Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 186: Cửa sinh tử
Cửa sinh tử
Thế nhưng người trước mặt này không phải Thiệu Hiên, là một người đàn ông mà cô hận không thể nhìn hắn xuống địa ngục, mặc dù cô hận hắn như vậy, nhưng không được ở trước mặt hắn hư xà chu toàn, như vậy dằn vặt, thật đúng là không như năm năm kia không chịu nổi cuộc sống dễ chịu.
"Tĩnh Tri...Anh nghĩ muốn em..." Hơi thở của hắn có chút dồn dập lên, động tác hôn cô cũng dần dần thô bạo, Tĩnh Tri cảm giác bàn tay trên lưng một chút nắm chặt, bụng dưới có chút đau, cô hốt hoảng, không nhịn được liều mạng đẩy hắn, hắn lại một tay đè lại động tác của cô, lại hôn một đường xuống dưới, dần dần dao động đến ngực của cô...
Cô chỉ mặc một áo sơ mi rộng thùng thình, vừa rồi ngủ nóng, liền cởi hai ba nút, xương quai xanh suy nhược đều nhìn thấy rõ ràng, lại xuống phía dưới, da thịt trắng như sứ nhảy vào mắt, làm cho hắn kìm nén không được, hai tay thẳng thắn buông cô ra, chuyển qua trước ngực cô muốn cởi nút, nửa ngày cởi được một cái, hắn có chút bực, hai tay xé một cái, áo sơ mi chia làm hai nửa...
Tĩnh Tri hét lên một tiếng, sống chết cắn môi của mình, cô xấu hổ hai tay che lại, hắn luống cuống đè xuống hai tay yếu ớt của cô, lập tức thành thạo đem hai tay cô cố định trên đỉnh đầu...
Cảnh xuân trước ngực cô, chỉ một thoáng nhảy vào mắt hắn.
Vì mang thai, ngực của cô rõ ràng lớn hơn, da thịt trắng nõn động lòng người, cô mặc áo con che một phần, càng làm cho hắn hết hồn, nơi đỉnh hồng nhạt cơ hồ muốn cùng da thịt đang nổi giận cùng một thể, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy tim như nổi trống, chưa bao giờ từng nhìn thấy một màn hương diễm như vậy trên người cô, hắn lâu không gần nữ sắc, lúc này lại càng khó nhịn.
CŨng không muốn nhịn nữa.
Cô là tình phụ của hắn, chức trách lớn nhất của cô không phải là phụ trách hầu hạ hắn việc này sao, có lửa phải dập tắt lửa sao?
Tròng mắt Mạnh Thiệu Đình hồi lâu mới từ trước ngực cô lấy ra, dần dần xuống phía dưới, hông của cô tuy đã to hơn một chút, nhưng so với người thường vẫn nhỏ, bụng dưới mềm mại trắng nõn như ngọc, lại hơi lộ ra độ cong kiều mị, yết hầu hắn hơi lăn, nhịn không được nghiêng người xuống, Tĩnh Tri bị dọa muốn thét chói tai, thanh âm đến miệng lại như con mèo nhỏ nức nở, cô trừng một đôi con ngươi lớn đầy nước nhìn hắn, nhìn hai con ngươi của hắn cũng tựa như đỏ sậm, chỉ hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mình, cô cực sợ!
"Thiệu ĐÌnh...Đừng, không được..."
Bụng dưới của cô tựa hồ như có một trận co quắp, sau đó liền đau kéo dài, cô vô pháp chống đỡ, chỉ ai ai cầu hắn,trong lòng rõ ràng, chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu thua, hắn sẽ đối với cô ngoan ngoãn phục tùng.
"Thiệu Đình, bụng tôi không thoải mái, hôm nay không được, anh, anh tìm người khác, có được không?"
Thanh âm ai uyển của cô nói ra lời khẩn cầu,nếu bình thường hắn nhất định không nhịn, nhưng hôm nay không được, hắn nhịn hồi lâu, một thân nóng như lửa, không biết là trời quá nóng, hay là hôm nay trong mắt của hắn cô quá đẹp quá ngon miệng, nói chung, hắn muốn cô, quyết không bỏ qua!
"Tôi không tìm người khác, bày đặt ở em, anh tội gì bỏ gần cầu xa?" Hắn hơi đứng dậy, đem áo sơ mi của mình xả rụng, sau đó bắt đầu xé váy Tĩnh Tri, Tĩnh Tri sắc mặt trắng bệch, liều mạng uốn éo người muốn tránh, nhưng không ngờ hai người họ gần quá, cô càng giãy giụa, trên người hắn lại càng phát ra khô nóng, đến cuối cùng, một giây nhẫn nại cũng không được, váy của Tĩnh Tri biến thành một khối vải rách bị hắn ném xuống đất...
Cô lúc này hồn bay phách tán, bản thân rõ ràng thân thể mình, bình thường tĩnh dưỡng cẩn thận còn xảy ra cái trục trặc, căn bản không chịu nổi...
Cô biết là hắn không để ý, nếu đứa nhỏ có chuyện không hay xảy ra, hắn không chừng rất cao hứng,nhưng cô không được, cô vô luận như thế nào đều không chịu đựng chuyện như vậy phát sinh, đây là đứa nhỏ của cô và Thiệu Hiên, nếu như cô không bảo đảm, cô nên lấy cái mặt nào đi gặp Thiệu Hiên?
"Mạnh Thiệu Đình, anh đừng...A...Anh không được đụng vào, Mạnh Thiệu Đình...tôi mang thai, không được...a..."
Tĩnh Tri không khống chế được nữa hét chói tai, cô chỉ cảm thấy hạ thân bỗng nhiên tuôn ra một trận nóng hổi, sau đó liền nghe tiếng hắn kiềm chế tức giận chửi một tiếng, trọng lượng áp chế thân thể cô đột nhiên biến mất, hắn không tiếp tục,hắn buông tha cô sao?
Cô muốn mở mắt xem chuyện gì xảy ra, nhưng mí mắt lại nặng như nghìn cân, trước mắt ánh sáng lóe lên, một trận tối một trận sáng, trong tai vù vù không ngừng, hạ thân như bị cái gì thấm ướt, đáy lòng cô dần dần minh bạch chuyện gì xảy ra, cô muốn đứng lên, nhưng lại không thể động đậy, nước mắt một chút chảy ra ngoài, hai tay cô lục lọi lung tung, bắt được tay hắn, ngón tay trắng bạch thoáng cái nắm chặt tay hắn, Mạnh Thiệu Đình quả thật không thể tin khí lực lúc này của cô lại lớn như vậy, mặt của cô trắng như quỷ, hạ thân không ngừng chảy máu, thế nhưng cô nắm lấy hán, hắn lại tránh không ra...
"Tĩnh Tri..." Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô,.
Thần trí cơ hồ sắp nghiền nát lại dần dần thu nạp, cô nắm lấy tay hắn chặt hơn mấy phần, thanh âm lại đứt quãng, cô biết hắn ước gì lúc này đứa con này không có, thế nhưng cô không thể cứ như vậy ngồi chờ chết...
"Thiệu ĐÌnh, giúp tôi một chút..." Cô không mở mắt ra được,lại dùng hết khí lực nói với hắn: "Giúp tôi bảo vệ đứa nhỏ, tôi đáp ứng anh, từ nay về sau, tôi không nghĩ đến Thiệu Hiên nữa, toàn tâm toàn ý ở cạnh anh, nếu như đứa nhỏ không có..."
Tĩnh Tri toàn thân mồ hôi đầm đìa, nhưng cô mặc kệ, cô chỉ gắt gao nắm chặt tay hắn: "Nếu như đứa nhỏ không còn, tôi sống cũng không được, tôi chết cũng không tha thứ cho anh, anh suy nghĩ một chút con của chúng ta, đứa nhỏ kia của chúng ta, Thiệu Đình, đây là điều thứ ba...Điều thứ ba, anh phải cứu nó..."
Cô cảm giác cánh tay dần dần cứng ngắc, cô sắp ngất, nhưng cô còn đang cố gắng chờ, bất quá chỉ mây giây, nhưng tựa như vượt qua nửa thế kỉ, rốt cuộc nghe được thanh âm của hắn, khàn khàn, không cam lòng, nhưng cũng mang theo sâu nẵng bất đắc dĩ cùng đau tiếc: "Tôi đáp ứng em, yên tâm, đứa nhỏ không có việc gì."
Cô mơ hồ mang theo nụ cười ngất đi, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, Mạnh Thiệu Đình ngồi thẳng lên, nhìn cô, hắn mặc dù nói không nên lời khó chịu cùng không cam lòng, nhưng vẫn lập tức gọi điện thoại, trước tiên đưa cô tới bệnh viện, thân thể của cô rất tệ, nhưng cho phép đứa nhỏ này thực sự là mạng lớn, có lẽ đứa nhỏ đã chết kia của bọ họ phù hộ nó, vì thế hai mẹ con bọn họ ở quỷ môn quan một vòng,lại là song song còn sống.
Tĩnh Tri không biết chính mình ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh giấc,lại thấy Triển Thanh Thu ngồi ở bên giường mình, vừa thấy cô mở mắt ra, Thanh Thu liền cười híp mắt bưng chén cháo ấm qua: "Tỉnh rồi sao, cô bất tỉnh một ngày một đêm, nhị thiếu cũng theo cô mệt mỏi một đêm, buổi sáng bị tôi đuổi về nghỉ ngơi, phỏng chừng lúc nữa lại tới."
Toàn thân Tĩnh Tri đau dữ dội, cũng không để ý Thanh Thu nói gì đến Mạnh Thiệu Đình, câu đầu tiên là hỏi đứa nhỏ, sắc mặt Thanh Thu hơi trắng, nhưng lại hài lòng thay cô: "Thực sự là phúc mênh lớn,cô cùng đứa nhỏ đều tốt, nhưng sau này phải cẩn thận."
Tĩnh Tri đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt chấp tay hành lễ, trong lòng yên lặng cầu khẩn,cầu trời phù hộ cho cục cưng an toàn khỏe mạnh sinh ra, lớn lên, Phó Tĩnh Tri nguyện ý giảm thọ hai mươi năm, chỉ cần đứa nhỏ cả đời thuận lợi an khang.
Cô vì Thiệu Hiên, vì đứa nhỏ có thể không thèm để ý đến mệnh thọ, nếu cô để ý một mình cũng không thể sống, mình cô sống có ý nghĩa gì?
Thanh Thu thấy cô rơi lệ cũng không khỏi rơi nước mắt: "Tĩnh Tri, cô thật may mắn, con của tôi, con của tôi nếu không chết, hiện tại nhất định gặp cô đã biết cười rồi."
Tĩnh Tri trong lòng chua ngọt đan cài, cũng có thể hiểu thật sâu nỗi khổ của Thanh Thu, cô chậm rãi vươn tay nắm tay cô ấy: "Cô cũng đừng khổ sở, tôi trước đây, cũng mất một đứa nhỏ, tự vị trong lòng như thế nào, thật sự khó chịu, thế nhưng cũng đã qua, hiện tại không lại có?"
"Cô thực sự khổ sở, chúng ta liền tái sinh cái đi." Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Mạnh Thiệu Đình đứng ở cạnh cửa, một đôi con ngươi sâu đen, mơ hồ mang theo chút khát khao.
Thanh Thu xì thoáng cái cười rộ lên, Tĩnh Tri lại lạnh mặt xoay người kéo chăn lên, Mạnh Thiệu Đình cũng không để ý, mang mặt cười tiến vào: "Thanh Thu cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi trông nom cô ấy là được rồi."
Hôm nay ở nhà dưỡng thương, haizzz...mình bế con xuống xe sai tư thế bị trẹo cột sống, đúng là hàng mã mà!
Ai có sức khỏe gắng giữ gìn nhé, bị đau đâu mới thấy khổ nhục ở đó! cám ơn mọi người đã ủng hộ thichdo c
Thế nhưng người trước mặt này không phải Thiệu Hiên, là một người đàn ông mà cô hận không thể nhìn hắn xuống địa ngục, mặc dù cô hận hắn như vậy, nhưng không được ở trước mặt hắn hư xà chu toàn, như vậy dằn vặt, thật đúng là không như năm năm kia không chịu nổi cuộc sống dễ chịu.
"Tĩnh Tri...Anh nghĩ muốn em..." Hơi thở của hắn có chút dồn dập lên, động tác hôn cô cũng dần dần thô bạo, Tĩnh Tri cảm giác bàn tay trên lưng một chút nắm chặt, bụng dưới có chút đau, cô hốt hoảng, không nhịn được liều mạng đẩy hắn, hắn lại một tay đè lại động tác của cô, lại hôn một đường xuống dưới, dần dần dao động đến ngực của cô...
Cô chỉ mặc một áo sơ mi rộng thùng thình, vừa rồi ngủ nóng, liền cởi hai ba nút, xương quai xanh suy nhược đều nhìn thấy rõ ràng, lại xuống phía dưới, da thịt trắng như sứ nhảy vào mắt, làm cho hắn kìm nén không được, hai tay thẳng thắn buông cô ra, chuyển qua trước ngực cô muốn cởi nút, nửa ngày cởi được một cái, hắn có chút bực, hai tay xé một cái, áo sơ mi chia làm hai nửa...
Tĩnh Tri hét lên một tiếng, sống chết cắn môi của mình, cô xấu hổ hai tay che lại, hắn luống cuống đè xuống hai tay yếu ớt của cô, lập tức thành thạo đem hai tay cô cố định trên đỉnh đầu...
Cảnh xuân trước ngực cô, chỉ một thoáng nhảy vào mắt hắn.
Vì mang thai, ngực của cô rõ ràng lớn hơn, da thịt trắng nõn động lòng người, cô mặc áo con che một phần, càng làm cho hắn hết hồn, nơi đỉnh hồng nhạt cơ hồ muốn cùng da thịt đang nổi giận cùng một thể, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy tim như nổi trống, chưa bao giờ từng nhìn thấy một màn hương diễm như vậy trên người cô, hắn lâu không gần nữ sắc, lúc này lại càng khó nhịn.
CŨng không muốn nhịn nữa.
Cô là tình phụ của hắn, chức trách lớn nhất của cô không phải là phụ trách hầu hạ hắn việc này sao, có lửa phải dập tắt lửa sao?
Tròng mắt Mạnh Thiệu Đình hồi lâu mới từ trước ngực cô lấy ra, dần dần xuống phía dưới, hông của cô tuy đã to hơn một chút, nhưng so với người thường vẫn nhỏ, bụng dưới mềm mại trắng nõn như ngọc, lại hơi lộ ra độ cong kiều mị, yết hầu hắn hơi lăn, nhịn không được nghiêng người xuống, Tĩnh Tri bị dọa muốn thét chói tai, thanh âm đến miệng lại như con mèo nhỏ nức nở, cô trừng một đôi con ngươi lớn đầy nước nhìn hắn, nhìn hai con ngươi của hắn cũng tựa như đỏ sậm, chỉ hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mình, cô cực sợ!
"Thiệu ĐÌnh...Đừng, không được..."
Bụng dưới của cô tựa hồ như có một trận co quắp, sau đó liền đau kéo dài, cô vô pháp chống đỡ, chỉ ai ai cầu hắn,trong lòng rõ ràng, chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu thua, hắn sẽ đối với cô ngoan ngoãn phục tùng.
"Thiệu Đình, bụng tôi không thoải mái, hôm nay không được, anh, anh tìm người khác, có được không?"
Thanh âm ai uyển của cô nói ra lời khẩn cầu,nếu bình thường hắn nhất định không nhịn, nhưng hôm nay không được, hắn nhịn hồi lâu, một thân nóng như lửa, không biết là trời quá nóng, hay là hôm nay trong mắt của hắn cô quá đẹp quá ngon miệng, nói chung, hắn muốn cô, quyết không bỏ qua!
"Tôi không tìm người khác, bày đặt ở em, anh tội gì bỏ gần cầu xa?" Hắn hơi đứng dậy, đem áo sơ mi của mình xả rụng, sau đó bắt đầu xé váy Tĩnh Tri, Tĩnh Tri sắc mặt trắng bệch, liều mạng uốn éo người muốn tránh, nhưng không ngờ hai người họ gần quá, cô càng giãy giụa, trên người hắn lại càng phát ra khô nóng, đến cuối cùng, một giây nhẫn nại cũng không được, váy của Tĩnh Tri biến thành một khối vải rách bị hắn ném xuống đất...
Cô lúc này hồn bay phách tán, bản thân rõ ràng thân thể mình, bình thường tĩnh dưỡng cẩn thận còn xảy ra cái trục trặc, căn bản không chịu nổi...
Cô biết là hắn không để ý, nếu đứa nhỏ có chuyện không hay xảy ra, hắn không chừng rất cao hứng,nhưng cô không được, cô vô luận như thế nào đều không chịu đựng chuyện như vậy phát sinh, đây là đứa nhỏ của cô và Thiệu Hiên, nếu như cô không bảo đảm, cô nên lấy cái mặt nào đi gặp Thiệu Hiên?
"Mạnh Thiệu Đình, anh đừng...A...Anh không được đụng vào, Mạnh Thiệu Đình...tôi mang thai, không được...a..."
Tĩnh Tri không khống chế được nữa hét chói tai, cô chỉ cảm thấy hạ thân bỗng nhiên tuôn ra một trận nóng hổi, sau đó liền nghe tiếng hắn kiềm chế tức giận chửi một tiếng, trọng lượng áp chế thân thể cô đột nhiên biến mất, hắn không tiếp tục,hắn buông tha cô sao?
Cô muốn mở mắt xem chuyện gì xảy ra, nhưng mí mắt lại nặng như nghìn cân, trước mắt ánh sáng lóe lên, một trận tối một trận sáng, trong tai vù vù không ngừng, hạ thân như bị cái gì thấm ướt, đáy lòng cô dần dần minh bạch chuyện gì xảy ra, cô muốn đứng lên, nhưng lại không thể động đậy, nước mắt một chút chảy ra ngoài, hai tay cô lục lọi lung tung, bắt được tay hắn, ngón tay trắng bạch thoáng cái nắm chặt tay hắn, Mạnh Thiệu Đình quả thật không thể tin khí lực lúc này của cô lại lớn như vậy, mặt của cô trắng như quỷ, hạ thân không ngừng chảy máu, thế nhưng cô nắm lấy hán, hắn lại tránh không ra...
"Tĩnh Tri..." Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô,.
Thần trí cơ hồ sắp nghiền nát lại dần dần thu nạp, cô nắm lấy tay hắn chặt hơn mấy phần, thanh âm lại đứt quãng, cô biết hắn ước gì lúc này đứa con này không có, thế nhưng cô không thể cứ như vậy ngồi chờ chết...
"Thiệu ĐÌnh, giúp tôi một chút..." Cô không mở mắt ra được,lại dùng hết khí lực nói với hắn: "Giúp tôi bảo vệ đứa nhỏ, tôi đáp ứng anh, từ nay về sau, tôi không nghĩ đến Thiệu Hiên nữa, toàn tâm toàn ý ở cạnh anh, nếu như đứa nhỏ không có..."
Tĩnh Tri toàn thân mồ hôi đầm đìa, nhưng cô mặc kệ, cô chỉ gắt gao nắm chặt tay hắn: "Nếu như đứa nhỏ không còn, tôi sống cũng không được, tôi chết cũng không tha thứ cho anh, anh suy nghĩ một chút con của chúng ta, đứa nhỏ kia của chúng ta, Thiệu Đình, đây là điều thứ ba...Điều thứ ba, anh phải cứu nó..."
Cô cảm giác cánh tay dần dần cứng ngắc, cô sắp ngất, nhưng cô còn đang cố gắng chờ, bất quá chỉ mây giây, nhưng tựa như vượt qua nửa thế kỉ, rốt cuộc nghe được thanh âm của hắn, khàn khàn, không cam lòng, nhưng cũng mang theo sâu nẵng bất đắc dĩ cùng đau tiếc: "Tôi đáp ứng em, yên tâm, đứa nhỏ không có việc gì."
Cô mơ hồ mang theo nụ cười ngất đi, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, Mạnh Thiệu Đình ngồi thẳng lên, nhìn cô, hắn mặc dù nói không nên lời khó chịu cùng không cam lòng, nhưng vẫn lập tức gọi điện thoại, trước tiên đưa cô tới bệnh viện, thân thể của cô rất tệ, nhưng cho phép đứa nhỏ này thực sự là mạng lớn, có lẽ đứa nhỏ đã chết kia của bọ họ phù hộ nó, vì thế hai mẹ con bọn họ ở quỷ môn quan một vòng,lại là song song còn sống.
Tĩnh Tri không biết chính mình ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh giấc,lại thấy Triển Thanh Thu ngồi ở bên giường mình, vừa thấy cô mở mắt ra, Thanh Thu liền cười híp mắt bưng chén cháo ấm qua: "Tỉnh rồi sao, cô bất tỉnh một ngày một đêm, nhị thiếu cũng theo cô mệt mỏi một đêm, buổi sáng bị tôi đuổi về nghỉ ngơi, phỏng chừng lúc nữa lại tới."
Toàn thân Tĩnh Tri đau dữ dội, cũng không để ý Thanh Thu nói gì đến Mạnh Thiệu Đình, câu đầu tiên là hỏi đứa nhỏ, sắc mặt Thanh Thu hơi trắng, nhưng lại hài lòng thay cô: "Thực sự là phúc mênh lớn,cô cùng đứa nhỏ đều tốt, nhưng sau này phải cẩn thận."
Tĩnh Tri đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt chấp tay hành lễ, trong lòng yên lặng cầu khẩn,cầu trời phù hộ cho cục cưng an toàn khỏe mạnh sinh ra, lớn lên, Phó Tĩnh Tri nguyện ý giảm thọ hai mươi năm, chỉ cần đứa nhỏ cả đời thuận lợi an khang.
Cô vì Thiệu Hiên, vì đứa nhỏ có thể không thèm để ý đến mệnh thọ, nếu cô để ý một mình cũng không thể sống, mình cô sống có ý nghĩa gì?
Thanh Thu thấy cô rơi lệ cũng không khỏi rơi nước mắt: "Tĩnh Tri, cô thật may mắn, con của tôi, con của tôi nếu không chết, hiện tại nhất định gặp cô đã biết cười rồi."
Tĩnh Tri trong lòng chua ngọt đan cài, cũng có thể hiểu thật sâu nỗi khổ của Thanh Thu, cô chậm rãi vươn tay nắm tay cô ấy: "Cô cũng đừng khổ sở, tôi trước đây, cũng mất một đứa nhỏ, tự vị trong lòng như thế nào, thật sự khó chịu, thế nhưng cũng đã qua, hiện tại không lại có?"
"Cô thực sự khổ sở, chúng ta liền tái sinh cái đi." Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Mạnh Thiệu Đình đứng ở cạnh cửa, một đôi con ngươi sâu đen, mơ hồ mang theo chút khát khao.
Thanh Thu xì thoáng cái cười rộ lên, Tĩnh Tri lại lạnh mặt xoay người kéo chăn lên, Mạnh Thiệu Đình cũng không để ý, mang mặt cười tiến vào: "Thanh Thu cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi trông nom cô ấy là được rồi."
Hôm nay ở nhà dưỡng thương, haizzz...mình bế con xuống xe sai tư thế bị trẹo cột sống, đúng là hàng mã mà!
Ai có sức khỏe gắng giữ gìn nhé, bị đau đâu mới thấy khổ nhục ở đó! cám ơn mọi người đã ủng hộ thichdo c
Tác giả :
Minh Châu Hoàn