Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 217: Nhìn không thấy, nghe không được
Editor : May
Tĩnh Tri nói cám ơn rất nghiêm túc, sắc mặt người đó liền dễ nhìn một chút, "Tôi sẽ tận lực giúp cô, nhưng tôi vẫn muốn nói sớm cho cô biết, người bình thường rất khó tiếp cận vị tiên sinh kia, bao gồm cả tôi. Tôi chỉ là được thuê đến tuần tra ngăn cản những du khách vô tình liều lĩnh xông tới như cô, tôi nghĩ muốn đến gần bãi biển sẽ rất phiền phức."
Đôi mắt đen Tĩnh Tri xoay động, chợt nhớ tới cái gì, cô mở ví tiền của mình, lấy ra một tờ đô la có mệnh giá không nhỏ đưa tới: "Vậy làm phiền ngài!"
Người nọ nhận lấy, nở nụ cười: "OK, tôi sẽ làm hết sức! Nhưng hôm nay khẳng định không được, có những người khác ở đây."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy thì nhờ cậy ngài, sắc trời không còn sớm, tôi phải đi về."
Cô xoay người rời đi. Có lẽ, có lẽ ngày mai, ngày mai sẽ có thể nhìn thấy anh!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại tràn đầy vô hạn dũng khí và chờ đợi, cô cũng không phải là một phụ nữ thiện lương đến ngu xuẩn. Thời gian ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, anh cho cô rất nhiều tiền, cô cũng không có xài hết, thế là cô dồn hết số tiền kia vào trong một cái thẻ, nhưng mà Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn không biết. Lúc đến nước Mỹ, cô đổi gần năm vạn đô la, đủ chống đỡ thời gian không ngắn.
Dù sao cô có đứa nhỏ, cô có thể chiu khổ, nhưng cô tuyệt đối không để cục cưng của cô chịu một chút ủy khuất.
Tĩnh Tri trở về khách sạn, ngày hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền bắt đầu chờ điện thoại.
Đến bữa sáng cô cũng không có ăn, vẫn đợi đến buổi chiều, lại vẫn không có điện thoại, mà cũng chưa từng có người tìm cô ở chỗ lễ tân.
Tĩnh Tri lại đón xe đi đến nơi đó, cô không biết là mình may mắn hay là bất hạnh, cô nhìn thấy Thiệu Hiên, nhưng cũng nhìn thấy người phụ nữ kia.
Hôm qua người phụ nữ mặc váy trắng, hôm nay mặc chính là bikini. Ánh mặt trời rất tốt, tầm mắt cũng rất tốt, quan trọng nhất là hôm nay không có gặp được người đàn ông giống như ngày hôm qua, vì thế Tĩnh Tri lớn gan lại gần mấy bước.
Thế nhưng Thiệu Hiên không nhìn thấy, mắt của anh không nhìn thấy.
Tĩnh Tri nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi bên cạnh anh rất gần, nói gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe được. Dù hiện tại cô la to, người bên kia cũng không có khả năng nghe được.
Tĩnh Tri cười lạnh ở trong lòng, Thiệu Hiên hoàn toàn không thích phụ nữ dạn dĩ như vậy, hoàn toàn không phải món ăn của anh!
Thế nhưng vì sao anh lại dung túng cô ta ngồi bên cạnh anh?
Không biết Tĩnh Tri nắm chặt cành cây trước mặt từ lúc nào, trên cành cây không biết tên kia, gai nhỏ dài bén nhọn đâm vào ngón tay của cô, nhưng cô không cảm giác được.
Bởi vì cô nhìn thấy người phụ nữ mặc bikini kia đang hôn Thiệu Hiên, cô ta lại dám hôn anh, mà anh vẫn để cho cô ta hôn anh.
Ánh mặt trời nóng rực, cô lại cảm giác tay chân mình lạnh lẽo, giống như ngay cả trong lỗ chân lông đều bốc lên khí lạnh. Cô đứng không nổi, cô buông cành cây thô ráp trong lòng bàn tay ra, cô muốn đi qua hỏi cho rõ ràng!
Mạnh Thiệu Hiên, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, liền thành thật nói cho tôi biết, đừng giấu diếm ở nước ngoài lén lút làm hành động gì đó, Phó Tĩnh Tri tôi cũng sẽ không bị anh quăng mà vẫn còn dây dưa với anh không buông!
Cô nhấc chân xông tới, nhưng lại dừng lại. Cô nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục giống như ngày hôm qua đi tới, vừa lấy điện thoại vừa bước nhanh đi về phía cô. Tĩnh Tri phản ứng nhanh nhẹn, xoay người liền chạy về dọc theo đường lúc tới...
Cô chạy một hơi rất xa, chận xe taxi, ngồi lên mới cảm giác tim mình đập đến sắp phá khoang ra rồi...
Quay đầu lại nhìn nhìn con đường kia, không có người đuổi theo, cô lập tức ngồi tê liệt trên ghế, nhắm mắt lại thở dốc từng ngụm lớn. Cô không có bị bắt được, không có bị đưa đến trạm cảnh sát giam lại, không có bị cảnh ngộ trục xuất, là thượng đế phù hộ, cô không thể để cho bánh bao nhỏ của cô mất cả mẹ...
Trở về khách sạn, bánh bao nhỏ vẫn ăn ngủ ngủ ăn, Tĩnh Tri nhìn bộ dáng ngơ ngác của nó, trong lòng có chút lo lắng.
Đứa nhỏ này cũng quá ngoan đi, không phải là... không phải là bởi vì thời gian cô mang thai nó thân thể không tốt, chịu dày vò nên thằng bé có bệnh gì sao?
Phi phi! Rõ ràng bác sĩ nói, bánh bao nhỏ rất khỏe mạnh, cục cưng béo nặng 7,3 kg!
Tĩnh Tri thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, ( đúng là nghĩ ngợi lung tung, bánh bao của chúng ta rất khỏe mạnh, yên tâm đi. ) cô tùy tiện tắm rửa một chút, nằm ở trên giường bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng thấy vào ban ngày.
Cô hiểu rõ Thiệu Hiên, từ trước đến nay tính tình của anh không bị gò bó, người lại rất bá đạo. Đối với người anh thích thì thế nào cũng được, sủng lên tận trời. Đối với người anh không thích, đừng mơ tưởng nhìn thấy được một chút sắc mặt hòa nhã của anh.
Cho nên nói, người phụ nữ kia có thể ở chung với anh mỗi ngày, thậm chí còn có hành động hôn, có phải liền biểu thị trong lòng Thiệu Hiên cũng thích cô ta không?
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, lập tức ngồi dậy. Cô xoay người xuống giường, chân trần đi lục túi xách của mình. Tìm được nhẫn của anh, cô nắm chặt nhẫn ở trong lòng bàn tay mới cảm thấy dễ chịu một chút, như là người chết bắt được cây gỗ nổi.
Cô không phải một người đa nghi, nhưng cô vẫn nên tin vào hai mắt của mình đi.
Chỉ là, một người sẽ thay đổi nhanh như vậy ư? Hay vẫn là một người đàn ông yêu mình như vậy, yêu khiến tâm tuyệt vọng đóng băng của cô đã động lòng, tin trên đời này còn có người đàn ông chân thành thật sự.
Tĩnh Tri đi tới trước cửa sổ, 'rẹt' một tiếng kéo rèm cửa sổ ra. Ánh trăng bên ngoài trút xuống như là nước chảy, cô lẳng lặng đứng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lại có chút cô đơn.
"Tống Cảnh!"
Anh vốn đang đi nhanh, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại, đáy mắt cô gái phía sau có chút nước mắt nhìn anh.
"Không nên tiến thêm một bước nữa, dừng ở đó đi."
Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu mở miệng, thấy người hầu đang bận rộn cách đó không xa, anh không muốn làm cho cô quá đau khổ. Mấy ngày qua, anh xem cô như bạn bè, thậm chí anh còn nói một số chuyện của anh và Tĩnh Tri với cô gái đó.
Tĩnh Tri nói cám ơn rất nghiêm túc, sắc mặt người đó liền dễ nhìn một chút, "Tôi sẽ tận lực giúp cô, nhưng tôi vẫn muốn nói sớm cho cô biết, người bình thường rất khó tiếp cận vị tiên sinh kia, bao gồm cả tôi. Tôi chỉ là được thuê đến tuần tra ngăn cản những du khách vô tình liều lĩnh xông tới như cô, tôi nghĩ muốn đến gần bãi biển sẽ rất phiền phức."
Đôi mắt đen Tĩnh Tri xoay động, chợt nhớ tới cái gì, cô mở ví tiền của mình, lấy ra một tờ đô la có mệnh giá không nhỏ đưa tới: "Vậy làm phiền ngài!"
Người nọ nhận lấy, nở nụ cười: "OK, tôi sẽ làm hết sức! Nhưng hôm nay khẳng định không được, có những người khác ở đây."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy thì nhờ cậy ngài, sắc trời không còn sớm, tôi phải đi về."
Cô xoay người rời đi. Có lẽ, có lẽ ngày mai, ngày mai sẽ có thể nhìn thấy anh!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại tràn đầy vô hạn dũng khí và chờ đợi, cô cũng không phải là một phụ nữ thiện lương đến ngu xuẩn. Thời gian ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, anh cho cô rất nhiều tiền, cô cũng không có xài hết, thế là cô dồn hết số tiền kia vào trong một cái thẻ, nhưng mà Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn không biết. Lúc đến nước Mỹ, cô đổi gần năm vạn đô la, đủ chống đỡ thời gian không ngắn.
Dù sao cô có đứa nhỏ, cô có thể chiu khổ, nhưng cô tuyệt đối không để cục cưng của cô chịu một chút ủy khuất.
Tĩnh Tri trở về khách sạn, ngày hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền bắt đầu chờ điện thoại.
Đến bữa sáng cô cũng không có ăn, vẫn đợi đến buổi chiều, lại vẫn không có điện thoại, mà cũng chưa từng có người tìm cô ở chỗ lễ tân.
Tĩnh Tri lại đón xe đi đến nơi đó, cô không biết là mình may mắn hay là bất hạnh, cô nhìn thấy Thiệu Hiên, nhưng cũng nhìn thấy người phụ nữ kia.
Hôm qua người phụ nữ mặc váy trắng, hôm nay mặc chính là bikini. Ánh mặt trời rất tốt, tầm mắt cũng rất tốt, quan trọng nhất là hôm nay không có gặp được người đàn ông giống như ngày hôm qua, vì thế Tĩnh Tri lớn gan lại gần mấy bước.
Thế nhưng Thiệu Hiên không nhìn thấy, mắt của anh không nhìn thấy.
Tĩnh Tri nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi bên cạnh anh rất gần, nói gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe được. Dù hiện tại cô la to, người bên kia cũng không có khả năng nghe được.
Tĩnh Tri cười lạnh ở trong lòng, Thiệu Hiên hoàn toàn không thích phụ nữ dạn dĩ như vậy, hoàn toàn không phải món ăn của anh!
Thế nhưng vì sao anh lại dung túng cô ta ngồi bên cạnh anh?
Không biết Tĩnh Tri nắm chặt cành cây trước mặt từ lúc nào, trên cành cây không biết tên kia, gai nhỏ dài bén nhọn đâm vào ngón tay của cô, nhưng cô không cảm giác được.
Bởi vì cô nhìn thấy người phụ nữ mặc bikini kia đang hôn Thiệu Hiên, cô ta lại dám hôn anh, mà anh vẫn để cho cô ta hôn anh.
Ánh mặt trời nóng rực, cô lại cảm giác tay chân mình lạnh lẽo, giống như ngay cả trong lỗ chân lông đều bốc lên khí lạnh. Cô đứng không nổi, cô buông cành cây thô ráp trong lòng bàn tay ra, cô muốn đi qua hỏi cho rõ ràng!
Mạnh Thiệu Hiên, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, liền thành thật nói cho tôi biết, đừng giấu diếm ở nước ngoài lén lút làm hành động gì đó, Phó Tĩnh Tri tôi cũng sẽ không bị anh quăng mà vẫn còn dây dưa với anh không buông!
Cô nhấc chân xông tới, nhưng lại dừng lại. Cô nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục giống như ngày hôm qua đi tới, vừa lấy điện thoại vừa bước nhanh đi về phía cô. Tĩnh Tri phản ứng nhanh nhẹn, xoay người liền chạy về dọc theo đường lúc tới...
Cô chạy một hơi rất xa, chận xe taxi, ngồi lên mới cảm giác tim mình đập đến sắp phá khoang ra rồi...
Quay đầu lại nhìn nhìn con đường kia, không có người đuổi theo, cô lập tức ngồi tê liệt trên ghế, nhắm mắt lại thở dốc từng ngụm lớn. Cô không có bị bắt được, không có bị đưa đến trạm cảnh sát giam lại, không có bị cảnh ngộ trục xuất, là thượng đế phù hộ, cô không thể để cho bánh bao nhỏ của cô mất cả mẹ...
Trở về khách sạn, bánh bao nhỏ vẫn ăn ngủ ngủ ăn, Tĩnh Tri nhìn bộ dáng ngơ ngác của nó, trong lòng có chút lo lắng.
Đứa nhỏ này cũng quá ngoan đi, không phải là... không phải là bởi vì thời gian cô mang thai nó thân thể không tốt, chịu dày vò nên thằng bé có bệnh gì sao?
Phi phi! Rõ ràng bác sĩ nói, bánh bao nhỏ rất khỏe mạnh, cục cưng béo nặng 7,3 kg!
Tĩnh Tri thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, ( đúng là nghĩ ngợi lung tung, bánh bao của chúng ta rất khỏe mạnh, yên tâm đi. ) cô tùy tiện tắm rửa một chút, nằm ở trên giường bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng thấy vào ban ngày.
Cô hiểu rõ Thiệu Hiên, từ trước đến nay tính tình của anh không bị gò bó, người lại rất bá đạo. Đối với người anh thích thì thế nào cũng được, sủng lên tận trời. Đối với người anh không thích, đừng mơ tưởng nhìn thấy được một chút sắc mặt hòa nhã của anh.
Cho nên nói, người phụ nữ kia có thể ở chung với anh mỗi ngày, thậm chí còn có hành động hôn, có phải liền biểu thị trong lòng Thiệu Hiên cũng thích cô ta không?
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, lập tức ngồi dậy. Cô xoay người xuống giường, chân trần đi lục túi xách của mình. Tìm được nhẫn của anh, cô nắm chặt nhẫn ở trong lòng bàn tay mới cảm thấy dễ chịu một chút, như là người chết bắt được cây gỗ nổi.
Cô không phải một người đa nghi, nhưng cô vẫn nên tin vào hai mắt của mình đi.
Chỉ là, một người sẽ thay đổi nhanh như vậy ư? Hay vẫn là một người đàn ông yêu mình như vậy, yêu khiến tâm tuyệt vọng đóng băng của cô đã động lòng, tin trên đời này còn có người đàn ông chân thành thật sự.
Tĩnh Tri đi tới trước cửa sổ, 'rẹt' một tiếng kéo rèm cửa sổ ra. Ánh trăng bên ngoài trút xuống như là nước chảy, cô lẳng lặng đứng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lại có chút cô đơn.
"Tống Cảnh!"
Anh vốn đang đi nhanh, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại, đáy mắt cô gái phía sau có chút nước mắt nhìn anh.
"Không nên tiến thêm một bước nữa, dừng ở đó đi."
Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu mở miệng, thấy người hầu đang bận rộn cách đó không xa, anh không muốn làm cho cô quá đau khổ. Mấy ngày qua, anh xem cô như bạn bè, thậm chí anh còn nói một số chuyện của anh và Tĩnh Tri với cô gái đó.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn