mà lúc này, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, thân thể mềm mại và đường cong lồi lom liền lộ ra ngoài, khiến anh nhìn đến không dời mắt được.
Tâm cũng mềm nhũn đến không thể kiềm chế, cuối cùng anh không nhịn được tự hỏi lòng mình, đây có phải là đang nằm mơ không? Có phải bị thương quá nặng, còn chưa tỉnh táo lại, cho nên mới có ảo giác như vậy?
Nếu không, cô luôn luôn như gần như xa, cô luôn luôn dựng vách tường thật cao ở giữa bọn họ, cô luôn luôn không chịu có vẻ mặt ôn hòa với anh, cô luôn luôn bài xích anh ở bên ngoài, vì sao lại đột nhiên như trở thành một người khác? Sẽ cười với anh, sẽ ôn nhu chăm sóc anh, sẽ trông chừng anh cả ngày lẫn đêm, thậm chí... lúc nhìn anh, trong đôi mắt trầm tĩnh và xinh đẹp kia, giống như có bóng dáng của anh, cũng giống như có ôn nhu nồng đậm không hề tiêu tan.
Nhịn không được mở miệng: "Tĩnh Tri..."
Cô lên tiếng trả lời xoay người lại, trên mặt không trang điểm phấn son còn lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái, khóe miệng liền nhếch lên, lúm đồng tiền đẹp mắt nở rộ ở trên má cô, giọng nói của cô dịu dàng và dễ nghe. Chỉ là anh vừa nghe được giọng nói của cô, vừa nhìn thấy cô cong mắt cười nói, anh thật cảm thấy lúc này mình cứ như vậy chết đi cũng đáng!
"Anh chờ một chút, em cắm bó hoa này xong liền mang qua." Cô lại cười với anh, nụ cười rực rỡ và sáng ngời, giống như là lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô trẻ tuổi đầy sức sống giống như đóa hoa mới nở, mặc kệ khi đó anh lãnh đạm với cô như thế nào, cô cũng cứng cỏi và tích cực cố gắng tranh thủ, mặc kệ sắc mặt của anh khó coi cỡ nào, cô cũng sẽ cười với anh như vậy.
Anh không nhìn thấy cô cười với anh như vậy bao nhiêu năm rồi? Từ khi ký thỏa thuận ly hôn cho tới bây giờ, vô số ngày ngày đêm đêm, anh từng có hối hận, từng có thống khổ, từng có mất mác, từng có buông tha, nhưng may là anh vẫn thật sự tiếp tục kiên trì, kiên trì yêu cô không buông tay, kiên trì đợi được cô lần nữa cười với anh, nụ cười đầy tình yêu.
Cô cắm hoa xong, hơi lui một bước, quan sát trên dưới một phen, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, xoay người lại đi về phía anh, vừa đi vừa nói: "Bệnh viện này của Thẩm tiên sinh thực sự là xây rất tốt, mùa đông tuyết lớn nhưng vẫn còn có hoa xinh đẹp như vậy. Thế nào? Thơm không? Mùi hương này còn dễ ngửi hơn mùi hương của nước trà nhiều! Anh nói đúng không?"
Cô nghiêng người ngồi xuống ở bên giường anh, cúi đầu đi nhìn xem băng vải quấn quanh vết thương của anh, thấy phía trên sạch sẽ trắng như tuyết, mới thở dài một hơi, thuận thế khép vạt áo của anh lại, hai má hơi hồng: "Quần áo luôn không chỉnh tề, anh bị thương, không chịu lạnh được, đừng cứ không thèm để ý như vậy."
Mạnh Chấn Tông ở trên giường bệnh, sau khi nghe được con lớn nhất chính miệng kể ra tin tức, cuối cùng chịu không nổi đả kích này, hơi chống đỡ trong chốc lát, liên tục than thở mấy tiếng "Gia môn bất hạnh" mới tức giận ngất đi. Ông vốn là bệnh cũ quấn thân, người dạo một vòng ở quỷ môn quan, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, lúc này nghe tin tức làm cho người ta sợ hãi như thế, đương nhiên là không chịu nổi. Đợi cấp cứu tỉnh lại lúc nửa đêm, cũng đã như đèn cạn dầu, miễn cưỡng kéo dài qua ngày mà thôi.
Vài ngày sau, rốt cuộc bà Mạnh cũng tỉnh lại, liền cảm thấy có điểm gì là lạ, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của bác sĩ và y tá trong phòng bệnh khiến trong lòng bà ta kinh hoàng. Đầu tiên là nghĩ đến Thiệu Đình, há mồm muốn hỏi, lại phát hiện mình không nói được một chữ rõ ràng, hơn nữa từ khóe miệng đến cổ đột nhiên bị nước bọt dính ướt sũng, bà ta trợn to mắt, lại nói mơ hồ không rõ mấy câu, âm thanh phát ra lại khiến cho bản thân phải giật nảy mình!
Y tá thấy tình hình bà ta không đúng, cuống quít cầm khăn tay qua lau nước miếng cho cô. Bà Mạnh không quan tâm, vẫn nói ú ở như trước, y tá mơ hồ nghe được một chữ "gương", không khỏi có chút khó xử. Cô nhìn bà Mạnh, lại nhìn sang bác sĩ, không biết nên làm thế nào cho phải. Bà Mạnh lại bỗng nhiên đẩy cô ra, liều mạng gào lên muốn lăn xuống giường...
Bác sĩ thấy thế, chỉ đành nói: "Lấy cái gương cho bà ấy đi, sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này thôi."
Y tá giơ gương để ở trước mặt bà Mạnh, tuy trong lòng bà Mạnh đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy "quái vật" trong gương, cái miệng lệch sang một bên, nước bọt không ngừng chảy xuống, vẫn la hét một tiếng như người điên, chuyển tay nắm lấy cái gương phía trước ném xuống dưới đất. Y tá không giữ nổi
bà ta, bác sĩ vội vàng gọi người tới, đè bà ta lại, tiêm thuốc an thần. Chỉ trong chốc lát sau, bà ta liền yên tĩnh, nặng nề ngủ...
Anh hồi phục rất nhanh, cũng rất tốt. Bác sĩ nói bởi vì ngoại thương mất máu quá nhiều nên dẫn đến bất tỉnh, hơn nữa thân thể người bệnh rất tốt, vì thế chỉ nằm bảy tám ngày, liền khôi phục được bốn năm phần. Về phía Phi Đồng, chỉ trầy chút da, lại bởi vì kinh sợ quá độ, không ngừng gặp ác mộng, lại sốt nóng không ngừng, may mà nhiệt độ đã giảm xuống vào hai ngày này, chỉ là đứa nhỏ này hiển nhiên sợ hãi quá nghiêm trọng, tối nào cũng muốn ngủ cùng với người khác.
Tĩnh Tri muốn chăm sóc Mạnh Thiệu Đình, Bình Bình luôn luôn thân thiết với Phi Đồng, liền chủ động yêu cầu buổi tối ngủ chung với Phi Đồng. Tĩnh Tri không còn nỗi lo, liền bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống hằng ngày của anh.
Bởi vì vết thương trên vai bên phải, anh không thể tự mình rửa mặt ăn cơm, Tĩnh Tri lại không chê phiền phức chút nào, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp nhỏ của phòng bệnh, nấu thay đổi các món ăn và canh cho anh, bởi vậy mặc dù nằm trên giường không dậy nổi, nhưng khí sắc cả người anh lại tốt hơn nhiều.
Nâng đầu giường cao lên một chút, sau lưng anh lại dựa vào một cái gối lông nhung mềm mại thoải mái. Hệ thống sưởi trong phòng mở hơi cao, anh chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực quấn băng gạc thật dày, trên băng gạc là một mảnh trắng ngần, đã không còn nhìn thấy vết máu giống như mấy ngày trước, nhìn xuống chút nữa, cơ bụng sáu múi như là chocolate sắp hàng chỉnh tề, khiến người ta liếc mắt nhìn liền không nhịn được mặt nóng tim đập, nhưng người nọ vẫn cứ nằm như thế, chăn cũng chỉ đắp đến dưới thắt lưng, không hề cố kỵ phơi bày cơ thể của mình ra.
Nhìn sang theo ánh mắt ôn nhu thâm trầm của anh, liền nhìn thấy bên cửa sổ đứng một người phụ nữ nhỏ gầy, đưa lưng về phía giường bệnh, tay đang bận rộn làm gì đó.
Trong phòng quá nóng, Tĩnh Tri chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, vải mềm mại dán vào thắt lưng mảnh khảnh và mông nhỏ vểnh cao, hai cánh tay thon dài trơn bóng trắng như sương tuyết, động tác lại dịu dàng xinh đẹp. Tuyết
đọng sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ lớn và sáng ngời, giống như đều đang bao phủ lên thân thể của cô, nhiễm lên vầng sáng mê người. Mà lúc này, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, thân thể mềm mại và đường cong lồi lom liền lộ ra ngoài, khiến anh nhìn đến không dời mắt được.
Tâm cũng mềm nhũn đến không thể kiềm chế, cuối cùng anh không nhịn được tự hỏi lòng mình, đây có phải là đang nằm mơ không? Có phải bị thương quá nặng, còn chưa tỉnh táo lại, cho nên mới có ảo giác như vậy?
Nếu không, cô luôn luôn như gần như xa, cô luôn luôn dựng vách tường thật cao ở giữa bọn họ, cô luôn luôn không chịu có vẻ mặt ôn hòa với anh, cô luôn luôn bài xích anh ở bên ngoài, vì sao lại đột nhiên như trở thành một người khác? Sẽ cười với anh, sẽ ôn nhu chăm sóc anh, sẽ trông chừng anh cả ngày lẫn đêm, thậm chí... lúc nhìn anh, trong đôi mắt trầm tĩnh và xinh đẹp kia, giống như có bóng dáng của anh, cũng giống như có ôn nhu nồng đậm không hề tiêu tan.
Nhịn không được mở miệng: "Tĩnh Tri..."
Cô lên tiếng trả lời xoay người lại, trên mặt không trang điểm phấn son còn lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái, khóe miệng liền nhếch lên, lúm đồng tiền đẹp mắt nở rộ ở trên má cô, giọng nói của cô dịu dàng và dễ nghe. Chỉ là anh vừa nghe được giọng nói của cô, vừa nhìn thấy cô cong mắt cười nói, anh thật cảm thấy lúc này mình cứ như vậy chết đi cũng đáng!
"Anh chờ một chút, em cắm bó hoa này xong liền mang qua." Cô lại cười với anh, nụ cười rực rỡ và sáng ngời, giống như là lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô trẻ tuổi đầy sức sống giống như đóa hoa mới nở, mặc kệ khi đó anh lãnh đạm với cô như thế nào, cô cũng cứng cỏi và tích cực cố gắng tranh thủ, mặc kệ sắc mặt của anh khó coi cỡ nào, cô cũng sẽ cười với anh như vậy.
Anh không nhìn thấy cô cười với anh như vậy bao nhiêu năm rồi? Từ khi ký thỏa thuận ly hôn cho tới bây giờ, vô số ngày ngày đêm đêm, anh từng có hối hận, từng có thống khổ, từng có mất mác, từng có buông tha, nhưng may là anh vẫn thật sự tiếp tục kiên trì, kiên trì yêu cô không buông tay, kiên trì đợi được cô lần nữa cười với anh, nụ cười đầy tình yêu.
Cô cắm hoa xong, hơi lui một bước, quan sát trên dưới một phen, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, xoay người lại đi về phía anh, vừa đi vừa nói: "Bệnh viện này của Thẩm tiên sinh thực sự là xây rất tốt, mùa đông tuyết lớn nhưng vẫn còn có hoa xinh đẹp như vậy. Thế nào? Thơm không? Mùi hương này còn dễ ngửi hơn mùi hương của nước trà nhiều! Anh nói đúng không?"
Cô nghiêng người ngồi xuống ở bên giường anh, cúi đầu đi nhìn xem băng vải quấn quanh vết thương của anh, thấy phía trên sạch sẽ trắng như tuyết, mới thở dài một hơi, thuận thế khép vạt áo của anh lại, hai má hơi hồng: "Quần áo luôn không chỉnh tề, anh bị thương, không chịu lạnh được, đừng cứ không thèm để ý như vậy."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn