Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 334: Bảo bối, chỉ một lần……
Cô rất ít khi chịu chủ động nói ra lời như vậy, trong ấn tượng của anh, anh chưa từng nghe qua ngôn ngữ ái muội như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, giống như là có người thêm than bốc cháy mới vào trong lò sắp tắt lửa, khiến huyết mạch cả người anh lập tức trướng sưng, cũng không có cách nào khống chế chính mình nữa...
Thân thể cứng rắn nặng nề của anh bỗng nhiên hơi nâng lên từ trên người của cô một chút, vào lúc cô giật mình trừng lớn mắt nhuận nước nhìn anh, lại đột nhiên cảm giác được trên người mát lạnh. Hóa ra áo ngủ của cô đã bị anh gọn gàng lưu loát lột xuống, nhét sang một bên. Tĩnh Tri không nhịn được run rẩy một chút, sau đó thân thể nóng bỏng của anh liền đè ép xuống. Mềm mại và cứng rắn chạm vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nhịn được liền hừ một tiếng, đáy mắt anh bắt đầu tuôn ra lửa tình dục nhảy nhót, thiêu đốt đến tràn đầy đất trời. Tĩnh Tri bị thân thể rắn chắc khiêu gợi của anh đè nặng, không nhịn được ngứa ngáy trong lòng. Cô khó chịu hơi giãy dụa một chút, lại lập tức nghe được anh khó nhịn hô nhỏ. Trái tim cô bị dọa kinh hoàng một trận, cũng không dám lộn xộn nữa. Thân thể cứng ngắc nằm ở nơi đó, trừng lớn mắt thanh tú nhìn anh chằm chằm.
Anh bị cô nhìn đến tâm dao động, nhịn không được cúi đầu hôn lông mi thật dài và mí mắt hơi mỏng của cô. Tĩnh Tri bị đầu lưỡi của anh làm hại, nhịn không được run rẩy. Hai tay cô vòng lên trên cổ của anh, giống như mất đi ý thức hung hăng nắm lấy anh. Đau nhói truyền đến từ bả vai, khiến anh bị đau "ưm" một tiếng, buông lông mi bị anh hôn ướt sũng ra...
"Tiểu yêu tinh..." Anh khàn giọng mở miệng, khóe môi khẽ nhướng, nụ cười yếu ớt mê hoặc lòng người liền đọng ở bên môi, mà bàn tay to có lực của anh dần dần xuống phía dưới, bỗng nhiên tách hai chân cô ra. Tĩnh Tri khẽ hô một tiếng, trong ánh mắt lại giống như tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, giọng nói run run và nhu nhược: "Thiệu Đình..."
Ở phương diện này, anh thật sự là quá mạnh mẽ, khiến cô vẫn cảm giác mình sẽ bị anh lăn qua lăn lại đến xương cốt đều nát!
"Ngoan, rất nhanh là tốt rồi. Anh thề, đêm nay chỉ một lần, bảo bối..." Anh vừa nói lời dụ dỗ tâm can bảo bối, vừa châm lửa ở khắp nơi trên thân thể cô. Luôn luôn muốn cô không đủ, vẫn muốn thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với cô. Nhìn thấy cô liền không nhịn được động tâm, nhìn thấy biểu tình sợ hãi yểu điệu như vậy của cô, anh giống như lập tức nổi lửa đầy người, chỉ muốn ôm chặt lấy cô, hung hăng muốn cô!
Nhưng cô gái nhỏ này thật sự là quá nhu nhược, mỗi lần cô đều chỉ hưởng thụ hoặc là sẽ mệt đến bất tỉnh. Xem ra anh phải điều dưỡng tốt thân thể cho cô, bằng không mỗi lần đến nửa đường, chỉ còn lại một mình anh tân tân khổ khổ làm một mình, thật đúng là không có tư vị gì...
"Lần này đừng lại bất tỉnh giống như tối hôm qua nữa, hửm?" Anh bỗng nhiên cười xấu xa, bàn tay lại dao động đến trước ngực của cô, trừ nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mềm mại của cô, môi cũng giống như vội vàng đi theo, in từng vết hôn ở trên da thịt trắng nõn của cô. Tĩnh Tri mất bảy tám giây mới tỉnh ngộ lại, bỗng cắn môi, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng dọa người, mà con ngươi xinh đẹp lại càng đen bóng hơn, hai quả đấm nhỏ dùng sức đánh sau lưng anh, nhất quyết không tha: "Mạnh Thiệu Đình, anh nói bậy, anh lưu manh!"
"Ai lưu manh?" Anh nheo mắt lại tà tà quan sát cô, nhìn bộ dáng hổn hển của cô liền muốn cười. Mặc cô đấm vào sau lưng anh giống như là đang gãi ngứa, anh cũng không trốn, ngược lại lực tay vuốt ve cô càng mạnh hơn. Cảm giác được đỉnh cứng rắn của cô đặt ở trong lòng bàn tay của anh, mà phía dưới giống như truyền đến ẩm ướt cực nóng, khiến tinh thần anh gần như đều sắp tan rã...
Nheo mắt lại dời bàn tay xuống, thoáng cái nắm chặt lấy vòng eo yếu ớt nhỏ bé của cô, giọng nói của anh lại tràn ngập từ tính, khiến thần hồn của cô giống như cũng bị anh kiềm chế: "Tĩnh Tĩnh, chuẩn bị tốt chưa?"
Anh cúi người hôn cô, thấy tóc đen như tơ lụa của cô trải đầy giường, mà thân thể lại trắng nõn như ngọc, nằm ở nơi đó, tạo thành đối lập đen và trắng rất rõ ràng. Anh không nhịn được hơi chuyển động hầu kết, ngọn lửa trong con ngươi càng trở nên kịch liệt...
"Thiệu Đình... Đừng, đừng mà..." Cô không biết lúc này đôi mắt cô quyến rũ như tơ, tuy là biểu tình và tư thế e lệ, nhưng lại mang theo thành thục và quyến rũ, nhìn trong mắt của anh, lại là đầu độc mà cả đời anh chưa từng trải qua. Anh muốn cô, cả đời này, anh quyết định sẽ không buông cô ra nữa, tuyệt đối không!
"Không muốn ư?" Anh cười vô cùng tuấn dật, lại giống như là ma vương địa ngục mang theo một thân khí phách lạnh lùng. Tĩnh Tri ngẩng đầu chạm vào đáy mắt của anh, chỉ cảm thấy trong đó giống như là một hồ sâu, hút cả người cô vào từng chút một, dần dần trốn không ra.
Hai tay của cô đột nhiên trượt xuống từ trên vai anh, lại có chút bối rối níu chặt lấy ga giường tuyết trắng ở dưới thân. Thân thể cô run nhè nhẹ, khiến anh cũng không có cách nào ngăn chặn dục vọng của mình nữa, cuối cùng đỡ chặt eo nhỏ xinh xắn của cô, hung hăng vọt vào trong cơ thể cô...
"Thiệu Đình --" Đột nhiên xảy ra kích thích mãnh liệt, khiến cô chợt cong vòng eo lên. Hai tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, móng tay cứng rắn đâm vào trong cơ thể có lực của anh, cô cắn chặt môi, nhưng đau đớn kia lại rõ ràng như vậy.
Cô vẫn không chịu nổi anh, cho dù lúc này cô cũng động tình, nhưng anh thật sự là rất đáng sợ, khiến từ trong tới ngoài của cô không ngừng sinh sôi ra từng trận sợ hãi...
"Bảo bối, lập tức sẽ tốt hơn, anh thề lập tức sẽ không đau nữa..." Anh cố nén động tác, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, hôn nhẹ từng lần một. Tĩnh Tri khó chịu cúi đầu ngâm rên ra tiếng, chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị lửa nóng ủi qua, rất khó chịu.
"Thiệu Đình... Anh ra đi nha..." Cô đau đến trong mắt đều chứa lệ, giọng nói mềm mại mang theo đau khổ cầu xin.
Lúc cô nói chuyện vẫn mang theo một chút khẩu âm Giang Nam, có lẽ là bởi vì Tống Như Mi là cô gái Giang Nam, nên cô cũng kế thừa nhu nhược và tĩnh lặng của cô gái Giang Nam sông nước, anh từng chút phát hiện rất nhiều thứ từ trên
người cô mà anh chưa từng chú ý qua. Ví dụ như, giọng nói của cô rất mềm mại kiều mị, hơn nữa sẽ mang theo một ít kéo âm "nha" "mà", càng làm cho cô tràn ngập vẻ quyến rũ.
Thân thể cứng rắn nặng nề của anh bỗng nhiên hơi nâng lên từ trên người của cô một chút, vào lúc cô giật mình trừng lớn mắt nhuận nước nhìn anh, lại đột nhiên cảm giác được trên người mát lạnh. Hóa ra áo ngủ của cô đã bị anh gọn gàng lưu loát lột xuống, nhét sang một bên. Tĩnh Tri không nhịn được run rẩy một chút, sau đó thân thể nóng bỏng của anh liền đè ép xuống. Mềm mại và cứng rắn chạm vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nhịn được liền hừ một tiếng, đáy mắt anh bắt đầu tuôn ra lửa tình dục nhảy nhót, thiêu đốt đến tràn đầy đất trời. Tĩnh Tri bị thân thể rắn chắc khiêu gợi của anh đè nặng, không nhịn được ngứa ngáy trong lòng. Cô khó chịu hơi giãy dụa một chút, lại lập tức nghe được anh khó nhịn hô nhỏ. Trái tim cô bị dọa kinh hoàng một trận, cũng không dám lộn xộn nữa. Thân thể cứng ngắc nằm ở nơi đó, trừng lớn mắt thanh tú nhìn anh chằm chằm.
Anh bị cô nhìn đến tâm dao động, nhịn không được cúi đầu hôn lông mi thật dài và mí mắt hơi mỏng của cô. Tĩnh Tri bị đầu lưỡi của anh làm hại, nhịn không được run rẩy. Hai tay cô vòng lên trên cổ của anh, giống như mất đi ý thức hung hăng nắm lấy anh. Đau nhói truyền đến từ bả vai, khiến anh bị đau "ưm" một tiếng, buông lông mi bị anh hôn ướt sũng ra...
"Tiểu yêu tinh..." Anh khàn giọng mở miệng, khóe môi khẽ nhướng, nụ cười yếu ớt mê hoặc lòng người liền đọng ở bên môi, mà bàn tay to có lực của anh dần dần xuống phía dưới, bỗng nhiên tách hai chân cô ra. Tĩnh Tri khẽ hô một tiếng, trong ánh mắt lại giống như tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, giọng nói run run và nhu nhược: "Thiệu Đình..."
Ở phương diện này, anh thật sự là quá mạnh mẽ, khiến cô vẫn cảm giác mình sẽ bị anh lăn qua lăn lại đến xương cốt đều nát!
"Ngoan, rất nhanh là tốt rồi. Anh thề, đêm nay chỉ một lần, bảo bối..." Anh vừa nói lời dụ dỗ tâm can bảo bối, vừa châm lửa ở khắp nơi trên thân thể cô. Luôn luôn muốn cô không đủ, vẫn muốn thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với cô. Nhìn thấy cô liền không nhịn được động tâm, nhìn thấy biểu tình sợ hãi yểu điệu như vậy của cô, anh giống như lập tức nổi lửa đầy người, chỉ muốn ôm chặt lấy cô, hung hăng muốn cô!
Nhưng cô gái nhỏ này thật sự là quá nhu nhược, mỗi lần cô đều chỉ hưởng thụ hoặc là sẽ mệt đến bất tỉnh. Xem ra anh phải điều dưỡng tốt thân thể cho cô, bằng không mỗi lần đến nửa đường, chỉ còn lại một mình anh tân tân khổ khổ làm một mình, thật đúng là không có tư vị gì...
"Lần này đừng lại bất tỉnh giống như tối hôm qua nữa, hửm?" Anh bỗng nhiên cười xấu xa, bàn tay lại dao động đến trước ngực của cô, trừ nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mềm mại của cô, môi cũng giống như vội vàng đi theo, in từng vết hôn ở trên da thịt trắng nõn của cô. Tĩnh Tri mất bảy tám giây mới tỉnh ngộ lại, bỗng cắn môi, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng dọa người, mà con ngươi xinh đẹp lại càng đen bóng hơn, hai quả đấm nhỏ dùng sức đánh sau lưng anh, nhất quyết không tha: "Mạnh Thiệu Đình, anh nói bậy, anh lưu manh!"
"Ai lưu manh?" Anh nheo mắt lại tà tà quan sát cô, nhìn bộ dáng hổn hển của cô liền muốn cười. Mặc cô đấm vào sau lưng anh giống như là đang gãi ngứa, anh cũng không trốn, ngược lại lực tay vuốt ve cô càng mạnh hơn. Cảm giác được đỉnh cứng rắn của cô đặt ở trong lòng bàn tay của anh, mà phía dưới giống như truyền đến ẩm ướt cực nóng, khiến tinh thần anh gần như đều sắp tan rã...
Nheo mắt lại dời bàn tay xuống, thoáng cái nắm chặt lấy vòng eo yếu ớt nhỏ bé của cô, giọng nói của anh lại tràn ngập từ tính, khiến thần hồn của cô giống như cũng bị anh kiềm chế: "Tĩnh Tĩnh, chuẩn bị tốt chưa?"
Anh cúi người hôn cô, thấy tóc đen như tơ lụa của cô trải đầy giường, mà thân thể lại trắng nõn như ngọc, nằm ở nơi đó, tạo thành đối lập đen và trắng rất rõ ràng. Anh không nhịn được hơi chuyển động hầu kết, ngọn lửa trong con ngươi càng trở nên kịch liệt...
"Thiệu Đình... Đừng, đừng mà..." Cô không biết lúc này đôi mắt cô quyến rũ như tơ, tuy là biểu tình và tư thế e lệ, nhưng lại mang theo thành thục và quyến rũ, nhìn trong mắt của anh, lại là đầu độc mà cả đời anh chưa từng trải qua. Anh muốn cô, cả đời này, anh quyết định sẽ không buông cô ra nữa, tuyệt đối không!
"Không muốn ư?" Anh cười vô cùng tuấn dật, lại giống như là ma vương địa ngục mang theo một thân khí phách lạnh lùng. Tĩnh Tri ngẩng đầu chạm vào đáy mắt của anh, chỉ cảm thấy trong đó giống như là một hồ sâu, hút cả người cô vào từng chút một, dần dần trốn không ra.
Hai tay của cô đột nhiên trượt xuống từ trên vai anh, lại có chút bối rối níu chặt lấy ga giường tuyết trắng ở dưới thân. Thân thể cô run nhè nhẹ, khiến anh cũng không có cách nào ngăn chặn dục vọng của mình nữa, cuối cùng đỡ chặt eo nhỏ xinh xắn của cô, hung hăng vọt vào trong cơ thể cô...
"Thiệu Đình --" Đột nhiên xảy ra kích thích mãnh liệt, khiến cô chợt cong vòng eo lên. Hai tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, móng tay cứng rắn đâm vào trong cơ thể có lực của anh, cô cắn chặt môi, nhưng đau đớn kia lại rõ ràng như vậy.
Cô vẫn không chịu nổi anh, cho dù lúc này cô cũng động tình, nhưng anh thật sự là rất đáng sợ, khiến từ trong tới ngoài của cô không ngừng sinh sôi ra từng trận sợ hãi...
"Bảo bối, lập tức sẽ tốt hơn, anh thề lập tức sẽ không đau nữa..." Anh cố nén động tác, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, hôn nhẹ từng lần một. Tĩnh Tri khó chịu cúi đầu ngâm rên ra tiếng, chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị lửa nóng ủi qua, rất khó chịu.
"Thiệu Đình... Anh ra đi nha..." Cô đau đến trong mắt đều chứa lệ, giọng nói mềm mại mang theo đau khổ cầu xin.
Lúc cô nói chuyện vẫn mang theo một chút khẩu âm Giang Nam, có lẽ là bởi vì Tống Như Mi là cô gái Giang Nam, nên cô cũng kế thừa nhu nhược và tĩnh lặng của cô gái Giang Nam sông nước, anh từng chút phát hiện rất nhiều thứ từ trên
người cô mà anh chưa từng chú ý qua. Ví dụ như, giọng nói của cô rất mềm mại kiều mị, hơn nữa sẽ mang theo một ít kéo âm "nha" "mà", càng làm cho cô tràn ngập vẻ quyến rũ.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn