Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 403
Anh không thể động đậy, toàn thân hoàn toàn đông lạnh cứng đờ giống như bị cuốn tới nơi rét lạnh, anh không có cách nào tự hỏi, đầu óc giống như đã mất đi khống chế, anh cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm người nằm trên giường kia. Anh muốn nhìn thấu xem rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ gì, anh muốn nhìn thấu trong đầu cô đang lẩn quẩn ý tưởng gì, sao cứ dây dưa không bỏ người kia xuống được. Đến tột cùng là như thế nào, anh muốn biết rốt cuộc anh hai đang làm cái gì, khiến cô ở trong hôn mê mà còn gọi từng tiếng tên của anh ta...
Anh càng muốn biết, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri... Rốt cuộc là lòng người dễ dàng thay đổi, hay là anh hoàn toàn chưa từng tiến vào trong lòng của em.
Anh còn muốn biết, đoạn thời gian hạnh phúc mà em và anh ở cùng một chỗ kia là thật sự từng tồn tại, hay là chỉ là một cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là một giấc mộng của anh, chứ nó chưa từng xuất hiện, cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh qua, chỉ là một giấc mộng hư ảo gạt người...
Cô sốt cao không ngừng rơi lệ trong lúc hôn mê, người thống khổ chính là cô, chịu đựng dày vò của ốm đau cũng là cô, nhưng người tuyệt vọng kia lại là anh.
Anh không thể đứng tiếp nữa, cũng không cách nào cứ nhìn cô như vậy, làm bộ dáng giống như không có việc gì tiếp tục chăm sóc cho cô. Anh không thể nhìn cô rơi nước mắt, không thể nhìn cô bởi vì sốt cao mà co quắp thân thể, không thể nhìn cô không ngừng gọi tên người kia. Anh chậm rãi xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa vừa đóng lại, anh chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, xương cốt toàn thân giống như đều bị rút đi. Trong hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, cảnh tượng bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vội vã, nhưng anh chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người đều như mang theo lợi kiếm băng lãnh đâm về phía anh, khiến anh vô cùng xấu hổ.
Một hơi đi tới toilet cuối hành lang, nơi đó không có người. Anh mở vòi nước bông sen, nâng một vốc nước lạnh tưới lên trên mặt, xúc cảm lạnh băng khiến toàn
thân anh hơi giật mình, mà đau đớn gần như đông cứng kia lại bỗng nhiên lan tràn ra vào trong lúc đó, khiến cả người anh vô lực tê liệt ngồi xuống dọc theo vách tường, ôm chặt hai tay vùi vào giữa đầu gối, chỉ cảm thấy cảm giác vô lực dày đặc tràn ngập, không còn biện pháp để tự lừa gạt mình, chống đỡ tiếp nữa...
Cô có biết hay không? Rốt cuộc cô có biết hay không? Cô dành cho anh là tình cảm gì, mà giờ phút này lại đang tàn nhẫn cướp đoạt đi cái gì.
Thế nhưng, cô nhất định sẽ không biết lần đầu tiên gặp được cô ở nhà cũ nhà họ Mạnh, cô chính là người phụ nữ đầu tiên xóa sạch bóng tối, đem lại ánh mặt trời trong cuộc đời của anh.
Chỉ là anh cũng từng mơ hồ, rốt cuộc anh thật sự thích là người Phó Tĩnh Tri kia, hay kỳ thật anh chỉ thích phần ấm áp khó có được mà cô đã mang đến.
Có phải đổi lại là bất cứ người nào khác xông vào trong sinh mệnh của anh vào trong giây phút kia, anh cũng có thể toàn tâm toàn ý, dùng hết tình thần để yêu...
"Cháu xem trong nhà ấm này trồng hoa cỏ đủ loại màu sắc hình dạng, chúng ganh đua vẻ đẹp với nhau, vô cùng xinh đẹp. Nếu muốn hoa có dáng dấp đẹp, bón phân tưới nước đúng lúc là chuyện rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là lúc nào cũng phải chú ý, đừng để cỏ dại không biết tên đoạt lấy chất dinh dưỡng của nó. Cho nên nói, một khi kịp thời phát hiện có cỏ dại xuất hiện, phải tàn nhẫn diệt trừ."
Ngón tay bà Mạnh được bảo dưỡng châu tròn ngọc sáng, đeo chiếc nhẫn phỉ thúy rất lớn, nhưng lúc này bà ta đang cúi xuống, ngón tay quấn lấy cỏ dại, hung hăng dùng sức, nhổ tận gốc, sau đó cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền nhét vào một bên trên đất.
Bà ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên tay, ngồi thẳng lên, cầm khăn lông ướt chà lau tỉ mỉ ngón tay, rồi mới xoay người liếc mắt nhìn Tô Linh hơi sững sờ một chút, mỉm cười mang theo thương yêu nói: "Con gái, cháu đang phát ngốc gì vậy?"
Tô Linh ngẩn ra, chợt phục hồi tinh thần lại, "Bác gái, cháu đang suy nghĩ, đang yên lành, bác nói với cháu những chuyện này để làm gì? Khẳng định không phải chỉ vì dạy cháu làm vườn đi?"
Bà Mạnh cười vui vẻ, nhịn không được kéo tay Tô Linh, chậm rãi đi ra ngoài: "Cô nhóc như cháu ấy, xưa nay chính là một đứa bé lanh lợi, bác thật đúng là không có nhìn nhầm người. Đi, đi tới phòng bác, bác gái muốn nói với con chút chuyện riêng."
Bà ta thở dài một tiếng, trên mặt nổi lên một chút cay đắng: "Hơn ba mươi năm, bác vẫn luôn là một mình bảo vệ gắt gao cái bí mật này..."
"Bí mật, bí mật gì?" Vẻ mặt Tô Linh hiếu kỳ: "Bác gái, bác muốn nói với cháu sao?"
"Đúng, bác muốn nói với cháu một bí mật." Trong ánh mắt bà lóe ra ánh sáng kỳ lạ, bà ta ngồi ở trên sô pha. Phòng ngủ lấy ánh sáng vô cùng tốt, ánh mặt trời ấm áp bao phủ lấy cả người bà ta, làm tiêu tán vẻ sa sút và ảm đạm quanh thân bà ta, giống như đang chìm đắm ở trong hồi ức. Trong tròng mắt bà ta không có tiêu cự, chỉ là có chút mê man thả trôi.
Tô Linh ngơ ngác nghe, càng gần đến cuối cùng, sắc mặt cô càng tái nhợt, cuối cùng nhịn không được lập tức đứng lên, bộ ngực dồn dập phập phồng lên xuống, hai cái tay nhỏ bé cũng nắm chặt thành quyền. Cô như là đứa bé bỗng nhiên phát tính khí, sắc mặt dần dần đỏ bừng: "Cháu không tin, cháu mới không tin. Trên đời không có tường nào không lọt gió, nếu anh ấy thật sự không phải con của bác trai, vậy đã hơn ba mươi năm, vì sao không bị phát hiện?"
"Cháu không tin? Đúng vậy, có đôi khi đến chính bác cũng không tin, tại sao bác có thể chôn giấu một chuyện sai lầm như vậy hơn ba mươi năm. Người biết bí mật, không phải chết thì chính là rời đi, bác không nói, ai sẽ biết được chứ? Cha nó là người dơ bẩn như vậy, cho dù chết cũng không xứng để biết mình còn có một đứa con trai! A... Con trai! Ông ta không xứng! Ông ta thiếu chút nữa đã phá hủy bác! Phá hủy cuộc đời của bác! Bác là một thiên kim đại tiểu thư, ông ta là một vệ
sĩ thấp hèn, ông ta cho là ông ta chiếm đoạt bác, thì bác chính là của ông ta ư? Si tâm vọng tưởng, si nhân tố mộng!"
Sắc mặt bà Mạnh đột nhiên trở nên bén nhọn và cay nghiệt, tay bà ta vỗ mạnh vào trên tay vịn sô pha, cả người lại như là bao phủ một tầng thời gian mục nát, không hề sáng bóng và có sức sống.
Tô Linh lui về phía sau từng bước một, cô lắc đầu lung tung, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc: "Cháu không tin. Bác gái, bác đang gạt cháu, bác đang gạt cháu thôi..."
Anh càng muốn biết, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri... Rốt cuộc là lòng người dễ dàng thay đổi, hay là anh hoàn toàn chưa từng tiến vào trong lòng của em.
Anh còn muốn biết, đoạn thời gian hạnh phúc mà em và anh ở cùng một chỗ kia là thật sự từng tồn tại, hay là chỉ là một cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là một giấc mộng của anh, chứ nó chưa từng xuất hiện, cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh qua, chỉ là một giấc mộng hư ảo gạt người...
Cô sốt cao không ngừng rơi lệ trong lúc hôn mê, người thống khổ chính là cô, chịu đựng dày vò của ốm đau cũng là cô, nhưng người tuyệt vọng kia lại là anh.
Anh không thể đứng tiếp nữa, cũng không cách nào cứ nhìn cô như vậy, làm bộ dáng giống như không có việc gì tiếp tục chăm sóc cho cô. Anh không thể nhìn cô rơi nước mắt, không thể nhìn cô bởi vì sốt cao mà co quắp thân thể, không thể nhìn cô không ngừng gọi tên người kia. Anh chậm rãi xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa vừa đóng lại, anh chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, xương cốt toàn thân giống như đều bị rút đi. Trong hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, cảnh tượng bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vội vã, nhưng anh chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người đều như mang theo lợi kiếm băng lãnh đâm về phía anh, khiến anh vô cùng xấu hổ.
Một hơi đi tới toilet cuối hành lang, nơi đó không có người. Anh mở vòi nước bông sen, nâng một vốc nước lạnh tưới lên trên mặt, xúc cảm lạnh băng khiến toàn
thân anh hơi giật mình, mà đau đớn gần như đông cứng kia lại bỗng nhiên lan tràn ra vào trong lúc đó, khiến cả người anh vô lực tê liệt ngồi xuống dọc theo vách tường, ôm chặt hai tay vùi vào giữa đầu gối, chỉ cảm thấy cảm giác vô lực dày đặc tràn ngập, không còn biện pháp để tự lừa gạt mình, chống đỡ tiếp nữa...
Cô có biết hay không? Rốt cuộc cô có biết hay không? Cô dành cho anh là tình cảm gì, mà giờ phút này lại đang tàn nhẫn cướp đoạt đi cái gì.
Thế nhưng, cô nhất định sẽ không biết lần đầu tiên gặp được cô ở nhà cũ nhà họ Mạnh, cô chính là người phụ nữ đầu tiên xóa sạch bóng tối, đem lại ánh mặt trời trong cuộc đời của anh.
Chỉ là anh cũng từng mơ hồ, rốt cuộc anh thật sự thích là người Phó Tĩnh Tri kia, hay kỳ thật anh chỉ thích phần ấm áp khó có được mà cô đã mang đến.
Có phải đổi lại là bất cứ người nào khác xông vào trong sinh mệnh của anh vào trong giây phút kia, anh cũng có thể toàn tâm toàn ý, dùng hết tình thần để yêu...
"Cháu xem trong nhà ấm này trồng hoa cỏ đủ loại màu sắc hình dạng, chúng ganh đua vẻ đẹp với nhau, vô cùng xinh đẹp. Nếu muốn hoa có dáng dấp đẹp, bón phân tưới nước đúng lúc là chuyện rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là lúc nào cũng phải chú ý, đừng để cỏ dại không biết tên đoạt lấy chất dinh dưỡng của nó. Cho nên nói, một khi kịp thời phát hiện có cỏ dại xuất hiện, phải tàn nhẫn diệt trừ."
Ngón tay bà Mạnh được bảo dưỡng châu tròn ngọc sáng, đeo chiếc nhẫn phỉ thúy rất lớn, nhưng lúc này bà ta đang cúi xuống, ngón tay quấn lấy cỏ dại, hung hăng dùng sức, nhổ tận gốc, sau đó cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền nhét vào một bên trên đất.
Bà ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên tay, ngồi thẳng lên, cầm khăn lông ướt chà lau tỉ mỉ ngón tay, rồi mới xoay người liếc mắt nhìn Tô Linh hơi sững sờ một chút, mỉm cười mang theo thương yêu nói: "Con gái, cháu đang phát ngốc gì vậy?"
Tô Linh ngẩn ra, chợt phục hồi tinh thần lại, "Bác gái, cháu đang suy nghĩ, đang yên lành, bác nói với cháu những chuyện này để làm gì? Khẳng định không phải chỉ vì dạy cháu làm vườn đi?"
Bà Mạnh cười vui vẻ, nhịn không được kéo tay Tô Linh, chậm rãi đi ra ngoài: "Cô nhóc như cháu ấy, xưa nay chính là một đứa bé lanh lợi, bác thật đúng là không có nhìn nhầm người. Đi, đi tới phòng bác, bác gái muốn nói với con chút chuyện riêng."
Bà ta thở dài một tiếng, trên mặt nổi lên một chút cay đắng: "Hơn ba mươi năm, bác vẫn luôn là một mình bảo vệ gắt gao cái bí mật này..."
"Bí mật, bí mật gì?" Vẻ mặt Tô Linh hiếu kỳ: "Bác gái, bác muốn nói với cháu sao?"
"Đúng, bác muốn nói với cháu một bí mật." Trong ánh mắt bà lóe ra ánh sáng kỳ lạ, bà ta ngồi ở trên sô pha. Phòng ngủ lấy ánh sáng vô cùng tốt, ánh mặt trời ấm áp bao phủ lấy cả người bà ta, làm tiêu tán vẻ sa sút và ảm đạm quanh thân bà ta, giống như đang chìm đắm ở trong hồi ức. Trong tròng mắt bà ta không có tiêu cự, chỉ là có chút mê man thả trôi.
Tô Linh ngơ ngác nghe, càng gần đến cuối cùng, sắc mặt cô càng tái nhợt, cuối cùng nhịn không được lập tức đứng lên, bộ ngực dồn dập phập phồng lên xuống, hai cái tay nhỏ bé cũng nắm chặt thành quyền. Cô như là đứa bé bỗng nhiên phát tính khí, sắc mặt dần dần đỏ bừng: "Cháu không tin, cháu mới không tin. Trên đời không có tường nào không lọt gió, nếu anh ấy thật sự không phải con của bác trai, vậy đã hơn ba mươi năm, vì sao không bị phát hiện?"
"Cháu không tin? Đúng vậy, có đôi khi đến chính bác cũng không tin, tại sao bác có thể chôn giấu một chuyện sai lầm như vậy hơn ba mươi năm. Người biết bí mật, không phải chết thì chính là rời đi, bác không nói, ai sẽ biết được chứ? Cha nó là người dơ bẩn như vậy, cho dù chết cũng không xứng để biết mình còn có một đứa con trai! A... Con trai! Ông ta không xứng! Ông ta thiếu chút nữa đã phá hủy bác! Phá hủy cuộc đời của bác! Bác là một thiên kim đại tiểu thư, ông ta là một vệ
sĩ thấp hèn, ông ta cho là ông ta chiếm đoạt bác, thì bác chính là của ông ta ư? Si tâm vọng tưởng, si nhân tố mộng!"
Sắc mặt bà Mạnh đột nhiên trở nên bén nhọn và cay nghiệt, tay bà ta vỗ mạnh vào trên tay vịn sô pha, cả người lại như là bao phủ một tầng thời gian mục nát, không hề sáng bóng và có sức sống.
Tô Linh lui về phía sau từng bước một, cô lắc đầu lung tung, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc: "Cháu không tin. Bác gái, bác đang gạt cháu, bác đang gạt cháu thôi..."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn