Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 265: Là tôi bị coi thường (1)
Mạnh Thiệu Đình cảm giác mình thật sự hơi nổi giận, cô luôn luôn có thể thành công chọc tức anh!
"Anh đừng vọng tưởng nữa, anh nghĩ rằng tôi không biết tối nay là anh cố ý sắp xếp ư? Tôi không gặp anh, anh không dám quang minh chính đại tìm tôi, liền dùng loại phương pháp này. Thủ đoạn của anh luôn luôn mờ ám, giống như con người của anh..."
Cô vẫn đang thao thao bất tuyệt, giọng nói cũng lớn hơn. Mạnh Thiệu Đình sợ bọn Thanh Thu nghe được sẽ không thoải mái trong lòng, trong đầu có chút choáng váng, đang tính toán biện pháp tốt nhất khiến cô câm miệng...
Cô vẫn ngồi ở trên người của anh, hai người mặc đều không coi là nhiều. Nhiệt độ cơ thể của cô truyền đến cuồn cuộn không ngừng, tay anh còn ở trên eo cô, vòng eo duyên dáng như trước, nếu như có thể lắc lư ở trên người anh...
Anh nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ rối loạn này, lập tức ôm cô, ngay sau đó liền đứng dậy, vẫn ôm chặt lấy hông cô, đi ra ngoài.
Thanh Thu nhìn thấy hai người bọn họ, đáy mắt hàm chứa mấy phần ý cười, cúi đầu nói mấy câu với Thẩm Bắc Thành, lại cười mỉm liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái. Tĩnh Tri đang liều mạng giãy giụa, một đường quyền đấm cước đá không ngừng, vừa nhìn thấy ánh mắt Thanh Thu, cô mới chú ý tới mình lúc này giống như là náo loạn không được tự nhiên với Mạnh Thiệu Đình...
Nhịn không được hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, mới miễn cưỡng giữ vững một chút phong độ cuối cùng, "Đi" ra khỏi phòng bao...
"Mạnh Thiệu Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì!" Vừa ra khỏi cửa, Tĩnh Tri lập tức rống lên. Cô thật sự là giận điên lên, tu dưỡng tốt không còn sót lại chút gì!
Mạnh Thiệu Đình híp mắt nhìn nhìn cô, đột nhiên cảm giác được có đôi khi người phụ nữ này huyên náo, cũng thật sự không phải là một chuyện vui.
Anh nhấn cô ở trên tường, hai tay rắn chắc chống ở hai bên thân thể của cô, mà khuôn mặt anh tuấn lại kéo gần trong nháy mắt. Môi của anh gần như là lập tức hôn lên cô, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thiếu chút nữa nhịn không được thét chói tai ra tiếng...
"Phó Tĩnh Tri... Tôi muốn hôn em, đã rất lâu rồi!"
Anh cong môi cười, cười phong sinh thủy khởi xuân sắc vô biên(1). Tĩnh Tri ngây người chớp mắt, anh lại thật sự hôn xuống. Môi vừa dán lên cô, giống như là lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy lên không kiêng nể gì cả...
Tĩnh Tri ngây ngẩn cả người, cô chỉ cảm giác đầu óc mình ầm ầm một tiếng nổ tung. Mà ngay sau đó, trước mắt lại xuất hiện từng mảnh ánh sáng trắng. Cô thậm chí quên đẩy anh ra, phản kháng anh, hoặc là hung hăng cắn một ngụm ở trên môi anh. Cô chỉ trợn mắt há mồm nhìn, như là choáng váng, thậm chí bởi vì cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở ra, đúng lúc để lưỡi anh tiến quân thần tốc...
Mùi vị của cô còn muốn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng, anh vốn chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại, nào ngờ vừa đụng vào cô, giống như là dính vào anh túc, càng không thể từ bỏ...
Đầu lưỡi của anh vẽ phác thảo qua lại giữa răng và môi của cô, hô hấp của cô dần dần nặng nhọc, anh liền cảm thấy kiêu ngạo nói không nên lời. Ai nói đàn ông cường đại hơn phụ nữ? Trên đời này không biết bao nhiêu người đàn ông nguyện ý dồn hết mọi thứ, chỉ vì giành được rên ngâm trầm thấp nũng nịu của người phụ nữ mình yêu mến...
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình dâng lên suy nghĩ như vậy. Ai nói trên đời này là đàn ông đùa bỡn phụ nữ? Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu phụ nữ dễ dàng nắm chặt đàn ông ở trong lòng bàn tay, khiến bọn họ muốn chết không được, muốn sống không xong.
Giống như lúc này, nếu cô nhẹ nhàng ôm anh một cái, hoặc là đáp lại anh, anh cam nguyện không chút do dự dâng hiến tất cả cho cô.
"Tĩnh Tri..." Anh có chút không kiềm chế được, trong đầu hơi mê muội. Trong lúc nhất thời, thời gian giống như quay ngược, trở lại đêm tràn ngập hương hoa vào bảy năm trước, về lại trên bữa tiệc lần đó; lần đầu tiên anh hôn cô, trong miệng cô có hương thơm rượu đỏ, anh chưa bao giờ biết mình đã nhớ kỹ mùi hương của cô lúc đó.
Cánh tay hơi buộc chặt, thân thể của cô bị anh ôm vào trong lòng, kề sát ở trước ngực của anh. Trong hành lang rộng lớn, trải thảm mềm mại, ánh sáng đèn tường không rõ lắm, thỉnh thoảng có phục vụ bưng khay đi tới, lại làm như không thấy phong cảnh kiều diễm này, chỉ là mắt nhìn thẳng nhẹ nhàng đi qua...
Mạnh Thiệu Đình nhạy cảm cảm giác được thân thể trong lòng căng thẳng, cuối cùng anh có chút không nỡ buông môi của cô ra. Ở dưới ánh sáng màu quýt, nhìn thấy trên môi cô có nước đọng nhàn nhạt, hơi sưng đỏ lên, tựa như đang mời gọi anh hôn thêm lần nữa.
Anh nghe được tiếng thở dài nồng đậm trong chỗ sâu tim anh, hơi thấp đầu, cằm để ở trên tóc mái mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Tĩnh Tri, đừng ghét tôi..."
Anh nói xong, tựa hồ chỉ hơi sợ run trong chốc lát, nhưng lại nhẹ nhàng vây quanh cô. Cằm cọ mở tóc mái của cô, tìm được vết thương trơn nhẵn trên trán cô, lúc nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói nhẹ như là đứa bé làm sai chuyện: "Tĩnh Tri, đừng ghét tôi..."
Anh không biết mình lặp lại những lời này mấy lần, anh không biết tại sao anh muốn nói như vậy, anh cũng không biết cô rốt cuộc đợi ở trong ngực của mình bao lâu. Nhưng rất lâu sau này, anh nhớ tới tối hôm nay, trong lòng vẫn nhận định đó là một buổi tối hạnh phúc nhất của anh, giây phút hạnh phúc nhất.
Tĩnh Tri muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình mất đi khả năng nói chuyện. Cô muốn nhúc nhích, tránh khỏi ngực của anh, lại phát hiện cô không thể
khống chế tay của mình. Thậm chí cô muốn cướp đường mà chạy, nhưng đôi chân lại mềm như bùn nặn, chỉ có thể mặc cho anh ôm, tựa ở trong ngực của anh.
Cô cũng rất muốn khóc, nhưng nước mắt kia lại không cách nào rơi xuống. Cô vừa ủy khuất, vừa cảm thấy khuất nhục, vừa hận anh, nhưng đáy lòng không khỏi như nhũn ra. Lòng của cô đang không ngừng giãy dụa, hồi lâu sau vẫn không thể xác định chính mình muốn gì, mà hậu quả chính là cô bị anh ôm vào trong ngực khinh bạc một phen!
Anh hôn cô hồi lâu, lại phát hiện thân thể của cô càng ngày càng cứng ngắc ở trong ngực của anh. Trong lòng anh không khỏi lo lắng, vì sao lại như vậy?
Anh ôm chặt lấy cô hơn, thân thể bọn họ trong lúc đó không có một khe hỡ. Anh cắn vành tai của cô, nhẹ nhàng mút hôn, tay anh phủ ở đường cong duyên dáng sau lưng cô, vuốt ve như đang dụ dỗ từng lần một. Anh không ngừng khẩn cầu mềm giọng với cô, nhưng đến cuối cùng, thân thể cô vẫn biến thành cứng rắn lạnh lùng như tảng đá.
Lúc đầu hôn cô, hô hấp cô từng hơi hỗn loạn. Nhưng đến bây giờ, đối với tất cả việc anh làm, cô bỗng nhiên không có một chút phản ứng nào nữa.
Anh bắt đầu hoảng loạn, mà hoảng loạn kia giống như là người chết đuối chợt thấy mười mấy con cá sấu tụ tập ở nơi cách mình không xa, từ từ biến thành tuyệt vọng kinh khủng...
"Tĩnh Tri..." Đáy mắt anh bịt kín thất bại và đau đớn dày đặc, anh hôn cô hết lần này đến lần khác. Anh hôn mạch máu mi mắt mỏng manh lộ ra trắng bệch của cô, anh hôn lông mi thật dài của cô, anh hôn mũi cô, anh hôn môi của cô. Anh bóp mở cằm của cô, để đầu lưỡi mình quấn quýt cùng một chỗ với đầu lưỡi của cô. Anh tiếp tục xuống phía dưới, nhẹ khẽ cắn cằm bé nhỏ của cô, tay anh chuyển từ phía sau lưng cô đến trước ngực của cô, cách áo sơ mi có chút thô lỗ vỗ về chơi đùa ngực của cô. Anh cúi đầu, dán môi nóng hổi ở nơi cổ áo khẽ mở của cô, hôn da thịt tuyết trắng của cô...
Nhưng cô không nhúc nhích, thân thể dần dần lạnh như băng.
Chú thích :
(1) phong sinh thủy khởi xuân sắc vô biên: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, dùng mô tả những điều thành công và thịnh vượng. Ẩn dụ hành động đặc biệt tốt, việc phát triển đặc biệt nhanh chóng trong một thời gian.
"Anh đừng vọng tưởng nữa, anh nghĩ rằng tôi không biết tối nay là anh cố ý sắp xếp ư? Tôi không gặp anh, anh không dám quang minh chính đại tìm tôi, liền dùng loại phương pháp này. Thủ đoạn của anh luôn luôn mờ ám, giống như con người của anh..."
Cô vẫn đang thao thao bất tuyệt, giọng nói cũng lớn hơn. Mạnh Thiệu Đình sợ bọn Thanh Thu nghe được sẽ không thoải mái trong lòng, trong đầu có chút choáng váng, đang tính toán biện pháp tốt nhất khiến cô câm miệng...
Cô vẫn ngồi ở trên người của anh, hai người mặc đều không coi là nhiều. Nhiệt độ cơ thể của cô truyền đến cuồn cuộn không ngừng, tay anh còn ở trên eo cô, vòng eo duyên dáng như trước, nếu như có thể lắc lư ở trên người anh...
Anh nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ rối loạn này, lập tức ôm cô, ngay sau đó liền đứng dậy, vẫn ôm chặt lấy hông cô, đi ra ngoài.
Thanh Thu nhìn thấy hai người bọn họ, đáy mắt hàm chứa mấy phần ý cười, cúi đầu nói mấy câu với Thẩm Bắc Thành, lại cười mỉm liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái. Tĩnh Tri đang liều mạng giãy giụa, một đường quyền đấm cước đá không ngừng, vừa nhìn thấy ánh mắt Thanh Thu, cô mới chú ý tới mình lúc này giống như là náo loạn không được tự nhiên với Mạnh Thiệu Đình...
Nhịn không được hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, mới miễn cưỡng giữ vững một chút phong độ cuối cùng, "Đi" ra khỏi phòng bao...
"Mạnh Thiệu Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì!" Vừa ra khỏi cửa, Tĩnh Tri lập tức rống lên. Cô thật sự là giận điên lên, tu dưỡng tốt không còn sót lại chút gì!
Mạnh Thiệu Đình híp mắt nhìn nhìn cô, đột nhiên cảm giác được có đôi khi người phụ nữ này huyên náo, cũng thật sự không phải là một chuyện vui.
Anh nhấn cô ở trên tường, hai tay rắn chắc chống ở hai bên thân thể của cô, mà khuôn mặt anh tuấn lại kéo gần trong nháy mắt. Môi của anh gần như là lập tức hôn lên cô, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thiếu chút nữa nhịn không được thét chói tai ra tiếng...
"Phó Tĩnh Tri... Tôi muốn hôn em, đã rất lâu rồi!"
Anh cong môi cười, cười phong sinh thủy khởi xuân sắc vô biên(1). Tĩnh Tri ngây người chớp mắt, anh lại thật sự hôn xuống. Môi vừa dán lên cô, giống như là lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy lên không kiêng nể gì cả...
Tĩnh Tri ngây ngẩn cả người, cô chỉ cảm giác đầu óc mình ầm ầm một tiếng nổ tung. Mà ngay sau đó, trước mắt lại xuất hiện từng mảnh ánh sáng trắng. Cô thậm chí quên đẩy anh ra, phản kháng anh, hoặc là hung hăng cắn một ngụm ở trên môi anh. Cô chỉ trợn mắt há mồm nhìn, như là choáng váng, thậm chí bởi vì cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở ra, đúng lúc để lưỡi anh tiến quân thần tốc...
Mùi vị của cô còn muốn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng, anh vốn chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại, nào ngờ vừa đụng vào cô, giống như là dính vào anh túc, càng không thể từ bỏ...
Đầu lưỡi của anh vẽ phác thảo qua lại giữa răng và môi của cô, hô hấp của cô dần dần nặng nhọc, anh liền cảm thấy kiêu ngạo nói không nên lời. Ai nói đàn ông cường đại hơn phụ nữ? Trên đời này không biết bao nhiêu người đàn ông nguyện ý dồn hết mọi thứ, chỉ vì giành được rên ngâm trầm thấp nũng nịu của người phụ nữ mình yêu mến...
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình dâng lên suy nghĩ như vậy. Ai nói trên đời này là đàn ông đùa bỡn phụ nữ? Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu phụ nữ dễ dàng nắm chặt đàn ông ở trong lòng bàn tay, khiến bọn họ muốn chết không được, muốn sống không xong.
Giống như lúc này, nếu cô nhẹ nhàng ôm anh một cái, hoặc là đáp lại anh, anh cam nguyện không chút do dự dâng hiến tất cả cho cô.
"Tĩnh Tri..." Anh có chút không kiềm chế được, trong đầu hơi mê muội. Trong lúc nhất thời, thời gian giống như quay ngược, trở lại đêm tràn ngập hương hoa vào bảy năm trước, về lại trên bữa tiệc lần đó; lần đầu tiên anh hôn cô, trong miệng cô có hương thơm rượu đỏ, anh chưa bao giờ biết mình đã nhớ kỹ mùi hương của cô lúc đó.
Cánh tay hơi buộc chặt, thân thể của cô bị anh ôm vào trong lòng, kề sát ở trước ngực của anh. Trong hành lang rộng lớn, trải thảm mềm mại, ánh sáng đèn tường không rõ lắm, thỉnh thoảng có phục vụ bưng khay đi tới, lại làm như không thấy phong cảnh kiều diễm này, chỉ là mắt nhìn thẳng nhẹ nhàng đi qua...
Mạnh Thiệu Đình nhạy cảm cảm giác được thân thể trong lòng căng thẳng, cuối cùng anh có chút không nỡ buông môi của cô ra. Ở dưới ánh sáng màu quýt, nhìn thấy trên môi cô có nước đọng nhàn nhạt, hơi sưng đỏ lên, tựa như đang mời gọi anh hôn thêm lần nữa.
Anh nghe được tiếng thở dài nồng đậm trong chỗ sâu tim anh, hơi thấp đầu, cằm để ở trên tóc mái mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Tĩnh Tri, đừng ghét tôi..."
Anh nói xong, tựa hồ chỉ hơi sợ run trong chốc lát, nhưng lại nhẹ nhàng vây quanh cô. Cằm cọ mở tóc mái của cô, tìm được vết thương trơn nhẵn trên trán cô, lúc nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói nhẹ như là đứa bé làm sai chuyện: "Tĩnh Tri, đừng ghét tôi..."
Anh không biết mình lặp lại những lời này mấy lần, anh không biết tại sao anh muốn nói như vậy, anh cũng không biết cô rốt cuộc đợi ở trong ngực của mình bao lâu. Nhưng rất lâu sau này, anh nhớ tới tối hôm nay, trong lòng vẫn nhận định đó là một buổi tối hạnh phúc nhất của anh, giây phút hạnh phúc nhất.
Tĩnh Tri muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình mất đi khả năng nói chuyện. Cô muốn nhúc nhích, tránh khỏi ngực của anh, lại phát hiện cô không thể
khống chế tay của mình. Thậm chí cô muốn cướp đường mà chạy, nhưng đôi chân lại mềm như bùn nặn, chỉ có thể mặc cho anh ôm, tựa ở trong ngực của anh.
Cô cũng rất muốn khóc, nhưng nước mắt kia lại không cách nào rơi xuống. Cô vừa ủy khuất, vừa cảm thấy khuất nhục, vừa hận anh, nhưng đáy lòng không khỏi như nhũn ra. Lòng của cô đang không ngừng giãy dụa, hồi lâu sau vẫn không thể xác định chính mình muốn gì, mà hậu quả chính là cô bị anh ôm vào trong ngực khinh bạc một phen!
Anh hôn cô hồi lâu, lại phát hiện thân thể của cô càng ngày càng cứng ngắc ở trong ngực của anh. Trong lòng anh không khỏi lo lắng, vì sao lại như vậy?
Anh ôm chặt lấy cô hơn, thân thể bọn họ trong lúc đó không có một khe hỡ. Anh cắn vành tai của cô, nhẹ nhàng mút hôn, tay anh phủ ở đường cong duyên dáng sau lưng cô, vuốt ve như đang dụ dỗ từng lần một. Anh không ngừng khẩn cầu mềm giọng với cô, nhưng đến cuối cùng, thân thể cô vẫn biến thành cứng rắn lạnh lùng như tảng đá.
Lúc đầu hôn cô, hô hấp cô từng hơi hỗn loạn. Nhưng đến bây giờ, đối với tất cả việc anh làm, cô bỗng nhiên không có một chút phản ứng nào nữa.
Anh bắt đầu hoảng loạn, mà hoảng loạn kia giống như là người chết đuối chợt thấy mười mấy con cá sấu tụ tập ở nơi cách mình không xa, từ từ biến thành tuyệt vọng kinh khủng...
"Tĩnh Tri..." Đáy mắt anh bịt kín thất bại và đau đớn dày đặc, anh hôn cô hết lần này đến lần khác. Anh hôn mạch máu mi mắt mỏng manh lộ ra trắng bệch của cô, anh hôn lông mi thật dài của cô, anh hôn mũi cô, anh hôn môi của cô. Anh bóp mở cằm của cô, để đầu lưỡi mình quấn quýt cùng một chỗ với đầu lưỡi của cô. Anh tiếp tục xuống phía dưới, nhẹ khẽ cắn cằm bé nhỏ của cô, tay anh chuyển từ phía sau lưng cô đến trước ngực của cô, cách áo sơ mi có chút thô lỗ vỗ về chơi đùa ngực của cô. Anh cúi đầu, dán môi nóng hổi ở nơi cổ áo khẽ mở của cô, hôn da thịt tuyết trắng của cô...
Nhưng cô không nhúc nhích, thân thể dần dần lạnh như băng.
Chú thích :
(1) phong sinh thủy khởi xuân sắc vô biên: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, dùng mô tả những điều thành công và thịnh vượng. Ẩn dụ hành động đặc biệt tốt, việc phát triển đặc biệt nhanh chóng trong một thời gian.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn