Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 337: Đừng đi (1)
Editor: May
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh vẫn luôn chưa từng trở về, mà may là anh mặc chính là áo ngủ, hẳn là còn ở trong nhà. Có thể ngồi trên ghế sa lon ở dưới lầu, cầm điếu thuốc trong tay, có thể ở trong vườn nhỏ bên ngoài, anh sẽ không ném một mình cô ở một địa phương xa lạ.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, tâm lại dần dần yên ổn. Rốt cuộc lúc cô sắp để chính mình đứng thành một pho tượng điêu khắc, hai chân nhỏ dần lạnh như văng, liền hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong hành lang một mảnh đen kịt, phòng khách dưới lầu cũng tối thui, tâm Tĩnh Tri lập tức ngã vào đáy cốc.
Ánh đèn trong phòng ngủ có chút yếu ớt, nhưng vẫn dần dần bức lui mảnh bóng tối kia. Ánh mắt của cô thích ứng với tia sáng trong phòng, liền thấy rõ ràng sô pha trong phòng khách dưới lầu trống không, không có người.
Tĩnh Tri nắm chặt lòng bàn tay, yết hầu của cô có chút kéo căng, trợn to mắt nhìn dưới lầu. Hồi lâu sau mới nghe được tiếng nói vọng lại từ trong cổ họng của cô, tên của anh bị cô gọi có hơi vỡ nát.
Giẫm cầu thang gỗ, đi từng bước một xuống lầu. Một tay đỡ ở trên tay vịn, một tay lại siết chặt cổ áo ngủ, tim đập dần dần tăng nhanh. Tĩnh Tri nếm được khổ sở xông tới từ trong cổ họng, cô giống như đã lâu chưa nếm qua tư vị như vậy.
Đi thẳng tới cửa ra phòng khách, vẫn không có nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình. Ngoài phòng cũng tối om một mảnh, chỉ có trăng non lưỡi liềm bị che một nửa dưới tầng mây. Tĩnh Tri vịn tường đứng lại, cô đơn vắng vẻ cứ như vậy tập kích đến. Gió đầu thu cuối hè nên đã có chút lạnh, áo ngủ của cô chỉ là một tầng vải mỏng, chốc lát sau liền cảm thấy lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt, nhất là hai chân xích lõa giẫm trên mặt đất lạnh như băng, càng đau như bị gai đâm.
Nhưng cô lại cố nén khó chịu đứng một hồi, trong lòng dần dần xác định suy nghĩ kia, anh thật sự đã đi.
Cô vẫn là quá ngốc, cho là anh mặc áo ngủ liền không có biện pháp rời đi ư? Cô cười khổ một tiếng, rốt cuộc bản thân mình đang làm cái gì?
Từng bước đi đến cầu thang, tâm lại trống rỗng khó chịu. Cô nhịn không được che kín ngực, ở trong đó đau nhức làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Nhíu mi tâm lại, cô cảm giác mình như là nuốt hoàng liên, cay đắng từ trong cổ họng vẫn đi đến trong lòng.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy một ánh lửa nhẹ nhàng chợt lóe trước cửa sổ mở hơn phân nửa, trái tim cô run lên, lập tức dừng bước chân lại. Lặng yên không một tiếng động di chuyển đến trước cửa sổ, nhìn sang chỗ ánh lửa kia, quả nhiên…!
Trong vườn nhỏ cách đó không xa, dưới sự bao phủ của bóng đêm mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao to có chút cô đơn đứng ở nơi đó.
Là anh! Anh vẫn chưa đi! Suy nghĩ này khiến Tĩnh Tri lập tức hưng phấn, cô xoay người chạy ra ngoài, lại như là sợ hãi chính mình chỉ là thấy được ảo giác, muốn chạy tới nhanh một chút, nắm lấy tay người kia, nhìn một cái thật tốt, có phải là anh hay không!
Thẳng đến khi lao ra ngoài cửa, gió mát chợt thổi tới, như là lập tức thổi tỉnh cô.
Cô bị hưng phấn cuồng nhiệt của mình dọa sợ, không kịp thu hồi chân đã giẫm lên bậc thềm, trực tiếp đạp lên cục đá bén nhọn trên đường nhỏ.
Cơn đau chợt kích thích thần kinh, Tĩnh Tri nhịn không được cúi đầu hô đau một tiếng, nhưng lại rất nhanh bụm miệng. Vì sao cô lại hưng phấn như vậy? Vì sao khi nhìn thấy anh không có đi, lại vui vẻ không thôi như là nhặt được bảo vật mất mà được lại...
Chẳng lẽ là tâm tư của cô, ở trong lúc bất tri bất giác đã có nhẹ dời đi? Hay là nói... cô đã dần dần bắt đầu tiếp nhận Mạnh Thiệu Đình?
Tĩnh Tri bị ý nghĩ này của mình dọa sợ, nhưng tỉnh táo lại, lại không thể không thừa nhận. Đúng, mấy ngày nay, tâm tư cô gần như đều vây quanh anh, dần dần lệch khỏi quỹ đạo lúc trước của cô.
Không phải, không phải. Nói chung chuyện đêm nay là lỗi của cô, cô nên chủ động đi xin lỗi, chuyện này không cần tranh chấp.
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, đẩy tâm tư lo lắng này ra. Cô cất bước về phía trước, lòng bàn chân vừa mới rơi xuống liền truyền đến cơn đau nhói. Lúc này mới nhớ tới khi mình chạy ra ngoài, hoàn toàn không có mang giày. Đường mòn này đều trải dài hòn đá nhỏ năm màu vỡ nát, nếu cô đi qua, tất nhiên sẽ bị thương, nhưng trở lại mang giày sao?
Vẫn cảm thấy như vậy có chút quá kiếu cách.
Muốn ở lại đây, Tĩnh Tri hạ quyết tâm, lúc này ánh trăng có chút rõ ràng, cô nhìn thấy hai bên đường mòn có đường đất giống như bờ ruộng nhỏ hẹp, đi đường đất thì vẫn có thể chịu đựng được? Tĩnh Tri lắc lắc đầu, cảm giác mình thật là không thể tiếp tục như vậy, thật đúng là lại xem mình trở thành thiên kim tiểu thư? Cô cũng không phải chưa chịu khổ!
Cô đi rất chậm lại rất nhẹ, lúc đi thẳng đến phía sau anh, anh còn chưa có phát giác.
Tĩnh Tri đứng lại ở sau một cây tùng, ngón tay nhẹ nhàng đè chặt một cành cây trước mặt, liền thấy rõ anh.
Áo ngủ của anh mặc lung tung trên người, hai chân anh trống không, anh không sợ lạnh sao, cái người này!
Giận dỗi với cô, cũng không cần lấy thân thể của mình giỡn chơi chứ? Chân của anh còn chưa có lành hẳn đâu.
Nghĩ như thế, trong ngực giống như xuất hiện tư vị chua chát ê ẩm, trướng đau khó chịu, thiếu chút nữa liền không nhịn được, muốn đi tới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh vẫn luôn chưa từng trở về, mà may là anh mặc chính là áo ngủ, hẳn là còn ở trong nhà. Có thể ngồi trên ghế sa lon ở dưới lầu, cầm điếu thuốc trong tay, có thể ở trong vườn nhỏ bên ngoài, anh sẽ không ném một mình cô ở một địa phương xa lạ.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, tâm lại dần dần yên ổn. Rốt cuộc lúc cô sắp để chính mình đứng thành một pho tượng điêu khắc, hai chân nhỏ dần lạnh như văng, liền hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong hành lang một mảnh đen kịt, phòng khách dưới lầu cũng tối thui, tâm Tĩnh Tri lập tức ngã vào đáy cốc.
Ánh đèn trong phòng ngủ có chút yếu ớt, nhưng vẫn dần dần bức lui mảnh bóng tối kia. Ánh mắt của cô thích ứng với tia sáng trong phòng, liền thấy rõ ràng sô pha trong phòng khách dưới lầu trống không, không có người.
Tĩnh Tri nắm chặt lòng bàn tay, yết hầu của cô có chút kéo căng, trợn to mắt nhìn dưới lầu. Hồi lâu sau mới nghe được tiếng nói vọng lại từ trong cổ họng của cô, tên của anh bị cô gọi có hơi vỡ nát.
Giẫm cầu thang gỗ, đi từng bước một xuống lầu. Một tay đỡ ở trên tay vịn, một tay lại siết chặt cổ áo ngủ, tim đập dần dần tăng nhanh. Tĩnh Tri nếm được khổ sở xông tới từ trong cổ họng, cô giống như đã lâu chưa nếm qua tư vị như vậy.
Đi thẳng tới cửa ra phòng khách, vẫn không có nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình. Ngoài phòng cũng tối om một mảnh, chỉ có trăng non lưỡi liềm bị che một nửa dưới tầng mây. Tĩnh Tri vịn tường đứng lại, cô đơn vắng vẻ cứ như vậy tập kích đến. Gió đầu thu cuối hè nên đã có chút lạnh, áo ngủ của cô chỉ là một tầng vải mỏng, chốc lát sau liền cảm thấy lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt, nhất là hai chân xích lõa giẫm trên mặt đất lạnh như băng, càng đau như bị gai đâm.
Nhưng cô lại cố nén khó chịu đứng một hồi, trong lòng dần dần xác định suy nghĩ kia, anh thật sự đã đi.
Cô vẫn là quá ngốc, cho là anh mặc áo ngủ liền không có biện pháp rời đi ư? Cô cười khổ một tiếng, rốt cuộc bản thân mình đang làm cái gì?
Từng bước đi đến cầu thang, tâm lại trống rỗng khó chịu. Cô nhịn không được che kín ngực, ở trong đó đau nhức làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Nhíu mi tâm lại, cô cảm giác mình như là nuốt hoàng liên, cay đắng từ trong cổ họng vẫn đi đến trong lòng.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy một ánh lửa nhẹ nhàng chợt lóe trước cửa sổ mở hơn phân nửa, trái tim cô run lên, lập tức dừng bước chân lại. Lặng yên không một tiếng động di chuyển đến trước cửa sổ, nhìn sang chỗ ánh lửa kia, quả nhiên…!
Trong vườn nhỏ cách đó không xa, dưới sự bao phủ của bóng đêm mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao to có chút cô đơn đứng ở nơi đó.
Là anh! Anh vẫn chưa đi! Suy nghĩ này khiến Tĩnh Tri lập tức hưng phấn, cô xoay người chạy ra ngoài, lại như là sợ hãi chính mình chỉ là thấy được ảo giác, muốn chạy tới nhanh một chút, nắm lấy tay người kia, nhìn một cái thật tốt, có phải là anh hay không!
Thẳng đến khi lao ra ngoài cửa, gió mát chợt thổi tới, như là lập tức thổi tỉnh cô.
Cô bị hưng phấn cuồng nhiệt của mình dọa sợ, không kịp thu hồi chân đã giẫm lên bậc thềm, trực tiếp đạp lên cục đá bén nhọn trên đường nhỏ.
Cơn đau chợt kích thích thần kinh, Tĩnh Tri nhịn không được cúi đầu hô đau một tiếng, nhưng lại rất nhanh bụm miệng. Vì sao cô lại hưng phấn như vậy? Vì sao khi nhìn thấy anh không có đi, lại vui vẻ không thôi như là nhặt được bảo vật mất mà được lại...
Chẳng lẽ là tâm tư của cô, ở trong lúc bất tri bất giác đã có nhẹ dời đi? Hay là nói... cô đã dần dần bắt đầu tiếp nhận Mạnh Thiệu Đình?
Tĩnh Tri bị ý nghĩ này của mình dọa sợ, nhưng tỉnh táo lại, lại không thể không thừa nhận. Đúng, mấy ngày nay, tâm tư cô gần như đều vây quanh anh, dần dần lệch khỏi quỹ đạo lúc trước của cô.
Không phải, không phải. Nói chung chuyện đêm nay là lỗi của cô, cô nên chủ động đi xin lỗi, chuyện này không cần tranh chấp.
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, đẩy tâm tư lo lắng này ra. Cô cất bước về phía trước, lòng bàn chân vừa mới rơi xuống liền truyền đến cơn đau nhói. Lúc này mới nhớ tới khi mình chạy ra ngoài, hoàn toàn không có mang giày. Đường mòn này đều trải dài hòn đá nhỏ năm màu vỡ nát, nếu cô đi qua, tất nhiên sẽ bị thương, nhưng trở lại mang giày sao?
Vẫn cảm thấy như vậy có chút quá kiếu cách.
Muốn ở lại đây, Tĩnh Tri hạ quyết tâm, lúc này ánh trăng có chút rõ ràng, cô nhìn thấy hai bên đường mòn có đường đất giống như bờ ruộng nhỏ hẹp, đi đường đất thì vẫn có thể chịu đựng được? Tĩnh Tri lắc lắc đầu, cảm giác mình thật là không thể tiếp tục như vậy, thật đúng là lại xem mình trở thành thiên kim tiểu thư? Cô cũng không phải chưa chịu khổ!
Cô đi rất chậm lại rất nhẹ, lúc đi thẳng đến phía sau anh, anh còn chưa có phát giác.
Tĩnh Tri đứng lại ở sau một cây tùng, ngón tay nhẹ nhàng đè chặt một cành cây trước mặt, liền thấy rõ anh.
Áo ngủ của anh mặc lung tung trên người, hai chân anh trống không, anh không sợ lạnh sao, cái người này!
Giận dỗi với cô, cũng không cần lấy thân thể của mình giỡn chơi chứ? Chân của anh còn chưa có lành hẳn đâu.
Nghĩ như thế, trong ngực giống như xuất hiện tư vị chua chát ê ẩm, trướng đau khó chịu, thiếu chút nữa liền không nhịn được, muốn đi tới.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn