Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 137: Gió thổi mưa giông trước cơn bão
Anh đau lòng vô cùng, biết trong lòng cô vô cùng đau đớn và khổ sở. Anh cũng hiểu, bị người khác miệt thị vu khống sẽ khó chịu thế nào, anh nhẹ nhàng cầm tay cô: "Tất cả đều đã có anh, em không cần phải can thiệp vào bất cứ chuyện gì!"
"Ba ba, con còn chấp nhận gọi ngài một tiếng ba ba, cũng bởi vì công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua. Nếu như không có ba, cũng sẽ không có Mạnh Thiệu Hiên này, nếu như ba không cho con cuộc sống, con cũng sẽ không gặp được Tri Tri. Hôm nay bất kể ba có nói gì, bất kể ba khinh miệt vu khống Tĩnh Tri như thế nào, ở trong lòng con, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn luôn sạch sẽ. Ba, những lời ba nói, dù chỉ một chữ con cũng không tin, hiện tại cũng không tin, sau này cũng sẽ không tin. Cho dù cô ấy là ai, quá khứ của cô ấy như thế nào, cô ấy có sạch sẻ hay không, cử chỉ tác phong của cô ấy ra sao, con đều không quan tâm. Con chỉ cần biết rằng cô ấy là Phó Tĩnh Tri, là người phụ nữ mà con yêu, như vậy cũng đã quá đủ. Ba ba, ngài trở về đi thôi, con không muốn cãi vã với ba, cũng không muốn làm căng thẳng trong quan hệ cha con. Mặc dù năm đó ba có lỗi với mẹ con, nhưng mẹ con cũng đã chết hơn hai mươi năm, ở dưới đất, bà ấy cũng sẽ không hận hai người, mà con, cũng sẽ không hận hai người. Nhưng, nếu như người nào muốn làm tổn thương Tĩnh Tri, ai nghĩ muốn chia rẽ con và cô ấy, con chỉ có một câu nói, trừ phi con chết."
Anh nói xong, liền kéo Tĩnh Tri lên ôm vào trong ngực, lúc này anh mới phát hiện ra lệ đã rơi đầy mặt Tĩnh Tri. Anh hoảng hốt lau nước mắt cho cô, lại bị cô ôm chặt lấy. Mạnh Thiệu Hiên chấn động, liền nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô. Chỉ cần có cô ở đây, bảo anh bỏ qua cái gia đình đã sớm làm anh chán ghét kia, vậy thì có cái gì không thể đây?
Mạnh lão tiên sinh thấy hai người bọn họ như vậy, cũng không giận, chỉ quay mặt lại nhìn Tống Như Mi: "Tống phu nhân, ngài nuôi dạy con gái thật là tốt, hai đứa con trai của nhà họ Mạnh chúng ta lúc này đều bị cô ta đùa bỡn lại còn đứng giữa vỗ tay, không đơn giản, thật không đơn giản."
Sắc mặt Tống Như Mi tái xanh, vừa định mở miệng, Mạnh phu nhân cũng cười khẩy một tiếng, nhìn Mạnh lão tiên sinh một cái, khôi phục lại vẻ cao ngạo khinh khỉnh nhìn Tống Như Mi: "Ông à, vậy là ông không biết rồi, vị Tống phu nhân này trước kia chính là vợ hai của nhà người ta đấy. Là một đứa con của vợ hai sinh ra, làm sao có thể so sánh được với các tiểu thư đứng đắn của nhà người khác được? Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Ôi chao, ai, ôi, đúng rồi, có mẹ thế kia ắt sẽ phải có con như vậy! Mà bây giờ, Phó tiểu thư có tính trăng hoa như thế, cũng xem như con gái kế thừa nghiệp của mẹ mình. Chỉ có điều, dầu gì người ta cũng đã từng được gả cho nhà quyền quý, hiện giờ lại muốn được gả vào nhà giàu một lần nữa thôi mà, có thể nói, so với năm đó Tống phu nhân sinh con mà vẫn không thể vào cửa, đúng là trò giỏi hơn thầy. . ."
Mạnh phu nhân nói tới chỗ này, liền thoáng nở nụ cười. Tĩnh Tri ngây người trước những lời nói đầy cay nghiệt này, còn sắc mặt của Mạnh Thiệu Hiên đã xanh mét. Lời nói lần này của Mạnh phu nhân mặc dù là đang nói Tống Như Mi, nhưng từng chữ từng câu đều giống như đang làm nhục mẹ của anh!
Thân thế của anh và Tĩnh Tri rất giống nhau, đều là con riêng được sinh ra bởi người mẹ không được thừa nhận. Anh ra đời đã không có mẹ, chuyện xảy ra đã nhiều năm, anh cũng không biết rốt cuộc chân tướng như thế nào, nhưng chuyện mẹ anh không được gả vào nhà họ Mạnh thì đúng là sự thật.
"Cha, mời ngài mang theo phu nhân cao quý mình rời khỏi đây đi! Thân phận của Tĩnh Tri cũng giống như tôi đây, cũng không xứng đáng để nói chuyện với hai người. Từ nay về sau, tôi cũng không phải là người của nhà họ Mạnh, cũng không còn có bất kỳ một chút xíu dính líu gì với người của nhà họ Mạnh nữa!"
Khi Mạnh Thiệu Hiên nói lời này, Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân anh lạnh như băng. Cô lo lắng nhìn anh, lại thấy anh tay kéo cửa ra, nhặt lấy chiếc túi của Mạnh phu nhân ở trên bàn ném ra ngoài: "Mạnh phu nhân, mẹ tôi đã chết, mẹ của Tĩnh Tri bây giờ là mẹ vợ của tôi, xin ngài hãy tôn trọng một chút, bằng không..."
Đáy mắt anh tràn ngập tàn khốc, cười lạnh nói: "Bà cũng biết tính khí của tôi rồi đấy. Tôi cũng không phải là công tử gì đó có xuất thân như mọi người, cũng không được bồi dưỡng phong độ thân sĩ, chọc tôi nổi giận, tôi sẽ ra tay đánh người luôn, đây cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa! Mạnh phu nhân cao quý là phu nhân của một gia đình quyền quý, việc gì phải bàn luận đến một chuyện không có gì vui như vậy!"
"Mạnh Thiệu Hiên, cậu quá càn rỡ! Tôi nói chỗ nào không đúng? Mẹ con hai người họ vốn dĩ chính là người có thân phận không chịu nổi như vậy, trước sau thân phận đều không được công khai. Năm năm trước, Phó Tĩnh Tri kia đã có tính trăng hoa, chẳng lẽ năm năm sau sẽ sửa lại? Cậu đừng đợi đến lúc cô ta cắm cho cậu một cái sừng thì cậu có hối hận cũng không kịp nữa rồi! Cô ta là một người đàn bà không biết xấu hổ, khiến ba ba của cô ta cũng tức chết, cô ta sẽ để ý cậu sao? Mẹ con hai người bọn họ căn bản là đang lừa cậu, chỉ là thích tiền của cậu thôi. Nếu bây giờ cậu thật sự rời khỏi nhà họ Mạnh, trong người không có một phân tiền, chính tôi cũng muốn nhìn một chút xem đồ hèn hạ Phó Tĩnh Tri kia liệu có còn ở cùng với cậu nữa không!"
"Bà nói đủ rồi đấy!" Dưới cơn thịnh nộ, Mạnh Thiệu Hiên cũng không kìm nổi nữa, anh vung lên một cái tát. Mạnh lão tiên sinh hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp, Mạnh phu nhân bị anh tát cho một cái ù tai, nhưng không thèm đếm xỉa vẫn cứ tiếp tục mắng chửi: "Tống Như Mi, bà hãy xem đi, bà nuôi con gái thật là tốt, đê tiện giống như bà vậy, không trách được Phó Chính Tắc không muốn ly hôn để cưới bà, chính vì ông ta đã nhìn thấu bà là hạng người gì..."
"Cút!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận, lại một cái tát nữa vung ra, gương mặt Mạnh phu nhân đau nhức, nhưng vẫn cười lạnh vẻ khinh thường: "Mạnh Thiệu Hiên, mẹ mày là một người đoản mệnh, mày cũng không khá hơn chút nào, mày yêu và muốn ở chung một chỗ với người phụ nữ kia, tao cũng không ngăn cản, bản thân tao cũng muốn nhìn xem kết quả cuối cùng của chúng mày có chuyện gì hay đây..."
"Bà câm miệng cho tôi! Còn ngại chưa gây đủ chuyện có phải hay không? Lê Lê đã chết nhiều năm như vậy, bà vẫn còn không chịu buông tha, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả con của cô ấy mà bà cũng không chịu buông tha. Tôi thật sự đã nhìn sai bà rồi !" Mạnh lão tiên sinh thấy cảnh lộn xộn trong phòng, chỉ cảm thấy nhức đầu. Ông đẩy Mạnh phu nhân ra, trong lòng thấy quá mệt mỏi, chỉ nói: "Thiệu Hiên, ba cho con suy nghĩ kỹ càng trong vòng thời gian một tuần, đến lúc đó, nếu như con vẫn cố ý như thế, cũng đừng có trách ba ba độc ác!"
Mạnh lão tiên sinh nói xong, lại gắt gao nhìn chòng chọc Tĩnh Tri một cái, mắng một câu vẻ chán ghét: "Đồ gây họa!"
Ông cũng không để ý đến Mạnh phu nhân đang khóc lóc, xoay người rời đi, vừa mới ra đến cửa, chợt nghe một tiếng hét to thảm thiết: "Mẹ..."
Mạnh lão tiên sinh sợ hãi xoay người lại, nhìn thấy Tống Như Mi sắc mặt tái nhợt, từ xe lăn ngã nhào xuống đất, hàm răng cắn chặt bất tỉnh nhân sự... còn Tĩnh Tri đang quỳ rạp dưới đất luôn miệng kêu to đầy hoảng loạn. Trong nháy mắt, nơi đáy lòng ông chợt thoáng qua mấy ý nghĩ không rõ ràng lắm, dường như ông nhớ đến chuyện năm năm trước, Phó Chính Tắc sau khi bị những lời lẽ nhục mạ ở nhà họ Mạnh, tiếp đó trên đường trở về nhà, than ôi, đã bỏ mạng... ông không khỏi run người. Vừa ngẩng đầu lên, ông thấy ánh mắt Thiệu Hiên giống như ma quỷ đang dữ tợn nhìn bọn họ, nói dằn từng câu từng chữ: "Nếu như bà ấy mà xảy ra chuyện gì, dù chỉ một chút xíu, nếu như xảy ra một chút gì đó không hay, bất cứ người nào tôi cũng sẽ không bỏ qua!"
Ông chưa bao giờ từng thấy một Thiệu Hiên như vậy, trong nháy mắt, có hai gương mặt giống nhau tựa như đang chồng lên nhau khiến ông hoảng hốt nhớ lại... Ngày ấy, thời điểm trước khi chết, Lê Lê cũng nhìn ông như vậy, nói từng chữ từng câu với ông: "Nếu như đứa nhỏ có một chút nào đó không tốt, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho các người..."
Ông bắt đầu không nhịn được nữa, cả người phát run lên gần như không đứng vững được. Lúc này Mạnh phu nhân thấy tình hình đột ngột xảy ra như thế, cũng hốt hoảng kéo ông đi: "Chấn Tông, nhanh lên đi thôi..."
Ông đứng chết lặng. Mạnh phu nhân đẩy ông ra cửa, xuống lầu, cho đến lúc đã xe lái đi rất xa, ông mới hoàn hồn trở lại. Nhìn Mạnh phu nhân hai má sưng đỏ ngồi bên cạnh, đang hận đến nghiến chặt răng, ông bỗng cảm thấy nhìn vợ mình thật dữ tợn, không biết là đúng hay là sai nhỉ?
Ông chỉ yêu đứa con trai này, tình yêu vụng trộm ấy vẫn chôn sâu ở trong lòng ông. Ông không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ sợ nó sẽ bị người khác làm tổn thương. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, con ông lại hận ông, không bao giờ ... chấp nhận quen biết ông nữa, vì một cô gái, nó vứt bỏ hết thảy mọi thứ ông cho nó mà không hề lưu luyến. Liệu có phải rằng, ý nghĩ rời khỏi nhà họ Mạnh kia đã sớm tồn tại trong lòng con trai ông?
"Tôi già rồi, bà làm những chuyện gì, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng mà... từ nay về sau, nếu để cho tôi biết rằng, bà đã vụng trộm động tay chân với Thiệu Hiên, tôi cũng không sợ chúng ta xé toạc mặt nhau đâu. Con của bà là người, là bảo bối của bà, con trai của Lê Lê, cũng là khúc ruột đầu trong lòng tôi. Tôi sống một ngày, sẽ bảo vệ nó một ngày, bà đừng tưởng rằng tôi không biết bà có chủ ý gì trong chuyện này nhé. Bà muốn để cho Thiệu Hiên sống với Phó Tĩnh Tri, sau đó bị tôi đuổi ra ngoài với hai bàn tay trắng. Bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bà được như ý đâu, Thiệu Hiên nõ sẽ không cưới không được người nhà họ Phó, chỉ cần tôi còn một hơi, tôi sẽ không để cho bọn họ ở chung một chỗ!"
Ông nói xong, liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa. Toàn thân Mạnh phu nhân lạnh như băng, tựa như rơi vào trong hầm băng. Bà giật mình nặng nề nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ở cùng với nhau hơn ba mươi năm, kết quả chỉ đổi lấy một lời nói như vậy hay sao? Ông để ý đến Lê Lê, quan tâm đến đứa con của bọn họ, tại sao lại không thông cảm cho tình cảm bà lo lắng cho con trai của mình chứ?
Mạnh phu nhân xoay người nhìn ngoài cửa sổ, bà nhẹ nhàng nghiến chặt răng, tôi sẽ không để cho những thứ thuộc về con trai của tôi, lại bị những loại dã chủng kia cướp đi không còn một chút xíu nào nữa, tuyệt đối không được.
*************
Tống Như Mi hôn mê suốt hai ngày. Những lúc bà tỉnh lại, cũng chỉ còn lại hơi thở. Suốt cả ngày chỉ nằm ở trên giường bệnh, uống thuốc, tiêm thuốc cũng đều ngoan ngoãn nghe theo. Tĩnh Tri nói bà ăn cơm ăn canh, bà cũng chưa từng đẩy trở lại. Nhưng cả người và tinh thần cũng đã suy sụp rất nhanh, giống như ánh nắng buổi chiều tà vậy. Thỉnh thoảng, bà lại cầm ảnh của Phó Chính Tắc đến ngẩn người, có lúc tâm huyết dâng trào lại sẽ gắt gao cầm lấy tay của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri, lặp đi lặp lại mấy lần: "Hai đứa nhanh chóng kết hôn đi, bất kể như thế nào, hãy nhanh chóng kết hôn đi..."
Phần lớn thời gian, bà chỉ lặng lẽ nhìn ảnh của Phó Chính Tắc, thì thầm hỏi dò từng tiếng một: "Chính Tắc, tại sao ông không chịu ly hôn để lấy tôi, thực sự ông không phải cho rằng tôi coi trọng tiền và địa vị của ông chứ? Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi, hại tôi hiện giờ bị người ta mắng, nhưng ngay cả cãi lại cũng không thể được? Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi..."
"Ba ba, con còn chấp nhận gọi ngài một tiếng ba ba, cũng bởi vì công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua. Nếu như không có ba, cũng sẽ không có Mạnh Thiệu Hiên này, nếu như ba không cho con cuộc sống, con cũng sẽ không gặp được Tri Tri. Hôm nay bất kể ba có nói gì, bất kể ba khinh miệt vu khống Tĩnh Tri như thế nào, ở trong lòng con, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn luôn sạch sẽ. Ba, những lời ba nói, dù chỉ một chữ con cũng không tin, hiện tại cũng không tin, sau này cũng sẽ không tin. Cho dù cô ấy là ai, quá khứ của cô ấy như thế nào, cô ấy có sạch sẻ hay không, cử chỉ tác phong của cô ấy ra sao, con đều không quan tâm. Con chỉ cần biết rằng cô ấy là Phó Tĩnh Tri, là người phụ nữ mà con yêu, như vậy cũng đã quá đủ. Ba ba, ngài trở về đi thôi, con không muốn cãi vã với ba, cũng không muốn làm căng thẳng trong quan hệ cha con. Mặc dù năm đó ba có lỗi với mẹ con, nhưng mẹ con cũng đã chết hơn hai mươi năm, ở dưới đất, bà ấy cũng sẽ không hận hai người, mà con, cũng sẽ không hận hai người. Nhưng, nếu như người nào muốn làm tổn thương Tĩnh Tri, ai nghĩ muốn chia rẽ con và cô ấy, con chỉ có một câu nói, trừ phi con chết."
Anh nói xong, liền kéo Tĩnh Tri lên ôm vào trong ngực, lúc này anh mới phát hiện ra lệ đã rơi đầy mặt Tĩnh Tri. Anh hoảng hốt lau nước mắt cho cô, lại bị cô ôm chặt lấy. Mạnh Thiệu Hiên chấn động, liền nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô. Chỉ cần có cô ở đây, bảo anh bỏ qua cái gia đình đã sớm làm anh chán ghét kia, vậy thì có cái gì không thể đây?
Mạnh lão tiên sinh thấy hai người bọn họ như vậy, cũng không giận, chỉ quay mặt lại nhìn Tống Như Mi: "Tống phu nhân, ngài nuôi dạy con gái thật là tốt, hai đứa con trai của nhà họ Mạnh chúng ta lúc này đều bị cô ta đùa bỡn lại còn đứng giữa vỗ tay, không đơn giản, thật không đơn giản."
Sắc mặt Tống Như Mi tái xanh, vừa định mở miệng, Mạnh phu nhân cũng cười khẩy một tiếng, nhìn Mạnh lão tiên sinh một cái, khôi phục lại vẻ cao ngạo khinh khỉnh nhìn Tống Như Mi: "Ông à, vậy là ông không biết rồi, vị Tống phu nhân này trước kia chính là vợ hai của nhà người ta đấy. Là một đứa con của vợ hai sinh ra, làm sao có thể so sánh được với các tiểu thư đứng đắn của nhà người khác được? Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Ôi chao, ai, ôi, đúng rồi, có mẹ thế kia ắt sẽ phải có con như vậy! Mà bây giờ, Phó tiểu thư có tính trăng hoa như thế, cũng xem như con gái kế thừa nghiệp của mẹ mình. Chỉ có điều, dầu gì người ta cũng đã từng được gả cho nhà quyền quý, hiện giờ lại muốn được gả vào nhà giàu một lần nữa thôi mà, có thể nói, so với năm đó Tống phu nhân sinh con mà vẫn không thể vào cửa, đúng là trò giỏi hơn thầy. . ."
Mạnh phu nhân nói tới chỗ này, liền thoáng nở nụ cười. Tĩnh Tri ngây người trước những lời nói đầy cay nghiệt này, còn sắc mặt của Mạnh Thiệu Hiên đã xanh mét. Lời nói lần này của Mạnh phu nhân mặc dù là đang nói Tống Như Mi, nhưng từng chữ từng câu đều giống như đang làm nhục mẹ của anh!
Thân thế của anh và Tĩnh Tri rất giống nhau, đều là con riêng được sinh ra bởi người mẹ không được thừa nhận. Anh ra đời đã không có mẹ, chuyện xảy ra đã nhiều năm, anh cũng không biết rốt cuộc chân tướng như thế nào, nhưng chuyện mẹ anh không được gả vào nhà họ Mạnh thì đúng là sự thật.
"Cha, mời ngài mang theo phu nhân cao quý mình rời khỏi đây đi! Thân phận của Tĩnh Tri cũng giống như tôi đây, cũng không xứng đáng để nói chuyện với hai người. Từ nay về sau, tôi cũng không phải là người của nhà họ Mạnh, cũng không còn có bất kỳ một chút xíu dính líu gì với người của nhà họ Mạnh nữa!"
Khi Mạnh Thiệu Hiên nói lời này, Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân anh lạnh như băng. Cô lo lắng nhìn anh, lại thấy anh tay kéo cửa ra, nhặt lấy chiếc túi của Mạnh phu nhân ở trên bàn ném ra ngoài: "Mạnh phu nhân, mẹ tôi đã chết, mẹ của Tĩnh Tri bây giờ là mẹ vợ của tôi, xin ngài hãy tôn trọng một chút, bằng không..."
Đáy mắt anh tràn ngập tàn khốc, cười lạnh nói: "Bà cũng biết tính khí của tôi rồi đấy. Tôi cũng không phải là công tử gì đó có xuất thân như mọi người, cũng không được bồi dưỡng phong độ thân sĩ, chọc tôi nổi giận, tôi sẽ ra tay đánh người luôn, đây cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa! Mạnh phu nhân cao quý là phu nhân của một gia đình quyền quý, việc gì phải bàn luận đến một chuyện không có gì vui như vậy!"
"Mạnh Thiệu Hiên, cậu quá càn rỡ! Tôi nói chỗ nào không đúng? Mẹ con hai người họ vốn dĩ chính là người có thân phận không chịu nổi như vậy, trước sau thân phận đều không được công khai. Năm năm trước, Phó Tĩnh Tri kia đã có tính trăng hoa, chẳng lẽ năm năm sau sẽ sửa lại? Cậu đừng đợi đến lúc cô ta cắm cho cậu một cái sừng thì cậu có hối hận cũng không kịp nữa rồi! Cô ta là một người đàn bà không biết xấu hổ, khiến ba ba của cô ta cũng tức chết, cô ta sẽ để ý cậu sao? Mẹ con hai người bọn họ căn bản là đang lừa cậu, chỉ là thích tiền của cậu thôi. Nếu bây giờ cậu thật sự rời khỏi nhà họ Mạnh, trong người không có một phân tiền, chính tôi cũng muốn nhìn một chút xem đồ hèn hạ Phó Tĩnh Tri kia liệu có còn ở cùng với cậu nữa không!"
"Bà nói đủ rồi đấy!" Dưới cơn thịnh nộ, Mạnh Thiệu Hiên cũng không kìm nổi nữa, anh vung lên một cái tát. Mạnh lão tiên sinh hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp, Mạnh phu nhân bị anh tát cho một cái ù tai, nhưng không thèm đếm xỉa vẫn cứ tiếp tục mắng chửi: "Tống Như Mi, bà hãy xem đi, bà nuôi con gái thật là tốt, đê tiện giống như bà vậy, không trách được Phó Chính Tắc không muốn ly hôn để cưới bà, chính vì ông ta đã nhìn thấu bà là hạng người gì..."
"Cút!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận, lại một cái tát nữa vung ra, gương mặt Mạnh phu nhân đau nhức, nhưng vẫn cười lạnh vẻ khinh thường: "Mạnh Thiệu Hiên, mẹ mày là một người đoản mệnh, mày cũng không khá hơn chút nào, mày yêu và muốn ở chung một chỗ với người phụ nữ kia, tao cũng không ngăn cản, bản thân tao cũng muốn nhìn xem kết quả cuối cùng của chúng mày có chuyện gì hay đây..."
"Bà câm miệng cho tôi! Còn ngại chưa gây đủ chuyện có phải hay không? Lê Lê đã chết nhiều năm như vậy, bà vẫn còn không chịu buông tha, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả con của cô ấy mà bà cũng không chịu buông tha. Tôi thật sự đã nhìn sai bà rồi !" Mạnh lão tiên sinh thấy cảnh lộn xộn trong phòng, chỉ cảm thấy nhức đầu. Ông đẩy Mạnh phu nhân ra, trong lòng thấy quá mệt mỏi, chỉ nói: "Thiệu Hiên, ba cho con suy nghĩ kỹ càng trong vòng thời gian một tuần, đến lúc đó, nếu như con vẫn cố ý như thế, cũng đừng có trách ba ba độc ác!"
Mạnh lão tiên sinh nói xong, lại gắt gao nhìn chòng chọc Tĩnh Tri một cái, mắng một câu vẻ chán ghét: "Đồ gây họa!"
Ông cũng không để ý đến Mạnh phu nhân đang khóc lóc, xoay người rời đi, vừa mới ra đến cửa, chợt nghe một tiếng hét to thảm thiết: "Mẹ..."
Mạnh lão tiên sinh sợ hãi xoay người lại, nhìn thấy Tống Như Mi sắc mặt tái nhợt, từ xe lăn ngã nhào xuống đất, hàm răng cắn chặt bất tỉnh nhân sự... còn Tĩnh Tri đang quỳ rạp dưới đất luôn miệng kêu to đầy hoảng loạn. Trong nháy mắt, nơi đáy lòng ông chợt thoáng qua mấy ý nghĩ không rõ ràng lắm, dường như ông nhớ đến chuyện năm năm trước, Phó Chính Tắc sau khi bị những lời lẽ nhục mạ ở nhà họ Mạnh, tiếp đó trên đường trở về nhà, than ôi, đã bỏ mạng... ông không khỏi run người. Vừa ngẩng đầu lên, ông thấy ánh mắt Thiệu Hiên giống như ma quỷ đang dữ tợn nhìn bọn họ, nói dằn từng câu từng chữ: "Nếu như bà ấy mà xảy ra chuyện gì, dù chỉ một chút xíu, nếu như xảy ra một chút gì đó không hay, bất cứ người nào tôi cũng sẽ không bỏ qua!"
Ông chưa bao giờ từng thấy một Thiệu Hiên như vậy, trong nháy mắt, có hai gương mặt giống nhau tựa như đang chồng lên nhau khiến ông hoảng hốt nhớ lại... Ngày ấy, thời điểm trước khi chết, Lê Lê cũng nhìn ông như vậy, nói từng chữ từng câu với ông: "Nếu như đứa nhỏ có một chút nào đó không tốt, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho các người..."
Ông bắt đầu không nhịn được nữa, cả người phát run lên gần như không đứng vững được. Lúc này Mạnh phu nhân thấy tình hình đột ngột xảy ra như thế, cũng hốt hoảng kéo ông đi: "Chấn Tông, nhanh lên đi thôi..."
Ông đứng chết lặng. Mạnh phu nhân đẩy ông ra cửa, xuống lầu, cho đến lúc đã xe lái đi rất xa, ông mới hoàn hồn trở lại. Nhìn Mạnh phu nhân hai má sưng đỏ ngồi bên cạnh, đang hận đến nghiến chặt răng, ông bỗng cảm thấy nhìn vợ mình thật dữ tợn, không biết là đúng hay là sai nhỉ?
Ông chỉ yêu đứa con trai này, tình yêu vụng trộm ấy vẫn chôn sâu ở trong lòng ông. Ông không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ sợ nó sẽ bị người khác làm tổn thương. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, con ông lại hận ông, không bao giờ ... chấp nhận quen biết ông nữa, vì một cô gái, nó vứt bỏ hết thảy mọi thứ ông cho nó mà không hề lưu luyến. Liệu có phải rằng, ý nghĩ rời khỏi nhà họ Mạnh kia đã sớm tồn tại trong lòng con trai ông?
"Tôi già rồi, bà làm những chuyện gì, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng mà... từ nay về sau, nếu để cho tôi biết rằng, bà đã vụng trộm động tay chân với Thiệu Hiên, tôi cũng không sợ chúng ta xé toạc mặt nhau đâu. Con của bà là người, là bảo bối của bà, con trai của Lê Lê, cũng là khúc ruột đầu trong lòng tôi. Tôi sống một ngày, sẽ bảo vệ nó một ngày, bà đừng tưởng rằng tôi không biết bà có chủ ý gì trong chuyện này nhé. Bà muốn để cho Thiệu Hiên sống với Phó Tĩnh Tri, sau đó bị tôi đuổi ra ngoài với hai bàn tay trắng. Bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bà được như ý đâu, Thiệu Hiên nõ sẽ không cưới không được người nhà họ Phó, chỉ cần tôi còn một hơi, tôi sẽ không để cho bọn họ ở chung một chỗ!"
Ông nói xong, liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa. Toàn thân Mạnh phu nhân lạnh như băng, tựa như rơi vào trong hầm băng. Bà giật mình nặng nề nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ở cùng với nhau hơn ba mươi năm, kết quả chỉ đổi lấy một lời nói như vậy hay sao? Ông để ý đến Lê Lê, quan tâm đến đứa con của bọn họ, tại sao lại không thông cảm cho tình cảm bà lo lắng cho con trai của mình chứ?
Mạnh phu nhân xoay người nhìn ngoài cửa sổ, bà nhẹ nhàng nghiến chặt răng, tôi sẽ không để cho những thứ thuộc về con trai của tôi, lại bị những loại dã chủng kia cướp đi không còn một chút xíu nào nữa, tuyệt đối không được.
*************
Tống Như Mi hôn mê suốt hai ngày. Những lúc bà tỉnh lại, cũng chỉ còn lại hơi thở. Suốt cả ngày chỉ nằm ở trên giường bệnh, uống thuốc, tiêm thuốc cũng đều ngoan ngoãn nghe theo. Tĩnh Tri nói bà ăn cơm ăn canh, bà cũng chưa từng đẩy trở lại. Nhưng cả người và tinh thần cũng đã suy sụp rất nhanh, giống như ánh nắng buổi chiều tà vậy. Thỉnh thoảng, bà lại cầm ảnh của Phó Chính Tắc đến ngẩn người, có lúc tâm huyết dâng trào lại sẽ gắt gao cầm lấy tay của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri, lặp đi lặp lại mấy lần: "Hai đứa nhanh chóng kết hôn đi, bất kể như thế nào, hãy nhanh chóng kết hôn đi..."
Phần lớn thời gian, bà chỉ lặng lẽ nhìn ảnh của Phó Chính Tắc, thì thầm hỏi dò từng tiếng một: "Chính Tắc, tại sao ông không chịu ly hôn để lấy tôi, thực sự ông không phải cho rằng tôi coi trọng tiền và địa vị của ông chứ? Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi, hại tôi hiện giờ bị người ta mắng, nhưng ngay cả cãi lại cũng không thể được? Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi..."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn