Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 175: Khai giá bao nhiêu?
SonHoangQuyen edit
Lúc đó cô đã từng dụng tâm yêu, mà bây giờ sớm đã vứt bỏ tất cả tình yêu, chỉ còn lại trống trơn hận cùng vô biên vô hạn sự lạnh lùng với đàn ông, cô không biết đến tột cùng trong lòng mình là một loại tư vị như thế nào.
Lúc trước hắn đối với cô lạnh lùng như thế nào, ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, cô lại có thể yên lặng nhịn xuống,như trước yên tĩnh yêu hắn, cô có thể ngày qua ngày ở dưới cửa sổ phía tây yên tĩnh chờ hắn, mặc kệ ban ngày có bao nhiêu thê lương, buổi tối một mình có bao nhiêu tịch mịch.
Đơn giản là trong lòng có tình yêu cùng khát khao, vì thế mỗi một ngày mai mở mắt ra, vẫn cảm thấy thế giới hoàn mỹ, mà có thể như vậy toàn tâm yêu một người,cũng bao nhiêu xa xỉ.
Mà bây giờ, thì quá cảnh thiên, đến phiên hắn đối với cô ôn nhu sủng nịnh,mọi chuyện che chở, mọi cách nhân nhượng, cô lại chỉ hận không thể trốn thật xa.
Đã từng có một cách khát cầu, hiện tại đưa đến trong tay cô đều tránh không kịp, Tĩnh Tri cười khổ một tiếng, rốt cuộc là thế nào, đến tột cùng...Làm sao vậy.
Có lẽ cô vẫn như vậy nhìn hắn mắt cũng không trát, hắn đang ngủ có điều cảm giác, cánh mũi hơi giật giật, mà mi giữa cũng nhẹ nhàng mở, hắn nửa hí mắt, mà tay lại vô ý thức tìm cô, lúc đụng tới cô, đem cô nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trong thanh âm lộ ra biếng nhác nhưng lại nói không nên lời thỏa mãn: "Tĩnh Tri, em đã tỉnh..."
"Ân." Cô cúi đầu đáp một tiếng, hai tay khước từ ở trước ngực hắn muốn đứng dậy, nửa tóc dài lành lạnh rũ xuống, ở nơi cổ áo mở rộng của hắn nhẹ nhàng gây rối, một chút một chút, như là bàn tay nhỏ bé, làm hại hắn xương cốt đều phải tê...
"Nằm lại một chút..." Hắn nhắm hai mắt nói thật nhỏ, cảm giác có chút nóng, tiện tay lung tung đem áo sơ mi xé mấy cái, hắn xưa nay sợ nóng, đây là đầu mùa hè, vì sợ Tĩnh Tri cảm lạnh, nên không bật điều hòa, vì thế lúc hắn ôm Tĩnh Tri ở trong lòng, lại cảm giác da thịt của cô mang theo nhè nhẹ ôn lạnh, càng không muốn buông tay.
"Đã hai giờ rưỡi, tôi muốn đi ra ngoài gặp mẹ anh..." Tĩnh Tri nhíu nhíu mày, giãy giụa trong ngực hắn tránh ra, cô muốn tận giảm thiểu khả năng cùng hắn tiếp xúc, người đàn ông này giống như một quả bom hẹn giờ, làm cho cô không thể biết thời khắc cẳng thẳng thần kinh của mình.
"Kệ bà ấy đi, để cho bà ấy chờ." Thanh âm của hắn rầu rĩ, lại xác thực dễ nghe, Tĩnh Tri vừa muốn mở miệng, con người hơi di chuyển, nghĩ đến bà ta phải ở đó chờ không biết tức giận thành cái dạng gì, cô bỗng nhiên yên tĩnh lại, vậy, để cho bà ta chờ.
"Tĩnh Tri, trên người của em lành lạnh, thật là thoải mái..." Môi của hắn dán lên sợi tóc của cô hôn nhẹ , bàn tay theo sau áo ngủ của cô sờ trên lưng trơn bóng, hoặc nặng hoặc nhẹ vỗ về, Tĩnh tRi chỉ cảm thấy đáy lòng sinh ra cảm giác chán ghét cùng khó chịu, cô vẫn là hơi cắn khớp hàm, vẫn chưa nói thêm cái gì.
Mạnh Thiệu Đình thấy cô không giống ngày xưa, lại như vậy nhu thuận, không khỏi mở nửa mi mắt, lại nhìn thấy tóc cô theo hai bên má rũ xuống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, một đôi con ngươi hẹp so với trong trí nhớ lớn hơn một chút, nhưng vẫn là sạch sẽ.
Có đôi khi nhìn cô, trong lòng không khỏi có nghi hoặc, nữ nhân có tròng mắt sạch sẽ như vậy, đáy lòng có thể phôi đến mức nào đâu?
Tay không khỏi sờ mắt cô, làn da trên mắt cô hơi mỏng, huyết quản tựa hồ như có thể thấy rõ, Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn khớp hàm, quay đầu muốn né tránh, tay hắn lại đuổi theo, tựa như lông chim mềm mại làm cho người ta xương cốt đều mềm yếu, Tĩnh Tri cuối cũng không nhịn được,đưa tay đẩy tay hắn ra: "Tôi muốn dậy rồi, anh nằm lại một chút đi.
Tĩnh Tri nói xong liền xuống giường, hắn lại ôm cô từ phía sau lưng: "Có muốn tôi đi cùng em hay không?"
"Anh đi, mẹ của anh còn có thể nói cái gì sao?"
"Kia cũng là, kia, tôi để cho người đi cùng em?" Hắn nhẹ nhàng hôn lên gáy trắng nõn của cô, cánh tay dần dần ôm chặt, hô hấp cũng hơi gấp một chút.
"Không cần, ban ngày ban mặt có thể làm được cái gì." Tĩnh Tri đẩy tay hắn ra: "Đừng ôm, cục cưng khó chịu..."
Tĩnh Tri vừa nói xong,cũng cảm giác được hơi thở sau cổ hơi chậm lại, sau đó cánh tay hắn liền chậm rãi thả,thân thể Mạnh Thiệu Đình trực tiếp tựa vào phía sau, hắn gối lên cánh tay mình biếng nhác nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Em dự bị lúc nào cho tôi cùng em?"
Tĩnh Tri cảm giác lưng mình cứng đờ, tựa mỗi một cọng lông đều thấm ra mồ hôi hột, sau một lát cô mới chậm rãi đáp: "Chờ...cục cưng sinh ra đi..."
"Em nghĩ rằng tôi nhịn được?" Thanh âm của hắn vô pháp ức chế giọng mỉa mai.
Tĩnh Tri vẫn là như cũ chậm rãi đứng lên đi vào nhà tắm, lúc tới cửa, hơi cười nói với hắn: "Anh có thể tìm phụ nữ khác, tôi không có ý kiến."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, gương mặt Mạnh Thiệu Đình tối tăm, tìm phụ nữ khác? Cô thực sự cho là hắn hiện tại không rời cô?
*************
Tài xế đưa Tĩnh Tri đến đình giữa hồ trà lâu, đã là bốn giờ chiều, chờ cô đi tới lầu hai, Mạnh phu nhân như lời kia ngồi đó, đẩy cửa, liền thấy một phữn duyên dáng sang trọng trang điểm đậm nhưng không che được âm trầm cùng chán ghét, Tĩnh Tri cười một chút, đóng cửa lại, bước chân thong thả đi tới:"Không có ý tứ, Thiệu Đình hôm nay lại về nhà, trì hoãn một hồi,Mạnh phu nhân không nên tính toán mới tốt,."
Mạnh phu nhân tiếu phi tiếu ngoắc ngoắc khóe môi, thấy cô ngồi xuống, mặc dù thu lại tâm tình của mình, khóe mắt chân mày vẫn rõ ràng mang theo chán ghét, Tĩnh Tri cũng không để ý, tự mình rót một chén Trà,bưng lên nhợt nhạt nếm một ngụm,nhưng lại nhíu mày đặt xuống: "Trà này sợ không quá mới mẻ, hôm kia Thiệu Đình mang về cho tôi Vũ Di Sơn đỏ thẫm bào, mới chính tông."
Cô nói, theo tay giơ lên, đã đem chén trà đặt xuống một bên.
Mạnh phu nhân sắc mặt âm u mấy phần, bà khụ một tiếng,cầm túi xách đang để một bên, sau đó lấy ra một chi phiếu mỏng.
Sau đó mới đi thẳng vào vấn đề nói: "Phó tiểu thư nói cái giá đi."
"Hả? Khai giá bao nhiêu?" Tĩnh Tri giả vờ không biết, một đôi con ngươi nhàn nhạt ngây thơ.
Mạnh phu nhân giọng mỉa mai cười một tiếng, đôi mắt mặc dù không còn ánh sáng như ngọc lúc trẻ nữa, nhưng vẫn là tinh nhuệ, bà quét mắt nhìn cô một cái: "Phó tiểu thư có đứa nhỏ của tam thiếu gia chúng tôi, chắc hẳn cũng muốn rời đi một nhà đoàn tụ đi."
Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại dần dần ảm đạm, liền dẫn theo nói không nên lời ủy khuất.
Thấy cô như vậy, Mạnh phu nhân không khỏi vui vẻ trong lòng, rèn sắt khi còn nóng nói: "Thiệu Hiên hiện tại bị cha nó trông coi, tình cảnh cũng không tốt, thế nhưng, chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết phải không? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu đáp ứng muốn rời đi, tôi không chỉ cho cô một số tiền lớn, còn có thể nghĩ biện pháp cho cô cùng Thiệu Hiên một nhà đoàn tụ."
Lúc đó cô đã từng dụng tâm yêu, mà bây giờ sớm đã vứt bỏ tất cả tình yêu, chỉ còn lại trống trơn hận cùng vô biên vô hạn sự lạnh lùng với đàn ông, cô không biết đến tột cùng trong lòng mình là một loại tư vị như thế nào.
Lúc trước hắn đối với cô lạnh lùng như thế nào, ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, cô lại có thể yên lặng nhịn xuống,như trước yên tĩnh yêu hắn, cô có thể ngày qua ngày ở dưới cửa sổ phía tây yên tĩnh chờ hắn, mặc kệ ban ngày có bao nhiêu thê lương, buổi tối một mình có bao nhiêu tịch mịch.
Đơn giản là trong lòng có tình yêu cùng khát khao, vì thế mỗi một ngày mai mở mắt ra, vẫn cảm thấy thế giới hoàn mỹ, mà có thể như vậy toàn tâm yêu một người,cũng bao nhiêu xa xỉ.
Mà bây giờ, thì quá cảnh thiên, đến phiên hắn đối với cô ôn nhu sủng nịnh,mọi chuyện che chở, mọi cách nhân nhượng, cô lại chỉ hận không thể trốn thật xa.
Đã từng có một cách khát cầu, hiện tại đưa đến trong tay cô đều tránh không kịp, Tĩnh Tri cười khổ một tiếng, rốt cuộc là thế nào, đến tột cùng...Làm sao vậy.
Có lẽ cô vẫn như vậy nhìn hắn mắt cũng không trát, hắn đang ngủ có điều cảm giác, cánh mũi hơi giật giật, mà mi giữa cũng nhẹ nhàng mở, hắn nửa hí mắt, mà tay lại vô ý thức tìm cô, lúc đụng tới cô, đem cô nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trong thanh âm lộ ra biếng nhác nhưng lại nói không nên lời thỏa mãn: "Tĩnh Tri, em đã tỉnh..."
"Ân." Cô cúi đầu đáp một tiếng, hai tay khước từ ở trước ngực hắn muốn đứng dậy, nửa tóc dài lành lạnh rũ xuống, ở nơi cổ áo mở rộng của hắn nhẹ nhàng gây rối, một chút một chút, như là bàn tay nhỏ bé, làm hại hắn xương cốt đều phải tê...
"Nằm lại một chút..." Hắn nhắm hai mắt nói thật nhỏ, cảm giác có chút nóng, tiện tay lung tung đem áo sơ mi xé mấy cái, hắn xưa nay sợ nóng, đây là đầu mùa hè, vì sợ Tĩnh Tri cảm lạnh, nên không bật điều hòa, vì thế lúc hắn ôm Tĩnh Tri ở trong lòng, lại cảm giác da thịt của cô mang theo nhè nhẹ ôn lạnh, càng không muốn buông tay.
"Đã hai giờ rưỡi, tôi muốn đi ra ngoài gặp mẹ anh..." Tĩnh Tri nhíu nhíu mày, giãy giụa trong ngực hắn tránh ra, cô muốn tận giảm thiểu khả năng cùng hắn tiếp xúc, người đàn ông này giống như một quả bom hẹn giờ, làm cho cô không thể biết thời khắc cẳng thẳng thần kinh của mình.
"Kệ bà ấy đi, để cho bà ấy chờ." Thanh âm của hắn rầu rĩ, lại xác thực dễ nghe, Tĩnh Tri vừa muốn mở miệng, con người hơi di chuyển, nghĩ đến bà ta phải ở đó chờ không biết tức giận thành cái dạng gì, cô bỗng nhiên yên tĩnh lại, vậy, để cho bà ta chờ.
"Tĩnh Tri, trên người của em lành lạnh, thật là thoải mái..." Môi của hắn dán lên sợi tóc của cô hôn nhẹ , bàn tay theo sau áo ngủ của cô sờ trên lưng trơn bóng, hoặc nặng hoặc nhẹ vỗ về, Tĩnh tRi chỉ cảm thấy đáy lòng sinh ra cảm giác chán ghét cùng khó chịu, cô vẫn là hơi cắn khớp hàm, vẫn chưa nói thêm cái gì.
Mạnh Thiệu Đình thấy cô không giống ngày xưa, lại như vậy nhu thuận, không khỏi mở nửa mi mắt, lại nhìn thấy tóc cô theo hai bên má rũ xuống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, một đôi con ngươi hẹp so với trong trí nhớ lớn hơn một chút, nhưng vẫn là sạch sẽ.
Có đôi khi nhìn cô, trong lòng không khỏi có nghi hoặc, nữ nhân có tròng mắt sạch sẽ như vậy, đáy lòng có thể phôi đến mức nào đâu?
Tay không khỏi sờ mắt cô, làn da trên mắt cô hơi mỏng, huyết quản tựa hồ như có thể thấy rõ, Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn khớp hàm, quay đầu muốn né tránh, tay hắn lại đuổi theo, tựa như lông chim mềm mại làm cho người ta xương cốt đều mềm yếu, Tĩnh Tri cuối cũng không nhịn được,đưa tay đẩy tay hắn ra: "Tôi muốn dậy rồi, anh nằm lại một chút đi.
Tĩnh Tri nói xong liền xuống giường, hắn lại ôm cô từ phía sau lưng: "Có muốn tôi đi cùng em hay không?"
"Anh đi, mẹ của anh còn có thể nói cái gì sao?"
"Kia cũng là, kia, tôi để cho người đi cùng em?" Hắn nhẹ nhàng hôn lên gáy trắng nõn của cô, cánh tay dần dần ôm chặt, hô hấp cũng hơi gấp một chút.
"Không cần, ban ngày ban mặt có thể làm được cái gì." Tĩnh Tri đẩy tay hắn ra: "Đừng ôm, cục cưng khó chịu..."
Tĩnh Tri vừa nói xong,cũng cảm giác được hơi thở sau cổ hơi chậm lại, sau đó cánh tay hắn liền chậm rãi thả,thân thể Mạnh Thiệu Đình trực tiếp tựa vào phía sau, hắn gối lên cánh tay mình biếng nhác nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Em dự bị lúc nào cho tôi cùng em?"
Tĩnh Tri cảm giác lưng mình cứng đờ, tựa mỗi một cọng lông đều thấm ra mồ hôi hột, sau một lát cô mới chậm rãi đáp: "Chờ...cục cưng sinh ra đi..."
"Em nghĩ rằng tôi nhịn được?" Thanh âm của hắn vô pháp ức chế giọng mỉa mai.
Tĩnh Tri vẫn là như cũ chậm rãi đứng lên đi vào nhà tắm, lúc tới cửa, hơi cười nói với hắn: "Anh có thể tìm phụ nữ khác, tôi không có ý kiến."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, gương mặt Mạnh Thiệu Đình tối tăm, tìm phụ nữ khác? Cô thực sự cho là hắn hiện tại không rời cô?
*************
Tài xế đưa Tĩnh Tri đến đình giữa hồ trà lâu, đã là bốn giờ chiều, chờ cô đi tới lầu hai, Mạnh phu nhân như lời kia ngồi đó, đẩy cửa, liền thấy một phữn duyên dáng sang trọng trang điểm đậm nhưng không che được âm trầm cùng chán ghét, Tĩnh Tri cười một chút, đóng cửa lại, bước chân thong thả đi tới:"Không có ý tứ, Thiệu Đình hôm nay lại về nhà, trì hoãn một hồi,Mạnh phu nhân không nên tính toán mới tốt,."
Mạnh phu nhân tiếu phi tiếu ngoắc ngoắc khóe môi, thấy cô ngồi xuống, mặc dù thu lại tâm tình của mình, khóe mắt chân mày vẫn rõ ràng mang theo chán ghét, Tĩnh Tri cũng không để ý, tự mình rót một chén Trà,bưng lên nhợt nhạt nếm một ngụm,nhưng lại nhíu mày đặt xuống: "Trà này sợ không quá mới mẻ, hôm kia Thiệu Đình mang về cho tôi Vũ Di Sơn đỏ thẫm bào, mới chính tông."
Cô nói, theo tay giơ lên, đã đem chén trà đặt xuống một bên.
Mạnh phu nhân sắc mặt âm u mấy phần, bà khụ một tiếng,cầm túi xách đang để một bên, sau đó lấy ra một chi phiếu mỏng.
Sau đó mới đi thẳng vào vấn đề nói: "Phó tiểu thư nói cái giá đi."
"Hả? Khai giá bao nhiêu?" Tĩnh Tri giả vờ không biết, một đôi con ngươi nhàn nhạt ngây thơ.
Mạnh phu nhân giọng mỉa mai cười một tiếng, đôi mắt mặc dù không còn ánh sáng như ngọc lúc trẻ nữa, nhưng vẫn là tinh nhuệ, bà quét mắt nhìn cô một cái: "Phó tiểu thư có đứa nhỏ của tam thiếu gia chúng tôi, chắc hẳn cũng muốn rời đi một nhà đoàn tụ đi."
Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại dần dần ảm đạm, liền dẫn theo nói không nên lời ủy khuất.
Thấy cô như vậy, Mạnh phu nhân không khỏi vui vẻ trong lòng, rèn sắt khi còn nóng nói: "Thiệu Hiên hiện tại bị cha nó trông coi, tình cảnh cũng không tốt, thế nhưng, chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết phải không? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu đáp ứng muốn rời đi, tôi không chỉ cho cô một số tiền lớn, còn có thể nghĩ biện pháp cho cô cùng Thiệu Hiên một nhà đoàn tụ."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn